
Biết Vị Ký
Tổng số chương: 329
“Rời giường, nhanh rời giường, nhìn xem đã tới lúc nào rồi. Nha đầu ngươi hết ăn lại nắm, y chang cậu ngươi, cả ngày không biết kiếm tiền, chỉ biết ăn, ăn, ăn”. Như thường ngày, Lâm Tiểu Trúc tỉnh dậy trong tiếng mắt chửi. Nàng nhìn trời vừa tờ mờ sáng, bụng có vang lên tiếng cô lỗ liền thu dọn chăn màn cẩn thận, nhanh chóng chải tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tần thị nhìn qua sài phòng quanh năm gió lùa thấy nàng đang chải đầu, miệng vẫn mắng sa sả, nào là cậu của Lâm Tiểu Trúc ham mê bài bạc, còn phải nuôi báo cô một tiểu nha đầu hết ăn lại nằm. Lâm Tiểu Trúc bĩu môi mở cửa đi tới phòng bếp.
“Còn không mau lên? Nha đầu chết tiệt kia, mỗi ngày đều đợi lão nương gọi mới chịu rời giường, muốn ngồi chơi sao?” Tần thị mắng càng lúc càng hăng, còn vương tay tát Lâm Tiểu Trúc một cái, không ngờ Lâm Tiểu Trúc đã nhanh chóng tiến lên phía trước, tay của nàng liền rơi vào khoảng không.
“Giỏi lắm, nha đầu chết tiệt, còn dám trốn” Tần thị nổi trận lôi định, đuổi theo muốn bắt Lâm Tiểu Trúc nhưng Lâm Tiểu Trúc tuy khí lực yếu mà thân thể lại linh hoạt dị thường, nhanh nhẹn trốn đông trốn tây, không cho nàng bắt được.
Tần thị tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, đành phải dừng chân, dựa vào tường mà thở dốc. Lâm Tiểu Trúc quay đầu, vụng trộm làm một cái mặ quỷ rồi đi đến phòng bếp lấy nước rửa mặt. Đến đây cũng hơn nửa năm, nàng cũng đã quá quen với tính tình của Tần thị, nàng tuyệt đối không để cho Tần thị đánh nàng: Hạ gia ngoài trừ cậu thì không ai có thể đụng được tới nàng. Còn mắng thì cứ để Tần thị tùy ý.
Rửa mặt xong, Lâm Tiểu Trúc đem chậu nước ra ngoài hắt lên sân, chuẩn bị quét rác.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chán sống rồi hay sao mà dám hắt nước lên người lão nương?” Tần thị đang đứng dưới mái hiên chải đầu, có lẽ do tới tháng cho nên tâm tình cực kỳ khó chịu, Lâm Tiểu Trúc cách nàng xa như vậy mà nàng còn hét toáng lên. Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn trời, không phải do trời mưa chứ, nếu không sao nàng đứng xa như vậy lại có thể hắt nước lên người Tần thị được.
“Nương, ngươi không để cho ai ngủ sao?” bên cửa bỗng nhiên xuất hiện một nam hài chừng năm, sáu tuổi, xoa xoa mắt oán giận nói với Tần thị.
“Làm ồn đến Tiểu Quai Quai sao?” Tần thị trở mặt còn nhan hơn trời tháng sáu, vừa thấy tiểu nam hài liền ôn nhu nhỏ nhẹ đi đến bên cạnh “đến, chúng ta ngủ tiếp đi, nương ngủ cùng ngươi” nói xong hai mẹ còn liền đi vào phòng.
Lâm Tiểu Trúc nhún nhún vai, hắt nước xong thì cầm cái chổi cao gấp hai lần nàng bắt đầu quét rác.
“Nha đầu chết tiệt kia, quét nhỏ một chút” trong phòng truyền ra tiếng hét của Tần thị.
Lâm Tiểu Trúc không để ý tới nàng, thuần thục quét sân một lần, lại đến phòng bếp mang bồn quần áo lớn đi ra viện môn
“Tiểu Trúc, sớm như vậy a?” vừa ra cửa đã gặp được hàng xóm là Liễu thị đang cầm theo mộc dũng từ trong nhà đi ra.
“Liễu thẩm, dậy sớm vậy?” Lâm Tiểu Trúc vừa thấy nàng đã tươi cười sáng lạn. Liễu thị là người chịu khó, tính cách lại ôn nhu, hiền lành, đồng cảm với hoàn cảnh của Tiểu Trúc nên thường cho nàng chút đồ ăn, vì thế thời gian qua nàng mới không bị đói chết.
“Ah, ta cũng không giống như bọn nhỏ các ngươi, lúc nào cũng thấy ngủ không đủ. Ta hôm nay trời vừa sáng liền tỉnh, rốt cuộc không ngủ lại được?”
Lâm Tiểu Trúc nhìn mộc dũng trong tay nàng hỏi “Liễu thẩm đi bắt ốc sao?”
Liễu thị thở dài một hơi: ” còn cách nào đâu. Ngũ thúc ngươi bị gãy chân, không thể lên núi săn thú, mấy đứa nhỏ đã lâu không có thức ăn mặn, đi kiếm chút ốc, cũng coi như là có thịt ah”
Liễu thị làm người tốt nhưng mệnh lại không tốt, công công bà bà quanh năm sinh bệnh, dưới còn em chồng mới mười hai tuổi, lại thêm bốn đứa con mà Ngũ thúc lại ngãy gãy chân, hai, ba tháng không thể đi lại, mọi việc trong nhà đều dồn vào một mình nàng.
“Được rồi, ngươi nhanh đi giặt quần ao đi, nếu không mợ ngươi lại ca cải lương bây giờ”
“Liễu thẩm, ta đi đây” Lâm Tiểu Trúc ngọt ngào chào tạm biệt Liễu thị.
“Ân, nhanh đi đi” Liễu thị vẫy vẫy tay nhìn theo bóng dáng cùa Lâm Tiểu Trúc, thở dài rồi xoay người rời đi.
Hôm nay đúng là dậy trễ, còn cách bờ sông một quãng xa đã nghe tiếng nữ nhân ríu rít đùa giỡn.
“Tiểu Trúc, mau tới, đến bên Thẩm Nhi này, có chừa chỗ cho ngươi” một người vừa quay đầu, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc liền đưa tay ngoắc nàng.
“Hoa thẩm.” Lâm Tiểu Trúc vội đi tới, tươi cười chào hỏi từng người “Thất bà, Tam thẩm, Vương tẩu, Xuân Nhi tỷ tỷ”
“Ai ai, đứa nhỏ này, cười thật là ngọt” Thất bà cao hứng đáp
“Còn phải nói, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà phải làm rất nhiều việc, đã vậy mợ của nàng không mắng thì đánh, thực không hiểu nàng ta nghĩ thế nào nữa” Tam thẩm thở dài tiếp lời
“Còn nghĩ thế nào? Chẳng qua vì tức Hạ Đại Trụ không có bản lãnh, chỉ biết ăn không ngồi rồi nhưng sợ tính tình hắn thô bạo nên không dam gây sự với hắn, đành lấy Tiểu Trúc làm bao cát thôi”
Mọi người tuy bàn tán nhưng dù sao Hạ Đại Trụ lại là cậu ruột của nàng nên cũng nói tới đó liền thôi, chỉ thở dài than mệnh nàng không tốt. Vì vậy Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý nhiều, tám với Hoa thẩm vài câu rồi đặt thau quần áo xuống, múc nước sông mà ngâm, sau đó lại dùng chày gỗ đập lên từng cái một.
“Ai, các ngươi có biết hay không, Tần thị đang chuẩn bị mang Tiểu Trúc đến Hạ gia trì ah” Tam thẩm cố ý nhỏ tiếng nhưng thanh âm vẫn truyền vào tai Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt xoay chuyển nhưng nàng cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng đập quần áo?”
“Cái gì? Hạ gia trì?” Thất bà bên cạnh nàng kinh ngạc hỏi, những người khác nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Tam thẩm.
Tam thẩm ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc, không có lên tiếng.
“mau nói đi, sao lại như vậy” Thất bà hích nàng, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc “nhỏ tiếng một chút, chắc không nghe được đâu”
“Ai, nghe được thì đã sao? Cho dù giờ không biết, đến lúc người của Hạ gia trì tới, nàng cũng sẽ biết thôi, mà biết rồi thì có thể làm gì chứ? Chỉ có thể trách số mệnh thôi” Vương tẩu thở dài “đứa nhỏ đáng thương”
Hoa thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc vẫn đập quần áo, sau đó đem ngâm dưới sông, như là không nghe được Tam thẩm nói gì. Cuối cùng nàng cũng không kiềm chế được sự tò mò, nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi “Hà gia trì? Chính là cái nơi cơm ăn không đủ no, nghe nói nữ nhân trong đó đều mong được gả ra ngoài, Tần thị nghĩ sao mà đưa Tiểu Trúc vào trong núi sâu đó chứ?”
“Chính vì nữ nhân nơi đó đều gả ra ngoài, cho nên nam nhân chưa vợ rất nhiều. Nghe nói một nhà này có bốn huynh đệ, cụ thể là nhà nào thì ta không biết nhưng nghe nói tiền lễ rất nhiều, Tần thị vì thấy tiền lễ nhiều mới động tâm ah”
“Bậy bạ hết sức,Tiểu Trúc mới mười hai tuổi thôi mà”
“Vậy thì sao? Nghe nói là trước tiên làm con dâu nuôi từ bé, đợi lớn lên mới viên phòng, mua một đứa nhỏ so với một cô nương vẫn ít tốn kém hơn, nhà kia tính toán cũng thật kỹ”
Hoa thẩm hừ một tiếng: “cũng chỉ có Tần thị mới đáp ứng chuyện này, nếu là người khác, dù là thân thích cũng không đưa tới một nơi như thế, ăn không đủ, mặc cũng không có, lại toàn đàn ông, đến lúc đó làm nàng dâu của ai còn chưa biết nha”
Mọi người đều không lên tiếng, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc thấy nàng đang chằm chằm nhìn nước sông, trên mặt không có biểu tình gì. Mấy người không khỏi lo sợ, hối hận đã bàn tán chuyện này trước mặt nàng.
“Ai, quần áo!” Hoa thẩm nhìn thấy quần áo của Lâm Tiểu Trúc bị nước cuốn trôi mà nàng vẫn không hay biết.
đến Lâm Tiểu Trúc trong tay quần áo đi xuống Du thổi đi, nàng lại hồn nhiên không biết, vội vàng kêu lên.
“A?” Lâm Tiểu Trúc giật mình, muốn lấy lại quần áo nhưng vị trí nàng đứng là xuôi dòng, nước sông lại chảy xiết, làm sao lấy lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn quần áo trôi đi.
“Tiểu Trúc, thẩm thẩm chỉ nghe nói vậy, với lại chuyện này chỉ là do ý của một mình mợ ngươi, cậu ngươi nhất định sẽ không để ngươi đi, ngươi đùng suy nghĩ lung tung’ Tam thẩm thấy Lâm Tiểu Trúc ngày thường dù gặp chuyện gì cũng tươi cười mà giờ lại ngây ngốc như vậy thì nhịn không được mà nói thẳng.
“Thất bà, ngươi nói với Tứ bà một tiếng, để nàng đi nói chuyện với Tần thị” Hoa thẩm nói với Thất bà
Thất bà thở dài một hơi: “Tứ bà cũng không phải thực sự là bà bà của Tần thị, sao có tiếng nói gì chứ. Nàng ta nếu chịu nghe khuyên bảo thì Tiểu Trúc cũng không đến nông nỗi này, nhưng ta cũng sẽ cố xem sao” lại quay sang an ủi Lâm Tiểu Trúc “Tiểu Trúc, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, thực ra đến Hạ gia trì cũng chưa chắc gì khổ hơn ở nhà cậu ngươi. Nhà kia toàn làm nam hài, chỉ có một mình ngươi làm muội muội, chắc chắn sẽ không để ngươi phải làm gì, chỉ cần hưởng phúc nha”
“Đúng vậy, ngươi ở lại đây phải làm việc cả ngày còn hết bị mắng lại bị đánh, hở chút là không cho ăn cơm, nhà kia nếu đưa tiền lễ nhiều như vậy khẳng định sẽ khá hơn nơi này” những người khác cũng tiếp lời an ủi nàng.
“Ân, ta đã biết. Ta không sao, bà bà, thẩm thẩm không cần lo lắng” Lâm Tiểu Trúc tươi cười, an ủi lại mọi người
“Ai, thật tốt đứa nhỏ.” Mọi người thở dài cũng không nhắc lại nữa, nhanh chóng giặt xong quần áo rồi rời đi.
“Tiểu Trúc ngươi…” Hoa thẩm giặt xong quần áo thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn còn ngồi há miệng thở dốc, không biết nên nói thế nào.
“Hoa thẩm, ngài yên tâm đi, ta thực không có việc gì. Ta cũng sẽ không nghĩ bậy, Hạ gia trì có khi còn tốt hơn nơi này ah” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười rồi cầm lấy mộc bồn “ta cũng giặt xong rồi”
Thấy Lâm Tiểu Trúc đã suy nghĩ thông suốt, Hoa thẩm cũng yên lòng, đi cùng nàng một đoạn rồi mới vẫy tay rẽ về nhà mình.
Mặt trời xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi khắp nơi, ánh sáng như phủ một lớp vàng trên các tán lá cây. Lúc này mọi người trong thôn cũng đã thức dậy, gà vị cũng đã được thả ra khỏi chuồng, nháo nhác chạy kiếm ăn…
Hoa dại ven đường vẫn còn đọng sương đêm, lại đón ánh mặt trời ban mai mà trở nên kiều diễm, một cơn gió thổi qua làm cho cả thôn tràn ngập mùi hoa quế.
Lâm Tiểu Trúc thả lỏng tâm tư, hướng mặt về phía mặt trời, tươi cười sáng lạn.
Cuộc sống tươi đẹp biết bao. Nửa năm trước, sau khi bị tai nạn xe cộ, nàng không chết mà lại xuyên đến nơi này, Lâm Tiểu Trúc liền nói với chính mình phải nhất định quý trọng sinh mệnh, hảo hảo mà sống thật tốt. Cho nên dù hiện tại cuộc sống khó khăn gian khổ, ăn không đủ no lại phải sống nhờ nhà họ hàng, nàng vẫn cố gắng sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều cố gắng cải thiện cuộc sống của mình. Mà bây giờ cuộc sống của nàng sắp chuyển sang một bước ngoặt khác thôi, có gì là lớn lắm đâu.
Danh sách chương
- Chương 1 Thâm Sơn.
- Chương 2 Ốc Nước Ngọt.
- Chương 3 Bắt Thỏ Hoang.
- Chương 4 Người Ngoài Đến.
- Chương 5 Thiếu Niên.
- Chương 6 Cho Ngươi Chút Tiện Nghi.
- Chương 7 Cháo Thần Tiên.
- Chương 8 Trướng Giới.
- Chương 9 Khế Ước Bán Mình.
- Chương 10 Rời Đi.
- Chương 11 Hội Hợp.
- Chương 12 Chia Bánh.
- Chương 13 Cháo Gà Rừng.
- Chương 14 Giá Bát Giác.
- Chương 15 Một Đồng Tiền.
- Chương 16 Nấu Cháo.
- Chương 17 Giao Dịch.
- Chương 18 Thân Thiết.
- Chương 19 Sơn Trang.
- Chương 20 Giành Chỗ Nằm.
- Chương 21 Tưởng Niệm.
- Chương 23 Công Tử Gọi Ngươi.
- Chương 24 Họa Thủy Viên Thiên Dã.
- Chương 25 Bạt Tiêm.
- Chương 26 Đấu Pháp.
- Chương 27 Nguyên Nhân.
- Chương 28 Vào Phòng Bếp.
- Chương 29 Gọt Bí Đao.
- Chương 29 Gọt Bí Đao.
- Chương 30 Cử Báo.
- Chương 31 Kiểm Tra Liền Biết.
- Chương 32 Thì Ra Là Thế.
- Chương 33 Ngoạn Điểm Ám Chiêu.
- Chương 34 Ra Chiêu.
- Chương 35 Nhắc Nhở.
- Chương 36 Kết Quả.
- Chương 37 Phát Hiện Ngoài Ý Muốn.
- Chương 38 Xuất Khẩu.
- Chương 39 Lão Đầu Nhi.
- Chương 40 Tám Mươi Hai Lượng.
- Chương 41 Dặn Dò.
- Chương 42 Không Lục Ngư.
- Chương 43 Đầu Sư Tử.
- Chương 44 Viên Thiên Dã Trở Lại.
- Chương 45 Mọi Việc Cứ Theo Lẽ Thường.
- Chương 46 Muốn Diễn Gì Đây?.
- Chương 47 Nếm Thử Hương Vị.
- Chương 48 Nếm Thử Hương Vị (2).
- Chương 49 Rống Đến Rống Đi.
- Chương 50 Bán Thực Đơn.
- Chương 51 Cho Nàng Bộc Lộ Tài Năng.
- Chương 52 Lưu Can Tiêm.
- Chương 53 Phật Nhảy Tường.
- Chương 54 Ba Trăm Lượng.
- Chương 55 Công Phu.
- Chương 56 Ghi Danh Trù Nghệ Ban (1).
- Chương 57 Ghi Danh Trù Nghệ Ban (2).
- Chương 58 Ghi Danh Trù Nghệ Ban (3).
- Chương 59 Ghi Danh Trù Nghệ Ban (4).
- Chương 60 Ghi Danh Trù Nghệ Ban (5).
- Chương 61 Trúng Tuyển.
- Chương 62 Ta Thực Có Thể Ăn.
- Chương 63 Phân Tổ.
- Chương 64 Trấn Đấu.
- Chương 65 Ta Thật Cao Hứng.
- Chương 66 Ta Còn Có Thể.
- Chương 67 An Ủi.
- Chương 68 Cùng Công Tử Ăn Chung.
- Chương 69 Ai Đến Trước.
- Chương 70 Lời Bình.
- Chương 71 Lập Uy.
- Chương 72 Xin Lỗi.
- Chương 73 Nghi Hoặc.
- Chương 74 Thân Phận Viên Thiên Dã.
- Chương 75 Yêu Cầu Của Lâm Tiểu Trúc.
- Chương 76 Ước Hẹn Ba Năm.
- Chương 77 Rối Rắm.
- Chương 78 Bảo Nàng Đến Múc Nước.
- Chương 79 Ngươi Lại Đây.
- Chương 80 Đau.
- Chương 81 Công Hiệu Thần Kỳ.
- Chương 82 Cứ Ra Tay.
- Chương 83 Thắng Bại Khó Liệu.
- Chương 84 Khiếp Sợ.
- Chương 85 Giúp Việc Bếp Núc.
- Chương 86 Canh Suông Tổ Yến.
- Chương 87 Tai Họa.
- Chương 88 Phương Pháp Ứng Đối.
- Chương 89 Kết Quả.
- Chương 90 Làm Sư Phụ Ngươi Thực Vinh Hạnh.
- Chương 91 Dạ Đàm.
- Chương 92 Tình Cảm.
- Chương 93 Mưu Đồ.
- Chương 94 Công Sự Phòng Ngự.
- Chương 95 Tiếp Chiêu.
- Chương 96 Không Thú Vị.
- Chương 97 Ban Thưởng.
- Chương 98 Điên Chước.
- Chương 99 Thùng Rác.
- Chương 100 Đạp Tuyết Thưởng Mai.
- Chương 101 Tiểu Bố Túi Tiền.
- Chương 102 Ta Giữ Tiền Giùm Ngươi.
- Chương 103 Hoài Nghi.
- Chương 104 Thịt Nai Nướng.
- Chương 105 Phẩm Trà.
- Chương 106 Niêm Hoa Tiếu.
- Chương 107 Khắc Khẩu (Thượng).
- Chương 108 Khắc Khẩu (Hạ).
- Chương 109 Không Được Ăn Cơm.
- Chương 110 Ta Là Người Có Lòng Tham.
- Chương 111 Hai Năm Sau.
- Chương 112 Bí Phương.
- Chương 113 Mặt Lạnh.
- Chương 114 Sử Kế Tướng Tham.
- Chương 115 Kết Quả.
- Chương 116 Thay Đổi Quy Tắc.
- Chương 117 Cướp Đoạt.
- Chương 118 Rút Thăm.
- Chương 119 Tái Trung.
- Chương 120 Huynh Muội Trở Mặt.
- Chương 121 Xử Phạt.
- Chương 122 Nhân Vật Thần Bí.
- Chương 123 Nói Rõ Ràng.
- Chương 124 Chuyện Hôn Sự Của Viên Thiên Dã.
- Chương 125 Vị Cô Nương Thế Nào.
- Chương 126 Nan Đề.
- Chương 127 Trong Cơn Giận Dữ.
- Chương 128 Công Tử Anh Minh.
- Chương 129 Ghen.
- Chương 130 Hồng Khúc Mễ.
- Chương 131 Chất Vấn.
- Chương 132 Cảnh Tỉnh.
- Chương 133 Đem Nha Đầu Kia Cho Ta Đi.
- Chương 134 Rời Khỏi Sơn Trang.
- Chương 135 Trên Đường.
- Chương 136 Ái Muội.
- Chương 137 Chỗ Ở.
- Chương 138 Chiếu Ứng.
- Chương 139 Bữa Sáng.
- Chương 140 Viên Thiên Dã Nổi Giận.
- Chương 141 Trách Phạt.
- Chương 142 Nói Chuyện Với Nhau.
- Chương 143 Thỉnh Cầu.
- Chương 144 Làm Nhiệm Vụ.
- Chương 145 Gặp Lại Cố Nhân.
- Chương 146 Xảo Ngộ.
- Chương 147 Mắc Câu.
- Chương 149 Sự Tình Có Biến.
- Chương 150 Duệ Vương Phi Đến.
- Chương 151 Thương Tâm.
- Chương 152 Rau Sam Và Hoa Chuối Tây.
- Chương 153 Đường Viễn Ninh Đến.
- Chương 154 Bạt Ti Chuối Tây.
- Chương 155 Viên Thiên Dã Ghen.
- Chương 156 Kích Tướng.
- Chương 157 Ôm Nơi Phố Xá Sầm Uất.
- Chương 158 Viên Thiên Dã Đại Ngốc.
- Chương 159 Gặp Lại Sư Phụ.
- Chương 160 Yêu Cầu.
- Chương 161 Xướng Thế Nào?.
- Chương 162 Tương Kế Tựu Kế.
- Chương 163 Hồi Phủ.
- Chương 164 Cò Kè Mặc Cả.
- Chương 165 Canh Cá Chua Cay.
- Chương 166 Khảo Đề.
- Chương 167 Nam Việt Hoàng Tử Dực Công Tử.
- Chương 168 Thẩm Viên.
- Chương 169 Khiêu Khích.
- Chương 170 Chuẩn Bị.
- Chương 171 Nghị Luận.
- Chương 172 Trận Đấu Điểm Tâm.
- Chương 173 Phát Hiện Ngọc Bài.
- Chương 174 Tơ Vàng Thiêu Mạch.
- Chương 175 Thỉnh Tiểu Trúc Cô Nương Đi Dạo.
- Chương 176 Làm Một Bài Thơ Đi.
- Chương 177 Chờ Mong.
- Chương 178 Khiếp Sợ.
- Chương 179 Gặp Mặt.
- Chương 180 Cảm Động.
- Chương 181 Du Côn Lưu Manh.
- Chương 182 Khai Trương.
- Chương 183 Gây Sự.
- Chương 184 Lẩu Uyên Ương.
- Chương 185 Rời Kinh.
- Chương 186 Tới Chơi.
- Chương 187 Phong Hàn.
- Chương 188 Bệnh Nguy Cấp.
- Chương 189 Vào Phủ.
- Chương 190 Rất Giống Một Người.
- Chương 191 Nhận Thức.
- Chương 192 Sữa Và Rau Chân Vịt.
- Chương 193 Sữa Gừng.
- Chương 194 Đoan Vương Phi.
- Chương 195 Phương Pháp.
- Chương 196 Tranh Chấp.
- Chương 197 Đêm Khuya Gặp Lại.
- Chương 198 Thẩm Tử Dực Đến Cửa Đòi Người.
- Chương 199 Hợp Thành Thạch Tín.
- Chương 200 Xuất Phủ.
- Chương 201 Thẩm Viên.
- Chương 202 Học Chơi Cờ.
- Chương 203 Phong Vân.
- Chương 204 Theo Ta Về Nhà.
- Chương 205 Mượn Tiền.
- Chương 206 Hồi Phủ.
- Chương 207 Cháo Gạo Tẻ Phục Linh Củ Từ.
- Chương 208 Xung Đột.
- Chương 209 Hối Hận.
- Chương 210 Tuyên Tiến Cung.
- Chương 211 Trong Cung.
- Chương 212 Việc Vui.
- Chương 213 Xung Đột.
- Chương 214 Cưỡng Hôn.
- Chương 215 Chuộc Thân.
- Chương 216 Rời Đi.
- Chương 217 Ra Đi.
- Chương 218 Không Phải Hương Vị Của Nàng.
- Chương 219 Thẩm Tử Dực Cầu Thân.
- Chương 220 Đuổi Theo.
- Chương 221 Thỉnh Nhường Một Chút.
- Chương 222 Sử Trá.
- Chương 223 Gặp Nhau.
- Chương 224 Các Đi Các.
- Chương 225 Được Rồi.
- Chương 226 Đưa Ngươi Về Kinh Thành.
- Chương 227 Quần Áo.
- Chương 228 Canh Gà.
- Chương 229 Xem Bệnh.
- Chương 230 Chia Lìa.
- Chương 231 Thay Đổi.
- Chương 232 Mưa Sa Gió Giật.
- Chương 233 Ái Muội Giữa Sông.
- Chương 234 Khảo Y.
- Chương 235 Trái Cây Dại.
- Chương 236 Canh Rắn.
- Chương 237 Gian Nan.
- Chương 238 Bán Thực Đơn.
- Chương 239 Cấu Tứ Đậu Hủ.
- Chương 240 Vịt Nướng.
- Chương 241 Linh Y Viên Thiên Dã.
- Chương 242 Gà Tre Và Bán Hạ.
- Chương 243 Kích Thích.
- Chương 244 Bán Họa.
- Chương 245 Ngài Là Dực Công Tử.
- Chương 246 Đối Phó Chu Đại Phu.
- Chương 247 Mười Văn Tiền Ảo Diệu.
- Chương 248 Hẹn Hò Dưới Ánh Trăng.
- Chương 249 Vịt Nướng.
- Chương 250 Xử Lý.
- Chương 251 Hoàn Nhi.
- Chương 252 Kiếm Nàng Dâu.
- Chương 253 Hắn Đến Đây.
- Chương 254 Cảm Giác Ấm Áp.
- Chương 255 Thể Chất Thay Đổi.
- Chương 256 Giải Thích.
- Chương 257 Rời Đi.
- Chương 258 Phi Long.
- Chương 259 Tây Lăng.
- Chương 260 Vị Hôn Thê.
- Chương 261 Trứng Kiến.
- Chương 262 Giằng Co.
- Chương 263 Vị Ngon Khó Cưỡng.
- Chương 264 Khuyên Giải.
- Chương 265 Tới Nam Việt Quốc.
- Chương 266 Hải Bát Trân.
- Chương 267 Canh Cá Hoa Vàng Và Thịt Om Tôm Lớn.
- Chương 268 Hạ Sơn Và Tô Tiểu Thư.
- Chương 269 Tin Tức.
- Chương 270 Biến Cố.
- Chương 271 Phản Kích.
- Chương 272 Yết Kiến.
- Chương 273 Rời Đi.
- Chương 274 Mới Tới Đông Việt.
- Chương 275 Cửa Hàng.
- Chương 276 Điều Tra.
- Chương 277 Đặt Mua.
- Chương 278 Hạ Nhân.
- Chương 279 Gian Xảo.
- Chương 280 Đối Phó.
- Chương 281 Đàm Phán.
- Chương 282 Hợp Tác.
- Chương 283 La Gia.
- Chương 284 Mời Ngươi Tới Vương Phủ.
- Chương 285 Dĩnh Vương Phi.
- Chương 286 Cố Nhân.
- Chương 287 Ra Khỏi Vương Phủ.
- Chương 288 Tính.
- Chương 289 Không Phải Người Bình Thường.
- Chương 290 Tin Tức.
- Chương 291 Dĩnh Vương Phi Tiêu Tiêu.
- Chương 292 Dĩnh Vương Phi Tiêu Tiêu.
- Chương 293 Hai Nữ Nhân.
- Chương 294 Thuyết Phục Giáo Dục.
- Chương 295 Bách Vị Lâu Và Lưu Phu Nhân.
- Chương 296 Tin Tức Bắc Yến.
- Chương 297 Hợp Tác.
- Chương 298 Nghĩa Muội.
- Chương 299 Gặp Lại Viên Thiên Dã.
- Chương 300 Tức Chết Ta.
- Chương 301 Giới Thiệu Cho Ngươi Làm Quen.
- Chương 302 Quan Toà.
- Chương 303 Nàng Là Vị Hôn Thê Của Ta.
- Chương 304 Lão Gia Tử Ước Định.
- Chương 305 Trù Nghệ Đại Tài.
- Chương 306 Hai Món Thức Ăn.
- Chương 307 Gặp Lại Ngô Bình Cường.
- Chương 308 Đầu Bếp Hay Lão Bản.
- Chương 309 Nàng Là Chủ Mẫu Tương Lai Của Ngươi.
- Chương 310 Hiên Viên Thành.
- Chương 311 Ít Tiền Nhất, Ngon Nhất.
- Chương 312 Thuận Tiện Mang Theo.
- Chương 313 Sự Kiện Ngọc Bài.
- Chương 314 Chương 314.
- Chương 315 Ý Nghĩa Khảo Đề.
- Chương 316 Một Hồi Yêu Say Đắm.
- Chương 317 Đã Trở Lại.
- Chương 318 Đệ Nhất Danh.
- Chương 319 Công Chúa Hiên Viên Triều.
- Chương 320 An Bài Hôn Lễ.
- Chương 321 Phản Ứng Của Vợ Chồng Viên Tri Bách.
- Chương 322 Cậu Và Mợ.
- Chương 323 Hưu Thê.
- Chương 324 Vương Gia.
- Chương 325 Thu Xếp Ổn Thỏa.
- Chương 326 Thêm Trang.
- Chương 327 Xuất Giá.
- Chương 328 Đêm Tân Hôn.
- Chương 329 Tư Vị Đẹp Nhất.
- Chương 330 Đại Kết Cục.