
Cách Một Cảnh Cửa
Tổng số chương: 286
Mùa đông năm 2013.
Màn đêm buông xuống, thành phố Nam trời đổ tuyết, giao thông trở nên tắc nghẽn. Trong nền trời tuyết trắng xóa ấy, cơ man đèn xe cùng với tiếng còi inh ỏi nối đuôi nhau ra ngoại thành.
Tần Túc lái xe một mạch qua đường cao tốc Phong Thành, lao đi mặc gió tuyết phủ kín đèn đường. Khi xe ra khỏi thành phố, cũng là lúc chút ánh sáng cuối cùng tan biến dần trong đêm mưa tuyết.
Khu biệt thự nơi Tần Túc đến được xây dựng sát vào núi, nhìn từ xa, những tòa nhà này san sát nhau. Đèn đường ở đây cực kì ít, chỉ có chút ánh sáng lác đác hắt ra từ khung cửa sổ, chập chờn trong đêm tối.
Tần Túc xuyên qua con đường mòn giữa những khu biệt thự, đi thẳng tới đỉnh núi để lại vệt bánh xe trải dài phía sau. Tới nơi anh không trực tiếp lái xe vào trong, mà phanh gấp trước cửa biệt thự, bánh xe vì thế mà trượt nhẹ trên nền tuyết.
Biệt thự số 52, cách xa các khu biệt thự khác, vô cùng yên tĩnh.
Tần Túc xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn. Nơi đây có vẻ tối tăm, chỉ có ngọn đèn trước cổng chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ. Anh khép chặt áo khoác tiến lên vài bước, tuyết rơi dày đặc nhanh chóng vùi lấp hết mọi dấu chân của anh.
Cửa nhà không khóa, nhưng tầng một lại không có bóng người nào hiện hữu, cả tòa biệt thự to lớn dường như chìm sâu trong sự yên lặng khác thường. Tần Túc phủi tuyết còn đọng trên áo khoác, nhẹ nhàng men theo cầu thang một bên lên tầng hai.
Bóng tối trải dọc hành lang tầng hai, phải tới căn phòng ở cuối mới có chút ánh sáng hắt qua từ khe cửa khép hờ, đan xen nhau trên mặt sàn cẩm thạch bóng loáng.
Không hiểu sao trong lòng Tần Túc dâng lên một dự cảm chẳng lành, điều ấy thúc giục bước chân anh khẽ chuyển hướng, thận trọng đến trước cửa phòng kia, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm trước cửa, từ từ mở cửa phòng ra. Ánh sáng đến từ màn chiếu trên tường đập thẳng vào mắt Tần Túc.
Trên màn hình máy chiếu hiện lên hình ảnh của một buổi tọa đàm, ống kính lúc này được chuyển hướng lên sân khấu, sau đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ trung niên đang ôm một người đàn ông gào khóc, người đàn ông để mặc người phụ nữ, bình tĩnh điềm đạm mà nói với những người ngồi phía dưới: “Một khi cơ chế phòng vệ của nhà phân tâm học hoặc nhà tư vấn tâm lý sụp đổ sẽ dẫn tới một sự chuyển dịch ngược, đây là những xung đột, thái độ và động cơ vô thức nằm ngoài hệ ý thức của nhà tư vấn tâm lý. Không chỉ riêng bệnh nhân mới rơi vào trạng thái không thể hiểu rõ bản thân, ngay cả nhà tư vấn tâm lý cũng có lúc rơi vào trường hợp tương tự như vậy. Cho nên đây chính là nguyên nhân vì sao trong quá trình điều trị tâm lý cho người bệnh cần quay và ghi âm lại. Bởi một khi xảy ra sự chuyển dịch ngược, thông qua những dữ liệu được thu nhà tư vấn tâm lý có thể tự phân tích lại bản thân, qua đó tìm ra nguyên nhân xuất hiện sự chuyển dịch ngược.”
Sau khi người đàn ông nói xong phía dưới lúc này có người hỏi: “Giáo sư Thẩm, nhà tư vấn tâm lý cũng là con người, con người thì sẽ có những nỗi ưu tư, trừ phi bị thôi miên, nếu không thì sao có thể kiểm soát hoàn toàn suy nghĩ và cảm xúc được?”
Người đàn ông trên sân khấu đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi nhìn phía dưới trả lời: “Còn có một cách, có thể kiểm soát…”
Đột nhiên đúng thời điểm này Tần Túc cảm thấy trong căn phòng có gì đó khác lạ. Anh nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở hàng ghế gần kệ sách, chiếc ghế này được đặt đằng sau bàn đọc, quay ngược với hướng của anh, hướng ra cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa thì bị tấm rèm lông ngỗng dày nặng sát đất che kín, làm cho góc phòng đó chìm trong bóng tối. Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ có một bàn tay trắng bệch, cứng đơ vịn trên ghế.
“Thẩm Tự?” Tần Túc khẽ giọng gọi.
Không có tiếng trả lời nào, người đó vẫn ngồi im lặng quay lưng về phía anh. Tần Túc bỗng thấy lạnh sống lưng. Không quan tâm đến chiếc máy chiếu buổi tọa đàm nữa, anh bước về phía trước, vòng qua bàn đọc sách tới sau lưng chiếc ghế.
Người ngồi trên ghế lúc này vẫn không có chút phản ứng nào. Tần Túc đưa tay từ từ quay chiếc ghế lại…Hóa ra là thứ đang ngồi trên ghế là một hình nộm người, lúc này đầu hình nộm hơi nghiêng để tựa vào ghế, mắt thì mở to, trên gương mặt đeo kính, một tay đặt trên vịn ghế, tay kia buông thõng xuống. Gương mặt hình nộm người trông rất giống khuôn mặt người đàn ông đứng trên sân khấu trong màn chiếu.
Nếu là trước đây thì sẽ rất bình thường, bởi Tần Túc biết Thẩm Tự thích đùa ác, nhưng không hiểu sao lần này anh vẫn cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ, giống như dự cảm không may mắn. Tần Túc một lần nữa quan sát hình nộm cẩn thận, càng nhìn anh càng thấy không ổn, nhất là cánh tay đang đặt trên tay vịn ghế, vị trí của ngón trỏ hiện đang cong xuống dưới, bốn ngón còn lại để bình thường.
Anh nhìn xuống theo hướng nghiêng mà ngón trỏ chỉ. Trên góc bàn chìm trong bóng tối anh loáng thoáng thứ gì đó. Tần Túc với tay lấy, đây là một chiếc điện thoại di động. Anh cầm lên, màn hình đột nhiên phát sáng, ngay lúc đó anh liền trực tiếp mở giao diện tin nhắn.
Đập vào mắt anh là một đoạn tin nhắn với nội dung như sau: Bọn tôi đều ở sa mạc, lạc đà trắng đi về phía tôi, anh vẫn ở chỗ cũ nhỉ, bởi vì anh hoàn toàn không ngờ tới…Nhắn chưa hết câu, nhưng tin đã gửi đi rồi. Còn có cuộc gọi nhỡ. Người gọi tên Anh Tần.
Danh sách chương
- Chương 1.
- Chương 2 Câu nói quái lạ.
- Chương 3 Chị có tin trên đời này còn tồn tại một “chị” khác nữa không?.
- Chương 4 Khách không mời mà đến.
- Chương 5 Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa.
- Chương 6 Cô ta không bị tâm thần phân liệt.
- Chương 7 Chuyện quan trọng để từ từ nói.
- Chương 8 Người đến đều là khách.
- Chương 9 Hứng thú với bác sĩ Sầm hơn.
- Chương 10 Duyên phận bèo nước gặp nhau.
- Chương 11 Anh có chút nhớ em rồi.
- Chương 12 Ai chờ ai về.
- Chương 13 Chị hẹn hò với anh Tần hả?.
- Chương 14 Cô nói là cô rất đau.
- Chương 15 Cảm thấy như bị lừa vào tròng.
- Chương 16 Nó đến rồi, nó đến rồi.
- Chương 17 Bệnh chung của độc thân.
- Chương 18 Có lẽ là duyên phận.
- Chương 19 Anh thích tôi.
- Chương 20 Bảo vệ cô thật à?.
- Chương 21 Có gì thì cứ nói.
- Chương 22 Đi cùng tôi nào.
- Chương 23 Anh lo nghĩ hơi nhiều.
- Chương 24 Để tôi nghĩ cách.
- Chương 25 Anh ta không định giết tôi.
- Chương 26 Cô làm bác sĩ điều trị của tôi nhé!.
- Chương 27 Mục đích của tôi có thể là gì?.
- Chương 28 Đuôi.
- Chương 29 Một chút kỳ lạ.
- Chương 30 Cho đến khi nó từ từ mở cửa.
- Chương 31 Tò mò hại chết con mèo.
- Chương 32 Ánh mắt phía sau cánh cửa.
- Chương 33 Độc thân đúng là hàng nóng.
- Chương 34 Chuyện tương tự như chuyện ma quái.
- Chương 35 Cuộc chiến tâm lý.
- Chương 36 Tần huân biến mất.
- Chương 37 Giữa thực và mơ.
- Chương 38 Nguyện vọng của người bạn.
- Chương 39 Hết người này đến người kia đều mất tích:.
- Chương 40 Tôi làm vậy có mục đích cả.
- Chương 41 Thuận theo tự nhiên.
- Chương 42 Iq bị tình yêu san bằng.
- Chương 43 Cuối cùng cũng không tránh khỏi cảnh dung tục.
- Chương 44 Tâm ma.
- Chương 45 Dám cược không.
- Chương 46 Xảy ra chuyện gì vậy.
- Chương 47 Tiểu từ.
- Chương 48 Thế anh muốn gì.
- Chương 49 Phim giả tình thật à?.
- Chương 50 Bí mật bẩn thỉu.
- Chương 51 Là hương vị của tình yêu.
- Chương 52 Tôi đến đón cô tan làm.
- Chương 53 Sợ sẽ quên mất.
- Chương 54 Vì sao tôi phải trở thành kiểu người cô ghét.
- Chương 55 Cậu cảm thấy cô ấy bình thường không.
- Chương 56 Mặt mình đang nhìn mình.
- Chương 57 Bây giờ còn ai sẽ theo ai đến chân trời góc bể.
- Chương 58 Thôi miên bằng mèo.
- Chương 59 Đêm bình an không bình an.
- Chương 60 Gọi hồn.
- Chương 61 Một bóng hình hiện rõ.
- Chương 62 Cô có bạn trai chưa?.
- Chương 63 Tôi không lợi dụng lòng tốt của người khác.
- Chương 64 Ít ra cũng phải ăn mặc, trang điểm chút.
- Chương 65 Cô ấy thích anh đúng không.
- Chương 66 Là vận may ba đời của tôi.
- Chương 67 Bóng đen.
- Chương 68 Bất thường.
- Chương 69 Tôi xin chị.
- Chương 70 Giết chết nhân cách bệnh lý.
- Chương 71 Buông tay cược một lần.
- Chương 72 Không phải là đánh nhau, mà đang giết nhau.
- Chương 73 Thao túng.
- Chương 74 Một khuôn mặt.
- Chương 75 Bí mật dơ bẩn.
- Chương 76 Một quả chuông vàng.
- Chương 77 Câu này nghe thật sướng tại.
- Chương 78 Lời chưa nói hết.
- Chương 79 Vãn an thời là ai.
- Chương 80 Chuyện xưa nam thành.
- Chương 81 Ghen tuông.
- Chương 82 Em là người rất ít ăn kẹo.
- Chương 83 Tâm sự gửi vào ánh trăng.
- Chương 84 Hình bóng mà anh ấy không quên được.
- Chương 85 Gặp anh mới biết sợ hãi.
- Chương 86 Sứ giả âm phủ.
- Chương 87 Một khả năng khác.
- Chương 88 Nửa khuôn mặt.
- Chương 89 Lời chúc đêm giao thừa.
- Chương 90 Mất lý trí.
- Chương 91 Muốn đến đ y.
- Chương 92 Con rể tương lai của mẹ gọi đấy.
- Chương 93 Một giấc mơ kỳ quái.
- Chương 94 Con gái càng lớn càng thay đổi.
- Chương 95 Anh thích tôi, đúng không?.
- Chương 96 Cô sắp đi xem mắt?.
- Chương 97 Hình như cũng chỉ có thể làm thế.
- Chương 98 Đương đầu và đánh cuộc.
- Chương 99 Nghiêm túc hỏi em một lần nữa.
- Chương 100 Nghĩa trang kinh hoàng.
- Chương 101 Đi chết đi.
- Chương 102 Một cú lừa.
- Chương 103 Trong lòng có em.
- Chương 104 Tần huân làm hư cậu rồi.
- Chương 105 Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.
- Chương 106 Trên đời không bao giờ có chuyện vô duyên vô cớ.
- Chương 107 Duyên là gì, nghiệt là gì.
- Chương 108 Em sẽ ghen.
- Chương 109 Do tôi yêu cả đường đi lối về thôi.
- Chương 110 Tôi cũng muốn gặp anh ta.
- Chương 111 Bị nhìn thấu suy nghĩ.
- Chương 112 Cô còn nhớ tôi không?.
- Chương 113 Tần huân khác thường.
- Chương 114 Cái bạt tai này trả cho cô.
- Chương 115 Đừng lún chân quá sâu.
- Chương 116 Còn hiểu bản thân cô hơn cả chính cô.
- Chương 117 Có lẽ là nhớ nhầm rồi..
- Chương 118 Sánh ngang với đấng tạo hóa.
- Chương 119 Hại em hết muốn ăn luôn.
- Chương 120 Đừng rời xa anh.
- Chương 121 Xúc động.
- Chương 122 Muốn gặp anh.
- Chương 123 Giúp tôi quan sát.
- Chương 124 Cũng được lắm là sao?.
- Chương 125 Hy vọng em kề bên.
- Chương 126 Có thể đang nói dối.
- Chương 127 Cô đẹp quá.
- Chương 128 Cô bé.
- Chương 129 Vết bầm kỳ lạ.
- Chương 130 Tác phong của đàn ông chuẩn “men”.
- Chương 131 Sự nhẹ nhõm hay là cơn ác mộng.
- Chương 132 Thà mong cậu ấy đã chết.
- Chương 133 Kịch bản chết tiệt.
- Chương 134 Đều tại anh hết.
- Chương 135 Không điên cuồng sao gọi là sống.
- Chương 136 Hội chứng dorian gray(*).
- Chương 137 Tại sao lại trốn.
- Chương 138 Đến nhà vào phòng.
- Chương 139 Nguyên tắc sinh tồn.
- Chương 140 Tốt nhất anh đừng chỉ tay vào tôi.
- Chương 141 Cô ở bên tôi, tôi mới yên t m.
- Chương 142 Cô phải tham gia cùng tôi.
- Chương 143 Chuyện kỳ dị lúc nửa đêm.
- Chương 144 Cô ấy đang cầu cứu.
- Chương 145 Đúng là anh có ý muốn khoe khoang.
- Chương 146 Cô mà là diễn viên sao?.
- Chương 147 Ngưỡng mộ tôi?.
- Chương 148 Thật may là có anh.
- Chương 149 Dường như đã nghĩ ra điều gì đó.
- Chương 150 Mục đích là gì vậy?.
- Chương 151 Anh là lợi ích của em à?.
- Chương 152 Nổi tiếng trở lại.
- Chương 153 Trình độ không hề thấp.
- Chương 154 Có thể xảy ra chuyện thật rồi.
- Chương 155 Mười ngày trai giới.
- Chương 156 Tan biến trong không khí.
- Chương 157 Sao anh ta lại nghi ngờ như thế.
- Chương 158 Để lại di chứng.
- Chương 159 Nồi nào úp vung nấy.
- Chương 160 Khám thờ(*).
- Chương 161 Tôi đứng ở lập trường của cậu ấy.
- Chương 162 Năng lực ứng biến mạnh thật đấy.
- Chương 163 Mốc thời gian khiến người ta phải suy nghĩ.
- Chương 164 Đến tận nhà.
- Chương 165 Đã nhắm đến từ lâu.
- Chương 166 Kết hôn âm dương.
- Chương 167 Giải thích tất cả.
- Chương 168 Anh nhớ em không?.
- Chương 169 Là một cánh cửa.
- Chương 170 Đòn sát thủ.
- Chương 171 Muốn kết hôn với cô ấy.
- Chương 172 Như vậy chẳng phải tốt hơn ư?.
- Chương 173 Làm lễ tế.
- Chương 174 Không thể đợi thêm được nữa.
- Chương 175 Không cho phép.
- Chương 176 Chị d u.
- Chương 177 Hội chứng stockholm(*).
- Chương 178 Hài kịch bản.
- Chương 179 Không thể kiểm soát.
- Chương 180 Có thể sửa kết thúc không?.
- Chương 181 Mộng du khó tin.
- Chương 182 Giận rồi ư?.
- Chương 183 Đừng nịnh nọt anh.
- Chương 184 Hoa hồng đỏ của anh chàng khù khờ chính hiệu.
- Chương 185 Anh mơ đi.
- Chương 186 Dưỡng t m, dưỡng th n.
- Chương 187 Liệu có khi nào là vãn an thời?.
- Chương 188 Chính là duyên phận.
- Chương 189 Nói thẳng.
- Chương 190 Hai thái độ.
- Chương 191 Anh ấy không rải mảnh thủy tinh là may rồi.
- Chương 192 Đừng để anh ấy biết mình nhận bệnh án mới.
- Chương 193 Cô thật sự cho rằng chỉ có mình tôi điên loạn ư.
- Chương 194 Không khác gì phạm phải thái tuế.
- Chương 195 Một đời.
- Chương 196 Chuyện kết hôn.
- Chương 197 Chuyện không hay là chuyện gì.
- Chương 198 Ai có thể kiên nhẫn được như vậy?.
- Chương 199 Sẽ không tiếp tục già đi.
- Chương 200 Thế giới ảo của con người bắt nguồn từ t m.
- Chương 201 Chú út.
- Chương 202 Thích tô tô.
- Chương 203 Người anh yêu là người phụ nữ của anh em mình.
- Chương 204 Em thích ôm thế nào cũng được.
- Chương 205 Là do tối qua không ngủ ngon à?.
- Chương 206 Chúng ta cần nói chuyện.
- Chương 207 Ông chủ lớn đứng đằng sau.
- Chương 208 Giống như đối xử với người yêu..
- Chương 209 Bà rất vui.
- Chương 210 Chẳng phải bác sĩ sầm rất giỏi chuyện này sao.
- Chương 211 Sinh.
- Chương 212 Sẵn sàng làm mẹ hiền vợ đảm rồi.
- Chương 213 Giám đốc tần… qua đêm ở đây à?.
- Chương 214 Tôi không muốn biết.
- Chương 215 Tôi sẽ không để hắn ta sống sót ra khỏi đó.
- Chương 216 Cuồng nhiệt và si mê.
- Chương 217 Cô thật sự không nghe thấy.
- Chương 218 Lấy anh thì sẽ biết hết thôi.
- Chương 219 Anh ấy cũng đáng thương lắm.
- Chương 220 Em còn chưa hiểu ý gì sao?.
- Chương 221 Hiểu là tốt.
- Chương 222 Bộc lộ tâm tư.
- Chương 223 Biết thích tô tô chứ.
- Chương 224 Tôi chưa từng nghĩ sẽ có bạn trai.
- Chương 225 Không phải bạn trai của mình.
- Chương 226 Đừng lo thêm chuyện bao đồng.
- Chương 227 Đúng là rất nhớ anh.
- Chương 228 Vị cứu tinh đến.
- Chương 229 Anh ấy nhà cậu thật trượng nghĩa.
- Chương 230 Ngược lại tôi muốn xem anh bình thường ở đâu.
- Chương 231 Xa lạ đến mức làm người khác lạnh sống lưng.
- Chương 232 Gió đổi chiều.
- Chương 233 Thời gian có thể được dùng làm nhắc nhở.
- Chương 234 Người bình thường nào có được may mắn này.
- Chương 235 Dùng thủ đoạn đê hèn.
- Chương 236 Con bé lại thích thằng con trai khác.
- Chương 237 Tôi chỉ mong chú chết quách đi cho rồi.
- Chương 238 Em chỉ xem anh “ra gì” thôi.
- Chương 239 Tần huân, anh bị mộng du.
- Chương 240 Hoa ăn thịt đồng loại.
- Chương 241 Cảnh quay cuối cùng.
- Chương 242 Di thư.
- Chương 243 Anh về rồi.
- Chương 244 Sống cho trước mắt.
- Chương 245 Mong là không sao.
- Chương 246 Cô ta là đồ xúi quẩy.
- Chương 247 Có một cái tên, anh không xa lạ gì.
- Chương 248 Bị bà ta thôi miên trong thời gian ngắn.
- Chương 249 Em có một dự cảm.
- Chương 250 Chắc là quen.
- Chương 251 Đáng lẽ phải là người biết rõ nhất chứ.
- Chương 252 Tôi không thể quay về địa ngục.
- Chương 253 Anh muốn giết người diệt khẩu.
- Chương 254 Ký ức là chứng cứ đã từng sống.
- Chương 255 Chắc đã nhớ lại toàn bộ rồi.
- Chương 256 Cừu non cũng có thể trở thành con sói ăn thịt người.
- Chương 257 Anh yêu con người của em.
- Chương 258 Thời gian trong khe hở.
- Chương 259 Nếu không có thẩm tự.
- Chương 260 Tái sinh cô, cũng là tái sinh tôi.
- Chương 261 Có thể anh vĩnh viễn không thể tìm được thẩm tự nữa.
- Chương 262 Đúng là mất mặt thật.
- Chương 263 Lẽ nào mẹ nhìn nhầm rồi?.
- Chương 264 Biến mất.
- Chương 265 Cháu tưởng bà không biết cháu không phải tiểu từ sao?.
- Chương 266 Nét chữ hình như hơi khác nhau.
- Chương 267 Biến mất rồi.
- Chương 268 Rốt cuộc là gì?.
- Chương 269 Đặt ra giả thiết.
- Chương 270 Tử vong từ rất lâu rồi.
- Chương 271 Một giấc mơ.
- Chương 272 Cháu sẽ không quên bà đâu.
- Chương 273 Sự sắp đặt đáng sợ.
- Chương 274 Không để lại chứng cứ.
- Chương 275 Anh cho rằng còn có thể là ai.
- Chương 276 Có chuyện rất quan trọng.
- Chương 277 Đáp án quan trọng đến thế ư?.
- Chương 278 Là ai?.
- Chương 279 Lưu bút vô danh.
- Chương 280 Khởi động lại.
- Chương 281 Cô ấy còn nhớ tôi không?.
- Chương 282 Gặp lại ở nghĩa trang vĩnh an.
- Chương 283 Việc cuối cùng tiểu từ làm cho anh.
- Chương 284 Đi đăng kí kết hôn nhé.
- Chương 285 Con bé là con gái của chúng ta.
- Chương 286 Hồi kết.