
Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Tổng số chương: 165
Tống Mặc là người đam mê quân sự, còn là một kẻ nghiện trò chơi nặng.
Chơi game bốn năm, câu nói nghe thấy nhiều nhất là: "Huynh đệ, cậu là huynh đệ của tôi đúng không?"
"Đúng đó."
"Vậy tại sao cậu lại bắn lén tôi?!"
"Nhất thời trợt tay."
"Tôi %$*(#)(@*@!"
Tỉnh lược một đống từ nguyền rủa.
Còn không thì là: "Huynh đệ, cậu xác định cậu là huynh đệ của tôi chứ?"
"Đương nhiên."
"Vậy được, cậu gia nhập thế lực bên địch đi!"
"Tại sao?! Tôi kiên quyết không làm bánh chưng (gián điệp)!" (Bắt nguồn từ câu chuyện gia tộc gạo và gia tộc điểm tâm đánh nhau: Gia tộc gạo và gia tộc điểm tâm quần nhau, kết quả gia tộc điểm tâm bị đánh te tua, trong đó bánh chưng bị gia tộc gạo đuổi tới hẻm, khi thấy không còn lối thoát, bánh chưng kiên quyết cởi y phục__ Các vị! Tôi là gián điệp!)
"Ai bảo cậu làm bánh chưng? Cậu gia nhập với họ, chúng tôi mới thắng chắc!"
"..."
Tống Mặc giơ dao lên, xẻo mất tầng da cuối cùng của vị huynh đệ trước mắt.
"Tại sao chém tôi?!"
"Không phải cậu muốn tôi gia nhập thế lực bên địch sao? Không chém cậu thì chém ai?"
"Tôi &$)@$!"
Tỉnh lược một số từ chửi rủa.
Chém chết huynh đệ trước kia rồi, Tống Mặc không hề bất ngờ bị huynh đệ của huynh đệ trước chém chết, liền kích động đập chuột, đụng phải lon coca đặt bên cạnh bàn phím, coca đổ lên bàn phím, tia lửa xoèn xoẹt lập tức bắn ra, Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, muốn đứng lên, tay lại giống như bị hút vào bàn phím, tia lửa và dòng điện chạy theo đầu ngón tay trực tiếp vào thẳng người y.
Từng sợi tóc của Tống Mặc đều dựng lên, ngay cả chân mày cũng dựng thẳng đứng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Mạng mình thôi rồi!
Khi đang oán thán còn chưa phá thân đã đi là con rể của diêm vương, tia lửa và dòng điện trên bàn phiếm lại đột nhiên biến mất.
Tống Mặc sững sờ, giơ hai tay lên, sờ đầu, tóc giống như sợi thép, sờ lông mày, hai cái bàn chải, sờ đùi một chút, rất đau!
Y không chết?!
Vừa định hoan hô, đầu lại đột nhiên đau đớn như kim châm, vô số đường nét và con số nhanh chóng cuộn trào trong đầu, mồ hôi lập tức thấm ướt áo thun chữ T của Tống Mặc.
Tống Mặc vội tát mình một cái, cái này tuyệt đối là ảo giác do bị điện giật!
Qua một lúc, số liệu trong đầu dần tạo thành một bức hình rõ ràng, lúc mày Tống Mặc mới nhận ra, những thứ này đều là do mình sưu tập, những bức ảnh chụp và hình ảnh vũ khí trong đầu.
Chuyện này là sao?
Tống Mặc lắc đầu, trước mắt hơi tối đi, chân trợt một cái, ầm một tiếng, mặt trực tiếp đập lên màn hình máy tính, máu mũi tung tóe...
Dòng điện và tia lửa bùng lên lập tức bao trùm cả đầu y, Tống Mặc nghĩ, lần này, không chết cũng phải chết thôi...
Trên báo sáng XX ngày hôm sau đăng một tin vắn thế này: Thanh niên nào đó đập đầu vào màn hình máy tính tự sát tại nhà!
Nếu Tống Mặc còn có thể nhìn thấy tờ báo này, chắc chắn sẽ dựng ngón giữa lên, tự sát mẹ mi!
Nhưng hiện tại y chết rồi, cho nên, chỉ có thể ngoan ngoãn bị gọi là tự sát.
Ôi thôi thương thay.
Kỷ nguyên đại lục Quang Minh, tháng 6 năm 1138.
Vương quốc Angris vừa kết thúc chiến tranh cùng vương quốc Chisa, gần một phần ba quốc thổ bị thôn tính, khi lão quốc vương Julien ngồi trên vương tọa đấm ngực dậm chân, chửi mắng đám người của vương quốc Chisa đều là đồ khốn kiếp vương bát đản, trong lãnh địa của gia tộc Grilan tại biên cảnh tây bắc Angris, lại xảy ra một chuyện rất khủng khiếp, chủ nhân của lãnh địa, Tống Mặc Grilan, giữa ban ngày ban mặt bị một tia sét đánh trúng!
Phản ứng đầu tiên của tùy tùng không phải là đi cứu lãnh chủ đang bốc khói, mà là ngửa đầu nhìn bầu trời trăm dặm không mây, cằm rớt xuống đất. Tuy lãnh chủ không tính là người cực tốt, nhưng cũng không làm chuyện gì xấu, sao giữa ban ngày lại bị sét đánh...
Kỳ lạ hơn nữa là, bị sét đánh thành ra như vậy mà lãnh chủ lại không chết!
Thật sự quá thần kỳ!
Các lãnh dân của Grilan đều bừng bừng hóng chuyện, thành lũy của lãnh chủ tập trung toàn bộ ánh mắt hiếu kỳ trong lãnh địa.
Mà trung tâm của chuyện, Tống Mặc Grilan, sau khi tỉnh lại, ngây ngẩn nhìn thầy thuốc và quản gia trước giường, hiểu rõ hoàn cảnh nơi chốn, bản thân là ai, đã xảy ra chuyện gì xong, Tống Mặc chớp chớp mắt, miệng răng rắc răng rắc, dứt khoát đảo mắt trắng, ngất xỉu.
Trước khi xỉu còn nghĩ, y kiếm được hay là bị thiệt đây? Chắc là kiếm được...
Một ngày sau, lãnh chủ tỉnh dậy lần nữa, mọi người trong phủ lãnh chủ đều thở phào một hơi.
Tống Mặc nằm trên giường, nhìn thầy thuốc được quản gia ca ngợi tâng bốc, chép miệng. Y đơn giản là bị đói tỉnh. Liếm liếm đôi môi đã khô nứt da, Tống Mặc ngắt đoạn thổi phồng của quản gia về thầy thuốc: "Quản gia, ta đói rồi."
Lời của lãnh chủ chính là mệnh lệnh!
Lão quản gia John đời đời hầu hạ gia tộc Grilan, trung tâm như nhất lập tức ném thầy thuốc vừa được khen lên tận trời qua một bên, cong lưng hành lễ với Tống Mặc, rồi ra khỏi phòng chuẩn bị cơm sáng cho lãnh chủ.
Thầy thuốc George đẩy kính một tròng trên sống mũi, phát huy tinh thần chức trách, tiến hành kiểm tra cho Tống Mặc lần nữa, xác định lãnh chủ không có gì bất ổn, mới vui vẻ rời đi.
Còn tin tức Tống Mặc bị sét đánh thành than đen, nhưng hai ngày sau đã chuyển biến tốt như kỳ tích, cũng được truyền khắp mọi ngóc ngách trong lãnh địa Grilan ngay khi thầy thuốc George vừa bước ra phủ lãnh chủ.
Tất cả lãnh dân đều biểu hiện kính sợ với sự thần kỳ của lãnh chủ, các nam nhân trong nhà sờ râu quai nón đầy mặt, vỗ bàn quyết định, nếu lãnh chủ bị sét đánh mà cũng không chết, vậy năm nay không thể trốn thuế rồi, nên đóng bao nhiêu thì phải đóng thôi.
Thân là lãnh dân do gia tộc Grilan thống trị, trốn thuế đã trở thành truyền thống, cho dù không thể trốn hết toàn bộ, nhưng có thể trốn một chút thì trốn. Không phải những người này bản tính tham lam, mà sự thật là người sống trong lãnh địa Grilan, từ lãnh chủ đến lãnh dân, toàn bộ đều nghèo rớt mùng tơi!
Nếu phân định tiêu chuẩn mức sống và phát triển kinh tế của vương quốc Angris, người trong lãnh địa Grilan, toàn bộ đều sinh sống trong trạng thái túng quẫn.
Cho nên, khi Tống Mặc nhìn thấy một đống đen thui trong mâm bạc tinh xảo, miễn cưỡng có thể phân biệt được là bánh mì, liền ngốc lăng.
Ngẩng đầu nhìn quản gia cung kính đứng một bên, cùng thị nữ sau lưng quản gia, tuy đôi tiểu bạch thỏ trước ngực cô nương tóc đỏ này sống động tràn đầy sức sống, cũng không hấp dẫn được lực chú ý của Tống Mặc lúc này.
Y vừa mới bị sét đánh đó được không?
Đại nạn không chết đó được không?
Chưa nói tới tổ yến nhân sâm, lại mang cho y một cái bánh mì đen cùng nước ấm?! Cho dù đặt trong mâm bạc, thì cũng vẫn là bánh mì đen! À, không đúng, trong mâm còn có một miếng thịt muối dài bằng ngón cái, mấy lát cà rốt, một lá xà lách.
Đây là bữa sáng của một lãnh chủ sao?!
Lừa gạt quá mức rồi đi?
"Lãnh chủ đại nhân, không hợp khẩu vị ngài sao?" Quản gia kỳ quái nhìn Tống Mặc, thấy y chỉ ngẩn người nhìn mâm một lúc, rồi ngẩng đầu tức giận nhìn mình, lập tức hiểu rõ, "Là sai lầm của tôi! Vì ngài mới bệnh nặng dậy, cho nên tự tiện thêm một miếng thịt muối và một lá xà lách, về sau chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Tinh thần tiết kiệm của lãnh chủ thật sự khiến tôi hổ thẹn!"
Tiết kiệm mẹ mi!
Tống Mặc hoài nghi nghiêm trọng, cái kẻ bị sét đánh chết kia, tuyệt đối là nhân vật còn Grandet hơn cả Grandet, nếu không, đường đường một lãnh chủ, bữa sáng lại chỉ có một miếng bánh mì đen cùng một lát cà rốt? Y tự ngược sao? (*Một nhà tư sản nổi tiếng keo kiệt của nước Pháp)
Quản gia lo lắng nhìn gân xanh trên trán Tống Mặc ẩn đi từng sợi, lặng lẽ thở ra, chắc là lãnh chủ đại nhân cũng đang buồn bã đúng không? Gia tộc Grilan huy hoàng, đã lụn bại thành thế này, Grilan vào bốn đời quốc vương trước còn hô mưa gọi gió tại thủ đô Angris, hiện tại chỉ có thể co rụt trong lãnh địa nghèo túng ở biên cảnh tây bắc này, thân là lãnh chủ đại nhân người lãnh đạo gia tộc, sao có thể không đau lòng?
Thế là, quản gia đau lòng vì sự đau lòng của lãnh chủ, kiên quyết lấy miếng thịt muối và xà lách trong mâm bạc trước mặt Tống Mặc, đặt vào mâm bạc trong tay thị nữ, nói với Tống Mặc: "Lãnh chủ đại nhân, tôi đã sửa chữa sai lầm, xin ngài dùng cơm đi."
Sửa sai mẹ mi!
Tống Mặc nhìn mâm đồ ăn chỉ còn lại bánh mì đen và cà rốt, gân xanh vừa mới lún xuống lại nổi lên.
Sáng hôm đó, người làm việc trong phủ lãnh chủ đều có thể nghe thấy tiếng gào thét truyền ra từ trong phòng ngủ của lãnh chủ, và cả tiếng giải thích của quản gia, tất cả đều thở phào, xem ra, lãnh chủ đại nhân quả thật không có vấn đề gì.
Tuy Tống Mặc Grilan vẫn luôn là một lãnh chủ bình thường, nhưng lại là người kế thừa và là nam đinh duy nhất đời này của gia tộc Grilan, nếu Tống Mặc có gì bất trắc, vương quốc Angris sẽ chiếu theo pháp luật thu hồi lãnh địa này. Tuy nơi này rất nghèo khổ, nhưng đối với lão quốc vương Julien vừa mất đi một phần lớn lãnh địa thì, chân muỗi dù có gầy cũng là thịt! Quốc gia vừa bại trận, quốc khố trống rỗng, thuế lãnh địa khẳng định sẽ gia tăng thêm mấy phần! Lãnh chủ mới không thể giống như Tống Mặc Grilan mắt nhắm mắt mở với hành động trốn thuế của lãnh dân, cũng sẽ không có gan nói với quan viên của vương quốc, "Nhà Grilan nghèo rớt mùng tơi, lãnh dân nơi đây cũng là một đám nghèo túng, muốn tiền không có, chỉ có một mạng!"
Đây là lời của cha Tống Mặc Grilan, lão Grilan còn khắc câu này lên bia đá, đặt trên đường đi nối lãnh địa và vương quốc. Khác với lão Grilan, Tống Mặc còn lấy chút tiền cho thuế quan vương quốc làm phí xe ngựa, cái khác, muốn cũng đừng nghĩ.
Ông già không bỏ một văn, con trai bỏ ra mấy ngân tệ đã là bất hiếu rồi, còn dám đóng toàn bộ tiền thuế? Vậy thì là đại đại bất hiếu!
Cho nên, lãnh dân trong lãnh địa Grilan trốn thuế tuyệt đối là có căn cứ, có câu thượng bất chính hạ tắc loạn, lãnh chủ còn không nộp thuế, bọn họ nộp cái chim á!
Vì thế, lãnh địa Grilan vô cùng nổi danh trong vương quốc Angris, nơi này đều là một đám điêu dân xem thường pháp luật đế quốc! Từ lãnh chủ đến lãnh dân, không sót một ai!
Nhưng lão quốc vương Julien thì không thể làm gì họ, đừng thấy nơi này nghèo, có lẽ chính vì nghèo, nam nhân và nữ nhân nơi này vì sinh tồn, đã rèn luyện được thân thể cực kỳ cường hãn và tính cách dũng mãnh, lên núi bắt chim, xuống sông bắt cá, không lâu trước đó, một tiểu cô nương mười hai tuổi bắt được một con cá ăn thịt người dài nửa cánh tay, còn được Tống Mặc Grilan khen ngợi! Đương nhiên, một nửa con cá đó được đưa vào phủ lãnh chủ. Vì thế có thể thấy, gốc rạ cứng này, lão Julien muốn nhổ lên, nhất định phải có giác ngộ bị đấm văng răng cửa!
Cho nên, lãnh dân Grilan tiếp tục yên tâm thản nhiên trốn thuế dưới sự lãnh đạo anh minh của Tống Mặc Grilan, làm trái pháp luật vương quốc, lão quốc vương Julien cũng chỉ có thể xem như không thấy.
Khi Tống Mặc Grilan gặp chuyện, các lãnh dân trừ hiếu kỳ, còn vô cùng lo lắng. Vạn nhất lãnh chủ thật sự tráng thệ, vậy sau này bọn họ làm sao trốn thuế?
Tin tức Tống Mặc Grilan tỉnh lại đã tiêm một liều thuốc trợ tim ọi người, vì hạnh phúc của các lãnh dân, lãnh chủ đại nhân, ngài phải tiếp tục sống sót! Vì chúc mừng lãnh chủ khỏe lại, các lãnh dân quyết định, năm nay nhất định phải nộp thuế! Một người cũng không thể thiếu!
Quyết tâm của các lãnh dân Tống Mặc không biết, lúc này y đang há miệng, nghe quản gia khóc lóc kể lể hồi báo vấn đề tài chính của phủ lãnh chủ. Khi y biết được tiểu kim khố của mình chỉ còn lại ba đồng kim tệ, một ngày ba bữa có thể ăn bánh mì đen thêm cà rốt đã là kỳ tích, thì lại hoa lệ xỉu lần nữa.
Vốn cho rằng là miếng bánh từ trời rớt xuống, kết quả bánh đập lên đầu, mới phát hiện bên trong nhét miếng sắt!
Xuyên thành lãnh chủ, còn cho rằng cuối cùng cũng được làm quý tộc, lại phát hiện lãnh chủ này là một kẻ nghèo túng khố rách áo ôm!
Tống Mặc dựng ngón giữa với ông trời, nếu điều kiện cho phép, y cũng muốn dựng ngón chân lên luôn!
Xuyên việt mẹ mi!
Danh sách chương
- Chương 1 Lãnh chủ nghèo túng.
- Chương 2 Lãnh chủ muốn ăn thịt.
- Chương 3 Đánh cướp địa tinh.
- Chương 4 Lãnh chủ hóa bi phẫn thành sức mạnh.
- Chương 5 Vì ăn cướp, luôn luôn chuẩn bị.
- Chương 6 Mũi tên của tinh linh.
- Chương 7 Show của lãnh chủ.
- Chương 8 Phát tài rồi.
- Chương 9 Phiền phức.
- Chương 10 Mị hoặc trong ánh lửa.
- Chương 11 Lãnh chủ phiền phức quấn thân.
- Chương 12 Lãnh chủ võ trang tự vệ.
- Chương 13 Không cướp thiệt uổng.
- Chương 14 Dũng sĩ chân chính.
- Chương 15 Hiểu lầm.
- Chương 16 Các kỵ sĩ hiến thân vì nghệ thuật.
- Chương 17 Thật ra, ta rất thiện lương.
- Chương 18 Tinh linh không nói lý.
- Chương 19 Quyết định sai lầm.
- Chương 20 Lửa lớn ở phủ tổng đốc.
- Chương 21 Kẻ viếng thăm giữa đêm.
- Chương 22 Ma pháp sư.
- Chương 23 Làm ăn phải thành tín.
- Chương 24 Cây súng trường đầu tiên.
- Chương 25 Hai người lùn.
- Chương 26 Tiểu x thư.
- Chương 27 Tổng đốc bị kéo xuống nước.
- Chương 28 Độc, thật sự là quá độc.
- Chương 29 Nghi hoặc của Hắc Viêm.
- Chương 30 Súng trường chân chính.
- Chương 31 Đấu sĩ làm sao luyện thành.
- Chương 32 Ma pháp sư thần kỳ.
- Chương 33 Một cách khác để phát chiến tranh tài.
- Chương 34 Lần đầu gặp Hắc Viêm 1.
- Chương 35 Lần đầu gặp Hắc Viêm 2.
- Chương 36 Lần đầu gặp Hắc Viêm 3.
- Chương 37 Ai bi thúc hơn ai.
- Chương 38 Người không thể nhìn bề ngoài.
- Chương 39 Ta chỉ là qua đường thôi.
- Chương 40 Mọi người đều chỉ là qua đường.
- Chương 41 Vấn đề trí thông minh.
- Chương 42 Lãnh chủ đại nhân chịu đả kích.
- Chương 43 Về nhà.
- Chương 44 “Lãng mạn” trong tuyết.
- Chương 45 Gà trống Gallia.
- Chương 46 Vấn đề kỹ thuật bắn súng của lãnh chủ đại nhân.
- Chương 47 Thành ngầm.
- Chương 48 Lãnh chủ đại nhân không cẩn thận đào hố.
- Chương 49 Con đường tài lộ mới.
- Chương 50 Làm ăn với tinh linh.
- Chương 51 Các mỹ nhân, vui không?.
- Chương 52 Lãnh chủ đại nhân nổi bão.
- Chương 53 Nước mắt địa tinh.
- Chương 54 Phản ứng các bên.
- Chương 55 Lời hứa của Rhys.
- Chương 56 Quân đoàn xương khô?.
- Chương 57 Hoa nho.
- Chương 58 Phiền phức lớn hơn.
- Chương 59 Kỵ sĩ giết không chết.
- Chương 60 Mãnh tướng xuất thế ngang trời.
- Chương 61 Nước linh hồn.
- Chương 62 Tham lam của cự long.
- Chương 63 Cạm bẫy của lãnh chủ đại nhân.
- Chương 64 Lãnh chủ đại nhân đột phát kỳ tưởng.
- Chương 65 Quốc vương giá lâm.
- Chương 66 Cự long tính tình không tốt.
- Chương 67 Hết mức rồi.
- Chương 68 Ép mua ép bán.
- Chương 69 Lãnh chủ làm bạn với thần thú.
- Chương 70 Cuối cùng cũng bàn được chuyện làm ăn.
- Chương 71 Lần đầu tiên cầu hôn.
- Chương 72 Khế ước của cự long.
- Chương 73 Xẻng công binh.
- Chương 74 Ý nghĩa của nhẫn.
- Chương 75 Tinh thần hàng nhái.
- Chương 76 Phong ba.
- Chương 77 Lãnh chủ đại nhân, vạn tuế!.
- Chương 78 Khoai tây điên cuồng.
- Chương 79 Vui sướng được mùa.
- Chương 80 Lãnh chủ đại nhân vùi đầu làm ruộng.
- Chương 81 Ma tộc bá đạo.
- Chương 82 Không cho cũng phải cho.
- Chương 83 Đường tài lộ mới.
- Chương 84 Muốn hay không muốn.
- Chương 85 Bì bì thú khiến người khó hiểu.
- Chương 86 Quân tạp nham đổi trang phục.
- Chương 87 Say rượu.
- Chương 88 Say rượu làm càn.
- Chương 89 Lãnh chủ đại nhân bi thúc.
- Chương 90 Món quà phiền toái.
- Chương 91 Thăm dò của Rhys.
- Chương 92 Hán tử thật, thuần nam nhân.
- Chương 93 Ghen tỵ.
- Chương 94 Ghen tỵ 2.
- Chương 95 Ai mặt dày hơn.
- Chương 96 Khế ước của người bảo vệ.
- Chương 97 Thần côn xui xẻo.
- Chương 98 Sự nghiệp giáo dục.
- Chương 99 Công tước bị lừa gạt.
- Chương 100 Ma pháp sư nhân loại.
- Chương 101 Gió nổi thành Cary.
- Chương 102 Kiếm kỵ sĩ.
- Chương 103 Lãnh chủ đại nhân tự phản tỉnh.
- Chương 104 Kế hoạch thành thương nghiệp dưới đất.
- Chương 105 Bí mật của Grilan.
- Chương 106 Chuyện cũ.
- Chương 107 Trung thành dao động.
- Chương 108 Lãnh chủ đại nhân sơ ý.
- Chương 109 Giáo đình bị chấn động.
- Chương 110 Nụ cười của quốc vương.
- Chương 111 Vũ khí bí mật của lãnh chủ đại nhân.
- Chương 112 Đoàn kỵ sĩ giáo hội xui xẻo.
- Chương 113 Lãnh chủ đại nhân bị chọc giận.
- Chương 114 Đào hố tự chôn.
- Chương 115 Tín đồ.
- Chương 116 Làm ăn lớn.
- Chương 117 Lãnh dân bạo loạn.
- Chương 118 Dự cảm không hay.
- Chương 119 Vương phi tới 1.
- Chương 120 Vương phi tới 2.
- Chương 121 Vương phi tới 3.
- Chương 122 Thân phận của quản gia.
- Chương 123 Bão tố sắp tới.
- Chương 124 Xin lỗi.
- Chương 125 An giấc.
- Chương 126 Uy lực của phòng nhỏ.
- Chương 127 Thành thương nghiệp ngầm.
- Chương 128 Khách từ các phương.
- Chương 129 Hợp tác vui vẻ.
- Chương 130 Bức tường màu vàng.
- Chương 131 Thân vương Myers.
- Chương 132 Bí mật khế ước.
- Chương 133 Kiểu hình lý tưởng của gia tộc thân vương.
- Chương 134 Cự long tỉnh giấc.
- Chương 135 Cự long và ma tộc 1.
- Chương 136 Cự long và ma tộc 2.
- Chương 137 Cự long và ma tộc 3.
- Chương 138 Lần thứ hai cầu hôn.
- Chương 139 Cự long hiện thân.
- Chương 140 Hễ chạm là phát.
- Chương 141 Lãnh chủ đại nhân cường hãn.
- Chương 142 Cái gọi là vấn đề bồi thường.
- Chương 143 Đều không dễ chọc.
- Chương 144 Tranh đoạt bắt đầu.
- Chương 145 Khi tranh đoạt tiến hành.
- Chương 146 Vận đào hoa bất ngờ.
- Chương 147 Hỗn loạn bắt đầu.
- Chương 148 Chiến đấu chấn động đại lục 1.
- Chương 149 Chiến đấu chấn động đại lục 2.
- Chương 150 Chiến đấu chấn động đại lục 3.
- Chương 151 Lần thứ ba cầu hôn.
- Chương 152 Cái gọi là kinh hỉ.
- Chương 153 Gió giục mây vần.
- Chương 154 Lấy vợ.
- Chương 155 Lãnh chủ đại nhân ức hiếp người.
- Chương 156 Gừng càng già càng cay.
- Chương 157 Hôn lễ 1.
- Chương 158 Hôn lễ 2.
- Chương 159 Hôn lễ 3.
- Chương 160 Hôn lễ 4.
- Chương 161 Hôn lễ 5.
- Chương 162 Năm tháng bình yên.
- Chương 163 Phiên ngoại: Sử ký lãng mạn của quản gia 1.
- Chương 164 Phiên ngoại: Sử ký lãng mạn của quản gia 2.
- Chương 165 Phiên ngoại: Chuyến đi ma giới của lãnh chủ.