![[12 chòm sao] Đông Ấm](https://wsrv.nl/?url=http://vietnamthuquan.eu/userfiles/images/hinhbiasach05/%5B12%20ch%C3%B2m%20sao%5D%20%C4%90%C3%B4ng%20%E1%BA%A4m.jpg)
[12 chòm sao] Đông Ấm
Tổng số chương: 111
Ê mày, trên đời này có hoàng tử không nhở? Soái ca ý?"
Nằm gối đầu lên lưng con bạn, Bạch Dương đưa mắt nhìn lên trần nhà, đôi mắt sáng rỡ chớp chớp mấy cái. Tay nó đang cầm quyển ngôn tình bảo bối, trong đầu cứ mơ tưởng về mấy anh chàng soái ca đẹp trai, hoàn hảo, con nhà giàu. Bạch Dương mà được gặp một lần, nó chết cũng mãn nguyện.
"Mày cứ mơ thoải mái! Mấy ổng tuyệt chủng cả rồi!"
Câu nói của con bạn thân trời đánh nào đó kéo Bạch Dương đang chuẩn bị đặt chân lên tầng mây thứ chín thì bị kéo phịch xuống đất. Nó thầm rủa con nhỏ, dám gọi soái ca của nó bằng từ "ổng" già chát, lại còn bảo đã tuyệt chủng. Ừ hiếm thì có hiếm, nhưng tuyệt chủng thì Bạch Dương quyết không tin. Nó chắc chắn, một ngày nào đó nó sẽ gặp được soái ca của riêng mình. Đôi mắt đen của ai đó sáng rỡ hẳn lên.
Sư Tử vốn đang thong thả nghịch điện thoại, lại bị tiếng cười khúc khích của con bạn dở người nào đó làm cho ớn lạnh. Nó nhướn mày nhìn Bạch Dương đầy khinh bỉ. Suốt ngày mơ với chả mộng đâu đâu, đôi lúc Sư Tử thật thắc mắc nhỏ này rớt từ đâu xuống.
Đột nhiên, Sư Tử bất ngờ lăn sang một bên, khiến cho ai kia đang gối đầu lên nó đập mạnh đầu xuống giường. Dù là nệm, nhưng lực khiến đầu Bạch Dương đau điếng. Nó liếc mắt lườm Sư Tử đang cười với bộ mặt hả hê, Bạch Dương thật muốn bóp chết con bạn khốn nạn kia.
"Bổn tiểu thư ứ chấp con nít!"
Sư Tử có một chút cảm giác bị xúc phạm, nó quắc mắt nhìn Bạch Dương đã trở lại với quyển truyện của mình. Dám ám chỉ nó là con nít sao, đừng có ỷ cao hơn thì muốn nói gì cũng được nha!!
"Ê mà mày, tuần sau mình đi học ha?"
"Rồi sao? Có ảnh hưởng đến hoà bình thế giới không?"
Một cách nhàn nhạt không mấy quan tâm đến, Sư Tử trả lời qua loa cho có. Chẳng biết từ lúc nào, đối với nó việc đến trường đã trở nên thật chán nản, đến mức nó chẳng còn chút hứng thú gì nữa. Nó không thích đến trường, nó ghét tất cả mọi thứ liên quan đến trường học. Dù cho nó đi học là theo lời một người, nhưng điều đó nó hoàn toàn không quyết tâm.
Bạch Dương đương nhiên biết rõ điều đó, cả những gì mà Sư Tử lúc này đang nghĩ. Bầu không khí im lặng bao trùm này, nó rất không thích.
"Sư Tử, đi ra nhà sách với tao!"
"Làm gì?"
Không hề có ý định trả lời con bạn, Bạch Dương đơn giản chỉ nhoẻn miệng cười. Nụ cười đó khiến Sư Tử có chút bất an, chắc chắn con nhỏ kia đang suy tính gì đó, còn không thì cũng là ngôn tình. Dù sao, Sư Tử thật sự biết ơn vì nó không phải tín đồ đam mỹ, dù cho ai kia thỉnh thoảng cũng đọc rồi gào rú như một con trốn viện, mấy cái đó nó hoàn toàn không ưa chuộng (dù đôi lúc nó nghĩ khá dễ thương??)
Gần căn hộ mà Bạch Dương và Sư Tử ở có một nhà sách nhỏ, cũng là nơi mà hai đứa nhỏ thường xuyên đóng đô. Đôi khi thời gian ở đó, còn nhiều hơn ở nhà nữa. Nếu Bạch Dương cực mê ngôn tình và một chút đam mỹ, thì trinh thám u ám và bi kịch mới là thể loại mà Sư Tử hướng đến. Hai đứa bạn thân, mang sở thích về sách hoàn toàn trái ngược nhau. Một là màu hồng phấn ngọt ngào, một là màu đen xám u tối không lối thoát.
Vừa bước vào nhà sách, Bạch Dương lập tức đã chạy vèo một mạch lại khu truyện ngôn tình, để mặc Sư Tử đang lườm như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Hất mặt lạnh lùng, Sư Tử cũng thong thả bước đi hướng khác, cuối cùng dừng lại chỗ sách trinh thám - kinh dị - tâm lý nặng. Luôn là khu vực sách yên tĩnh và vắng vẻ nhất, Sư Tử cũng không quá quan tâm. Nó đi khắp các kệ, mắt không ngừng lướt dọc lướt xuôi, cuối cùng dừng lại quyển Bạch Dạ Hành. Nó đưa tay lấy quyển sách ra khỏi kệ, rồi quay người đi sang khu vực ngôn tình luôn khiến nó ớn lạnh để tìm Bạch Dương.
Như mọi hôm, khu vực ngôn tình luôn là khu vực đông đúc nhất, trái ngược hoàn toàn với khu sách kia. Người ta đứng hoặc ngồi bệt xung quanh khu vực kệ sách, khiến Bạch Dương phải bước đi thật cẩn thận để không đụng phải bất kì ai, đồng thời không ngừng đưa mắt lướt trên các trang bìa để kiếm quyển cần tìm lâu nay. Khi đôi mắt Bạch Dương lướt qua một quyển sách bìa đầy hoa bỉ ngạn, nó như muốn reo lên vậy. Có hàng thật rồi kìa, ông trời quả thật thương nó quá mà!! Nó biết nó ăn ở tốt thế nào mà!
Tiếp theo, Bạch Dương cố bước khỏi khu vực đông đúc kia, mắt lại không ngừng nhìn xung quanh. Còn một quyển nữa, nó chắc chắn chị bán hàng hôm trước nói cả hai đều nhập hàng vào ngày hôm nay mà!
Khi đôi mắt Bạch Dương nhìn lên cái kệ cao tít đằng kia, nó chớp mấy cái rồi mừng rõ chạy ào lại. Nó ngẩng cao đầu nhìn lên. Đó đúng là thứ nó cần tìm, nhưng lại ở quá cao thì phải, kể cả là với đứa có chiều cao chuẩn như Bạch Dương. Nó nhìn quanh, rồi lật đật chạy đi lấy cái ghế gần đó. Bước lên cái ghế vừa cao vừa trơn, Bạch Dương hết sức cẩn thận. Nó với tay cố lấy quyển sách. Khi bàn tay nó chạm đến, Bạch Dương vui mừng nhảy cẫng lên mà quên mất là mình đang đứng trên ghế. Điều này khiến nó trượt chân mà ngã ra sau, hai quyển sách rời khỏi tay bay xuống đất. Bạch Dương sợ hãi, nó nhắm tịt mắt.
Đúng lúc đó, một ai đó vừa ngay đi ngang qua, tự dưng bị bóng ai che đi ánh sáng cả. Trước khi cậu kịp nhận ra, ai đó đã ngã vào người cậu, khiến cậu bất ngờ mà cũng ngã hẳn ra sau. Đụng phải một kệ sách phía sau, khiến đóng sách rơi lộp bộp xuống đầu người nọ, khiến ai đó cứ thỉnh thoảng hết kêu lên lại nhăn mặt.
Bạch Dương chớp chớp mắt, nó nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó bị ngã mà nhỉ, sao lại không đau gì cả. Khi Bạch Dương nhận ra mình đang ngồi lên người một chàng trai lạ mặt, nó vội vàng đứng dậy, không ngừng ríu rít gập đầu xin lỗi. Ai đó xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên.
"M-Mình xin lỗi!! C-Cậu không sao chứ?!"
Nhìn chàng trai nọ đang ngồi bệt trên sàn, một tay chống xuống đất, một tay không ngừng xoa xoa cái đầu bị cả đống sách rơi trúng. Cậu hoàn toàn chẳng chịu lên tiếng, càng khiến Bạch Dương thêm khó xử.
"Bạch Dương, mày..."
Khi Sư Tử vừa chạy đến, nó thoáng ngạc nhiên vì cái "bãi chiến trường" trước mắt. Sách rơi khắp sàn, một chàng trai lạ mặt ngồi phịch dưới đất và ôm đầu đầy đau đớn, còn con bạn nào đó của nó thì đang mang khuôn mặt không thể ngần ngại hơn. Đáp lại ánh mắt tội nghiệp ngấn nước của ai kia, Sư Tử nhìn Bạch Dương đầy khinh bỉ rồi thong thả đi lại chỗ cậu bạn xui xẻo, chìa tay trước mặt cậu.
Song Ngư lúc này mới mở mắt, cậu ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt. Không phải cô gái vừa ngã vào cậu (cậu không chắc lắm), nhưng đôi mắt màu nâu khói kia vẫn khiến cậu có chút ngạc nhiên. Nhìn bàn tay cô gái chìa ra trước mình tỏ ý muốn kéo cậu lên, Song Ngư chớp mắt một cái. Thay vì nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, Song Ngư cứ thế tự mình đứng dậy. Nhận sự giúp đỡ từ người khác, đặc biệt là từ một đứa con gái không phải điều mà cậu được dạy, và đó cũng không phải là thói quen của cậu.
"Là bạn tôi gây rắc rối cho cậu, xin lỗi. Và cả cảm ơn, vì đã cứu nó."
Hoàn toàn không có chút do dự nào, Sư Tử thản nhiên thu lại bàn tay vốn đang giơ giữa không trung hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra, nó mỉm cười nhìn Song Ngư. Trong khi đó, Bạch Dương đứng đằng sau nửa không ngừng theo dõi, nửa lại bắt đầu mơ mộng gì đó. Lại soái ca, nó thầm nghĩ.
"Không có gì, chỉ là, nói bạn cậu làm ơn đừng hậu đậu nữa!"
Song Ngư chợt bắt lấy bàn tay vừa định thu lại của Sư Tử, nghiêng đầu cười nhẹ. Tuy nhiên, ngoài sự lịch thiệp và nhã nhặn của hai người họ, còn có một thứ gì đó khiến cho người ngoài tự dưng lạnh gáy.
"Và cậu cũng thế, anh hùng rơm ạ! Dù sao, nhờ cậu nên cừu bông nhà tôi không bị đau."
Tự nhiên, cảm giác đau nhói khiến Song Ngư khẽ nheo mắt. Cậu nhìn đứa con gái trước mặt, bỗng dưng cảm thấy thích thú. Cô gái này, vừa nói móc cậu, lại còn dám nắm chặt tay của Song Ngư. Sẽ chẳng ai biết, ngoài nụ cười lịch sự từ cả hai, một màn đấu khẩu đang diễn ra.
"Ồ, đó không hẳn là cảm ơn nhỉ? Và tôi cảm thấy mình như một cái gối thì phải."
Đáp lại Song Ngư, Sư Tử khẽ cười. "Cái đấy là cậu nói, không phải tôi nhé!"
"Vâng, và tôi thật xui xẻo khi vừa bị một cô nàng hậu đậu xô ngã, vừa bị một con nhóc đang chơi trò đấu khẩu với---"
Trước khi Song Ngư kịp nói dứt câu, cậu đã bị Sư Tử giơ chân đạp mạnh vào chân cậu. Dù cho Song Ngư đi giày thể thao, bằng cách nào đó cậu vẫn thấy đau đến muốn chảy nước mắt. Làm như cậu nói gì sai vậy, chẳng phải con nhỏ chỉ đứng tới ngực cậu còn gì?! Con nhỏ này!!
Mặc dù chân vẫn đạp mạnh lên chân Song Ngư, Sư Tử nở một nụ cười cực kì ngây thơ vô tội nhìn cậu, đôi mắt híp lại chợt mở ra, nhìn Song Ngư đầy "thân thiện".
"Cậu bạn đây có khiếu hài hước, nhỉ?"
Khi Sư Tử nhấn mạnh câu hỏi của mình, nó cũng đồng thời đạp chân cậu mạnh hơn. Một cái, hai cái, rồi dần nhanh hơn, trở nên liên tục, khiến ai đó đau đến nỗi chẳng thể rút nổi cái chân của mình ra.
Bạch Dương đứng một góc, tự dưng cảm thấy thương cho anh chàng kia. Nhưng nó không thể không thú nhận, mỗi khi nhìn vào đôi mắt màu cafe lạnh kia của cậu, nó lại hoàn toàn bị thu hút. Thật sự rất đẹp, nhưng mà... bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó!! Cừu bông mày mau chóng tỉnh lại!!
"Mèo con, dừng!!"
Lập tức lao vào ngăn con bạn thôi đạp chân anh chàng nọ, Bạch Dương kéo nó lại, mặc cho con mèo nào đó không ngừng vùng vẫy. Nó không chịu, nhất định phải cho cậu ta một bài học nhớ đời!! Dám nói nó là con nít, chết tiệt, nó muốn xử đẹp hắn!! Tên chết tiệt!!
Song Ngư dùng tay xoa xoa cái chân tội nghiệp của mình, cậu thật khóc không ra nước mắt. Lườm nguýt con nhỏ nào đó kia, đừng nói là muốn gây sự nha!!
"Đồ mèo dở hơi!! Cậu còn không mau xin lỗi hả?!"
Vốn không phải hạng người hẹp hòi nhỏ mọn, Song Ngư chưa hề để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt. Nhưng riêng con nhỏ này thật sự khiến cậu tức điên, đôi giày mới mua mà Song Ngư cực kì thích bị nó giẫm nát còn đâu nữa. Cứ cho là không phải có chủ ý đi, nhưng nói cho cùng vẫn là cậu cứu bạn nó, đấy là trả ơn sao?! Đúng là làm ơn mắc oán!!
"Cậu là cái gì mà bắt tôi xin lỗi? Hả?" Sư Tử bực mình đáp trả lại, nó việc gì phải xin lỗi cậu ta chứ. "Đời Sư Tử này chưa từng quy phục ai nghe chưa?! Vả lại là cậu gây sự trước!!"
"Cậu... được lắm!! Đồ con mèo trốn viện!!"
Nói rồi, Song Ngư bực mình quay người bỏ đi, để mặc ai đó đằng sau không ngừng rủa thầm.
"Đừng có để tôi gặp lại cậu, biết chưa hả?! Nếu không tôi cho cậu chết chắc!!"
Bạch Dương tự dưng vô duyên vô cớ trở thành nguyên do của cuộc cãi vã giữa mèo con và cá nhỏ. Nó đâu có tội phải không? Cơ mà, nói gì thì nói, Bạch Dương thấy cậu ấy đâu có đáng ghét đến thế. Dù sao, trông cậu ta hình như... có chút gì đó giống... soái ca (?). Và, cậu ta trông cũng khá đẹp trai, và, đáng yêu (??). Bạch Dương cũng chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa.
Trong khi đó, mèo con vẫn không ngừng nguyền rủa cá nhỏ bằng giọng thỏ thẻ có chút đáng sợ, và cừu bông thì chẳng còn cách ngoài lôi cổ nó về. Mặc cho mèo con cứ hằm hè muốn xử đẹp cá nhỏ, thì cừu bông hình như đã lơ lửng ở tầng mây nào đó mà mơ về "soái ca". Mà, chết!! Nó còn chưa biết tên cậu!! Tự nhiên, cừu bông cảm thấy hận mèo con quá!!
Danh sách chương
- Chương 1 Cừu Bông, Mèo Con Và Cá Nhỏ.
- Chương 2 Cuồng Mèo, Ngựa Ngố Và Thần Tượng.
- Chương 3 Đến Trường.
- Chương 4 Bạn Mới.
- Chương 5 Lễ Khai Giảng.
- Chương 6 Đụng Độ Lớp Văn.
- Chương 7 Lớp Toán.
- Chương 8 Lớp Trưởng Đại Nhân.
- Chương 9 Kế Hoạch Leo Tường.
- Chương 10 Khu Thương Mại.
- Chương 11 Tình Cảm Không Bao Giờ Được Chấp Nhận.
- Chương 12 Một Buổi Sáng Hay Ho.
- Chương 13 Gây Rối Ở Căng Tin.
- Chương 14 Cuộc Gặp Mặt Không Mấy Vui Vẻ.
- Chương 15 Sự Cô Đơn Trong Trái Tim Mạnh Mẽ.
- Chương 16 Chính Cậu Là Kẻ Đã Phá Vỡ Lời Hứa Giữa Chúng Ta!.
- Chương 17 Chuyển Biến.
- Chương 18 Thiên Yết Ra Tay.
- Chương 19 Kỉ Luật.
- Chương 20 Dọn Hồ Bơi.
- Chương 21 Thiếu Gia Lau Sàn.
- Chương 22 Một Ngày Bình Thường Khác.
- Chương 23 Là Cậu Mà, Người Mà Mình Thích.
- Chương 24 Mâu Thuẫn Với Đàn Anh.
- Chương 25 Chuẩn Bị Cho Đêm Dạ Hội.
- Chương 26 Một Buổi Sáng Mua Sắm.
- Chương 27 Sửa Soạn.
- Chương 28 Dạ Hội (1).
- Chương 29 Dạ Hội (2).
- Chương 30 Dạ Hội (3).
- Chương 31 Dạ Hội (4).
- Chương 32 Ôn Thi.
- Chương 33 Thi.
- Chương 34 Liệu.
- Chương 35 Ngày Nghỉ Bận Rộn.
- Chương 36 Những Cảm Xúc Khác Nhau.
- Chương 37 Minh Gia.
- Chương 38 Liệu Có Đủ Để Tin Tưởng?.
- Chương 39 Định Mệnh Dẫn Lối.
- Chương 40 Mê Cung Của Tình Yêu Và Thù Hận.
- Chương 41 Những Thứ Rối Ren.
- Chương 42
- Chương 43 Kết Quả.
- Chương 44 Trái Tim Bé Nhỏ.
- Chương 45 Nơi Cậu Thuộc Về.
- Chương 46 Sâu Sắc Hay Chỉ Là Thoáng Qua?.
- Chương 47 Sự Áp Đặt Ích Kỷ.
- Chương 48 Quyết Tâm.
- Chương 49 Ngốc Nghếch Hay Vô Tâm?.
- Chương 50 Lạc Cảm.
- Chương 51
- Chương 52 Bình Thường Hay Kì Lạ?.
- Chương 53 Bị Bệnh.
- Chương 54 Chăm Sóc.
- Chương 55 Buổi Biểu Diễn Hợp Xướng.
- Chương 56 Kì Nghỉ.
- Chương 57
- Chương 58 Lời Khuyên.
- Chương 59
- Chương 60 Can Đảm Để Đối Diện.
- Chương 61 Vị Của Tình Yêu.
- Chương 62 Kết Thúc Kì Nghỉ.
- Chương 63 Đồng Cảm.
- Chương 64 Lằng Nhằng.
- Chương 65 Là Ai.
- Chương 66 Luôn Luôn.
- Chương 67 Hiểu.
- Chương 68 Giấc Mơ Kí Ức.
- Chương 69 Lẩn Tránh.
- Chương 70 Rất Yêu.
- Chương 71 Giờ Thể Dục.
- Chương 72 Say Nắng.
- Chương 73 Bất An.
- Chương 74 Thi Cuối Kì.
- Chương 75 Vỡ Tan.
- Chương 76 Sự Ra Đi Của Một Người.
- Chương 77 Nỗi Đau Cho Người Ở Lại.
- Chương 78 Xuất Hiện.
- Chương 79 Tiết Lộ.
- Chương 80 Là Để Ý Hay Thực Không Quan Tâm Đến?.
- Chương 81 Đêm.
- Chương 82 Mưa Lạnh.
- Chương 83 Tạm Thời Kết Thúc.
- Chương 84 Xung Đột.
- Chương 85 Tạm Biệt.
- Chương 86 Dính Vào Rắc Rối.
- Chương 87 Hát.
- Chương 88 Nhận Ra.
- Chương 89 Ba Tháng Sau.
- Chương 90 Nắng.
- Chương 91 Năm Học Mới.
- Chương 92 Còn Sống, Hay Đã Chết.
- Chương 93 Lời Xin Lỗi Muộn Màng.
- Chương 94 Lạc Lõng.
- Chương 95 Yêu Là Phải Mặt Dày.
- Chương 96 Mọi Chuyện Rồi Sẽ Thay Đổi.
- Chương 97 Biểu Hiện Lạ.
- Chương 98 Lưỡng Lờ Lưỡng Lự.
- Chương 99 Là Thích Đấy!.
- Chương 100 Mỏi Mệt.
- Chương 101 Bạn Cũ.
- Chương 102 Lời Hứa.
- Chương 103 Lạnh.
- Chương 104 Nói Chuyện.
- Chương 105 Lời Cảm Ơn.
- Chương 106 Ấm.
- Chương 107 Chỉ Còn Là Hồi Ức.
- Chương 108 Sinh Nhật.
- Chương 109 Món Quà Tạm Biệt.
- Chương 110 Thời Gian Trôi Mau.
- Chương 111 Chỉ Cần Người Đó Vẫn Ở Đây (End).