
Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Tổng số chương: 124
Chương mở đầu:
Dương Châu tháng ba, diễn tấu nhạc khí đàn sáo bên sông Tần Hoài bên tai không dứt, ở cuối sông, có một phủ viện nhà giàu đang có chiêng trống náo nhiệt.
Đó là thủ phủ Giang nam của Lý gia, hôm nay là ngày nữ nhi nhà hắn tròn tuổi (một tuổi), bây giờ hắn đã năm mươi tuổi, trước kia ngoại trừ thê tử kết tóc bên ngoài không có những thê thiếp nào khác. Vốn dĩ không có con là điều hối tiếc nhất cả đời, chẳng biết tại sao tự nhiên năm trước hắn lại có thêm một tiểu thiếp, mấy tháng sau liền sinh hạ nữ nhi.
Đương nhiên Lý lão ra rất vui mừng vì có nữ nhi, chẳng thế mà, từ sáng sớm tiệc cơ động đã bắt đầu được dọn lên, trăm dặm lân cận cũng có thể nhặt được tiền mừng của hắn rơi ra!
Ban đêm, một ngọn đèn nê ông lửa chiếu sáng cả con sông ngọc bích, âm thanh ăn uống linh đình chưa chấm dứt, xa xa còn có thể ngửi thấy mùi rượu Lê Hoa Xuân, cả tòa thành Dương Châu cũng bị nhiễm không khí vui vẻ này, trên sông ngọc bích thuyền qua qua lại lại, oanh ca ngâm nhẹ, mi hoặc mê loạn trong đêm, mơ hồ có gợn sóng di động!
Lúc phồn hoa cuối cùng tan mất, khi hương rượu kia trở nên nhạt, ngọn đèn dầu nhỏ mờ ám, không khí vui mừng của Lý gia cũng ngủ theo cả tòa thành thị lắng động lại.
Trang trí đổi mới hoàn toàn lại đình viện xinh đẹp đắt tiền, năm chén nhỏ lấy vàng làm đế, lấy ngọc làm đồ trang trí, đèn cầu phúc to lớn sáng loáng đứng ở giữa sân, vợ chồng Lý lão gia ôm lấy tiểu thư Lý gia tiễn bước nhóm khách cuối cùng, chuẩn bị đi nghỉ.
Vậy mà, bọn họ còn chưa bước kịp vào phòng khách trong sân liền lâm vào bóng tối.
Đột nhiên xuất hiện biến cố làm cho mọi người lập tức sững sờ, bọn hạ nhân còn chưa kịp kêu lên tiếng, hàn quang chợt lóe, huyết sắc (máu) bắn tung tóe, mọi thứ đến quá nhanh!
Hắc y nhân đến không có lý do gì rõ ràng, giơ tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát hoàn thành một cuộc sát phạt trong đêm, chiến đao bọn họ mang theo chỉ hứng thú với đêm tối, giống như đến từ Cửu U Minh vực, chỉ thu nhặt hồn phách thế nhân (người trần).
“Hồi bẩm thống lĩnh, không giữ lại một ai.”
Thống lĩnh Hắc ý nhân bị kêu xoay người, ánh mắt như điện, một cái chớp mắt tiếp theo liền sải bước đi tới hồ nước trong sân, hồ nước cũng không có nước, trong chính viện là tụ bảo tụ tài, giờ phút này, nó lại dùng để cứu mạng.
Thống lĩnh kia cúi người chụp vào trong hồ nước, trong tay xuất hiện một chiếc tã, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết như ngọc bên dưới, đây là tiểu thư Lý gia.
“Thống lĩnh, giao cho thuộc hạ đi!”
Thống lĩnh Hắc y nhân không lên tiếng, một đứa con nít một tuổi ở trong tay hắn, hắn chỉ cần buông lỏng tay, mọi thứ sẽ kết thúc.
“A a…………”
Tiếng bi bô nhu mềm bỗng xuất hiện ở trong bóng đêm yên tĩnh, ở nơi sát khí nồng đậm cùng máu tanh trước mặt như vậy, nét mặt tiểu hài tử này cười tươi như hoa, hàn quang trong con ngươi chợt lóe, cho nên chưa đựng sát khí thâm trầm!
Đêm trăng đặc biệt nặng nề, nhìn thấy tiểu thư Lý gia nở nụ cười như vậy tâm thống lĩnh Hắc y nhân chợt run mạnh, “ba” một tiếng, thống lĩnh Hắc y nhân mặt không chút thay đổi vỗ một chưởng vào giữa lưng tiểu hài tử, tiểu sinh mệnh mới vừa một tuổi, cứ như vậy biến mất.๖ۣۜDien
“Đốt nơi này, mau rời đi!”
Ra lệnh một tiếng, những người khác ở khắp nơi nhanh chóng biến mất, ngay sau đó ngọn lửa lớn nhỏ nhanh chóng bao phủ khắp nơi lớn nhỏ trong nhà, ngọn lửa nuốt vào nhả ra, gió lạnh thổi qua, chỉ một giây lát, cả sông ngọc bích đều bị nhiễm ánh lửa đỏ rực này.
Một năm kia, chuyện vui nhà Lý lão gia thay đổi thành tang sự, đại hỏa (hỏa hoạn) đốt suốt một đêm.
Một năm kia, nước sông ngọc bích vô cớ biến thành huyết sắc, giống như trong điện đang tế một trăm hai mươi ba sinh linh.
Một năm kia, ở kinh thành trong nhà Đô Úy kỵ binh dũng mãnh mới vừa được thăng chức quan có thêm một vị Nhị tiểu thư, vị Nhị tiểu thư này vừa sinh ra đã mắc đủ chứng bệnh, chưa đầy tháng liền bị đưa đi đến thần y Ngọc Linh môn trên Ngọc Tuyết Sơn để điều dưỡng, một lần đi, chính là mười bảy năm!
Trong bóng tối mùi nấm mốc xen lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt ngập tràn trong không khí, trên cây cột đen tối, đang buộc chặt một cô gái mặc áo tơ trắng.
Không biết qua bao lâu, lông mi nàng kia giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Mượn một chút ánh sáng ở cửa sổ mái nhà, đôi mắt cực tốt của nàng, thật lâu mới nhìn rõ cách bố trí trong căn phòng này, roi mang máu, xích sắt rỉ sắt, cây trúc đẫm máu…
Đây hẳn là phòng hình phạt!
Sở Vân cả người đứng mỏi nhừ, gió lạnh tháng ba xuyên qua cửa sổ mà vào, xem lẫn một chút lạnh lẽo, mà con ngươi của nàng còn lạnh hơn cả gió! Ý cười khóe miệng, chứa lạnh! Chứa ác! Chứa hận!
Bốn phía quá vắng vẻ, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Đạp, đạp, đạp --- ------
Mỗi một âm thanh đều như giẫm nát trái tim của nàng.
“Rắc rắc” một tiếng, cửa sắt phòng tối bị mở ra trong nháy mắt, Sở Vân híp mắt nhìn bóng người xuất hiện ở cửa, cách xa như vậy nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt oán độc kia, không khỏi cười lạnh một tiếng, đúng là tới thật nhanh!
Tiếng bước chân nặng nề dừng lại ở giữa cửa phòng tối một chút, ánh mắt thâm độc của Cố Tú Cầm nhìn chằm chằm vào Sở Vân đang bị trói ở trên cây cột.
Đột nhiên, tàn nhẫn cười một tiếng, nàng bước từng bước một đi vào, đưa ra bàn tay ngọc, không chút lưu tình bóp lấy cằm của Sở Vân.
“Ngẩng đầu lên!” Giọng nói bén nhọn.
Vân Khinh bị buộc ngẩng đầu, hai mắt sắc sảo của nàng híp lại, nữ nhân trước mắt ánh mắt ngoan lệ (tàn nhẫn), hận không thể đem bầm thây nàng thành trăm đoạn, quả nhiên, năm đó là nàng!
Nàng dịu dàng cười một tiếng, lộ ra quỷ dị: “Mười bảy năm trước, hắn ôm ngươi trở về, nói là cốt nhục của hắn ở ngoài, hắn đã đáp ứng ta, không nạp tiểu thiếp, chỉ đối tốt với một mình ta, nhưng lại dám ở bên ngoài có nghiệt chủng như ngươi!”
Móng tay đập thật sâu vào da thịt Vân Khinh, chỉ một lát sau liền có máu chảy ra, Cố Tú Cầm làm như không thấy, đứng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt Vân Khinh.๖ۣۜDien
“Quả nhiên bộ dạng lớn lên rất quyến rũ! Chỉ sợ là nương của tiện nhân ngươi cũng có bộ dạng này, ta muốn gặp nàng biết bao, chỉ đáng tiếc, ta hỏi hắn thế nào hắn cũng không chịu nói cho ta biết, hắn nói nàng đã chết, chết thì sao! Chết ta cũng quật phần mộ của nàng lên, ai kêu nàng quyến rũ nam nhân của người khác như vậy, đê tiện!”
Nghe nói như vậy, Vân Khinh không khỏi cắn chặt hàm răng, nắm chặt tay bị chói vào sau cột, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
“Nhìn khuôn mặt nhỏ bé này một chút lớn lên nhất định sẽ làm cho rất nhiều người yêu nha, cũng có thể đi câu dẫu phu quân của người khác! Đau không?” Cố Tú Cầm hơi buông nàng ra, nhưng mà một cái chớt mắt tiếp theo móng tay lại đâm sâu hơn vào gò má nàng: “Biết đau mới tốt! Bây giờ ta sẽ hủy đi gương mặt này của ngươi, xem ngươi còn có thể giống như nương của ngươi đi câu loạn người ở khắp nơi nữa hay không!”๖ۣۜDien
Lông mày nàng nhíu lại: “Mười bảy năm trước ta muốn độc chết ngươi, ngươi biết không? Ta hạ độc xong lại thấy hối hận, lúc đó ngươi không hiểu cái gì, cứ chết như vậy chẳng phải là rất đáng tiếc sao, thật may là, hắn không để cho ngươi chết, cuối cùng còn đưa ngươi đến Ngọc Tuyết sơn!”
Một giọt máu tươi từ trên mặt Vân Khinh chảy xuống, nàng cắn chặt môi dưới, hai tròng mắt khép hờ, bởi vì đau đớn màu sắc đôi môi từ từ trở nên xanh trắng.
Nhìn thấy bộ dạng gian nan của Vân Khinh, hình như Cố Tú Cầm càng vui vẻ hơn, móng tay hướng về phía trước vùi lấp trên da thịt Vân Khinh hơi, chỗ kia có thể loáng thoáng thấy được huyết nhục (máu thịt), nàng giòn giã cười một tiếng: "Đừng khóc, đừng khóc, nếu bây giờ ngươi khóc, sau này sẽ phải sống qua ngày như thế nào?"
"Nếu đã trở lại, phải chịu cơn thịnh nộ của ta một chút, cho đến khi ta hả giận mới thôi." Cố Tú Cầm buông Vân Khinh ra, chán ghét lấy khăn tay ra lau khô vết máu trên tay.
"Ngươi nhớ, hôm nay ta sẽ giữ ngươi lại, nhưng mà, ngươi không phải Nhị tiểu thư trong phủ, mặc dù vĩnh viễn Thượng Thư phủ không có Nhị tiểu thư, nhưng có thể có nhiều hạ nhân, ngươi đừng mơ tưởng có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, ta muốn ngươi làm trâu làm ngựa cả đời để chuộc lỗi cho người nương tiện nhân của ngươi."
Sở Vân Khinh ngẩng khuôn mặt đầy vết máu lên, trong mắt nàng mơ hồ nở nụ cười: "Mười bảy năm trước phụ thân đã thừa nhận thân phận của ta, ngươi đối với ta như vậy hắn sẽ không đồng ý."
Ba! Ba!
Cố Tú Cầm tát hai cái liên tục làm cho mặt của Sở Vân Khinh lệch sang một bên: "Nếu ngươi dám ở trước mặt ta gọi hắn hai chữ kia, ta sẽ lại đánh ngươi, ngươi gọi một lần ta đánh một lần, để xem mùi vị của hai chữ kia tốt, hay mùi vị bị đánh tốt.”
Khóe miệng Sở Vân Khinh lại thêm một vết máu mới, nàng chỉ lạnh giọng cười một tiếng, không khỏi mang theo chút tàn nhẫn.
Ánh mắt của nàng làm cho người ta cảm thấy âm u sợ hãi, Cố Tú Cầm chống lại ánh mắt trong nháy mắt đó của nàng, kìm lòng không được lùi về đằng sau mấy bước!
Cố Tú Cầm liếc mắt nhìn nụ cười của Sở Vân Khinh,không khỏi tức giận, hàm răng khẽ cắn, thanh âm có chút bén nhọn nói: " Ngươi gọi hắn là phụ thân sao? Nhưng mà mười bảy năm qua hắn cho ngươi bạc cho ngươi vật, nhưng có từng đến nhìn ngươi một cái chưa? Ngươi nói hắn không đồng ý ta đối với ngươi như vậy, vậy chúng ta liền chờ xem, chẳng qua ta có thể nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi còn ở lại Thượng Thư phủ một ngày, ngươi một ngày cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!"
Ánh mắt Vân Khinh chợt lóe lên, như có nghi ngờ, vào cái đêm đầy máu mười bảy năm trước kia, Sở Thiên Tề mang theo người giết hết một trăm hai mươi nhân khẩu nhà nàng, chỉ hạ thủ lưu tình đối với duy nhất mình nàng, một chưởng kia cũng cố làm ra vẻ huyền bí.
Rồi sau đó, hắn mang theo nàng trở về Thịnh Kinh, chỉ đáng tiếc, Cố Tú Cầm nhất quyết không chịu buông tha, nhất định muốn hạ độc độc chết nàng, mặc dù lúc màng thoi thóp Sở Thiên Tề để nàng đi Ngọc Tuyết sơn, nhưng cũng để nàng ở lại nơi đó.
Sở Vân Khinh chau mày, tại sao hắn giết tộc nhân của ta, rồi lại cứu một mình ta? Mười bảy năm qua chẳng quan tâm tới, có phải hắn cũng giống như độc phụ trước mặt này hay không?
Cố Tú Cầm hừ một tiếng: "Buổi chiều đầu tiên đến Thượng Thư phủ, ngươi liền ở lại đây một đêm đi, so với chỗ ngươi ở sau này, cũng coi như là tốt, tốt nhất là nên quý trọng đi."
Nói xong lời này, Cố Tú Cầm xoay người đi ra cửa, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy nàng nói với người ngoài canh cửa: "Canh chừng cho tốt, ngày mai người trong nhà sẽ là nô tài thấp nhất trong phủ!"
Cái đầu cúi thấp của Sở Vân Khinh cuối cùng cũng ngẩng lên, nàng đưa đầu lưỡi nuốt trọn về máu trên môi vào trong miệng, sau đó khóe miệng hé ra một nụ cười lạnh lùng, cho rằng sẽ phải chịu mười tám loại hình cụ trong phòng một lần, không nghĩ đến lại kết thúc như vậy!
Nàng, Sở Vân Khinh, dã loại (con riêng) của Đại Thần Binh Bộ Thượng Thư Sở Tề Thiên, bởi vì từ nhỏ "thể chất không tốt" bị đưa đến Ngọc Tuyết Sơn điều dưỡng, khổ sở bên ngoài mười bảy năm, không ngờ vừa mới trở về đã bị nô tài đánh bất tỉnh đưa vào hình phòng!
Còn nha đầu Sở Ảnh nàng mang theo về, hiện tại không rõ sống chết.
Sở Vân Khinh tỉ mỉ thưởng thức vị ngai ngái từ đầu lưỡi, muốn để ta làm hạ nhận phải không, vậy thì hãy chờ xem, một ngày nào đó, nợ máu phải trả bằng máu, những người kia muốn đưa nàng vào chỗ chết, những người kia muốn ngăn cản nàng báo thù, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!
Danh sách chương
- Chương 1 Phòng hình phạt hủy dung, chủ mẫu ác độc
- Chương 2 Thích khách đột kích, xả thân cứu phụ
- Chương 3 Đêm tối sát phạt, điều kiện của nàng
- Chương 4 Quanh co khúc khuỷu, tổ mẫu nhận thân
- Chương 5 Thánh Thủ Hoành Vân, khai chẩn Kinh Thành
- Chương 6 Côn hạ cứu người, sơ hiển phong mang
- Chương 7 Như Ngọc công tử, phương pháp giải cổ
- Chương 8 Duệ Vương tới chơi, tranh giành đối lập
- Chương 9 Tâm kế của chủ mẫu, chuẩn bị dự tiệc
- Chương 10 Quỳnh hoa ngự yến, đánh trả bắt đầu
- Chương 11 Phát hiện ngoài ý muốn, tiếng cầm kinh sợ
- Chương 12 Nếu muốn khiến cho diệt vong, trước phải có bản lĩnh
- Chương 13 Cấm cung chi biến, xuất thủ cứu người
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34 Vẻ đẹp khuynh thành, hồng mâu yêu mị
- Chương 35 Thị huyết sát phạt, Thịnh kinh sinh loạn
- Chương 36 Tiêu Triệt sinh nghi, chủ mẫu trả thù
- Chương 37 Tiêu Triệt thành bằng hữu, Vân Khinh hồi phủ
- Chương 38 Trà phú quý, chủ mẫu tính toán
- Chương 39 Tiến cung sinh biến, tình cảnh nguy cấp
- Chương 40 Bệnh dịch trong cung, gian nguy vây khốn
- Chương 41 Bệch dịch khó chữa, thâm cung có quỷ
- Chương 42 Tiêu Triệt tức giận, quả nhiên là nàng
- Chương 43 Lãnh cung Hoàng hậu, mẫu thân Tiêu Triệt
- Chương 44 Quanh co khúc khuỷu, liễu rũ hoa cười
- Chương 45 Thần ý thần bí, Tiêu Cấp trợ giúp
- Chương 46 Chủ mẫu sinh nghi, lo lắng tan đi
- Chương 47 Thái hậu khác thường, được ban thưởng
- Chương 48 Xem tinh tượng, thiên mệnh quý nữ
- Chương 49 Chuyện cũ trước kia, dung mạo xinh đẹp
- Chương 50 Hai bên động tình, nguy hiểm quấn quanh
- Chương 51 Cung yến phong thưởng, tư thế quận chúa
- Chương 52 Cáo lão về quê, Hoàng đế bệnh nặng
- Chương 53 Quận chúa hồi phủ, Thượng Thư định giết người
- Chương 54 Di nương sanh non, phu nhân bị giam
- Chương 55 Điên cuồng nguyền rủa, tiếng động ngoài ý muốn
- Chương 56 Huynh muội tình thâm, xuân tình ái muội trong Vương phủ
- Chương 57 Hồng y vô danh, nam nhân yêu nghiệt
- Chương 58 Đáng hay không đáng, tất cả đều là nàng
- Chương 59 Một cuộc lợi dụng, gợn sóng bắt đầu
- Chương 60 Hoàng đế bệnh nặng, vào cung coi bệnh
- Chương 61 Hoàng đế tỉnh lại, lòng của Đế vương
- Chương 62 Hiếu thuận được sủng ái, nhiệm vụ mới
- Chương 63 Chớ lộ tài đánh đàn, coi chừng Quý phi
- Chương 64 Hoàng hậu hàm oan, Hoàng đế cấm kỵ
- Chương 65 Cầm phổ thần bí, đêm vào Cấm Cung
- Chương 66 Đêm trăng tròn, tiếng đàn trong cung cấm
- Chương 67 Lấy cầm mê hoặc người, chuyện cũ tái hiện
- Chương 68 Cùng trời cuối đất, đừng nói buông tay
- Chương 69 Là độc không phải bệnh, Lệ phi nói thật
- Chương 70 Làn sóng ngầm, lòng Minh vương
- Chương 71-1 Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (1)
- Chương 71-2 Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (2)
- Chương 71-3 Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (3)
- Chương 71-4 Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất hiện (4)
- Chương 72 Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!
- Chương 72-2 Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy! (2)
- Chương 72-3 Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy! (3)
- Chương 72-4 Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy! (4)
- Chương 73-1 Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị (1)
- Chương 73-2 Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị (2)
- Chương 73-3 Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị (3)
- Chương 73-4 Bị thương ngoài ý muốn, thâm cung quỷ dị (4)
- Chương 74-1 Quý Phi bị giam, công chúa Vu quốc đến (1)
- Chương 74-2 Quý phi bị giam, Công chúa Vu quốc đến (2)
- Chương 74-3 Quý phi bị giam, công chúa Vu quốc đến (3)
- Chương 74-4 Quý phi bị giam, công chúa Vu quốc đến (4)
- Chương 75-1 Tan rã trong không vui, ai đi hòa thân? (1)
- Chương 75-2 Tan rã trong không vui, ai đi hòa thân? (2)
- Chương 75-3 Tan rã trong không vui, Công chúa cầu thân (3)
- Chương 76-1 Triền miên trong nước, còn nhiều thời gian (1)
- Chương 76-2 Triền miên trong nước, còn nhiều thời gian
- Chương 76-3 Triền miên trong nước, còn nhiều thời gian
- Chương 77-1 Đưa người hòa thân, gian tế Tây Lương
- Chương 77-2 Đưa người hòa thân, gian tế Tây Lương
- Chương 77-3 Đưa người hòa thân, gian tế Tây Lương
- Chương 77-4 Đưa người đi hòa thân, gian tế Tây Lương
- Chương 78-1 Tạm thời thu tay, quyết định của nàng
- Chương 78-2 Tạm thời thu tay, quyết định của nàng
- Chương 78-3 Tạm thời thu tay, quyết định của nàng
- Chương 78-4 Tạm thời thu tay, quyết định của nàng
- Chương 79-1 Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến
- Chương 79-2 Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến
- Chương 79-3 Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến
- Chương 79-4 Lòng của Đế vương, Sở phủ kinh biến
- Chương 80 Trong phủ lâm nguy, nổi lên sóng gió
- Chương 81 Giấu hòm rời kinh, gặp thoáng qua
- Chương 82 Chạy trốn khỏi kinh, lộ bộ mặt thật
- Chương 83 Đi thuyền trên sông, càng lúc càng xa
- Chương 84 Tranh giành đối lập, tên bắnQuận chúa
- Chương 85 Đánh đàn ở bến đò, vang danh bốn phương
- Chương 86 Nguyên nhân phản bội, truy đuổi ngàn dặm
- Chương 87-1 Trúng dược hợp hoan, linh điêu chỉ đường
- Chương 87-2 Trúng dược hợp hoan, linh điêu chỉ đường
- Chương 88-1 Đoàn tụ, tiết Thất xảo
- Chương 88-2 Đoàn tụ, tiết Thất xảo (2)
- Chương 88-3 Đoàn tụ, tiết Thất xảo (3)
- Chương 88-4 Đoàn tụ, tiết Khất Xảo (4)
- Chương 88-5 Đoàn tụ, tiết Khất Xảo(5)
- Chương 89 Đã lâu không gặp, trước giờ đại tuyển
- Chương 90-1 Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (1)
- Chương 90-2 Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (2)
- Chương 90-3 Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (3)
- Chương 90-4 Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (4)
- Chương 90-5 Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (5)