
Bầu Trời Hoa Thủy Tiên
Tổng số chương: 1
Bill bước xuống tàu. Bầu trời màu vàng sẫm đang nổi cơn giông bão. Theo quán tính, hắn đi về phía cầu tàu. Đó là con đường nhanh nhất để vào thị trấn. Hắn có thể đi ít hơn cả nửa dặm bằng con đường này.
Nhưng rồi hắn bỗng thấy chiếc cầu đã bị chắn ngang. Có một cái biển lớn màu xanh “Nguy hiểm!”
“Thị trấn đã thay đổi”, hắn thầm nhủ.
Thế là hắn phải đi con đường dài, băng qua những dãy nhà máy nằm dọc theo đường ray hẹp đen đúa. Chẳng bao lâu hắn đã tới quán rượu. Ngày xưa, mỗi tuần khi vào thị trấn Bill đều tạt qua đó.
Ngày ấy, Bill vào thị trấn đều đặn mỗi tuần. Đầu mùa xuân hắn mang trái cây, rau cải và những bông hoa thủy tiên vào bán ở chợ. Ban đầu, hắn chở bằng xe ngựa, nhưng hắn nhanh chóng tậu được chiếc xe hơi đầu tiên.
Những bức tường của quán rượu bị nám đen bởi khói từ các đoàn tàu chạy qua. Bill bước vào bên trong cánh cửa thủy tinh và bước đến quầy bar.
“Cho tôi một ly bia”, hắn nói.
Hai nhân viên tàu hỏa đang chơi đánh bài ở góc quầy.
Bill trả tiền ly bia của mình, “Tôi muốn tìm cô Whitehead”, hắn nói. “Cô ấy rất thường đến đây, cô ấy sống ở đường Wellington và làm việc trong một xưởng giày gần đó”.
“À, chuyện đã lâu lắm rồi”, người chủ quầy đáp. “Mười năm trước họ đã xây một nhà máy mới bên ngoài thị trấn”.
“Cô ấy thường đến đây khi Jack Shipley là chủ quán rượu này”.
“Jack Shipley”, người đàn ông kinh ngac, “ông ấy chết chín năm nay rồi!”
Một trong hai nhân viên tàu hỏa ngừng chơi và ngước nhìn.
“Ý ông muốn hỏi Cora Whitehead”, ông ta tiếp tục.
“Vâng”.
“Cô ấy vẫn sống ở đường Wellington với người cha già đấy”.
“Ồ, cám ơn ông nhiều lắm”.
Bill uống xong và trở ra ngoài. Bầu trời trên đầu hắn vẫn một màu hoa thủy tiên. Đột nhiên hắn nhớ lần đầu tiên hắn đến quán rượu này, hình như lâu lắm rồi, đã xa xôi lắm, hắn đã tạt vào trong cơn bão để lấy nước cho ngựa và một ít bia cho mình “Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”. Hắn tự hỏi “Nhưng ta vẫn nhớ như in mọi thứ”.
Chiếc xe đầy hoa thủy tiên, hắn nhớ lại. Đó là những bông hoa thủy tiên vàng rực rỡ giống y như bầu trời giông bão trên đầu hắn bây giờ. Hắn đang băng qua cầu thì sấm sét gầm lên. Hắn không có gì để che chắn cho chiếc xe. “Nào tiến lên”, hắn quát. Hắn đánh xe đến quán rượu và tìm một nơi khô ráo cho xe và ngựa, sau đó đội mưa chạy về phía cửa quán.
“Đừng làm tôi ngã chứ”, giọng một cô gái cất lên.
“Tôi xin lỗi”, hắn nói.
Hắn không chú ý đến màu áo của cô gái, có lẽ là màu xanh thì phải, hắn cũng không chắc. Nhưng hắn chú ý đến đôi môi căng mọng, mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt nâu to tròn.
Hắn không thể mở cửa với đôi bàn tay ướt đẫm. Nàng bắt đầu phá lên cười. Giọng cười thật mạnh mẽ, thân thiện nhưng không to lắm. Một lát sau mặt trời ló dạng. Hắn có thể cảm nhận những tia nắng ấm áp mơn man ở mặt và ở cổ.
“Anh tốt như trời mưa mà có dù vậy”, nàng bảo.
Cuối cùng, cửa cũng mở, và họ bước vào trong quán, khói thuốc và bia, sandwich và những cơ thể ấm áp. Nhưng nàng lại hỏi:
“Ở đây có hương thơm của hoa, anh có ngửi thấy không?”
“Tôi có một xe đầy những hoa là hoa”, hắn trả lời. “Hoa thủy tiên tôi đã hái chúng từ lúc sáu giờ sáng. Hương thơm của chúng vương đầy tay tôi”.
Và hắn đưa tay cho nàng.
“Đúng là nó”, nàng la lên, “Mùi hương mới thật dễ thương làm sao”. Hắn quan sát nàng nốc cạn ly bia. “Cô ấy thật đẹp”, hắn thầm nghĩ. Hắn muốn đến chợ trước mười hai giờ nhưng hắn đã nán lại quán rượu đến tận hai giờ chiều. Mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện rời khỏi thì y như rằng sấm sét lại nổi lên và mưa lại đập ầm ầm vào cửa sổ. Nhưng cuối cùng mặt trời màu hoa thủy tiên rực rỡ cũng xuất hiện.
“Tôi phải đi thôi”, hắn nói.
“Mọi việc sẽ tốt thôi”, nàng bảo. “Anh sẽ bán hết số hoa thủy tiên. Anh có gương mặt thật phúc hậu, những người như anh luôn gặp may mắn”.
“Sao cô biết?”
“Tôi sẽ đem may mắn đến cho anh”, nàng trả lời. “Tôi sẽ luôn làm điều đó”.
Và nàng đã đúng, suốt ngày hôm đó và một thời gian dài sau nữa Bill vô cùng may mắn. Tối đó, trời đẹp và trong. Người đi chợ nhìn thấy những hoa thủy tiên vàng như nắng và họ đã mua tất cả. “Cô ấy đã đúng”, Bill nghĩ. “Cô ấy đã đem đến may mắn cho ta”.
Chẳng bao lâu, Bill bán xe ngựa và mua một chiếc xe hơi. Lúc đầu hắn đã không nghĩ là mình có đủ tiền.
“Nghe em đây”, nàng bảo. “Frankie Corbette có một chiếc xe cũ và anh ấy muốn bán nó đi. Em sẽ nói chuyện với Frankie, nó rẻ thôi. Rồi anh sẽ thấy”.
Và nàng lại đúng, Bill mua chiếc xe với cái giá mà chính hắn cũng không ngờ tới.
Mùa hè đó Bill bắt đầu ghé thăm căn nhà ở đường Wellington. Mẹ của Cora đã qua đời và cha của cô làm việc suốt đêm ở ga. Vì vậy họ có thể dễ dàng ở bên nhau suốt đêm. Đó là những giây phút vô cùng hạnh phúc. Họ không nói nhiều, nhưng họ cảm thấy mãn nguyện. Cora rất hiểu Bill.
“Anh biết gì không, Bill?” - Nàng thường bảo. “Em biết khi nào anh rẽ qua cái góc ở cầu tàu. Em cảm thấy anh đang đến bên em. Mỗi lần như thế em đều biết anh đang đến”.
Bill thuê đất của một lão tên là Osborne. Obsborne có rất ít đất đai. Lão ấy nuôi gà, một ít bò và cừu. Hầu hết đất đai được che phủ bởi những cây ăn quả già cỗi. Mùa xuân hoa thủy tiên mọc lên phủ kín gốc cây.
“Ta đã già rồi”. Một ngày kia Osborne bảo, “Ta muốn đến sống với em gái ta, ta sẽ bán cho anh trang trại của ta, rẻ thôi. Hãy trả trước cho ta một khoản tiền và trả tiếp phần còn lại sau cũng được”.
Đột nhiên Bill mường tượng thấy cuộc đời trước mặt êm đềm tựa như một tấm thảm đẹp rực rỡ. Một trang trại!
Tối hôm đó, hắn lái xe đưa Cora đi dạo. Họ dừng lại tại một cánh đồng đầy những bông hoa mùa hạ. Những cọng cỏ dài từ trên đường khẽ chạm vào người họ. Hắn nằm giữa thảm hoa thơm ngát. Hắn nhìn lên bầu trời trong xanh và kể cho Cora về kế hoạch của mình. Nhưng Cora không tin tưởng.
“Làm sao anh biết lão Osborne này có thành thật không?”
“Anh biết Osborne. Ông ấy thật thà cũng như ngày thì dài vậy”.
“Vâng, và có những ngày lại dài hơn những ngày khác”. Nàng cãi lại. “Anh đừng quên điều đó!”
Nàng nhìn hắn với đôi mắt nâu to dịu dàng nhưng sâu thẳm trong đáy mắt chất chứa một nỗi ưu tư, lo lắng.
“Anh có bao nhiêu tiền rồi?” nàng hỏi.
“Anh đã để dành được 150 bảng”.
“Và anh sẽ đặt cọc cho lão Osborne 150 bảng đó, rồi anh sẽ được những gì?”
“Đất đai. Ngôi nhà trong trang trại. Gia súc, cây ăn quả. Mọi thứ”.
“Em cũng chẳng biết”, nàng nói. Nàng nằm đó rất lâu, ngước nhìn bầu trời tháng tám. Rồi nàng nhắm lại quay mặt về phía Bill. Nhẹ nhàng và thắm thiết, họ hôn nhau.
Một lúc lâu sau, nàng mở mắt. “Em đã nghĩ kỹ rồi”, nàng nói. “Em có thể hợp tác với anh chứ? Em có 50 bảng. Anh cần bao nhiêu để mua trang trại?”
“Một ngàn”.
“Và chúng ta đã có hai trăm. Anh có thể mượn thêm ở đâu đó được không?”
“Anh biết kiếm ở đâu ra?”
“Nhưng em thì có thể đấy”, Cora nói. “Em sẽ hỏi Frankie”. Anh ấy có rất nhiều tiền. Em sẽ hỏi Frankie và bảo anh ấy giúp chúng ta”.
Đột nhiên, hắn nâng gương mặt của nàng lên trong đôi tay. “Chúng ta sẽ kết hôn”, hắn nói. “Em biết em vừa nói gì không, em đã mang lại may mắn cho anh”.
Và họ lại hôn nhau.
“Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay”, Bill thầm nghĩ. “Ta là người đàn ông may mắn nhất thế gian này. Ta có xe, có nhà, một trang trại... và người đàn bà mà ta yêu”.
“Và mọi thứ chỉ mới bắt đầu”, hắn thét lớn, “với những bông hoa thủy tiên”.
“Mọi điều quan trọng đều bắt đầu như thế”, Cora thì thầm, “với những thứ nhỏ bé như hoa thủy tiên. Hôn em đi, Bill!”
Sáu tuần sau đó, trong một buổi tối tháng mười mưa tầm tã, hắn đã giết chết Frankie Corbette. *
Giờ đây, khi lê từng bước chậm chạp, nặng nề qua những dãy nhà nhỏ, bám đầy khói đen trên con đường Wellington, hắn nghĩ về Frankie Corbette. Bầu trời trên những ống khói nhà máy vẫn đen kịt và đầy bão tố.
Một người đàn ông đi trên đường dắt theo hai con chó gầy, dài thượt bên cạnh. Tối hôm đó, Frankie Corbette xuất hiện như thế. Hắn hồi tưởng lại. “Nhưng hắn chỉ có một con chó, và chính nhờ nó mà mình nhận ra hắn”.
“Anh có ý chờ người đàn ông này phải không?”, về sau họ hỏi hắn như vậy, nhưng hắn bảo hắn chỉ muốn nói chuyện thôi, và thực sự chỉ có thế. Hắn biết Frankie Corbette có thói quen dẫn chó đi dạo mỗi tối. Hắn cũng biết đó là một con chó nhỏ màu trắng rất ồn ào. Cora đã nói với hắn về điều này. Bill đã không nhận ra hắn tham lam như thế nào. Đó không phải là loại tham lam tức thời, nông nổi. Lòng tham của hắn trầm lặng, cháy âm ỉ nhưng rất mạnh mẽ và vô cùng sâu sắc. Nó bắt đầu rất nhỏ bé và trỗi dậy khi Cora nói về “Frankie”, “Frankie sẽ đưa tiền”, “Không em không thể gặp anh tối nay, vì em đã hẹn với Frankie”.
Hắn cảm thấy nghi ngờ nàng. “Em biết Frankie bao lâu rồi?”, hắn hỏi.
“Ồ, em biết anh ấy suốt cuộc đời em”.
Và hắn lo lắng, “Em đã...”, hắn im bặt.
Nàng hiểu hắn muốn nói gì. Nàng luôn biết hắn muốn nói gì.
“Ồ, thỉnh thoảng tụi em đi chơi với nhau”.
“Nhưng... anh ta có... hơn một người bạn không?”
“Ồ, chúng em đi chơi với nhau một vài lần, nhưng em và anh ấy cãi nhau suốt. Chúng em không hợp nhau. Anh ấy chẳng có ý nghĩa gì với em. Nhưng Frankie sẽ làm mọi điều vì em”.
Bill không thích điều đó. “Đổi lại, cô ấy phải làm gì cho gã đó?”, hắn tự dằn vặt mình.
Cora giận dữ. “Xem này”, nàng bảo. “Chúng ta đang cần tiền phải không nào? Nhưng em không thể làm điều đó chỉ để đổi lấy mấy trăm bảng. Bây giờ thì em có thể chứ? Anh phải kiên nhẫn!”
Phải mất một tháng mới lấy được số tiền. Suốt cả tháng, trái tim hắn tràn ngập sự ghen tuông. Hắn có thể cảm thấy nó lớn dần và từ từ đốt cháy trái tim nóng bỏng của hắn. Hắn không còn mơ tưởng đến nhà cửa, trang trại, vườn cây hay hoa thủy tiên. Thay vào đó hắn mơ thấy Cora trong vòng tay của một gã đàn ông khác.
Sau đó là tin về đứa con của Cora. Hắn khiếp sợ khi nghĩ rằng đó là con của Frankie Corbette. Và đó là lý do tại sao hắn chờ Frankie tối hôm đó.
Người ta đi ngang qua và nhìn thấy hắn đứng chờ ở đó. Sau đó một con chó trắng nhỏ đi đến và sủa Bill. Hắn biết đó là con chó của Frankie. Rồi Frankie xuất hiện, hắn già hơn Bill nhiều. Hắn ta chống một cây gậy.
Bill chặn ngang Frankie, vẫy tay một cách thô bạo. “Tôi phải nói chuyện với ông”, Bill nói dứt khoát - những tia lửa đen và đỏ nhảy múa trước mắt.
Trời bắt đầu mưa. “Tôi sẽ ướt mất”, Frankie nói. “Tôi không thể đứng trong mưa như thế này để nói chuyện với anh”.
“Tôi muốn một câu trả lời thành thật, thế thôi”, Bill đáp. Ngay lúc đó con chó lại sủa, và Frankie giơ gậy lên một cách giận đữ.
Đột nhiên Bill nghĩ rằng Frankie Corbette có ý đánh hắn. Một giây sau Bill rút dao ra. Đó la con dao dài, mỏng mà Bill thường dùng để cắt rau cải. Frankie ngã và đập đầu xuống đất.
Cora đã đúng. Chính những điều nhỏ bé lại là những thứ quan trọng: con dao, tiếng chó sủa, những người nhìn thấy hắn đứng chờ dưới mưa. Và sau đó, dĩ nhiên là lòng tham của hắn. Tại phiên tòa người ta đã nói nhiều về lòng tham lam.
“Cô nghĩ gì về lòng tham của người đàn ông này?”, họ hỏi Cora.
“Lòng tham đen tối”, ngay lập tức Cora trả lời. Bill biết ra rằng đó là sự thật. Cô ấy luôn hiểu hắn cảm nhận mọi việc như thế nào. Nàng yêu hắn chân thành. Nhưng chính lời nói của nàng đã tống Bill vào tù suốt mười tám năm trời. *
Số 84, đường Wellington. Bill đang ở bên ngoài căn nhà. Trên đầu bắn bầu trời giông bão ngày càng mịt mù hơn. Hắn nghe thấy một tràng sấm ở nơi xa xôi nào đó. Tim hắn đập loạn xạ, những lằn đen và đỏ nhảy múa trước mắt hắn. “Ta đã cảm thấy như thế này khi đứng đợi Frankie Corbette”, hắn nghĩ. “Nàng có trong đó không? Và nếu nàng ở đó, ta sẽ nói gì đây sau những gì đã xảy ra?”.
Hắn gõ cửa. Đèn trong nhà bật sáng. Cửa mở, tim hắn đập mạnh hơn bao giờ hét. Hắn chờ đợi. Một cô gái đứng trên thềm cửa.
“Nàng không thay đổi”, hắn tự nói với mình. Hắn nhớ cái ngày họ gặp nhau, cái ngày của hoa thủy tiên vàng óng. “Ta đã yêu nàng”. Hắn nghĩ, “và bây giờ ta vẫn còn yêu”.
“Có gì không ạ?”, cô gái hỏi.
Nhưng giọng nói thì khác hẳn, nhỏ hơn và nhẹ hơn. Và hắn nhìn khuôn mặt của cô gái, và bất chợt hắn nhận ra...
“Cháu là con gái của Cora à?” hắn hỏi.
“Dạ, vâng”.
“Tôi là bạn cũ của bà ấy. Khi nào bà ấy trở về?”
“Tận khuya, mẹ cháu làm việc ở xưởng giày”.
“Ta biết”, hắn trả lời một cách nặng nề.
Đột nhiên, trời gầm lên và mưa bắt đầu trút xuống.
“Ông vào nhà đi”, cô gái nói, “vào nhà và chờ mưa tạnh đã”.
“Không, ta phải đón xe buýt đến ga”.
Nhưng mưa vẫn trút xuống như thác.
“Ông không thể đi trong thời tiết như thế này. Đứng đây, ở thềm cửa đây
này”.
Tim hắn đập loạn xạ. Máu dường như lùng bùng trong lỗ tai. Đôi mắt cô gái màu nâu dịu dàng và thật nhân hậu, hệt như mắt của Cora.
Cô gái hỏi: “Ông có phải đón tàu không? Nếu không, có lẽ cháu có thể cho ông mượn một chiếc dù. Ông có thể trả lại vào ngày mai”.
Hắn nhìn lên bầu trời phía trên các ống khói nhà máy. “Đằng kia trời đã sáng hơn rồi”. Hắn nói.
“Hãy chờ một phút nữa”, cô gái nói, “nếu như mưa không lạnh, cháu sẽ đi lấy dù cho ông”.
Hắn chờ, và ngắm nhìn khuôn mặt ấy. “Cháu còn đi học không?”
“Ồ không! Cháu cũng làm việc ở xưởng giày, nhưng cháu làm việc vào ban ngày”.
Đột nhiêm hắn sợ phải nói tiếp một điều gì nữa. “Con bé sẽ hỏi tên ta”, hắn nghĩ. Hắn sợ phải nói về điều đó.
“Tôi phải đi thôi”, hắn nói. “Tôi không muốn giữ cháu đứng đây”
“Cháu đi lấy dù đây”, cô gái trả lời.
Bất chợt, hắn nhớ lại lời của mẹ cô bé “Anh tốt như trời mưa mà có dù vậy”.
Cô gái nói:
“Cháu tiễn ông đến chân cầu, bây giờ trời mưa không lớn, ông có thể đón xe buýt ở đó và cháu sẽ mang dù về”.
“Ta không muốn làm phiền cháu”.
“Ồ, không có gì đâu mà”, cô bé cười, tiếng cuời hệt như tiếng cười của mẹ.
Cô chạy ra bật dù lên che cho cả hai. Vô tình hắn chạm vào cánh tay cô và cảm thấy một niềm nao nức khó tả.
“Sao ông lại vội vã như vậy?”. Bất thình lình cô gái hỏi. “Ông định đi đến một nơi đặc biệt à?”
Cô bé nói đúng, hắn đang vội, niềm vui có cô bé bên cạnh làm hắn phấn chấn. Trong mưa, hắn mỉm cười.
“Cũng chẳng có gì đặc biệt”, hắn trả lời.
“Cháu đã biết trước mà”.
Lại giống mẹ. Hắn nhớ lời của Cora “Em biết khi nào anh sẽ đến... em cảm thấy anh ở bên em”.
Mưa đã tạnh trước khi họ đến chân cầu. Bầu trời trong treo như mới được tắm gội sau cơn bão. Họ đứng bên nhau dưới bầu trời màu hoa thủy tiên.
“Cháu thích ở cạnh ông”, cô gái ấy lên tiếng, “ông có bao giờ cảm thấy như thế về một người nào đó chưa? ông sẽ biết ngay khi ông gặp người đó”.
“Đúng vậy”, hắn nói.
Đột nhiên, hắn muốn nói với cô hắn là ai. Hắn muốn kể về mình. Hắn muốn kể cho cô bé về mẹ, về giấc mơ đã mất. Nhưng hắn sợ.
“Ta không thể ở đây”, hắn nghĩ. “Ta phải rời khỏi đây thôi. Ta phải tìm một trang trại nhỏ giống trang trại của Osborne, làm việc ở đó và dành dụm tiền. Ta phải bắt đầu lại từ đầu. Có rất nhiều việc vào thời điểm này”.
Sau đó, bất chợt hắn nhận ra nỗi cô đơn đáng sợ đang bủa vây. Hắn cảm thấy bệnh hoạn, đáng thương và sợ hãi khủng khiếp. Hắn nhìn lên bầu trời màu vàng. “Cháu sẽ...” Hắn bắt đầu.
Một đoàn tàu lướt qua gầm cầu rầm rập như tiếng sấm, và lời của hắn mất hút trong đêm. Khi tàu đã khuất, cô hỏi “Ông nói gì?”
“Không có gì. Ta chỉ thắc mắc... có lẽ cháu muốn đi uống nước với ta chăng?”
Cô bé mỉm cười “À, và sau đó chúng ta sẽ được cái gì?”
“Chẳng có gì cả”, Bill trả lời.
Họ đi bên nhau về phía quán rượu. Cô ấy sụp dù xuống và xếp lại. Cô nhìn lên bầu trời yên bình không vương một chút bụi mờ.
“Cơn giông tố đã qua”, cô nói. “Ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp”, cô lại mỉm cười, và hắn biết cô nói đúng.★