
Hoàng Gia Sủng Tức
Tổng số chương: 205
Khi Lục Thanh Lam chết, vừa đúng sinh nhật ba mươi tuổi của nàng.
Ngày ấy Thành Khang đế Tiêu Thiểu Huyền hiếm khi ngoài dịp quốc khách bỏ dở công vụ chồng chất như núi, bãi giá Nguyệt Tiên điện, say rượu tai nóng, hoàng đế hết sức cao hứng, hứa hẹn muốn tấn nàng lên quý phi vị, còn muốn cho nàng một đứa bé.
Lục Thanh Lam gả cho Tiêu Thiểu Huyền mười bốn năm, làm Lục Thục Phi tám năm, nhưng thủy chung không mang thai. Không phải Lục Thanh Lam không thể sinh, mà là Thành Khang đế không muốn để cho nàng sinh. Điểm này Tiêu Thiểu Huyền hiểu, Lục Thanh Lam càng hiểu hơn.
Lục Thanh Lam nũng nịu tạ ân, cười tươi như hoa phụ họa với hắn giống như trước kia. Khuôn mặt nàng e thẹn, hai gò má ửng đỏ, một đôi đôi mắt đẹp tựa sương mù mêng mông như là được tắm qua trong suốt, đẹp đến kinh người. Đã ba mươi tuổi rồi,nhưng vẫn mặt hoa da tuyết không khác gì trước đây, hậu cung ba nghìn mỹ nữ của Thành Khang đế, bàn về dung mạo không ai theo kịp nàng.
Tiêu Thiểu Huyền say rồi, cầm tay nhỏ trắng nõn của nàng, ôn nhu an ủi: “Ái phi ngươi cứ việc yên tâm, Lục gia là Lục gia, ngươi là ngươi. Lục Hãn cùng Lục Văn Đình đại nghịch bất đạo, đã bị quốc pháp trừng trị, chuyện này coi như đã qua, trẫm cũng sẽ không truy cứu nữa, ngươi yên phận làm Thục phi của ngươi, hầu hạ trẫm thật tốt, thay trẫm sinh con dưỡng cái, tương lai trẫm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!” Nghe xong lời này tươi cười của Lục Thanh Lam không khỏi cứng lại.
Thành Khang đế nói đến Lục Hãn cùng Lục Văn Đình, một là đại bá phụ của nàng, một là của nàng thân đại ca. Một năm trước, hai người cũng là đại nhân vật quyền khuynh triều dã* của Đại Tề, chẳng qua là hôm nay, tất cả cũng đã đều xương chôn dưới đất, hóa thành một nắm hoàng thổ*.
(*)Quyền khuynh triều dã: Trong tay nắm quyền hành to lớn
(*) Hoàng thổ: đất màu vàng.
Lục Thanh Lam xuất thân Trường Hưng Hầu phủ, Trường Hưng Hầu phủ là chi gia trâm anh số một số hai Đại Tề, trong phủ nhân tài cường thịnh, để Tiêu Thiểu Huyền leo lên ngôi vị hoàng đế đã lập được vô số công lao hiển hách.
Sau khi Tiêu Thiểu Huyền đăng cơ luận công ban thưởng, Lục Hãn được đề làm Hộ bộ Thượng thư, quyền hành trông coi tài chính đất nước. Lục Văn Đình làm tổng binh Vân Châu, dưới trướng thống lĩnh mười vạn binh lính. Trường Hưng Hầu phủ một văn một võ, một nội một ngoại, Tiêu Thiểu Huyền vốn là kẻ đa nghi, thấy thế lực Trường Hưng hầu phủ mạnh như thế, đơn giản là ăn ngủ không yên.
Tiêu Thiểu Huyền đang muốn tìm cách giải trừ quyền lực của hai người, vừa vặn Khánh Vương tạo phản.
Khánh Vương Tiêu Thiểu Giác nhỏ hơn Thành Khang đế năm tuổi, là thứ tử thứ chín của Tiên hoàng. Lớn lên tuấn mỹ vô song phong thái chiếu nhân, được khen là “Đệ nhất mỹ nam của Hoàng thất”. Hắn là một kẻ thần bí khó lường nhất trong tất cả các huynh đệ, tính tình cổ quái lạnh nhạt nhưng năng lực rất mạnh, giỏi về ngụy trang lại giỏi quyền mưu thao lược. Tiên hoàng trước khi chết, từng đem Cẩm y vệ cùng Đông Hán giao lại cho Tiêu Thiểu Giác thống lĩnh.
Nhưng chỉ ngắn ngủi hai năm, hắn đã đem người cài vào hai nơi quan trọng nhất của quốc gia, các đại thế gia cùng với quân đội, đem toàn bộ Đại Tề tắm trong một mảnh tinh phong huyết vũ, “Khánh Vương Tiêu Thiểu Giác” năm chữ nghiễm nhiên trở thành đại danh từ Hỗn Thế Ma Vương.
Dưới sự lãnh đạo của hắn, quy mô của Cẩm Y Vệ và Đông Hán chưa bao giờ lớn mạnh như vậy. Hắn nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng trong tay, đã từng uy hiếp được hoàng quyền.
Sau khi Tiêu Thiểu Huyền đăng cơ vượt mọi khó khăn gian khổ, quyền lực đấu tranh, cuối cùng tước đoạt binh quyền của đệ đệ, đuổi hắn tới Hải Châu cằn cỗi, không nghĩ đến Tiêu Thiểu Giác chỉ dùng ba năm để chuẩn bị, sau này kéo một quân đội khổng lồ, công khai khởi binh tạo phản.
Thành Khang đế phái binh đón đánh, không có nghĩ rằng Tiêu Thiểu Giác bí mật làm rất tốt, chỉ huy quân đội thông thạo. Tiêu Thiểu Huyền thay đổi đến năm vị thống lĩnh tướng quân, nhưng ngược lại vẫn binh bại như núi. Chưa tới nửa năm, Hải Châu, An Châu, Hạ Châu, Hưng Châu đều lần lượt rơi vào tay giặc, Tiêu Thiểu Giác một đường thế như chẻ tre chiếm được kinh đô thứ hai của Đại Tề, Nam Đô, đem một nửa quốc thổ Đại Tề cùng bảy mươi phần trăm khu vực sản xuất lương thực thu về trong túi.
Rơi vào đường cùng Thành Khang đế chỉ phải một lần nữa bắt đầu dùng người bị hắn kiếm cớ xuống chức tổng binh Vân Châu Lục Văn Đình. Hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi nhất cũng đầy tài hoa nhất Đại Tề ở Nhân Châu kêu gọi tập hợp trên trăm vạn quân đội, kịch liệt triển khai giằng co và nhiều lần tranh đoạt, không ai nhường ai, ai cũng không thể trong thời gian ngắn đánh bại đối thủ.
Chiến tranh, một lần đánh chính là ba năm.
Quân triều đình vốn ở hoàn cảnh lương thực cung ứng và tiếp tế tiếp viện bị vây hãm, ít nhiều Đại Tề có một vị Hộ bộ Thượng thư có năng lực. Lục Hãn là một cực kỳ am hiểu tổ chức cùng phối hợp chiến lược, trong lúc chiến tranh hắn tích cực cải cách thu nhập quốc gia từ chính sách thuế, trấn an quảng đại lê dân bách tính, bảo đảm cung ứng hậu cần cho quân đội.Chiến tranh tiến vào đầu năm thứ tư, tình thế rốt cục phát sinh nghịch chuyển, Tiêu Thiểu Giác luôn luôn thân thể cực tốt đột nhiên trọng bệnh nằm liệt giường, không thể xử lý công vụ, vô pháp chỉ huy quân đội. Nhân vật linh hồn bị bệnh, quân Hải Châu lại không một ai đủ uy vọng và năng lực thống suất để có thể địch lại cùng Lục Văn Đình.
Lục Văn Đình nắm lấy cơ hội, hai quân thuỷ bộ phối hợp, ở trên chiến trường sông Thanh đánh tan quân chủ lực Hải Châu. Làm hơn hai mươi vạn quân Hải Châu bị chia ra bao vây ở hai bờ sông Thanh, quân Hải Châu số người chết vượt lên mười vạn, phản quân còn thừa lại toàn bộ tước vũ khí đầu hàng.
Tiêu Thiểu Giác bị buộc thối lui về Nam Đô.
Lục Văn Đình thừa thắng xông lên, hơn mười vạn đại quân đem Nam Đô bao vây. Mắt thấy đại thế đã mất, Tiêu Thiểu Giác ở hành cung Nam Đô châm lửa tự thiêu, quân Hải Châu Thù Phi Bạch suất lĩnh tàn quân đầu hàng. Đến tận đây cuối cùng bốn năm Khánh Vương chi loạn mới kết thúc.
Trường Hưng Hầu phủ ngăn cơn sóng dữ, có được sức mạnh và uy vọng to lớn chưa từng có. Công lao lớn như vậy không thể không có thưởng, Tiêu Thiểu Huyền đành phải gia phong Lục Hãn làm Đông Các Đại học sĩ, lệnh cho Lục Văn Đình làm Binh bộ Thượng thư, hai người một thành các lão nội các, một thành thượng thư lục bộ, đều là chức vị vô cùng quan trọng.
Tiêu Thiểu Huyền là một kẻ cay nghiệt vô tình, một vị quân chủ đa nghi hay nghi kỵ. Hắn thể hiện ra đối với hai đại công thần phó thác trọng trách, một cách tín nhiệm, trên thực tế lại càng cảnh giác cao độ, rất sợ Lục gia không có lòng thần phục, đồng thời nghĩ cách suy yếu quyền lực và lực ảnh hưởng của Lục gia.
Lục Hãn chìm nổi quan trường nhiều năm, sớm ý thức được điểm này. Cho nên Lục Hãn gia tăng ước thúc môn nhân đệ tử, cũng bắt đầu cáo ốm không lên triều, không tham dự các quyết sách của triều đình. Lục Văn Đình cũng bị bá phụ thuyết phục, chủ động nộp lên toàn bộ binh quyền. Biểu thị thần phục đối với Thành Khang đế.
Lục gia thoái nhượng cũng không làm Tiêu Thiểu Huyền yên tâm triệt để, ngay năm thứ hai sau khi Lục Văn Đình bình định Khánh Vương chi loạn, cũng chính là Thành Khang năm thứ chín, Tiêu Thiểu Huyền liền không kịp chờ ra tay với Lục gia.
Thánh thọ của hoàng đế, quân thần ăn uống tiệc rượu, bỗng nhiên xông vào một đội Cẩm y vệ, đem Lục Hãn bắt lấy tại chỗ, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Phàn Kiệt trước mặt mọi người tuyên bố Lục gia kết bè kết cánh, âm mưu tác loạn, thông đồng với Ngoại quốc, mưu đồ gây rối, phạm phải mười hai điều tội lớn.
Lục Văn Đình mang theo thị vệ thiếp thân mạnh mẽ phản kháng, vốn có thể cướp đường mà chạy. Tất cả tướng lĩnh trong quân đội Đại Tề hầu như đều theo vị đại soái này đánh giặc, cũng đều là hắn một tay đề bạt, chỉ cần hắn chạy ra hoàng cung, vung tay lên, vị tất không thể phế đi tên hôn quân Tiêu Thiểu Huyền.
Tiêu Thiểu Huyền lại lấy Lục Thanh Lam làm con tin buộc hắn đi vào khuôn khổ. Hai người huynh muội tình thâm, Lục Văn Đình bị buộc bất đắc dĩ đành bỏ vũ khí đầu hàng.Tiêu Thiểu Huyền vốn đã hứa hẹn đối với người Lục gia chỉ bắt không giết, quay người lại đã trở mặt, đêm đó liền đem Lục Văn Đình bí mật xử tử. Lục Hãn ở trong Thiên lao biết được tin tức cháu trai bị giết, tự biết khó có thể sống, liền đánh nát bát cơm, lấy mảnh sứ vỡ cắt cổ tay mà chết.
Tiêu Thiểu Huyền không buông tha, đem gia sản Lục gia tịch thu, vợ con cháu chắt Lục Hãn Lục Văn Đình hơn bảy mươi người tất cả đều bị xử tử.
Lục gia sụp đổ, trong cung Lục Thanh Lam mất đi chỗ dựa vững chắc, Tiêu Thiểu Huyền trái lại có thể yên tâm mà sủng ái nàng.
Lục Thanh Lam mặt ngoài kính cẩn nghe theo, kì thực trong lòng cực kỳ hận Tiêu Thiểu Huyền. Nàng rốt cuộc hiểu, Tiêu Thiểu Huyền tuy rằng bề ngoài đạo mạo, kì thực chính là một tên khốn khiếp, một kẻ “Kẻ cặn bã”.
Màn đêm buông xuống, Lục Thanh Lam đỡ hoàng thượng đã uống đến lung lay sắp đổ đi đến ngự tháp. Tiêu Thiểu Huyền mắt say lờ đờ trong mông lung nhìn ái phi thiên hương quốc sắc trước mắt, không khỏi dâm tâm nổi lên, đưa tay ôm eo mềm mại của nàng, đang muốn ôm nàng lên ngự tháp phóng đãng một phen.
Lục Thanh Lam bỗng nhiên từ trong người rút ra môt cây chủy thủ, toàn lực đâm tới tim của hắn. Nàng tính tình cương liệt thà bị gãy chứ không chịu cong, trong khoảng thời gian này lá mặt lá trái, chẳng qua là muốn tìm cơ hội vì đại bá phụ, vì ca ca báo thù, cũng không phải không bỏ được vinh hoa phú quý trong cung.
Vốn định thừa dịp buổi tối lúc hắn đang ngủ mới động thủ với hắn, nhưng nàng thực sự hận chết hắn, vô pháp lại đồng sàng cộng chẩm, việc chỉ dành cho phu thê như vậy, lúc này mới động thủ trước thời gian.
Tiêu Thiểu Huyền là người tập võ, những năm gần đây tuy rằng ngồi trên ngai vàng, nhưng một thân võ nghệ cũng không vứt đi, trong lúc mành chỉ treo chuông nghiêng người tránh thoát, tránh được nơi yếu hại, chủy thủ của Lục Thanh Lam thật mạnh đâm vào cánh tay của hắn, nhất thời máu phun trào.
Tiêu Thiểu Huyền chưa từng bị thương, tay chỉ vung lên, một bạt tai đem Lục Thanh Lam quật ngã trên mặt đất.
Khuôn mặt hắn phẫn nộ khiếp sợ và khó tin: “Tiện nhân! Trẫm đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại dám giết trẫm ư?”
Lục Thanh Lam chậm rãi đứng lên, tay xóa đi máu trên khóe miệng, trong mắt hận ý hừng hực thiêu đốt: “Ngươi là cái đồ hôn quân! Ngươi giết hơn bảy mươi người Lục gia ta, còn muốn ta đối với ngươi mang ơn? Phi! Ta hận không thể uống máu ăn thịt ngươi!”
Trên cánh tay hắn còn cắm chủy thủ, từng bước từng bước tới gần nàng, từ trên cao nhìn nàng: “Ngươi ngông cuồng, dám mưu sát quân vương? Trẫm vốn không muốn việc Lục gia mưu nghịch liên lụy tới ngươi, hôm nay, cũng là ngươi tự tìm đường chết.”
Lục Thanh Lam một bước cũng không nhường mà nhìn chằm chằm hắn: “Sống có gì vui, chết có gì khổ? Từ lúc Lục gia ta bị diệt, ta chỉ một mực mong chờ giờ khắc này. Chỉ tiếc ta không thể chính tay đâm chết cừu nhân báo thù cho thân nhân của ta!”
Lúc này ngoài điện thị vệ hoàng gia bảo hộ an toàn hoàng đế nghe thấy thanh âm bên trong, mang theo đao kiếm xông vào, đem Lục Thanh Lam bao vây. Lục Thanh Lam nói xong câu đó, không chút do dự liền lao đến thị vệ trong tay đang cầm cương đao.
Thị vệ kia không nghĩ tới nàng cương liệt như vậy, không kịp né tránh, trong khoảnh khắc máu tuôn ra, trên cổ bạch ngọc của nàng hiện ra một miệng vết thương thật lớn, máu chảy như suối, nhiễm đỏ cung trang tuyết trắng, nhìn thật chói mắt.
Tiêu Thiểu Huyền sợ lui về phía sau môt bước.
Lục Thanh Lam run rẩy vươn một ngón tay, nói lên lời lên án cuối cùng. Bởi vì vết cắt trên yết hầu, thanh âm của nàng trở nên khàn giọng khó nghe dị thường: “Tiêu Thiểu Huyền... Ta Lục Thanh Lam đời này... hối hận nhất một việc... Đó là là cùng ngươi đồng sàng cộng chẩm mười bốn năm... Nếu có kiếp sau... cho dù nam tử trong thiên hạ chết hết... Ta cũng tuyệt sẽ không cùng ngươi có một chút liên quan!”
Danh sách chương
- Chương 1 Nguyên nhân..
- Chương 2 Sống lại..
- Chương 3 Chúc phúc..
- Chương 4 Cha mẹ..
- Chương 5 Tiến cung..
- Chương 6 Sơ ngộ..
- Chương 7 Giao phong*..
- Chương 8 Thỉnh an..
- Chương 9 Thiên vị..
- Chương 10 Yếu điểm..
- Chương 11 Tiến cung lần hai..
- Chương 12 Chỗ dựa..
- Chương 13 Bôi thuốc..
- Chương 14 Phân xử..
- Chương 15 Ăn hàng..
- Chương 16 Làm bạn..
- Chương 17 Trắc phi..
- Chương 18 Độc kế..
- Chương 19 Phá vỡ cục diện..
- Chương 20 Tiến cung lần ba..
- Chương 21..
- Chương 22 Giám sát..
- Chương 23 Chày gỗ..
- Chương 24 Yến hội..
- Chương 25 Xáo trộn..
- Chương 26 Làm bẽ mặt..
- Chương 27 Bẽ mặt (2)..
- Chương 28 Bẽ mặt (3)..
- Chương 29 Bẽ mặt (4)..
- Chương 30 Bẽ mặt (5)..
- Chương 31 Bẽ mặt (6)..
- Chương 32 Tâm cơ..
- Chương 33 Tâm cơ (2)..
- Chương 34 Tâm cơ (3)..
- Chương 35 Thông minh sớm..
- Chương 36 Chuẩn bị..
- Chương 37 Chủ mưu..
- Chương 38 Đầu mối..
- Chương 39 Đánh vỡ..
- Chương 40 Khổ sở..
- Chương 41 Khổ sở (2)..
- Chương 42 Khổ sở (3)..
- Chương 43 Tìm đường chết..
- Chương 44 Tìm đường chết (2)..
- Chương 45 Tìm đường chết (3)..
- Chương 46 Chuyện tốt thành đôi..
- Chương 47 Chuyện tốt thành đôi (2)..
- Chương 48 Chuyện tốt thành đôi (3)..
- Chương 49 Chuyện tốt thành đôi (4)..
- Chương 50 Lớn lên..
- Chương 51 Tình ý nảy mầm..
- Chương 52 Gặp mặt..
- Chương 53 Mừng thọ..
- Chương 54 Lý Ngọc..
- Chương 55 Đối đầu..
- Chương 56 Xà họa..
- Chương 57 Cứu người..
- Chương 58 Chăm sóc..
- Chương 59 Khẩu thị tâm phi..
- Chương 60 Bước ngoặt..
- Chương 61 Ngọn nguồn..
- Chương 62 Ngọn nguồn (tiếp)..
- Chương 63 Lấy lòng..
- Chương 64 Phủ An Bình hầu..
- Chương 65 Kỳ lạ..
- Chương 66 Kỳ lạ (2)..
- Chương 67 Kỳ lạ (3)..
- Chương 68 Kỳ lạ (4)..
- Chương 69 Tình thâm..
- Chương 70 Trở về..
- Chương 71 Ở chung..
- Chương 72 Sinh con..
- Chương 73 Mưu kế..
- Chương 74 Phát mại..
- Chương 75 Báo thù..
- Chương 76 Hứa hôn..
- Chương 77 Thôn trang..
- Chương 78 Mong muốn..
- Chương 79 Hợp tác..
- Chương 80 Ước định..
- Chương 81 Biểu tỷ..
- Chương 82 Tuyển phi..
- Chương 83 Biểu tỷ..
- Chương 84 Cây mùa đông..
- Chương 85 Biểu tỷ (3)..
- Chương 86 Biểu tỷ (4)..
- Chương 87 Biểu tỷ (5)..
- Chương 88 Biểu tỷ (6)..
- Chương 89 Ác nhân tự có ác nhân trị..
- Chương 90 Lại mặt..
- Chương 91 Biểu tỷ (7)..
- Chương 92 Biểu tỷ (8)..
- Chương 93 Lên núi..
- Chương 94 Lên núi (2)..
- Chương 95 Lên núi (3)..
- Chương 96 Lên núi (4)..
- Chương 97 Lên núi (5)..
- Chương 98 Tự cứu..
- Chương 99 Biến nguy thành an..
- Chương 100 Chờ đợi..
- Chương 101 Được cứu..
- Chương 102 Ghen..
- Chương 103 Có thai..
- Chương 104 Mang thai (2)..
- Chương 105 Mang thai (3)..
- Chương 106 Mang thai (4)..
- Chương 107 Mang thai (5)..
- Chương 108 Diễn kịch..
- Chương 109 Vết răng..
- Chương 110 Mang thai (6)..
- Chương 111 Mang thai (7)..
- Chương 112 Mang thai (8)..
- Chương 113 Trộm đổi..
- Chương 114 Tết Nguyên Tiêu..
- Chương 115 Ngắm đèn..
- Chương 116 Cự tuyệt..
- Chương 117 Thiếu..
- Chương 118 Cứu giá..
- Chương 119 Lập công..
- Chương 120 Thiệt hại..
- Chương 121 Ghen ghét..
- Chương 122 Nhìn thấu..
- Chương 123 Tra rõ..
- Chương 124 Kết thân..
- Chương 125 Đổi cưới..
- Chương 126 Châm ngòi..
- Chương 127 Trúng kế..
- Chương 128 Xử trí..
- Chương 129 Khánh vương phủ..
- Chương 130 Quận chúa..
- Chương 131 Quận chúa (tiếp)..
- Chương 132 Bị tập kích..
- Chương 133 Tham vọng..
- Chương 134 Cấu kết..
- Chương 135 Đe dọa..
- Chương 136 Biến hóa..
- Chương 137 Nghiên mực..
- Chương 138 Đoan Ngọ..
- Chương 139 Cuộc thi thuyền rồng..
- Chương 140 Đấu thuyền rồng (tiếp)..
- Chương 141 Phản kích..
- Chương 142 Nguyệt sự..
- Chương 143 So nghệ..
- Chương 144 Thẳng người bước ra..
- Chương 145 Xứng danh..
- Chương 146 Vinh dự..
- Chương 147 Tâm linh tương thông..
- Chương 148 Làm mai..
- Chương 149 Cầu hôn..
- Chương 150 Tình nghĩa..
- Chương 151 Cưỡng hôn..
- Chương 152 Đề thân..
- Chương 153 Khảo nghiệm..
- Chương 154 Xúc động..
- Chương 155 Tứ cô nương xuất giá..
- Chương 156 Tính kế..
- Chương 157 Đột phá..
- Chương 158 Giải quyết..
- Chương 159 Tâm ngứa..
- Chương 160 Hà bao..
- Chương 161 Xuất hành..
- Chương 162 Tâm loạn..
- Chương 163 Vây săn..
- Chương 164 Định tâm hoàn..
- Chương 165 Che đậy..
- Chương 166 Dám yêu dám hận..
- Chương 167 Cầu tình..
- Chương 168 Biểu diễn..
- Chương 169 Tranh giành..
- Chương 170 Nhận lời..
- Chương 171 Con mồi..
- Chương 172 Phạm hiểm..
- Chương 173 Cái bẫy..
- Chương 174 Giằng co..
- Chương 175 Nguy cấp..
- Chương 176 Chuyển nguy thành an..
- Chương 177 Hoạn nạn..
- Chương 178 Ám tiễn..
- Chương 179 Truy lùng..
- Chương 180 Thân mật..
- Chương 181 Hồi mã thương*..
- Chương 182 Mạo hiểm..
- Chương 183 Lên cơn sốt..
- Chương 184 Đút ăn..
- Chương 185 Ký ức..
- Chương 186 Thanh Châu..
- Chương 187 Chuyện rắc rối..
- Chương 188 Trạm dịch..
- Chương 189 Lục soát..
- Chương 190 Chạm mặt..
- Chương 191 Tiêu điểm..
- Chương 192 Tiếp viện..
- Chương 193 Ca ca..
- Chương 194 Trở về..
- Chương 195 Hồi kinh..
- Chương 196 Địa đạo..
- Chương 197 Sinh con..
- Chương 198 Ra mặt cầu hôn..
- Chương 199 Bác bỏ mặt mũi..
- Chương 200 Công sự..
- Chương 201 Tới cửa..
- Chương 202 Tứ hôn..
- Chương 203 Thánh chỉ..
- Chương 204 Nạp thái..
- Chương 205 Đồ Cưới..