
Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Tổng số chương: 104
Tôi là người Trung Quốc, tên là Vưu Châu Châu. Là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không Bắc Hàng.
Hãng hàng không Bắc Hàng vừa mở một đường bay mới, lộ trình bay từ Thành Bắc đến London. Một tuần trước Vưu Châu Châu đã bay liên tiếp, bây giờ lại tiếp tục chuẩn bị bay thêm chuyến mới. Trước đó, cô vừa mới bay từ Rome về.
“Tớ vẫn còn rất nhớ Rome.” Vưu Châu Châu nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, hai chân vắt chéo. Lông mi vừa dày, lại dài giống như lông vũ, móng chân từng móng được sơn đủ mọi màu sắc.
“Tại sao?” La Xán Xán ngồi dưới đất dựa theo bản vẽ, liều mạng xếp gỗ. Tòa thành đã bắt đầu có hình dáng. Cô hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Bởi vì tình yêu.”
“Ừm? Cậu yêu rồi?”
“Tớ gặp được tình yêu của tớ rồi.”
La Xán Xán vội vàng nắm đồ vật trong tay, vẫn không chịu quay đầu lại, cười chế nhạo: ”Cậu gặp được tình yêu? Là thật hay là giả vậy?”
Vưu Châu Châu rất xinh đẹp, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm tất cả đám đàn ông say mê. Người thích cô nhiều vô số. Chính bản thân Vưu Châu Châu cũng đã nói chuyện yêu đương hai lần, nhưng La Xán Xán biết trong lòng cô vẫn luôn nhớ mãi về mối tình đầu, không phải là qua hai lần yêu đương sẽ vô tật mà chấm dứt được. Bây giờ, nghe khi nói cô đã gặp được tình yêu mới, La Xán Xán tự nhiên không được tin cho lắm.
“Đương nhiên là thật rồi.” Vưu Châu Châu vẫn miễn cưỡng nhắm mắt lại, nhớ tới tình cảnh gặp người đàn ông kia ở Rome.
Nửa đêm hôm đó, cô đói bụng, khách sạn cung cấp một ngày ba bữa cũng đã sớm kết thúc, nên đành phải đi ra ngoài để tìm gì đó ăn. Bên ngoài vẫn đổ mưa liên tục, nước đọng vẫn còn rải rác khắp nơi, vì băng nhanh qua đường nên cô đã ngã một phát. Bỗng nhiên lúc đó có chiếc xe từ đâu lái tới, thấy có người ngã liền nhấn kèn thúc giục, nhưng chân cô lại đang đau, vì thế nên không đứng dậy được. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong bước xuống, mặt lạnh cau mày, dùng tiếng anh hỏi cô có xảy ra chuyện gì không.
“Chân tôi đau.”
Anh ta đưa tay ra nắm chặt tay của Vưu Châu Châu, đem cô kéo qua một bên. Sau đó lại lên xe, từ bênh cạnh cô, chạy qua.
“Ha ha, anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?” Cô nhìn theo xe hô lên:”Đến nhà hàng SF!”
Xe chạy được một đoạn, sau đó dừng lại. Cô lập tức khập khiễng đi qua:” Xin lỗi, tôi không lên xe được.” Xe việt dã màu đen, có bệ rất cao, cô đứng ở trước cửa xe, nhìn người đàn ông nói.
Anh ta nhíu mày lại, xuống xe mở cửa sau, cầm cánh tay của cô.
“Ôi, anh nhẹ tay một chút.” Vưu Châu Châu kêu đau.
Người đàn ông hơi nới lỏng một chút lực đạo, nhưng Vưu Châu Châu cũng vẫn thấy đau.
Anh ta nhất định là không có bạn gái, cô nghĩ trong lòng.
Cô ngồi trên xe, quan sát anh ta. Nhìn từ phía sau, chỉ có thể nhìn được một bên mặt của anh ta. Gương mặt mới nãy cô thấy —- là gương mặt của người Châu Á, đường nét cứng rắn, ít có anh tuấn. Giờ phút này, nhìn lại gò má của anh, ngay cả đường cong của hai bên gò của anh cũng làm cho người ta ganh tị.
“Anh là người Trung Quốc sao?” Cô suy đoán.
Không một câu trả lời, cô hỏi tiếp:” Anh tên là gì?” Không đợi được đáp án nên Vưu Châu Châu tiếp tục hỏi.
Quả thật là rất lạnh lùng nha, cô đối với anh không khỏi có một chút thiện cảm:” Tôi là người Trung Quốc, tên là Vưu Châu Châu. Là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không Bắc Hàng.”
Anh ta rốt cuộc cũng quay đầu nhìn. Cô cho rằng anh sẽ còn nói gì nữa, nhưng anh ta lại quay đầu đi tiếp tục lái xe.
Dọc đường không nói chuyện, xe dừng lại bên ngoài nhà hàng SF, anh đem cô “Túm” xuống xe, sau đó nhanh chóng phóng xe chạy đi. Ít nhất, cô cũng có thể cho đó là “Túm”, bởi vì cô trời sinh là sợ đau, mà anh ta thì dường như có sức lực rất lớn.
“Mình nhất định sẽ tìm được anh ta.” Vưu Châu Châu nói.
La Xán Xán khép hờ cửa sổ trong phòng lại, cô ấy nghĩ Vưu Châu Châu đã ngủ rồi, nhưng đâu ngờ rằng Vưu Châu Châu vẫn còn thức.
Cô mở to mắt, đôi mắt sáng long lanh, không khỏi có vài phần đang yêu. Cô liếc mắt nhìn La Xán Xán, chậc chậc hai tiếng:” Nhìn cậu có vẻ là rất kiên trì với người đó nha.”
La Xán Xán cho rằng cô chỉ là nàng công chúa chỉ biết nấp trong lâu đài.
Vưu Châu Châu đưa tay nhìn xuống đồng hồ, “Này” một tiếng, nói:”La Xán Xán, không phải khoảng một tiếng nữa cậu phải bay sao? Cậu không cần phải đến công ty hả?”
La Xán Xán lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, quả nhiên chỉ còn một tiếng. Cô nhanh chóng đứng lên:” Châu Châu, tớ đi trước đây! Có gì cậu khóa cửa giúp tớ!”
“Đi đi!” Vưu Châu Châu duỗi lưng một cái, đổi tư thế, tiếp tục gác hai chân chéo lên thành ghế.
Vưu Châu Châu và La Xán Xán chơi với nhau từ nhỏ. La Xán Xán là tiếp viên trưởng, nhưng cô ấy lại làm ở hãng hàng không Trường Cát chứ không phải làm cùng công ty với Vưu Châu Châu.
Trước khi Vưu Châu Châu bay chuyến đầu tiên, La Xán Xán nói với Vưu Châu Châu rằng cô ấy cũng bay đến London, chỉ là chuyến bay của cô ấy đến muộn hơn ba tiếng so với Vưu Châu Châu, ở tại khách sạn Trafalgar.
Vưu Châu Châu và La Xán Xán là bạn thân, nhưng lại không cùng công ty, giờ giấc bay cũng không giống nhau, rất khó để gặp nhau, chuyện mà hai người bay đến cùng một chỗ và cùng thời điểm là chuyện không thể nào.
“Thế thì, đến lúc đó gặp lại.” Vưu Châu Châu cúp điện thoại.
Chuyến bay đến London của Bắc Hàng, chuẩn bị cất cánh sau bốn tiếng chờ đợi. Bởi vì là cơ trưởng, nên Vưu Châu Châu thông báo cho các nhân viên phi hành đoàn, cùng với tổ tiếp viên đến sớm hơn bốn giờ để chuẩn bị.
Đến giờ, Vưu Châu Châu giương mắt nhìn lướt qua những người đang ngồi, nhìn về phía tiếp viên trưởng:” Tiếp viên trưởng, hình như thiếu mất một người?”
“Thiếu Trần Hương, chắc một chốc nữa đến. Tôi vừa nghe điện thoại, cô ấy nói cô ấy đang chờ thang máy dưới công ty.” Tiếp viên trưởng nói.
Vưu Châu Châu “A” một tiếng.
“Tùng, tùng, tùng.” Tiếng bước chân vang lên, đúng lúc Trần Hương chạy đến cổng, bước tới ngồi xuống, khuôn mặt áy náy:” Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“So với giày cao gót của tôi, giày của cô âm thanh còn vang dội hơn đó.” Vưu Châu Châu cười nói.
Trần Hương đỏ mặt.
“Sau này, tiếp viên trưởng sẽ quản lý, cô cũng không cần tới nữa.” Vưu Châu Châu thu lại nụ ý cười, chậm rãi nói.
“Cơ trưởng, bởi vì tôi….”
“Tôi không muốn nghe giải thích.” Vưu Châu Châu ngắt lời Trần Hương.
Trần Hương nén giận.
Vưu Châu Châu cũng mặc kệ, nhìn bản đồ một chút rồi nói cho mọi người kế hoạch bay lần này. Quan trọng nhất là thời tiết của London.
“Cơ trưởng, ba ngày trước bên London mưa to đến mức nước ngập cả tàu điện ngầm. Theo dự báo thời tiết nói, mười ba tiếng sau London còn có một trận mưa lớn, tỉ lệ mưa xuống là khoảng năm mươi phần trăm.” Cơ phó đầu tiên Lục Phi nói.
“Ừm, tiêu chuẩn hạ xuống còn cách xa lắm, không có gì đáng ngại.” Vưu Châu Châu nói:” Nhưng đề án cũng phải làm cho tốt.”
Tiếp tục thảo luận thêm một vài vấn đề nữa, Vưu Châu Châu bảo mọi người lên kiểm tra máy bay chuẩn bị cất cánh.
Các tiếp viên và mọi người bên tổ bay kéo hành lý riêng của mình. Trần Hương vừa đi vừa hướng về phía tiếp viên trưởng oán giận:” Tôi đến trễ chưa đến một phút đồng hồ nữa, không lẽ cô ấy lấy việc công ra giải quyết thù hằn với tôi sao?”
Tiếp viên trưởng nhớ đến việc bạn trai của Trần Hương từng theo đuổi Vưu Châu Châu, nhưng sau này không biết tại sao lại thành bạn trai của Trần Hương. Nghe Trần Hương nói thế, không lẽ bạn trai của cô ấy bỏ qua Vưu Châu Châu quay qua yêu người khác rồi?
“Bạn trai của cô ta là ai?” Vưu Châu Châu đi kiểm tra máy bay một vòng xong quay lại khoang điều khiển. Sau khi nghe cơ phó thứ hai Tần Hãn nhắc đến Trần Hương, không khỏi tò mò hỏi.
“Tôn Nhất Phàm.”
“Tôi mặc dù sẽ dùng việc công để báo thù riêng, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ Tôn Nhất Phàm là ai, mà lại nghĩ là tôi dùng việc công để báo thù riêng, vậy nên tôi sẽ có lý do làm cho người khác tin.” Vưu Châu Châu nói.
Tần Hãn và Lục Phi nhìn nhau một cái, gật đầu cùng nhau giơ ngón tay cái lên.
Đến giờ cất cánh, hành khách đã lên máy bay đầy đủ, Vưu Châu bảo Lục Phi xin phép bay. Nhận được mệnh lệnh của đài quan sát, Vưu Châu Châu điều khiển máy bay, chạy qua một đoạn đường băng, máy bay bắt đầu bay lên, hướng đến chỗ cần đến bay đi.
Theo dự đoán trước đó, là sẽ có một trận mưa lớn, nhưng khi bay đến nơi lại không có một trận mưa nào, London chào bọn họ bằng một bầu trời trong xanh, gió nhẹ. Máy bay ổn định đáp xuống sân bay London, dọc theo đường băng trượt mấy phút, sau đó máy bay dừng lại.
Nhiệm vụ bay đến London hoàn thành tốt đẹp. Sau khi bay một đường dài, đội bay và tổ tiếp viên có thời gian ba ngày để nghỉ ngơi. Đoàn người theo xe đến khách sạn đã được chỉ định mà ở.
Vưu Châu Châu nằm trên giường nghỉ ngơi tận ba tiếng, chợt nghĩ đến La Xán Xán cũng bay đến London. Cô cầm điện thoại thông tin lịch bay của La Xán Xán, đã đến. Vưu Châu Châu gọi vào điện thoại của La Xán Xán thì điện thoại lại tắt máy, sau đó cô tiếp tục gọi thêm vài cuộc nữa nhưng đối phương vẫn không chịu bắt máy. Qua nửa tiếng sau cô gọi lại, vẫn không được.
Vưu Châu Châu nhíu mày, không lẽ cô phải thả chim bồ câu sao?
Cô tự mình bắt xe đến khách sạn Trafalgar.
Sau khi xe chạy đến khách sạn, Vưu Châu Châu đi vào đại sảnh, mắt nhìn lướt qua, vừa đúng lúc cửa thang máy được mở ra. Một người đàn ông bận đồ màu xanh da trời, đi vào thang máy. Anh ta xoay người, trên đồng phục có quân hàm bốn sao, giống như cô. Hơn nữa, khuôn mặt của anh ta….
Hai mắt Vưu Châu Châu sáng lên. Hóa ra, anh ta cũng giống cô đều là phi công, mà lại còn là cơ trưởng.
Danh sách chương
- Chương 1 Tôi Tên Là Vưu Châu Châu, Là Nữ Cơ Trưởng Người Trung Quốc Xinh Đẹp Nhất Của Bắc Hàng
- Chương 2 Tôi Tên Là Vưu Châu Châu, Là Nữ Cơ Trưởng Người Trung Quốc Xinh Đẹp Nhất Của Bắc Hàng. 2
- Chương 3 Trong Cả Một Biển Người, Là Anh Chủ Động Đi Về Phía Tôi
- Chương 4 Lát Nữa, Tôi Đến Tìm Anh
- Chương 5 Nếu Như Lại Gặp Mặt Nhau Ở London, Tôi Sẽ Mời Anh Đi Xem Vở Diễn Ballet Hoàng Gia, Hoặc Là Kịch Của Shakespeare
- Chương 6 Có Chút Chuyện Nhỏ Xảy Ra, Nhưng Vẫn Đến Nơi Bình An
- Chương 7 Đưa Cái Gì Mà Có Thể Khiến Cho Người Ta Nhìn Thấy Nó Là Sẽ Nhớ Đến Cậu, Chứ Bánh Gatô Thì Làm Sao Có Thể Nhìn V
- Chương 8 Bà Ta Kiện Cháu Sao?
- Chương 9 “Phu Nhân Tống, Cơ Trưởng Của Chúng Tôi Bảo Tôi Đến Nhắc Bà Đừng Quên Đem Theo Thuốc. Máy Bay Của Chúng Tôi Nếu Kh
- Chương 10 Cơ Trưởng Vưu, Cháu Đừng Kích Động…
- Chương 11 Tôi Đã Bay Từ London Về Đến Bắc Thành, Rồi Từ Bắc Thành Tiếp Tục Bay Đến Toronto, Và Cuối Cùng Thì Nhìn Thấy Đư
- Chương 12 Do Gấp Ga Gấp Gáp Đặt Vé Máy Bay, Sau Khi Trở Về Bắc Thành Tôi Liền Bay Đến Toronto, Nên Không Có Thời Gian Đặt Phòng
- Chương 13 Cô Không Ngại Đường Xá Xa Xôi Đến Tìm Anh, Cũng Chỉ Vì Muốn Gặp Anh
- Chương 14 Tôi Xém Xíu Nữa Là Bị Ép Thành Nhân Của Bánh Nhân Thịt Rồi!
- Chương 15 Tối Nay, Vừa Có Người Đẹp Vừa Có Rượu Ngon
- Chương 16 Lương Tấn, Anh Đang Ngồi Trên Một Tảng Băng, Tôi Phải Làm Sao Mới Có Thể Khiến Cho Tảng Băng Của Anh Tan Ra Đây?
- Chương 17 “Nếu Như Đem Tôi So Sánh Với Những Vì Sao Kia, Thì Anh Cảm Thấy Tôi Sẽ Là Vì Sao Nào?”
- Chương 18 Tôi Có Muốn Đến, Anh Có Muốn Cản Cũng Không Được
- Chương 19 Làm Sao Cháu Biết Được Sau Này Công Ty Có Vì Chuyện Lớn Mà Bắt Cháu Phải Ra Mặt Chịu Trận Nữa Hay Không?
- Chương 20 Tôi Chỉ Biết Lái Máy Bay Thôi, Không Biết Đạp Xe Đâu. Anh Chở Tôi, Được Không?
- Chương 21 Anh Ấy Đã Nói Thế Với Sonja Sao?
- Chương 22 Ngày Mai Lương Tấn Có Lịch Bay Không?
- Chương 23 Hồi Nữa Đến Giờ Ăn, Cô Cứ Đem Đùi Gà Của Tôi Đưa Cho Anh Ấy
- Chương 24 Nếu Như Vẫn Chưa Hết Giận, Thì Tôi Đề Nghị Các Anh Đợi Đến Khi Nào Máy Bay Hạ Cánh Xuống Rồi Đánh Tiếp
- Chương 25 Nếu Cô Ấy Mà Lái Không Được, Thì Người Khác Lại Càng Không Lái Được
- Chương 26 “Cô Có Thể Không?”
- Chương 27 “Cô Có Thể!”
- Chương 28 Anh Ấy Nói Gì Với Nữ Hành Khách Người Hà Lan Kia
- Chương 29 Dáng Người Bận Đầm Đỏ Kia….Chính Là Người Con Gái Ấy
- Chương 30 “Tiên Sinh, Anh Đang Nhớ Tôi Hả?”
- Chương 31 Vì Tôi Biết Anh Đang Nhớ Đến Tôi, Nên Tôi Mới Xuất Hiện Nè
- Chương 32 “Đừng Có Cúp Điện Thoại Nhanh Như Vậy Chứ, Tôi Muốn Nghe Giọng Anh Nhiều Hơn Chút Nữa.”
- Chương 33
- Chương 34 “Vưu Châu Châu?” Anh Khẩn Trương Gọi Tên Cô
- Chương 35 Rome, Italy….Milan, Italy…
- Chương 36 “Xem Ra Anh Vẫn Không Muốn Gặp Tôi…Vậy Thôi Bỏ Đi .”
- Chương 37 Cơ Trưởng Lương, Anh Vừa Ý Người Đẹp Nào?
- Chương 38 Vưu Châu Châu Kiễng Chân Hôn Anh. Đầu Tiên Là Hôn Cằm, Sau Đó Môi Lại Tiếp Tục Dời Lên, Cuối Cùng Thì Dừng Lại Ở
- Chương 39 “Cơ Trưởng Lương, Cùng Nhau Hạ Cánh Nào.”
- Chương 40 Cơ Trưởng Vưu Hình Như Đang Gặp Phiền Phức
- Chương 41
- Chương 42 “Đèn Này Hư Thật Đúng Lúc, Sẽ Không Ai Có Thể Quấy Rầy Chúng Ta.“Có Chuyện Gì?”
- Chương 43 Một Tảng Núi Băng, Cuối Cùng Cũng Tan Được Một Góc Rồi
- Chương 44 Cơ Trưởng Lương, Anh Ở Đó Yên Tâm Chờ Tôi. Ngủ Cho Ngon, Rất Nhanh Anh Sẽ Thấy Tôi Ngay Thôi
- Chương 45 Ngoài Việc Bảo Đảm Bay An Toàn, Vững Chãi Thì Còn Phải Lưu Loát Lựa Chọn Lấy Một Phương Án Để Giải Quyết. Đó Là
- Chương 46 Đừng Có Cố Gắng Thể Hiện Nữa!
- Chương 47 Tiên Sinh, Anh Hỏi Nhiều Như Vậy Chúng Tôi Cũng Không Trả Lời Được
- Chương 48 Thế Giới Ngoài Xe, Tiêu Điều Hoang Vu Còn Thế Giới Trong Xe Thì Lại Nhiệt Liệt Như Lửa
- Chương 49 “Đóng Cửa, Ôm Tôi Vào Phòng.”
- Chương 50
- Chương 51 Không Tới Phiên Cậu
- Chương 52 “Anh Có Muốn Gặp Hay Không?” “Ừm.”
- Chương 53 Người Đàn Ông Không Hiểu Phong Tình Này….Kỹ Thuật Hôn Càng Ngày Càng Giỏi, Làm Trái Tim Cô Ngứa Ngáy, Nhộn Nhạo
- Chương 54 Vưu Châu Châu Đi Ra Phía Trước, Nhón Chân Lên, Đem Môi Áp Bên Cạnh Tai Anh, Chậm Rãi Nói: �Cơ Trưởng Lương, Lại Đây,
- Chương 55 “Là Cô Gái Bị Đình Chỉ Bay Minh Ngọc, Cơ Trưởng Minh Sao?”
- Chương 56 Coi Xong Nhớ Nói Cho Tôi Biết, Trong Phòng Đó Ai Đẹp Nhất
- Chương 57 “Hôn Môi Anh, Hôn Tim Anh.”
- Chương 58
- Chương 59 Nhà Của Chúng Ta Được Không?
- Chương 60 Thật Khó Mới Có Thể Nhìn Thấy Được Bộ Dạng Này Của Anh Đó
- Chương 61 Cơ Trưởng Lương, Tôi Có Thể Mặc Sức Cà Thẻ Của Anh Sao?
- Chương 62 “Gọi Tôi Một Tiếng…” Vưu Châu Châu Bật Cười: �Ừm….Em Yêu Chẳng Hạn.”
- Chương 63 “Tạm Thời Tôi Không Muốn Nghe Giọng Anh.”
- Chương 64 “Chú Ý An Toàn.”
- Chương 65 Trăng Tròn Rõ Vành Vạch Trên Bầu Trời, Ánh Trăng Hời Hợt Chiếu Vào Cửa Sổ Thẳng Vào Người Anh
- Chương 66 Em Giận Xong Chưa?
- Chương 67 Anh Sai, Anh Sai Vì Anh Không Để Tâm. Nhưng Tôi Thì Lại Bắt Đầu Để Ý
- Chương 68 Chúng Ta Thật Sự Cần Phải Đi Mua Thảm
- Chương 69 Anh Đến Đón Em
- Chương 70 Nhanh Lên, Hôn Em!
- Chương 71 Anh Không Muốn Em À
- Chương 72 “Anh Đến Đây Tìm Em Hả?”
- Chương 73 Tôi Cũng Cần Người Hầu Hạ Nữa
- Chương 74 Vừa Rồi Anh Khiến Em Rất Hài Lòng, Lần Này Vì Đang Ở Trên Máy Bay Nên Em Sẽ Bỏ Qua Cho Anh
- Chương 75 Tại Sao Anh Lại Khác Như Vậy Hả? Cơ Trưởng Lương?
- Chương 76 “Đi Theo Xách Giày Cho Bạn Gái.”
- Chương 77 “Cơ Trưởng Lương, Nếu Anh Có Thể Đáp Xuống An Toàn, Tôi Sẽ Rất Nể Phục Anh.”
- Chương 78 Làm Em Lo Nãy Giờ
- Chương 79 Anh Không Để Bụng Thật Sao? Em Vốn Còn Muốn An Ủi Anh Đó
- Chương 80 Là Tống Thừa Lâm, Anh Ta Đang Cầm Một Đóa Hoa Hồng Đỏ Đưa Tới Trước Mặt Cô
- Chương 81 Bây Giờ Em Là Bạn Gái Của Anh, Cô Ấy Đến, Nên Anh Nói Với Em Một Tiếng
- Chương 82 Sau Này Cứ Đưa Mấy Thứ Này Cho Đội Trưởng Của Các Anh, Để Đội Trưởng Của Các Anh Giao Cho Tôi
- Chương 83 Cô Nói Tạm Thời Tách Ra, Nhưng Tạm Thời Là Bao Lâu?
- Chương 84 Để Anh Mang Cho Em
- Chương 85 Không Sao Rồi
- Chương 86 Chỉ Cần Trái Tim Em Không Thay Đổi, Anh Cũng Sẽ Không Thay Đổi
- Chương 87 Lương Tấn, Tôi Không Còn Thích Anh Nữa. Làm Ơn, Hãy Để Tôi Đi Đi!
- Chương 88 Đừng Thay Đổi, Châu Châu. Anh Có Thể Dùng Mạng Sống Của Mình Để Bảo Vệ Em. Xin Em, Đừng Thay Đổi
- Chương 89 Chuyện Trước Kia Đã Qua Rồi, Bây Giờ Trong Lòng Anh Chỉ Có Một Mình Em
- Chương 90 Là Cơ Trưởng Lương!
- Chương 91 Bình Thường Anh Do Em Quản
- Chương 92 “Chúc Mừng Năm Mới! Cơ Trưởng Lương Của Em!”
- Chương 93 “Đây Được Gọi Là Tuân Thủ Luật Chơi.”
- Chương 94 “Tuần Sau Là Sinh Nhật Của Mẹ Anh, Cùng Anh Đến Scotland Nhé.”
- Chương 95 “Anh Cam Tâm Tình Nguyện, Em Đi Trước, Anh Sẽ Bảo Vệ Cho Em.”
- Chương 96 Anh Ấy Là Bạn Trai Của Vưu Châu Châu Đó
- Chương 97 Hai Người Cùng Nhau Sánh Bước Lên Máy Bay
- Chương 98 Sau Này Mỗi Ngày Đều Ngắm Em
- Chương 99 Cơ Trưởng Lương, Chúng Mình Lại Cùng Bay Với Nhau Rồi
- Chương 100 “Đợi Anh, Anh Rất Yêu Em.”
- Chương 101 Anh Cúi Đầu Xuống, Bắt Đầu Hôn Cô
- Chương 102 Cái Cây Này Là Do Chủ Cũ Trồng Cho Vợ Mình, Hai Người Bọn Họ Không Có Con, Nhưng Cả Đời Vẫn Yêu Thương Nhau
- Chương 103 Khi Em Còn Bé Có Đẹp Không?
- Chương 104 Chờ Nó Ra Đánh Cho Nó Một Trận