
Bí Ẩn Chưa Lời Giải Về Mùa Mưa Rực Lửa
Tổng số chương: 72
Mặt đất bốc lên mùi đất ẩm, thời tiết trở nên xấu đi một cách nhanh chóng. Tiếng sấm rền vang, một cơn mưa lớn ập tới.
Đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, những người muốn qua đường dừng lại ở hai bên đường. Có một người bán hàng rong với chiếc xe đẩy không đi qua được. Ông bày hàng trước mặt những người đang chờ đèn, nói bằng giọng nơi quê hương, ông nhiệt tình rao bán: “Hạt dẻ nóng hổi đây, hạt dẻ rang đường thơm ngon đây.”
Người dân thành phố với vẻ mặt giống nhau, khuôn mặt thờ ơ, đôi mắt mệt mỏi. Khi chờ đèn đỏ, có người lướt điện thoại, có người thẫn thờ, có người nhìn chằm chằm vào phía bên kia đường.
Một chiếc xe hơi bắt đầu chạy với tốc độ nhanh đâm thẳng vào quầy hàng của ông già, từ trái qua phải. Ngay sau đó, vài chiếc xe khác cũng lướt qua.
Những người đang chờ đèn không chớp mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng này; chỉ có duy nhất một người, hình như bị giật mình, cô lùi lại hai bước, sợ đến mức làm rơi cả ô.
Hành động bất ngờ này khiến vài người nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc. Cô bé đứng gần cô nhất kéo mẹ mình lại: “Mẹ ơi, chị kia lạ quá! Chị ấy sao thế mẹ?”
Mẹ cô bé biết rằng bên kia đường là bệnh viện tâm thần của thành phố, cô ta nhanh chóng ra hiệu cho con mình, thì thầm nói với con: “Đừng nhìn chằm chằm vào người ta.”
Giữa ban ngày mà như thấy ma.
Trên đường phố, xe cộ chạy không ngừng, từng chiếc xe lướt qua, ông già và quầy hàng vẫn không bị tổn thương gì… Họ không thuộc về thế giới này.
Không ai nhìn thấy người bán hạt dẻ rang đường, ngoại trừ Lâm Thi Lan.
Thấy cô nhìn chăm chú vào mình, ông già cười hồn hậu: “Cô gái, có muốn mua hạt dẻ rang không?”
Biết được tình hình hiện tại, Lâm Thi Lan nhặt ô lên, cô lảng tránh, giả vờ như không nhìn thấy ông.
Đèn xanh bật lên. Cô vội vàng qua đường, hướng về phía bên kia.
Có người đi nhanh qua cô, chiếc túi đeo của người đó móc vào chuỗi hạt trên tay cô.
Tai họa thường không đến một mình.
Lâm Thi Lan cảm thấy tay mình bị kéo, rồi chuỗi hạt trên cổ tay cô rơi xuống.
Người đó nói lời xin lỗi hai lần rồi biến mất trong đám đông. Lâm Thi Lan không có tâm trạng để trách móc, cô cúi xuống nhặt những hạt trên đất.
Hạt quá nhỏ, Lâm Thi Lan lại không đeo kính. Cô tìm một vòng quanh đất nhưng chỉ nhặt được một hạt. Đèn tín hiệu đã đếm ngược, cô đành phải qua đường trước.
Sau khi đợi một vòng đèn xanh đèn đỏ, Lâm Thi Lan đeo kính rồi quay lại nhặt, nhưng không thể xác định được vị trí của các hạt còn lại.
Lâm Thi Lan đứng thẫn thờ nhìn con đường một lúc, cô đành chấp nhận số phận, sau đó cô nhét mấy hạt còn lại vào túi, đành bỏ cuộc vậy.
Lúc này, nếu bạn có thể nhìn thấy những gì Lâm Thi Lan nhìn thấy, bạn sẽ phát hiện rằng, tốc độ nước mưa lăn trên mép ô của cô nhanh hơn những người khác, vì có một màn mưa dày đặc luôn như bóng với hình mà quấn lấy cô.
Nó kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để làm cô ướt, như một con chó mặt xệ đang ch ảy nước miếng chờ miếng thịt; từng bước từng bước theo cô đến bệnh viện.
Lâm Thi Lan cầm ô, mắt nhìn thằng đi qua sảnh bệnh viện, cô bước vào thang máy.
Người phụ nữ vào thang máy sau cô, cô ta hung dữ trừng mắt nhìn cô.
“Thang máy là của riêng cô à? Trong nhà mà che ô làm gì? Đồ thần kinh.”
Cô ta vừa dứt lời, Lâm Thi Lan đưa tay ấn thang máy: Tầng 2, khu A khoa tâm thần.
Người phụ nữ im lặng.
Vừa ra khỏi thang máy thì mưa ngừng rơi, Lâm Thi Lan thu ô lại.
Cô lấy số theo hẹn trước rồi ngồi trên ghế chờ đến lượt mình.
Cổ tay trống rỗng, cô dùng tay phải xoa xoa qua lại tay trái.
Cô không thoải mái, cả thể chất lẫn tinh thần.
Lâm Thi Lan mở túi, cô lục lọi một lúc thì tìm được hạt còn lại của chuỗi hạt. Nó nằm ở góc túi, dưới các hộp thuốc và viên thuốc, trong một khe nhỏ khó tìm.
Cô nhớ chuỗi hạt ban đầu có màu xám xanh. Bây giờ chỉ còn màu xám.
Vai cô nặng trĩu, cô co vai, rụt cổ, hai tay nhét vào ống tay áo hoodie.
Màn hình LED ở khu chờ thay đổi, giọng nói máy móc thông báo: “Xin mời số 119, Lâm Thi Lan, đến phòng khám số 1.”
Cô đang định đứng dậy thì người ngồi hàng ghế sau đứng lên.
“Lâm Thi Lan.” Người đó gọi tên cô.
Giọng nói có chút quen thuộc, Lâm Thi Lan quay đầu lại, cậu ta nói to hơn: “Đúng là cậu rồi.”
Cô đẩy kính nhìn cậu.
Chàng trai có đôi mắt một mí, bên má có một nốt ruồi đỏ nhỏ; tóc không được chải chuốt, vài sợi dựng đứng, nhưng nụ cười rất rạng rỡ.
Cô tìm kiếm gương mặt này trong ký ức một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra tên.
“Đàm Tẫn?”
Người bạn nhà đối diện của cô, Đàm Tẫn. Anh trai của cậu ấy là đàn anh mà cô biết, thành tích xuất sắc; còn cậu em này cũng thông minh, nhưng rất nghịch ngợm, cô không ưa nổi, chẳng có giao tình gì
“Trí nhớ của cậu cũng tốt đấy.”
Được cô nhận ra, cậu lập tức coi mình như người thân quen, Đàm Tẫn nghĩ ngợi một lúc rồi đùa:
“Nhưng, cậu vẫn đoán sai rồi. Thật ra, tớ tên là Đàm Tiểu Minh.”
Câu nói đùa vô duyên này không làm Lâm Thi Lan cười. Cô im lặng nhìn Đàm Tẫn, cậu lại che miệng cười khúc khích.
“Bệnh nhân Lâm Thi Lan có ở đây không?” Y tá đến thúc giục.
“Có.”
Lâm Thi Lan giơ sổ khám bệnh, cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với cậu: “Tớ đi trước đây.”
Hôm nay là buổi khám định kỳ hàng tháng, chỉ khoảng mười lăm phút, Lâm Thi Lan ra khỏi phòng khám.
Cô định xuống tầng một lấy thuốc. Khi đi ngang khu chờ, cô lại bị giọng nói đó làm phiền.
“Lâm Thi Lan.”
Đàm Tẫn bước nhanh tới trước mặt cô.
“May quá, tớ chỉ nghĩ rằng lúc đi mua nước trái cây thì cậu có thể đã ra rồi. Lúc nãy nước trái cây bị đổ, may mà tớ chưa đi rửa tay, nếu không cậu đã đi mất.”
“…”
Cô giữ khoảng cách với cậu: “Có chuyện gì không?”
Cậu nhìn tờ đơn thuốc trong tay cô: “Cậu khám xong rồi à?”
Lâm Thi Lan gật đầu.
“Bác sĩ nói cậu bị bệnh gì?”
Họ thân thiết đến mức có thể hỏi câu này sao? Cô không thích trả lời lắm.
“Bệnh nhẹ thôi.” Cô nói.
Đàm Tẫn dường như không nhận ra sự khó chịu tinh tế của cô, cậu tiếp tục hỏi chuyện khác.
“Thật có duyên, có thể gặp cậu ở thành phố mới này, từ khi chuyển đến đây tớ chưa gặp người đồng hương nào. Trận lụt năm đó thật kinh khủng, cậu đã sống sót như thế nào vậy?”
Lâm Thi Lan trả lời thật lòng: “Tớ không nhớ.”
“Vậy à. Sau cơn lũ lụt, cậu có về lại huyện Nhạn không?”
“Không.”
Cô không có nhiều cảm xúc, giọng điệu bình thản.
“Về làm gì? Mẹ tớ chết rồi, mọi người ở đó đều chết cả.”
“Ôi.”
Mắt cậu rũ xuống, biểu cảm như một chú chó con bị người ta đá.
“Gia đình tớ, bạn bè tớ, cũng không còn ai.”
Là cậu chủ động nhắc đến chủ đề này, bây giờ lại như thể cô làm tổn thương cậu.
Lâm Thi Lan mím môi, nghĩ một lúc rồi nói lời an ủi: “Đó là thiên tai, cậu sống sót đã là may mắn rồi.”
“Tớ đã từng trải qua.”
Cô sửng sốt.
Cậu không màng đến việc Lâm Thi Lan nói gì sai, ngay lập tức thay đổi chủ đề.
“Nếu… tớ nói ‘nếu’. Nếu tớ có thể gặp lại mẹ cậu, mẹ của cậu trước khi thảm họa xảy ra ấy, cậu có điều gì muốn nói với bà ấy không?”
“Không có.”
Cô trả lời với tốc độ nhanh như bắn súng. Những lời Đàm Tẫn muốn nói bị cô chặn lại chỉ với hai từ.
Ôi trời, cuộc trò chuyện bị ‘chết trân’ như thế này đấy.
“Không phải, nói sao nhỉ. Chờ tớ kể xong về tình hình của mình đã, sau đó cậu nói ‘không’ cũng không muộn mà!”
“Thực ra, tớ chỉ nói với cậu thôi đấy…”
Cậu hạ giọng thì thầm.
“Tớ không phải đến đây để khám bệnh, tớ không bị bệnh. Tớ có khả năng siêu nhiên. Siêu năng lực, cậu hiểu chứ?”
Lâm Thi Lan không biết cậu muốn nói gì, cô chỉ im lặng nghe cậu nói.
“Tớ nghĩ rằng điều này liên quan đến trận lụt lớn ở quê chúng ta. Trong những tháng mưa nhiều nhất, tớ có thể trở lại quá khứ.”
Đàm Tẫn nói những điều kỳ lạ này, nhưng biểu hiện của cậu lại rất nghiêm túc: “Và điều này không phải như trong phim, con người ta không thể bước qua một chỗ và đến một nơi khác chỉ trong nháy mắt. Tớ phải ngẫm lại nên nói như thế nào… “
Cô nhìn chằm chằm vào mắt cậu, sau đó hỏi: “Cậu đã trở về thời điểm nào?”
“Bốn năm trước.”
Cậu nói: “Huyện Nhạn trước khi bị ngập.”
Lòng Lâm Thi Lan rợn ngợp.
Nếu là trước đây thì cô sẽ hoàn toàn không quan tâm đ ến những gì cậu nói. Nhưng bây giờ, Lâm Thi Lan không thể kiềm chế được mà nắm chặt nắm đấm, tiến gần cậu hơn một chút.
Thấy cô nghe nghiêm túc, Đàm Tẫn càng hào hứng hơn, càng nói càng mơ hồ: “Tớ có thể giao tiếp với mọi người ở quá khứ, họ vẫn sống khỏe mạnh, không biết gì về trận lụt này. Tớ đoán, sau một trận thảm họa, tớ đã trở thành ‘đứa con trời chọn’, có thể nhìn thấy những gì người khác không thể thấy, nghe thấy những gì người khác không thể nghe thấy.”
Khi đang nói, cậu đột nhiên nhảy lên, giơ tay lên cao như con khỉ.
Huyệt Thái dương của Lâm Thi Lan đập liên tục: “Cậu làm gì thế?”
“Ồ, cậu không biết à. Cái bệnh viện này trong thành phố của chúng ta là một sân thể dục trong nhà, vừa rồi có quả bóng rổ bay qua đây, tớ vừa ném bóng.”
Đàm Tẫn chỉ vào phía xa, cậu gượng cười: “Ha ha, ném trúng rồi, quả ba điểm hoàn hảo.”
Lâm Thi Lan đứng nguyên, cô cứng đờ nhìn về hướng cậu chỉ.
Cú rơi của quả bóng chạm vào sàn nhà phát ra âm thanh đồng đều, khoảng cách giữa nó và khung rổ, ít nhất cũng phải khoảng hai mét.
Nhưng điều đó không phải là điểm chính.
Cô hít một hơi sâu, dựa vào tường bệnh viện, tay còn lạnh hơn cả mặt tường.
Thiếu niên chơi bóng rổ đã quay lại cuộc trò chuyện của họ, cậu đang cố gắng suy nghĩ xem nên nói gì có thể khiến cô tin vào mình:
“Đúng rồi, cậu có gặp ông lão Trương bán kẹo và hạt dẻ không? Hôm nay trên đường tới đây, tớ còn thấy ông ấy đấy, ngay đối diện bệnh viện. Vì vậy, tớ không nói dối, tớ có thể giúp cậu gửi lời chào đến mẹ của cô, nếu cậu muốn…”
Sắc mặt của Lâm Thi Lan trở nên tồi tệ đến mức cả người thường rất hời hợt như Đàm Tẫn cũng nhận ra.
Cậu gãi gãi cổ, cuối cùng nhận ra rằng, cậu đã nói một đoạn dài như vậy mà không suy nghĩ rằng người ta có muốn nghe hay không.
Cậu không muốn làm cô sợ hãi.
“Cậu có sao không? Tớ nói những điều quá kỳ quái, cậu rất khó tin tưởng đúng không?”
Lâm Thi Lan không trả lời.
Đàm Tẫn cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
Cậu cười xin lỗi, lập tức điều chỉnh lại: “Tất cả những gì tớ nói đều là nói bậy, cậu đừng để tâm, cậu cứ coi tớ như kẻ điên đi.”
“Tớ tin mà.”
Thấy cậu không phản ứng, cô lặp lại lần nữa.
“Đàm Tẫn, tớ tin.”
Lần này cậu nghe rõ rồi.
Tâm trạng của Đàm Tẫn giống như người bán bảo hiểm, gọi điện cho khách hàng mỗi ngày mà không có ai muốn nghe. Đột nhiên lại gặp một người hứng thú với những gì cậu nói, cậu thậm chí cảm thấy khó tin.
“Thật à?”
“Thật.”
Lâm Thi Lan nói một cách kiên định.
Nhìn thái độ của cô không giống như đang trêu chọc cậu, Đàm Tẫn vỗ đùi, vui mừng khôn xiết: “Tuyệt vời, sau bao lâu cuối cùng tớ cũng gặp được một người hiểu mình!”
Cậu chủ động vươn tay ra bắt mạnh lấy tay Lâm Thi Lan, đôi mắt đầy vẻ ‘Chỉ hận gặp nhau quá muộn’.
Đầu óc cô lúc này đang vô cùng rối bời, cũng không né tránh.
“Đàm Tẫn.”
Lâm Thi Lan nhớ ra một chuyện.
“Sao vậy?”
Cậu nắm lấy tay phải của cô, vui vẻ kéo lên kéo xuống.
“Tớ nhớ cậu bảo nước trái cây bị đổ, cậu vẫn chưa kịp rửa tay đúng không?”
Đôi tay bẩn ngừng giữa không trung, cậu cũng vừa mới nhớ đến.
Với nụ cười lấy lòng, Đàm Tẫn lặng lẽ đặt tay cô trở lại chỗ cũ.
Ngăn cản quá muộn. Cảm giác dính dính trên lòng bàn tay cũng như mùi của nước ép cũng đã bám lên.
Đối diện với nụ cười hào phóng của Đàm Tẫn, Lâm Thi Lan không còn gì để nói…
Họ thật sự không hợp nhau mà.
Danh sách chương
- Chương 1 Bệnh thần kinh
- Chương 2 Chim cùng rừng
- Chương 3 Nói xấu
- Chương 4 Bốn năm trước
- Chương 5 Tớ có kế hoạch
- Chương 6 Là lời thề
- Chương 7 Kết oán sớm
- Chương 8 Ăn canh gà
- Chương 9 Giấc mơ hoang đường
- Chương 10 Kẻ nói dối
- Chương 11 Lập đội
- Chương 12 Làm mắt kính
- Chương 13 Ngồi xe
- Chương 14 Đợi chó con
- Chương 15 Cứu chó con
- Chương 16 Bước đi
- Chương 17 Ngồi giữa
- Chương 18 Tố chất tốt
- Chương 19 Lật bàn
- Chương 20 Anh Tử Hằng
- Chương 21 Băng keo cá nhân
- Chương 22 Kẻ trộm
- Chương 23 Vào phòng
- Chương 24 Bám đuổi liên hoàn
- Chương 25 Cuộc đối đầu lạnh nhạt
- Chương 26 Chủ động tấn công
- Chương 27 Ngôi nhà rác
- Chương 28 Người tự do
- Chương 29 Ngoại truyện: Vũ trụ song song lấp lánh (1)
- Chương 30 Ngoại truyện: Vũ trụ song song lấp lánh (2)
- Chương 31 Ngoại truyện: Vũ trụ song song lấp lánh (3)
- Chương 32 Cô đã ngộ ra
- Chương 33 Chơi bài lật ngửa
- Chương 34 Chương Bốn
- Chương 35 Không có ý nghĩa
- Chương 36 Không nghe lời
- Chương 37 Vận rủi
- Chương 38 Tìm chó
- Chương 39 Chú chó ngốc nghếch
- Chương 40 Khuôn mặt chết chóc
- Chương 41 Để em bế cậu ấy
- Chương 42 Ngủ ở đâu?
- Chương 43 Bẫy giường
- Chương 44 Bộ đồ ngủ màu xanh
- Chương 45 Đàm Lạnh Lùng
- Chương 46 Không có người này
- Chương 47 Tin xấu
- Chương 48 Chuỗi vòng màu lam
- Chương 49 Tìm kiếm mưa
- Chương 50 Cậu tin ai?
- Chương 51 Công viên giải trí ban đêm
- Chương 52 Ánh sáng đó
- Chương 53 Lịch sử yêu thầm
- Chương 54 Lịch sử giảm cân
- Chương 55 Lịch sử kết oán
- Chương 56 Lời thề kết nối
- Chương 57 Yêu đương rồi
- Chương 58 Không cần thiết
- Chương 59 Tin nhắn trống
- Chương 60 Đêm kinh hoàng
- Chương 61 Gai nhọn Lan
- Chương 62 Quýt đường
- Chương 63 Kẹo Ngọt
- Chương 64 Cô và cô ta
- Chương 65 Không giữ lời hẹn
- Chương 66 Điên cuồng mất kiểm soát
- Chương 67 Áo mưa đôi
- Chương 68 Không đi nữa
- Chương 69 Đếm ngược
- Chương 70 Sinh nhật tái sinh
- Chương 71 Ngoại truyện: Đàm Tử Hằng
- Chương 72 Ngoại truyện: Lâm Thi Lan (Hoàn toàn văn)