
App Khách Sạn Mèo
Tổng số chương: 243
Giang Thành, trường mầm non quốc tế Hùng Miêu vừa tan học, các phụ huynh chen chúc xếp hàng trước cổng trường, lo lắng chờ đợi con em mình xuất hiện.
Đón được con, các phụ huynh tràn đầy vui mừng, nắm tay con, lắng nghe con ríu rít kể về những câu chuyện xảy ra trong trường mầm non ngày hôm nay.
Cùng lúc đó, bầu không khí trong văn phòng Hiệu trưởng lại có vẻ hơi nặng nề.
“Mẹ của An An, không phải chúng tôi phân biệt đối xử, mà là trường mầm non của chúng tôi cũng có định hướng riêng, cô cũng biết, trường mầm non của chúng tôi chú trọng giáo dục kỹ năng mềm và tương tác thân thiện giữa các con, các bé khác đều có thể chơi trò chơi bằng tiếng Anh, An An thậm chí còn không thể…” Tiếng thở dài của Hiệu trưởng vọng đến tai Hạ Thi Cát, khiến cô không khỏi siết chặt nắm tay. Ánh mắt cô không kìm được mà nhìn qua cửa sổ văn phòng Hiệu trưởng, dừng lại trên người con gái An An đang được bạn thân của mình dắt đi.
Những đứa trẻ khác, ở độ tuổi này là lúc tò mò nhất về thế giới, cũng là lúc hiếu động nhất.
Nhưng An An lại khác với chúng.
Em ngồi trên chiếc ghế đá bên ngoài, ngồi rất ngay ngắn, hôm nay em trông đặc biệt ngoan ngoãn. Ánh nắng rọi xuống người em, hàng mi dài rủ bóng trên gò má trắng như tuyết, đẹp như một con búp bê.
Chỉ là, em cũng thực sự giống như một con búp bê không có biểu cảm, cho dù Nhậm Văn cố gắng trêu chọc em thế nào, em cũng không có bất kỳ phản hồi nào, em dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không hề hòa nhập với thế giới bên ngoài.
Bóng lưng nhỏ bé của An An in vào mắt Hạ Thi Cát, kết hợp với những lời Hiệu trưởng trường mầm non vừa nói, Hạ Thi Cát chỉ thấy mắt mình cay cay.
Hạ Thi Cát giơ nắm tay lên, chống dưới mũi một lúc, cố gắng nở nụ cười với Hiệu trưởng nói: “Cô Hiệu trưởng, tôi hiểu ý cô, chỉ là cô có thể châm chước một chút không?
An An bây giờ chỉ là hơi yên tĩnh, tình hình của con bé cô cũng biết, chỉ cần có sự hướng dẫn nhất định, sau này con bé vẫn có cơ hội giống như những bạn nhỏ bình thường khác.” Hiệu trưởng Triệu nghe lời Hạ Thi Cát, thở dài một tiếng.
Hiển nhiên bà ấy cũng rất hiểu hoàn cảnh khó khăn của Hạ Thi Cát, nhưng thân là Hiệu trưởng, bà ấy không thể chỉ chịu trách nhiệm cho một học sinh.
Việc cho phép An An, một học sinh mắc chứng tự kỷ nhập học đã khiến trường mầm non phải chịu không ít áp lực, và khi nhập học, bà ấy cũng đã từng nhắc nhở phụ huynh của An An, nếu bé không thích nghi được ở đây, có thể sẽ không ở được lâu dài.
Và quả thật, lo lắng của bà ấy đã trở thành sự thật, An An không thể hòa nhập ở trường mầm non Quốc tế Hùng Miêu, gần đây không chỉ có một phụ huynh đến phản ánh tình hình, khiến Hiệu trưởng trường mầm non cũng rất áp lực.
Là Hiệu trưởng, dưới nhiều áp lực từ giáo viên, phụ huynh, bà ấy cũng không thể cố chấp giữ An An lại.
Nhưng là một người phụ nữ, đối mặt với một người mẹ như Hạ Thi Cát, bà ấy cũng không nói ra được lời nào cay nghiệt.
“Mẹ An An này, tôi rất hiểu hoàn cảnh của cô, nhưng thực sự không thể được, trường mầm non không phải là do một mình tôi quyết định.
Và theo tôi, tôi nghĩ cô có thể đưa An An đến trường đặc biệt dành cho những trẻ em như vậy để xem xét, trường Mầm non Kim Thái Dương ở thành phố chúng ta thực sự phù hợp với An An hơn, nơi đó có các lớp học dành riêng cho trẻ tự kỷ, nếu cô cần, tôi có thể viết thư giới thiệu cho cô, ngay cả khi bây giờ là giữa học kỳ, cũng có thể cho An An trực tiếp chuyển sang đó…” Hiệu trưởng Triệu vốn có lòng tốt, nhưng bà ấy càng nói, sắc mặt của Hạ Thi Cát càng tái nhợt thêm.
Sự thay đổi của cô cũng khiến Hiệu trưởng không đành lòng nói tiếp.
Hạ Thi Cát biết, Hiệu trưởng cũng là có lòng tốt, đồng thời cũng biết, việc muốn cho An An tiếp tục ở lại đây e rằng là không thể.
Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười vui vẻ cuối cùng: “Cảm ơn ý tốt của cô Hiệu trưởng, không cần thư giới thiệu đâu.
Những ngày qua thật ngại quá, đã làm phiền cô Hiệu trưởng rồi.” Trong tiếng thở dài liên tục của Hiệu trưởng Triệu, Hạ Thi Cát đã hoàn tất thủ tục cho con gái nghỉ học tại văn phòng, rồi cầm một tập hồ sơ bước ra khỏi văn phòng.
Cô đứng bên cạnh An An, nhìn bóng người nhỏ bé trước mặt mình, bên tai vẫn vang vọng lời dặn dò cuối cùng của Hiệu trưởng Triệu.
“Thực ra cô cũng không cần quá cố chấp, đưa An An đến trường đó cũng không hẳn là chuyện xấu, dù sao với tình hình hiện tại của An An, cho dù có thể vào được trường mầm non bình thường, sau này muốn vào trường tiểu học bình thường cũng rất khó khăn, chi bằng sớm chấp nhận thực tế, để An An thích nghi trước…” Hạ Thi Cát hít một hơi thật sâu, dùng tay phẩy phẩy nhanh trước mắt, trước sự quan tâm của bạn thân Nhậm Văn, cô tỏ ra thoải mái: “Vẫn không được, tôi nghĩ đây là số mệnh sắp đặt cho tôi chuyển nhà.” Lý do ở lại nơi ở hiện tại chỉ là để tiện cho An An đi học trường mầm non này, bây giờ đã nghỉ học rồi, thì cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, Nhậm Văn đưa tay ôm lấy vai Hạ Thi Cát.
“Không sao, nghĩ thoáng ra một chút, biết đâu đây lại là chuyện tốt!
Tôi đã muốn cậu chuyển đến làm hàng xóm với tôi từ lâu rồi, bây giờ không phải là vừa hay sao.” “Ừ, bây giờ chỉ có thể làm hàng xóm với người gieo họa như cậu thôi.” Hạ Thi Cát nói đùa.
“Đúng vậy, tôi đang nóng lòng muốn quậy cậu đấy, thế nào, khi nào chúng ta chuyển nhà?
Ngày mai tôi rảnh, hay là ngày mai chuyển đến luôn, thế nào?” “Ngày mai?
Có phải hơi gấp quá không?” “Không gấp, không gấp, không gấp chút nào, tôi nói cho cậu biết, căn nhà bên đó dạo trước tôi mới thuê người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, công ty chuyển nhà cũng dễ tìm, chỉ cần cậu nói một câu là xong, một ngày là chúng ta đã xong được rồi!” “Cậu cũng thật là…” Hạ Thi Cát bất lực lắc đầu, với tính cách nóng nảy của cô bạn thân này, cô đã quen từ lâu rồi.
“Tôi gọi đây là hành động nhanh chóng!” Nhậm Văn nói, vừa nói cô ấy vừa ngồi xuống, hỏi An An: “An An, cháu sắp chuyển đến ở với cô rồi, cháu có vui không?” Như dự đoán, không có bất kỳ phản hồi nào.
Nhậm Văn đứng dậy, nhướn cằm về phía Hạ Thi Cát: “Nhìn này, không nói gì tức là đồng ý, An An đã đồng ý rồi, cậu còn không hành động đi?” Hạ Thi Cát bật cười, trong những ngày như thế này, cũng chỉ có cô bạn thân này không ngừng mang đến niềm vui cho gia đình cô.
“Được rồi, được rồi, nghe cậu cả, mai dọn nhà.” Hạ Thi Cát cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Nhậm Văn nghe được câu trả lời khẳng định, liền vui vẻ búng tay cái: “Đúng vậy, đi thôi, tôi đưa hai mẹ con về!” Nhậm Văn đi trước, tay vung chìa khóa xe, trông tâm trạng rất tốt.
Hạ Thi Cát cũng đứng dậy bế con gái lên, tay phải giúp con gái chỉnh lại mái tóc, nhìn con gái im lặng, trong lòng vừa đau nhói vừa dịu dàng nhìn con.
“An An, chúng ta về nhà thôi.” …
Hôm sau, đúng như Nhậm Văn nói, cô ấy nhanh chóng gọi đến một công ty chuyển nhà uy tín để cùng nhau đóng gói đồ đạc.
Sau khi ly hôn, Hạ Thi Cát dọn ra ngoài, đồ đạc trong nhà vốn không nhiều, nhanh chóng thu dọn xong tất cả hành lý và chất lên xe.
Ngay sau đó, cô lại đi trả phòng cho chủ nhà.
Bà chủ nhà biết chuyện cô định chuyển đến thành phố Đông Hải, bà ấy rất thấu tình đạt lý, trả lại tiền đặt cọc cho cô, dặn dò vài câu rồi mới rời đi.
Khi nhìn theo chiếc xe của công ty chuyển nhà rời khỏi khu nhà, Hạ Thi Cát mới bỗng dưng cảm thán, cuộc sống của mình ở Giang Thành vậy là đã được dọn dẹp gọn gàng trong một ngày ngắn ngủi.
Chưa kịp để cô chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, Nhậm Văn đã kéo cô lên xe.
Nhậm Văn lái xe chở hai mẹ con hướng đến đích, vì quá háo hức, cô ấy không ngừng nói chuyện suốt dọc đường.
“Thi Cát, tôi nói cho cậu biết, cậu quyết định dọn đến đây là hoàn toàn đúng đắn.
Cậu cũng biết khu nhà này rồi, tuy đã có tuổi nhưng môi trường sống rất tốt, lại là khu nhà kín, An An thỉnh thoảng ra ngoài cũng rất an toàn.
Nơi đây rất phù hợp để hai mẹ con cậu sinh sống.
Chỉ có điều hơi xa trung tâm một chút, có thể cậu sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm công việc, thời gian di chuyển đến chỗ làm tốt cũng dài hơn.
Nhưng không sao đâu, dù sao tôi cũng ở nhà cả ngày, nếu cậu đi làm, tôi sẽ sang nhà cậu giúp cậu chăm sóc An An.
Chuyện này cậu cứ yên tâm.” Hạ Thi Cát im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Hai tiếng sau, ba người đã từ Giang Thành đến với Đông Hải, thành phố sầm uất và náo nhiệt.
Khu vực nơi khu nhà tọa lạc gần với vài trường học, xa khu vực ồn ào náo nhiệt của thành phố, nên rất yên tĩnh.
Có lẽ Nhậm Văn đã hẹn trước với công ty chuyển nhà, nên chỉ một lát sau khi họ đến, xe tải của công ty chuyển nhà cũng đã đến nơi.
Các công nhân hối hả dỡ hàng, để tăng hiệu suất, Hạ Thi Cát và Nhậm Văn cũng xắn tay vào phụ giúp.
An An một mình cầm chiếc máy tính bảng, ngồi trên chiếc ghế trong phòng, tiếp tục đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Từng món đồ được chuyển đi, mọi người đều không mấy chú ý đến đứa trẻ ngoan ngoãn trong phòng.
Cho đến khi một người thợ chuyển nhà mang theo một vật dụng lớn đi qua, sợ rằng đồ trong tay mình va vào đứa trẻ, anh ấy không nhịn được mà lên tiếng: “Bé ơi, nhường chỗ một chút nhé, cẩn thận bị va vào, bé ơi?” An An ngồi đó, không hề phản ứng.
Nhìn thấy người thợ chuyển nhà này có vẻ bối rối, Hạ Thi Cát kịp thời chạy tới, vội vàng bế An An lên để nhường chỗ cho người thợ chuyển nhà: “Xin lỗi, xin lỗi.” Người thợ chuyển nhà cũng không nói gì thêm, ôm đồ đạc đến nơi cần đặt.
Hạ Thi Cát hiểu, khu vực này thường xuyên có người dọn nhà đến đi, đụng phải An An thì không hay lắm Cô bế An An ra phía ngoài sân của ngôi nhà.
Sân vườn đã lâu không được chăm sóc, cỏ mọc um tùm, nhưng may mắn là đây là một nơi yên tĩnh.
Hạ Thi Cát kéo ghế tới, cho An An ngồi xuống: “An An, con ngồi đây trước nhé, mẹ làm xong việc sẽ qua chơi với con.” An An không trả lời, nhưng ngoan ngoãn ngồi xuống như lời Hạ Thi Cát nói.
Hạ Thi Cát thở dài, tiếp tục vào nhà chỉ đạo việc chuyển nhà.
An An một mực im lặng cầm chiếc máy tính bảng, vẽ vời trên đó.
Không biết đã qua bao lâu, một cậu bé đang đi xe đạp chơi đùa, chú ý đến tiếng động bên này.
Cậu bé bám vào hàng rào bên ngoài sân, nhìn thấy An An đang ngồi trong sân.
Đôi mắt đen láy của cậu bé đảo quanh, hai cánh tay nhỏ xíu giơ cao vẫy vẫy, cố gắng thu hút sự chú ý của An An: “Chào cậu, tớ tên là Chu Ngôn Thiên, cậu tên gì?” Không có tiếng đáp lại.
Chu Ngôn Thiên gãi đầu bối rối, hét lớn hơn: “Chào cậu, cậu mới chuyển đến đây ở à?
Chúng ta có thể làm bạn không?” Vẫn không có tiếng đáp lại.
Chu Ngôn Thiên định gọi thêm vài câu nữa, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng ba gọi mình, cậu bé đành phải bỏ cuộc.
Chỉ là, khi rời khỏi sân, Chu Ngôn Thiên vẫn không thể nhịn được mà ba lần bảy lượt ngoái đầu nhìn An An.
Tại sao cậu ấy không trả lời mình nhỉ?
Chu Ngôn Thiên suy nghĩ về vấn đề này, cảm thấy rất hoang mang.
Còn ở một bên khác, nhân viên công ty chuyển nhà đã mang hết đồ vào rồi, Nhậm Văn chuẩn bị đưa An An vào nhà, rồi giúp Hạ Thi Cát dọn dẹp.
Ngay khi An An chuẩn bị bước vào cửa, từ trong sân truyền đến tiếng sột soạt.
Hạ An An khẽ động tai, dừng bước, rồi quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở lùm cây chỗ góc sân.
Danh sách chương
- Chương 1 Chuyển nhà
- Chương 2 Tình cờ gặp gỡ
- Chương 3 Lần đầu qua màn
- Chương 4 Giúp người một tay
- Chương 5 Cơm trộn gan gà
- Chương 6 Mèo tụ họp
- Chương 7 Nửa cái bánh bao
- Chương 8 Đại Cát
- Chương 9 Đổi thức ăn cho mèo
- Chương 10 Độ hài lòng của khách hàng
- Chương 11 Bỏ túi mang đi
- Chương 12 Cậu theo tới đây làm gì
- Chương 13 Đây chắc chắn không phải người tốt
- Chương 14 Ghi công lớn một lần
- Chương 15 Đứa trẻ này thật khác biệt
- Chương 16 Mèo con của anh chạy rồi
- Chương 17 Tiểu yêu tinh khó chiều
- Chương 18 Hạ nhiệt
- Chương 19 Bị ném đi
- Chương 20 Cải tạo ổ mèo
- Chương 21 Nơ bướm và hoa nhỏ
- Chương 22 Làm thẻ VIP
- Chương 23 Làm kẻ bắt cá nhiều tay
- Chương 24 Làm mẫu
- Chương 25 Người lý tưởng
- Chương 26 Chú ấy không tới để cướp mèo
- Chương 27 Tặng quà
- Chương 28 Người nhận nuôi tiềm năng
- Chương 29 Nhà mới
- Chương 30 Mèo con
- Chương 31 Ăn nhiều hơn cả mèo Cam tôi đây
- Chương 32 Giống thợ đào than
- Chương 33 Nôn mửa
- Chương 34 Sau khi sở hữu mèo trong mộng
- Chương 35 Hải Vương(*) chạy trốn
- Chương 36 Cảm giác bản thân bị vứt bỏ
- Chương 37 Tắm cho mèo
- Chương 38 Người nhà của Tiểu Môi Cầu
- Chương 39 Làm sao đến đây
- Chương 40 Nhờ giúp đỡ
- Chương 41 Cháu là bạn của con gái cô
- Chương 42 Mọi người cùng nhau tìm
- Chương 43 Nhận lãnh
- Chương 44 Sơ hở
- Chương 45 Đại Lê
- Chương 46 Kết bạn WeChat
- Chương 47 Tờ rơi tìm mèo
- Chương 48 Ngày mai đưa em về nhà
- Chương 49 Bị từ chối
- Chương 50 Về nhà
- Chương 51 Chọn trường
- Chương 52 Thử học
- Chương 53 Không giống
- Chương 54 Nhận học trò
- Chương 55 Cuộc họp khẩn cấp cấp cao nhất
- Chương 56 Máy cho mèo ăn tự động
- Chương 57 Đến trường mầm non
- Chương 58 Giấc mơ của Hạ An An
- Chương 59 Khen ngợi
- Chương 60 Miễn là chị vui là được
- Chương 61 Đội bảo vệ meo meo
- Chương 62 Mèo Cam nhỏ
- Chương 63 Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ
- Chương 64 Đa Tể còn đáng yêu hơn cả trong tranh
- Chương 65 Đứa trẻ như báu vật
- Chương 66 Để cô ấy quyết định
- Chương 67 Cảnh giác cao
- Chương 68 Cô bé may mắn nhất
- Chương 69 Con mèo nào cũng thích cậu ấy
- Chương 70 Mèo tới trường học?
- Chương 71 Nói cho chúng biết không phải là được rồi sao?
- Chương 72 Sẽ không đến nữa
- Chương 73 Con đã nghe tận tai
- Chương 74 Mời phụ huynh
- Chương 75 Xin lỗi
- Chương 76 Đấu giá
- Chương 77 Tiêm vaccine
- Chương 78 Đã sinh chưa?
- Chương 79 Chuyện lớn
- Chương 80 Tiết học đầu tiên
- Chương 81 Còn không bằng bà cô hai của cháu nhảy múa quảng trường
- Chương 82 Không dám không nghiêm túc!
- Chương 83 Học trò của anh nổi tiếng hơn anh
- Chương 84 Dòng kẻ thêm bên dưới
- Chương 85 Đặt tên
- Chương 86 Chỉ sợ… không phải kém một chút đâu
- Chương 87 Thiên phú
- Chương 88 Đưa đi nhận nuôi
- Chương 89 Gửi nuôi Ngân Hổ
- Chương 90 Cứu thoát trong gang tấc
- Chương 91 Câu chuyện của Trân Châu
- Chương 92 Tìm kiếm gia đình nhận nuôi
- Chương 93 Anh ta không phù hợp
- Chương 94 Những việc tiền không thể giải quyết
- Chương 95 Bà có thể nhận nuôi con này không?
- Chương 96 Không ngờ tới
- Chương 97 Niềm vui bất ngờ
- Chương 98 Đề xuất đến tận nhà thuyết phục
- Chương 99 Con muốn đi bệnh viện
- Chương 100 Quá khứ
- Chương 101 Bộc bạch tâm sự
- Chương 102 Lại đến thăm
- Chương 103 Đã luyện tập đặc biệt
- Chương 104 Sự cố bất ngờ
- Chương 105 Khách không mời mà đến
- Chương 106 Xem camera giám sát
- Chương 107 Con ai nấy lo
- Chương 108 Chuẩn bị livestream
- Chương 109 Tôi sẽ không buông tay đâu
- Chương 110 Phải làm tốt hơn
- Chương 111 Người chúng ta phải bảo vệ
- Chương 112 Xếp hàng ra sân
- Chương 113 Tỉnh lại đi, mọi người đều muốn, không tới phiên cậu đâu
- Chương 114 《 Cục cưng lang thang 》
- Chương 115 Nhất định phải mời được cô bé
- Chương 116 Nhận được tin tức
- Chương 117 Làm mèo nhỏ của chị nhé?
- Chương 118 Lần đầu tới
- Chương 119 Người được chọn
- Chương 120 Không nghiêm túc nổi rồi
- Chương 121 Chuẩn bị hành lý
- Chương 122 Nuôi con khó quá
- Chương 123 Phản ứng của con chó
- Chương 124 Cho anh một vài lời khuyên
- Chương 125 Dắt chó đi dạo
- Chương 126 Thăm nom
- Chương 127 Rút thăm
- Chương 128 Phán đoán sai số không nhỏ
- Chương 129 Ra quân bất lợi
- Chương 130 Náo loạn
- Chương 131 Không sủa nữa?
- Chương 132 Nếu chị đã nói vậy thì được
- Chương 133 Đến thăm lúc đêm khuya
- Chương 134 Sai sót rồi
- Chương 135 Xin đồ ăn vặt
- Chương 136 Chân tướng
- Chương 137 Tớ mượn Đa Tể một chút
- Chương 138 Phiên dịch viên
- Chương 139 Làm mẫu
- Chương 140 Cô ấy không sợ tôi
- Chương 141 Người huấn luyện chó
- Chương 142 Con chó trên lầu hai
- Chương 143 Phúc Đại
- Chương 144 Những khó khăn của Tiểu Chiêu
- Chương 145 Câu chuyện của Kỳ Lân
- Chương 146 Nhưng chú không được kể lung tung
- Chương 147 Nảy ra một ý tưởng táo bạo
- Chương 148 Thì thầm bên tai
- Chương 149 Điểm yếu của Kỳ Lân
- Chương 150 Còn thông tin nào nữa không?
- Chương 151 Phi vụ lớn
- Chương 152 Đây là bản đồ
- Chương 153 Thiết Hàm Hàm
- Chương 154 Mèo chạy trên đường
- Chương 155 Chúng tôi đều nghe cậu
- Chương 156 Vì cậu mà tới
- Chương 157 Vì cuộc sống mà phải làm diễn viên
- Chương 158 Kỳ Lân càng ngày càng giống chó Golden
- Chương 159 Hạng nhất
- Chương 160 Ngôi làng thần bí
- Chương 161 Tớ có một bí mật…
- Chương 162 Lên đường
- Chương 163 Chỗ ẩn nấp
- Chương 164 Thu lưới
- Chương 165 Mang chúng về nhà
- Chương 166 Nó không nghe nhầm chứ?
- Chương 167 Phương án trị liệu
- Chương 168 Họp toàn thể
- Chương 169 Chuyển lời
- Chương 170 Lý do mượn mèo
- Chương 171 Mệt mỏi quá, hủy diệt đi
- Chương 172 Hai mặt trứ danh
- Chương 173 Tranh thủ cho kịp thời cơ
- Chương 174 Đa Tể là linh vật
- Chương 175 Ba tin tốt
- Chương 176 Tôi đói
- Chương 177 Anh sai rồi
- Chương 178 Thật nhiều mèo lạ
- Chương 179 Cái gì cũng có thể nhặt được
- Chương 180 Mật mã nổi tiếng
- Chương 181 Tắm cho mèo không hề dễ
- Chương 182 Ăn bánh vẽ
- Chương 183 Tiểu Hạnh Vận(*)
- Chương 184 Ngày mở cửa
- Chương 185 Thứ tự chờ vuốt ve
- Chương 186 Hiện trường theo đuổi thần tượng
- Chương 187 Người này không phù hợp
- Chương 188 Không hiểu thì dạy
- Chương 189 Hoa Hoa có nhà rồi
- Chương 190 Tư cách dự thi
- Chương 191 Chị ấy là phù hợp nhất
- Chương 192 Chị đồng ý thử một chút
- Chương 193 Kỳ tích
- Chương 194 Nếu chia tay thì làm thế nào?
- Chương 195 Tìm chủ mới cho Bác Ca
- Chương 196 Ba lại kéo chân sau nữa à?
- Chương 197 Hai triệu chứng
- Chương 198 Không dám đánh cược
- Chương 199 Mê mẩn không thôi
- Chương 200 Gặp lại
- Chương 201 Thi biên chế?
- Chương 202 Phân phối công việc
- Chương 203 Phát cáu run người
- Chương 204 Khát vọng mới
- Chương 205 Cùng tiến cùng lùi
- Chương 206 Ngày hội mở cửa thứ hai
- Chương 207 An An hành động
- Chương 208 Con chó biểu hiện tốt nhất
- Chương 209 Được nhận vào bằng thực lực
- Chương 210 Khảo hạch chính thức
- Chương 211 Biểu hiện của ba con mèo
- Chương 212 Chiến thuật vượt ải
- Chương 213 Mèo đúng là lạnh lùng thật
- Chương 214 Thành công viên mãn
- Chương 215 Hoạt động cuối cùng
- Chương 216 Đãi ngộ như siêu sao
- Chương 217 Cô ấy đã làm được!
- Chương 218 Nó là Nựu Nựu
- Chương 219 Tạo nên kỳ tích!
- Chương 220 Bị livestream bất ngờ
- Chương 221 Một bản hợp đồng
- Chương 222 Cô bé đó là ai?
- Chương 223 Phần kết (1)
- Chương 224 Phần kết (2)
- Chương 225 Phần kết (3)
- Chương 226 Phần kết (4)
- Chương 227 Phần kết (5)
- Chương 228 Phần kết (6)
- Chương 229 Đại kết cục
- Chương 230 Hành trình trở thành “Hải Vương”(*) (1)
- Chương 231 Hành trình trở thành “Hải Vương” (2)
- Chương 232 Hành trình trở thành “Hải Vương” (3)
- Chương 233 Hành trình trở thành “Hải Vương” (4)
- Chương 234 Hành trình trở thành “Hải Vương” (5)
- Chương 235 Hành trình trở thành “Hải Vương” (6)
- Chương 236 Hành trình trở thành “Hải Vương” (7)
- Chương 237 Hành trình trở thành “Hải Vương” (8)
- Chương 238 Fan cuồng của Đa Tể (1)
- Chương 239 Fan cuồng của Đa Tể (2)
- Chương 240 Fan cuồng của Đa Tể (3)
- Chương 241 Fan cuồng của Đa Tể (4)
- Chương 242 Fan cuồng của Đa Tể (5)
- Chương 243 Fan cuồng của Đa Tể (6)