
Đại Mạc Lãng Tử Đao
Tổng số chương: 134
Sa mạc mênh mông, cát vàng vô tận. Từng cồn cát vàng nhô lên trong sa mạc mênh mông, ánh mặt trời nóng bỏng thiêu đốt đại địa, không có một làn gió, phía trước dường như có hơi nước đang bốc lên.
Phương Thất đang cô độc lê bước trong trong sa mạc, tay chân rướm máu, quần áo trên người hắn rách tả tơi. Bất luận ai nhìn thấy bộ dáng hắn vào lúc này cũng đều sẽ cười to và trêu chọc “Làm sao trên đời lại có người mặc quần áo rách nát như thế”.
Sau giờ ngọ thì đây là thời khắc nhiệt độ trên sa mạc nóng nhất, ánh mặt trời chiếu rọi xuống làm cho cát vàng ánh lên màu hoàng kim. Phương Thất mơ hồ nhìn về phía trước, ánh mắt hắn hiện đã mờ mờ, hắn không dám dừng lại nghỉ ngơi vì hắn sợ sa mạc tàn khốc sẽ làm cho giọt nước cuối cùng trong người hắn biến mất, điều đó có nghĩa là hắn sẽ nghỉ ngơi vĩnh viễn, do vậy hắn quyết không thể mạo hiểm được.
Trước đó ba ngày ngựa của hắn đã ngã xuống và điều đó làm cho lòng của Phương Thất nặng trĩu. Tại hoang mạc mênh mông không có điểm kết thúc này nếu không có ngựa hay lạc đà thì cái chết đã không còn xa lắm.
Lúc này hắn đã một ngày không có uống nước, tiếng nói đã trở nên khàn khàn, lương khô vào miệng cảm thấy như cát sa mạc vậy, căn bản không thể nào nuốt vào được.
Phương Thất cũng không có uống máu của ngựa, hắn đã đào một cái hố và chôn cất nó, sau đó lặng yên rời đi.
Trong tất cả các loài động vật thì ngựa là một trong những bằng hữu trung thành nhất của loài người, không có tính xiểm nịnh của chó cũng không có tính lỳ lợm của trâu. Một con ngựa tốt luôn sở hữu một loại tinh thần và ý khí luôn tiến về phía trước, ở nó kết hợp đựơc sự dẻo dai,mạnh mẽ cùng dũng khí bất khuất. Còn tâm tính đối với chủ nhân thì vô cùng trung thành, đây là một loại có thể nói không hề có động vật so sánh đựơc.
Cho nên trăm ngàn năm qua, tất cả các anh hùng hảo hán ai cũng đều thích ngựa. Lữ Bố có ngựa Xích Thố, Lưu Bị đem ngựa Đích Lư tặng cho Bàng Thống viễn chinh. Ngựa không chỉ là bạn của họ mà còn là một chiến hữu trung thành.
Phương Thất cũng không ngoại lệ.
Lúc Phương Thất mai táng cho ngựa của hắn, hắn đã đem những ngụm nước cuối cùng đổ vào trong miệng của nó, sau đó lặng lẽ mai táng rồi rời đi.
Bầu trời không có một đám mây, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi xuống sa mạc mênh mông, Phương Thất ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời, lập tức cảm thấy một trận mê muội, cơ hồ đứng không vững, trên lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh. Ba ngày qua, hắn vẫn cố lê bước về hướng tây, không có uống qua một giọt nước. Tuy nhiên giờ phút này nhìn về phía trước thấy được cát vàng trải dài tận chân trời thật sự làm cho tinh thần hắn dần đóng băng.
Yêu có thể làm cho người ta tăng thêm sức mạnh, hận đồng dạng cũng có thể làm cho người ta tăng thêm sức mạnh.
Nhất là một người trong tâm tràn ngập cừu hận thường thường sẽ phát ra một sức mạnh thật lớn, vượt qua thể chất và tinh thần vốn có, làm ra những chuyện đáng sợ mà kẻ khác không thể làm.
Chẳng biết từ đâu bầu trời xuất hiện một con kên kên, nó vẫn bay vòng vòng phía trên và không chịu rời đi. Đây là động vật còn sống duy nhất mà Phương Thất nhìn thấy đựơc trong mấy ngày qua. Hắn biết con chim này đang chờ hắn ngã xuống để chén một bữa thịnh sọan. Phương Thất từng cố gắng giả chết, dụ nó hạ xuống rồi uống máu nó nhưng dường như con chim có linh tính, vẫn bay ở phía trên không chịu hạ xuống. Phương Thất cười khổ một tiếng, thì thào nói: "Ngươi hãy đợi một chút nữa đi”.
Từ phía chân trời đột nhiên có một đám mây đen kéo tới. Đám mây càng ngày càng dày, phía dưới tầng mây cũng là một màu đen. Con kên kên chẳng biết khi nào đã không còn thấy bóng dáng nó nữa. Đột nhiên một trận gió thổi tới, phía trước một màu đen sì, mặt trời cũng khuất sau đám mây. Gió mang theo cát cuộn lên, đây là một hiện tượng đáng sợ nhất trong sa mạc: bão cát. Phương Thất nhanh chóng xé quần áo che mũi miệng rồi nằm sấp xuống.
Trong cơn bão cát, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, quần áo cũng một mảng màu đen, vải đen che mặt, trên dưới chỉ lộ ra một cặp mắt lợi hại và sắc bén. Người này giống như một hồn ma theo gió đi tới sau lưng Phương Thất. Hắn cầm đao trong tay, lưỡi đao dài bốn thước ba tấc, chuôi đao dài một thước một tấc. Bản lưỡi đao quá hẹp nhưng thân đao thật dài, đao phong phát ra cực nhỏ. Hai tay người áo đen cầm đao giơ quá đỉnh đầu, ánh đao chợt lóe, đúng là một tuyệt chiêu của kiếm đạo Phù Tang "Nghênh Phong Nhất Đao Trảm".
Người áo đen trong lòng đã bắt đầu nở nụ cười, một chiêu này của hắn không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người rồi, bây giờ trên giang hồ có thể tránh khỏi chiêu này của hắn tuyệt đối không vượt quá mười người.
Huống chi đối với một người đã ở tại sa mạc vài ngày qua, thể lực đã gần cạn kiệt, một người đưa lưng về phía hắn không hề phòng bị. Người áo đen phảng phất đã nghĩ tới được giây phút lĩnh thưởng, tiền bạc, rượu ngon, mỹ nữ, hết thảy chỉ đổi lại việc theo dõi một người tại sa mạc và giết hắn, thật là một cái giá hấp dẫn, trong tâm hắn thậm chí đã bắt đầu say.
Ánh đao chợt lóe, bổ xuống!
Trong lòng người áo đen càng nở nụ cười lớn hơn. Hắn khổ công theo dõi Phương Thất tại sa mạc mênh mông này đã mấy ngày, rốt cục cũng đã có được một cơ hội tuyệt vời như thế. Gió mang theo cát vàng gào thét, đao chém xuống chỉ còn cách đỉnh đầu Phương Thất không quá một thước. Người áo đen dừơng như đã nhìn thấy máu từ đầu của Phương Thất phun ra. Tuy nhiên lúc này đây, hắn lại ngẩn người bởi vì hắn không còn thấy Phương Thất đâu nữa.
Trên gương mặt người áo đen xuất hiện một loại vẻ mặt rất kỳ quái, chẳng lẻ là hoa mắt hay là gì chăng? Hắn không tin trên đời có một thân pháp nhanh như vậy. Ngay tại lúc ấy, hắn đột nhiên phát hiện ra một ánh đao sắc bén chém vào hắn, đao nhanh đến nỗi hắn không kịp cảm giác được sự đau đớn.
Ánh đao chợt lóe, rồi quay lại vỏ đao.
Hắn không hỏi tại sao người áo đen lại tới giết hắn, và hắn cũng không cần hỏi vì tên này không phải là người đầu tiên tới giết hắn.
Người áo đen gục ngã xuống, hắn chết cũng chưa kịp suy nghĩ được Phương Thất làm thế nào xuất hiện phía sau hắn.
Phương Thất thì thào nói: "Nếu muốn ở sau lưng ngừơi khác giết người thì nhất định phải cẩn thận phía sau lưng mình chứ".
Người thích dùng âm mưu quỷ kế thường thường sẽ chết trong âm mưu quỷ kế, người thích giết người từ phía sau cũng nhất định phải cẩn thận người khác phía sau lưng giết mình.
Điều này cũng giống như nếu mỉm cười đối với người thì họ cũng sẽ mỉm cười đối lại. Nếu mở miệng mắng chửi người thì người tất sẽ mắng lại ngươi. Thế gian có chút đạo lý đều là giống nhau. Nếu không muốn bị người giết thì tốt nhất là đừng đi giết người, muốn giết người thì cũng có thể bị người giết.
Cho nên bất luận là lục lâm đạo tặc hay là hào kiệt xưng hùng một phương, vô luận là thích khách vô tình hay là du hiệp lãng tử hành hiệp trượng nghĩa, có đôi khi họ nhìn người nông dân mà hâm mộ. Cả đời vẫn áo vải thô sơ, mỗi ngày ăn ba bữa cơm đơn giản, cứ như vậy bình yên sống hết cuộc đời. Tuy không có thịt cá ê hề, không có chén lớn uống rượu, nhưng mỗi đêm đều có giấc ngủ ngon, không cần lo sợ sẽ có người đến giết và lo lắng ngay khi ngủ thức dậy không biết có còn thấy đựơc ánh bình minh nữa hay không.
Chỉ tiếc nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, một khi bước vào giang hồ thì sẽ vĩnh viễn không có ngày quay đầu. Vì vinh dự, vì tánh mạng, vì hết thảy, ngươi chỉ có một đường là bước về phía trước bởi vì ngươi không thể nào đứng lại được. Vì chờ lúc ngươi mệt mỏi và không còn sát tâm thì có lẽ đó là thời cơ tốt nhất cho kẻ thù của ngươi tiễn ngươi một đoạn.
Tám chữ “Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ” vô hình chung bao hàm hết tất cả mọi điều của kiếp sống này.
Danh sách chương
- Chương 1 Đại Mạc Cuồng Sa.
- Chương 2 Hoàng Sa Bạch Đà.
- Chương 3 Giang Hồ Lãng Tử.
- Chương 4 Thần Long Sơn Trang.
- Chương 5 Hắc Sát.
- Chương 6 Tiểu Thành Trong Sa Mạc.
- Chương 7 Quán Trọ Duyệt Lai.
- Chương 8 Tiệm Gạo Phương Ký.
- Chương 9 Đao Quang Hựu Hiện.
- Chương 10 Gặp Lại Cố Nhân.
- Chương 11 Nhật Chiếu Hồng Tân Lâu.
- Chương 12 Sinh Tiền Nhất Bôi Tửu.
- Chương 13 Trường Dạ Khách Lai Tửu Đương Trà.
- Chương 14 Cô Đăng Tĩnh Dạ Tự Cựu Sự.
- Chương 15 Vô Tẫn Ta Thán Thoại Tòng Tiền.
- Chương 16 Đêm Trước Ánh Bình Minh.
- Chương 17 Thiên Nhai Thế Lệ.
- Chương 18 Hoang Giao Di Cô.
- Chương 19 Ánh Trăng Ngoại Thành.
- Chương 20 Kinh Hồn Nhất Mộng.
- Chương 21 Thân Thế Của Trầm Tuyết Quân.
- Chương 22 Đêm Dài.
- Chương 23 khách Nhân.
- Chương 24 Quyền Của Thiết Kim Cương.
- Chương 25 Uy Danh Của La Nhất Đao.
- Chương 26 Huyết Nhiễm Hắc Phong Trại.
- Chương 27 Đột Tập.
- Chương 28 Liệt Sát.
- Chương 29 Giết Chóc Và Tha Thứ.
- Chương 30 Khoái Bút Thư Sinh Đinh Dật.
- Chương 31 Tổ Chức Thấn Bí.
- Chương 32 Cái Chết Của Đinh Dật.
- Chương 33 Nguyệt Dạ Nhu Tình.
- Chương 34 Nhân Sinh Bất Đắc Dĩ.
- Chương 35 Thế Sự Khó Đoán Trước.
- Chương 36 Tin Tức La Nhất Đao.
- Chương 37 Thư Hùng Song Sát.
- Chương 38 La Nhất Đao.
- Chương 39 Một Đao Tuyệt Diệu.
- Chương 40 Kiếm Của Người Áo Xanh.
- Chương 41 Bị Bức Đến Bạch Đà Sơn.
- Chương 42 Sống Lại.
- Chương 43 Ước Định Trong Rừng Cây.
- Chương 44 Kế Phản Gián.
- Chương 45 Mọi Chuyện Tất Có Nguyên Nhân.
- Chương 46 Đêm Thăm Tiếu Di Lặc.
- Chương 47 Ly Hồn Đoạt Mệnh Châm.
- Chương 48 Đại Mạc Đổ Phường.
- Chương 49 sát Cơ Trùng Trùng.
- Chương 50 khó Lòng Phòng Bị.
- Chương 51 giang Hồ Dạ Quy Lộ.
- Chương 52 Thời Khắc Giữa Trưa.
- Chương 53 Đại Thông Tiền Trang.
- Chương 54 Điệu Hổ Ly Sơn.
- Chương 55 Mật Đạo.
- Chương 56 Gặp Đại Mộng.
- Chương 57 Thế Sự Như Giấc Mộng.
- Chương 58 Một Kế Sách Đơn Giản.
- Chương 59 Lâm Nguy Bất Loạn.
- Chương 60 Chu Trường Phúc Thật Giả.
- Chương 61 Trở Mặt Thành Thù.
- Chương 62 Trường Sinh Đạo Nhân.
- Chương 63 Thắng Bại Sinh Tử Thật Khó Phân.
- Chương 64 Xuân Quang Tại Ỷ Thúy Lâu.
- Chương 65 Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm.
- Chương 66 Nghê Thường Vũ Y Khúc.
- Chương 67 U U Hoàng Tuyền Lộ.
- Chương 68 Cá Nằm Trên Thớt.
- Chương 69 Ai Nằm Thớt, Ai Hạ Đao?.
- Chương 70 Ai Là Cá?.
- Chương 71 Âm Mưu Của Loài Chuột.
- Chương 72 Cơ Quan Dưới Lòng Đất.
- Chương 73 Chân Tình Nơi Địa Lao.
- Chương 74 Xà Ma, Xà Thần.
- Chương 75 Khách Trước Ánh Bình Minh.
- Chương 76 Hương Hồn Vĩnh Thệ.
- Chương 77 Nhất Đao Đoạn Trường.
- Chương 78 Huyết Chiến Nơi Hoang Mạc.
- Chương 79 Phúc Thủy Nan Thu.
- Chương 80 Đêm Trong Miếu Thổ Địa.
- Chương 81 Lễ Vật Thần Bí.
- Chương 82 Nghi Ảnh Trọng Trọng.
- Chương 83 Ai Là Người Áo Xanh?.
- Chương 84 Hủy Thi Diệt Tích.
- Chương 85 Bắc Hải Thần Quân.
- Chương 86 Độc Cô Quy Hải.
- Chương 87 Thất Tịch Chi Dạ.
- Chương 88 Ai Là Người Phóng Hỏa?.
- Chương 89 Kim Thiền Thoát Xác.
- Chương 90 Thừa Dịp Cháy Đánh Cướp.
- Chương 91 Thần Đao Phá Kiếm Trận.
- Chương 92 Người Áo Vàng Thần Bí.
- Chương 93 Thừa Nước Đục Thả Câu.
- Chương 94 Ngọn Nguồn Mọi Chuyện.
- Chương 95 Chiếc Trân Phụng Hoàng.
- Chương 96 Xuyên Vân Thần Tiển.
- Chương 97 Hoa Đào Tiên Tử.
- Chương 98 Vân Vũ Vân Sơn Uổng Đoạn Trường.
- Chương 99 Lựa Chọn Trong Đêm.
- Chương 100 Mãnh Hổ Thần Ưng.
- Chương 101 Ngầm Mưu Thiên Hạ.
- Chương 102 Phản Khách VI Chủ.
- Chương 103 Cổ Độc Cắn Tim.
- Chương 104 Nhiếp Hồn Đại Pháp.
- Chương 105 Cứu Tinh.
- Chương 106 Bách Độc Lão Nhân.
- Chương 107 Ám Toán.
- Chương 108 Đêm Dài Chưa Qua.
- Chương 109 Thả Hổ Về Rừng.
- Chương 110 Quỷ Anh Mê Tung.
- Chương 111 Thiết Giáp Kim Cương.
- Chương 112 Ánh Trăng Chiếu Rọi Thành Nam.
- Chương 113 Đêm Dài Dằng Dặc Bao Giờ Mới Sáng.
- Chương 114 Mặt Trời Mọc Đằng Đông.
- Chương 115 Hổ Khiếu Long Ngâm.
- Chương 116 Tháp Liễu Trần.
- Chương 117 Ánh Nắng Cuối Thu.
- Chương 118 Ngày Ấy Chuyện Ấy.
- Chương 119 Lại Vào Đường Hầm.
- Chương 120 Gậy Ông Đập Lưng Ông.
- Chương 121 Cái Tát Thứ Hai.
- Chương 122 Đêm Không Trăng.
- Chương 123 Thân Phận Của Chu Mập.
- Chương 124 Một Kiếm Bất Thình Lình.
- Chương 125 Bí Ẩn Trùng Trùng Khó Phân Giải.
- Chương 126 Tuyệt Thế Cao Thủ.
- Chương 127 Tá Đao Sát Nhân.
- Chương 128 Cả Đời Vì Ai Mà Vất Vả.
- Chương 129 Chân Tướng.
- Chương 130 Bất Ngờ Ngoài Dự Liệu.
- Chương 131 Cái Chết Của Sở Anh Bố.
- Chương 132 Vũng Vẫy Cuối Cùng.
- Chương 133 Người Đứt Ruột Ở Chân Trời.
- Chương 134 Xưa Nay Đường Đời Lắm Biệt Ly.