
Dạ Thiên Tử
Tổng số chương: 273
Có người nói nơi này là âm tào địa phủ. Loại người như chúng ta đúng là quỷ tốt trong điện Diêm La, nói linh tinh, rõ ràng là linh tinh mà! Đây là người không biết về chúng ta vu oan chúng ta! Loại thành kiến và hiểu lầm này khiến chúng ta mệt nhọc, khiến người tận trung với cương vị công tác vô cùng đau đớn.
Người nói chuyện mặc một bộ đồ nha sai màu xanh nhạt, trên đầu đội mũ vải có vẻ lớn hơn đầu hắn một chút, bên hông thắt một cái đai vải đỏ cổ xưa, dưới chân là một đôi giày ống bề ngoài đen trắng không quá vừa chân, trông rõ ràng là một tên lính canh ngục.
Thế nhưng, hắn đứng trong phòng giam tối tăm không ánh mặt trời của phòng giam chữ Huyền trong gian số 1, đại lao Hình bộ thành Bắc Kinh. Đối với những quan viên phạm tội vừa bị giam vào nhà tù, giọng điệu và thái độ của hắn lại khiêm tốn tựa như tiểu nhị mời chào buôn bán trên "Xuân Phong Đắc Ý Lâu", chẳng qua trên vai thiếu một chiếc khăn tay mà thôi.
Hắn còn rất trẻ tuổi, đang tuổi thiếu niên quá độ thanh niên. Dáng người không cao không lùn, hình thể vừa phải, dung mạo trung bình khá, nhưng cặp mày tựa như lá liễu làm nổi bật đôi mắt linh động khác thường. Nhất là khuôn mặt kia đường nét rõ ràng, hơi có vẻ như môi hồng răng trắng.
Hắn cười nhẹ nhàng, dịu dàng như xử nữ:
- Ta họ Diệp, Diệp Tiểu Thiên, lúc ba tuổi đã ở trong thiên lao, năm mười sáu tuổi chính thức thay thế cha ta, trở thành một tên thủ tốt của phòng giam chữ Huyền thứ nhất. Năm nay là năm Vạn Lịch thứ tám, tính toán ra cũng gần ba năm rồi, được Tư Ngục đại nhân yêu mến nên hiện xấu hổ mà nhận chức đội trưởng nhà lao số một. Tiểu Thiên ta bản tính lương thiện...
Diệp Tiểu Thiên tự biên tự diễn nói tới câu đó, thì một tên ngục tốt khoảng ba mươi tuổi bước nhanh tới bên cạnh hắn, dán vào lỗ tai hắn nhỏ giọng bẩm báo:
- Lão đại, có người gây sự, chê thức ăn của chúng ta kém, chê chăn đệm ẩm ướt, ngài xem...
Diệp Tiểu Thiên hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:
- Là tên khốn chưa mở mắt nào, đã đến chỗ chúng ta còn dám ngang ngược?
Tên lính canh ngục kia nhỏ giọng đáp:
- Là nguyên Đại lý tự Hữu tự Thừa Quan Vân.
Diệp Tiểu Thiên lại hỏi:
- Thăm dò lai lịch của hắn rồi hả?
Tên lính canh ngục kia nói:
- Hắn tham ô hơn năm vạn lạng bạc, Thủ Phụ đại nhân tự mình gật đầu bắt người, người đứng phía sau của hắn cũng bị bắt rồi, không có hy vọng có thể trở ra.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu, mỉm cười liếc mấy tên quan lại phạm tội vừa mới nhốt vào nhà tù kia, nụ cười vẫn điềm tĩnh, trông còn ưu mỹ hơn rất nhiều cô gái, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có tên lính canh ngục đứng bên cạnh hắn nghe thấy.
- Bọn tham quan ô lại sinh con không có mắt này, thời điểm Hồng Vũ Gia chỉ sáu mươi lạng bạc đủ để lột da hắn rồi, hiện giờ tham ô năm vạn lạng bạc, lại còn được một tấc muốn tiến đòi cái này đòi cái nọ, thiên lao này là nơi hắn hưởng phúc dưỡng lão sao? Phải nể mặt hắn sao? Hắn đã chê giường ngủ không thoải mái, vậy nhốt hắn vào nhà lao cuối cùng trống không kia để hắn ngủ trên đống cỏ như lợn đi, một ngày chỉ cho hắn một cái bánh ngô một chén nước trong, không đói chết là được.
Tên lính canh ngục kia lo lắng nói:
- Lão đại, nếu hắn bế tắc mà tự vẫn thì làm sao?
Diệp Tiểu Thiên cười nhạo nói:
- Ở nơi này còn có người chê nghèo cùng, cam lòng chết mới là lạ. Cậu không cần đánh hắn, cũng không cần mắng hắn, cứ bỏ mặc như vậy, lúc nào hắn chịu nhượng bộ, thì phạt hắn đổ bồn cầu một tháng, ta cũng không tin không trị được hắn!
Tên lính canh ngục kia cười gằn, nhận lệnh rời đi.
Diệp Tiểu Thiên cười một tiếng, quay về phía các vị quan lại phạm tội vừa vào tù, nụ cười nhẹ như gió xuân, giọng nói càng dịu dàng gần gũi:
- Các vị, các vị đều là quan lão gia cẩm y ngọc thực, lưu lạc tới tận đây đều là người đại quý, Tiểu Thiên sẽ chăm sóc cẩn thận, sẽ để các vị lão gia ở trong phòng giam chữ Huyền số 1 vẫn có cảm giác như đang ở nhà.
Diệp Tiểu Thiên nói xong cười tủm tỉm ôm quyền với họ, ánh mắt lướt qua, giống như thái độ nhân vật phụ thể hiện trên đài, chiếu cố liếc qua từng vị "khán quan", lúc này mới thản nhiên cất bước rời đi, thần thái cử chỉ của hắn nghiễm nhiên là một vị đại gia trưởng đi thăm trong nhà.
Đại lao Hình bộ, tục gọi là thiên lao. Thiên lao chia thành các phòng giam Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Phòng giam chữ Huyền trông coi quan lại vào ngục vì "tiền vuông", phần lớn đều là kẻ béo đánh rắm đũng quần, thiên lao chữ Huyền này cũng là nơi nhiều chất béo nhất.
Chẳng qua, nơi giam giữ quan viên không thể giống như nơi khác, người hôm nay là tù nhân, rất khó nói ngày mai có thể phục nguyên chức quan hay không. Còn nữa, cho dù vào ngục, thân phận người làm quan cũng khác với tù phạm bình thường, nếu ai đó quẫn lên mà tự vẫn, tự mình hại mình rồi, những ngục tốt cũng sẽ bị liên lụy.
Cần phải luôn dung túng cho họ, để họ làm mưa làm gió, thậm chí trong ngoài cấu kết, tin tức linh thông, làm lính canh ngục không tới nơi thì sẽ không may. Lính canh ngục trong thiên lao này rất khó làm, Đội trưởng thiên lao càng khó làm, phải có thủ đoạn mới có thể ứng phó được đám nhân tinh kia.
Diệp Tiểu Thiên mười sáu tuổi thay thế cha mình trở thành một gã ngục tốt phòng giam chữ Huyền, chỉ sau ba năm đã là Đội trưởng nhà giam, có thể thấy được thủ đoạn của hắn.
Bình thường có quan lại phạm tội mới tới đều có lính canh ngục giới thiệu với hắn tình cảnh trong lao, Diệp Tiểu Thiên không phải tự mình ra mặt. Nhưng hai tháng trước, Khoa trưởng Khoa Trung hộ Lục Khoa Cấp Sự Lưu Phong Huy dâng tấu lên Thiên tử, vạch tội hai mối họa lớn ở kinh sư: Một là tri huyện sai nha dịch phá hỏng nhà dân; Hai là hoàng thân đi cướp dân lợi, khiến cho dân chúng nghèo khó, khổ không thể tả.
Hoàng đế Vạn Lịch cực kỳ coi trọng tấu chương này, lập tức hạ chiếu lệnh thanh tra các loại cửa hàng nội phủ, thảo luận cắt giảm, để giảm bớt gánh nặng lao dịch của dân chúng. Đồng thời lệnh Tam Pháp Ti nghiêm tra chuyện quan lại và hoàng thân làm chuyện không hợp pháp hại dân, vì vậy thiên lao có thêm một đám người như vậy, thoáng chốc có hơn mười quan lại phạm tội bị nhốt, Diệp Tiểu Thiên cực kỳ coi trọng, cho nên mới ra mặt nói chuyện, tự mình chiếu cố một phen.
- Tiểu huynh đệ, bản Tây Dương Tinh Tướng Thuật cậu mang tới lần trước, lão phu đã nghiên cứu kỹ càng, rất có tâm đắc, tới đây, để lão phu tính toán cho cậu.
Diệp Tiểu Thiên đang đi ra ngoài, từ phòng giam bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng, cùng lúc đó một cánh tay giống như cành khô vươn ra từ trong hàng rào gỗ, nhiệt tình vẫy vẫy hắn.
Hàng rào gỗ của nhà tù này đều dùng gỗ lớn chế thành, nước sơn mới bong ra từng mảng để lộ từng lớp nước sơn cũ bị nứt bên trong, lặng yên tuyên cáo tuổi của nó với người khác. Khe hở giữa các thanh gỗ chỉ rộng một bàn tay, nhưng khuôn mặt gầy của viên quan phạm tội này dường như không chút tốn sức có thể thò ra từ bên trong.
Tướng mạo của lão già nua, hai bên má lõm xuống, mặc một bộ quần áo tù nhân rất bẩn thỉu, áo tù nhân ngập tràn nếp uốn gần như nhìn không ra màu sắc. Trên đầu lão tóc trắng thưa thớt, gần như trụi lủi, chỉ còn lại mấy cọng tóc còn ngoan cường giữ vững dựng thẳng trên da đầu màu đỏ.
Ông lão hói đầu này tên Dương Lâm, làm quan Viên Ngoại Lang Lại Bộ, làm quan viên quản lý quan lại, lúc tại nhiệm có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng đáng tiếc một khi xảy ra chuyện liền trở thành tù nhân, chỉ vì sau lưng lão còn liên lụy một số nhân vật lớn, cho nên vào tù ba năm còn chưa tuyên án.
Dương Lâm này si mê Huyền Thuật, lúc làm quan không có nhiều thời gian nghiên cứu, ba năm trong nhà lao không có việc gì làm, mỗi ngày nghiên cứu Chu Dịch Quỷ Cốc, cực kỳ đam mê những chuyện vô cùng kỳ diệu này, đến nỗi hơi vui buồn thất thường, bị ngục tốt và các phạm nhân tôn xưng là 'Thần Côn Liệt Diễm thần y', cái tên Phúc Hắc vương gia bị quên lãng từ đời nào.
Mỗi khi Dương Thần Côn nghiên cứu được gì mà tâm đắc, thì lại muốn tìm người khác thử thân thủ một lần. Không hiểu vì sao các ngục tốt và quan lại phạm tội không hứng thú với những lời nói lung tung của lão, cho nên vật thí nghiệm duy nhất của lão chính là Diệp Tiểu Thiên. Sờ xương, bói toán, xem tướng... tất cả đều thử trên người Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên cũng không tin tưởng lời nói lung tung của lão, nhưng hắn vẫn làm bộ hăng hái, ngồi xổm xuống trước mặt Dương Lâm.
Với những quan lại phạm tội này nhất là những người còn chưa bị phán quyết phạm tội gì, với tư cách Đội trưởng nhà lao, chắc chắn hắn phải có trách nhiệm của mình, cho nên đối với quan lại phạm tội có suy nghĩ phí hoài bản thân mình, Diệp Tiểu Thiên luôn vắt hết óc để họ có thể sống tiếp.
Dương Lâm này đã xác định không có khả năng sống sót, chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi, điều này quyết định bởi sự tranh đấu của những đại nhân vật phía trên kia. Từ khi lão xác định không có khả năng thoát tội, ngay cả người nhà lão cũng không tới thăm nữa, có thể nói sống không luyến tiếc.
Đối với người như vậy, ngược đãi trừng phạt chỉ có thể khiến lão chết sớm, rượu ngon trà ngon cũng không thể trở thành động lực sống tiếp, may mắn lão thích nghiên cứu Huyền Thuật, Diệp Tiểu Thiên liền dựa theo sở thích, vơ vét rất nhiều sách vở thuộc lĩnh vực này cho lão. Hiện giờ Dương Lâm si mê Huyền Thuật như thế, sao không có công lao trợ giúp của Diệp Tiểu Thiên trong đó?
Diệp Tiểu Thiên ngồi xổm xuống trước cửa nhà lao, giả bộ tràn đầy phấn khởi hỏi:
- Dương đại nhân nghiên cứu đã có thành quả sao? Ha ha, quả nhiên là cao nhân, ta nghe Truyền giáo sĩ Tây Dương kia nói, đây chính là Tinh Tọa Thuật dùng lịch Thái Dương tính toán, người phương Đông chúng ta rất khó nghiên cứu rõ ràng.
Dương Lâm vuốt chòm râu còn thưa thớt, ngạo nghễ nói:
- Lão phu học thức uyên bác, Tinh Tọa Thuật Tây Dương còn kém hơn Chu Dịch Thuật Trung Thổ chúng ta không chỉ một cấp độ, có gì mà không nghiên cứu được, tới tới tới, mau báo ngày sinh tháng đẻ của ngươi đi.
Diệp Tiểu Thiên đọc một lần ngày sinh tháng đẻ, Dương đại thần côn lập tức trầm tư, nói:
- Ồ, trước tiên ta đổi ngày sinh của ngươi thành lịch Tây Dương...
Dương Lâm bấm ngón tay lẩm bẩm nửa ngày, đột nhiên thần sắc chấn động, nói:
- Có rồi! Ngươi ấy, dựa theo ngày sinh tháng đẻ thuộc về chòm sao Song Tử, người thuộc chòm sao Song Tử đều rất thông minh, nhưng tính tình lại có hai mặt: Động tĩnh âm dương, tăng giảm lẫn nhau. Thiện lương và tà ác, vui vẻ và u buồn, dịu dàng và tàn bạo đều có, phức tạp, phức tạp...
Dương Lâm nói tới chỗ này, liên tục lắc lư cái đầu trọc, làm bộ chờ Diệp Tiểu Thiên nói chuyện, Diệp Tiểu Thiên không để mất cơ hội liền hỏi:
- Như vậy, không biết vận mệnh của tiểu tử sẽ thế nào?
Đúng lúc này, nhà tù bên cạnh đột nhiên truyền ra một giọng nói trong trẻo cực kỳ nho nhã:
- Diệp tiểu tử...
Có khách tới cửa rồi, Diệp Tiểu Thiên tranh thủ thời gian khoát tay để Dương Lâm dừng lại, chạy tới như điên, xoa tay cười nói:
- Hoàng Thị lang, không biết lão đại nhân có gì dặn dò?
Hoàng Thị lang lấy ra một tí bạc vụn đưa ra từ trong hàng rào, chậm rãi nói:
- Làm phiền Diệp lão đại mua giúp ta một chiếc chân giò muối của 'Thiên Phúc Hào', phải làm tinh tế một chút, lại thêm một con gà quay 'Thấu Cốt Hương', mới ra nồi ấy. Còn rượu à... vẫn là Hoa Điêu ngon, phải hơn năm cân đấy.
- Được! Ngài chờ một lát, tiểu tử lập tức trở về.
Diệp Tiểu Thiên nhận bạc vụn thì nhẩm tính, thấy sau khi mua rượu thịt cho Hoàng Thị lang còn có không ít tiền chạy chân, không nghĩ tới hôm nay trước khi giao ban còn có thể kiếm được một khoản, lúc hắn đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng rất nhiều.
Trông coi nhà giam chữ Huyền tường viện cao cao này, chu toàn việc bên người đám quan viên xuống ngựa, trông giữ, dọa sợ, dụ dỗ, lừa gạt, lại lừa chút tiền nhỏ, đây chính là cuộc sống hạnh phúc mỗi ngày của Diệp Tiểu Thiên. Hắn vốn tưởng rằng ngày lành như vậy có thể sống cả đời, không nghĩ tới đây là ngày cuối cùng hắn ở thiên lao.
Danh sách chương
- Q.1 Chương 1 Phòng giam chữ Huyền số một.
- Q.1 Chương 2 Bát cơm cuối cùng.
- Q.1 Chương 3 Con đường duy nhất.
- Q.1 Chương 4 Lời nguyền rủa của Dương Lâm.
- Q.1 Chương 5 Con cá bơi tới chân trời xa xăm.
- Q.1 Chương 6 Bất đắc kỳ môn.
- Q.1 Chương 7 Mơ hồ.
- Q.1 Chương 8 Cái khó ló cái khôn.
- Q.1 Chương 9 Lời nói dối chân thật.
- Q.1 Chương 10 Con rể cả.
- Q.1 Chương 11 Kết nghĩa vườn đào.
- Q.1 Chương 12 Trên đường.
- Q.1 Chương 13 Thủy Vũ ưu thương.
- Q.1 Chương 14 Con đường đi về phía Tây.
- Q.1 Chương 15 Gặp trên đường đi.
- Q.1 Chương 16 Tiểu Thiên mượn đao.
- Q.1 Chương 17 Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
- Q.1 Chương 18 Yêu...trốn...yêu...yêu.
- Q.1 Chương 19 Rất nhiều năm trước, rất nhiều năm sau.
- Q.1 Chương 20 Thịt Đường Tăng.
- Q.1 Chương 21 Diệp lang dùng diệu kế cứu giai nhân.
- Q.1 Chương 22 Liệt nữ sợ Lang quấn.
- Q.1 Chương 23 Mục tiêu Hồ huyện.
- Q.1 Chương 24 Cướp giữa đường.
- Q.1 Chương 25 Huyết án.
- Q.1 Chương 26 Kiếp sau.
- Q.2 Chương 1 Một thế giới khác.
- Q.2 Chương 2 Huyện tôn đau khổ.
- Q.2 Chương 3 Huyện nha như thế.
- Q.2 Chương 5 Ngải Điển sử sống lại.
- Q.2 Chương 6 Cầu ngươi làm quan.
- Q.2 Chương 7 Chặn đường lui.
- Q.2 Chương 8 Bước đường cùng.
- Q.2 Chương 9 Hí viện.
- Q.2 Chương 10 Khí phách tiểu ma nữ.
- Q.2 Chương 11 Lãng tử quay đầu.
- Q.2 Chương 12 Đêm, người trở về.
- Q.2 Chương 13 Thật là thơm mềm nha!.
- Q.2 Chương 14 Ta tới làm quan đây.
- Q.2 Chương 15 Quan tân nhiệm.
- Q.2 Chương 16 Gặp lại Vân Phi.
- Q.2 Chương 17 Loạn ở thư đường.
- Q.2 Chương 18 Trùm Đại Hanh.
- Q.2 Chương 19 Kẻ Dở Hơi Như Thế.
- Q.2 Chương 20 Đại Ca Dừng Bước.
- Q.2 Chương 21 Thê Tử Tao Khang.
- Q.2 Chương 22 Con Lừa.
- Q.2 Chương 23 Vui Buồn Man Mác.
- Q.2 Chương 24 Nữ Nhân Đại Minh.
- Q.2 Chương 25 Oan Gia Ngõ Hẹp.
- Q.2 Chương 26 Tình Phụ Tử.
- Q.3 Chương 1 Hoàng Đại Tiên Lĩnh.
- Q.3 Chương 2 Phong quang vô hạn.
- Q.3 Chương 3 Thượng sách, trung sách.
- Q.3 Chương 4 Ta có một bí mật.
- Q.3 Chương 5 Con lừa nổi giận.
- Q.3 Chương 6 Nước cờ tuyệt vời.
- Q.3 Chương 7 Ai lo việc người nấy.
- Q.3 Chương 8 Động khẩu bất động thủ.
- Q.3 Chương 9 Bột mì dính tay.
- Q.3 Chương 10 Ta cười người khác quá khùng điên.
- Q.3 Chương 11 Ha ha ha.
- Q.3 Chương 12 Cổ độc.
- Q.3 Chương 13 Người này, chúng ta không thể bắt được.
- Q.3 Chương 14 Gia nhân ương ngạnh.
- Q.3 Chương 15 Huyết án Thanh Sơn.
- Q.3 Chương 16 Tội ác chất chồng.
- Q.3 Chương 17 Đại Hanh mở tiệm.
- Q.3 Chương 18 Đòi công đạo.
- Q.3 Chương 19 Huyện tôn, mời thăng đường.
- Q.3 Chương 20 Không có thanh thiên, chỉ có phách đạo!.
- Q.3 Chương 21 Bỗng nhiên thấy máu.
- Q.3 Chương 22 Ai sợ ai!.
- Q.3 Chương 23 Huynh đệ khác biệt.
- Q.3 Chương 24 Ép lên công đường.
- Q.3 Chương 25 Trên công đường.
- Q.3 Chương 26 Mãi mãi không thỏa hiệp.
- Q.3 Chương 27 Sau cơn mưa, phong ba lại tới.
- Q.3 Chương 28 Mở màn quyết đấu tới.
- Q.3 Chương 29 Ta chính là chứng cớ.
- Q.3 Chương 30 Quân tử trị người.
- Q.3 Chương 31 Nhân chứng.
- Q.3 Chương 32 Bằng chứng thép.
- Q.3 Chương 33 Hữu bằng tự viễn phương lai….
- Q.3 Chương 34 Nhất tiễn thương tâm.
- Q.3 Chương 35 Lông gà hóa tiễn lệnh.
- Q.3 Chương 36 Bình an vô sự.
- Q.3 Chương 37 Thần thông quảng đại.
- Q.3 Chương 38 Thân bị vây hãm.
- Q.3 Chương 39 Đối đầu.
- Q.3 Chương 40 Tất cả ra đòn sát thủ.
- Q.3 Chương 41 Uống rượu với đầu người.
- Q.3 Chương 42 Chúng ta quyết đấu đi.
- Q.3 Chương 43 Tổng động viên bá đạo.
- Q.3 Chương 44 Chúng ta phải bá đạo.
- Q.3 Chương 45 Tiến thối lưỡng nan.
- Q.3 Chương 46 Thập diện mai phục.
- Q.3 Chương 47 Gà con chạy nhanh.
- Q.3 Chương 48 Phong ba tái khởi.
- Q.3 Chương 49 Ngươi vô pháp. Ta vô thiên.
- Q.3 Chương 50 Chuông Phật im ắng.
- Q.3 Chương 51 Ta muốn đi.
- Q.3 Chương 52 Nỗi khó xử của La Đại Hanh.
- Q.3 Chương 53 Cực phẩm phụ tử.
- Q.3 Chương 54 Ta tới đấy!.
- Q.3 Chương 55 Ta đi mà.
- Q.3 Chương 56 Đi Đồng Nhân.
- Q.3 Chương 57 Con rể tới nhà.
- Q.3 Chương 58 Thiên hạ đệ nhất tường.
- Q.3 Chương 59 Ta là ai?.
- Q.3 Chương 60 Làm việc tốt thường gian nan.
- Q.3 Chương 61 Cầu tài như khát nước.
- Q.3 Chương 62 Thiên hạ làm rớt cái bánh bao.
- Q.3 Chương 63 Gặp lại nhạc phụ đại nhân.
- Q.3 Chương 64 Kinh biến.
- Q.3 Chương 65 Tìm Đông kiếm Tây.
- Q.4 Chương 66 Thập vạn đại sơn thập vạn sơn.
- Q.4 Chương 67 Đại chiến trên sườn núi.
- Q.4 Chương 68 Bí mật.
- Q.4 Chương 69 Lưới xanh.
- Q.4 Chương 70 Cấm địa Sinh Miêu.
- Q.4 Chương 71 Cha nuôi?.
- Q.4 Chương 72 Oh, my god.
- Q.4 Chương 73 Tranh giành quyền lực.
- Q.4 Chương 74 Thái Dương muội muội.
- Q.4 Chương 75 Họa ra vào từ miệng.
- Q.4 Chương 76 Nhiêu thiệt cổ.
- Q.4 Chương 77 Cởi chuông phải do người buộc chuông.
- Q.4 Chương 78 Cổ thuật.
- Q.4 Chương 79 Dương Thiên vương.
- Q.4 Chương 80 Trắng trợn đào góc tường.
- Q.4 Chương 81 Mật nghị công khai.
- Q.4 Chương 82 Sự hiểu lầm tuyệt vời.
- Q.4 Chương 83 Tôn giả thần kỳ.
- Q.4 Chương 84 Là Phật cũng không vui vẻ gì.
- Q.4 Chương 85 Chú chuột trong hộp gió.
- Q.4 Chương 86 Đại hạn đã tới.
- Q.4 Chương 87 Ngàn năm.
- Q.4 Chương 88 Ám chiến.
- Q.4 Chương 89 Lạc trong rừng tùng.
- Q.4 Chương 90.
- Q.4 Chương 91 Chim sẻ núp phía sau.
- Q.4 Chương 92 Vùng đất kỳ dị.
- Q.4 Chương 93 Mỗi người đều có một ý đồ.
- Q.4 Chương 94 Phong hồi lộ chuyển (1).
- Q.4 Chương 95 Hiểm nguy trùng trùng.
- Q.4 Chương 96 Nhân tâm thú ý.
- Q.4 Chương 97 Tính toán.
- Q.4 Chương 98 Cơ quan toán tẫn.
- Q.4 Chương 98-2 Cơ quan toán tẫn (2).
- Q.4 Chương 99 Đường cùng.
- Q.4 Chương 100 Chờ chết.
- Q.4 Chương 101 Đường ra.
- Q.4 Chương 102 Kỳ tích.
- Q.5 Chương 1 Thực hưởng phúc?.
- Q.5 Chương 2 Bài toán khó.
- Q.5 Chương 3 Nối tiếp phong ba.
- Q.5 Chương 4 Hỉ còn một sớm một chiều mà thôi….
- Q.5 Chương 5 Giải quyết hậu quả.
- Q.5 Chương 6 Quân cờ.
- Q.5 Chương 7 Nổi giận ngoài ý muốn, niềm vui ngoài ý muốn.
- Q.5 Chương 8 Ta muốn trở lại.
- Q.5 Chương 9 Không hiểu tâm tình.
- Q.5 Chương 10 Mạng người như cọng rơm cọng rác vậy.
- Q.5 Chương 11 Thanh quan quá khó.
- Q.5 Chương 12 Tiểu Thiên tiêu sái.
- Q.5 Chương 13 Thi tú tài.
- Q.5 Chương 14 Oan gia gặp gỡ.
- Q.5 Chương 15 Lý đại trạng sư.
- Q.5 Chương 16 Liên tà cơ.
- Q.5 Chương 17 Thủy Vũ bị tổn thương.
- Q.5 Chương 18 Mới tới quý địa.
- Q.5 Chương 19 Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
- Q.5 Chương 20 Kẻ gây tai họa.
- Q.5 Chương 21 Hiểu lầm.
- Q.5 Chương 22 Là mèo hay vẫn là hổ?.
- Q.5 Chương 23 Gặp lại.
- Q.5 Chương 24 Đối chất.
- Q.5 Chương 25 Bịa đặt lung tung.
- Q.5 Chương 26 Quả cơ cách long.
- Q.5 Chương 27 Diệp Tiểu Thiên tự tin.
- Q.5 Chương 28 Ngã vào tình yêu.
- Q.5 Chương 29 Sính lễ tầm thường.
- Q.5 Chương 30 Luyện cổ.
- Q.5 Chương 31 Lòng ngọt ngào như vừa uống mật.
- Q.5 Chương 32 Phong vân.
- Q.5 Chương 33 Giúp người hoàn thành ước nguyện.
- Q.5 Chương 34 Hai cuộc chiến cùng lúc.
- Q.5 Chương 35 Trước phong ba.
- Q.5 Chương 36 Bá vương giang đỉnh.
- Q.5 Chương 37 Ta muốn yêu, vô cùng yêu!.
- Q.5 Chương 38 Phái nữ ra uy.
- Q.5 Chương 39 Ngưng Nhi giá lâm.
- Q.5 Chương 40 Loạn càng thêm loạn.
- Q.5 Chương 41 Dây dưa không rõ.
- Q.5 Chương 42 Sứt đầu mẻ trán.
- Q.5 Chương 43 Hồ lô bí đao.
- Q.5 Chương 44 Tên đại lừa đảo.
- Q.5 Chương 45 Dược Long môn.
- Q.5 Chương 46 Dưỡng nữ bất giáo.
- Q.5 Chương 47 Bảy mươi hai phép thần thông.
- Q.5 Chương 48 Niềm vui không ngờ.
- Q.5 Chương 49 Khách không mời mà đến.
- Q.5 Chương 50 Ám chiến.
- Q.6 Chương 1 Ý đồ xấu.
- Q.6 Chương 2 Nguyệt quan.
- Q.6 Chương 3 Phó hội.
- Q.6 Chương 4 Cặn bã.
- Q.6 Chương 5 Quả nhiên vô sỉ.
- Q.6 Chương 6 Con rể ta rất giống con lừa….
- Q.6 Chương 7 Phong cách trộm cướp.
- Q.6 Chương 8 Đứng trên núi cao.
- Q.6 Chương 9 Không giữ được bí mật.
- Q.6 Chương 10 Hồng hạnh xuất tường.
- Q.6 Chương 11 Gạo nấu thành cơm.
- Q.6 Chương 12 Hai kẻ dở hơi nấu cơm.
- Q.6 Chương 13 Một nồi cơm sống.
- Q.6 Chương 14 Một đám rắc rối.
- Q.6 Chương 15 Tạm biệt.
- Q.6 Chương 17 Vận trù.
- Q.6 Chương 18 Tất cả đã có sắp xếp.
- Q.6 Chương 19 Hẹn.
- Q.6 Chương 20 Tư vị.
- Q.6 Chương 21 Con rể lừa mắng chó cụ.
- Q.6 Chương 22 Say rượu.
- Q.6 Chương 23 Lên đường.
- Q.6 Chương 24 Gặp lại Trương bàn tử.
- Q.6 Chương 25 Là như thế này sao?.
- Q.6 Chương 26 Trở về.
- Q.6 Chương 27 Vấn đề nan giải.
- Q.6 Chương 28 Phong ba.
- Q.6 Chương 29 Ra oai phủ đầu.
- Q.6 Chương 30 Mất quyền lực.
- Q.6 Chương 31 Phân địch chia ta.
- Q.6 Chương 32 Đều có tâm cơ.
- Q.6 Chương 33 Bản sắc văn hóa Đại Hanh.
- Q.6 Chương 34 Ép sát...
- Q.6 Chương 35 Tám ngàn Sinh Miêu xuống núi.
- Q.6 Chương 36 Sinh biến.
- Q.6 Chương 37 Kiên nhẫn.
- Q.6 Chương 38 Phá vỡ nguyên tắc.
- Q.6 Chương 39 Du thuyết.
- Q.6 Chương 40 Dùng mưu thủ thắng.
- Q.6 Chương 41 Có chuyện gì cứ từ từ mà nói.
- Q.6 Chương 42 Binh lâm thành hạ.
- Q.6 Chương 43 Đuổi theo đánh vào mặt.
- Q.6 Chương 44 Dòng suối róc rách trên đá.
- Q.6 Chương 45 Từ Huyện thừa khốn khổ.
- Q.6 Chương 46 Tìm đường sống.
- Q.6 Chương 47 Mèo và chuột.
- Q.6 Chương 48 Báo trước.
- Q.6 Chương 49 Ta lại trúng chiêu.
- Q.6 Chương 50 Bánh bao.
- Q.6 Chương 51 Lập bia.
- Q.7 Chương 1 Ngõ hẹp tương phùng.
- Q.7 Chương 2 Gặp phiền toái rồi.
- Q.7 Chương 3 Phá án.
- Q.7 Chương 4 Phụ tử oan gia.
- Q.7 Chương 5 Một phát bổ nhào vào Hổ văn.
- Q.7 Chương 6 Không phải oan gia không gặp gỡ.
- Q.7 Chương 7 Ăn miếng trả miếng.
- Q.7 Chương 8 Bỏ nhà đi.
- Q.7 Chương 9 Ba khối tiền bày hai nơi.
- Q.7 Chương 10 Ta muốn sinh con cho chàng.
- Q.7 Chương 11 Quyết liệt lần nữa.
- Q.7 Chương 12 Chuyện ngoài ý muốn.
- Q.7 Chương 13 Nữ tụng sư.
- Q.7 Chương 14 Thăm thẳm rừng sâu.
- Q.7 Chương 15 Con đường thoát thân.
- Q.7 Chương 16 Đơn giản thô bạo.
- Q.7 Chương 17 Tiểu hồ Ly.
- Q.7 Chương 18 Cùng một loại người.
- Q.7 Chương 19 Tay vung tuệ kiếm.