
Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
Tổng số chương: 125
Nóng.
Trong người tựa như đang có lửa đốt nóng bừng bừng.
Lục Quý Trì không nhịn được mà kéo kéo cổ áo, muốn giật cái cà vạt vướng víu kia ra.
Song không có cà vạt, cũng không có nút thắt, vải dệt trong tay mềm mượt, có cảm giác giống như là tơ lụa.
……. Nhưng rõ ràng hắn vừa tham gia tang lễ của lão ba khốn nạn, còn chưa kịp thay bộ đồ tây trên người mà?
Trong phút chốc Lục Quý Trì trở nên thư thái, nhưng rất nhanh lại mơ hồ. Người khó chịu tựa như bị thiêu cháy, đặc biệt là “nơi nào đó” càng ngo ngoe rục rịch, tựa như muốn nổ tung.
“Tham kiến điện hạ”, bỗng nhiên có làn hương thoang thoảng xộc vào, một giọng nói e lệ ngượng ngùng vang lên, “Ôi! Tại sao mặt điện hạ lại đỏ như vậy, có chỗ nào không thoải mái ư?”
Điện hạ?
Cái quái gì vậy?
Lục Quý Trì ngẩn người, nỗ lực mở to đôi mắt nặng trĩu, nhưng mà trước mắt chỉ có một khoảng bóng đêm mơ hồ, ngẫu nhiên có vài ngọn đèn dầu thoảng qua, tựa hồ ở rất xa.
Đây là đâu? Không phải hắn đang trên đường lái xe về nhà sao?
“Điện hạ?” Giọng nữ xa lạ ngày càng gần, “Điện hạ đang mệt mỏi à?”
Không mệt.
Chỉ là nóng muốn chết rồi.
Đang định nói có thể mua giúp ta một chai nước không, thì chủ nhân của giọng nói kia đã dựa lại gần đỡ lấy hắn, ghé vào tai hắn nhả khí như lan nói: “Nếu điện hạ cảm thấy mệt mỏi, ta đỡ ngài đi nghỉ tạm nhé?”
Nghỉ tạm?
Lục Quý Trì bất giác cảm thấy có gì đó không thích hợp. Vừa định từ chối, thì bỗng nhiên có một đạo gió mạnh đánh úp tới, nữ nhân đang đỡ hắn sợ hãi kêu một tiếng, rồi mềm mại ngã xuống.
“Cô nương, tốt lắm” Một thanh âm cực thấp vang lên, nghe như gần như xa. Lục Quý Trì nỗ lực trợn to mắt, lại vẫn như trước không thấy gì. Hắn nhíu mày, theo cảm giác lảo đảo bước về phía trước hai bước, định nói chuyện, dưới chân bỗng đá trúng thứ gì, cả người không khống chế được mà ngã xuống.
“Tiểu thư!”
Tiếng kinh hô trầm thấp vang lên, Lục Quý Trì lại nghe không rõ. Hình như hắn đụng vào một vật gì đó, lạnh lẽo, thơm tho lại mềm mại, rất thoải mái…….
Hắn không nhịn được càng ôm chặt vật đó, cằm cọ cọ vào nó. Vật đó tựa hồ giãy giụa hai cái, nhưng Lục Quý Trì lúc này đã hoàn toàn mơ màng, chỉ còn lại bản năng.
“Lưu manh! Buông tiểu thư của ta ra!”
Tóc bị người khác túm mạnh, Lục Quý Trì bị đau nên thoáng thanh tỉnh. Vừa định ngẩng đầu đã nghe một giọng nữ mềm mại bình tĩnh nói: “Tấn Vương điện hạ uống say vô ý bị rơi xuống nước, mau đi gọi người vớt hắn lên.”
Uống say vô ý rơi xuống nước?
Trong đầu Lục Quý Trì mơ hồ hiện lên một dự cảm không lành. Ngay sau đó, người trong ngực thoáng giãy dụa, dùng sức đẩy hắn ra. Theo bản năng, hắn lui ra sau hai bước, lại không ngờ dưới chân không có gì cả……
Thình thịch.
Một tiếng vang lớn vang lên, xung quanh bọt nước liền bao phủ lấy hắn.
“Ai da! Ở đây có người bị rơi xuống nước! Người đâu! Cứu mạng a!”
Lục Quý Trì: “………”
Hắn muốn mắng người, nhưng ý thức ngày càng tiêu tan, trong chốc lát đều là một khoảng mịt mù.
♣ ♣ ♣
Lục Quý Trì là bị liếm mà tỉnh.
Cái lưỡi to lớn đầy nước, phía trên còn mọc gai ngược, từng chút từng chút, liếm hắn đến nỗi da mặt cũng sắp rơi luôn xuống.
“Đản….. Đản ca tha mạng.” Ý thức rốt cuộc cũng trở lại, hắn cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên, trong thoáng chốc, đối mặt với một đôi mắt to màu hổ phách.
Màu hổ phách? Không đúng, rõ ràng mắt Nhị Đản nhà hắn có màu xanh biếc…. Lục Quý Trì mờ mịt một lát, rồi chăm chú nhìn lại. Lông vàng đốm đen, thể trạng mạnh mẽ, đôi mắt to sáng ngời màu hổ phách, trong miệng răng nhọn dày đặc. Mẹ nó! Đây đâu phải Nhị Đản – con mèo béo tròn của hắn, đây rõ ràng là một con báo đốm to đã trưởng thành nha!
Trong nháy mắt, Lục Quý Trì lập tức thanh tỉnh, xém chút đã bị doạ cho tiểu ra quần, con báo to lớn kia thấy hắn tỉnh, dường như rất vui mừng, không những liên tiếp liếm hắn, lại còn dụi đầu vào ngực hắn kêu “Meo meo”.
Lục Quý Trì trước giờ chỉ ở vườn bách thú vây xem đại gia hoả này từ xa: “…….”
Tiếng kêu của con báo không ngờ lại giống hệt tiếng mèo kêu như vậy. Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, đại gia hoả này từ đâu tới?!
“Điện hạ đã tỉnh rồi?”
Bỗng nhiên có một giọng nói xa lạ từ cửa truyền đến, Lục Quý Trì theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra.
Nam nhân kia trạc ba mươi tuổi, cao lớn như gấu, cơ bắp rắn chắc, trên gương mặt cương nghị có một vết sẹo thô, dài bằng ngón trỏ do đao kiếm gây ra, cả người mang theo một cỗ phỉ khí “Đừng chọc vào lão tử” rất dữ tợn. Hắn mặc một thân viên lĩnh lãnh bào* màu xanh đen, trên đầu là phát thúc quan, hông đeo trường kiếm, cách ăn mặc hệt như cổ nhân!
Lại thấy trên người của bản thân có một cái chăn gấm thêu hoa, trong phòng thì bài trí theo kiểu cổ đại……
Lục Quý Trì lặng yên một lát, quay đầu nhắm mắt lại.
Nhất định là hắn đang nằm mơ.
“Điện hạ?”
“Meo?”
“Điện hạ làm sao vậy?”
“Meo meo?”
Nhưng mà thanh âm của một người một báo cũng không biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng, Lục Quý Trì: “……”
Dùng sức nhéo chính mình hai cái, hắn mở mắt ra, vẫy tay với nam nhân có bộ mặt hung ác kia: “Ngươi lại đây.”
Nam nhân có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Lục Quý Trì quơ một cái đã bắt được bàn tay to thô ráp của hắn.
Nam nhân: “……?!”
Cảm giác rất chân thực. Lục Quý Trì đờ đẫn hé môi, định nói chuyện, trong đầu có cái gì đó xa lạ vụt hiện ra.
“……Điện hạ?” Nhớ tới ngày thường chủ tử của mình xem nữ sắc như cặn bã, khoé mắt Ngụy Nhất Đao giật giật, đáy lòng lạnh dần bắt đầu suy tư, nếu điện hạ thật sự đoạn tụ giống người ngoài suy đoán, thì mình có nên theo hắn nữa hay không. Lục Quý Trì không biết người anh em bề ngoài hung ác này đang có suy nghĩ ngu xuẩn, trầm mặc một lát mới cứng đờ buông tay hắn ra: “Không có gì….. Ta ngủ tiếp một lát sẽ ổn, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Ngụy Nhất Đao như trút được gánh nặng, thu nhanh tay về: “Điện hạ còn có chỗ nào không khoẻ?” Thoạt nhìn rất khác lạ!
“Không, ta chỉ là hơi buồn ngủ, ngươi đi đi.”
Thấy hắn kiên trì, tuy rằng trong lòng Ngụy Nhất Đao khó hiểu, nhưng vẫn dắt đại báo đốm lui xuống.
Lục Quý Trì cả người cứng ngắc ngồi ở trên giường một chốc, thoáng nhìn thấy cái gương đồng khắc hoa trên bàn cách đó không xa. Chậm rãi xuống giường đi qua đó.
Thiếu niên trong gương đồng, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mũi cao mày rậm, ngũ quan tuấn lãng, ngoại hình cực kỳ đẹp, chỉ là thần sắc kiêu căng, ánh mắt âm trầm, như kiểu “Cả thế giới thiếu ta năm trăm vạn, sớm muộn gì ta cũng đòi lại”……
Khoé miệng Lục Quý Trì giật giật, dùng sức xoa xoa mặt, mới xoa hết được cái biểu tình cau có* này.
*Nguyên văn là biểu tình nhức cả trứng =))
Thế mới thấy khá hơn nhiều. Chỉ là…… Hắn đây là đang xuyên không ư?
Nhìn chằm chằm vào gương mặt chỉ giống mình năm phần trong gương, Lục Quý Trì lâm vào trầm tư.
Hắn nhớ rõ thời điểm xảy ra chuyện, mình mới vừa tham gia lễ tang của lão ba xong. Khi đó sắc trời tối đen, mưa to gió lớn, hắn đang trên đường lái xe về nhà, tâm tình không tốt, lúc này đột nhiên có một con gấu con lao ra đường cái, hắn vội giẫm phanh, bị người khác đâm vào đuôi xe. Nhưng khi đó tốc độ xe của họ đều không cao, lẽ ra không có chuyện lớn xảy ra mới đúng, tại sao trong chớp mắt hắn lại biến thành Tấn Vương điện hạ của Đại Chu này rồi?
Chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, Lục Quý Trì buồn bực xem xét lại ký ức không thuộc về mình trong đầu.
Lục Quý Trì, mười tám tuổi, huynh đệ khác mẹ của đương kim thiên tử Chiêu Ninh Đế, được phong Tấn Vương, bởi vì mẫu thân có ân với Chiêu Ninh Đế mà từng được thánh sủng, nhưng…
“Chỉ là sinh sau mấy năm, luận xuất thân, luận năng lực, hắn có gì hơn ta? Dựa vào cái gì mà ngôi vị hoàng đế không thuộc về ta?! Các ngươi hãy chờ xem, giang sơn này, nhất định sẽ rơi vào tay bổn vương! Yên tâm, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn vương, sau khi thành sự, bổn vương sẽ gia quan tấn tước, phong hầu bái tướng cho tất cả!”
Trong đầu hiện lên điệu bộ vỗ ngực kêu gào của chủ nhân thân xác này, Lục Quý Trì: “…”
Có bệnh thì phải trị đi chứ người trẻ tuổi!
Còn chưa tiêu hoá xong, bên ngoài chợt có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
“Điện hạ! Ngài ngủ rồi à?”
Là giọng nói của vị huynh đệ lúc nãy, có vẻ rất hưng phấn, Lục Quý Trì do dự một lúc, trở lại nằm lên giường: “Vào đi.”
Cổ nhân mê tín, phải tìm biện pháp trở về trước, không được lộ ra sơ hở, nếu không sẽ bị bắt uống thuốc mất. Lại nhớ tới Phương Trân Châu – người mẹ đã cùng hắn nương tựa lẫn nhau mà sống đang chờ mình trở về, trong lòng Lục Quý Trì buồn bực, thở dài.
“Điện hạ! Tin vui! Kế hoạch của chúng ta sắp thành công!” Cửa bị đẩy ra, Ngụy Nhất Đao vui mừng vọt vào.
Không hiểu sao Lục Quý Trì lại có cảm giác không lành: “Kế hoạch gì?”
Ngụy Nhất Đao sửng sốt: “Chính là kế hoạch Lưu mỹ nhân! Điện hạ quên rồi sao?”
Lưu mỹ nhân là nhờ Tấn Vương trước kia hao hết tâm tư cài vào hậu cung do thám, giúp nàng tìm cơ hội tiếp cận Chiêu Ninh Đế, sau đó hạ dược làm y mất trí, khiến cho y mất khống chế đối với triều đình, rồi hắn thừa cơ đó mà đoạt quyền. Trước đây Lưu mỹ nhân không được sủng, cho nên kế hoạch này vẫn chưa triển khai thuận lợi được. Nhưng mấy ngày trước nàng lại được Chiêu Ninh Đế sủng hạnh, lúc này mới truyền ra tin vui.
*Từ đây mình sẽ dùng “Tấn Vương” để chỉ Tấn Vương trước khi xuyên không chứ không phải là Lục Quý Trì nha
“Tôn tiên sinh bảo thần đến nói cho điện hạ, hắn đã phái người đi trợ giúp Lưu mỹ nhân một tay. Điện hạ yên tâm, bây giờ chúng ta chắc chắn thành công!” Lưu Nhất Đao hạ giọng, thần sắc lộ vẻ âm ngoan, “Qua hôm nay, vị trong cung kia sẽ từ từ trở thành con rối của chúng ta, đại nghiệp của điện hạ…..”
Lục Quý Trì đờ đẫn ngắt lời: “Cụ thể là khi nào động thủ?”
“Mấy ngày trước Lưu mỹ nhân vừa được thừa sủng, bệ hạ có cảm giác mới mẻ với nàng, dạo này đều dùng cơm trưa trong cung của nàng. Cho nên thần nghĩ trong lúc dùng cơm nàng sẽ…..”
Ngụy Nhất Đao lộ ra nụ cười dữ tợn có thể doạ khóc trẻ con, đang muốn tiếp tục mơ tưởng về tương lai tươi đẹp, lại thấy Lục Quý Trì nhảy dựng lên: “Chuẩn bị xe! Lập tức chuẩn bị xe!”
Lúc này chuẩn bị xe làm gì? Bây giờ hẳn là nên ăn cơm trưa chứ! Ngụy Nhất Đao hơi không hiểu, nhưng từ trước đến nay hắn luôn tuân theo Lục Quý Trì. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, theo lệnh Lục Quý Trì đi đến hoàng cung.
Hết chương 1.
*Áo viên lĩnh:
Danh sách chương
- Chương 1..
- Chương 2..
- Chương 3..
- Chương 4..
- Chương 5..
- Chương 6..
- Chương 7..
- Chương 8..
- Chương 9..
- Chương 10..
- Chương 11..
- Chương 12..
- Chương 13..
- Chương 14..
- Chương 15..
- Chương 16..
- Chương 17..
- Chương 18..
- Chương 19..
- Chương 20..
- Chương 21..
- Chương 22..
- Chương 23..
- Chương 24..
- Chương 24-2..
- Chương 25..
- Chương 26..
- Chương 27 Ánh mắt hoàng đế thật tinh tường!..
- Chương 28 Khuôn mặt Khương Hằng càng lạnh lùng!..
- Chương 29 “Ha ha ha ha ha ha”..
- Chương 30 Suýt chút nữa thì thành công!..
- Chương 31 Sợ hãi, sợ hãi, rất sợ hãi!..
- Chương 32 Lục Quý Trì thật muốn lao tới ôm lão già này!..
- Chương 33 Chiêu Ninh đế đột nhiên cảm thấy, đệ đệ như đã thành tinh!..
- Chương 34 Thật là không biết xấu hổ!..
- Chương 35 Thế nào gọi là ‘trọng sắc khinh bạn’?..
- Chương 36 Còn gì gọi là danh môn khuê tú? Rõ ràng là phường lưu manh..
- Chương 37 Tiểu nương tử, nhanh nhanh giao nộp tiền tài!..
- Chương 38 Tại sao luôn có người thích đi tìm chết?..
- Chương 39 Khương Hằng ngơ ngẩn, lòng bỗng rạo rực..
- Chương 40 Là cô mê hoặc Thập nhất ca ca!..
- Chương 41 Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ..
- Chương 42 Cứ tiếp tục, ông anh trai cũng phải đội mồ Sống dậy!..
- Chương 43 Ai kêu mệt trước người đó là cún con!..
- Chương 44 Chàng quyết định tiếp tục tạo phản, đừng hòng ai ngăn!!!..
- Chương 45 Khương Hằng cố mấp máy đôi môi cơ hồ đang trắng bệch..
- Chương 46 Đệ đệ như vậy thật đáng yêu..
- Chương 47 Mẫu hậu của trẫm trước giờ không nói như vậy, rốt cuộc bà là ai?..
- Chương 48 Sao cô không hỏi ta đã khỏe hay chưa?..
- Chương 49 Nghe những lời này, Lục Quý Trì cảm thấy thật ghê tởm..
- Chương 50 Yêu tinh này sợ là muốn lên trời rồi..
- Chương 51 Lại còn để bụng mang dạ chửa?!..
- Chương 52 Chưa bao giờ Lục Quý Trì cảm thấy sợ hãi đến vậy..
- Chương 53 Sao điện hạ lại tốt với ta như vậy?!..
- Chương 54 Run như cầy sấy!..
- Chương 55 Như vậy khác gì làm thiếp?!..
- Chương 56 Huynh ấy thì không, còn muội thì có đấy!..
- Chương 57 Bổn vương còn lâu mới sợ!..
- Chương 58 Tới cửa cầu hôn..
- Chương 59 Người tình trong mắt hóa Tây Thi!..
- Chương 60 Lục Quý Trì xua tay, không đồng tình..
- Chương 61 Bất ngờ, tay chàng chạm phải tay nàng..
- Chương 62 Giữa lúc mặt đỏ tim run, bầu không khí sao mà ám muội?..
- Chương 63 Anh giỡn ta phỏng?..
- Chương 64 Con thương Tấn vương, muốn gả cho chàng..
- Chương 65 Mẹ nó, sau này chàng phải đối diện với Khương Hằng thế nào!..
- Chương 66 Cái tên vừa sợ sệt vừa ngu ngốc này chẳng phải chàng..
- Chương 67 Lục Quý Trì bóp trán bò dậy, không dám nghĩ tiếp..
- Chương 68 Trọng sắc khinh bạn..
- Chương 69 Lòng đắng nghét, như ăn phải một tấn hoàng liên..
- Chương 70 Hay lắm, mi lại gần với ‘cầm thú’ hơn rồi..
- Chương 71 Say cùng mỹ nhân (*)..
- Chương 72 Cầm thú thì cầm thú, ông đây kệ!..
- Chương 73 Tim chợt đập mạnh, cả người căng thẳng..
- Chương 74 Chiêu Ninh đế vừa bực vừa buồn cười..
- Chương 75 Nàng chớp mắt, hừ khẽ một tiếng yêu kiều..
- Chương 76 Dù người người đều nói không, nàng vẫn là vương phi của ta..
- Chương 77 Sét đánh ngang tai cũng chỉ đến thế..
- Chương 78 Hằng Hằng, ta thích nàng..
- Chương 79 Trai cò đánh nhau(*)..
- Chương 80 Hằng Hằng nhà chàng thật thông minh..
- Chương 81 Người anh em cứ im ỉm giấu bài đi vậy thì tôi biết xuất chiêu làm sao!..
- Chương 82 Vợ chàng cũng biết ghẹo ghê?!..
- Chương 83 Trong phút chốc, Khương Từ quên cả hít nước mũi vào:
- Chương 84 Kẻ phụ tình!..
- Chương 85 “Hợp Diệp liệu có vinh hạnh được gả cho Tấn vương không?”..
- Chương 86 Ban hôn..
- Chương 87 Nàng nghĩ ngợi, không nhịn được mà kiễng chân thơm lên má chàng..
- Chương 88 Cơ hội tốt!..
- Chương 89 ”Điện hạ — –!”..
- Chương 90 Ôi, thật muốn kéo vào lòng ấp rồi lại ôm!..
- Chương 91 “Điện hạ hôm nào cũng đẹp trai.”..
- Chương 92 “Nhạc phụ đại nhân, xin hãy đứng lên!”..
- Chương 93 Ai kêu mệt trước người đó là cún con!..
- Chương 94 Sét! Đánh! Ngang! Tai!..
- Chương 95 Ha ha ha chàng thật thông minh!..
- Chương 96 Hớt lẻo?!..
- Chương 97 Kế hoạch bán đứng đồng đội..
- Chương 98 Thử vô sỉ hơn nữa xem?!..
- Chương 99 Kết bè trục lợi, ý đồ Mưu nghịch!..
- Chương 100 Khôn như anh bao giờ mới chết?!..
- Chương 101 “Ta nhớ nàng.”..
- Chương 102 “Trên đời trăm triệu mỹ nhân, ta chỉ yêu mình nàng.”..
- Chương 103 Mồ Hôi lạnh chảy ròng..
- Chương 104 “Nếu chú mày làm tổn thương con bé, anh sẽ xới chú mày xuống đất.”..
- Chương 105 Giết người diệt khẩu..
- Chương 106 Cầm thú!..
- Chương 107 Chính nghĩa có thể tới muộn, nhưng nhất định sẽ tới..
- Chương 108 Tôi sắp lấy vợ, mau tới uống rượu mừng! Nhớ mang theo quà!..
- Chương 109 Tên đã lên cung..
- Chương 110 Khương Hằng kinh ngạc, trợn tròn mắt..
- Chương 111 Sự tra tấn ngọt ngào..
- Chương 112 Đón dâu..
- Chương 113 Những người có tình, rồi sẽ tìm về bên nhau..
- Chương 114 Con dao sắc nhọn, lưỡi đẫm máu bay ra ngoài..
- Chương 115 Có điện hạ ở đây, thiếp không đau nữa..
- Chương 116 Điên rồi..
- Chương 117 Hoàn chính văn..
- Chương 118 Phiên ngoại 1: Nhật ký thăng chức của cánh gà ca ca..
- Chương 119 Phiên ngoại 2: Khương Hằng và Lục Quý Trì [1]..
- Chương 120 Phiên ngoại 3: Khương Hằng và Lục Quý Trì [2]..
- Chương 121 Phiên ngoại 4: Sự phiền não của Lục Tục..
- Chương 122 Phiên ngoại 5: Thập công chúa và Tần Tranh..
- Chương 123 Phiên ngoại 6: Chiêu Ninh đế và Sở hoàng hậu..
- Chương 124 Phiên ngoại 7: Hậu thế..