Con đường tình yêu

Con đường tình yêu

Tổng số chương: 3

Liếc nhìn đồng hồ tay, thấy chỉ còn nửa tiếng là đến giờ chiếc máy bay từ Pháp về Việt Nam hạ cánh, Thu Minh cuống quýt sửa sơ lại trang phục, đầu tóc rồi chạy ra đường. Cô không quên nói với mẹ:

- Con đi mẹ nhé!

Bà Thu Mai lắc đầu mắng với theo:

- Lúc nào cũng như chạy giặc! Cái tật lớn không bỏ.

Thu Minh nghe kịp, cười hì hì. Vừa may chiếc taxi trờ tới, cô mở cửa và chui vào xe.

Mười lăm phút sau, cô đã có mặt ở sân bay. Chờ thêm một lúc thì Mỹ Khanh ra tới.

Con nhỏ là người đầu tiên đẩy xe hành lý ra. Thu Minh nhảy nhảy và giơ tay vẫy.

Trong thấy bạn, Mỹ Khanh cười toe toét. Nhỏ buông tay đẩy xe, ôm chầm lấy Thu Minh:

- Nhớ mày quá, khỉ ạ!

Thu Minh giãy nảy:

- Nói nhớ nhất không được à?

Mỹ Khanh bật cười:

- Câu đó để dành cho lão Khánh mà.

Thu Minh thoáng lo lắng. Cô lảng đi:

- Mi đẹp ra nhiều đấy.

Đúng lúc ấy có tiếng reo:

- Thu Minh! Thu Minh phải không?

Thu Minh nhìn về nơi có tiếng gọi. Cô ngờ ngợ nhìn người thanh niên cao to đẹp trai, có một vết sẹo cuối chân mày.

- Ôi, anh Tí Sún! - Cô buột miệng kêu, vẻ mừng rỡ.

Người thanh niên cười lớn:

- May là em nhớ. Đúng "hắn" đó!

Thu Minh bẽn lẽn che miệng cười:

- Xin lỗi. Phải gọi anh là Mạnh Khang.

Khang nheo mắt:

- Có hề gì! Em khác xưa nhiều. Đẹp và quyến rũ.

Thu Minh đỏ mặt. Cô đánh trống lảng bằng cách quay sang Mỹ Khanh.

- Đây là Mỹ Khanh, bạn em.

Khang chìa tay:

- Hân hạnh được biết Khanh.

Mỹ Khanh bắt tay Khang:

- Rất hân hạnh! Thu Minh là bạn thân của Khanh đó.

- Vậy chúng ta đi uống nước nhé. Một chút rồi về nhà, được không? - Khang đề nghị.

Thu Minh nhìn Mỹ Khanh. Nhỏ liền gật đầu, vì dù sao Khánh cũng đi công tác không có nhà.

Mạnh Khang mừng quýnh. Anh hớn hở mời hai cô gái vào một quán cà phê gần sân bay.

- Bác vẫn khỏe chứ em? - Hớp một ngụm nước, Khang hỏi.

- Dạ, mẹ em vẫn khỏe.

Thu Minh mỉm cười đáp. Cô vẫn còn rụt rè. Mạnh Khang ngày xưa là một chú nhóc đen gầy, sún mất bốn cái răng cửa, ở sát nhà cô. Chú nhóc hay rủ cô đi tắm sông và hái trộm trái cây nhà người khác.

Và thi thoảng cũng sẵn sàng bợp cho cô một cái, nếu cô giành mất phần ăn của chú.

Bây giờ... quả thật cô không thể tưởng tượng ra nổi, nếu không nhìn thấy vết sẹo nơi cuối chân mày trái của Mạnh Khang. Mà vết sẹo ấy thì...

Thu Minh bật cười.

- Em cười gì? - Khang nhìn Thu Minh chăm chăm.

- Vết sẹo của anh và ngày xưa.

- À, à... - Khang đưa tay sờ - Ngày xưa, em là một cô bé nghịch ngợm chứ không dịu dàng như bây giờ.

Mỹ Khanh xen vô:

- Gì chứ? Anh khoan vội kết luận nhé! Con nhỏ này vẫn...

- Thôi mà! - Thu Minh bấm tay Khanh - Có cần phải bôi xấu ta sớm vậy không?

Mạnh Khang vẫn không rời mắt khỏi Thu Minh:

- Có thế nào đi nữa thì hôm nay anh thật sự choáng ngợp khi gặp lại em đó.

Thu Minh điếng người vì lời thổ lộ quá táo bạo cùng ánh mắt như thiêu cháy cô của anh.

- Em... - Bất chợt cô vụng về giấu tay dưới gầm bàn.

Mạnh Khang kịp nhìn thấy, giọng anh thảng thốt:

- Em... đã có chồng rồi hả?

Thu Minh bối rối gật đầu:

- Vâng, chúng em đã đính hôn.

Mạnh Khang thở ra:

- Vậy là anh vẫn còn cơ hội...

Anh nói thẳng toạc khiến Mỹ Khanh lẫn Thu Minh đều bất ngờ:

- Có lẽ... chúng em phải về... - Thu Minh đá nhẹ chân Mỹ Khanh và hấp tấp đứng lên - vì sợ Ở nhà trông.

Mạnh Khang chụp tay Minh:

- Ơ... khoan! Chút nữa đi. Bao nhiêu năm rồi chúng ta mới gặp lại. Cũng phải mười hai năm. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi em.

- Em... - Thu Minh lảng tránh ánh mắt chân thành của anh - Vì lần này sợ nhà Mỹ Khanh lo. Lần khác, chúng ta sẽ gặp lại.

- Thật nhé! - Mạnh Khang quýnh quáng đưa cho cô số điện thoại.

- Còn số điện thoại của em? - Anh cầm điện thoại di động trên tay chờ đợi.

Thu Minh đọc số điện thoại của mình, anh bấm lưu vào máy và tiếc nuối nhìn cô ra về.

Thu Minh kéo tay Mỹ Khanh. Cô đi thật nhanh, hai chân muốn va vào nhau. Anh đang nhìn theo cô, cô biết và không dám ngoái lại.

- Khang bị "sét đánh" trúng rồi - Mỹ Khanh thì thầm.

- Cũng vô ích thôi. Tao đã có Gia Huy, anh ấy là một người tốt - Thu Minh nói như nhắc nhở mình.

Trời bất chợt đổ mưa. Thu Minh vội vã đưa tay che đầu. Cô thật đoảng. Trời đang mùa mưa mà cô không nhớ gì hết.

Mỹ Khanh cũng đưa tay lên che đầu.

- Taxi kìa.

Mỹ Khanh vẫy. Đúng lúc ấy có một chiếc dù giương ra:

- Em cầm đi!

Thu Minh ngỡ ngàng nhìn Mạnh Khang. Nước mưa chảy ròng ròng trên mặt anh.

- Em đã có xe - Cô đẩy trả anh - Anh ướt hết rồi kìa.

- Không sao đâu! - Khang ấn cây dù vào tay cô - Coi như anh tặng em.

Thu Minh chưa kịp nói gì đã bị Mỹ Khanh lôi tọt vào xe.

- Bye anh Khang nghe - Nhỏ vẫy tay với Khang.

- Bye. Hẹn gặp lại - Khang cũng giơ tay lên.

Taxi lăn bánh. Thu Minh nhìn chiếc dù ướt rồi ngoái nhìn Mạnh Khang. Anh vẫn đứng đó nhìn theo cô.

Thu Minh ngẩn ngơ, lòng xốn xang kỳ lạ.

- Phen này Gia Huy mất vợ rồi.

Mỹ Khanh đế vào. Thu Minh không trả lời. Hình như cô không nghe. Mạnh Khang! Mạnh Khang!

Cô về nhà thay bộ đồ khác và ngã lăn ra giường.

Chuông điện thoại reo vang.

- Alô - Thu Minh với tay nhấc ống nghe.

- Là anh đây - Giọng Mạnh Khang thật ấm. - Em không lạnh chứ?

Thu Minh ngồi bật dậy:

- Dạ không. Còn anh?

- Anh vẫn đang trên đường về. Nhưng... muốn nghe thấy tiếng nói của em.

- Mạnh Khang!

- Anh nói thật. Em có suy nghĩ gì về buổi gặp gỡ hôm nay không?

- Em... rất vui.

- Anh cũng vậy. Cám ơn trời đất dun rủi. Anh sẽ không để lạc mất cô bé lí lắc của ngày xưa nữa đâu.

- Anh Khang! Em...

- Đừng nói, anh biết rồi! Nhưng em sẽ phải suy nghĩ lại, sẽ nhớ anh như anh đang nhớ em vậy.

- Khang... - Cô kêu lên.

- Tạm biệt em - Khang tắt máy.

Thu Minh nhìn trân trối lên trần nhà. Chiếc ống nghe vẫn còn trên tay cô. Lòng cô dao động bởi sự mạnh mẽ và quyến rũ của Khang. Lẽ nào cô lại...

Không! Cô và Gia Huy đã đính hôn. Mạnh Khang sẽ không là gì cả. Nhất định như thế.

Cô thở dài và trấn áp lòng mình bằng cách bấm số máy của Gia Huy...

Căn phòng lờ mờ tối. Khánh Du ngồi bó gối trên giường, lắng nghe tiếng mưa rơi xối xả ngoài trời.

Bây giờ đã là tám giờ, trễ hơn với giờ Mạnh Khang nói là một tiếng.

Trong khi cô hình dung anh sẽ về thẳng đây và lao vào vòng tay cô. Dù chỉ là một tuần xa cách nhưng nỗi nhớ anh trong cô cứ cuồn cuộn khiến cô thật sự khổ sở.

Khánh Du đứng dậy. Cô rất ghét sự chờ đợi và cũng chưa bao giờ làm điều đó với ai. Vậy mà... Khánh Du châm lửa vào cây nến để trên tủ rồi cô đưa mắt nhìn chiếc bàn ăn phủ khăn trắng. Hai chiếc ly pha lê, một chai rượu, vài món ăn cùng lọ hoa có cành hồng đỏ thẫm trịnh trọng ở giữa bàn. Tất cả nói lên tình cảm nồng nàn của cô dành cho anh và một ước muốn sâu kín nhất định cô phải nói đêm nay.

Có tiếng mở khóa cổng, Khánh Du mừng quýnh. Mạnh Khang xuất hiện ở cửa và anh thoáng ngạc nhiên khi thấy cô.

- Em ở đây chờ anh ư?

- Vâng - Khánh Du lao vào anh - Em nhớ anh...

Cô thì thầm rồi nhắm mắt, đầu hơi ngửa ra chờ đợi.

Mạnh Khang cúi nhìn bờ môi ướt he hé và bên dưới là chiếc cổ áo khoét sâu. Phút chốc anh quên mình vừa nói những lời nồng nàn với Thu Minh, quên cả nhịp đập kỳ lạ của trái tim, háo hức cúi xuống. Tìm kiếm...

Rồi Mạnh Khang nằm dài trên giường. Khánh Du kề bên, cô dùng ngón tay vẽ những hình thù vô nghĩa trên ngực Mạnh Khang.

Anh nhắm mắt vờ ngủ, làm như không biết có cô bên cạnh anh.

Khánh Du không quan tâm. Giữa hai người đây không phải là lần đầu tiên. Và với cô, anh cũng không phải là người... đầu tiên.

Nhưng hôm nay...

- Khang! - Cô lay nhẹ anh.

- Gì?

- Anh có yêu em không?

Khang xoay lưng lại với cô.

- Ngủ đi.

Lần này không giống những lần trước. Khánh Du hơi hẫng.

- Em... có chuyện này muốn nói... - Cô rụt rè.

- Anh mệt. Để lúc khác.

Khang vơ chiếc gối úp lên mặt. Rồi chừng như sợ cô buồn, anh lại xoay qua kéo cô sát vào mình.

- Ngủ đi! - Anh dịu giọng.

Sáng hôm sau, Khánh Du thức dậy. Mạnh Khang đã đi. Một gói quà nhỏ để đầu giường cùng dòng chữ "Tặng em". Chỉ có vậy.

Khánh Du mở gói quà. Hộp nữ trang bằng nhung đỏ khiến cô vui sướng.

Nhưng chiếc dây chuyền và đôi bông tai bạch kim đúng "mốt" vẫn không làm cô vui. Cô chỉ cần một vật thôi nhưng Mạnh Khang đã quên hay không muốn?

Khánh Du thở dài. Dù sao cô cũng phải đeo những thứ này vào.

Nhưng lòng cô mênh mang buồn.

Cô đến gõ cửa nhà Mỹ Khanh. Nghe nói Mỹ Khanh vừa đi Pháp du học về. Nếu ngày hôm qua không vì chờ Mạnh Khang, cô đã đến Mỹ Khanh, Thu Minh và cô đã và đang là một bộ ba rất ăn ý từ lúc còn là học sinh cấp II đến bây giờ. Nhưng vì Thu Minh rất kín đáo, không phải là người cởi mở trong chuyện tình cảm nên những lúc cần người tâm sự, Khánh Du thường tìm Mỹ Khanh.

Mỹ Khanh gặp lại Khánh Du cũng mừng không kém như khi gặp Thu Minh.

- Ôi, Khánh Du! - Khanh ôm chầm lấy bạn.

- Xem nào... - Cô đẩy Khánh Du ra - Có vẻ gầy. Sao thế?

- Vậy ư! - Khánh Du áp hai tay vào mặt - Nhưng Khanh lại trắng và đẹp ra đó.

- Cám ơn, cám ơn. Vào đây nói chuyện cho thoải mái nè!

Khanh lôi Khánh Du vào phòng riêng:

- Đã gặp Khánh chưa? - Du hỏi.

- Ứ hự! Nhắc tới càng thêm bực - Mặt Khanh sa sầm - Bảo là đi công tác nhưng cũng chẳng cho biết nơi nào mà liên lạc nữa.

- Vậy hả.

Khánh Du tư lự. Mỹ Khanh rất tinh ý.

- Du có chuyện gì sao?

- Đâu có! - Du chối phắt.

- Thế đã có chàng nào tính chuyện lâu dài với Du chưa?

Du cười. Nụ cười gượng gạo làm khuôn mặt Du càng buồn não nề. Mỹ Khanh chợt vỗ trán:

- À! Mình nhớ rồi. Có lần Du gọi điện cho mình khoe vừa mới quen một chàng rất bảnh. Còn quen chứ?

Khánh Du gật nhẹ và nói ngay:

- Còn. Và mình đã... có thai với anh ấy.

Cô nói thật nhỏ. Mỹ Khanh giật mình.

- Sao? Sao... Du lại để có thai?

Du quay mặt đi.

- Mình cũng không biết. Có lẽ mình yêu anh ấy thật.

- Thế Du đã nói với anh ta chưa?

Khánh Du lắc đầu:

- Chưa... Đột nhiên, lúc này mình linh cảm anh ta không thật lòng với mình, hay nói đúng hơn là không yêu mình.

- Vậy tại sao hai người lại...

- Đó là lỗi ở mình. Anh ta dẫu sao cũng chỉ là một người đàn ông như mọi người đàn ông.

Mỹ Khanh thở dài. Đó là hậu quả của lối sống dễ dãi. Cô và Thu Minh đã từng khuyên nhưng Khánh Du nào có nghe.

- Có lẽ Du cũng nên nói với anh ta. Biết đâu Du linh cảm sai. Và biết đâu vì đứa bé, anh ta sẽ nghĩ lại.

- Ừ. Mình sẽ nói.

Khánh Du tươi lên. Lời nói của Mỹ Khanh làm cô bừng cháy niềm hy vọng.

- Hai đứa mình lại rủ Thu Minh đi chơi đi.

- Ừ.

Mỹ Khanh nhảy xuống giường, cô mở tủ chọn một bộ quần áo. Vừa thay, cô vừa nói:

- Hôm qua, lúc đón mình, Thu Minh gặp lại một người bạn cũ. Bạn hồi còn nhỏ xíu lận. Vậy mà hai người mừng lắm nghe. Tíu tít suốt buổi, có vẻ như không muốn chia tay nữa.

Khánh Du bật cười:

- Gia Huy mà biết thì Thu Minh không yên.

- Ôi trời! Nhắc tới Gia Huy mới nhớ. Phen này láng cháng là Gia Huy mất vợ chứ chẳng chơi.

- Sao thế?

- Anh chàng đó cứ như bị sét đánh trúng, làm Thu Minh nhà mình run như thằn lằn đứt đuôi.

- Anh ta thế nào?

- Rất phong độ, bề ngoài hơn hẳn Gia Huy, nhưng có vẻ đào hoa. Gặp mấy anh chàng như thế mệt tim lắm.

- Mình gọi trước cho Thu Minh nhé?

- Ừ.

Khánh Du mở máy. Nhưng Thu Minh không có nhà. Mẹ Minh bảo hôm nay Minh đi làm ca sáng. Rõ chán.

Khánh Du quàng vai Mỹ Khanh.

- Hôm nay chỉ có hai đứa mình thôi, Thu Minh bận rồi.

- Tiếc quá! - Mỹ Khanh tặc lưỡi.

Ngồi sau lưng Mỹ Khanh, Khánh Du lại nhớ đến Mạnh Khang. Nếu như Mạnh Khang chỉ vì đứa bé mà đón nhận cô, liệu cô có chấp nhận không?

Tình yêu... Khánh Du cắn môi - Hóa ra một tình yêu thật sự sẽ làm nặng lòng người ta thế đấy.

Thu Minh sau khi tin chắc trang phục cũng như diện mạo của mình không có vấn đề gì mới tự tin bước ra ngoài.

Mạnh Khang thấy cô từ xa. Anh vẫy tay rối rít và đến gần để đón cô.

Thái độ của Mạnh Khang làm Thu Minh bối rối. Sáng sớm, anh đã gọi cho cô. Và Thu Minh không thể từ chối vì những lời khẩn khoản của anh.

- Em thích đi đâu? - Anh hỏi cô.

Thu Minh cười nhẹ.

- Đi đâu cũng được, nhưng gần thôi.

- Nhưng đừng nói em phải về ngay nhé. Anh sẽ giận, nếu em...

- Được rồi. Em sẽ chiều ý anh.

Mạnh Khang cười tươi rói:

- Vậy trước tiên mình đi vòng vòng. Sau đó đi ăn rồi đi uống cà phê nghe nhạc.

- Mạnh Khang! Nhưng không có nghĩa là em đi tới khuya đâu. Mẹ sẽ la em đó.

- Anh sẽ vào chào mẹ và xin lỗi.

- Thôi, thôi! - Thu Minh phát hoảng - Anh cho xe chạy đi rồi tính.

Mạnh Khang cười lớn. Anh cho xe chạy. Ngồi bên anh, Thu Minh lại thấy nôn nao. Thuở nhỏ, cô và anh suốt ngày bên nhau, thân đến độ ăn chung ngủ chung. Bây giờ nghĩ lại... Thu Minh không khỏi đỏ mặt.

- Anh biết em đang nghĩ gì nè.

Mạnh Khang nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười hóm hỉnh làm Thu Minh mắc cỡ.

- Anh cũng đang nhớ về ngày xưa. Em muốn trở lại chốn cũ không?

- Phải rồi - Mắt Thu Minh sáng lên.

Mạnh Khang cho xe chạy về hướng ngoại ô. Hơn một tiếng sau, xe dừng trước một ngôi nhà ba gian, bốn bề xanh um cây lá.

- Ôi!

Thu Minh xúc động nhìn khung cảnh quen thuộc. Này là bờ rào Mạnh Khang hay khoét lỗ để chui sang. Này là cây mận trắng, cô và Mạnh Khang giành nhau leo suýt ngã. Cả tảng đá to tròn có lần cô xô Mạnh Khang vào làm trán anh sưng một cục to như quả ổi.

- Sao? - Mạnh Khang nhìn cô - Không có gì thay đổi phải không?

Thu Minh gật nhẹ:

- Em không ngờ...

- Vì mẹ anh yêu nơi này mà. Nào, vào chào mẹ anh chứ!

- Vâng.

Thu Minh theo sau Mạnh Khang. Bước qua khỏi cánh cổng tre xiêu vẹo, Thu Minh chợt có một cảm giác rất lạ. Cứ như vừa qua một giấc mơ và trở về với chính mình.

- Mẹ Ơi! Xem ai này!

Khang nói lớn khi cả hai bước lên thềm nhà. Từ trong, một phụ nữ trạc năm mươi tuổi, mặt mũi đôn hậu lật đật chạy ra. Vừa nhìn thấy bà, Thu Minh nhận ra ngay. Nhưng bà nhìn cô:

- Chào cháu. Cháu là...

- Dạ, chào cô - Thu Minh khẽ cúi đầu rồi cô nhìn Mạnh Khang hơi cười - Cháu là...

- Là bé Lùn, con cô Mai ngày xưa đó mẹ.

- À! Thì ra là cháu - Mẹ Mạnh Khang mừng rỡ - Vào đây cháu!

Bà nắm tay Thu Minh dắt vào ghế.

- Ngồi đi! Mẹ cháu lúc rày ra sao? Vẫn khỏe phải không?

- Dạ, cám ơn cô. Mẹ cháu khỏe. Bà có một tiệm sách nho nhỏ, đi ra đi vào cũng khuây khỏa.

- Vậy thì tốt rồi. Thế còn cháu?

- Dạ, cháu cũng đã đi làm. Nhân viên thường thôi.

Mẹ Mạnh Khang cười:

- Cháu khác xưa nhiều, cô không nhận ra.

- Xinh đến không ngờ, mẹ nhỉ? - Mạnh Khang chen vào.

Thu Minh bối rối, cô cúi đầu né tránh ánh mắt đầy ẩn ý của cả hai.

- Hôm nào... - Thu Minh ngẩng lên - Cô lên thành phố ghé thăm mẹ cháu. Chắc là mẹ cháu mừng lắm.

- Ừ. Cô sẽ đi. Hồi nào giờ mẹ cháu với cô vẫn như chị em, buồn vui gì cũng san sẻ cùng nhau.

Khang nháy mắt với Thu Minh:

- Nghe chưa! Nếu cho hai mẹ Ở chung một nhà hẳn là vui lắm đó.

- Xì! - Thu Minh bĩu nhẹ môi.

Cử chỉ trẻ con của cô như một sự chống trả yếu ớt khiến Mạnh Khang không khỏi phấn chấn.

Từ đó cho đến giờ về, giữa ba người thật sự là một bầu không khí thân mật vui vẻ.

- Giá mà em cho anh thêm chút thời gian nữa.

Mạnh Khang tỏ vẻ tiếc nuối khi xe ngừng gần nhà Thu Minh.

Thu Minh mỉm cười, chỉ bầu trời đêm lấp lánh sao.

- Đã tối như thế này mà vẫn chưa vừa lòng nữa hả?

Cô nói và dợm bước xuống xe. Đột ngột Mạnh Khang giữ chặt tay cô.

- Ngồi với anh chút nữa đi!

Anh nói và kéo tay cô ra trước. Thu Minh run bắn khi tay mình nằm gọn trong tay anh. Bàn tay nóng ấm và cử chỉ thân mật lẽ ra không nên có giữa hai người, nhưng không hiểu sao cô vẫn ngồi im.

Mạnh Khang khẽ khàng:

- Hồi nhỏ, có lần anh nói với mẹ: "Con sẽ cưới bé Lùn làm vợ". Mẹ cười ngất vì những lời trẻ con đó. Thế rồi, đột nhiên em đi xa. Anh đã phải ngơ ngẩn một thời gian dài. Lúc đó, anh cho rằng vì chúng ta đã từng là một đôi bạn thân. Nhưng khi gặp lại em, anh mới biết mình ngày xưa ngơ ngẩn là vì yêu em. Anh nói thật. Tình yêu trẻ con đó chẳng mất đi, mà lại bộc phát mãnh liệt khi gặp lại em. Em có tin lời anh nói không, Thu Minh?

Thu Minh cắn môi:

- Nhưng mà...

- Em không cần nói gì hết. Hãy nhìn chùm sao kia, nó luôn ở hướng đó, không bao giờ thay đổi. Anh cũng vậy đó, Thu Minh.

- Em phải vào nhà thôi - Thu Minh cương quyết bước xuống - Cám ơn anh vì buổi đi chơi hôm nay.

Cô chào anh thật khách sáo và quay đi.

- Đợi một chút!

Mạnh Khang cũng bước xuống xe. Trong khi cô căng thẳng hồi hộp, Mạnh Khang nhẹ nhàng gỡ một lá khô nhỏ xíu vướng trên tóc cô rồi vuốt cho tóc cô bớt rối vì gió.

- Xong rồi đó.

Thu Minh không nói nổi một lời, cô hối hả chạy vào nhà.

Sau lưng cô, Mạnh Khang khẽ mỉm cười.

oOo

Vừa bước vào phòng khách, Thu Minh đã thấy mẹ Ở đó, có vẻ như chờ cô.

- Thưa mẹ, con mới về - Thu Minh chào thật nhỏ, sợ sệt như người vừa phạm lỗi.

Nhưng mẹ cô hình như đang vui.

- Lại đây con! Gia Huy mới ở đây về đó.

Thu Minh đột nhiên giật mình bối rối:

- Anh ấy... về lâu chưa mẹ?

- Độ năm phút thì con vào.

- Ảnh đến có chuyện gì không mẹ?

Bà Thu Mai cười tươi:

- Còn chuyện gì ngoài chuyện đám cưới của tụi con.

Thu Minh thảng thốt:

- Đám cưới ư?

Bà Thu Mai ngạc nhiên nhìn con gái.

- Thế nó không nói gì với con à?

- Dạ... dạ không - Thu Minh khỏa lấp.

- Như vậy là nó biết chuyện đấy. Đã nghĩ đến mẹ trước.

- Nhưng con... - Thu Minh bật thốt.

- Con sao?

Cô bặm môi:

- Cưới làm gì sớm hả mẹ?

- Còn nói là sớm ư? - Bà Mai trợn mắt - Biết mấy năm rồi chứ?

Thu Minh cụp mắt:

- Con mới có hăm ba tuổi mà mẹ.

- Nhưng con và Gia Huy quen nhau đã năm năm rồi. Con gái có thì. Vả lại, Gia Huy là người tốt, gia đình lại khá giả. Con sẽ không khổ nếu con lấy nó.

- Con biết vậy, nhưng con vẫn chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân. Cuộc sống gia đình nặng trách nhiệm làm con sợ.

- Nhưng con yêu Gia Huy kia mà. Khi người ta yêu nhau, được sống bên nhau là một hạnh phúc lớn lao. Rồi con sẽ thấy cuộc sống gia đình không đáng sợ như con tưởng. Nhất là Gia Huy hội đủ điều kiện.

Thu Minh phụng phịu:

- Mẹ luôn nghĩ về vấn đề đó, có vẻ thực dụng quá.

- Mẹ chỉ nghĩ cho con với kinh nghiệm của một người đi trước.

- Thế Gia Huy đã nói gì với mẹ?

Bà Thu Mai hơi ngập ngừng:

- Gia Huy nói... mẹ nên sửa lại căn nhà này. Mọi phí tổn, Gia Huy lo hết và đã đưa trước cho mẹ hai mươi triệu.

- Sao? Rồi mẹ nhận chứ? - Thu Minh chụp tay mẹ.

- Thì đằng nào Gia Huy cũng là rể. Vả lại, sửa lại nhà để làm đám cưới có gì là không đúng.

- Ôi, mẹ Ơi! - Thu Minh ôm mặt rên lên - Mẹ phải chiều ý của con chứ.

Bà Thu Mai phật lòng:

- Con bé này! Mẹ nhận của Gia Huy chứ nào phải nhận của ai. Mẹ vì chuyện của con mà con làm như... Hay là con không muốn đám cưới?

Thu Minh lắc đầu:

- Con chỉ muốn đừng để ai khinh mẹ con mình hết.

- Làm sao Gia Huy lại để cho gia đình nó biết. Rõ ràng nó cũng muốn nở mày nở mặt khi gia đình nó đến đây kia mà.

- Nhưng hai mươi triệu đâu phải là món tiền nhỏ, liệu có thể giấu người ta sao?

- Con quá lo! Nếu có vấn đề gì, Gia Huy đã không làm thế. Thôi, đi ngủ đi. Hôm nay đi với ai mà khuya vậy? Mỹ Khanh và Khánh Du gọi điện đến mấy lần. Gia Huy cũng mỏi cổ vì chờ.

- Con... - Thu Minh thất thểu về phòng - Gặp lại bạn cũ.

Cô khóa trái cửa và đến bên cửa sổ. Chòm sao Mạnh Khang chỉ vẫn nằm ở hướng đó. Tỏa sáng và hấp dẫn lạ kỳ.

"Rồi em sẽ nhớ anh như anh đã nhớ em".

Thu Minh nhớ lại câu nói của anh. Cô thở dài nhận ra dường như lòng cô đã có những đổi thay.

- Thu Minh dậy đi! Có Gia Huy đến kìa.

Bà Mai gõ cửa rầm rầm mới đánh thức được Thu Minh. Suốt một đêm trằn trọc nên Thu Minh ngủ quên. Cô chạy vào toa-lét lầu bầu:

- Gia Huy đến làm gì sớm vậy không biết? Hôm nay là chủ nhật mà.

Rồi nhớ đến chuyện mẹ nói tối hôm qua, Thu Minh mang bộ mặt giận dỗi ra gặp anh.

- Sao vậy?

Anh hỏi khi cô vừa ngồi xuống ghế đối diện anh.

Thu Minh vênh mặt quay đi. Gia Huy bước qua ngồi cạnh cô.

- Giận anh à? Chuyện gì mới được?

- Anh chẳng nói với em một tiếng. Tự ý quyết định nọ kia... - Thu Minh nói với vẻ giận.

- À! Thì ra là chuyện này... - Gia Huy thở phào - Vậy mà cứ tưởng em không muốn gặp mặt anh nữa.

- Trả lời em đi! - Thu Minh cắt ngang.

- Để nói sau. Thay đồ đi chơi với anh.

- Đi đâu? Em buồn ngủ muốn chết.

- Tối qua em không ngủ được à? - Gia Huy nhìn cô.

- Em... hơi khó ngủ.

- Anh cũng vậy - Gia Huy thoáng buồn - Nhưng em có thể ngủ trên xe. Đứng lên đi! Anh chờ.

Thu Minh đứng dậy:

- Đi xa à?

- Ừ. Ra biển nhé?

Thu Minh không trả lời. Cô lặng lẽ vào phòng.

Khi cô trở ra, thấy mẹ và Gia Huy đang cười nói vui vẻ, đột nhiên cô cảm thấy bực bội.

Trông thấy con, bà Mai đứng dậy:

- Thôi đi đi, kẻo nắng.

- Vâng. Con chào mẹ.

Gia Huy cũng đứng lên. Thu Minh lườm anh.

- Mẹ bao giờ?

- Từ lâu rồi - Gia Huy cười.

Bà Mai cũng cười. Vẻ mặt rạng rỡ sung sướng. Thu Minh phụng phịu giậm gót đi ra cửa. Cô cũng không biết vì sao mình như thế. Lẽ ra cô phải vui khi nhìn hai người cô yêu thương vui vẻ, tâm đắc với nhau.

Gia Huy mở cửa xe:

- Vào đi em.

Thu Minh nghiêng đầu chui vào. Gia Huy đóng cửa rồi nhanh chóng vào chỗ của mình.

Chiếc xe nổ máy chạy êm ru. Gia Huy mở nhạc. Tiếng nhạc êm dịu làm Thu Minh nhắm mắt. Nhưng cô lại nhớ đến cảm giác bối rối của mình ngày hôm qua khi gió thổi tóc cô bay quấn quýt vào mặt, vào cổ Mạnh Khang, và cảm giác thật gần khi ngồi sau lưng anh, ngửi mùi mồ hôi dịu nhẹ của anh.

"Cho dù thế nào nó vẫn ở hướng này, cũng như anh luôn nghĩ về em không bao giờ thay đổi".

Cô tin lời Mạnh Khang nói, không phải vì ánh mắt nồng nàn của anh, hay những lời nói hoa mỹ. Vì với linh cảm của một người con gái, cô tin anh thật lòng yêu cô.

Vì vậy, cô đã thật sự bối rối, thật sự trăn trở. Cô biết như vậy là không phải với Gia Huy, nhưng cô không thể không nghĩ đến Mạnh Khang.

Gia Huy nắm lấy tay Thu Minh bóp nhẹ. Anh hơi nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt người con gái anh yêu.

Họ đã bên nhau năm năm. Tình yêu của họ êm ả, dịu dàng đến độ có lần Mỹ Khanh bảo: kém hấp dẫn vì thiếu "gia vị"...

Gia Huy cho đó là một câu nói vớ vẩn. Vì Thu Minh hiền dịu, trầm lặng và anh cũng thật sự hết lòng vì cô thì giữa họ làm sao có sóng gió được.

Vả lại, cả hai đều tin tưởng nhau. Ví như tối hôm qua, anh đã thấy Thu Minh ngồi sau xe một chàng trai và đã thấy... nhưng anh tin cô. Có điều thật lòng là tim anh đã thắt lại và mơ hồ lo một điều gì đó.

- Hôm qua em đi chơi vui không?

Gia Huy hỏi đột ngột làm Thu Minh giật mình:

- Dạ... anh hỏi gì?

- Hôm qua em đi chơi vui không?

- À... Ờ... vui.

- Bạn học à?

- Vâng. Bạn học cũ.

- Bạn... gái chứ?

Thu Minh ngồi thẳng dậy, ngập ngừng một chút.

- Vâng... bạn gái.

Gia Huy tối sầm mặt. Vậy là biển đã có sóng. Điều anh lo mơ hồ rốt cuộc là đúng.

- Anh biết cô ấy chứ? - Anh cố gượng hỏi.

Thu Minh cúi mặt:

- Anh không biết đâu. Bạn hồi còn bé xíu, tình cờ gặp lại thôi.

- Hôm nào giới thiệu với anh, được không?

- Dạ... được, nếu có dịp.

Gia Huy lảng sang chuyện khác:

- Em nghĩ sao về việc anh nói với mẹ tối qua?

Thu Minh nhìn ra cửa xe:

- Mẹ chưa nói rõ ràng với em. Anh nói cho em nghe đi!

- Anh định mùa đông này mình cưới nhau.

- Nghĩa là...

- Hai tháng nữa.

- Sao gấp vậy? - Thu Minh không giấu được vẻ thảng thốt.

Gia Huy nhìn cô trân trối:

- Em không thích ư?

- Em... - Thu Minh đan những ngón tay vào nhau - Em chưa muốn.

- Tại sao?

- Em...

Gia Huy vụt hỏi:

- Em đã có gì thay đổi ư?

Thu Minh giật mình:

- Anh hỏi gì kỳ vậy? Chỉ là em hơi bất bình khi lẽ ra anh phải nói trước với em... và phải tôn trọng ý kiến của em.

- Anh xin lỗi - Gia Huy dịu giọng.

Thu Minh thở dài:

- Không có gì... nhưng em không thích sự áp đặt.

Gia Huy cầm tay cô:

- Anh không nghĩ như vậy. Anh yêu em và muốn có em. Chẳng lẽ em không nghĩ như anh?

Thu Minh đưa lý do:

- Em không muốn bỏ mẹ một mình.

- Vậy thì mình sẽ ở với mẹ.

- Gia đình anh bằng lòng không? - Thu Minh hỏi với vẻ không tin.

- Cha mẹ nào cũng là cha mẹ hết.

- Đừng đơn giản hóa sự việc! - Thu Minh vẫn cương quyết.

Gia Huy cũng cương quyết không kém:

- Nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt.

- Nhưng không phải là bây giờ.

- Vậy thì khi nào?

- Em không biết.

Thu Minh lại nhìn đi nơi khác. Biển đã thấp thoáng ngoài khung cửa xe. Thu Minh hạ kiếng xe xuống, hít sâu làn gió biển mang vị mằn mặn của muối và mùi tanh cá nồng nồng.

Gia Huy biết mình không nên nói nữa, dù đây là lần đầu tiên họ tranh cãi với nhau.

Không biết trong sự ương ngạnh kỳ quặc của Thu Minh, chàng trai đó có góp phần?

Gia Huy mím môi. Anh sẽ không để mất cô đâu, và chàng trai đó hãy coi chừng.

oOo

Ánh nắng ban mai ùa vào phòng qua những chiếc rèm cửa trở nên dịu nhẹ nhưng cũng làm Mạnh Khang thức giấc.

Điều đầu tiên anh nghĩ đến khi mở mắt lại là Thu Minh. Vòng tay dịu êm dù do sự ép buộc của anh vẫn làm anh bồi hồi rung cảm. Hơi hướm trinh nguyên của người con gái dường như còn vương vất đâu đó trên tóc, trên cổ và anh khẽ nhắm mắt để cảm nhận.

Anh không tự mãn, nhưng anh đủ sức hiểu Thu Minh đang dao động. Vì dù sao trong quá khứ ngọt ngào của cô đã có anh. Chỉ cần anh kiên nhẫn khơi gợi, nhắc nhở...

Cứ tưởng tượng một lúc nào đó cô bước chân vào căn phòng này, dáng thanh mảnh đi qua đi lại nhẹ nhàng là anh sướng run. Nói chỉ lúc cô thật sự là chủ nhân, cùng anh ăn một bàn và cuộn tròn như chú mèo lười nhác trên chiếc giường cùng mình... là Mạnh Khang vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên.

Anh hứng chí vung tay một vòng và va phải vào bức ảnh Khánh Du ở đầu giường.

Như một người bước hụt chân, Mạnh Khang hoảng hồn mở mắt. Anh lặng lẽ cầm bức ảnh của Khánh Du lên, rồi chỉ một vài phút suy nghĩ anh mở ngăn tủ nhỏ thảy nó vào đấy.

Mạnh Khang phủi nhẹ tay. Xong, anh lấy điện thoại và gọi cho Thu Minh.

Những tiếng chuông dài thật lâu mà chẳng có ai bắt máy. Mạnh Khang buồn bã tắt điện thoại. Vậy là Thu Minh không có nhà.

Buổi sáng chủ nhật đẹp trời như thế này, nếu đi thì chỉ có thể đi với người yêu mà thôi.

Tim Mạnh Khang nhói lên. Cái viễn cảnh tươi đẹp mà anh vừa vẽ vời đã tắt ngấm.

Anh uể oải chuồi mình xuống nệm và cố tìm một giấc ngủ nữa. Đúng lúc đó, cửa căn hộ mở ra và Khánh Du như cơn gió ào vào phòng.

- Nhớ em không? - Cô dụi mặt vào ngực anh.

Mạnh Khang ừ hử. Khánh Du thì thầm:

- Chờ em phải không?

Bàn tay cô mơn man lên bờ ngực rộng. Mạnh Khang vùng dậy.

- Anh... phải đi làm vệ sinh cái đã.

Khánh Du chạy theo anh, nhưng Mạnh Khang đã đóng sầm cánh cửa. Khánh Du đập cửa:

- Để em lau mặt cho!

Mạnh Khang nói vọng ra:

- Ngồi đó chờ anh đi!

Khánh Du cười thành tiếng. Bất giác cô đặt tay lên bụng. Cái thai đã được sáu tuần. Cô phải nói với Mạnh Khang thôi, không lẽ để bụng lớn vượt mặt rồi mới mặc áo cưới sao.

Chợt cô nhíu mày. Thành giường trống không... hình như thiếu thiếu một cái gì đó.

Khánh Du đưa mắt tìm kiếm và sau cùng cô kéo ngăn tủ nhỏ đầu giường.

Tim Khánh Du đập mạnh. Cô tái mặt nhìn khuôn mặt mình trong hình bị vất chỏng chơ.

Như vậy có nghĩa là...

Khánh Du vùng dậy, cô lặng lẽ ra khỏi phòng Mạnh Khang, rồi ngoái nhìn cánh cửa khép lại trước mặt mình.

Giờ thì cô hiểu những thay đổi ở anh rồi. Có nói ra cũng thế thôi. Nhưng cô sẽ làm gì với cái thai trong bụng đây?

Nước mắt Khánh Du chảy vòng quanh. Thật tội nghiệp cho đứa bé và cho cả cô nữa.

oOo

- Thai rất khỏe. Cô cũng khỏe chứ?

Bà bác sĩ vừa hỏi vừa xé tờ giấy kết quả siêu âm ra.

Khánh Du lấy khăn lau bụng mình cho sạch chất nước dùng để siêu âm rồi ngồi dậy.

- Tôi không ăn gì được.

- Cô quyết định bỏ nó à? - Bác sĩ hỏi mà không nhìn cô.

- Vâng - Khánh Du cúi đầu đáp nhỏ.

- Cô chưa sanh lần nào mà, phải không?

- Vâng.

- Vậy nếu tôi khuyên cô...

Khánh Du hấp tấp cắt ngang:

- Bác sĩ cứ làm đi. Tôi không muốn nghe gì nữa hết.

Bà bác sĩ thở dài. Tiếng thở dài lại khiến Khánh Du cúi gằm xuống.

- Tôi chỉ sợ sau này cô lại hối hận... lại trách tôi sao không nói cho cô biết. Thật ra, phá bỏ một cái thai nhỏ như cỡ này thì khá đơn giản. Nhưng để có lại một cái thai khác thì đôi khi không thể làm được đấy.

Khánh Du ngẩng đầu mở to mắt.

- Vả lại... - bà bác sĩ đưa cho cô một xấp hình ảnh - cô xem, đây là hình cái thai khi được sáu tuần, rồi tám tuần, rồi ba tháng... cô đành lòng hủy nó đi sao?

Khánh Du run run cầm lấy.

- Tôi làm việc không đơn thuần vì tiền - Tiếng bà bác sĩ lại vang lên - Tôi nói với cô là lương tâm của một thầy thuốc, một con người. Mong cô suy nghĩ lại.

- Nhưng... - Khánh Du run bắn - Nó không được anh ta thừa nhận.

Cô đẩy trả xấp hình cho bà bác sĩ. Vẻ mặt cô đau khổ cùng cực:

- Tôi cũng không muốn... Tôi sợ lắm, nhưng tôi không biết phải làm sao...

Bà bác sĩ bóp tay cô:

- Hãy dũng cảm lên! Biết đâu chừng khi nhìn thấy đứa bé, anh ta sẽ suy nghĩ lại.

Khánh Du lắc đầu:

- Chuyện của tôi, bác sĩ không biết đâu.

Bà bác sĩ cười khẽ:

- Trái lại, tôi biết nhiều hơn cô kìa. Nên tôi phải nói ra. Đứa con là một sợi dây thiêng liêng nối kết giữa hai người với nhau. Cô nghe tôi, về nhà tĩnh dưỡng. Đừng để sau này phải hối hận. Đã không ít những trường hợp vô sinh là do phá bỏ thai.

Khánh Du rùng mình. Những hình ảnh bác sĩ đưa cô xem lại đập vào mắt cô. Nó sẽ có hình dáng của một con người. Nó là kết tinh của cô và Mạnh Khang. Cho dù Mạnh Khang không yêu cô thì nó cũng là tình yêu của cô dành cho anh. Phải. Bác sĩ nói đúng. Cô nên chờ đón nó, hơn là hủy nó đi. Vả lại, cô vì tự ái mà chưa nói với Mạnh Khang chứ anh nào có phủ nhận nó.

Khánh Du ra về, lòng lại bừng lên tia hy vọng. Cho dù chỉ là hy vọng mong manh nhưng biết đâu...

oOo

Thu Minh về đến nhà thì đã sáu giờ chiều. Chuyến đi xa làm cô mệt nhoài. Nhưng điều làm cô mệt hơn là cuộc đấu trí với chính mình.

Trong chuyến đi này, Gia Huy đã đề nghị làm đám cưới, khi mà trái tim cô thật sự dao động vì Mạnh Khang.

Lẽ ra Mạnh Khang không nên xuất hiện và nếu như Gia Huy đề nghị sớm hơn...

Ông trời dường như thích những sự éo le nên cuộc tình giữa cô và Gia Huy đang êm ả là thế, mà rồi cũng có sóng gió.

Nhưng người ngã tay chèo là cô. Bất chấp cả một khoảng thời gian dài cho cuộc tình của hai người. Năm năm và một lần gặp lại...

Sao chút tình thơ ngây ngày xưa lại có thể bộc phát mạnh mẽ lên như thế được chứ?

Nhưng Gia Huy rất thành khẩn, rất cần cô. Và năm năm với những ân tình không thể một sớm một chiều có thể phai nhạt.

"Với anh, em là tất cả. Cuộc đời này sẽ vô nghĩa nếu em từ chối anh. Tình yêu của anh dành cho em ví như một viên kim cương, mãi mãi sáng và bền vững".

Thế đó! Liệu cô có đủ can đảm để nghe theo nhịp đập sai lệch của trái tim, mà từ bỏ tình yêu sâu nặng của Gia Huy.

Năm năm và những gì tốt đẹp nhất! Vậy thì hãy quên Mạnh Khang đi, khi mà giữa cô và anh chỉ là mới bắt đầu.

Chuông điện thoại reo vang. Linh tính cho Thu Minh biết đó là ai. Cô ngần ngừ một chút rồi nhấc ống nghe:

- Dạ, Thu Minh đây.

- Chào em - Đúng giọng của Mạnh Khang - Anh gọi cho em suốt một ngày nay. Em đi chơi phải không?

- Vâng.

- Vui không em?

- Dạ vui.

- Cho anh gặp em một chút được không?

- Có gì không anh?

- Chỉ là... nhớ em thôi.

Tim Thu Minh nặng trịch:

- Em... mệt.

- Vậy à! Vậy anh đến nhà nhé? Cũng muốn chào mẹ luôn thể.

- Thôi anh! - Giọng Thu Minh buồn tênh - Ngày mai... ba mẹ Gia Huy sẽ đến nhà em.

Mạnh Khang thảng thốt:

- Thu Minh...

- Quên em đi! Chúng ta... đã quá muộn - Cô nói như muốn khóc và cúp máy.

Thu Minh ngồi đấy, hình dung Mạnh Khang như hóa đá ở đầu dây bên kia. Và anh sẽ đau như cô đang đau khổ. Nhưng anh cũng sẽ quên như chính cô đang cố ru mình lãng quên vậy.

oOo

Nhà hàng Caravelle là một trong những nhà hàng lớn nhất nhì thành phố. Nó tọa lạc ngay giữa trung tâm Sài Gòn và là chốn lui tới dành cho giới thượng lưu.

Vì thế khi Thu Minh và mẹ nhận được lời mời từ phía gia đình Gia Huy, cả hai đã rất lo.

Gia Huy thật ý nhị khi đem xe đến đón hai mẹ con cô, vì anh biết đây là lần đầu cả hai đặt chân vào nơi sang trọng như thế.

Sự vui sướng làm gương mặt Gia Huy sáng bừng rạng rỡ và những câu chuyện anh nói ra luôn rộn rã tiếng cười.

Thu Minh dù cố gắng hết sức cũng không giấu được sự tư lự.

Và khi thấy Gia Huy kín đáo liếc đồng hồ tay, cô nhận ra ba mẹ anh đã trễ so với lời hẹn hơn nửa giờ.

Đó là một điều không nên có cho một buổi gặp đầu tiên như thế này.

Nhưng liền sau đó, mẹ của Gia Huy đến.

- Xin lỗi đã để cho mọi người chờ. Riêng ông nhà tôi có việc đột xuất nên không đến được.

Giọng mẹ Gia Huy sang sảng đầy uy quyền, nên tuy bà nói ra lời xin lỗi ngọt ngào nhưng vẫn làm cho cả hai mẹ con Thu Minh thấy e dè và khiếp sợ.

Gia Huy vội kéo ghế cho mẹ ngồi. Ngay lập tức bà quay sang anh:

- Gia Huy! Mẹ được biết con vừa rút ra một số tiền lớn. Con dùng vào việc gì vậy?

Lập tức, hai mẹ con Thu Minh biến sắc mặt. Bầu không khí trở nên nặng nề ngột ngạt.

- Kìa mẹ! - Gia Huy chau mày - Sao mẹ lại hỏi chuyện đó ở đây?

- Ờ, vậy thì nói chuyện khác. Nhưng con đừng nghĩ có thể giấu mẹ chuyện gì. Và mẹ cũng không thích những người lợi dụng.

Bà Thu Mai cảm thấy khó thở. Câu chuyện mở đầu của mẹ con Gia Huy báo cho bà biết mọi chuyện sẽ không suôn sẻ.

- Thưa chị... - bà Thu Mai ấp úng - tôi...

Thu Minh đột ngột cắt ngang:

- Thưa bác, thật ra khi anh Gia Huy đưa số tiền cho cháu, cháu biết mình không nên nhận.

- Vậy à! Thì ra là đưa cho cô - Mẹ Gia Huy nở một nụ cười lạnh lùng - Cô trung thực đấy.

Gia Huy đỡ cho Thu Minh:

- Con muốn sửa nhà cô ấy cho đàng hoàng lại. Mẹ con Thu Minh đơn chiếc. Vả lại, chúng ta trước sau cũng là người một nhà.

- Mẹ còn chưa nói ý kiến của mẹ mà - Mẹ Gia Huy cắt lời con - Khi mà mẹ chưa biết con dâu của mẹ là ai và gia thế như thế nào.

Bà Thu Mai không giấu được vẻ buồn.

- Thưa chị, hai cháu quen nhau đã năm năm, tôi cứ ngỡ là chị đã biết.

Mẹ Gia Huy cười lạt:

- Tôi chỉ nghe Gia Huy nói thôi. Bà cũng biết là Gia Huy không sống cùng gia đình mà.

Gia Huy hơi cúi đầu:

- Con xin lỗi. Lỗi là ở con. Con đã không đưa Thu Minh về nhà chơi. Nhưng con nghĩ bây giờ mẹ cũng có thể hiểu sơ Thu Minh là người thế nào.

Mẹ Gia Huy nhếch môi:

- Hôn nhân không thể hiểu sơ như con nói.

Bà Thu Mai cố kiềm chế:

- Xin lỗi chị, tôi cứ tưởng Gia Huy và anh chị đã nói chuyện với nhau cặn kẽ rồi. Thật ra, chuyện hôn nhân này cũng không có gì gấp gáp. Anh chị có thể suy nghĩ và suy xét lại.

- Còn suy xét gì nữa. Chẳng phải con tôi đã bỏ ra một số tiền khá lớn để sửa nhà bên ấy rồi sao? Hay là bên ấy lại còn muốn tìm mối khác?

Tất cả đều bàng hoàng vì những lời mẹ Gia Huy nói. Bà Thu Mai nghẹn giọng:

- Chị... sao chị khinh người quá thế? Số tiền đó là ý của Gia Huy. Chúng tôi vẫn còn chưa đụng đến.

Gia Huy sau giây phút sững sờ đã nhìn mẹ tức giận:

- Mẹ à! Thật sự ý của mẹ là thế nào? Sao hôm con thưa chuyện, mẹ không nói gì hết?

Mẹ Gia Huy quắc mắt:

- Vậy con có cho ba mẹ thời gian tìm hiểu không? Tất cả mọi chuyện mẹ vừa biết sáng nay. Và đó là lý do ba con vắng mặt.

Bà Thu Mai chết điếng:

- Nghĩa là anh chị... không đồng ý? Và lý do là số tiền Gia Huy đưa ư?

Mẹ Gia Huy lấp lửng:

- Cũng còn một chuyện nữa...

Thu Minh từ nãy giờ chỉ biết im lặng và nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng đến lúc này, cô thấy đã quá sức.

- Thôi, mẹ à. Mình về đi!

Gia Huy hốt hoảng chụp tay cô.

- Thu Minh!

Cô lắc đầu:

- Để cho em về. Xin phép bác.

Thu Minh chào mẹ Gia Huy rồi cương quyết kéo tay mẹ:

- Đi mẹ!

- Thu Minh! - Gia Huy vội đi nhanh theo cô.

- Tôi đã nói xong đâu. Gia Huy! - Mẹ Gia Huy lớn tiếng gọi.

Bà Thu Mai quay lại, lịch sự hỏi:

- Thưa, chị cứ nói!

Mẹ Gia Huy đanh giọng:

- Được. Gia Huy nghe đây! Ba mẹ không thể ngồi sui gia với một người không chồng mà có con. Nghe rõ chưa?

Bà Thu Mai chết sững:

- Mẹ!

Thu Minh thảng thốt gọi, rồi cô nhìn mẹ Gia Huy trân trối. Gia Huy cũng hóa đá.

- Tôi về đây - Mẹ Gia Huy cười đắc thắng và bỏ đi ra.

- Khoan đã! - Bà Thu Mai lên tiếng.

Mẹ Gia Huy kiêu hãnh chờ đợi.

- Nói đi!

Bà Thu Mai cầm ly nước lên, hất thẳng vào mẹ Gia Huy.

- Chị... tồi lắm!

- Ối! - Thu Minh ôm lấy mặt.

Bà Thu Mai nắm tay con.

- Đi con!

Bà bỏ đi thật đàng hoàng. Sau lưng bà, hai mẹ con Gia Huy đứng chết trân.

Nhưng rồi Gia Huy cũng chạy đi.

- Gia Huy! Gia Huy! - Mẹ Gia Huy gào lên.

oOo

Khi biết mẹ thật sự ngủ say, Thu Minh rón rén đứng lên. Cô ra trước hiên nhà và bật khóc tức tưởi.

Nếu biết mẹ Gia Huy có thái độ như ban sáng, chắc chắn cô sẽ không bao giờ đến. Nhưng điều làm cô đau lòng nhất là mẹ bị người ta lăng nhục.

Tội nghiệp mẹ! Sau khi lấy hết sự bình tĩnh để đối phó với mẹ Gia Huy, bà đã khóc nức nở với con.

- Xin lỗi con! Mẹ đã làm liên lụy tới con.

- Mẹ đừng nói như vậy, mẹ Ơi - Thu Minh cố ngăn dòng nước mắt - Cho dù ai nói thế nào thì mẹ vẫn là người con tôn kính nhất.

- Không đâu. Mẹ không xứng đáng. Mẹ đã sai lầm và đã không thể gội được vết nhơ đó...

Thu Minh an ủi mẹ.

- Chỉ là một kỷ niệm buồn thôi mẹ. Vì dù sao mẹ đã có con, đứa con gái mẹ hết lòng yêu thương và chưa bao giờ để mẹ buồn.

- Đúng rồi!

Bà Thu Mai ráng nhoẻn miệng cười. Sau cơn sốc, bà biết con gái bà đang hết sức cố gắng ngẩng cao mặt. Vì vậy, bà phải là chỗ dựa vững chãi cho con. Và bà không được buồn nữa.

Chẳng phải Thu Minh đáng khóc hơn bà hàng vạn lần đó sao? Ngay trong ngày ra mắt mẹ người yêu mà bị từ chối, lăng nhục như thế... Nếu không phải là người can đảm, nó đã gục ngã rồi chứ chẳng chơi.

Nhưng bà có một điều cần nói với nó:

- Thu Minh! Nếu con muốn biết về cha của con, mẹ sẽ...

- Không cần đâu mẹ - Thu Minh lắc đầu - Hãy cứ để cha trong tâm hồn con như những gì mẹ nói.

- Được. - Bà nghẹn ngào.

- Mẹ ngủ đi!

Thu Mình dìu mẹ vô giường. Cô ngoan ngoãn nằm cùng mẹ và dụi mặt vào ngực bà. Và bây giờ cô đứng đây để có thể hả hê khóc cho thân phận tội nghiệp của mình.

Chuông điện thoại reo lên đột ngột, Thu Mình lẹ làng chạy vào. Cô sợ mẹ thức giấc.

- Alô.

- Thu Minh! - Giọng Gia Huy như đã say - Đến với anh đi, góc phố Duy Tân đó. Nếu không đến, anh sẽ không về.

Thu Minh buồn thiu:

- Nói gì nữa bây giờ Gia Huy! Khuya lắm rồi.

Nhưng Gia Huy đã tắt máy.

Thu Minh đứng đấy một lúc rồi thay bồ độ khác đi ra.

OoO

Vừa ra khỏi cửa lại phải chạy vô vì chuông điện thoại lại reo, Thu Minh khẽ lắc đầu nhấc ống nghe:

- Alô. Được rồi, em sẽ đến Gia Huy à.

- Anh đây! - Giọng Mạnh Khang nhẹ tênh - Em có hẹn sao?

- Vâng. - Thu Minh cố nén tiếng thở dài.

- Tiếc quá! Nhưng anh cũng muốn gặp em một chút. Em có thể...

- Xin lỗi anh Mạnh Khang.

Thu Minh cắt ngang. Cô khổ sở đặt máy xuống rồi đi ra cửa.

Trời đã về khuya. Không khí se lạnh khiến Thu Minh rút vai co ro. Góc phố Duy Tân cách nhà cô không xa, nên Thu Minh đi bộ một chút là đến nơi.

Từ xa, cô đã thấy Gia Huy. Anh ở ngồi một bàn gần vỉa hè, đầu gục xuống, dưới chân là một đống vỏ chai bia lăn lóc.

Thu Minh khẽ khàng kéo ghế ngồi đối diện với anh. Gia Huy ngẩng lên:

- Anh cứ sợ em không đến nữa. - Giọng anh đầy phiền muộn.

- Anh say rồi, đừng uống nữa anh.

Thu Minh chạm nhẹ vào tay Gia Huy. Anh đau khổ nắm lấy tay Thu Minh siết chặt:

- Đừng bỏ anh nghe Thu Minh! Anh xin lỗi đã làm em và mẹ phải đau lòng. Nhưng anh không thể mất em được. Anh đau khổ chỉ muốn chết thôi.

- Gia Huy!

Thu Minh buồn rầu kêu lên. Cô biết anh nói thật và lòng cô lo muốn thắt lại.

- Tình cảm của chúng ta đã thật đẹp nhưng rất tiếc là...em thật tình không xứng với gia đình anh. Nếu em biết điều này sớm hơn thì năm năm trước em đã không quen anh..

- Anh không nghe...không muốn nghe gì hết...- Gia Huy hươ tay - Anh mong gặp em chỉ để xác định một điều rằng em còn nghĩ đến anh. Chuyện sáng nay cho anh xin lỗi em.

- Làm sao mẹ em còn có thế gặp mặt mẹ anh được nữa. Cả em cũng thấy không thể.

- Hãy cho anh thời gian đi! Chuyện gì rồi cũng qua, cũng phai.

Thu Minh đứng dậy:

- Về thôi, Gia Huy! Đã quá khuya mà em thì còn mẹ Ở nhà. Mẹ cũng đã rất đau khổ.

- Anh biết.

Gia Huy đứng dậy. Anh bấu vào vai cô, bước những bước xiêu vẹo.

- Sao lại ra nông nỗi này chứ? - Anh rên rỉ.

Thu Minh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ dìu anh đi.

Đưa được anh vào nhà, rồi vào phòng, Gia Huy đổ vật xuống giường.

Thu Minh lưỡng lự một chút rồi cúi xuống cỡi giày cho anh. Kéo anh nằm cho ngay ngắn, cô lại tất tả đi lấy khăn lau mặt cho anh.

Mùi rượu từ Gia Huy phả ra nồng nặc khiến Thu Minh nhăn mặt. Nhưng cô vẫn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhăn nhúm đau khổ của anh.

- Thật tội nghiệp Gia Huy! Anh chẳng có lỗi gì hết, chỉ là đặt tình yêu không đúng chỗ mà thôi.

Cô đứng dậy. Bất chợt Gia Huy kéo tay cô khiến cô đổ ập vào người anh.

- Anh không thể để mất em được, Thu Minh.

Gia Huy vùi mặt vào cổ rồi ngực cô. Thu Minh chợt hiểu ra điều anh muốn...Cô giãy giụa:

- Đừng Gia Huy! Em xin anh...

Gia Huy như một người điên mất hết lý trí, mặc cho Thu Minh van xin... nhưng bất chợt ngay lúc ấy, Thu Minh xuôi tay:

- Thôi được. Coi như em trả hết những ân nghĩa mà anh dành cho em trong năm năm qua. Hãy nhận đi!

Rồi cô bật khóc nức nở. Gia Huy như bừng tỉnh:

- Về đi, Thu Minh! Anh xin lỗi...

Anh gục đầu vào lòng bàn tay. Thu Minh ngồi dậy. Cô gỡ tay anh ra.

- Nhìn em đi, Gia Huy!

Anh nhìn cô, đôi mắt chất chứa hàng vạn điều muốn nói:

- Về đi! Về liền đi em!

Thu Minh đưa tay cởi luôn chiếc nút cuối cùng:

- Hãy nắm lấy cơ hôi đi, Gia Huy! Rồi anh sẽ không đau khổ nữa. Mà em thì chỉ còn cách này để xoa dịu lòng anh.

Cô nói thật nhanh. Gia Huy đột ngột đứng dậy, lôi Thu Minh xô ra khỏi phòng.

- Về đi!

Anh nói và đóng sập cửa lại.

OoO

Mạnh Khang bực dọc quăng chiếc điện thoại vào góc phòng.

Sao anh không chấp nhận số phận, lại còn biến mình thành một thằng hề.

Thu Minh đã nói và đã thẳng thừng cắt ngang điện thoại.

Năm năm và một lần gặp lại... đương nhiên là anh thua.

Chuông điện thoại lại reng. Mạnh Khang cuống cuồng bò lại lấy:

- Alô. Anh nghe.

- Em đây, Khang. - Giọng Khánh Du thều thào - Đến nhà em liền đi. Em cần anh.

Mạnh Khang thở hắt ra bực bội:

- Mà có chuyện gì chứ?

Nhưng Khánh Du đã cúp máy. Mạnh Khang không thể không đi. Hình như là Khánh Du ốm. Nhưng biết đâu...Khánh Du luôn có những trò làm phiền anh. Mạnh Khang chạy xe rất nhanh.

Vừa gõ cửa, lập tức cửa mở, không kịp nhìn khuôn mặt đỏ bừng đẫm mồ hôi của Khánh Du, Khang đã nói:

- Nếu bày trò làm phiền anh thì liệu đấy.

Khánh Du mím môi, đóng sập cửa lại:

- Vậy thì anh về đi! - Cô hét lên.

Mạnh Khang quay ngoắt đi. Khánh Du khóc nấc. Hóa ra cô bây giờ chỉ làm phiền anh thôi. Cô tệ hại và đáng khinh đến nỗi anh không cần nhìn đến mặt. Cho nên dù cô muốn ngất đi vì mệt thì anh cũng lạnh lùng bỏ đi, không thèm xin lỗi hay năn nỉ, hỏi han lấy một lời.

Tiếng khóc nức nở của Khánh Du trong đêm vắng đuổi theo Mạnh Khang đến tận ngoài sân.

Tiếng khóc khiến Mạnh Khang thấy mình thật tàn nhẫn, nên anh ngập ngừng một chút rồi quay lại:

- Khánh Du! Mở cửa ra!

Anh đập cửa và kêu lớn. Rồi nhớ ra mình có chìa khóa, anh mở cửa bước vào.

Khánh Du ngồi bệt dưới đất gần cửa ra vào, tóc ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng nhoè nhẹt nước mắt.

Mạnh Khang cuối xuống. Vừa chạm vào người cô, anh giật mình:

- Em sốt à?

Rồi anh cuống quýt bồng cô lên, đặt vào giường:

- Để anh gọi bác sĩ.

Khánh Du ứa nước mắt:

- Không cần đâu.

- Vậy chứ làm sao?

- Cho em viên thuốc hạ sốt ở trong tủ kia.

- Tại sao em sốt vậy?

Khánh Du lắc đầu mệt mõi:

- Em không biết.

Mạnh Khang đem thuốc và nước đến cho cô:

- Uống rồi ngủ đi.

- Anh sẽ ở lại chứ?

Mạnh Khang không trả lời mà chỉ gật đầu.

Khánh Du nằm dịch vào trong mình anh, vẻ chờ đợi.

Mạnh Khang làm như không thấy. Anh bỏ ra ghế xa lông và nằm ở đấy.

Nước mắt Khánh Du lại chảy ra. Biết thế, cô không gọi anh đến nữa. Chẳng thà ở một mình còn dễ chịu hơn.

- Thôi, anh về đi - Khánh Du gượng ngồi dậy.

- Được - Mạnh Khang như thoát nạn - Nếu cần, gọi điện cho anh.

- Cám ơn. - Khánh Du cười chua chát.

Khi cánh cửa đóng lại trước mắt cô, Khánh Du biết mình phải làm gì rồi.

OoO

Thu Minh vừa về đến nhà thì trời đổ cơn mưa. Những cơn mưa thoạt đầu còn đuổi nhau rào rào đến mái nhà, sau thì giậm chân chân rầm rầm.

Cởi bỏ trang phục công sở, thay vào bồ đồ mặc nhà rồi cô lăn ra giường.

Mẹ vẫn ở ngoài tiệm sách chưa về. Sự tĩnh lặng làm Thu Minh thấy dễ chịu. Những lúc như thế này mà phải đối mặt với ai thật là một cực hình.

Cô nằm đấy suy nghĩ miên man cho thân phận mình. Sự khinh miệt gia đình Gia Huy dành cho mẹ con cô thật là khủng khiếp. Lẽ ra, cô phải biết rõ thân phận mình khi quen với anh. Để năm năm êm ả trôi qua, bây giờ bị quật ngã bất ngờ, cô thật sự gục ngã.

Nhưng Gia Huy đối với mẹ con cô rất tốt. Năm năm qua, mẹ con cô đã nương tựa vào anh rất nhiều. Cũng chính vì sự vô tư đó mà mẹ con cô mới đau. Còn gì nhục hơn là bị gia đình người yêu từ chối lại còn lớn tiếng khinh thị.

Thu Minh cũng không trách gì mẹ Gia Huy. Lỗi là ở mẹ con cô đã tự hạ thấp danh dự của mình thôi.

Số tiền kia tất nhiên là sẽ phải đưa lại cho Gia Huy, tuy đã muộn nhưng không thể làm khác được nữa. Chỉ tội cho Gia Huy, anh lúc nào cũng vì cô. Cú sốc này không biết anh có vượt qua nổi?

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang qua dòng suy nghĩ của Thu Minh. Cô lồm cồm bò dậy, với lấy ống nghe:

- Alô. Thu Minh đây!

- Em đang ở nhà phải không?

Biết ngay là Gia Huy. Thu Minh nhủ thầm.

- Vâng.

- Anh đến đón em đi chơi nhé.

- Nghĩ đến chuyện tối qua, Thu Minh lắc đầu:

- Em mệt lắm.

- Nhưng anh nhớ em nhiều lắm. Anh muốn phát điên lên vì ý nghĩ sẽ mất em.

Thu Minh lặng thinh.

- Cho anh đến nhé, Thu Minh?

Thu Minh từ chối nhẹ nhàng:

- Em mệt thật, Gia Huy à. Vả lại, em muốn suy nghĩ thêm về chuyện của chúng mình. Vậy nhé anh!

Không chờ Gia Huy đáp lời, cô vội gác máy rồi thở hắt ra. Sao Gia Huy không hiểu là cô đang rất cần sự tĩnh lặng vào lúc này vậy kìa. Nhưng khi cô vừa chuồi người xuống giường thì chuông điện thoại lại reo. Gia Huy chứ không ai khác. Thu Minh làu bàu rồi vơ lấy chiếc gối đậy lỗ tai lại. Nhưng chuông vẫn cứ reo một cách lì lợm. Sau cùng, không dừng được, Thu Minh phải ngồi dậy.

- Alô. - Giọng cô hơi gắt.

- Là anh đây.

- Úi...- Thu Minh hoảng hồn, ngồi thẳng lên. - Vâng, chào anh. Anh gặp em có chuyện gì không?

Mạnh Khang có vẻ dè dặt:

- Nếu em không bận, mời em đi uống nước với anh.

- Đang mưa như thế này ư?

- Anh sẽ đón em.

Đột nhiên, Thu Minh thay đổi ý định:

- Cũng được. Em sẽ chờ.

- Vậy anh đến ngay.

Thu Minh mở tủ áo, cô chọn một cái đầm ôm màu tím nhạt. Mỹ Khanh vẫn khen cô mặc chiếc áo này trông trẻ và rất đằm thắm.

Cô vừa trang điểm xong đã nghe tiếng chuông gọi cửa. Cứ như Mạnh Khang đã chờ sẵn ở đâu đó rồi chạy đến. Thu Minh giương dù chạy ra. Mạnh Khang trong chiếc áo mưa rộng vẫn ngồi trên xe chờ.

- Cụp dù đi! Che chung áo mưa với anh nè.

Mạnh Khang nói lớn. Thu Minh gật đầu làm theo. Chiếc xe vọt đi khiến Thu Minh phải chụp eo anh, rồi như chạm phải điện tê rần cả người. Thu Minh vội vã thả tay ra.

- Em thích đi đâu?

Mạnh Khang nghiêng đầu hỏi lớn, nhưng tiếng mưa và gió thổi bạt tiếng anh, Thu Minh phải chồm tới hỏi:

- Anh nói sao?

- Em muốn đi đâu?

- Đâu cũng được. Chạy vòng vòng trong mưa càng tốt.

- Được.

Mạnh Khang chỉ nói có vậy rồi cho xe chạy nhanh hơn. Thu Minh không có cách nào khác là phải ôm chặt lấy eo anh. Cứ thế, họ chạy loanh quanh trong mưa, mặc kệ chuyện vừa ướt vừa lạnh.

Rồi không biết tự lúc nào, Thu Minh tựa hẳn vào người Khang, và bàn tay của Mạnh Khang cũng đã nắm nhẹ tay cô.

Với Gia Huy, dường như cô chưa bao giờ có cảm giác bình yên và dễ chịu như thế này. Cả sự rung động mãnh liệt đang đốt cháy trái tim cô rồi lan toa? khắp châu thân.

- Anh yêu em. - Mạnh Khang thì thầm.

Thu Minh không thể nghe được vì tiếng mưa và tiếng máy xe rào rào bên tai cô. Nhưng trực giác cho cô biết những gì Mạnh Khang đang biểu lộ. Có lẽ cô đầu hàng thôi. Trái tim cô vốn yếu đuối và nhạy cảm trong khi Mạnh Khang lại quá nồng nàn, quyến rũ.

- Anh yêu em.

Mạnh Khang lặp lại lớn hơn, rồi anh cho xe tấp vào mái hiên nhà. Trong khi Thu Minh còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn.

Thu Minh nhắm mắt. Đất trời vụt trở nên bồng bềnh. Cô sung sướng nhận cảm giác ngọt ngào mà Mạnh Khang mang đến.

Giây phút này mọi hình ảnh, mọi ưu tư suy nghĩ về Gia Huy tan biến đâu mất, cô chỉ biết con tim mình đang run rẫy vì Mạnh Khang, không thể giấu lòng được nữa.

- Chúng ta cưới nhau nhé?

Tiếng Mạnh Khang đánh thức cơn mê của Thu Minh. Ôi! Cho dẫu có yêu anh thế nào thì chuyện của cô và Gia Huy vẫn chưa ngã ngũ. Vả lại, cô không muốn mọi người hiểu lầm Mạnh Khang là nguyên nhân, là động lực nếu sau này chuyện cô và Gia Huy không thành. Sẽ không ai hiểu cho cô. Ngay cả chính cô, khi nghĩ cho đến tận cùng vẫn thấy mình thật là đáng trách.

Thu Minh vội giương dù lên rồi vụt bỏ chạy. Cô phải tránh xa hấp lực của Mạnh Khang. Cô không thể có lỗi với Gia Huy, cho dẫu thật trong lòng cô như thế nào và chuyện giữa cô với Gia Huy có như thế nào.

Một chiếc xe bất ngờ thắng sát bên cạnh cô. Cửa mở ra Gia Huy nhìn cô:

- Lên xe đi.

Thu Minh run rẩy lắc đầu:

- Không.

- Lên đi.

Gia Huy nhoài người nắm tay cô kéo vào xe, khiến Thu Minh phải vội sụp dù xuống. Cửa xe đóng lại.

Gia Huy lặng lẽ cho xe chạy, không một lời hỏi han. Một lúc như chợt nhớ, anh thẩy cho cô một cái khăn và chiếc gương rồi bảo:

- Lau mặt đi!

Thu Minh vừa cầm lấy gương soi chợt sững người. Đôi môi nhòe nhoẹt son, dấu tích của nụ hôn cuồng dại Mạnh Khang vừa trao.

Cô liến nhìn Gia Huy. Nét mặt anh vẫn bình thản và lạnh băng.

- Em không sao chứ?

Câu hỏi làm Thu Minh cúi đầu:

- Cho em xuống ở đây. - Cô nói thật khó khăn.

- Hắn là ai?

- Là... - Thu Minh quay nhìn anh vẻ ngạc nhiên.

- Bạn thời tiểu học, mà có lần em nói, phải không?

Thu Minh gật đầu và cô nhớ lần đó cô đã dối anh.

- Em không...yêu anh ta chứ?

- Cho em xuống. - Thu Minh lấy lại vẻ bình tĩnh.

Gia Huy phớt lờ:

- Đây là lần thứ hai, anh gặp anh ta. Nếu còn lần nữa, anh sẽ không nương tay đâu.

- Anh.. - Thu Minh ngẫng mặt lên không dấu được vẻ bất mãn.

Gia Huy cầm tay cô đưa lên:

- Chúng ta đã đính hôn. Bất kể cha mẹ anh có ý gì, anh không quan tâm. Anh đã đến tuổi trưởng thành, cuộc đời anh là do anh định đoạt.

Thu Minh co tay lại. Cô nhìn chiếc nhẫn lom lom. Đâu phải cô không nhớ điều đó.

- Chuyện gì rồi cũng qua hết. Ba mẹ anh hay sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, chỉ cần em đừng yếu lòng và hãy nhớ rằng anh yêu em.

Thu Minh xấu hổ khi thấy Gia Huy như thấu rõ lòng cô.

- Em xin lỗi. - Cô nói lí nhí.

- Không thay đổi gì nữa nhé, Thu Minh! Anh sẽ chọn một ngày đẹp nhất và sẽ lo tất cả cho đám cưới của tụi mình.

Thu Minh không đáp. Cô nhắm mắt tựa vào nệm xe. Vẻ kiêu hãnh của mẹ Gia Huy, nước mắt tủi nhục của mẹ cô, ánh mắt nồng nàn của Mạnh Khang và nỗi đau khổ cố giấu của Gia Huy. Tất cả những hình ảnh đó cứ lần lượt hiện ra làm cô rối rắm, ngột ngạt.

Cô đan hai bàn tay vào nhau. Một lần nữa, chiếc nhẫn đính hôn lại nhắc nhở cô. Cô phải làm sao đây?

OoO

Những trăn trở làm Thu Minh gục ngã. Cô nằm bẹp trên giường suốt một ngày. Điện thoại liên t?

Danh sách chương


Sách tương tự