
Đích Gả Thiên Kim
Tổng số chương: 247
Lần đầu tiên mình dịch truyện nên chắc chắn nhiều sai sót, lỗi dịch thuật tùm lum, ngôi xưng hô có chỗ mình cop gg dịch để sửa sẽ không để ý bị lậm hiện đại cậu, mình, anh ta, tôi... mong mọi người hoan hỉ thông cảm và có thể góp ý cho mình ạ.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! AN AN
Bắt đầu thui nào ~~~
Tháng Năm, vừa qua cuối xuân, thời tiết liền trở nên nóng nực không tưởng.
Mặt trời gay gắt chiếu xuống mảnh đất Yên Kinh, những người bán hàng rong ven đường đều tránh vào bóng râm của cây. Trong thời tiết oi bức này, các công tử, tiểu thư nhà quyền quý đều không muốn ra ngoài chịu nắng, chỉ có những người lao động khổ sai, gánh rượu gạo ngâm trong nước giếng mát lạnh, không ngại khổ cực, đi qua các sòng bạc, trà quán, hy vọng những người khát và mệt mỏi bỏ ra năm đồng mua một bát, để có thể mua thêm một túi gạo, nấu thêm hai nồi cháo, sống thêm ba ngày nữa.
Ở góc Đông thành, có một ngôi nhà mới tinh, tấm biển treo rất cao, chính giữa khắc bốn chữ "Trạng Nguyên Cập Đệ", vàng rực rỡ - đây là phủ đệ và biển do Hồng Hiếu Hoàng đế ban cho tân trạng nguyên, đại diện cho vinh quang cực lớn. Người đọc sách nếu được tấm biển này, ắt hẳn phải khóc nức nở để tạ ơn tổ tiên.
Ngôi nhà mới tinh, biển ngự ban, trong sân người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập, chỉ là bên ngoài trời nóng như thiêu như đốt, trong nhà lại lạnh buốt. Có lẽ vì trong phòng đã đặt nhiều đá để giải nhiệt, nhưng càng đi vào trong sân, càng cảm thấy lạnh.
Phòng cuối cùng sát tường, trước cửa có ba người đang ngồi. Hai nha hoàn mặc áo mỏng màu hồng, và một bà vú già trung niên thân hình tròn trịa, trước mặt ba người là một đĩa hạt dưa đỏ, một bình nước mơ, vừa ăn vừa trò chuyện, còn thoải mái hơn cả chủ nhân.
Nha hoàn bên trái quay lại nhìn cửa sổ, nói: "Trời nóng quá, mùi thuốc trong phòng này không bay ra được, khó chịu chết đi được, không biết khi nào mới hết."
"Cái con này, nói xấu chủ nhân sau lưng," bà vú già lớn tuổi hơn cảnh cáo: "Cẩn thận chủ nhân lột da ngươi."
Nha hoàn áo hồng không coi ra gì: "Sao lại thế? Lão gia đã ba tháng không đến phòng của phu nhân rồi." Nói rồi cô ta hạ thấp giọng, "Chuyện đó làm to như thế, lão gia chúng ta tính ra là có tình có nghĩa, nếu là người khác..." Cô ta bĩu môi, "Theo ta thấy, thà tự kết liễu, ít nhất cũng giữ được danh dự, thế này sống lay lắt, chẳng phải kéo người khác xuống."
Bà vú định nói gì, nha hoàn khác cũng lên tiếng: "Thật ra phu nhân cũng đáng thương, đẹp như vậy, học thức lại tốt, tính tình hòa nhã, ai ngờ gặp phải chuyện này..."
Giọng họ dù hạ thấp, nhưng trưa hè yên tĩnh, khoảng cách lại không xa, từng chữ một đều lọt vào tai người trong phòng.
Trên giường, Tiết Phương Phi nằm ngửa, khóe mắt còn vết nước mắt chưa khô. Khuôn mặt vì gầy gò gần đây không những không tiều tụy, mà ngược lại càng thêm vẻ u sầu, tạo nên một nét đẹp lay động lòng người.
Nhan sắc của nàng vốn dĩ rất đẹp, nếu không sao xứng danh đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh. Ngày nàng xuất giá, có công tử chán đời lệnh ăn mày xông vào kiệu hoa, khăn trùm đầu rơi xuống, dung nhan xinh đẹp như hoa, khiến người hai bên đường nhìn đến ngẩn ngơ. Lúc đó, phụ thân nàng, huyện thừa Tiết Hoài Viễn của Đồng Hương, trước khi nàng xa nhà về Kinh thành, còn lo lắng nói: "A Ly đẹp quá, Thẩm Ngọc Dung e rằng không bảo vệ nổi con."
Thẩm Ngọc Dung là chồng nàng.
Trước khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, chỉ là một tú tài nghèo. Nhà Thẩm Ngọc Dung ở Yên Kinh, ngoại tổ mẫu nhà họ Thẩm là Tào lão phu nhân sống ở Đồng Hương. Bốn năm trước, Tào lão phu nhân qua đời, Thẩm Ngọc Dung cùng mẫu thân về Đồng Hương chịu tang, từ đó quen biết Tiết Phương Phi.
Đồng Hương chỉ là một huyện nhỏ của thành Tương Dương, Tiết Hoài Viễn là một tiểu quan, mẫu thân Tiết Phương Phi qua đời khi sinh Tiết Chiêu. Sau khi mẹ Tiết mất, Tiết Hoài Viễn không tái hôn, gia đình chỉ có ba người cha con nương tựa vào nhau.
Tiết Phương Phi đến tuổi xuất giá, nàng nhan sắc quá đẹp, các công tử quyền quý gần xa đều đến hỏi cưới, thậm chí có cả cấp trên của Tiết Hoài Viễn muốn lấy nàng làm thiếp. Tiết Hoài Viễn dĩ nhiên không đồng ý, vì mất mẹ từ nhỏ, ông thương yêu con gái vô cùng, thêm vào đó Tiết Phương Phi ngoan ngoãn thông minh, từ nhỏ không thiếu thốn thứ gì. Dù Tiết gia chỉ là một gia đình quan nhỏ, nhưng Tiết Phương Phi lại trưởng thành quý giá hơn cả các tiểu thư nhà quyền quý.
Con gái được nâng niu như bảo bối như vậy, Tiết Hoài Viễn lo lắng cho hôn sự của nàng. Nhà quyền quý tuy rằng áo gấm lụa là, nhưng cuộc sống không dễ dàng, Tiết Hoài Viễn chọn Thẩm Ngọc Dung.
Thẩm Ngọc Dung dù không có chức tước, nhưng tài hoa xuất chúng, diện mạo khôi ngô, thành đạt là chuyện sớm muộn. Nhưng như vậy, Tiết Phương Phi phải theo Thẩm Ngọc Dung xa nhà về Yên Kinh. Còn một điều nữa, Tiết Phương Phi quá xinh đẹp, ở Đồng Hương có Tiết Hoài Viễn bảo vệ, nhưng ở Yên Kinh, công tử vương tôn nhiều không kể xiết, nếu nảy sinh ý xấu, Thẩm Ngọc Dung chưa chắc bảo vệ nổi nàng.
Nhưng cuối cùng Tiết Phương Phi vẫn lấy Thẩm Ngọc Dung, vì nàng thích hắn.
Lấy Thẩm Ngọc Dung, nàng đến Yên Kinh, dù mẹ chồng nàng đối xử hà khắc, cũng có nhiều uất ức nhưng Thẩm Ngọc Dung đối xử với nàng rất chu đáo nên những bất mãn đều tan biến.
Mùa xuân năm ngoái, Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, cưỡi ngựa diễu phố, Hoàng đế ban phủ đệ và biển, không lâu sau được bổ nhiệm Trung thư xá lang. Tháng Chín, Tiết Phương Phi cũng mang thai, đúng dịp sinh nhật mẹ chồng, niềm vui nhân đôi, nhà Thẩm đãi khách, mời những người quyền quý ở Yên Kinh tới dự.
Ngày đó là cơn ác mộng của Tiết Phương Phi.
Thật ra nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ uống một chút rượu mơ tại tiệc, liền cảm thấy mệt mỏi, mơ màng được nha hoàn dìu về phòng nghỉ... Khi bị tiếng hét đánh thức, nàng thấy trong phòng có một người đàn ông lạ mặt, còn mình thì y phục xộc xệch, mẹ chồng và đám nữ quyến đứng ở cửa, nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, hả hê.
Nàng lẽ ra phải xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu và mọi chuyện đã như vậy, nhưng dù nàng giải thích thế nào, chuyện vợ tân trạng nguyên lén lút tư thông với người khác trước mặt khách mời vẫn lan truyền ra ngoài.
Nàng đáng lẽ bị ruồng bỏ rồi đuổi ra khỏi phủ nhưng Thẩm Ngọc Dung lại không làm thế. Vì quá lo nghĩ, nàng sảy thai, nằm trên giường nghe tin Tiết Chiêu vì chuyện này đến Yên Kinh, còn chưa tới Thẩm phủ thì gặp cướp trong đêm, bị giết và vứt xác xuống sông.
Nàng nghe tin dữ, không dám báo về Đồng Hương, cố gắng gượng sức gặp Tiết Chiêu lần cuối, lo hậu sự cho đệ đệ rồi mới đổ bệnh. Tròn ba tháng sau Thẩm Ngọc Dung chưa một lần đến thăm nàng.
Nằm trên giường, Tiết Phương Phi suy nghĩ miên man, Thẩm Ngọc Dung có phải lòng đã xa cách, không muốn gặp nàng, hay cố tình lạnh nhạt để xả giận? Nhưng càng nằm lâu, nghe được mấy câu rời rạc từ miệng người hầu, nàng cũng dần hiểu ra một số việc. Sự thật luôn tàn nhẫn hơn nhiều.
Tiết Phương Phi cố gắng ngồi dậy. Bát thuốc đặt cạnh giường đã nguội lạnh, chỉ còn tỏa ra mùi hương đắng chát. Nàng nghiêng người đổ bát thuốc vào chậu hải đường trên bàn. Cây hải đường đã héo úa, chỉ còn lại những cành khô cằn.
Cửa kêu "két" một tiếng rồi bị đẩy mở.
Tiết Phương Phi ngước lên, thấột vạt áo gấm.
Người phụ nữ trẻ mặc đồ sang trọng, lông mày hơi nhướng lên, tỏ ra kiêu kỳ. Ánh mắt rơi vào bát thuốc trong tay Tiết Phương Phi, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Thì ra là vậy."
Tiết Phương Phi bình tĩnh đặt bát xuống, nhìn người kia bước vào phòng. Hai người hầu to khỏe khép cửa lại. Những nha hoàn tán gẫu bên ngoài không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn tiếng ve kêu inh ỏi trong không khí tĩnh lặng, khiến người ta cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Tiết Phương Phi nói: "Vĩnh Ninh công chúa."
Vĩnh Ninh công chúa cười nhạt. Khi cô ta cười, viên ngọc trai lớn bằng ngón tay cái trên trâm tóc cũng rung rinh, ánh sáng lung linh gần như làm lóa mắt người ta.
Một viên ngọc trai Nam Hải, bằng cả ngàn mẫu ruộng tốt. Hoàng thân quốc thích luôn dùng những thứ tốt nhất, họ sống trong nhung lụa, không biết đến nỗi khổ của người đời, sở hữu những thứ mà người khác cả đời không dám mơ tưởng, nhưng lại còn muốn chiếm đoạt của người khác, thậm chí là ăn cắp hay cướp đoạt.
"Ngươi dường như không hề ngạc nhiên chút nào." Vĩnh Ninh Công chúa thắc mắc: "Chẳng lẽ Thẩm lang đã nói cho ngươi biết rồi?"
Thẩm lang, cô ta gọi thân mật như vậy, khiến Tiết Phương Phi thấy đắng chát trong cổ họng, suýt không kìm được. Một lát sau, nàng mới lạnh lùng nói: "Ta đang đợi, đợi chàng nói với ta."
Tiết Phương Phi không hề ngốc, Tiết Hoài Viễn dạy nàng rất khôn ngoan. Từ khi nàng ngã bệnh, phát hiện mình bị giam lỏng, từng hành động đều có người theo dõi, nàng đã liên kết các sự kiện lại với nhau, kể cả nguyên nhân cái chết của Tiết Chiêu, nàng nhận ra điều bất thường.
Nàng moi được lời từ miệng đám người hầu, cuối cùng cũng biết được.
Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, tuổi trẻ đắc chí, thân phận không còn như xưa. Tiết Phương Phi dù có tài sắc vẹn toàn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con gái của một huyện thừa. Thẩm Ngọc Dung được Vĩnh Ninh công chúa để ý, có lẽ họ đã có mối quan hệ từ lâu, còn Tiết Phương Phi trở thành chướng ngại vật, phải nhường chỗ cho vị công chúa cao quý này.
Tiết Phương Phi nhớ lại ngày xảy ra chuyện, ngày Thẩm mẫu đãi tiệc khách khứa, Vĩnh Ninh công chúa cũng có mặt trong đám đông. Khi nhớ lại, nàng còn nhớ rõ nụ cười đắc ý bên khóe miệng cô ta.
Cứ thế, sự thật sáng tỏ.
"Thẩm lang mềm lòng," Vĩnh Ninh công chúa thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn nàng, "bản cung cũng không phải người tàn nhẫn, vốn muốn hoàn thành tâm nguyện của ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại không chịu buông tha," liếc nhìn bát thuốc trên bàn, thở dài nói: "Ngươi cần gì phải làm thế?"
Tiết Phương Phi không nhịn được cười lạnh.
Ngày ngày một bát thuốc, nàng đã sớm nhận ra điều bất thường, liền đổ hết thuốc vào chậu hoa. Họ muốn nàng "chết vì bệnh", để Vĩnh Ninh công chúa thuận lợi vào phủ, nhưng nàng không chịu. Tiết Hoài Viễn từ nhỏ đã dạy nàng, đến giây phút cuối cùng cũng không được tự tuyệt đường sống. Hơn nữa, tại sao nàng phải làm vậy? Tại sao kẻ gian phu dâm phụ này bày mưu hãm hại nàng, lại bắt nàng phải tự chết? Nàng quyết không chịu!
Giọng nói của Tiết Phương Phi đầy châm chọc, nàng nói: "Cướp đoạt nhân duyên, hại chết chính thất, giết vợ hại con, lòng tốt của công chúa, Phương Phi đã hiểu rõ."
Sự phẫn nộ của Vĩnh Ninh công chúa bùng lên trong chốc lát, nhưng rồi cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy, đi đến bàn, cầm chậu hải đường đã héo. Chậu hoa chỉ to bằng lòng bàn tay, sứ trắng mịn có khắc hoa văn tinh xảo, rất đáng yêu.Vĩnh Ninh Công chúa nghịch chậu hoa, cười nói: "Ngươi có biết đệ đệ ngươi chết như thế nào không?"
Lưng Tiết Phương Phi cứng đờ trong chốc lát!
"Đệ đệ ngươi cũng là nhân tài, chỉ là còn trẻ và nông nổi." Vĩnh Ninh Công chúa nhìn biểu cảm của nàng, "Hắn đã phát hiện điều gì đó không đúng, thậm chí còn tìm được một số bằng chứng, nói muốn cáo trạng, suýt nữa liên lụy đến cả bản cung." Công chúa Vĩnh Ninh vỗ ngực, như có chút sợ hãi, "Hắn cũng thông minh, chạy đến Kinh Triệu Doãn trong đêm, nhưng không biết rằng Kinh Triệu Doãn có mối quan hệ tốt với bản cung, lập tức báo tin cho ta." Công chúa Vĩnh Ninh tỏ vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy, bản cung thấy hắn văn võ song toàn, nếu không có chuyện này, có thể sẽ được phong chức tước, nhưng đáng tiếc."
Tiết Phương Phi suýt nữa nghiến nát răng!
Tiết Chiêu! Tiết Chiêu! Nàng đã sớm nghi ngờ cái chết của Tiết Chiêu có điều gì đó khuất tất. Tiết Chiêu theo học võ từ nhỏ, sao có thể chết trong tay bọn cướp! Nhưng nàng không ngờ, sự thật lại như vậy! Chắc hẳn đệ đệ nàng vì muốn đòi lại công bằng cho nàng, đã phát hiện ra mối quan hệ giữa Vĩnh Ninh công chúa và Thẩm Ngọc Dung, tưởng rằng tìm được quan lại để cáo trạng, không ngờ quan lại bảo vệ nhau, kẻ thù chính là quan!
Nàng nói: "Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!"
Công chúa Vĩnh Ninh nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ngươi thanh cao thì sao? Ngày ngày nằm đây không ra ngoài, chắc chưa biết tin về cha ngươi, bản cung đặc biệt đến báo cho ngươi một tiếng, cha ngươi đã biết chuyện ngươi làm bại hoại gia môn, cũng biết đệ đệ ngươi bị cướp giếthi, tức giận đến chết rồi!"
Tiết Phương Phi ngẩn ra, thất thanh kêu lên: "Không thể nào!"
"Không thể nào?" Công chúa Vĩnh Ninh cười nói: "Ngươi có thể ra hỏi bọn nha hoàn, xem có phải thật hay không!"
Tiết Phương Phi lòng rối bời, Tiết Hoài Viễn thanh liêm suốt đời, rõ ràng là người tốt, sao có thể gặp kết cục như vậy, phải chôn cất con trai, thậm chí tức giận đến chết. Tiết Phương Phi không dám nghĩ đến cảm giác của cha nàng khi biết chuyện này.
Thật là, làm những việc ác như giết người, phóng hỏa nhưng lại được hưởng danh vọng, quyền lực. Trong khi làm những việc tốt như sửa chữa cầu đường, không để lại dấu vết,lại ít được quan tâm, khen ngợi.
Vĩnh Ninh Công chúa nói mộthi lâu, như không kiên nhẫn, đặt chậu hải đường xuống bàn, ra hiệu cho hai người hầu tiến lên.
Tiết Phương Phi nhận ra điều gì đó, cao giọng nói: "Ngươi định làm gì?"
Nụ cười của công chúa Vĩnh Ninh đầy vẻ khoái trá và đắc ý, cô ta nói:
"Tiết Phương Phi ngươi phẩm hạnh cao quý, tài sắc vẹn toàn, đương nhiên không thể mang tiếng thông dâm. Mấy tháng nay ngươi đấu tranh, dù Thẩm lang vẫn đối đãi với ngươi như cũ, nhưng ngươi không chịu tha thứ cho mình, nhân lúc Thẩm lang không ở nhà, đã treo cổ tự vẫn." Cô ta cười nhạt, "Thế nào? Lời giải thích này còn giữ được thể diện cho ngươi không?" Rồi lại đổi sang vẻ mặt dữ tợn, nói: "Nếu không vì danh tiếng của Thẩm lang, bản cung đã không cần phải nhân nhượng như vậy!"
"Ngươi dám? Ngươi dám sao!" Tiết Phương Phi lòng dâng trào phẫn nộ, nhưng chưa kịp hành động đã bị hai người hầu áp chế.
"Bản cung và Thẩm lang tình đầu ý hợp, nhưng tiếc là có ngươi, bản cung đương nhiên không thể dung thứ. Nếu ngươi là con gái nhà quan cao cửa rộng, bản cung có lẽ phải tốn chút công sức. Nhưng tiếc là cha ngươi chỉ là một huyện thừa nhỏ, Yên Kinh có bao nhiêu châu huyện, nhà Tiết gia ngươi chỉ là cỏ rác. Kiếp sau, trước khi đầu thai nhớ chọn kỹ, làm con nhà quyền quý."
Tiết Phương Phi tuyệt vọng, nàng không chịu buông xuôi, muốn kéo dài hơi tàn, tìm cơ hội lật ngược tình thế. Nàng không tự tuyệt đường sống, nhưng không thể chống lại quyền lực áp bức, không thể chống lại sự phân biệt giàu nghèo!
Nàng ngước mắt lên, thấy ngoài cửa sổ dường như có bóng người quen thuộc, lờ mờ nhận ra là người bên gối.
Tiết Phương Phi lại nhen nhóm hy vọng, nàng cao giọng gọi: "Thẩm Ngọc Dung! Thẩm Ngọc Dung, ngươi đối xử với ta như vậy, trời không dung tha! Thẩm Ngọc Dung!"
Người ngoài cửa sổ khẽ động, như tránh né bỏ đi. Vĩnh Ninh Công chúa mắng: "Còn đứng đó làm gì? Mau ra tay!"
Người hầu nhào đến, tấm lụa trắng quấn quanh cổ nàng. Tấm lụa mịn màng như da người đẹp, là cống phẩm hàng năm của nhà họ Triệu ở Tùng Giang, một tấm đáng giá ngàn vàng. Trong lúc giãy giụa, Tiết Phương Phi nghĩ, ngay cả công cụ giết người cũng quý giá như vậy.
Vĩnh Ninh Công chúa đứng cách ba thước, lạnh lùng nhìn nàng giãy giụa như con cá hấp hối, cười khẩy: "Nhớ lấy, dù ngươi có sắc đẹp tuyệt trần, tài học vô song, nhưng cuối cùng cũng chỉ là con gái tiểu quan, bản cung giết ngươi giống như giết một con kiến!"
Chậu hải đường bị nàng làm đổ trong lúc giãy giụa, rơi xuống đất vỡ tan, đất trong chậu phảng phất mùi đắng chát, cành khô rơi ra, họa tiết trên chậu bị phá hủy.
"Tháng tư ở nhân gian, những sắc hoa tươi đẹp đã tàn lụi hết."
Danh sách chương
- Chương 1 Phương Phi
- Chương 2 Khương Lê
- Chương 3 Thiên Kim
- Chương 4 Chùa miếu
- Chương 5 Người bán hàng rong
- Chương 6 Con khỉ
- Chương 7 Hoa yêu
- Chương 8 Người đến
- Chương 9 Tư tình
- Chương 10 Mỹ nhân
- Chương 11 Phải trở về
- Chương 12 Khương gia
- Chương 13 Người đến rồi
- Chương 14 Về phủ
- Chương 15 Đương đầu
- Chương 16 Em trai
- Chương 17 Người nhà
- Chương 18 Tìm hiểu
- Chương 19 Giá trị
- Chương 20 Chị em
- Chương 21 Đường huynh
- Chương 22 Người quen cũ
- Chương 23 Người quen
- Chương 24 Nhìn Trộm
- Chương 25 A Ly
- Chương 26 Nhà họ Thẩm
- Chương 27 Ngọc thô
- Chương 28 Biến cố bất ngờ
- Chương 29 Chỉ định
- Chương 30 Không một ai
- Chương 31 Đồ giả
- Chương 32 Vu oan
- Chương 33 Vân Song
- Chương 34 Một mũi tên trúng hai đích
- Chương 35 Thế tử
- Chương 36 Bàn bạc
- Chương 37 Thắng cuộc
- Chương 38 Bạch Tuyết
- Chương 39 Vỡ lòng
- Chương 40 Trường học
- Chương 41 Thuyết phục
- Chương 42 Nhìn chữ như nhìn người
- Chương 43 Quyết Định
- Chương 44 Xúi giục
- Chương 45 Nhập học
- Chương 46 Người Tốt
- Chương 47 Liễu Nhứ
- Chương 48 Họ hàng
- Chương 49 Thật giả
- Chương 50 Cậy thế
- Chương 51 Tố cáo
- Chương 52 Đồng cảm
- Chương 53 Đến thăm
- Chương 54 Biểu ca
- Chương 55 Tiền trao cháo múc
- Chương 56 Nhạc sư
- Chương 57 Ba lời cá cược
- Chương 58 Đi đến cùng
- Chương 59 Xem kịch
- Chương 60 Kinh hoa
- Chương 61 Kỳ thi
- Chương 62 Đứng đầu
- Chương 63 Tin vui
- Chương 64 Song khôi
- Chương 65 Ba môn
- Chương 66 Danh tiếng
- Chương 67 Vĩnh Ninh công chúa
- Chương 68 Kết cục
- Chương 69 Kẻ thù
- Chương 70 Hắn đến
- Chương 71 Mở màn
- Chương 72 Tuyệt sắc
- Chương 73 Yêu cái đẹp
- Chương 74 Cưỡi ngựa bắn cung
- Chương 75 Kinh hoàng
- Chương 76 Từ hôn
- Chương 77 Thiệp mời yến tiệc
- Chương 78 Vào cung
- Chương 79 Phô trương
- Chương 80 Thủ đoạn cũ
- Chương 81 Tiền đồ
- Chương 82 Trúng kế
- Chương 83 Gặp gỡ người đẹp
- Chương 84 Hỗn loạn
- Chương 85 Tranh chồng
- Chương 86 Oán hận
- Chương 87 Trung thu
- Chương 88 Hội đèn
- Chương 89 Xem kịch
- Chương 90 Cậu ngoại
- Chương 91 Về quê
- Chương 92 Đồng hành
- Chương 93 Diệp gia
- Chương 94 Thanh lâu
- Chương 95 Quỳnh Chi
- Chương 96 Diệp Tam
- Chương 97 Tri phủ
- Chương 98 Gây rối
- Chương 99 Hóa giải
- Chương 100 Thiếp thất
- Chương 101 Hoa nở
- Chương 102 Hạ màn
- Chương 103 Hai bà cháu
- Chương 104 Vở kịch mờ ám
- Chương 105 Bắt đầu
- Chương 106 Trong ngục
- Chương 107 Về quê
- Chương 108 Bạo chính
- Chương 109 Bảy ngày
- Chương 110 Giải cứu
- Chương 111 Bà câm
- Chương 112 Đông Sơn (1)
- Chương 113 Đông Sơn (2)
- Chương 114 Quân cứu viện
- Chương 115 Của ta
- Chương 116 Bảo vệ
- Chương 117 Lòng dân
- Chương 118 Ân tình
- Chương 119 Cha
- Chương 120 Dịu dàng
- Chương 121 Lên đường
- Chương 122 Phò mã
- Chương 123 Kêu oan
- Chương 124 Đối thủ
- Chương 125 Nổi giận
- Chương 126 Giải vây
- Chương 127 Tái thẩm
- Chương 128 Phát hiện
- Chương 129 Trúng tà
- Chương 130 Cao nhân
- Chương 131 Di nương
- Chương 132 Chân tướng
- Chương 133 Đêm thám thính
- Chương 134 Trừ tà
- Chương 135 Làm phép
- Chương 136 Bé gái
- Chương 137 Vạch trần
- Chương 138 Thần y
- Chương 139 Gặp gỡ
- Chương 140 Ra lệnh
- Chương 141 Kết liễu
- Chương 142 Tung tin đồn
- Chương 143 Đông chí
- Chương 144 Nội tình
- Chương 145 Hải Đường
- Chương 146 Bất ngờ gặp gỡ
- Chương 147 Chủ tớ
- Chương 148 Chân tình
- Chương 149 Dung mạo
- Chương 150 Cùng vui
- Chương 151 Xảy ra chuyện
- Chương 152 Dự tiệc
- Chương 153 Tiểu Hồng
- Chương 154 Tìm thuốc
- Chương 155 Ám sát
- Chương 156 Hôn sự
- Chương 157 Ngựa báu
- Chương 158 Tặng quà
- Chương 159 Mũ xanh
- Chương 160 Mang thai
- Chương 161 Khôi phục
- Chương 162 Khuyên nhủ
- Chương 163 Ban hôn
- Chương 164
- Chương 165 Tiệc cưới
- Chương 166 Tỉnh táo
- Chương 167 Bắt gặp
- Chương 168 Tin vui
- Chương 169 Sẩy thai
- Chương 170 Chân tướng
- Chương 171 Xé rách
- Chương 172 Thứ dân
- Chương 173 Dịu dàng
- Chương 174 Bộ mặt
- Chương 175 Ngục riêng
- Chương 176 Tìm thấy
- Chương 177 Đối chất trên công đường
- Chương 178 Tri kỷ
- Chương 179 Bỏ xe
- Chương 180 A Chiêu
- Chương 181 Thăm tù
- Chương 182 Sắp chết
- Chương 183 Thân phận thực sự
- Chương 184 Thương xót
- Chương 185 Bỏ vợ
- Chương 186 Lời nói dối
- Chương 187 Xảy ra chuyện
- Chương 188 Bị bắt cóc
- Chương 189 Cầu cứu
- Chương 190 Chị gái
- Chương 191 Trên đường
- Chương 192 Gặp gỡ bất ngờ
- Chương 193 Hắn đến
- Chương 194 Cứu mỹ nhân
- Chương 195 Ở lại
- Chương 196 Tập kích ban đêm
- Chương 197 Hỗn loạn
- Chương 198 Bảo vệ
- Chương 199 Ban chết
- Chương 200 Thích
- Chương 201 Tránh né
- Chương 202 Bảo vệ
- Chương 203 Bị thương
- Chương 204 Không tin
- Chương 205 Hôn sự
- Chương 206 Trở về phủ
- Chương 207 Trả lại
- Chương 208 Gửi thiệp
- Chương 209 Tìm hiểu
- Chương 210 Gặp lại
- Chương 211 Ra tay
- Chương 212 Truy kích
- Chương 213 Diệt trừ
- Chương 214 Tạm biệt
- Chương 215 Tỏ tình
- Chương 216 Chị em
- Chương 217 Cha con
- Chương 218 Đoàn tụ
- Chương 219 Dự báo
- Chương 220 Diện kiến
- Chương 221 Kinh ngạc
- Chương 222 Đến nhà
- Chương 223 Thông gia
- Chương 224 Yên tâm
- Chương 225 Trái đạo đức
- Chương 226 Chuyện đau thương
- Chương 227 Uy hiếp
- Chương 228 Uy hiếp
- Chương 229 Mai phục
- Chương 230 Thu binh
- Chương 231 Tin tức cái chết
- Chương 232 Cô quân
- Chương 233 Trốn thoát
- Chương 234 Quá khứ
- Chương 235 Đêm mộng
- Chương 236 Biệt ly
- Chương 237 Thỉnh cầu
- Chương 238 Vặn vẹo
- Chương 239 Mất tích
- Chương 240 Đại Kết Cục (Thượng)
- Chương 241 Đại Kết Cục (Hạ)
- Chương 242 Phiên Ngoại - Tái ngộ
- Chương 243 Phiên Ngoại - Huyễn dạ
- Chương 244 Phiên Ngoại - Minh Châu (Thượng) Chiêu Nguyệt
- Chương 245 Phiên Ngoại - Minh Châu ( Trung) Chiêu Nguyệt
- Chương 246 Phiên Ngoại - Minh Châu (Hạ) Chiêu Nguyệt
- Chương 247 Phiên Ngoại - Tiểu thư kén chồng