
Bất Ngờ Cuộc Sống Đẹp Hơn
Tổng số chương: 1
Trời đất, anh lên bất ngờ vậy. Sao không gọi em trước!
- Anh muốn tạo bất ngờ để nhìn thấy sự bối rối đáng yêu.
- Phụ nữ thích gặp ai, đi khi trang điểm xong. Bao giờ trang điểm cũng bẩy sắc đẹp lên.
- OK, với em mộc vẫn xinh như thường. Thêm chút nữa không thể làm khác con người em.
Em mỉm cười ý nhị có lẽ em cũng vui. Quốc biết tính Hồng. Ngoài trời nắng vẫn rực nóng, cơn gió nhẹ vô tình lạc vào con hẻm làm thêm vẻ sảng khoái, mái tóc dài của Quốc bềnh bồng trong ánh mắt sáng của Hồng như gợi nhớ một ngày xuân. Khi ngoài kia muôn hoa khoe sắc lòng người vui tươi, mọi vật như đẹp thêm, cảnh trí như lãng mạn thêm, điểm tô cho khung trời xuân rạng rỡ. Em nhìn Quốc với ánh mắt triều mến, thiết tha của trái tim đang hồn nhiên nhìn đời bằng nụ cười an tịnh
- Anh vào nhà đi. Tìm nhà có khó không? Nàng mở cửa cổng.
Quốc theo chân vào nhà, căn phòng khách không lớn, nhưng trên bàn chùm sen hồng khéo léo cắm vào bình pha lê trắng kiểu Châu Âu trông lịch lãm và thanh khiết.Trong nhà bày biện ngăn nắp, điều ấy chứng tỏ chủ gia có đầu óc thẩm mỹ và gọn gàng. Đơn sơ, giản dị nhưng toát lên sự sang trọng trong bày biện.
- Anh uống nước đi, chắc đi xa trong nắng nóng với cái nắng Sài Gòn bên ngoài nhiệt độ chừng 39 độ C.
- Cảm ơn em, nước mát làm thỏa cơn khát của Quốc, anh mỉm cười nói vu vơ:
"Người chi lịch sự trăm bề/ Bởi yêu em nên dãi dề nắng chang"
- Thật vậy không anh? Nếu vậy quả là hạnh phúc cho em quá.
- Thiệt mà, nếu không lúc khác cũng chẳng sao, phải không?
Giấu cái cười ý nhị, có lẽ Hồng cũng đang nở nụ cười khi quay lại phía sau.
Màu áo đỏ rực rỡ trong thân hình don dã như tô điểm thêm vẻ đẹp tự nhiên không son phấn nhưng thơ mộng lạ thường.
- Em thăm chơi Sài Gòn khi nào về?.
- Chưa biết anh à, nhưng có lẽ dài ngày, dự định cả 2 tuần. Nếu vui sẽ lưu lại lâu, buồn sẽ về sớm. Đi chơi để vui mà, thời này người ta thích đi chơi và du lịch hơn, tính em thích chụp hình để úp lên Facebook.
Hình như hầu hết các phụ nữ thời nay đều vậy, niềm vui của các cô là thế. Không sao, thú vui cũng tạo nhã, Facebook là phương tiện để mọi người xích lại gần nhau hơn những tâm hồn đồng điệu.
- Ra ngoài uống cafe đi anh, trong nhà không thoải mái bằng quán xá.
- Chỗ nào cũng thoải mái nếu tâm mình thoải mái. Em thích vậy, ra ngoài thôi.
...
Em lên xe đi, hình như Hồng ngại chăng?
Ra ngoài một đoạn, vào đường lộ lớn hơn Hồng lên xe.
Đường Sài Gòn lúc nào cũng đông, ngày cũng như đêm "ngựa xe như nước, áo quần như nêm".
- Đường đông người quá anh, cẩn thận nhé.
- Em ôm chặt anh, kẻo thắng gấp dễ té. Có lẽ do ngồi một bên bởi Hồng mặc váy. Chiếc váy xanh thẳm màu nước biển làm tăng vẻ đẹp thanh tao vì ngồi không thoải mái nên Hồng ôm chặt Quốc tự nhiên, an toàn.
Xe đi ngang qua nhiều con phố, hình như nói chuyện là phương cách tốt nhất để thấy đoạn đường không dài và không sợ sệt bởi đường đông người, nguy hiểm.
- Anh à, mới ngang qua quán cafe sang trọng sao không ghé vào!
- Chút xíu nữa sẽ có quán đẹp hơn, thơ mộng hơn.
- Anh cũng biết ở vùng này à?
- Biết chứ, anh ở SG cả 40 năm ngóc ngách nào hổng biết, đến rồi nè. Từ từ xuống xe nhé.
...
Bên trong quán có hòn giả sơn ngọn thác cao đang ôn tồn xả nước xuống rì rào, tiếng nhạc nhẹ của Trịnh du dương của ca sĩ nổi tiếng một thời "Nắng có hồng bằng đôi môi em..." Hai người sánh vai vào trong
- Quán đẹp, không gian dễ thương, lãng mạn quá anh.
- Đãi khách quý phải vậy mới đúng cách với người lịch lãm.
- Anh đáng yêu quá
- Thật vậy ư?
- Thiệt mà.
Chỗ ngồi trong góc có nhánh phong lan đẹp màu sắc rực rỡ như chính Hồng trong chiếc váy xanh lộng lẫy và rực rỡ vậy.
An toạ, Hồng nói ngay:
- Anh làm thơ hay quá, người đâu mà chữ nghĩa nhiều vậy?
- Khi có cảm xúc một cuộc điện thoại em cũng nảy ra bài thơ hay. Thi sĩ là vậy, viết khi thăng hoa cảm xúc, không ràng buộc, đơn giản vậy.
- Anh đáng yêu quá,
- Nhưng yêu anh có đáng không?
- Hồng hồn nhiên trong nụ cười an vui, Hồng không nói thêm gì. Trầm ngâm trước câu nói của Quốc.
- Anh à, làm thơ khó quá, sao anh làm thơ nhanh mà hay vậy?
- Trời đất phú cho anh, vậy thôi. Có điều cả đời làm thơ, viết văn nghèo lắm. Em không nghe Nguyễn Bính nói à "Con ơi, chớ lấy chồng thi sĩ/ nghèo lắm nghe con, khổ lắm con".
- Em thích người có chữ nghĩa. Họ không giàu bạc tiền nhưng tâm hồn rộng mở, độ lượng hợp với đạo lý làm người. Giờ này, em nghĩ biết đủ là đủ, đời người rốt cuộc chỉ còn lại: Danh dự, trách nhiệm và làm việc cho gia đình và phụng sự tha nhân.
- Cả đời anh chỉ mong được vậy. Cảm ơn em.
Quốc bắt tay Hồng giữ thật lâu, lòng xao xuyến mỗi người hình như bắt được tần số của trái tim đang mách bảo: Hãy yêu thương nhau, sống thật đẹp khi con tim tràn đầy niềm vui và cảm xúc.
Hình như trong quán đã gây cảm hứng cho Quốc và Hồng mỗi người đều hoan hỉ, vui vẻ.
Cô phục vụ mang 2 lý cafe sữa đá pha máy, mùi thơm tỏa ngào ngạt tăng thêm cảm xúc của buổi sáng đầy lãng mạn và hưng phấn.
Người Sài Gòn lúc nào cũng lịch lãm, phóng khoáng và niềm nở chân thành thành.
Sài Gòn có nét rất riêng ai cũng thích tính cách ấy dù chỉ một lần ghé thăm.
Phạm Ngọc Dũ
Trích: GIÓ BÊN TIỀN SÔNG VẪN THỔI (Tập truyện ngắn & ký)