
Ác Nhân Thành Đôi
Tổng số chương: 232
Trang Thư Tình vừa tỉnh lại liền cảm thấy nàng sắp điên rồi.
Không phải do nàng trông thấy căn phòng cũ nát này, thoạt nhìn mười phần là cách bày trí của cổ nhân.
Cũng không phải bởi vì trong đầu hiện lên nhiều ký ức lộn xộn, rối loạn, lại càng không phải vì đầu giống như bị người dùng chùy gõ vào đau điếng.
Mà là do đứa bé trước mắt, hắn dè dặt cẩn thận bưng một cái bốc lên hơi nóng, cuồn cuộn in sâu vào đầu nàng, cũng bởi vì chút ký ức không thuộc về bản thân của nàng mà nổi lên xót xa.
Đứa nhỏ là đệ đệ của khối thân thể này, Phương Thư Hàn.
Bởi vì gầy mà vóc dáng có vẻ càng thêm cao, một bộ quần áo trắng bệch, rộng thùng thình mặc trên người, mặt hơi xanh, không cần đại phu xem qua, người bình thường cũng có thể nhìn ra được đứa nhỏ này không được chăm sóc tốt.
Vì quá mức chuyên tâm nên khi Phương Thư Hàn đến gần bên giường mới phát hiện người trên giường đã tỉnh dậy.
Tay nhoáng một cái, thứ nước ở trong chén không biết là canh gì, chỉ thấy hơi nghiêng một chút, liền đổ ra tay, động tác của hắn co rúm lại một chút, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đau, tận lực không hoảng hốt, đặt chén lên cái bàn bên giường, cũng không lau nước trên tay, mà xúc động nhào lên giường, hốc mắt rưng rưng, cố nén không để rơi xuống, “Tỷ tỷ, người rốt cục tỉnh dậy, đệ còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng...”
Mặc cho đầu đang vô cùng đau đớn, Trang Thư Tình nhẹ nhàng vuốt đầu đứa nhỏ, nghiêng đầu nhìn vào trong vào chén, là tinh gạo ngao thành cháo.
Lấy địa vị trong nhà của hai tỷ đệ này, người nào lại đi lấy gạo cho các nàng?
Nghĩ vậy, Trang Thư Tình liền trực tiếp hỏi: “Từ đâu đến?”
Trang Thư Hàn cúi đầu cắn môi không trả lời.
Hắn cũng có điểm thông minh, biết sẽ không có ai quan tâm đến nơi ở của hai tỷ đệ nàng, liếc mắt nhìn lại Trang Thư Hàn, trừ bỏ dinh dưỡng không đầy đủ thì cũng không có chỗ nào không tốt, Trang Thư Tình nhẹgiọng hỏi, “Nói cho tỷ tỷ biết là từ đâu đến? Tỷ tỷ sẽ không trách đệ.”
Trang Thư Hàn nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng trả lời, cơ hồ như không nghe thấy, “Tối qua đệ chờ mọi người đều ngủ liền đến phòng bếp trộm.”
Trang Thư Tình không đồng ý nhíu mày, “Thư Hàn, đệ sai rồi.”
Trang Thư Hàn đương nhiên biết này không tốt, nhưng là tỷ tỷ hôn mê bất tỉnh, hắn đi cầu phụ thân thỉnh đại phu xem bệnh cho tỷ tỷ, phụ thân lại nghe lời nói của nữ nhân kia, nói tỷ tỷ ngủ một giấc sẽ tốt, nhưng tỷ tỷ đều đã ngủ hai ngày, hắn làm sao có thể tin, nếu như tỷ tỷ không tỉnh lại, không cần biết là trộm gạo trong nhà để hầm cháo, thậm chí trộm bạc để thỉnh đại phu cho tỷ tỷ hắn cũng dám làm.
Nếu người nói nói hắn sai là phụ thân hoặc là những người khác trong nhà, hắn đều tuyệt sẽ không nhận, nếu hắn sai, so với hắn thì bọn họ càng sai, có tư cách gì mà nói hắn?
Cón nếu là tỷ tỷ, hắn tiếp thu.
Trang Thư Hàn đang muốn nhận sai, chợt nghe tỷ tỷ mình nói: “Đây là nhà ngươi, ngươi lại là trưởng tử, tại nhà mình lấy gạo, chỉ là một chút gạo, còn là cho tỷ tỷ đang bị bệnh ăn, thì cho dù đến nha môn lý luận, cũng không có người nào có thể nói ngươi trộm.”
Trang Thư Tình bình tĩnh sửa lại cho hắn, cũng không nói quá nhiều, miễn cho việc nàng đem hắn dạy đến sai lệch, đứa nhỏ này nhỏ như vậy, lại trong hoàn cảnh thế này, nguyên thân chủ yếu cũng là do tính tình quá lương thiện, vốn nàng nên che chở đệ đệ, nhưng ngược lại còn để hắn chiếu cố không ít, đứa nhỏ này tính cách đã có chút cực đoan, không được khinh thường, nếu hắn đi vào con đường sai trái nàng muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đi.
Có phụ thân bằng không, có tổ mẫu cũng bằng không, vậy thì, người thân của nàng cũng chỉ có một người đệ đệ này thôi.
Trang Thư Hàn mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt sáng lên, tỷ tỷ nói hắn không có trộm, tỷ tỷ nói việc hắn làm là đúng, tỷ tỷ không có trách hắn lại chọc phụ thân tức giận!
Nước mắt vốn đã kiềm lại đột nhiên liền rơi xuống, hắn không sợ bị đánh, hắn sẽ lớn lên, một ngày nào đó hắn sẽ đem những thứ hiện tại phải thừa nhận này trả lại bọn họ gấp trăm lần ngàn lần, hắn chỉ sợ một điều duy nhất, là tỷ tỷ sẽ giống như nương rốt cuộc vẫn là không chịu tỉnh lại, hắn đã không còn nương, nếu cả tỷ tỷ cũng...
Lúc trước tỷ tỷ nếu không phải vì bảo vệ hắn, cũng sẽ không bị phụ thân dùng nghiên mực đập bị thương nghiêm trọng như vậy, hai ngày nay tỷ tỷ không có tỉnh lại, hắn sợ đến không thể nào nhắm mắt lại, mệt nhọc liền ấn cho bản thân bị thương, nếu hắn đau thì sẽ không mệt nhọc. Hắn phải đợi tỷ tỷ tỉnh lại, hắn muốn nói cho tỷ tỷ hắn sẽ ngoan, trước khi hắn lớn sẽ không đi phản kháng mấy người kia, hắn không để tỷ tỷ thay hắn chịu khổ...
Cũng biết là bản thân khối thân thể vẫn là một đứa nhỏ,đã phải chịu nhiều uất ức, hiện tại biểu tình càng làm người ta thương tiếc, Trang Thư Tình mũi chợt chua xót, đem đứa nhỏ kéo đến cạnh bản thân, nắm bả vai gầy yếu của hắn, nhẹ vỗ nhẹ lưng hắn, không nói lời nào, không tiếng động như đang an ủi con thú nhỏ bị thương.
Rất nhanh, trước ngực liền ẩm ướt.
Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn mông lung về phía trước, cảm xúc phập phồng.
Nàng đáy lòng cũng khó chịu, vì đứa nhỏ này, cũng vì chính mình.
Nàng là Trang Thư Tình, nhưng không còn là Trang Thư Tình như trước đây nữa.
Từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, không biết cha mẹ là ai, không biết chính mình sinh ra ở đâu, cũng may nàng vận khí đủ tốt, tại cô nhi viện kia tuy rằng ngày qua ngày kham khổ, cũng không làm cho lòng nàng có nhiều tâm sự, cứ vậy nàng bình an lớn lên, hơn nữa cũng không cản trở nàng học tập.
Chính nàng cũng không chịu thua kém, liên một hơi học xong đại học, khi đó, lòng nàng đều tràn đầy hãnh diện, đúng tám năm học trường y nàng đều dựa vào học bổngđạt được mà tiếp tục học lên, hơn hai năm sau liền thành bác sĩ phẫu thuật, cuộc sống của nàng rõ ràng là mới bắt đầu, lại bị hiện thực khốc liệt cướp mất.
Sự cố điều trị xảy ra không liên quan gì đến nàng, nhưng đều bắt nàng gánh chịu, bởi vậy nàng bị thu hồi chức vụ bác sĩ, lý lịch của nàng liền có thêm vết nhơ, những người đó sợ nàng sẽ có ngày nổi danh nên nghĩ cách bôi đen nàng, các bệnh viện khác cũng không dám lại mời nàng, bị khinh nhường nàng lại không còn cách nào sống yên.
Tứ giận sao? Đương nhiên là tức giận, nhưng hiện thực cũng không bởi vì ngươi tức giận mà có thể cải biến, nàng không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc, cô nhi viện có nhiều đứa trẻ như vậy, không thể đem thời gian hao tổn cho mình nàng, cắn răng một cái liền qua hai năm, nàng đổi nghề làm bác sĩ thú y.
Nhưng do lời đồn đãi mà không một ai tín nhiệm nàng, động vật cũng không.
Viện trưởng sau khi nàng lớn lên có nói qua, nàng là bị một tiểu cẩu đưa đến cửa cô nhi viện, để tại đại sảnh, nếu không bởi vì nó, nàng tuyệt đối không có khả năng được ở đây.
Sau này nó liền ở trong cô nhi viện giữ nhà, cho đến chết đi.
Nàng hồi nhỏ tuy rằng không hiểu được suy nghĩ của tiểu cẩu kia, nhưng cảm tình cùng có rất tốt, khi nó chết nàng còn vì thương tâm nên khóc một trận. Cũng là theo khi đó bắt đầu nghiệm ra, cho dù có tâm có tiền thì ngươi có thểnuôi dưỡng sủng vật, có thể cho nó hết thảy, nhưng không cách nào cho nó trường thọ, sinh ra đã chịu thiệt, chỉ mong trước khi chết được sống an ổn.
Nhớ lại truyện cũ, cuối cùng nàng lại thành bác sĩ thú y, chết trước mặt nàng không biết có bao nhiêu động vật, trước còn cảm thấy rất khó chịu nhưng lâu dần cũng trở thành thói quen.
Rõ ràng nàng đều đã quen, rõ ràng nàng đều đã chịu nhiều uỷ khuất, rõ ràng nàng có thể khẳng định thực lực bản thân, giúp cho tình trạng của cô nhi viện không còn khó khăn, không còn tai họa, cũng không chịu kích thích gì, nhưng thế nào vừa ngủ dậy liền trở thành cỗ thân thể này?
Chủ nhân thực sự của khôi thân thể này đâu? Phải chăng hồn vía đã đến thế giới của nàng? Nếu các nàng là trao đổi thân thể, như vậy, tất cả trách nhiệm ở đây đều đặt trên vai nàng sao?
Nàng nghĩ không ra, cũng không nghĩ nữa, cô nhi viện tuy rằng cũ nát, nhưng lại là nơi cho nàng hết thảy, viện trưởng đã già, thân thể cũng không tốt, nàng hôm qua mới cùng đồng học hẹn thời gian để viện trưởng đi làm kiểm tra sức khoẻ, Đào Tử lúc trước còn gọi điện thoại cho nàng nói có việc muốn nàng hỗ trợ ý tưởng, A Quân nói muốn làm quân nhân, nàng phải đi giúp đỡ, tìm xem quan hệ, trong viện những đứa bé sơ sinh lại được đưa đến, nàng mua mấy hộp sữa bột còn chưa có đưa về...
Trang Thư Tình nâng lên một bàn tay áp trụ mắt, không để thứ chất lỏng trong mắt chảy ra, vừa rời đi thì nàng liền nhận thấy, thí ra ở thế giới kia nàng có nhiều ràng buộc như vậy, nguyên lai, nàng không buông xuống được nhiều như vậy.
Nếu viện trưởng biết nàng chết, bà sẽ thấy khổ sở đến mức nào, chỉ mong, chỉ mong thân thể viện trưởng có thể khoẻ mạnh, cho dù nàng không thể gánh hết trách nhiệm, cũng đừng vì nàng mà khóc.
Nước mắt biểu hiện cho sự yếu đuối, nàng phải mạnh mẽ lên.
Hai tỷ đệ, từng người đều có suy nghĩ riêng, ở bên ngoài lại truyền đến nhiều tiếng bước chân.
Trang Thư Hàn nghe tiếng bước chân liền biết người đến là ai, lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua, ánh mắt của hắn cùng ánh mắt giống như ánh mắt hung ác của sói con.
Trang Thư Tình thấy thế liền hiểu rõ, cảm xúc nhất thời thu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa.
Trong trí nhớ không có hảo cảm gì với di nương cùng thứ muội này, trước mắt liền thấy hai người một trước một sau từ bên ngoài đi tới, vô tư như đang ở phòng của mình, không thèm nhìn Trang Thư Hàn đang phẫn nộ, và cái người đang còn nằm trên giường, đầu bị thương.
Thậm chí, mặt mày còn mang theo vẻ đắc ý, di nương là toàn không cố kị, thứ muội cho dù không tỏ vẻ ra bên ngoài nhưng trong mắt nàng cũng không hề che giấu khoái ý.
Dựa vào quy củ, Trang Thư Tình là con vợ cả, một di nương và thứ muội đứng trước mặt nàng, một chút địa vị cũng không hề có, nhưng ở nhà lớn, mẫu thân sau khi qua đời nàng lại bị bức phải gọi người kia là nhị nương, không gọi có thể, chỉ là cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn.
Ánh mắt của Trang Thư Tình không tệ, cũng khéo léo, biết không thể chịu thiệt thòi trước mắt, liền sửa lại xưng hô, nhưng dù nghĩ như vậy thì Trang Thư Tình cũng không thể nào nói ra miệng.
Nhìn kế nữ không còn giống như trước kia vội vàng chào đón hành lễ, cũng không gọi nàng 'đại tỷ', chỉ là một bộ dáng không mặn không nhạt nhìn nàng, Trần Kiều Nương tức giận trong lòng, thấy trong phòng không có người khác liền chộp lấy cái cốc trên bàn muốn chuẩn bị ném qua.
thanh âm không quá lớn của Trang Thư Tình liền truyền đến, “Ném chuẩn một chút, trúng đầu thì càng tốt, tốt nhất là để hôm nay Trang gia xử lý một chút tang sự, cũng để cho di nương không thể cứ mãi nhắm mắt làm ngơ.”
Trần Kiều Nương sửng sốt, cái cốc trong tay giơ lên trong lúc nhất thời không biết nên ném hay không.
Trang Thư Tình không phải một người để bản thân phải chịu thiệt, không muốn da thịt phải chịu khổ, cũng không để Trần Kiều Nương phải ngạc nhiên lâu, liền thay đổi khẩu khí nói: “Đầu ta vô cùng đau đớn, còn phải nhờ di nương mời đại phu đến phủ xem bệnh cho ta.”
”Muốn tìm đại phu?” Trần Kiều Nương nhất thời cảm thấy chính mình chiếm thế thượng phong, “Bất quá chỉ là chút thương tổn da thịt, như vậy đã phải mời đại phu đến xem, ngươi thật đúng là, tính cách của một thiên kim tiểu thư cũng không có?”
Không đợi Trang Thư Tình trả lời, Trần Kiều Nương vận duy trì vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi nha, thiên kim tiểu thư, nương ngươi đã chết, hiện tại bên trong nhà lớn ta là người làm chủ, muốn xem đại phu? Cầu xin ta, có thể ta sẽ cân nhắc, suy xét một chút.”
”Ta vì sao phải cầu ngươi?” Trang Thư Tình vẻ mặt giả vờ kinh ngạc, người nào liếc mắt đều có thể nhìn ra nàng ta đang giả bộ, “Ta là đích nữ của Trang gia, nhà lớn tất cả ăn mặc chi phí đều là tiền bạc nương của ta năm đó mang đến, bạc ta dùng bất quá là của nương ta, có quan hệ gì với di nương sao?”
Danh sách chương
- Chương 1 Hỏng bét..
- Chương 2 Di nương cùng thứ nữ..
- Chương 3 Hưng sư vấn tội..
- Chương 4 Dựa thế rời nhà..
- Chương 5 Lòng người ấm áp..
- Chương 6 Khê thủy trấn..
- Chương 7 Nhược nhưng không khiếp..
- Chương 8 Đào hầm từng bước một..
- Chương 9 Tính toán của mỗi người..
- Chương 10 Mồi này, ngươi ăn hay không?..
- Chương 11 Thông minh và tự cho là thông minh..
- Chương 12 Đường ra..
- Chương 13 Kết thúc..
- Chương 14 Sinh mạng mới..
- Chương 15 Khởi đầu mới..
- Chương 16 Nơi đặt chân..
- Chương 17 Hai người thành ba người..
- Chương 18 Kiếm tiền..
- Chương 19 Tìm đường đi khác..
- Chương 20 Tiêu tiền như nước..
- Chương 21 Tỷ tỷ, tỷ còn có đệ..
- Chương 22 Độc nhất vô nhị..
- Chương 23 Luống cuống tay chân..
- Chương 24 Gặp nạn..
- Chương 25 Ân nhân cứu mạng..
- Chương 26 Khả năng mới..
- Chương 27 Lại gặp nhau..
- Chương 28 Báo ân..
- Chương 29 Bạch chiêm..
- Chương 30 Đông đi xuân đến..
- Chương 31 Tặng người..
- Chương 32 Có tiền..
- Chương 33 Bạch công tử bất mãn..
- Chương 34 Khả nghi..
- Chương 35 Bại lộ..
- Chương 36 Cửa hàng mới..
- Chương 37 Thoả thuận hai bên..
- Chương 38 Tiếp tục nghi ngờ..
- Chương 39 Hiểu biết..
- Chương 40 Chúc mừng..
- Chương 41 Hoàn cảnh khiến con người trở nên bất đồng..
- Chương 42 Đến liễu gia..
- Chương 43 Bệnh của liễu tam..
- Chương 44 Tâm tư minh bạch..
- Chương 45 Liễu tứ tiểu thư tìm người..
- Chương 46 Chuyện xấu..
- Chương 47 Từng người giở trò xấu..
- Chương 48 Giả bộ hồ đồ không biết gì..
- Chương 49 Tự loạn đầu trận tuyến..
- Chương 50 Chuyển nhà, chung sống..
- Chương 51 Lợi dụng hay bị lợi dụng?..
- Chương 52 Lên tuyết thiên sơn..
- Chương 53 Theo đuôi tới..
- Chương 54 Bí mật bại lộ..
- Chương 55 Tâm động..
- Chương 56 Đồng hành trong gió tuyết..
- Chương 57 Sinh tử do trời..
- Chương 58 Tâm tư? tình ý..
- Chương 59 Khúc mắc..
- Chương 60 Phát sinh biến cố..
- Chương 61 Cùng cưỡi ngựa..
- Chương 62 Bán con..
- Chương 63 Sống sót..
- Chương 64 Ném vào lửa đi!..
- Chương 65 Tìm nơi nương tựa..
- Chương 66 Quan đến, người đi..
- Chương 67 Ta là đại phu, như vậy là đủ rồi..
- Chương 68 Trở về trang gia..
- Chương 69 Không biết xấu hổ..
- Chương 70 Goá chồng trước khi cưới..
- Chương 71 Trang thư đình đến..
- Chương 72 Bái tế..
- Chương 73 Thi cử..
- Chương 74 Thành toàn..
- Chương 75 Hối! hận! quá!..
- Chương 76 Ngươi cứ việc mắng, ta nhận!..
- Chương 77 Đưa người lên kiệu hoa..
- Chương 78 Hiệu thuốc..
- Chương 79 Ngoài ý muốn..
- Chương 80 Khai phúc..
- Chương 81 Nữ nhân khó xử nữ nhân..
- Chương 82 Ngọt..
- Chương 83 Đáng giá?..
- Chương 84 Nuốt vàng!..
- Chương 85 Lấy vàng..
- Chương 86 Y thuật mới..
- Chương 87 Đổng gia xuất hiện..
- Chương 88 Lợi ích gia tộc..
- Chương 89 Đến liễu gia..
- Chương 90 Trước giải phẫu..
- Chương 91 Giải phẫu..
- Chương 92 Không hiểu thì phải học hỏi..
- Chương 93 Sợ sao?..
- Chương 94 Ta muốn học y..
- Chương 95 Bệnh truyền nhiễm..
- Chương 96 Tình huống hỏng bét..
- Chương 97 Yêu đi..
- Chương 98 Thánh chỉ đến..
- Chương 99 Một phong thư..
- Chương 100 Lời đồn về nữ phù thủy..
- Chương 101 Tốt xấu..
- Chương 102 Đổng minh đức chịu chết..
- Chương 103 Bạch chiêm tức giận..
- Chương 104 Giá trị..
- Chương 105 Bạch chiêm tính kế..
- Chương 106 Đưa người vào quặng sắt..
- Chương 107 Đánh ngất rồi mang đi..
- Chương 108 Lão thái thái vô sỉ..
- Chương 109 Liễu tam bệnh nặng..
- Chương 110 Ám sát..
- Chương 111 Ngọt ngào..
- Chương 112 Bộc phát!..
- Chương 113 Sấm dậy hoàng cung..
- Chương 114 Quyết định của hoàng đế..
- Chương 115 Hoạn nạn gặp chân tình..
- Chương 116 Đổng gia..
- Chương 117 Gặp mặt nhị lão..
- Chương 118 Dạy dỗ nghiệt tử..
- Chương 119 Đổng gia tam lang..
- Chương 120 Không phải cứ họ đổng thì sẽ nhận thân thích..
- Chương 121 Tiến cung..
- Chương 122 Đưa ra quyết định..
- Chương 123 Trở lại đổng gia..
- Chương 124 Nam đài phủ..
- Chương 125 Tiếp nhận..
- Chương 126 Việc hôn nhân..
- Chương 127 Cự thân..
- Chương 128 Thu đồ đệ, mở y quán..
- Chương 129 Y quán cùng tế..
- Chương 130 Mổ bụng lấy thai nhi..
- Chương 131 Truyền máu..
- Chương 132 Trong lúc vô hình đã có thứ gì đó thay đổi..
- Chương 133 Cập kê..
- Chương 134 Nửa đêm cầu chữa bệnh..
- Chương 135 Cứu người..
- Chương 136 Gió nổi lên..
- Chương 137 Nhà có sói và hổ..
- Chương 138 Lời ước định..
- Chương 139 Tìm nơi nương tựa..
- Chương 140 Người bạch gia..
- Chương 141 Bạch gia, bạch chính thụ..
- Chương 142 Có chuyện..
- Chương 143 Còn sống hay đã chết..
- Chương 144 Cầu cứu..
- Chương 145 Mất trưởng tử..
- Chương 146 Bạch chiêm bị bệnh..
- Chương 147 Căn nguyên..
- Chương 148 Bị bắt..
- Chương 149 Thịnh nộ!..
- Chương 150 Thế giới động vật..
- Chương 151 Sát khí khắp nơi..
- Chương 152 Vây giết!..
- Chương 153 Gặp nhau!..
- Chương 154 Phù thủy, thì như thế nào?..
- Chương 155 Bị tật!..
- Chương 156 Ngươi còn hỏi vì sao?..
- Chương 157 Trong cung..
- Chương 158 Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công..
- Chương 159 Người nào hạ vũ khí, không giết!..
- Chương 160 Một kiếm giết ba hoàng tử!..
- Chương 161 Giao phong..
- Chương 162 Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!..
- Chương 163 Lời khó nghe..
- Chương 164 Lại giết người..
- Chương 165 Kế vị đi!..
- Chương 166 Chuyện tiếp theo..
- Chương 167 Có rất nhiều người nguyện ra sức vì hắn..
- Chương 168 Giám quốc?..
- Chương 169 Giám quốc! (2)..
- Chương 170 Lui hay không lui..
- Chương 171 Nàng sợ cái gì!..
- Chương 172 Dùng ba người..
- Chương 173 Nhân tuyển..
- Chương 174 Đường sống trong chỗ chết..
- Chương 175 Cần các ngươi để làm gì?..
- Chương 176 Thời kì giáp hạt..
- Chương 177 Trước khi lên chiến trường..
- Chương 178 Chỉ dạy..
- Chương 179 Nhạc vương gia..
- Chương 180 Về núi..
- Chương 181 Đánh cược..
- Chương 182 Lời nói sắc bén..
- Chương 183 Giải phẫu..
- Chương 184 Bố cáo thiên hạ..
- Chương 185 Trưởng thành..
- Chương 186 Động đất (1)..
- Chương 187 Động đất (2)..
- Chương 188 Động đất (3)..
- Chương 189 Động đất (4)..
- Chương 190 Ngày sau đó..
- Chương 191 Xem mình là nam nhân..
- Chương 192 Bộ tộc Mộc Hạ..
- Chương 193 Đột phá!..
- Chương 194 Lời đồn nổi lên!..
- Chương 195 Hiện thực..
- Chương 196 Nhận được thật tâm..
- Chương 197 Trở về..
- Chương 198 Trở về (2)..
- Chương 199 Tâm tư của Chu Tri Tiếu..
- Chương 200 Đồng giường..
- Chương 201 Đại hòa thượng..
- Chương 202 Trang Chu mộng hồ điệp?..
- Chương 203 Vẫn là giấc mộng Trang Chu?..
- Chương 204 Tìm đường..
- Chương 205 Đoán lo trước lo sau..
- Chương 206 Đi vào giấc mộng..
- Chương 207 Tìm bùa hộ mệnh..
- Chương 208 Tìm đường trở về..
- Chương 209 Trở về..
- Chương 210 Lá thư..
- Chương 211 Chuyện sau đó..
- Chương 212 Người chưa đi, trà đã lạnh..
- Chương 213 Phúc thọ, báo ứng..
- Chương 214 Trang gia xuất hiện..
- Chương 215 Phụ tử xung đột..
- Chương 216 Không bằng heo chó..
- Chương 217 Chó cắn chó..
- Chương 218 Trảm..
- Chương 219 Hoàng thượng triệu kiến..
- Chương 220 Đàm hôn luận gả..
- Chương 221 Rời khỏi triều đình..
- Chương 222 Khiêu khích..
- Chương 223 Hậu quả của khiêu khích..
- Chương 224 Cửa ải cuối năm lai khách..
- Chương 225 Cơm tất niên..
- Chương 226 Quà cưới khắp thành..
- Chương 227 Muốn trở về? ăn năn đi..
- Chương 228 Đồ Cưới..
- Chương 229 Đại hôn (1)..
- Chương 230 Đại hôn (2)..
- Chương 231 Phiên ngoại 1: Trở về..
- Chương 232 Phiên ngoại 2: Hoàn..