
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc
Tổng số chương: 191
Hứa Thành chạy trốn rất nhanh. Hắn không thể ngờ rằng bản thân mình sẽ rơi vào tình cảnh hiện tại như thế này. Thế nhưng mọi chuyện xảy ra cũng quá nhanh. Đáng lẽ ít nhất khi chạy trốn cũng phải có chiếc xe nhưng bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào hai chân của mình. Ai bảo mình không may mắn, uống nước lạnh đến tê răng. Nhưng bản thân mình còn chưa tới mức phải ăn bánh bao đất, cũng đáng phải ăn mừng
"Lão đại" một thanh âm truyền tới
"Ai?" Hứa Thành cẩn thận nhìn chung quanh
"Bên này, lão đại" ở góc rẽ xuất hiện một người, vẫy tay với hắn
"Xuân Tử" Hứa Thành vui mừng, bước nhanh nghênh đón: "Sao mày lại ở đây?"
"Đừng nói những điều này. Hãy nhanh lên xe" người gọi là Xuân Tử phụ giúp hắn lên một chiếc xe đỗ ở bên cạnh.
Lên xe, Hứa Thành cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hắn hỏi: "Xuân Tử, sao chuyện lại nghiêm trọng như vậy? Nếu không phải mày đưa tin, tao cũng không biết cảnh sát muốn bắt tao. Tiên sư con bà nó chứ, không phải nghiêm đả đã sớm qua rồi sao?"
"Lão đại, đừng nóng vội" Xuân Tử nói: "Tôi cũng nhận được tin cảnh báo, mới thông báo anh. Tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm ——" Xuân Tử vừa nói vừa lấy ra một cái túi giấy, bên trong có một ít bánh mì
Hứa Thành nhận lấy, cắn hai miếng, nói: "Mẹ kiếp thậm chí tao ngay cả vì sao mình phải chết cũng không biết, Phù" nói xong, hắn lại cắn hai miếng.
"Uống nước" Xuân Tử lại lấy ra một chai nước khoáng
Hứa Thành nhận lấy, uống một ngụm lớn, nói tiếp: "Xuân Tử, mày hãy đi điều tra một chút, nhất định phải biết rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì " nói xong, hắn đột nhiên ngất đi
Chuyện còn sót lại rất đơn giản, Hứa Thành phạm vào tội giết người, bị phán tử hình, lập tức thi hành.
Hứa Thành cũng không có biểu hiện đặc biệt kích động. Hắn chịu nhận tội. Thế nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc, rốt cuộc là ai muốn hãm hại hắn?
Xuân Tử? Tên này gan nhỏ, đi theo mình ba năm mới dám động thủ chém người. Khổ sở suy nghĩ mà không tìm được lời giải thích, khiến cho Hứa
Thành, người luôn luôn tự xưng là phần tử trí thức trung cấp, có chút ảo não
Ngày hành hình, trời đầy mây, Xuân Tử đi gặp hắn. Hắn vừa định đặt câu hỏi, đối phương đã nói: "Không phải tao muốn nghĩ hại mày, là mày không may ——" Hứa Thành lo lắng hãi hùng nhẫn nhịn lửa giận vài ngày, thoáng chốc bốc lên. Hắn gào lên mắng chửi Xuân Tử. Xuân Tử cũng không lên tiếng, đợi hắn mắng xong sau, Xuân Tử mới yếu ớt nói: "Có người chết, chỉ mày ở gần. Mày không chết..., ai chết?"
Khi hành hình, Hứa Thành duỗi ngón giữa chỉ lên bầu trời, sau đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhổ ra một chữ "Oh~ Shit" sau đó, một tiếng súng vang lên, lão đại Hứa Thành, biệt hiệu là “Thảo Hà”, đại ca của ba con phố khu đông thành phố R, đã chết
"Ai hét" Hứa Thành mở to mắt, hắn cảm thấy trong thân thể có một loại cảm giác xuyên qua thực sự, cực kỳ mỏi mệt, hắn cố gắng trở mình bò lên, vừa ngẩng đầu, "Má ơi" hắn lại bị dọa ngồi xuống, hai mắt trợn lên, nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt với dáng vẻ không thể tưởng tương nổi
Chỉ thấy trên mặt đất, khắp nơi là thi thể, bày thành các loại tư thế khác nhau. Trong đó không thiếu một ít động tác có độ khó cao. Ví dụ như: đầu cắm vào trên dây lưng quần..., vẫn không nên nói nữa, Hứa Thành không chịu được kích thích, rốt cục há to miệng "A..." một tiếng, nhổ ra, đau đớn cùng mỏi mệt mãnh liệt đánh úp lại, Hứa Thành không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh
Rời khỏi nơi ban đầu đã qua hai ngày. Hôm đó sau khi tỉnh lại, Hứa Thành nhanh chóng rời khỏi nơi như là Địa ngục đó, rồi lại ngẩn ngơ đứng lại, không phải tinh thần hắn suy sụp tới mức không thể chịu nổ. Thế nhưng cũng không lâu lắm, hắn lập tức phát hiện điều này cũng không có bao nhiêu hiệu quả. Không còn cách nào khác, ai kêu hắn nhìn thấy chính mình mặc rõ ràng không phải áo tù lúc hành hình, mà lại là một bộ giáp da, đầu vốn bị cạo trụi lủi lại có một mái tóc rất dài, lộn xộn, còn cả một cái búi tóc, dùng dây cỏ buộc lại. Dáng vẻ kia cũng không phải không thể chấp nhận được, vốn điều này còn không đến mức khiến cho đầu óc "Thảo Hà" lão đại choáng váng thế nhưng khi hắn phát hiện mình rõ ràng không biết mình ở đang ở đâu, hắn cực kỳ trống rỗng, hoàn toàn ngất đi. Khi hắn tỉnh lại, cộng thêm hình dáng gương mặt hoàn toàn thay đổi, căn bản hắn không thể tìm thấy một điểm liên hệ giữa hai dung mạo, dù là người có thần kinh vừa thô vừa to, cũng không thể chịu được loại kích thích này.
Cũng may, người Trung Quốc có thiên tính thích ứng trong mọi tình cảnh khiến cho Hứa Thành nhanh chóng thích ứng được với tình huống trước mắt.
Huống chi, điều này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất bây giờ gương mặt này tuy rằng không phải anh tuấn, thế nhưng so với gương mặt dài, gầy tong teo trước kia thì gương mặt này trông bắt mắt hơn rất nhiều. Nhất là điều khiến cho Hứa Thành cảm thấy an ủi chính là hai con mắt này đẹp hơn nhiều so với trước kia. Tuy rằng điều này không thể trở thành bằng chứng chứng minh mình là phần tử trí thức trung cấp, tóm lại vẫn tốt hơn so với đôi mắt cận thị.
Thế nhưng sau hai ngày qua đi, hắn bắt đầu chửi thề: "Con mẹ nó, chết đói" Hứa Thành chống một cây trường mâu nhặt được, tập tễnh đi về phía trước. Hắn vừa đi vừa chỉ ngón giữa lên trên bầu trời, nói: "Ngươi khốn kiếp, lão tặc thiên, ta có chọc giận ngươi khi nào hả? Làm hại Lão Tử phải mang cái bộ dáng" hùng hùng hổ hổ này’ hơn nữa còn tiếp tục phải đi bộ trên đường, nếu không cũng chỉ có thể đói chết tại đây. Dù sao, ta đã đi hai ngày mà chưa ăn cơm, mà Hứa lão đại còn không có thói quen ăn cây cỏ, gặm vỏ cây. Ta chỉ uống no nước bẩn ở một vũng bùn mà thôi
Đúng lúc này, một tiếng
"Xích xích..." truyền tới. Tiếng ngựa hí khến Hứa Thành giật mình tỉnh táo, giương mắt nhìn lên. Hắn chỉ thấy một thớt ngựa đỏ thẫm đang đứng ở phía trước, đại khái cách hắn khoảng một trăm mét, rung đùi đắc ý đang ăn cỏ. Con ngựa kia rất cao lớn, thân hình cực kỳ khỏe đẹp cân đối khiến cho phần tử trí thức trung cấp như Hứa Thành Hứa lão đại, đã từng cưỡi ngựa Mông Cổ hai mắt như tỏa ánh sáng, "Ha ha a..." Hứa Thành chảy nước miếng, cười ngây ngô: "Một đống thịt thật lớn..."
Hứa Thành không phải là đồ ngốc. Trước kia sở dĩ hắn có thể lên làm lão đại, phần nhiều dựa vào cách thức suy nghĩ chu đáo chặt chẽ. Tuy rằng chính điều này cũng làm cho hắn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, nhưng hắn phát triển vô cùng vững vàng. Bao nhiêu lão đại đều ngã xuống, hắn lại có thể tiếp tục kiên trì, chiếm được một chỗ cắm dùi ở trong một thành thị có không ít thế lực, không thể không nói là công lao của loại tính cách này, cho nên hắn cũng không vội vã tiến lên. Dù sao, một người đói bụng hai ngày rất khó đối phó được với một con ngựa cường tráng.
Đầu tiên hắn chất đầy nhánh cây, hòn đá ở chung quanh con ngựa trong phạm vi mười mét.
Hắn lại tìm không ít nhánh dây làm thành bán mã tác *(giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương), vây ở bên ngoài. Cũng may ở chỗ này có một rừng cây. Bằng không, hắn thật không dễ dàng mà có thể tìm được vật liệu để làm xong những thứ này. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng,
Hứa Thành cầm lấy cây trường mâu nhặt được chậm rãi tiến tới gần con ngựa, khi hắn xem ra, đây là một con ngựa Ả Rập thuần chủng. Tuy rằng thịt ngựa ăn không ngon lắm, nhưng có vẫn tốt hơn là không.
Khi nhích tới gần Hứa Thành đột nhiên có chút kỳ quái con ngựa này sao lại lặng yên như thế. Mình đi lại ở bên canh nó như thế lâu, rõ ràng nó không hề có động tĩnh gì. Hắn lại quan sát kỹ con ngựa. Nguy rồi hắn rõ ràng nhận ra khi hắn nhích tới gần con ngựa đã nâng phần mông lên. Dù sao, hắn cũng có kinh nghiệm cưỡi ngựa, hắn biết rõ khi ngựa nâng phần mông lên là chuẩn bị đá, vì vậy, hắn nhanh chóng dời qua một bên. Lúc này, ngựa di chuyển, chân sau cường tráng bay lên, cũng may hắn sớm nhận ra nguy cơ, trốn nhanh, không trúng đòn. Nói cách khác, chỉ sợ hắn phải nằm lại ở chỗ này nhưng không biết có thể tỉnh lại hay không. Thế nhưng trường mâu trong tay hắn lại không có may mắn như vậy.
Bị đánh một cái, đã gãy, "Đồ giả hại chết người.." Hứa Thành oán hận nói một tiếng. Nhưng lúc này không còn kịp rồi, con ngựa màu đỏ đã xoay người lại, nó thậm chí còn không liếc nhìn, lập tức cúi đầu lao đến. Nếu như nói, vừa rồi Hứa Thành trở tay không kịp vậy hiện tại, đường đường Hứa lão đại có thể bị giật mình. Đây không phải là ngựa sao? Rõ ràng là một con bò đấu Tây Ban Nha, ngươi đã từng nhìn thấy ngựa dùng đầu đụng kẻ địch sao?
Hứa Thành chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh vọt tới, bản thân hắn lập tức bay lên. Hắn không nhớ rõ ràng lắm tình huống cụ thể.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện mình dùng cả tay chân ôm chặt cổ ngựa, đầu ngựa rất to đang ở trên mặt của mình, động tác cực kỳ lắc lư khiến cho hắn hiểu được con ngựa đang ra sức chạy. Cùng với tình cảnh vô cùng thê thảm và bất đắc dĩ của mình, Hứa lão đại lại duỗi ngón giữa chỉ ngay lên ông trời, thở khẽ một tiếng "Oh~ Shit" sau đó hắn ôm chặt lấy cổ ngựa, hắn thề: đánh chết ta cũng không buông tay
Cứ như vậy, hắn cũng không biết chạy bao lâu, dường như sau đó còn có đôi chút lắc lư, nhưng Hứa Thành đã không phân biệt được nữa rồi. Hắn chỉ cảm thấy xương cốt của mình đều như sắp vỡ vụn, thế nhưng hai cánh tay hắn lại nắm chặc
Trong thoáng chốc, hắn đột nhiên cảm thấy tỉnh táo. Ẩm ướt! Lần này kích thích khiến cho tay chân hắn vốn đã chết lặng nới lỏng ra. Hậu quả đáng sợ khiến cho hắn không thể ức chế tâm trạng sợ hãi bộc phát ra ngoài. " A..." Sóng âm mãnh liệt lan ra bốn phía. Thế nhưng sự việc như trong tưởng tượng của hắn cũng không xảy ra, ngược lại chung quanh còn truyền đến một tràng tiếng cười ha ha.
Hứa Thành ngơ ngác nhìn bốn xung quanh. Hắn chỉ thấy một đám người mặc trường bào, cùng mấy người mặc khôi giáp người đang đứng chung quanh mình. Phía trên chính là đầu ngựa cực to, đỏ thẫm. Chứng kiến điều này, Hứa Thành đột nhiên tỉnh ngộ, hắn dùng cả tay chân bò xuống khỏi tuấn mã có bản tính đấu bò này, động tác này của hắn lại gây ra một tràng tiếng cười to.
Đến khu vực an toàn, Hứa Thành còn chưa kịp nói chuyện, một người to béo mặc trường bào màu nâu đã chạy tới. Y xoay người vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Tiểu tử, không tệ, quả nhiên là hảo nam nhi Tây
Lương, có thể bắt hàng phục Xích Thố, vậy mới tốt chứ. Hãy ở lại trong phủ ta làm thân vệ. Ha ha...", nói xong, người nọ cũng không đợi Hứa Thành trả lời, lập tức xoay người đi xem ngựa. Một người gầy gò đi bên cạnh y phất phất tay về phía sau. Lập tức hai người mặc giáp sắt đi tới đỡ Hứa Thành.
Hứa Thành còn không phục hồi tinh thần lại, hắn chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, hơn nữa lúc này toàn thân không có khí lực, hắn đành phải tùy ý để mặc hai người kia, cũng không nói chuyện, bố trí. Hai người trực tiếp đưa hắn đến một căn phòng. Sau khi đặt hắn lên trên giường, lập tức đi ra ngoài. Hứa Thành đưa tay ra gọi, hắn muốn gọi hai người bọn họ. Thế nhưng vì toàn thân không có tí sức lực nào, lời nói không thể phát ra, hắn đành phải mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hứa Thành. Một loại cảm giác mệt mỏi lập tức xuất hiện. Đột nhiên toàn thân hắn rét run, hắn không nhịn được cả người co rúm. Ngay sau đó, mệt mỏi cực độ khiến cho hắn không thể không ngủ thiếp đi.
Danh sách chương
- Q.1 Chương 1 Nguyên Nhân.
- Q.1 Chương 2 Mới Tới Mà Đã Được Coi Trọng!.
- Q.1 Chương 3 Lập Công.
- Q.1 Chương 4 Vào Kinh (1.2).
- Q.1 Chương 5 Thăng Quan (1,2).
- Q.1 Chương 6 Từ Hoảng.
- Q.1 Chương 7 Xung Đột.
- Q.1 Chương 8 Dự Tiệc.
- Q.1 Chương 9 Súc Thế.
- Q.1 Chương 10 Hành Thích.
- Q.1 Chương 11 Khai Chiến.
- Q.1 Chương 12 Luận Chiến.
- Q.1 Chương 13 Tam Anh Vs Lữ Bố.
- Q.1 Chương 14 Ly Gián.
- Q.1 Chương 15 Phá Được.
- Q.1 Chương 16 Cướp Bóc.
- Q.1 Chương 17 Mãnh Hổ Giang Đông.
- Q.1 Chương 18 Âm Mưu.
- Q.1 Chương 19 Nhiếp Hổ.
- Q.1 Chương 20 Giao Đấu.
- Q.1 Chương 21 Đệ Nhất Thiên Hạ.
- Q.1 Chương 22 Đả Kích.
- Q.1 Chương 23 Rút Củi Dưới Đáy Nồi.
- Q.1 Chương 24 Bình Tĩnh.
- Q.1 Chương 25 Cảm Thấy.
- Q.1 Chương 26 Tất Cả Vào Chỗ, Dự Bị.
- Q.1 Chương 27 Chơi Người (1).
- Q.1 Chương 28 Chơi Người (2).
- Q.1 Chương 29 Bắt Cóc.
- Q.1 Chương 30 Vô Đề.
- Q.1 Chương 31 Mỹ Nữ Cùng Dã Thú.
- Q.1 Chương 32 Tiến Quân (1,2).
- Q.1 Chương 33 Dụ Kích.
- Q.1 Chương 34 Ba Mặt.
- Q.1 Chương 35 Quân Sư.
- Q.1 Chương 36 Mắng Chửi Người (1-2).
- Q.1 Chương 37 Cuộc Chiến Tịnh Châu.
- Q.1 Chương 38 Cuộc Chiến Tịnh Châu (2).
- Q.1 Chương 39 Nhận Người.
- Q.1 Chương 40 Dạo Phố.
- Q.1 Chương 41 Còn Có.
- Q.1 Chương 42 Lão Sư (1,2).
- Q.1 Chương 43 Giáo Huấn Binh.
- Q.1 Chương 44 Huỳnh Dương Tiểu Chiến.
- Q.1 Chương 45 Biến Cố (1,2).
- Q.1 Chương 46 Lại Thay Đổi.
- Q.1 Chương 47 Một Văn Một Võ.
- Q.1 Chương 48 Đồng Quan.
- Q.1 Chương 49 Tình Hình Chung.
- Q.2 Chương 50 Đàm Phán.
- Q.2 Chương 51 Chế Độ Bát Kỳ.
- Q.2 Chương 52 Mưu Đồ.
- Q.2 Chương 53 Nữ Nhân.
- Q.2 Chương 54 Đánh Nghi Binh (1).
- Q.2 Chương 55 Hôn Sự.
- Q.2 Chương 56 Vô Tình Gặp.
- Q.2 Chương 57 Nội Ứng.
- Q.2 Chương 58 Không May.
- Q.2 Chương 59.
- Q.2 Chương 60 Lại Là Bắt Cóc.
- Q.2 Chương 61 Tập Kích.
- Q.2 Chương 62 Mùa Thu Hoạch Hành Trình (1).
- Q.2 Chương 63 Nghiệp Thành Khó Khăn (1).
- Q.2 Chương 64 Nghiệp Thành Khó Khăn (2).
- Q.2 Chương 65 Nghiệp Thành Khó Khăn (3).
- Q.2 Chương 66 Nghiệp Thành Khó Khăn (4).
- Q.2 Chương 67 Nghiệp Thành Khó Khăn (5).
- Q.2 Chương 68 Hành Trình Thu Hoạch (2).
- Q.2 Chương 69 Hành Trình Thu Hoạch (3).
- Q.2 Chương 70 Hành Trình Thu Hoạch (4).
- Q.2 Chương 71 Hành Trình Thu Hoạch (5).
- Q.2 Chương 72 Hành Trình Thu Hoạch (6).
- Q.2 Chương 73 Hành Trình Thu Hoạch (7).
- Q.2 Chương 74 Lập Kế Hoạch.
- Q.2 Chương 75 Hiến Kế.
- Q.2 Chương 76 Hành Trình Thu Hoạch (8).
- Q.2 Chương 77 Hành Trình Thu Hoạch (9).
- Q.2 Chương 78 Hành Trình Thu Hoạch (10).
- Q.2 Chương 79 Tin Tức Hôn Nhân.
- Q.2 Chương 80 Khách Mời.
- Q.2 Chương 81 Vạch Trần.
- Q.2 Chương 82 Tất Cả Chú Ý.
- Q.2 Chương 83 Phá Quân Chi Uy.
- Q.2 Chương 84 Công Phạt Dương Châu.
- Q.2 Chương 85 Bình Luận.
- Q.2 Chương 86 Đánh Võ Mồm.
- Q.2 Chương 87 Ánh Đao.
- Q.2 Chương 88 Khoa Cử.
- Q.2 Chương 89 Xuất Binh.
- Q.2 Chương 90 Đối Sách.
- Q.2 Chương 91 Số Phận Lưu Bị.
- Q.2 Chương 92 Chiến Bại.
- Q.2 Chương 93 Phỏng Đoán.
- Q.2 Chương 94 Uyển Thành Thay Đổi (Thượng).
- Q.2 Chương 95 Uyển Thành Thay Đổi (Trung).
- Q.2 Chương 96 Uyển Thành Thay Đổi (Hạ).
- Q.2 Chương 97 Đánh Lén Ban Đêm.
- Q.2 Chương 98 Ve Sầu Thoát Xác.
- Q.2 Chương 99 Phản Kích.
- Q.2 Chương 100 Cướp Đường.
- Q.2 Chương 101 Kế Ngựa Đực.
- Q.2 Chương 102 Nội Gian Vào Thành.
- Q.2 Chương 103 Thiệt Tướng.
- Q.2 Chương 104 Điều Kiện.
- Q.2 Chương 105 Chiến Sự Phương Bắc.
- Q.2 Chương 106 Chiến Sự Phương Bắc (2).
- Q.2 Chương 107 Chiến Sự Phương Bắc (3).
- Q.2 Chương 108 Chiến Sự Phương Bắc (4).
- Q.2 Chương 109 Cao Thuận.
- Q.2 Chương 110 Đi Hay Ở ?.
- Q.2 Chương 111 Du Kích.
- Q.2 Chương 112 Quan Vũ Chết.
- Q.2 Chương 113 Quân Tào Bại Trận.
- Q.2 Chương 114 Thẩm Lý Và Phán Quyết.
- Q.2 Chương 115 Hiệu Ứng Hồ Điệp*.
- Q.2 Chương 116 Không Chiến Có Quả.
- Q.2 Chương 117 Ngoài Ý Muốn.
- Q.2 Chương 118 Phong Quan.
- Q.2 Chương 119 Giang Đông Chiến Màn.
- Q.2 Chương 120 Huyết Mạch.
- Q.2 Chương 121 Phục Sinh.
- Q.2 Chương 122 Không Hoàn Toàn Chiến Thắng.
- Q.2 Chương 123 Chém Đầu.
- Q.2 Chương 124 An Bài.
- Q.2 Chương 125 Uyển Thành.
- Q.2 Chương 126 Dũng Tướng.
- Q.2 Chương 127 Âm Mưu Bắt Đầu.
- Q.2 Chương 128 Dùng Mưu.
- Q.2 Chương 129 Gặp Mặt.
- Q.2 Chương 130 Hại Người.
- Q.2 Chương 131 Nỗi Lo Bên Trong.
- Q.2 Chương 132 Tính Toán.
- Q.2 Chương 133 Hoa Nở Trên Cây.
- Q.2 Chương 134 Âm Mưu.
- Q.2 Chương 135 Sứ Giả.
- Q.2 Chương 136 Tất Cả Có Mưu Tính.
- Q.2 Chương 137 Vận Rủi.
- Q.2 Chương 138 Vu Cấm Nhớ Lại.
- Q.2 Chương 139 Gia Cát Lượng Rời Núi.
- Q.2 Chương 140 Sự Việc Xen Vào Giữa.
- Q.2 Chương 141 Sự Việc Xen Giữa.
- Q.2 Chương 142 Sự Việc Xen Giữa (2).
- Q.2 Chương 143 Chiến Sự Tự Thuật.
- Q.2 Chương 144 Chiến Sự Tự Thuật (Trung).
- Q.2 Chương 145 Chiến Sự Tự Thuật ( Hạ).
- Q.2 Chương 146 Sự Việc Nhỏ.
- Q.2 Chương 147 Chủ Ý.
- Q.2 Chương 148 Lưu Bị Làm Giàu.
- Q.2 Chương 149 Lưu Bị Làm Giàu (2).
- Q.2 Chương 150 Lưu Bị Làm Giàu (3).
- Q.2 Chương 151 Phong Ba.
- Q.2 Chương 152 Phân Tích.
- Q.2 Chương 153 Thảo Luận.
- Q.2 Chương 154 Tẩu Hỏa.
- Q.2 Chương 155 Tiến Công.
- Q.2 Chương 156 Luần Hồi (1).
- Q.2 Chương 157 Luân Hồi (2).
- Q.2 Chương 158 Kiếp (1).
- Q.2 Chương 159 Người Chen Chân.
- Q.2 Chương 160 Suy Nghĩ Của Tào Tháo.
- Q.2 Chương 161 Kế Dụ Địch.
- Q.2 Chương 162 Dụ Địch.
- Q.2 Chương 163 Tư Mã Ý.
- Q.2 Chương 164 Không Chừng.
- Q.2 Chương 165 Viện Binh.
- Q.2 Chương 166 Hoài Nghi.
- Q.2 Chương 167 Nghị Công.
- Q.2 Chương 168 Hứa Thành Đã Đến.
- Q.2 Chương 169 Tất Cả Có Chỗ Khó.
- Q.2 Chương 170 Liên Tiếp Thất Bại.
- Q.2 Chương 171 Nhúng Tay.
- Q.2 Chương 172 Kiếm Cùng Việc Hôn Nhân.
- Q.2 Chương 173 Người Bị Tình Nghi.
- Q.2 Chương 174 Lưu Bị Làm Giàu (3).
- Q.2 Chương 175 Lưu Bị Làm Giàu (4).
- Q.2 Chương 176 Hỏa Thiêu Sườn Bác Vọng.
- Q.2 Chương 177 Cắt Râu Vứt Bỏ Giáp.
- Q.2 Chương 178 Cầu Đương Dương.
- Q.2 Chương 179 Công Tích Của Thái Sử Từ.
- Q.2 Chương 180 Thủ Đoạn Đơn Giản.
- Q.2 Chương 181 Thế Công Giang Nam.
- Q.2 Chương 182 Phượng Sồ Về Nam.
- Q.2 Chương 183 Ý Đồ Thật Sự.
- Q.2 Chương 184 Chết Không Nhắm Mắt.
- Q.2 Chương 185 Thành Quả Chiến Đấu Kinh Nam.
- Q.2 Chương 186 Lỗ Hổng.
- Q.2 Chương 187 Tào Tháo Bối Rối.
- Q.2 Chương 188 Giang Đông Nguy Cấp.
- Q.2 Chương 189 Đại Thắng.
- Q.2 Chương 190 Đại Thắng (1).
- Q.2 Chương 191 Đại Kết Cục (1-3).