
Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Tổng số chương: 122
Kiều Thiều ngáp một cái, mắt nhìn lịch sử trò chuyện trên màn hình.
Ba phút, ông ngoại đã bảy mươi tuổi vẫn còn mười phần trung khí gào thét.
“Ông thấy thằng cha vô liêm sỉ của con bị mất trí rồi, thế nhưng cho con đi học cái trường cùi như vậy, ông nội nó ngăn không được thì còn có ông, danh giáo cứ việc chọn, đừng nói trong nước, dù là ngoài nước…”
Kiều Thiều chỉ có thể lặp lại câu nói mình đã nói vô số lần: “Ông ngoại, trường là tự con chọn, là tự con muốn đi.”
Dương Hiểu Long dừng lại, âm lượng không giảm nhưng không hung dữ như lúc nãy nữa: “Sao phải đi cái trường nát… Ý ông là trường xa như vậy?” Cháu ngoại chọn, không được chê nát.
Kiều Thiều nghiêng đầu, móc móc lỗ tai: “Con gặp một ông thầy bói, ổng bói một quẻ, nói con gặp nạn phương tây, phương đông đắc phúc, chuyển trường có thể xoay người khởi nghĩa nông nô.”
Dương Hiểu Long: “…”
Kiều Thiều buồn bã nói: “Ông ngoại, ông luôn nói với con rằng, thà tin là có còn hơn là không.”
Dương Hiểu Long tâm đau: “Thiều Thiều à, con mới mười bảy tuổi, mê tín như vậy là không tốt.”
Kiều Thiều trả lời: “Con không có mê tín a, là phòng hoạn chưa xảy ra.”
Đời này Dương Hiểu Long oán vô số người, chỉ không có cách nào với đứa cháu của mình.
Kiều Thiều lại dỗ dành lão: “Nhất Trung Đông khu rất tốt, người bình thường muốn vào còn không được đâu, ông ngoại yên tâm đi, con đi đến môi trường mới, nhất định sẽ cố gắng học tập, không làm ông mất mặt.”
Ba chữ môi trường mới xúc động Dương Hiểu Long, lão thỏa hiệp: “Được rồi…”
Cúp điện thoại, Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra, kiên định chuyện mình chuyển trường là tốt.
Bắt đầu từ ngày y đề nghị muốn đi Nhất Trung Đông khu, Kiều Thiều liền nhận phải oanh tạc từ bốn phương tám hướng.
Ba ba ông nội ông ngoại anh họ chị họ hồ bằng cẩu hữu, ai cũng tìm đến “tâm sự”, muốn biết rốt cuộc y muốn làm gì.
Thật ra Kiều Thiều cũng không có tâm tư nghiêng lệch nào, y muốn đi vào một trường học đứng đắn, cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước.
Nhưng khi y nói ra mấy chữ này, ánh mắt người nghe càng lúc càng quái dị.
Kiều Thiều không phục: Thế nào, y không thể cố gắng học tập sao? Y rất nhiệt tình tha thiết muốn học có được không!
Xét thấy càng nói càng không ai tin, Kiều Thiều liền nói sang chuyện thầy bói ma quỷ.
Thế mà không nghĩ tới, cái lý do càng nói càng bay này thật sự hù được một đám người.
Trong lúc nhất thời Kiều Thiều không biết nên đau lòng vì sự ngu ngốc của bọn họ hay đau lòng cho danh dự nát bấy của mình.
Sau khi rửa mặt, dì Ngô bưng điểm tâm lên.
Kiều Thiều hỏi: “Ba con đâu?”
Dì Ngô nói: “Năm giờ sáng Kiều tổng đã ra ngoài, nói là có hẹn ở Hương Cảng lúc tám giờ.”
Kiều Thiều bĩu môi: “Không thể đi trước một ngày sao? Ngủ được có chút xíu, ngại tóc mình nhiều quá ha gì!”
Dì Ngô cười nói: “Kiều tổng cũng không ngủ ở ngoài được.”
Nghe nói như thế, Kiều Thiều không nói nữa, chọt chọt bánh kếp trong dĩa.
Dì Ngô nhận ra mình lỡ lời, chặn lại: “Dì còn nướng mấy cái bánh bích quy ở trong, đi vào xem đã.”
Kiều Thiều đồng ý.
Dì Ngô vừa đi, di động Kiều Thiều lại vang lên.
Vừa thấy hai chữ ông nội trên màn hình, đầu y lại đau.
Nếu nhớ không lầm, bây giờ ông nội đang ở Italy, hai bên sai sáu giờ, hai giờ khuya lão nhân gia không ngủ được chắc luôn!
Xem ra tật xấu không yêu tóc của Kiều gia là tổ truyền.
Nhận điện thoại, âm thanh cao quý của lão gia tử Kiều gia vang lên: “Xuống lầu.”
Kiều Thiều: “Ông nội, quần áo quý trước con còn chưa mở ra.”
Kiều Như An nói: “Vứt.”
Kiều Thiều nào dám nhiều lời, ông nội nhà mình xưng bá ở giới thời trang hơn năm mươi năm, bảy mươi mốt tuổi vẫn là chong chóng đón gió, thật sự không thể trêu vào.
Kiều Thiều vừa đáp ứng vừa nói: “Bên đó mới hai giờ sáng ạ, ông mau ngủ đi, con xuống lầu lấy quần áo đây, lát nữa chụp hình cho ông xem.”
Kiều Như An nói: “Không cần chụp.”
Kiều Thiều buồn cười: “Thật sự không cần?”
Kiều Như An không nói, nhưng không cúp điện thoại.
Kiều Thiều cười đến con mắt cong cong: “Được rồi, ông mau nghỉ ngơi đi, tối con chụp cho xem, đảm bảo vừa thức dậy là thấy cháu mình soái lấp lánh.’
Kiều Như An ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Sau khi xuống lầu, dù Kiều Thiều đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hoảng sợ.
Rương quần áo chiếm nửa cái phòng khách, đòi mạng hơn là trên mỗi rương quà đều thắt một cái nơ con bướm màu cam sáng chói, người thường nhìn, chỉ sợ mù mắt.
Nhưng Kiều Thiều lại thích màu cam lấp lóe như vậy. Kiều Như An thấy chưa đủ thời thượng nên không cho mặc nguyên bộ — Mà có cho Kiều Thiều cũng không mặc!
Nhưng những chi tiết nhỏ lại đủ thỏa mãn y.
Chỉ là…
Nhiều con bướm rực rỡ lòe loẹt như vậy, Kiều Thiều không thể tưởng tượng được nhóm trợ lý khi dọn đống quà này vào sẽ nghĩ thế nào.
Đường đường nam nhi bảy thước, lại có trái tim thiếu nữ như thế, mặt Kiều Thiều có chút nóng.
Mở hộp quà, đồ bên trong khiến lòng Kiều Thiều cũng nóng.
Không chỉ là quần áo giày đồng hồ, còn có bốn cái túi xách nhìn qua kích cỡ không khác nhau mấy, chắc là dùng để phối với quần áo khác nhau, còn có hai hộp văn phòng phẩm, bút máy đóng hộp quá mức tinh mỹ khiến người nghi ngờ về độ xa xỉ của nó.
Kiều Như An phản đối gay gắt chuyện Kiều Thiều đi Nhất Trung Đông Khu lại gửi nhu yếu phẩm vào lúc sắp sửa khai giảng.
Có điều, những nhu yếu phẩm này, một cái Kiều Thiều cũng không dùng.
Mặc dù Đông cao là trung học theo tiêu chuẩn đến máy móc, nhưng cũng có sự tồn tại đặc biệt của ban năng khiếu và ban quốc tế.
Trong đó đều là con ông cháu cha, mắt nhìn ra hàng hiệu vẫn có, Kiều Thiều mà mặc mấy quần áo này đi, còn học cái rắm.
Kiều Thiếu một lòng đi học, không muốn trang bức.
Cho nên y muốn tự mình đi mua nhu yếu phẩm, từ văn phòng phẩm đến quần áo, y muốn những thứ bình thường!
Nói đi là đi, sau khi dặn dì Ngô dọn dẹp mấy rương quà xong, Kiều Thiều mặc một bộ đồ thể thao xám không thu hút ra ngoài.
Mua văn phòng phẩm đi siêu thị là được đúng không ?
Kiều Thiều rất ít khi tự mua đồ, chọn cái này lấy cái kia đến hăng say.
Túi sách chừng một trăm đồng, cây bút mấy đồng, còn có tập vở bình thường không hề thông minh lòe loẹt chức năng…
Mua hết toàn bộ chỉ mới hai trăm đồng, Kiều Thiều không khỏi cảm khái, dù Kiều gia và Dương gia có phá sản hết thì tên nhóc như y vẫn có thể sống rất dễ chịu.
Kiều Thiều đi đến khu khuyến mãi, nhìn một cái băng rôn treo trên cái kệ lớn, ghi — Xả kho! Áo sơ mi trắng giá gốc 299, nay chỉ cần 29 đồng!
Kiều Thiều cả kinh, quần áo rẻ tới mức đó sao!
Thứ này rất thích hợp, xem ra y có thể mua hết trong vòng 300 đồng.
Kiều Thiều vừa đi qua, chợt nghe vài nữ sinh đang đè thấp âm thanh nói chuyện.
“Soái quá đi, tui, tui còn không dám nhìn nữa!”
“Chắc là Nhất Trung Đông Khu đó, cuối tuần ra làm part-time ha ? Trời ơi, sao tui lại tốt nghiệp, tui muốn học lại, tui muốn đi Đông Cao!”
‘Tỉnh lại đi má, có thời gian mơ thì đi mua thêm vài cái áo đi, coi chừng còn có thể trò chuyện mấy câu.”
“Hu hu hu… Tui mua mười cái rồi, mua nữa bị trục xuất khỏi gia môn thiệt đó!”
Đông Cao ?
Kiều Thiều tò mò ngẩng đầu, thấy được nam sinh cao kều đứng ở khu khuyến mãi.
Nam sinh rất cao, ước chừng cao hơn Kiều Thiều nửa cái đầu, hắn đứng ở cửa hàng náo nhiệt nhưng thần thái lại rất lạnh lùng, rõ ràng là tới làm part-time mà vẻ mặt lại mệt mỏi biếng nhác, giống như chưa tỉnh ngủ.
Cố tình sao bộ dáng lười biếng này liên tiếp khiến các nữ sinh nhìn lén.
Ha hả.
Kiều Thiều rất ghét.
Công nhân như vậy, ba giây là bị ông chủ Kiều đuổi việc!
Chẳng sợ công trạng nhiều cũng không được, rất không chuyên nghiệp!
Kiều Thiều thu hồi ánh mắt, chuyên tâm chọn áo sơ mi.
Wao, tuy áo sơ mi rẻ nhưng toàn là số lớn, lớn hơn Kiều Thiều tới ba số.
Khu khuyến mãi cách khu văn phòng phẩm rất gần, Hạ Thâm đang chán muốn chết, giương mắt liền thấy tên học sinh trung học kén cá chọn canh.
Mua cây bút chọn năm phút đồng hồ, cuối cùng lại mua cây mua một tặng một đã lỗi thời.
Mua cuốn tập lật tới lật lui, cuối cùng chọn cuốn giá thấp hơn vì in sai ô ly.
Hiện tại tên học sinh trung học đã đi qua đây, nhìn đến đôi mắt sáng lấp lánh ấy, cơ hồ Hạ Thâm cho rằng bên trong viết một số 2, một số 9.
Hạ Thâm vốn bị gọi tới thay ca, không tình nguyện nên ông chủ cũng không cưỡng cầu, dù sao chỉ cần hắn đứng ở đây, doanh số bán hàng liền tăng lên gấp mười lần.
Người bình thường không giống ông chủ Kiều, đều lấy tiền làm chuẩn, chỉ cần công trạng tốt, ai quản chuyên nghiệp hay không.
Hạ Thâm nhìn tên học sinh trung học, nhìn y lật tới lật lui đống áo sơ mi, từng cái ướm lên người mình thử.
Học sinh trung học vừa lùn vừa gầy, sơ mi size T ướm lên chẳng khác nào con nít mặc đồ người lớn.
Nhìn ra tên nhóc này muốn mua đồ khuyến mãi giá rẻ, đáng tiếc thân hình gầy như cây tăm nhang, mặc không vừa.
Bất quá… Hắn có thể giúp.
Khóe miệng Hạ Thâm khẽ nhếch, vươn tay rút một chiếc sơ mi thuần trắng đưa cho người nọ:“Thử cái này xem.”
Học sinh trung học ngẩng đầu, do dự một chút.
Hạ Thâm nói:“Đang khuyến mãi, đồng giá.”
Học sinh trung học nhẹ nhàng thở ra, nhận áo sơ mi ướm lên người, đáp:“Cái này vừa, cám ơn!”
Hạ Thâm mặt không đổi sắc:“Không có gì.”
Tính tiền về nhà, Kiều Thiều lên lầu xem lại chiến lợi phẩm của mình.
Túi sách rất đẹp, bút rất tuyệt, tập vở cũng rất xinh, hơn nữa cái áo sơ mi thuần trắng 29 đồng này…
Khoan đã.
Kiều Thiều hậu tri hậu giác thấy được cái nhãn trên cổ áo — Thời trang bé gái.
Bạn học Kiều Thiều ngốc ngốc, lần đầu tiên mua quần áo cho mình, vậy mà lại là một bộ đồ nữ ??
—
Hạ Thâm: Khi dễ tức phụ nhất thời thích, vẫn luôn khi dễ vẫn luôn thích [câm mồm]
—
Wao wao, đúng giờ đào hầm nha ~
Bộ này sẽ không quá dài, cũng không phức tạp, chỉ là một tiểu điềm văn!
Hy vọng cùng các bạn đi qua quãng thời gian tốt đẹp phía trước.
Danh sách chương
- Chương 1 Một lòng muốn đi học, không muốn trang bức
- Chương 2 Thấy một con rùa nhỏ
- Chương 3 Học tra trong học tra
- Chương 4 Sưởi ấm cho cậu
- Chương 5 Hạ Thâm: Học sinh trung học?
- Chương 6 Đều là nam, tôi còn có thể…
- Chương 7 Nhớ kỹ, tôi là Hạ Thâm
- Chương 8 Hạ Thâm: Thì ra trong lòng cậu, tôi rất xinh đẹp?
- Chương 9 Không ai cần lão Hạ
- Chương 10 Còn không trả lời nữa, tôi coi như cậu muốn ôm một cái
- Chương 11 Không có Thứ Sáu
- Chương 12 Hạ Thâm nghiêng đầu nhìn y: Thật sự không khóc?
- Chương 13 Kêu một tiếng ba ba
- Chương 14 Đừng khinh tuổi trẻ nghèo
- Chương 15 Anh Kiêu, làm nhanh vậy sao!
- Chương 16 Bảo bối cục cưng của anh
- Chương 17 Âm thanh của anh mãi mãi bên cưng
- Chương 18 Mười năm sau nhất định chúng ta phải kết hôn
- Chương 19 Cậu làm nữ hay tôi làm nữ?
- Chương 20 Xem qua là nhớ
- Chương 21 Kiều Thiều: Nhìn chằm chằm tôi làm gì?
- Chương 22 Cậu đừng thích khuôn mặt tôi nữa, không có kết quả đâu
- Chương 23 Tu ngàn đời mới được cộng chẩm miên
- Chương 24 Có phải cậu cũng hơi cong không?
- Chương 25 Tôi coi cậu như huynh đệ, mà cậu lại muốn…
- Chương 26 [Canh hai] Tôi chỉ muốn biết tình hình học tập của Hạ Thâm
- Chương 27 [Canh ba] Hạ Thâm: Kề sát chút
- Chương 28 Ngài cũng không muốn nó ngây ngơ cả đời
- Chương 29 Đứa nhóc kia buông thả vậy sao?
- Chương 30 Hạ Thâm cười nói: Thật ngọt
- Chương 31 Hai người rất ngấy, tôi sợ bị tiểu đường
- Chương 32 Hạng nhất, Hạ Thâm, tổng điểm 725
- Chương 33 Từ đó, cậu ta trở thành truyền thuyết Đông Cao
- Chương 34 Hạ thần không nhịn được nữa
- Chương 35 Muốn cắn một hơi
- Chương 36 [Thêm giờ] Hiểu thứ không nên hiểu…
- Chương 37 Thư tình của Hạ thần
- Chương 38 Sẽ giữ gìn cả đời
- Chương 39 [Thêm giờ] Giựt lì xì được hai ngàn đồng!
- Chương 40 Tôi ở một mình chán lắm, cậu ở cùng đi
- Chương 41 Thì nói thẳng để tôi cưới cậu đi
- Chương 42 Kiều Thiều dùng sức, kéo người xuống
- Chương 43 Tình yêu tam giác [Không phải! ]
- Chương 44 Kiều Thiều, cậu thật đáng yêu
- Chương 45 Xin đừng kì thị người có tiền
- Chương 46 Rõ ràng là bạn trai…
- Chương 47 Thi rớt phải về kế thừa gia nghiệp hàng tỉ
- Chương 48 Hai người rúc vào nhau
- Chương 49 Không phải chỉ một tỷ thôi sao
- Chương 50 Chết dưới thân bảo bối, thành quỷ cũng phong lưu
- Chương 51 Hạ Thâm: Không ngọt
- Chương 52 Không hiếu kì sao, người tôi thích là ai
- Chương 53 Chỉ cần cậu không buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không buông
- Chương 54 Mê chi tu la tràng
- Chương 55 Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, không thể đấu thắng kẻ gây tai họa
- Chương 56 Tận thế chắc chắn phải đến, hắn chỉ là một cọng lông xanh thì có thể làm gì!
- Chương 57 Hạ Thâm: Rõ ràng như vậy sao?
- Chương 58 Giáo bá: Bệnh thần kinh à!
- Chương 59 Một con mèo xanh mất đi “mộng tưởng”
- Chương 60 Nếu còn đứng nhất đếm ngược, chắc cậu ấy thất vọng lắm…
- Chương 61 Kiều Thiều: Anh Thâm ơi anh Thâm ơi!
- Chương 62 Cậu có thể yên tâm mạnh dạn mà thích tôi
- Chương 63 Học sinh năm nhất bình thường
- Chương 64 Cậu ấy như thế. Tôi sao xứng đôi
- Chương 65 Kiều Thiều: Anh Thâm ơi, em sai rồi!
- Chương 66 Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nhịn được
- Chương 67 Y rất quý Hạ Thâm
- Chương 68 Chuyện không thể đối mặt
- Chương 69 Tôi cho rằng trong lòng cậu, tôi rất đặc biệt
- Chương 70 Kiều Thiều: Cũng không phải hẹn hò…
- Chương 71 Chỉ tại Hạ Thâm đẹp quá
- Chương 72 Sự tồn tại của hắn, trời sinh khiến người yên tâm
- Chương 73 Mẹ cậu yêu cậu
- Chương 74 Tôi cho cậu đại cát
- Chương 75 Hạ Thâm, sao cậu lại tốt với tôi như vậy?
- Chương 76 Lâu Kiêu: Hai người cãi nhau?
- Chương 77 Hạ Thâm, tôi thích cậu!
- Chương 78 Kiều Thiều, tôi thích cậu lâu rồi
- Chương 79 Cậu chính là cậu
- Chương 80 Gặp được cậu thật tốt
- Chương 81 Hạ Thâm thấy trong điện thoại Kiều Thiều có tin nhắn gửi đến
- Chương 81 Hạ Thâm thấy trong điện thoại Kiều Thiều có tin nhắn gửi đến
- Chương 83 Ai kêu bạn trai cậu học giỏi tốt bụng lại nghèo
- Chương 84 Vì trong mắt hắn, chỉ có y
- Chương 85 Lỡ như Hạ Thâm thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa…
- Chương 86 Hoàn thành tâm nguyện của tôi
- Chương 87 Tạ Thâm có dễ nghe hay không?
- Chương 88 Ngồi cùng bàn của con rất tâm cơ
- Chương 89 Sắc lệnh trí hôn
- Chương 90 Thật ra ba tôi rất tốt, đối với tôi rất tốt, sau này nhất định cũng đối với cậu rất tốt!
- Chương 91 Ông nội, con là Tạ Thâm
- Chương 92 Hạ Thâm: Muốn ăn kẹo
- Chương 93 Tạ Thâm giỏi ghê ha
- Chương 94 Mày có mời cũng thế thôi, Kiều Tông Dân sẽ không tới
- Chương 95 Y cho rằng bạn trai mình rất nghèo…
- Chương 96 Trùng hợp ghê, hóa ra chúng ta rất giàu…
- Chương 97 Chúng mày đều là nam!
- Chương 98 Bạn trai tôi sẽ ăn dấm
- Chương 99 Một đóa bách hợp
- Chương 100 Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu, có tôi ở đây, không ai có thể khi dễ cậu!
- Chương 101 Mẹ, đã lâu không gặp
- Chương 102 Năm ấy…
- Chương 103 Muốn dành hết tất cả tình yêu phần đời còn lại cho y
- Chương 104 Tình thương của cha to như “núi”
- Chương 105 Khởi đầu mới
- Chương 106 Kiều Tông Dân nghiêm túc: Hai đứa còn nhỏ!
- Chương 107 Cha con tâm sự
- Chương 108 Họ gọi đó là bí văn động trời~
- Chương 109 Tôi mới là học tra hàng thật giá thật đây nè!
- Chương 110 Giấy khen~
- Chương 111 Kiều Thiều: Hai ngàn vạn~
- Chương 112 Thích hắn không thiệt!
- Chương 113 Kết thúc chính văn
- Chương 114 Phiên ngoại 1: Lễ tình nhân~
- Chương 115 Phiên ngoại 2: Viên socola ngọt ngào nhất
- Chương 116 Phiên ngoại 3: Tình đầu mười bảy tuổi của tôi
- Chương 117 Phiên ngoại 4: Trưởng thành
- Chương 118 Mười năm sau 1: Vệ Gia Vũ lại lại lại lại lại lên hot search!
- Chương 119 Mười năm sau 2: Trang Chu mộng điệp
- Chương 120 Mười năm sau 3: Giấc mơ của Hạ Thâm~
- Chương 121 Mười năm sau 4: Làm người đi~
- Chương 122 Toàn văn hoàn: Đặc quyền dành cho người trưởng thành