
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi
Tổng số chương: 170
Đêm Giao Thừa.
Tại điện Lân Đức trong Đại Minh cung, yến tiệc đón giao thừa hằng năm vẫn đang được tổ chức. Tiếng nhạc tấu rộn ràng vang lên, hòa cùng tiếng rượu trao chúc tụng nhau không ngớt, những vũ cơ giáo phường mặc Hồ phục, dáng điệu uyển chuyển đang trình diễn điệu Hồ Toàn Vũ. Khi tốc độ xoay của vũ cơ ngày càng nhanh, tiếng tán thưởng của các đại thần trong yến tiệc càng thêm phần sôi động. Một vị quan trẻ tuổi mặc quan bào đỏ thắm chăm chú dõi mắt theo, đợi đến khi điệu Hồ Toàn kết thúc, hắn mới luyến tiếc gắp một miếng bánh sữa vàng [1] nếm thử. Ăn xong một miếng, hắn chợt nhận ra chỗ ngồi bên cạnh đã trống không, liền không khỏi thốt lên rằng: “Ồ? Thôi Thiếu khanh đi đâu rồi?” [1] 金乳酥 (Kim nhũ tô) là một loại bánh ngọt nổi tiếng trong ẩm thực truyền thống Trung Quốc, đặc biệt là vào thời cổ đại. Tên gọi của nó có thể được dịch là “bánh sữa vàng giòn”. Đây là một món bánh làm từ các nguyên liệu như bột mì, đường, sữa, và thường được chiên giòn hoặc nướng, tạo ra lớp vỏ vàng óng và giòn rụm.
Kim nhũ tô thường có hương vị ngọt ngào, mềm mịn ở bên trong và giòn rụm bên ngoài, rất phổ biến trong các yến tiệc hoàng gia hay trong các dịp lễ hội đặc biệt. Món bánh này tượng trưng cho sự thịnh vượng và may mắn, nên thường được chuẩn bị trong các buổi tiệc trang trọng hoặc vào dịp Tết cổ truyền.
Viên quan tứ phẩm ngồi gần đó khẽ cười chế giễu: “Chẳng lẽ Vương Thị lang còn mong Thôi Tuần có mặt ở đây sao?” Vương Thị lang đỏ bừng cả mặt, ngước mắt nhìn thiên tử đang ngồi ở chính điện, lắp bắp nói: “Không phải như vậy, chỉ là Thôi Thiếu khanh rời tiệc khi Thánh nhân còn ở đây thì cũng không ổn chút nào.” “Hừ, bữa tiệc đón giao thừa này, e rằng chỉ có Thôi Tuần mới dám rời khỏi mà không sợ gì.” Các quan viên gần đó nghe thấy cũng lần lượt lên tiếng chỉ trích vị Thiếu khanh họ Thôi kia: “Thôi Tuần thật là vô lễ, dám không coi quân thượng ra gì!” “Lư Tư nghiệp, [2] cẩn trọng lời nói! Mấy tháng trước, Trung Lang tướng Chu Bình chỉ vì say rượu nói xấu Thôi Tuần vài câu, liền bị hắn bịa tội rồi giam vào Sát Sự Thính, đến giờ vẫn chưa được thả ra…” [2] Tư nghiêp: Quốc tử giám (tiếng Trung: 國子監; bính âm: Guózǐjiàn) là cơ quan đào tạo giáo dục cấp trung ương tại các nước Á Đông thời phong kiến Nho giáo. Đứng đầu Quốc tử giám là các chức quan: Tế tửu (đứng đầu trường Quốc học-tương đương với Hiệu trưởng), Tư nghiệp (đứng thứ hai sau Tế tửu).
“Hắn là kẻ tiểu nhân nông cạn, ta sợ gì hắn chứ?” “Lư Tư nghiệp, ngài xuất thân từ Phạm Dương Lư thị, thanh danh hiển hách, nhưng mấy năm qua, sĩ tộc cao môn đã bị Thôi Tuần hãm hại, chẳng lẽ còn ít hay sao?” Lư Tư nghiệp im lặng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói: “Thiên hạ đều kính trọng những gia tộc lớn như Thôi, Lư, Lý, Trịnh, Vương. Trong đó, Bác Lăng Thôi thị là gia tộc đứng đầu, vậy mà lại xuất hiện một kẻ hèn mọn như Thôi Tuần! Không những tham sống sợ chết đầu hàng người Đột Quyết, [3] hắn còn vì cầu sinh mà trở thành khách trong màn của Thái hậu, bày mưu hãm hại trung thần, lật ngược phải trái lẫn lộn đúng sai, thực sự là kẻ tội ác tày trời, không việc ác gì không làm! Đúng là nỗi nhục của Thôi thị!” [3] Đột Quyết (突厥, Tūjué) là một tộc người du mục hùng mạnh, từng tồn tại ở vùng thảo nguyên phía bắc Trung Quốc trong thời kỳ cổ đại, đặc biệt từ khoảng thế kỷ 6 đến thế kỷ 8. Tộc Đột Quyết thuộc nhóm người Thổ, được coi là tổ tiên của nhiều dân tộc Thổ Nhĩ Kỳ hiện đại. Về vị trí địa lý, lãnh thổ của Đột Quyết bao phủ một vùng rộng lớn, kéo dài từ khu vực phía bắc Trung Quốc (bao gồm cả Mông Cổ hiện nay) đến Trung Á và khu vực nam Siberia. Họ đã thành lập một quốc gia lớn gọi là Đột Quyết Khả Hãn Quốc (突厥汗国), từng là một trong những cường quốc đối địch với các triều đại Trung Quốc như nhà Tùy và nhà Đường.
Lư Tư nghiệp càng nói càng kích động, âm lượng lớn đến mức ngay cả quận vương bên kia cũng phải liếc nhìn. Một quan viên ngồi gần vội giữ hắn lại, nhỏ giọng khuyên: “Lư Tư nghiệp, Thôi Tuần là đầu lĩnh của Sát Sự Thính. Sát Sự Thính là nơi nào chứ? Ngay cả việc khi nào chúng ta đến phường Bình Khang bọn họ cũng biết rõ mồn một, huống hồ là trong buổi tiệc đón giao thừa đông người này. Ngài nên cẩn trọng lời nói thì hơn!” Một quan viên khác cũng kéo hắn lại: “Đúng vậy, Thôi Tuần là kẻ tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo, ai ai trong triều cũng muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng tiếc rằng Thái hậu quá mực sủng ái hắn, chúng ta cũng đành chịu thôi.” Lư Tư nghiệp biết rõ mình không thể lay chuyển vị thế của Thôi Tuần, chỉ đành thở dài một tiếng: “Một kẻ tiểu nhân như thế mà lại lộng hành giữa triều đình Đại Chu, thật không biết đến bao giờ trời mới sáng, trăng mới tỏ!” Vị Vương Thị lang, người ban đầu khơi mào câu chuyện, bỗng thì thầm: “Sắp rồi.” Ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía hắn. Vương Thị lang vội vàng nói: “Chư vị, Thôi Tuần dùng nhan sắc để được Thái hậu sủng ái. Kẻ dùng sắc để tranh quyền thì sắc suy tình giảm. Dù cho nhan sắc của Thôi Tuần có rực rỡ thế nào, nổi danh là Liên Hoa Lang đi chăng nữa, thì khuôn mặt kia dù đẹp đến đâu, Thái hậu rồi cũng sẽ có ngày chán ngán mà thôi. Đến lúc đó, triều đình tất sẽ thanh bình trở lại.” Mọi người thầm suy nghĩ, không khỏi gật đầu đồng ý, ai nấy trong lòng đều cầu mong Thái hậu sớm ngày chán ghét Thôi Tuần, để tên gian thần sớm phải chịu báo ứng, trả lại sự bình yên cho triều đình.
– Trong khi đó, kẻ đang là tâm điểm của những lời bàn tán – Thôi Tuần – lại đang ngồi một mình bên hồ sen hoang tàn trong cung, nhấm nháp chén rượu. Hồ sen này đã bị bỏ hoang từ lâu, ở bốn góc hồ bám đầy rêu xanh, vài cây sen khô héo trơ trọi đứng giữa hồ, khung cảnh tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Dưới ánh trăng sáng, Thôi Tuần ngửa cổ uống cạn một chén rượu thiêu xuân. Trong ánh trăng lạnh lẽo, vị gian thần trong miệng người đời có chiếc cổ thon dài và trắng muốt như hạc. Hắn hạ mi mắt, đôi mày mắt của hắn vô cùng sắc sảo, thậm chí mang vẻ đẹp mơ hồ khó phân biệt giới tính. Đúng như Vương Thị lang đã nói, dung mạo của hắn rực rỡ, không hổ với danh xưng Liên Hoa Lang. Nếu phải tìm khuyết điểm trên gương mặt hắn, thì có lẽ đó là nước da tái nhợt đến đáng sợ, trắng bệch như tuyết, thậm chí còn nhợt nhạt hơn cả màu lông hồ ly trắng trên chiếc áo choàng lông cáo hắn đang khoác trên người.
Sau khi uống cạn chén rượu thiêu xuân, Thôi Tuần không khỏi che tay áo lên miệng, ho khan hai tiếng. Hắn buông tay áo xuống, ánh mắt dõi theo vầng trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời, vẻ mặt thẫn thờ. Đôi mắt hắn hơi xếch, vốn là một cặp phượng mâu câu hồn đoạt phách, nhưng bên trong lại trống rỗng, chẳng hề chứa đựng chút cảm xúc nào. Tiếng nhạc trong yến tiệc đón giao thừa rộn ràng xôn xao, hương trầm và đàn hương từ điện Lân Đức lan tỏa ra đến tận cổng Đan Phượng, trong khi trên đường Chu Tước, đám người nhảy múa đuổi tà vẫn náo nhiệt không thôi. Sự ồn ào nơi yến tiệc đối lập mạnh mẽ với khung cảnh quạnh quẽ đến lạ thường bên hồ sen nơi Thôi Tuần đang ngồi.
Thôi Tuần cầm lấy chiếc bình rượu bằng bạc dưới đất, rót vào chén kim bôi rồi lại uống cạn. Uống liền mấy chén, hắn đã có chút men say. Khi rót rượu thêm lần nữa, bàn tay không vững, khiến chiếc chén vàng lăn xuống hồ sen.
Trong trạng thái ngà say, tầm mắt Thôi Tuần trở nên mờ mịt, hắn vươn tay xuống hồ định vớt chén rượu, nhưng khi chạm vào làn nước, tay hắn không vớt được chén kim bôi mà chạm phải một vật thể trơn láng, lạnh lẽo. Vật đó mềm mại như lụa, không phải là chén mà giống như làn da người. Vật thể ấy chạm vào lòng bàn tay hắn, dần dần nở ra, ôm lấy bàn tay hắn, ngón tay mềm mại đan vào tay hắn, tựa như bàn tay yếu mềm của một nữ nhân đang tình tứ đan xen với tình lang.
Trong lúc đó, hắn còn nghe thấy một tiếng thở dài âm u từ dưới nước vọng lên: “Đợi được ngươi rồi.” Nếu là người khác, chắc hẳn đã sợ hãi bỏ chạy, nhưng Thôi Tuần chỉ khẽ nhíu mày, thần sắc vẫn bình thản. Đúng lúc đó, một tên nội thị cầm đèn lồng đi tìm, vừa đi vừa gọi: “Thôi Thiếu khanh.” Lúc này, bàn tay dưới nước chầm chậm rời khỏi tay Thôi Tuần. Hắn liền nhướng mày, vươn tay định bắt lấy bàn tay ấy, nhưng lần này chỉ vớt lên được chiếc chén vàng rơi xuống hồ khi nãy.
Tên nội thị thấy Thôi Tuần, vui mừng khôn xiết, vội vã chạy tới: “Thôi Thiếu khanh, nô tài cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi. Thái hậu đã đến dự yến tiệc đón giao thừa, còn hỏi đến ngài nữa.” Thôi Tuần vẫn thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc chén trong tay. Nội thị gọi hai tiếng “Thôi Thiếu khanh,” hắn mới hoàn hồn. Sau đó, hắn ném chiếc chén vàng sang một bên, kéo chặt áo choàng lông cáo trên người. Bộ lông cáo trắng tinh càng làm nổi bật nước da tái nhợt đến gần như trong suốt của hắn. Hắn giơ mu bàn tay lên che miệng, lại ho khẽ hai tiếng rồi buông xuống cánh tay gầy gò, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Đi thôi.” Chỉ mới bước được vài bước, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn hồ sen hoang tàn. Mặt hồ vẫn phẳng lặng, không gợn chút sóng, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác. Ánh mắt Thôi Tuần vẫn bình thản, hắn quay người tiếp tục đi theo nội thị đến điện Lân Đức.
– Khi đến ngoài điện, Thôi Tuần định bước vào thì tên nội thị liền muốn lấy lòng mà nhắc nhở: “Thôi Thiếu khanh, nếu có ai hỏi ngài vừa rồi đi đâu, đừng nói là đến hồ sen.” “Ồ? Vì sao?” Tên nội thị hạ giọng thần bí: “Ngài không biết sao? Hồ sen đó là nơi công chúa Vĩnh An…” Hắn ngập ngừng nhưng Thôi Tuần đã hiểu được ý tứ trong lời nói. Hồ sen ấy chính là nơi công chúa Vĩnh An bỏ mạng.
Công chúa Vĩnh An, tên thật là Lý Doanh, là ái nữ của Tiên đế và Thái hậu, cũng là đứa con đầu tiên của Thái hậu. Tương truyền, khi công chúa chào đời, da dẻ trắng nõn, dung mạo mỹ lệ như viên minh châu tỏa sáng. Tiên đế và Thái hậu hết mực yêu thương, đã lấy viên “Minh Nguyệt Châu” trong Phật kinh Thất Bảo cho nàng làm nhũ danh, đồng thời ban cho nàng phong hào là Vĩnh An công chúa. Khi công chúa lớn lên, Tiên đế còn ban cho nàng vùng đất giàu có và đông đúc bậc nhất của Đại Chu – quận Quảng Lăng – làm đất phong, đủ để thấy tình thương sâu nặng mà Tiên đế dành cho nàng.
Công chúa đến năm mười sáu tuổi đã xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên nữ hạ phàm, vẻ đẹp rung động nhân gian. Đáng quý hơn, nàng có tính cách nhân hậu, hiểu chuyện, không hề kiêu ngạo như các công chúa Đại Chu khác. Mỗi lần Tiên đế nổi giận, nàng đều có thể đứng ra khuyên giải, nhờ đó mà nhiều cung nhân và đại thần được miễn khỏi trừng phạt. Các cung nhân và đại thần ai nấy đều cảm kích ân đức của công chúa, ngầm tôn vinh nàng là viên “Minh Nguyệt Châu” sáng nhất của Đại Chu.
Thế nhưng viên Minh Nguyệt Châu lóa mắt ấy lại vĩnh viễn tắt lịm vào năm nàng tròn mười sáu tuổi.
Năm công chúa mười lăm tuổi, Tiên đế đã chọn cho nàng Phụng Nghị lang Trịnh Quân làm phò mã. Trịnh Quân xuất thân từ họ Trịnh đất Huỳnh Dương, là cháu trai của Trịnh Hoàng hậu, người vợ đầu tiên của tiên đế. Thân phận của hắn cao quý, dung mạo anh tuấn, tài hoa xuất chúng, là một bậc trượng phu khó tìm. Tuy nhiên, Tiên đế và Thái hậu không nỡ xa con gái, muốn để nàng ở lại thêm vài năm mới gả đi. Nhưng đến khi công chúa mười sáu tuổi, vào đêm mùng sáu tháng mười, năm Thái Xương thứ hai mươi, nàng bất ngờ bị chết đuối trong hồ sen giữa đêm. Tiên đế và Thái hậu đau đớn đến đứt ruột dứt gan, thậm chí Tiên đế còn bỏ ăn bỏ uống suốt nhiều ngày, chìm trong bi thương tột cùng. Quần thần trong triều xôn xao bàn tán, ai nấy đều cho rằng cái chết của công chúa vô cùng kỳ quái. Đã đành là tại sao công chúa lại một mình đến hồ sen vào đêm khuya, nhưng cung tỳ thị nữ hầu cận chẳng lẽ không một ai đi theo? Có những đại thần can đảm còn dâng sớ lên Tiên đế, hy vọng tra rõ nguyên nhân cái chết của công chúa.
Đám đại thần đã thấy được điều bất thường, lẽ nào Tiên đế lại không hay biết? Trong cơn bi thống, Tiên đế đã bí mật lệnh cho Đại Lý Tự điều tra kỹ càng. Không ngờ sau khi điều tra, sự thật được phơi bày: kẻ hại chết công chúa không ai khác chính là phò mã Đô úy Trịnh Quân.
Tin tức này vừa truyền ra, ai nấy đều kinh ngạc. Sau khi thẩm vấn, Trịnh Quân đã thú nhận tội lỗi. Thì ra, họ Trịnh đất Huỳnh Dương là một trong Ngũ tính nổi danh nhất thiên hạ. Khi xưa người ta thường nói, trong thiên hạ, không dòng họ nào quý hơn họ Thôi, họ Lỗ, họ Lý, họ Trịnh, họ Vương. Họ Trịnh của Huỳnh Dương là dòng họ quyền thế bậc nhất trong triều, trong khi Thái hậu lúc còn là Khương Quý phi lại xuất thân hàn vi, cha mẹ chỉ là tiểu thương buôn bán nhỏ. Trịnh Quân khinh thường xuất thân thấp kém của Thái hậu, càng không muốn thành thân với con gái của bà, tức công chúa Vĩnh An. Nhưng thánh chỉ đã ban ra, hắn không thể kháng lệnh, trong lòng chất chứa bất mãn, oán hận công chúa ngày một sâu sắc.
Đêm mùng sáu tháng mười, Trịnh Quân cùng mấy bằng hữu uống rượu. Trong cơn say, bọn họ cười nhạo xuất thân của công chúa, nói rằng Trịnh Quân sắp cưới một “con buôn” làm vợ. Trịnh Quân xấu hổ, phẫn uất, liền sinh lòng sát hại công chúa. Hắn viết thư cho nàng, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc tại hồ sen, mời nàng đến một mình. Có lẽ lúc đó, công chúa đã mang trong lòng sự vui mừng, háo hức đến gặp vị hôn phu của mình. Nàng trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình hoa phục nghê thường, nhưng không ngờ rằng đó lại là cuộc hẹn dẫn nàng đến cái chết.
Trịnh Quân đẩy nàng xuống hồ sen. Nhìn thấy công chúa chới với dưới nước, kêu cứu trong vô vọng, hắn hoảng sợ bỏ chạy. Sau khi rượu tan, hắn hối hận khôn cùng, nhưng đại họa đã xảy ra, hồn phách của công chúa đã rời khỏi nhân gian, Minh Nguyệt Châu đã vĩnh viễn tắt lịm.
Sau khi thú nhận, Tiên đế giận dữ tột cùng. Không chỉ ban lệnh xử trảm Trịnh Quân, mà còn trút giận lên cả gia tộc của hắn và Trịnh Hoàng hậu, người đã tiến cử hắn làm phò mã. Đồng thời, Tiên đế còn ra lệnh phế truất Trịnh Hoàng hậu và tru di cửu tộc nhà phò mã. Nhưng họ Trịnh ở Huỳnh Dương vốn quyền thế ngút trời. Chiếu chỉ ban ra, các dòng họ quý tộc trên khắp thiên hạ đồng loạt dâng sớ xin tha tội cho nhà phò mã, nhưng Tiên đế không tha cho bất kỳ ai. Cả thành Trường An chìm trong bể máu, hơn vạn người mất mạng. Họ Trịnh đất Huỳnh Dương từ đó suy tàn, sử gọi là “Huyết án Thái Xương.” Sau sự kiện huyết án Thái Xương, Tiên đế căm ghét thế gia đại tộc, hàn tộc bắt đầu làm tể làm tướng. Từ đó, triều đình không còn cảnh “thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc” như trước.
– Thôi Tuần hồi tưởng lại vụ án đẫm máu đã thay đổi cục diện Đại Chu cách đây ba mươi năm. Hắn hơi nhíu mày, đưa tay lên nhìn lòng bàn tay mình, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của người dưới hồ sen khi nãy. Dẫu việc này kỳ lạ đến vậy, ánh mắt hắn vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Hắn mím nhẹ môi, che miệng ho khan hai tiếng rồi kéo chặt áo lông chồn trắng, bước chân nhẹ nhàng tiến vào điện Lân Đức.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2 Nàng công chúa đã chết ba mươi năm trước
- Chương 3 Phạt quỳ
- Chương 4 Ba mươi năm qua, Thái hậu chưa hề quên cô
- Chương 5 Cái chết của nàng, thật sự là chuyện tốt cho thiên hạ sao?
- Chương 6 Chiều muộn tuyết sắp rơi, có thể cùng uống chén rượu không?
- Chương 7 Thà cưới con gái ngũ họ, chứ không vào làm rể hoàng gia
- Chương 8 Đây là thời đại thịnh vượng mà mẹ ta đã tạo ra
- Chương 9 Nếu không ai yêu quý thì cũng nên tự thương lấy mình
- Chương 10 Thắp đèn kính Phật
- Chương 11 Liên Hoa Nô
- Chương 12 Ta không giết người
- Chương 13 Ta và cô chỉ đang lợi dụng lẫn nhau
- Chương 14 Một kẻ gian ác như thế, tốt nhất công chúa vẫn nên tránh xa
- Chương 15 Là thế nhân hiểu lầm ngài rồi
- Chương 16 Sát Sự Thính phá án, không cần bằng chứng
- Chương 17 Lòng người còn ác hơn quỷ (Phần 1)
- Chương 18 Lòng người còn ác hơn quỷ (Phần 2)
- Chương 19 Lòng người còn ác hơn quỷ (Phần 3)
- Chương 20 Ta muốn được nhìn thấy… a nương của ta lần nữa
- Chương 21 Ngài cứu một con sâu
- Chương 22 Thôi Tuần, vì sao ngươi lừa ta?
- Chương 23 Mưu hại con ruột, trời đất không dung
- Chương 24 Quỷ tướng
- Chương 25 Thôi Tuân cũng biết khóc sao?
- Chương 26 Sấm chớp kinh hồn trong đêm mưa
- Chương 27 Thụ hình
- Chương 28 Ta muốn làm người, không muốn làm quỷ
- Chương 29 Chưa từng thấy con chó dữ nào biết nhặt xác đồng bạn
- Chương 30 Mộ hoang ngàn dặm, ai tỏ cùng ai nỗi xót xa
- Chương 31 Bạch y Khanh tướng
- Chương 32 Nàng mang trong mình một sức mạnh làm an lòng người
- Chương 33 Có lẽ Vong Tử Thành còn sạch hơn cõi trần gian
- Chương 34 Quỷ thị Trường An
- Chương 35 Miêu quỷ
- Chương 36 Có kẻ muốn hại a nương
- Chương 37 Thôi Tuân, ngài đang lo lắng cho ta sao?
- Chương 38 Tâm kính lưu ly
- Chương 39 Đường phấn ở Phúc Mãn Đường, là loại nổi danh nhất ở Trường An
- Chương 40 Dẫu nàng đã mất bao năm, thì vẫn là bạn của ta
- Chương 41 Dường như ngài không giống với lời đồn
- Chương 42 Tiết Hàn Thực
- Chương 43 Khi đến gần, lại chẳng muốn rời xa
- Chương 44 Ta rất thích
- Chương 45
- Chương 46 Thôi Tuần, ngài giận sao
- Chương 47 Chưa trải khổ đau, chớ khuyên người tu thiện
- Chương 48 Mỗ nguyện ý giúp công chúa
- Chương 49 Hắn là cầm thú
- Chương 50 Ban đầu, ta có hơi giận cô
- Chương 51 Đoạn đường gai góc, thân thể bệnh tật, đơn độc bước đi
- Chương 52 Công chúa Vĩnh An, không thể chết uổng
- Chương 53 Tham vọng
- Chương 54 Bảo vệ con cái là bản năng của một người mẹ
- Chương 55 Vậy ngươi nghĩ ai là kẻ chủ mưu?
- Chương 56 Hải đường thổi tuyết
- Chương 57 Tình cảm của hắn, sâu đậm hơn bất kỳ ai
- Chương 58 Cô không nên ở lại nơi này
- Chương 59 Xem ra, người lún sâu không chỉ có mình ta
- Chương 60 Loan đao vỏ vàng
- Chương 61 Sao hắn có thể kéo vầng trăng ấy rơi xuống vũng bùn nhơ mà hắn đang giẫm đạp?
- Chương 62 Một tia chấp niệm
- Chương 63 Một thân bùn lấm, muôn đời ô danh
- Chương 64 Lễ hiến tù binh
- Chương 65 Bẻ gãy kiêu ngạo
- Chương 66 Đào thoát
- Chương 67 Chàng sẽ không rơi nửa giọt nước mắt vì ta
- Chương 68 Cái ôm này không liên quan đến tình ý
- Chương 69 Nhất sát, vạn sinh
- Chương 70 Trêu chọc
- Chương 71 Bách tính này, chẳng phải đã ít đi năm vạn người sao?
- Chương 72 Yến xuân ngậm bùn xây tổ mới
- Chương 73 Ta ghét tất cả những thứ làm tổn thương ngài
- Chương 74 hẳng lẽ một người còn sống lại không bằng một người đã chết
- Chương 75 Cuồng phong trỗi dậy
- Chương 76 Ta sẽ luôn ở bên ngài
- Chương 77 Càng thấy nhiều, ta càng muốn biện minh thay hắn
- Chương 78 Đã vượt quá giới hạn
- Chương 79 A Sử Na Gia
- Chương 80 Thích chàng là việc của riêng ta
- Chương 81 Quỷ Phán Điện
- Chương 82 Lạc Nhạn Lĩnh
- Chương 83 Tấm lòng son
- Chương 84 Nàng không thể mềm lòng
- Chương 85 Ta thích chàng
- Chương 86 Chàng có điểm gì không đáng để ta thích?
- Chương 87 Ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Chu ra thề
- Chương 88 Chàng là một anh hùng
- Chương 89 Công chúa, thích ta đến vậy sao?
- Chương 90 Chàng đang dùng mỹ nam kế đấy à?
- Chương 91 Ra trước công đường
- Chương 92 Công thẩm
- Chương 93 Phải đòi cả lãi chứ
- Chương 94 Công chúa Vĩnh An, nàng đã chết thế nào?
- Chương 95 Quân phụ
- Chương 96 Định tình dưới rừng mai
- Chương 97 Không ai có tư cách quyết định sinh tử của nàng
- Chương 98
- Chương 99 Lấy gậy ông đập lưng ông
- Chương 100 Đừng để trung hồn nơi cửu tuyền lạnh giá!
- Chương 101 Ánh trăng không bỏ qua, độ hắn trọn kiếp tàn
- Chương 102 Ta cũng rất thích Minh Nguyệt Châu
- Chương 103 Ta muốn bên chàng lâu dài
- Chương 104 Bách quỷ dạ hành
- Chương 105 Quỷ thôn
- Chương 106 Ta là công chúa Đại Chu
- Chương 107 Thọ mệnh còn lại, e rằng chỉ còn mười năm
- Chương 108 Lòng người sinh ra tam chướng
- Chương 109 Tai chướng
- Chương 110 Nghiệp chướng
- Chương 111 Lựa chọn
- Chương 112 Thần nữ
- Chương 113 Ta không cần dài lâu
- Chương 114 Chàng và ta, đều là lần đầu tiên biết thích một người
- Chương 115 So với việc bảo vệ một người, việc bảo vệ cả thiên hạ càng có ý nghĩa hơn
- Chương 116 Y muốn cứu Lý Doanh
- Chương 117 Thật ra ngài cũng rất thú vị
- Chương 118 Bích huyết đan tâm chiếu hãn xanh!
- Chương 119 Thuyền đêm thổi sáo mưa rì rào
- Chương 120 Cô có thể thuyết phục được mấy người?
- Chương 121 Ta đã giết Thịnh Vân Đình
- Chương 122 Đừng dùng nữ tử khác để chứng tỏ bản lĩnh của mình
- Chương 123 Nếu đây là cách nàng báo thù, thì nàng đã thành công rồi
- Chương 124 Thánh nhân có biết chuyện này không?
- Chương 125 Ta là thân nhân của anh hùng!
- Chương 126 Giải oan cho Thiên Uy quân
- Chương 127 Lấy mạng can gián
- Chương 128 Ngươi muốn bức vua thoái vị sao!
- Chương 129 Tội danh này, thần vạn lần không thể nhận
- Chương 130 Lư Dụ Dân ta, không hối hận
- Chương 131 Trẫm không tham dự!
- Chương 132 Ngài tìm nương tử cho người khác, sao lại quên mất nương tử của mình rồi?
- Chương 133 Mỗi người đều hài lòng với kết cục này
- Chương 134 Hắn nên từ bỏ chấp niệm rồi
- Chương 135 Thương thay kiếp sống gian nan, mong muôn dân đều ấm no
- Chương 136 Rượu mới tươi xanh, bếp lò nhỏ đỏ rực
- Chương 137 Đế sát lục châu*
- Chương 138 Ngục giam
- Chương 139 Chỉ cần còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ phản kháng đến cùng
- Chương 140
- Chương 141 Xá lợi Phật đỉnh
- Chương 142 Con đường Thôi Tuần sắp đi, là con đường chết chắc
- Chương 143 Vết thương trên người hắn đã quá nhiều rồi
- Chương 144 Nàng muốn quay về
- Chương 145 Lấy mạng đền mạng, lấy máu trả máu, vậy mới đủ!
- Chương 146 Con đường gió tuyết một đi không trở lại
- Chương 147 Ta, Thôi Tuần, chưa từng đầu hàng Đột Quyết
- Chương 148 Lão bộc câm
- Chương 149 Phụ làm quân phụ
- Chương 150 Ngư Phù Nguy, ngươi sao thế?
- Chương 151 Giết nàng, hay cứu nàng?
- Chương 152 Túi hương này từ đâu mà có?
- Chương 153 Bây giờ, ta đã có tư cách hôn nàng chưa?
- Chương 154 Đó là Minh Nguyệt Châu, con gái bà
- Chương 155 Hồ sen có lạnh lắm, có tối lắm không con?
- Chương 156 A nương, người muốn giết trẫm sao?
- Chương 157 Chắc không lâu nữa, a nương sẽ đăng cơ
- Chương 158 Chờ một người mãi chẳng thể chờ được
- Chương 159 Thập Thất lang, ta đến thăm chàng đây
- Chương 160 Cuối cùng nàng cũng hiểu mình đã chết thế nào
- Chương 161 Kết thúc chính văn
- Chương 162 Ngoại truyện luân hồi (1): Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi; Đùa vui tung những trái mơ quanh giường
- Chương 163 Ngoại truyện luân hồi (2): Quả cầu này, xem như sính lễ
- Chương 164 Ngoại truyện luân hồi (3): Trạng nguyên lang
- Chương 165 Ngoại truyện luân hồi (4): Kết tóc
- Chương 166 Ngoại truyện luân hồi (5): Đèn tắt mười sáu năm, một vầng trăng sáng hiện
- Chương 167 Ngoại truyện luân hồi (6): Đêm nay trẫm đến, là để ban cho ngươi một đời vinh hoa
- Chương 168 Ngoại truyện luân hồi (7): Đại hôn
- Chương 169 Ngoại truyện luân hồi (8): A nương
- Chương 170 Ngoại truyện luân hồi (9): Hết Ngoại truyện luân hồi