
Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Tổng số chương: 74
Lúc thân mật:
Thoát khỏi “Vòng vây” của anh, cô uất ức nói: “Môi đã bị anh cắn nát rồi, không biết nhẹ một chút sao, đồ thô lỗ ——”
Anh đi tới nhìn nhìn, có chút đau lòng: “Xin lỗi, anh đã quên loại động tác chiến thuật thông thường như hôn môi này cần chú ý đến nội dung trọng điểm hơn.”
Gỡ bàn tay anh đang vươn qua ôm lấy cô ra, cô nhảy ra thật xa mà tố cáo: “Anh xem đi, ở chung với anh trình độ cảnh giác tuyệt đối không thua kém gì việc sẵn sàng chiến đấu.”
Bất mãn sự với “Kháng cự” của cô, anh theo thói quen nhíu lông mày: “Nếu em hành động nghe theo chỉ huy thì anh cũng đâu cần dùng sức mạnh tấn công. Tránh xa như vậy để làm gì, xem anh là kẻ địch à? Qua đây!”
“Không qua! Dám thi hành bạo lực, em sẽ thông báo cho toàn quân của anh.” Cô bướng bỉnh ném cái gối ôm qua, nhảy dựng lên đẩy cửa chạy ra ngoài.
Khi tiến hành trao đổi:
Sau khi kết thúc sự thân mật ngọt ngào, cô nhíu đôi mày thanh tú lầm bầm: “Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của anh, nhưng anh lại là tài sản chung thuộc về quốc gia và nhân dân, thật không công bằng mà.”
Nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô, anh nhịn không được nở nụ cười: “Bây giờ đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến bộ. Sống chung với anh, tố chất cá nhân của em đã được nâng cao nhanh chóng.”
Kỳ lạ, vẻ mặt cợt nhả không phải là tác phong của anh mà? Cô trừng mắt nhìn anh: “Chú Giải Phóng Quân à, em đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc với anh. Không được cười!”
Gọi anh là gì? Chú Giải Phóng Quân? Ba ngày không đánh, leo tường dỡ ngói, tập thành thói quen không ra gì rồi.
Anh thu lại ý cười xách lỗ tai nhỏ nhắn của cô: “Vậy thì đừng gối đầu lên đùi anh nữa, ngồi dậy, dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với anh.”
Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh mà toàn bị anh chỉnh đốn như đi họp vậy. Cô nổi điên, oán giận gào lên đẩy ngã anh......
Lúc cãi nhau:
“Võ lực chạm đến bụng dạ, ngôn ngữ chạm đến linh hồn” – câu này không áp dụng được với những đôi đang yêu. Không tin à, vậy hãy xem cảnh tượng tiếp theo này.
Để bù lại sự khác biệt về chiều cao, cô nhảy lên chiếc ghế đẩu ngoảnh mặt về phía anh ầm ĩ: “Anh cho rằng anh là Ken Takakura à? Chẳng lẽ không phải anh thì em không yêu được người khác sao? Không cần anh nữa, em muốn chia tay!”
Bị cô chọc tức sùi bọt mép, kiên nhẫn vốn không nhiều lập tức tan biến hầu như không còn, Hạ Hoằng Huân đứng tại chỗ xoay một vòng cho hạ hỏa: “Muốn vạch rõ ranh giới kéo dài khoảng cách với anh phải không? Nói cho em biết, không phê chuẩn!” Không đợi cô cãi lại, anh trầm giọng “Cảnh cáo” cô: “Em nuốt cái ý nghĩ chia tay về cho anh, nếu còn có suy nghĩ đó nữa, anh sẽ ném em vào phòng tạm giam ở một mình. Không tin em cứ thử xem?”
Dường như bị sự bá đạo của anh chọc giận, cô mất đi lý trí túm lấy cái gối của anh dùng sức nện vào đầu mình, sau đó chống nạnh quát: “Em là lính của anh à? Anh ra lệnh cho em? Em muốn chia tay! Chia tay, chia tay!” Bộ dáng ăn vạ như đứa trẻ cố tình gây sự.
Đôi mắt thâm thúy để lộ ra sự bất đắc dĩ cùng yêu chiều, anh giơ tay vuốt vuốt mái tóc ngắn củn, bước hai bước lớn đi qua, không nói gì đã ôm ngang eo cô: “Đừng ầm ĩ nữa, nên có chừng mực!” Không để ý tới tay đấm chân đá của cô, anh dùng chất giọng vô cùng từ tính tuyên bố: “Ngày mai anh sẽ làm báo cáo kết hôn!”
Ai với ai hả? Cô nói chia tay anh đòi kết hôn? Cô phát điên rồi, dùng phương thức mãnh liệt nhất tránh thoát sự kiềm chế của anh, đồng thời tàn sát lỗ tai anh: “Anh đi cưới heo đi!” Âm thanh lớn đến mức sắp làm anh bị điếc.
Nghĩ đến khuôn mặt thơ ngây đỏ đến tận mang tai lúc cô phản bác cô không phải con heo nhỏ, anh bị tức đến buồn cười, cánh tay chợt dùng sức nhấc cao, vác cô đang không an phận lên vai giống như một bao cát, trêu tức nói: “Vậy thì càng phải —— Cưới em!”
Xem ra, đối phó với cô gái nhỏ không hề có chút tâm cơ này, anh nhất định phải áp dụng chiến thuật tốc chiến tốc thắng một lần đánh bại, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Ngay sau đó, trong một căn phòng tầng hai nào đó trong khu dành cho người nhà vang lên tiếng ‘Huỵch-bịch’, không biết là đang ném đồ, hay là...... Đang đánh nhau......
Nếu như là ném đồ vật thì vấn đề không lớn. Có câu nói là ‘cái cũ không đi cái mới làm sao tới’, cùng lắm thì sau này bị ai đó mắng là ‘bại gia’ thôi. Chính xác mà nói là “Bại quốc”, toàn vật phẩm quân dụng có cần tự mình bỏ tiền ra đâu. Nếu như đánh nhau, thì sự việc tương đối nghiêm trọng. Người nào đó nói yêu thích hòa bình, nhưng không phải lần nào anh cũng giống như Thượng Đế bỏ qua cho sự tùy hứng trẻ con của cô, nhất là khi cô lại dám khiêu khích nói ra câu không cần anh. Còn nữa, có ai không biết anh xuất thân là lính Trinh Sát, năng lực tác chiến tương đối mạnh, cô có thể là đối thủ của anh sao?
Đáp án, rõ rành rành!
Thế thì, đồng chí nhỏ Mục Khả đáng thương của chúng ta sẽ mặc niệm xin tha? Hay là, lấy cái nồi che làm lá chắn để bảo vệ cái mông?
Danh sách chương
- Chương 1 Mở đầu khó hiểu
- Chương 2 Át chủ bài doanh trại trinh sát
- Chương 3 Là phúc hay là họa
- Chương 4 Sau lưng có chuyện cũ
- Chương 5 Nội vụ gây họa
- Chương 6 Đồng minh ra đời
- Chương 7 Mời phối hợp một chút
- Chương 8 Dâu tây loại Pháp
- Chương 9 Cách xây dựng ý tưởng
- Chương 10 Bốn năm đánh lâu dài
- Chương 11 Thời gian lãng quên
- Chương 12 Trực tiếp thổ lộ
- Chương 13 Lời ngọt ngào của Lão Hạ
- Chương 14 Hạnh phúc đường dây riêng
- Chương 15 Cuộc đọ sức ở sân tập bắn
- Chương 16 Bọn họ PK?
- Chương 17 Tính chất gần gũi
- Chương 18 Chuyện có ý nghĩa
- Chương 19 Một buồn cùng một vui
- Chương 20 Bí mật đầu tiên
- Chương 21 Thao tác theo trình tự
- Chương 22 Con gái lớn không giữ được
- Chương 23 Giao chiến kịch liệt
- Chương 24 Cái danh “Bại hoại”
- Chương 25 Bậc thang hạnh phúc
- Chương 26 Một đêm khác biệt
- Chương 27 Kỳ ngộ trong buổi đóng quân dã ngoại
- Chương 28 Hạnh phúc ngập tràn
- Chương 29 Yêu không ngủ được
- Chương 30 Ly biệt cùng gặp lại
- Chương 31 Bí mật thứ hai
- Chương 32 Ba định luật vô lo
- Chương 33 Để cho mình vui vẻ
- Chương 34 Nội dung chính của hôn môi
- Chương 35 Cảm giác hạnh phúc mê muội
- Chương 36 Hai chủ lực Hồng Quân
- Chương 37 Về Phí Vân Phàm
- Chương 38 Chiến tranh thực sự
- Chương 39 Đối kháng gay cấn
- Chương 40 Đối kháng tàn khốc
- Chương 41 Ký ức chôn sâu
- Chương 42 Tiểu biệt tương phùng
- Chương 43 Sức hấp dẫn nam tính
- Chương 44 Tình cũ khiêu khích
- Chương 45 Hạnh phúc thăng hoa
- Chương 46 Chuyện nước đôi lý thú
- Chương 47 Vị khách không ngờ
- Chương 48 Lập trường thay đổi
- Chương 49 Yêu đã không lưỡng toàn < thượng >
- Chương 50 Yêu đã không trọn vẹn đôi đường < hạ >
- Chương 51 Trung tá khiêm tốn
- Chương 52 Sự lựa chọn đơn giản
- Chương 53 Chứng sợ hãi thân thiết
- Chương 54 Oan gia vui mừng
- Chương 55 Hạnh phúc ấm áp
- Chương 56 Thương cảm ly biệt
- Chương 57 Tập trung tại bệnh viện
- Chương 58 Hạ – Hách tranh chấp
- Chương 59 Chiến tranh lạnh
- Chương 60 Gậy ông đập lưng ông
- Chương 61 Lão Hạ thẳng thắn thành khẩn
- Chương 62 Hạnh phúc ngọt ngào
- Chương 63 Âm kém dương sai (Thượng)
- Chương 64 Âm kém dương sai < hạ >
- Chương 65 Nỗi băn khoăn của cậu út
- Chương 66 Tình cảm nảy nở
- Chương 67 Lui để cầu kỳ thứ (Thượng)
- Chương 68 Lùi để cầu kỳ thứ (Hạ)
- Chương 69 Mang hạnh phúc về nhà (1)
- Chương 70 Mang hạnh phúc về nhà (2)
- Chương 71 Kí ước với hạnh phúc
- Chương 72 Ngoại truyện sau khi cưới – Bài tập dã ngoại
- Chương 73 Ngoại truyện – Cả đời làm nũng trong lòng anh
- Chương 74 Ngoại truyện Hách Nghĩa Thành – Hạ Nhã Ngôn