
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Tổng số chương: 418
Ngày thứ một trăm... Một trăm ngày rồi. Sinh ra vào đêm mùng bảy tháng năm, hôm nay ngày mười sáu tháng tám, vừa vặn 'Trăm ngày tuổi'.
Trong lòng yên lặng tính toán thời gian, Tống Dương nằm ở trong chậu gỗ, chân tay giơ thẳng lên trời vung vẩy.
Ở kiếp trước đột nhiên biến đổi lớn, người tốt lại chết trẻ, nhưng Tống Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình rõ ràng xuyên việt đến cổ đại nhưng lịch sử lại hoàn toàn bất đồng, nhập vào một đứa trẻ con vừa mới được sinh ra. Tống Dương đã 'đến' hơn ba tháng, không thể nói chuyện, không thể đi lại, nhưng hắn nghe được tỏ tường nhìn thấy rõ ràng, gia đình này họ Phó, trên hắn còn có ba người anh, quả thực là một đại gia đình.
Phủ đệ rường cột chạm trổ hoa văn, trong vườn thanh khê giả sơn, cửa ra vào thường trực hộ vệ, trong phủ gia binh tuần tra... Cái này xa xa còn không tính, hôm nay kỷ niệm ngày sinh của hắn, lại có thánh chỉ truyền đến, sắc phong cho hắn danh hiệu gì đó.
Vẫn chưa thể nói thì công công đưa khâm điểm của Hoàng đế tơi. Tống Dương đương nhiên rõ ràng mình có đãi ngộ như vậy rốt cuộc là vì cái gì: Cha của hắn ở kiếp này, là trọng thần gần gũi với Thiên tử.
Như hắn sở liệu, Phó đại nhân quan bái thừa tướng Đại Yến, thống lĩnh bách quan, dựa theo cách nói của Tống Dương ở kiếp trước, mình là gửi hồn trong nhà 'Thủ tướng' rồi. Sinh ra trong gia đình quyền thế như vậy, còn có gì phiền não? Tống Dương đã trông thấy, một cuộc sống vủa con nhà giàu đang giơ tay vẫy gọi mình.
Hiện tại hắn đang ngồi trong chậu gỗ, được vú nuôi cùng hai cái nha hoàn cẩn thận tắm rửa. Ngón tay thiếu nữ, bàn tay nhẹ nhàng xoa khắp thân thể, vừa buồn buồn, vừa thoải mái. Tống Dương tay chân vung loạn, tóe lên thành từng mảng bọt nước, Trung thu đã đến nhưng Trâu thành ở Giang Nam còn khá nóng bức, nha hoàn đang mặc quần thun bằng gấm, dính chút nước đã lộ rõ... Thời gian tắm rửa không đến một chén trà, nước trong chậu có một nửa đều bị Tống Dương giội ra ngoài rồi, hai nha hoàn xinh đẹp trên người ướt đẫm, cười khanh khách không ngừng.
Nha hoàn cười, Tống Dương cũng cười theo. Hắn trong lòng tinh tường, hôm nay là ngày tốt lành mình tròn'Trăm ngày tuổi', phụ thân muốn ở trong phủ mở yến tiệc,chiêu đãi đồng liêu.
Trong nhà Thừa tướng đại nhân có việc vui, quan viên lớn nhỏ nào dám không nịnh nọt, qua buổi trưa, trước cửa phủ khách khứa đã bắt đầu tấp nập, khách quý lục tục đến nhà, tiếng xướng lễ, tiếng chúc mừng, tiếng đồng liêu gặp nhau mà vui mừng vang lên náo nhiệt, tôi tớ trong phủ tinh thần vô cùng phấn chấn, dẫn khách mới ngồi xuống dâng trà; Phó đại nhân càng là đầy mặt vinh quang, hoàn toàn không thấy thừa tướng uy nghiêm, chỉ có chủ nhân thân thiết, đang trong đám đồng liêu không ngừng qua lại, xã giao.
Chớp mắt đã đến hoàng hôn, bọn nha hoàn bắt đầu bận rộn đốt đèn, trong phủ Thừa tướng khách quý đầy nhà, quan viên trong kinh đã đến chín phần, nhưng Phó đại nhân trên trán, chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm vài nếp nhăn: quan viên tới tuy nhiều, nhưng là trong ba người quan trọng nhất, còn hai người chưa thấy xuất hiện...
Cảnh Thái hoàng đế trị vì Đại Yến, có Tứ đại trọng thần. Hoàng đế đã từng mỉm cười nói: trẫm có ‘Nhất văn’, ‘Nhất võ’, ‘Nhất tiên’, ‘Nhất xà’, bốn cột chống trời Đại Trụ này không ngã, ta Đại Yến không thể có việc gì. (*Tiên trong thần tiên, ‘Xà’ nghĩa là con rắn) 'Văn " chính là Phó đại nhân rồi; 'Võ' thì là nguyên lão tam triều, Trấn quốc công Đàm Quy Đức, lão sớm đã tới rồi, đang cùng một đám quan to cười nói. Tiên, chỉ chính là Quốc sư đương triều; mà xà kia, họ Tạ.
Tạ đại nhân quan bái Tán Kỵ Thường Tùy, chính Tam phẩm, chức quan so với 'Văn, võ' hai người muốn kém xa rồi, nhưng hắn là Giám Quốc Trọng Khí chủ quan 'Thường Đình Vệ', trên giám sát quan lại, dưới dò hỏi dân gian, toàn do họ Tạ một tay quản lý, quyền lực cực lớn.
Thừa tướng trong lòng rất rõ, trong phủ của mình không biết có bao nhiêu mật thám, tôi tớ của 'Thường Đình Vệ'? Quản gia? Hoặc là thứ bảy phòng thiếp thất...
Tiên,Xà chưa tới. Quốc sư bình thường thần thần bí bí, hành động cổ quái, không đến còn chưa tính, nhưng lão Tạ tâm tư khôn khéo, xử sự khéo đưa đẩy, như thế nào lại không đến?
Chính đang lúc nghi hoặc, trước cổng chính quản gia có nhiệm vụ tiếp khách cao giọng xướng lễ: - "Thái y lệnh, Vưu Ly Vưu đại nhân đến!" Thái y lệnh chỉ là thất phẩm tiểu quan, đừng nói Phó thừa tướng, mà ngay cả Tống Dương hiện tại cũng so với hắn quan lớn hơn, bất quá thái y lệnh chủ quản sở hữu tất cả thái y, chuyên quản lý thuốc và kim châm, lại là cận thần bên cạnh Hoàng đế, đồng thời cũng là " Bồ Tát cứu mạng "của đám quan trong kinh thành, làm quan dù làm lớn đến mấy cũng không thể không sinh bệnh, cho nên không ai dám đắc tội bọn họ.
Theo tiếng xướng lễ, Vu thái y cất bước vào cửa. Người khác tới chúc mừng, đều mang theo lễ trọng, sợ mang tiếng tùy tiện, duy chỉ có Vu thái y hai tay trống trơn, mang theo cái miệng đến uống rượu.
Người này tài lạ, cả đời si mê y đạo, nghe nói mỗi ngày nhiều lắm chỉ ngủ một canh giờ, hốc mắt vĩnh viễn đen sì như bị đánh, tính cách như con mọt sạch, ngạo khí ngất trời, có gì nói đấy, không biết đắc tội bao nhiêu quyền quý, nhưng y thuật của lão đích thực rất cao minh, cho nên những người khác cũng không cùng lão so đo.
Phó thừa tướng cười ha hả ra nghênh đón, Vưu thái y chào hỏi qua loa, sau đó cũng không nói lời chúc mừng hay khách khí, mà nói thẳng: - Vốn định từ thái y viện cầm mấy cây nhân sâm để làm lễ hạ, không ngờ tới hôm nay tên thị vệ đang trực trước kia có thù oán với ta, nên không lấy được.
Phó thừa tướng lại càng hoảng sợ, mấy cây nhân sâm không coi là đại sự, nhưng dược liệu trong thái y viện, đều là hoàng gia thu mua, đương nhiên cũng đều là đồ vật của hoàng đế, Vưu thái y vậy mà muốn trộm nhân sâm của hoàng đế đến làm hạ lễ cho mình... Thừa tướng đại nhân lắc đầu cười nói: - Thái y nói đùa, nói đùa.
- Không phải nói đùa mà là sự thực. Vưu thái y tích cực: - Tay không đến luôn luôn có chút không thích hợp, như vậy đi, ta đi xem Tứ công tử, để lại cho hắn một đơn thuốc tăng chiều cao, cho tiểu oa nhi lớn lên phát triển mạnh mẽ chút ít, coi như là hạ lễ rồi.
Phó thừa tướng vui mừng, xin phép khách khứa, tự mình dẫn Vưu thái y đi về hướng nội viện.
Tống Dương đã sớm tắm rửa xong, bú no sữa, cảm thấy mỹ mãn đang nằm trên giường, đang lúc mơ màng buồn ngủ, két một tiếng,cửa phòng mở ra, đưa mắt nhìn, thấy phụ thân dẫn một người 'Gầy như cây trúc' đi đến.
Từ dăm ba câu ở giữa, Tống Dương mới biết thân phận của 'Gầy như cây trúc', trong lòng không xem ra gì, chính mình miệng lớn bú sữa mẹ, suốt ngày ngủ say, thân thể có cái gì phải điều dưỡng.
Vưu thái y vẫn là thần khí không chết không sống, đi đến gần xem mạch, lại duỗi hai bàn tay như quỷ trảo, dò xét liên tục trên người Tống Dương, ban đầu còn không có gì, mà khi hắn sờ đến ngực Tống Dương, thần tình trên mặt khẽ giật mình, hai mắt nãy giờ nửa mở nửa khép thoáng cái mở trừng căng tròn.
Rất nhanh, trong ánh mắt Vưu thái y, từ kinh ngạc, ngạc nhiên, biến thành tràn ngập vui mừng, tràn đầy tham lam, đồng thời trong miệng thì thào, nhẹ nhàng mà lẩm bẩm gì đó...
Thái y đưa lưng về phía người bên ngoài, Phó thừa tướng nhìn không tới ánh mắt của lão, nhưng Tống Dương lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Mắt thấy đối phương thần sắc cổ quái, Tống Dương hiểu rõ sự tình khác thường, nhưng mình bây giờ chỉ là một đứa bé vừa tròn trăm ngày tuổi, ngoại trừ đi tiểu hắn cũng không còn biện pháp khác, duy nhất chỉ có tập trung tinh thần, cẩn thận nghe Vưu thái y 'Thì thào tự nói " đồng thời dùng sức nhìn thẳng miệng đối phương để đoán âm.
Hết sức cố gắng, Tống Dương cuối cùng tinh tường, Vưu thái y lầm bầm hẳn là hai chữ... Có tim?
Tống Dương lấy làm kỳ, "có tim"cũng đáng được ngạc nhiên? "Không tim" mới ghê rợn chứ. Trọn vẹn thời gian một chén trà, Vưu thái y mới cả kinh mà tỉnh, biết rõ ràng tình hình bây giờ, biểu hiện trên mặt vui mừng cùng tham lam tiêu tán không thấy, đổi thành nặng nề thất lạc, dường như một bảo vật tuyệt thế đã rơi vào trong tay người khác, chính mình dù hâm mộ thế nào cũng vô dụng. Ánh mắt Vưu thái y lấp lánh, đem hai tay thu hồi trong tay áo, sau một lát tay phải lại duỗi ra, nhẹ nhàng giương lên, nhanh chóng xẹt qua Tống Dương chóp mũi.
Tống Dương chỉ cảm thấy một cỗ hương vị cay độc bay thẳng lỗ mũi, lúc này hắt hơi một cái, rồi sau đó vừa sợ vừa giận, không biết cái lão yêu nhân này cho mình ngửi cái gì dược, lập tức 'Oa' một tiếng khóc lên, đồng thời tay chân cuồng loạn vung vẩy, trên mặt bày ra tràn đầy thống khổ, đánh động cho Thừa tướng cha mình.
Bởi vì Vưu thái y xoay thân, Phó thừa tướng cũng không chứng kiến động tác của hắn, nhưng em bé khóc đến giống như chết cha chết mẹ, hắn cũng nhíu mày: "Thái y, khuyển tử..."
Vưu thái y đáp: "Yên tâm, ta cố ý khiến nó khóc, chính là vì nghe một chút tiếng khóc của nó, rất tốt, không có vấn đề!" Nói xong, Vưu thái y đứng lên rời đi, trở lại tiền viện tìm nơi ngồi xuống, im lặng không nói gì.
Phó thừa tướng theo thái y cùng một chỗ trở về tiền viện, trên mặt cười ha hả rõ ràng hoàn toàn nhìn không ra cái gì, bất quá hắn đã đang âm thầm phân phó hạ nhân, đi mời thầy thuốc thường trú trong phủ, vội tới kiểm tra cho Tống Dương một chút.
Lúc này, quản gia tướng phủ bước nhanh đi tới, nhắc nhở gia chủ giờ Dậu đã đến, là thời điểm khai yến rồi.
'Nhất tiên " 'Nhất xà' chưa đến, khiến Phó thừa tướng tâm tư hơi loạn, nhưng cả vườn khách và bằng hữu trước mắt, làm gì có thời gian cho hắn cẩn thận cân nhắc, phân phó một tiếng - Khai yến, thỉnh chư vị đại nhân vào chỗ. Nói xong, trên mặt lại đổi lại dáng vẻ tươi cười, cất bước đi vào giữa đám đồng liêu, hàn huyên nói cười.
Bên ngoài tiệc rượu cười vui, tiếng ti trúc mơ hồ truyền đến, Tống Dương nằm ở trên giường, bị mấy thầy thuốc trong phủ lật qua lật lại kiểm tra một lần, đều không có dị thường, vừa mới bị bôi vào mũi thuốc bột, về sau thật cũng không thấy có gì bệnh trạng, Tống Dương yên tâm không ít, nhưng cử chỉ đó của Vưu thái y quá khác thường, không khỏi khiến hắn cẩn thận suy ngẫm.
‘Có tim, ‘có tim... Tống Dương nhiều lần lặp đi lặp lại mấy lời nói kỳ lạ của Vưu thái y, vô luận thế nào cũng nghĩ không thông, hai chữ này đến tột cùng là có ý gì. Trong lòng suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé trắng mập cũng không nhịn được đè xuống ngực của mình. Vốn chỉ là động tác vô thức, hắn lại mãnh liệt kinh hãi: Ngực trái, ngực... Khả ngực của mình, lại không có cảm giác tim đập binh binh!
Người bình thường sẽ không cảm giác thấy trái tim mình, Tống Dương đủ tháng mà sinh, lại được phần đông tôi tớ coi chừng che chở, sữa nhiều đến ăn không hết, thân thể nho nhỏ nhưng lại khỏe mạnh, cho nên hắn chưa bao giờ phát giác dị thường, ai mà nghĩ đến chính mình trong lòng ngực lại không có tim.
Phát hiện lớn này, quả thực dọa Tống Dương toát một thân mồ hôi lạnh, là người của hai thế giới đã đủ yêu nghiệt rồi, không…có tim, vậy cũng thực thành ác quỷ rồi. Bất quá rất nhanh, đương lúc Tống Dương sờ đến ngực phải, hắn mới yên tâm, mình không phải là không có trái tim, mà là cùng người bình thường tim ở bên trái, còn hắn trái tim sinh trưởng ở bên phải. Ở kiếp trước, Tống Dương từng tại trên mạng nhìn thấy bài báo nói trái tim sinh trưởng ở bên phải không phải là không có, chỉ là cực kỳ hiếm thấy mà thôi, mà vị trí trái tim bên phải cũng không có gì ảnh hưởng đến sức khỏe.
Đồng thời Tống Dương cũng bừng tỉnh đại ngộ, bệnh quỷ thái y nói không phải "có tim", mà là nói về vị trí của trái tim nằm bên phải. Chỉ là bộ dạng của Vưu thái y lúc đó, người có tim ở bên phải, đối với lão quan trọng sao?
Trong hoa viên tướng phủ vô cùng náo nhiệt, chén qua chén lại, vô thức tiệc rượu ăn uống đã quá nửa, mà tiếng xướng lễ lại lần nữa vang lên, nhất đầu 'Xà Tạ đại nhân " khiến thừa tướng đại nhân phải đợi lâu cái kia cuối cùng đã tới!
Tạ đại nhân thân thể mập mạp, đôi mắt giống như Vưu thái y vĩnh viễn thâm quầng, trên mặt béo tròn của hắn là một vẻ tươi cười hiền lành, vừa vào cửa liền liên tục xin lỗi: - Đã tới muộn, đã tới muộn, tạm thời gặp chút ít sự tình khó giải quyết, thừa tướng đại nhân thứ tội, các vị đại nhân thứ tội.kéo theo chút ít thẹn thùng,trong vẻ thẹn thùng còn lộ ra chút ít sợ hãi, phảng phất thiệt tình lo sợ mọi người trách tội, dáng vẻ này ai biết ẩn dấu bên trong là một đầu xà độc có thể nuốt cả xương lẫn da người.
Người này vừa đến, nghi kị trong lòng Phó thừa tướng biến mất hơn nửa, bước nhanh ra nghênh đón, cười nói: - Thỉnh tội như thế nào cũng là giả dối, chỉ có phạt rượu mới là thật!
Lão Tạ cũng cười to: - Thừa tướng đại nhân lên tiếng, đừng nói phạt rượu, dù là phạt nước ớt ép ta cũng tuyệt không hai lời. Bất quá, nước ớt ép trước tiên để đấy, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Nói xong, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đỏ, đưa cho Phó thừa tướng: -Tứ công tử trăm ngày tuổi, ta thật sự nghĩ không ra có lễ vật gì có thể mang ra tặng, dứt khoát đưa cho ngươi cái này!"
Trên tờ giấy đỏ là tên một người: Tạ Tư Náo. Sau đó là ngày sinh tháng đẻ.
Phó thừa tướng có chút sửng sốt, hắn biết rõ trên giấy đỏ viết Tư Náo là tiểu nữ nhi của lão Tạ, sinh vào mùa xuân năm trước, đương nhiên cũng có thể hiểu rõ tâm tư lão Tạ, là muốn đính ước một cuộc hôn nhân trẻ thơ, phần tâm ý lớn này tự nó đã không cần nói, nhưng sự tình lại không nên làm như vậy...
Giữa các quan viên, con cái quan hệ thông gia vốn là việc bình thường, nhưng mình cũng tốt, lão Tạ cũng thế, địa vị thật sự quá nặng, nếu làm thân gia, sẽ bị coi là "kết bè kết đảng", chắc chắn sẽ bị hoàng đế nghi kị, dùng tâm tư của lão Tạ, như thế nào lại đi phạm vào việc kiêng kị này; mặt khác, việc kết hôn, cho dù đôi bên đều có ý, cũng nên chậm rãi thương nghị, trước phải xem qua bát tự của đôi bên, nhìn xem phải chăng tương hợp xứng đôi, nhưng hành động của lão Tạ lần này dứt khoát là đem con gái của mình trở thành lễ vật tặng đi.s
Phần lễ vật này, quý trọng tới cực điểm, đồng thời trầm trọng tới cực điểm. Mà hành động lần này của Tạ đại nhân cũng cổ quái tới cực điểm.
Danh sách chương
- Q1 Chương 1 Trăm ngày tuổi.
- Chương 2 Nhị Nhân
- Chương 3 Tân Lương
- Chương 4 Khám nghiệm tử thi
- Chương 5 Án mạng trong phòng trọ
- Chương 6 Vũ khí giết người lợi hại
- Chương 7 Hai ta cùng hợp tác?
- Chương 8 Khách không mời trong đêm
- Chương 9 Truy tìm tung tích Tứ công tử
- Chương 10 Ta cho ngươi mượn tiền
- Chương 11 Kịch độc
- Chương 12 Ai giả trai?
- Chương 13 Thủ cung sa
- Chương 14 Theo dấu
- Chương 15 Hung thủ
- Chương 16 Mắc kẹt trong rừng
- Chương 17 Ngàn năm sau
- Chương 18 Tôn thi
- Chương 19 Báo ân
- Chương 20 Linh bài
- Chương 21 Ta cũng từng là cao thủ
- Chương 22 Luyện võ
- Chương 23 Tặng dê
- Chương 24 Gia tướng
- Chương 25 Long Tước
- Chương 26 Thợ mộc tài hoa
- Chương 27 Thêm một người muốn hợp tác
- Chương 28 Đi thăm Tiểu yêu quái
- Chương 29 Ngại ngùng
- Chương 30 Không cần trả thù cho ta
- Chương 31 Ta luôn nói thật
- Chương 32 Nhất Phẩm
- Chương 33 Giết chó
- Chương 34 Kỳ sĩ
- Chương 35 Có người có thế có đao
- Chương 36 Báo thù cho Lưu Tam
- Chương 37 Vẫn xe già ngựa cũ lên đường
- Chương 38 Huyền Cơ công chúa
- Chương 39 Cao đại nhân tính toán
- Chương 40 Giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha
- Chương 41 Kỳ nhân tiếp nam nhân
- Chương 42 Kỳ nhân xem ngựa
- Chương 43 Ác điểu
- Chương 44 Nhân chứng
- Chương 45 Dũng sĩ
- Chương 45 Dũng sĩ
- Chương 46 Hiến nghệ
- Chương 47 Từ tuấn kiệt đến lưu manh chỉ một sợi tóc
- Chương 48 Rượu mạnh
- Chương 49 Thắng bại về ai
- Chương 50 Cơ hội cuối cho ngươi
- Chương 51 Người cuối cùng
- Chương 52 Cố Chiêu Quân tặng quà
- Chương 53 Ngươi có nhận ra ta
- Chương 54 Thừa Hợp
- Chương 55 Dâng trà
- Chương 56 Tông sư
- Chương 57 Kháo phổ
- Chương 58 Thỏa thuận cùng Quận chúa
- Chương 59 Nóng bỏng
- Chương 60 Nàng là người của ta
- Chương 61 Đánh lén
- Chương 62 Ưu thế
- Chương 63 Tam quan
- Chương 64 Ăn kẹo
- Chương 65 Việc nhỏ nhờ ngươi
- Chương 66 Hình xăm
- Chương 67 Bọn họ muốn thử sao?
- Chương 68 Sủi cảo
- Chương 69 Dao nữ
- Chương 70 Chỗ ngồi
- Chương 71
- Chương 72 Sủng tích
- Chương 73 Năm mới ai may mắn nhất
- Chương 74 Hóa ra chúng ta là cố nhân
- Chương 75 Cố nhân lạc đường
- Chương 76 Tin đồn
- Chương 77 Phương pháp phá án đặc biệt
- Chương 78 Giống được nụ cười
- Chương 79 Họa ý
- Chương 80 Trong lòng bàn tay
- Chương 81 Tranh luận trên kim điện
- Chương 82 Tỉ lệ vàng
- Chương 83 Tươi cười
- Chương 84 Ngươi đúng là nhân tài
- Chương 85 Cá tính
- Chương 86 Thuốc giải
- Chương 87 Loạn hoa
- Chương 88 Tùy hứng
- Chương 89 Quê hương
- Q2 Chương 1 Ngươi mang điềm xấu.
- Chương 2 Sau hai ngày
- Chương 3 Huyết Sắc
- Chương 4 Náo loạn trong đêm
- Chương 5 Cổ kiến
- Chương 6 Mê sảng
- Chương 7 Cảnh Thái
- Chương 8 Đại lễ
- Chương 9 Hiến yến
- Chương 10 Ta chưa phải tá điền
- Chương 11 Loạn thêm một chút cũng hay
- Chương 12 Hồng Tụ
- Chương 13 Chứng bệnh
- Chương 14 Độc nguyên
- Chương 15 Đón địch
- Chương 16 Trút hận
- Chương 17 Con rối
- Chương 18 Truy thi
- Chương 19 Dừng lại
- Chương 20 Đoạt doanh
- Chương 21 Phải cười
- Chương 22 Thường Xuân Hầu
- Chương 23 Vạn tuế gia nổi giận
- Chương 24 Vương gia
- Chương 25 Phong nguyệt
- Chương 26 Tô Hàng
- Chương 27 Kiếp trước
- Chương 28 Sa mạc
- Chương 29 Yến tiệc lại không mời ta
- Chương 30 Đánh nhau bằng binh khí
- Chương 31 Ta đã phạm húy với vị Thái tuế nào?
- Chương 32 Có thể đốt cháy Yến cung không?
- Chương 33 Đồ đệ của Trần Phản
- Chương 34 Ân oán
- Chương 35 Ngươi tới tìm cô nương sao?
- Chương 36 Cháy
- Chương 37 Vong quốc chi đạo là liều mạng với ngươi
- Chương 38 Đánh cuộc
- Chương 39 Ngươi đúng là phú ông giàu có
- Chương 40 Tội phạm bỏ trốn
- Chương 41 Do dự
- Chương 42 Tiểu Bặc
- Chương 43 Bố trí
- Chương 44 Áo bào trắng
- Chương 45 Tất thắng
- Chương 46 Đại quân
- Chương 47 Kịch hay diễn hoài
- Chương 48 Pháp chỉ
- Chương 49 Chó săn
- Chương 50 Sợi râu
- Chương 51 Bút tích
- Chương 52 Loạn rồi
- Chương 53 Giết người diệt khẩu
- Chương 54 Búp bê
- Chương 55 Thần y
- Chương 56 Hóa ra họ cùng sư môn
- Chương 57 Bát tự
- Chương 58 Trò chơi
- Chương 59 Dấu vết để lại
- Chương 60 Náo nhiệt
- Chương 61 Người quen
- Chương 62 Con trai
- Chương 63 Giả trang
- Chương 64 Mãnh dược
- Chương 65 Phó lôi
- Chương 66 Đường cùng
- Chương 67 Lung đấu
- Chương 68 Người chiến thắng cuối cùng
- Chương 69 Thù lại thêm hận
- Chương 70 Nước sôi lửa bỏng
- Chương 71 Hộ pháp (1 + 2)
- Chương 72 Cháy trời (P1)
- Chương 72 Cháy trời (P2)
- Chương 73 Còn nhiều thời gian
- Chương 74 Nhục nhã
- Chương 75 Lời nói mê hoặc lòng người
- Chương 76 Trên đường chạy trốn
- Q.3 Chương 1 Một năm sau
- Chương 2 Thần thoại
- Chương 3 Cốt dũng
- Chương 4 Hòa thân bất ngờ
- Chương 5 Náo loạn nơi linh đường
- Chương 6 Hư danh
- Chương 7 Bảo bối
- Chương 8 Nàng thực có hương vị quản gia
- Chương 9 Lễ gặp mặt
- Chương 10 Kinh doanh
- Chương 11 Thân binh
- Chương 12 Thạch Lão Đầu
- Chương 13 Bí kíp võ công huyền diệu (P1)
- Chương 13 Bí kíp võ công huyền diệu (P2)
- Chương 14 Hòa thượng vào trấn (P1)
- Chương 14 Hòa thượng vào trấn (P2)
- Chương 15 Trượng nghĩa
- Chương 16 Nhị ngốc mời khách
- Chương 17 Khách từ Đại Yến
- Chương 18 Tiền ở đâu?
- Chương 19 Giữa rừng mong mưa
- Chương 20 Ngõ cụt
- Chương 21 Phía trước luôn có bất ngờ
- Chương 22 Sứ mệnh trong bảy trăm năm
- Chương 23 Bản đồ kho báu
- Chương 24 Phân chia
- Chương 25 Tiểu Bồ Đào.
- Chương 26 Luân hồi
- Chương 27 Huyết án trong đêm trung thu
- Chương 28 Ta thất thế, người phá quan
- Chương 29 Ai là kẻ đứng sau bức rèm?
- Chương 30 Tìm kế
- Chương 31 Tiếng sáo
- Chương 32 Bí mật trong Biệt Lai thiền viện
- Chương 33 Lễ vật
- Chương 34 Cản đường
- Chương 35 Cùng vui
- Chương 36 Con đường mới của Sư thái
- Chương 37 Xá lợi
- Chương 38 Bắt đầu hành động
- Chương 39 Tà ma
- Chương 40 Đã chết không thể trở về
- Chương 41 Chuẩn bị làm lễ
- Chương 42 Quốc sư phiền muộn
- Chương 43 Pháp sự cầu phúc
- Chương 44 Lộ rõ bộ mặt gian tà
- Chương 45 Phục ma Gian nhân đền tội
- Chương 46 Không tham không thể làm quan
- Chương 47
- Chương 48 Món hời
- Chương 49 Quà tặng cho ngày đại lễ
- Chương 50 Vân Đỉnh
- Chương 51 Tâm nhãn (1)
- Chương 51 Tâm nhãn (P2)
- Chương 52 Người dốc sức, kẻ lưu tình (P1)
- Chương 52 Người dốc sức, kẻ lưu tình (P2)
- Chương 53 Thâm sơn không phải con đường tốt
- Chương 54 Ta tên Lý Đại
- Chương 55 Mạch đao
- Chương 56 Ta sẽ lại đến
- Chương 57 Quà tặng (P1)
- Chương 57 Quà tặng (P2)
- Chương 58 Không thể kết hôn sao? (1)
- Chương 58 Không thể kết hôn sao? (2)
- Chương 59 Sách tốt (1)
- Chương 59 Sách tốt (2)
- Chương 60 Yêu tinh (1)
- Chương 60 Yêu tinh (P2)
- Chương 61 Ta muốn đọc binh thư (P1)
- Chương 61 Ta muốn đọc binh thư (P2)
- Chương 62 Phương thuốc dưỡng da tốt
- Chương 63 Lão Cố trả nghĩa
- Chương 64 Cúng thất thất
- Chương 65 Ta muốn đi Hồi Hột
- Chương 66 Tài sản lớn
- Q.4 Chương 1 Sắp xếp
- Chương 2 Chặn đường
- Chương 3 Thành Hồng Dao
- Chương 4 Dụng tâm
- Chương 5 Giết con tin
- Chương 6 Huyết Ngọc
- Chương 7 Song nhận
- Chương 8 Chỉ vẽ
- Chương 9 Bay lên trời
- Chương 10 Chàng còn sống, ta vẫn còn người thân
- Chương 11 An phận thủ thường
- Chương 12 Trách phạt
- Chương 13 Liên lụy tổ tiên
- Chương 14 Đấu một trận
- Chương 15 Hẹn gặp ở Tình thành
- Chương 16 Hạ độc tốt hơn
- Chương 17 Tranh chấp
- Chương 18 Bữa cơm chiều
- Chương 19 Trăng non
- Chương 20 Nhật thực
- Chương 21 Gặp nạn
- Chương 22 Mật khẩu
- Chương 23 Hư hỏa
- Chương 24 Khói báo động
- Chương 25 Kỵ xạ
- Chương 26 Thần kỹ
- Chương 27 Quân tình
- Chương 28 Ta từng thấy ngài giết người
- Chương 29 Phách đạo
- Chương 30 Thất lạc
- Chương 31 Người Quen
- Chương 32 Mắt Chim Ưng
- Chương 33 Kẻ Truy Đuổi Đáng Ghét
- Chương 34 Biển Hoa
- Chương 35 Tuyệt Kỹ
- Chương 36 Tát Mãn
- Chương 37 Dưa Hấu
- Chương 38 Quái Ngư Hút Máu
- Chương 39 Nợ Củ, Huề Nhé
- Chương 40 Rầm Nữa, Rầm Nữa
- Chương 41 Bão Cát Đen
- Chương 42 Đạo Quân Quái Vật
- Chương 43 Nửa Bước
- Chương 44 Ngày Hôm Đó Vui Sướng Biết Bao!
- Chương 45 Tấm đệm dưới đáy thung lũng!
- Chương 46 Nếu được, ta muốn họ độc ác một chút
- Chương 47 Lật xe
- Chương 48 Bố trí tìm người
- Chương 49 Xác chết hồi sinh
- Chương 50 Hỗn loạn
- Chương 51 Thích khách
- Chương 52 Mùa thu hoạch
- Chương 53 Giác đấu
- Chương 54 Vợ chưa cưới
- Chương 55 Huynh đệ
- Chương 56 Điểm tâm
- Chương 57 Bản tính không đổi
- Chương 58 Trò đùa dai
- Chương 59 Gò xương
- Chương 60 Bức họa hại người
- Chương 61 Điềm báo
- Chương 62 Công và tội
- Chương 63 Làm nó thành yên ngựa
- Chương 64 Tiểu trư leo núi
- Chương 65 Chàng hồi phục, thiếp sẽ gả cho chàng
- Chương 66 Hai mươi năm một kỳ tích (P1)
- Chương 67 Lão ta giả vờ sao?
- Chương 68 Ta không thể hỏi tỷ, vậy ta hỏi ông trời
- Chương 69 Đáng chết
- Chương 70 Tuân theo quy tắc
- Chương 71 Giám định bảo vật
- Chương 72 Đáng giá một đồng
- Chương 73 Một lá cờ vương, hai tầng hàm nghĩa
- Chương 74 Xung phong ngược
- Chương 75 Lần thứ hai nhập ma
- Chương 76 Đại hỷ
- Chương 77 Ngươi tỉnh rồi!
- Chương 78 Ta với ngươi cùng đánh cược!
- Chương 79 Nhĩ độc
- Chương 80 Sa chủ không phải là Sa chủ
- Chương 81 Bắt đầu loạn
- Chương 82 Hộ tống
- Chương 83 Gặp quỷ
- Chương 84 Bạch Âm vương không được, nhưng ngươi thì được
- Chương 85 Cùng chết
- Chương 86 Ba vũ khí cuối cùng
- Chương 87 Ta là cha hắn
- Chương 88 Kẻ bán nước
- Chương 89 Ta không đi
- Chương 90 Đồng lõa
- Chương 91 Tinh binh
- Chương 92 Hàn độc
- Chương 93 Thân lại càng thân, hỷ càng thêm hỷ
- Chương 94 Cuộc chiến đổi đời
- Chương 95 Ngày tốt
- Chương 96 Quốc nạn
- Chương 97 Thần kỳ
- Chương 98 Hồng khẩu
- Chương 99 Đánh chó
- Chương 100 Tiền tuyến
- Chương 101 Viện binh
- Chương 102 Khói lửa
- Chương 103 Thanh Dương
- Chương 104 Tiên phong
- Chương 105 Đứng … nghiêm
- Chương 106 Đừng sợ
- Chương 107 Đêm
- Chương 108 Giờ lành
- Chương 109 Tập kích trong đêm (Thượng)
- Chương 109 Công lao (Hạ)
- Chương 110 Tín vật (1+2)
- Chương 111 Chặn giết
- Chương 112 Nguyên soái
- Chương 113 Mãnh thú (1+2)
- Chương 114 Tấn công thành Thanh Dương
- Chương 115 Răn dạy (1+2)
- Chương 116 Công thành (1+2)
- Chương 117 Lôi mộc
- Chương 118 Ác diệm
- Chương 119 Gian khổ
- Chương 120 Phá vây
- Chương 120 Phá vây
- Chương 121 Mãnh quỷ
- Chương 122 Đại sự
- Chương 123 Chuông tang
- Chương 124 Một lạy
- Chương 125 Tráng hán
- Chương 126 Công đạo
- Chương 127 Lung lạc lòng người
- Chương 128 Dị tượng
- Chương 129 Mạch nước
- Chương 130 Tín ngưỡng
- Chương 130 Tín ngưỡng
- Chương 131 Đại lễ thăng tòa
- Chương 132 Tà thuật
- Chương 133 Mưu Cảnh Thái
- Chương 134 Thợ khóa
- Chương 135 Hòn đảo cô độc
- Chương 136 Quân tình
- Chương 137 Muốn chết
- Chương 138 Quyền lực
- Chương 139 Thời cơ
- Chương 140 Xuống núi
- Chương 141 Bọn Mọi
- Chương 142 Thông phán
- Chương 143 Niên phân
- Chương 144 Mùi vị
- Chương 145 Vương gia
- Chương 146 Cấm thuật
- Chương 147 Tử chiến
- Chương 148 Nam Man
- Chương 149 Tiến binh
- Chương 150 Nhập khẩu
- Chương 151 Mật lộ
- Chương 152 Đá vụn
- Chương 153 Bảo hộ
- Chương 154 Thủ
- Chương 155 Kiếp này
- Chương 156 Giác ngộ
- Chương 157 Bảo vệ lãnh thổ
- Chương 158 Luyện ngục
- Chương 159 Quyết chiến
- Chương 160 Quyết thắng
- Chương 160 Quyết thắng
- Chương 161 Tồn vong
- Chương 162 Hành trình xa xôi
- Chương 163 Đích đến
- Chương 164 Sắc trời
- Chương 165 Thạch bình
- Chương 166 Xông đỉnh
- Chương 167 Biển động, cơ quan, Long Tước
- Chương 168 Mỗi người một tư thế
- Chương 169 Một lại hai, hai lại ba
- Chương 170 Chân tướng
- Chương 171 Quân bất kiến
- Lời bạt cuối sách.