
Hôn nhân ấm áp 33 ngày
Tổng số chương: 143
Đêm.
Sau tiếng sét, mưa rơi xối xả không chút lưu tình in lên mặt đường, làm văng những lớp bọt nước tung tóe.
Trước cánh cửa nhà cũ, Thần Ngàn Ấm quỳ thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đóng kín không chút lay động. Cơ thể gầy gò của cô bị mưa làm ướt, gió lạnh thổi qua, khiến cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn quật cường chờ đợi.
Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, hình dáng quen thuộc trong tay kéo chiếc vali đến trước mặt cô. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mưa làm mắt mờ dần nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy.
Thần Tâm Ngữ.
Trong đầu chợt hiện ra chuyện xảy ra cách đây không lâu, bàn tay của Thần Ngàn Ấm siết chặt, xem đối phương vênh váo tự đắc đi đến trước mặt. Thần Tâm Ngữ nhìn bộ dạng chật vật của cô liền cười lớn một tiếng, cúi xuống thì thầm:
"Thế nào, mùi vị của mưa tốt không? Tôi nói rồi, tôi sẽ từ từ giết chết cô."
Thần Ngàn Ấm tức giận, hít sâu một hơi, nhẫn lại đứng lên:"Cô có ý gì? Làm hại tôi, ngay cả chính mẹ của mình cũng có thể ra tay?"
Thần Ngàn Ấm và Thần Tâm Ngữ cùng sinh ra tại một bệnh viện, năm đó cũng không biết tại sao hai người bị đánh tráo. Người trở thành Đại tiểu thư nhà họ Thần lẽ ra là Thần Tâm Ngữ nhưng thế lại là Thần Ngàn Ấm. Thần Tâm Ngữ, mẹ khó sinh mà qua đời, cha không rõ liền biến thành cô nhi. Cô, Thần Ngàn Ấm chính là được mọi người sủng ái vô ngần, cho đến một ngày cha gặp tai nạn, cần truyền máu, lúc này mới tra ra cô không phải cùng huyết nhà họ Thần...
Từ khi tìm được Thần Tâm Ngữ trở về, trong nhà mọi người đối với cô thái độ dần dần xa cách. Một tháng sau, Thần Tâm Ngữ liền đem mọi oán hận của Thần gia đẩy lên cô, không chỉ dùng trăm phương nghìn kế chia rẽ cô cùng gia đình, thậm chí, làm cho cô bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, nữ nhân này ngay cả mẹ cũng có thể ra tay đẩy bà xuống cầu thang, đổi tất cả tội lên người cô.
Phải, chiêu này quá khôn ngoan, không ai tin tưởng cô, thật vất vả tìm được con ruột trở về, mẹ Thần không còn để ý đến cô, họ chính là nghĩ cô ghen ghét nên đã làm vậy với mẹ, thật đáng thương.
Quả nhiên, chuyện phát sinh sau đó, vô luận cô như thế nào giải thích, tất cả mọi người nhận định là cô gây nên, ông nội một mạch, trực tiếp bắt cô ra ngoài cửa quỳ, cô không thể làm gì hơn là ra cửa chính chịu phạt.
Thần Tâm Ngữ không để ý đến lời Thần Ngàn Ấm, nhún nhún vai, vô tâm cười nhạo: "Không phải cô có tội sao?"
"Cô..."
Thần Ngàn Ấm bị lời nói vô liêm sỉ của cô ta làm tức giận đến ngay cả mắng không được..
Thần Tâm Ngữ cười khanh khách: "Không phục, cô có thể lại đi vạch trần tôi, đáng tiếc, không ai sẽ tin cô. haha"
"......"
"Đúng rồi, cô hẳn là còn không biết đi? Vừa mới ông nội đã muốn tuyên bố cắt đứt quan hệ, nói không có đứa cháu gái như cô đâu. Đây tin tức đều nổi lên."
Thần Tâm Ngữ đưa tin nổi cho cô xem.
Nhìn đến bên trên tiêu đề viết"Tập đoàn Thần thị chính thức tuyên bố xóa tên Thần Ngàn Ấm khỏi Thần gia", Thần Ngàn Ấm không dám tin trừng lớn mắt, phản xạ muốn cướp di động, Thần Tâm Ngữ lại nhanh hơn từng bước né tránh, cười đến phá lệ ngoan độc:
"Hiện tại, cô liền đi khỏi nhà của tôi đi. Hành lý ta đều giúp cô đóng gói..."
Thần Tâm Ngữ hả hê, và cố tình ném chiếc vali ra xa. Vali không được đóng, bị ném mạnh, những thứ bên trong phân tán, hầu như tất cả đều rơi xuống mưa.
"Cô"
Nhìn thấy các bản thảo thiết kế được tạo ra bởi những nỗ lực miệt mài của mình, phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Ngàn Ấm trắng bệch, bật người chạy tới nhặt đồ.
Thần Tâm Ngữ nhếch miệng quay vào cửa, cánh cổng sắt nhanh chóng bị đóng lại, ngay cả đèn gần đó cũng bị tắt.
Khu vực xung quanh đột nhiên trở nên tối, và chỉ có tia sét trên bầu trời thỉnh thoảng sáng lên.
Cô chưa bao giờ cố gắng tuyệt vọng như vậy. Nếu là trước kia, cô sẽ đau buồn và khóc, nhưng lúc này, cô chỉ có thể buộc mình không khóc, vì cô biết rằng khóc không thể giải quyết vấn đề.
Ông nội đuổi cô ra khỏi nhà. Từ giờ trở đi, cô không còn nhà nữa, chỉ có một mình...
Bằng tia sáng của chiếc điện thoại di động, cô cuối cùng đã lấy lại mọi thứ. Đóng chiếc vali lại, cô nhìn nơi cô đã sống nhiều năm, trái tim đau thắt. Mặcdù họ không còn yêu bản thân cô, họ không phải là cha mẹ ruột, nhưng họ đã tốt với cô, và lòng tốt này sẽ không bao giờ bị lãng quên.
"Tạm biệt, ông nội."
"Tạm biệt, mẹ và bố."
"Tạm biệt, nhà cũ của tôi..."
Cúi đầu ba lần, cô đứng dậy kéo chiếc vali đi.
Đêm đã khuya, trên đường không thấy một chiếc xe. Đầu càng ngày càng choáng, cô nghĩ muốn dừng lại, nghỉ một chút, nhưng nơi này vắng vẻ, ngay cả một ngôi nhà đều không có, Thần Ngàn Ấm cắn răng kiên trì, chỉ cầu mưa có thể ngừng. Đáng tiếc, ông trời không nghe thấy cô cầu nguyện, không có ngừng, ngược lại mưa càng lớn, Thần Ngàn Ấm cuối cùng chịu không được, ngất đi...
♣ ♣ ♣
Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy trong mưa, Âu Minh vừa lái xe, vừa cầm di động, cung kính báo: "Giám đốc, vừa mới thu được tin tức, Ngàn Ấm tiểu thư bị đuổi khỏi Thần gia."
"Sao lại thế này?"
Mộ Diễn Đình nhíu mày, tầm mắt như dừng trước máy tính, ánh sáng của màn hình chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai của anh.
Danh sách chương
- Chương 1 Bị đuổi khỏi nhà
- Chương 2 Không cho phép cự tuyệt
- Chương 3 Khi nào trở nên như vậy?
- Chương 4 Kết hôn, chỉ có Thần Ngàn Ấm
- Chương 5 Để cô ấy trở lại Thần gia
- Chương 6 Không thích Mộ Duệ Trạch
- Chương 7 Cùng anh vạch rõ ranh giới
- Chương 8 Đe dọa
- Chương 9 Đi tìm Mộ Diễn Đình
- Chương 10 Gọi, Mộ tổng
- Chương 11 Chỉ yêu một người
- Chương 12 Không ai ép buộc được cô ấy
- Chương 13 Anh đối với cô tốt nhất
- Chương 14 Bị đưa đến cục cảnh sát
- Chương 15 Đòi lại công bằng
- Chương 16 Ôm cô vào lòng
- Chương 17 Mọi chuyện, có tôi!
- Chương 18 Không bỏ qua cho cô
- Chương 19 Mộ Diễn Đình thật biết chọn đồ
- Chương 20 Thật sự, chân hơi ngắn
- Chương 21 Không có chỗ trọ
- Chương22: Người muốn kết hôn.
- Chương 23 Mộ Diễn Đình tìm đến khu trọ
- Chương 24 Mộ Diễn Đình không những bá đạo, anh còn phúc hắc
- Chương 25 Mộ Diễn Đình rất độc đoán(1)
- Chương 26 Mộ Diễn Đình rất độc đoán(2)
- Chương 27 Em không phải thích chú?
- Chương 28 Uống say
- Chương 29 Uống say(2)
- Chương 30 Uống say(3)
- Chương 31 Rất cảm động
- Chương 32 Cố chấp
- Chương 33 Theo đuổi Thần Ngàn Ấm
- Chương 34 Người dự phòng
- Chương 35 Gặp mặt
- Chương 36 Không thể kìm lòng
- Chương 37 Nhận đồ
- Chương 38 Lập tức đến tìm cô
- Chương 39 Thần Tâm Ngữ bắt gặp
- Chương 40 Bỏ phiếu
- Chương 41 Quán quân
- Chương 42 Không xứng đáng
- Chương 43 Bằng chứng
- Chương 44 Không kịp trở tay
- Chương 45 Bỏ thuốc
- Chương 46 Bỏ thuốc(2)
- Chương 47 Bỏ thuốc(3)
- Chương 48 Tỉnh dậy
- Chương 49 Kết hôn
- Chương 50 Đến cục dân chính
- Chương 51 Đến cục dân chính(2)
- Chương 52 Chứng nhận kết hôn
- Chương 53 Anh tốt nhất
- Chương 54 Đuổi ra ngoài
- Chương 55 Đuổi ra ngoài(2)
- Chương 56 Xin lỗi!
- Chương 57 Nhẫn cưới
- Chương 58 Chuyển nhà
- Chương 59 Gặp Tô Ngọc Liên
- Chương 60 Gặp Tô Ngọc Liên(2)
- Chương 61 Mộ Diễn Đình trở về
- Chương 62 Mộ Diễn Đình trở về(2)
- Chương 63 Mộ Diễn Đình trở về(3)
- Chương 64 Mộ Diễn Đình rời đi
- Chương 65 Bị bệnh
- Chương 66 Bảo vệ Thần Ngàn Ấm
- Chương 67 Công ty JR
- Chương 68 Hẹn gặp
- Chương 69 Không thể chạm vào
- Chương 70 Có bạn gái?
- Chương 71 Muốn trở về
- Chương 72 Tức giận
- Chương 73 Độc phát tác
- Chương 74 Học phí
- Chương 75 Đại học Bắc Kinh
- Chương 76 Biệt thự
- Chương 77 Gọi điện
- Chương 78 Chung giường
- Chương 79 Tin đồn
- Chương 80 Tâm trạng không tốt
- Chương 81 Hỏi thật nói thật
- Chương 82 Nụ hôn đầu
- Chương 83 Ngủ
- Chương 84 Thể lực kém
- Chương 85 Đến Bắc Kinh
- Chương 86
- Chương 86
- Chương 87 Khiến anh vui vẻ
- Chương 88 Thức dậy tự nhiên
- Chương 89 Là người sao?
- Chương 90 Không thể giúp
- Chương 91 Hủy bỏ hôn ước
- Chương 92 Không dậy nổi
- Chương 93 Can đảm
- Chương 94 Thể hiện tình cảm
- Chương 95 Tự tin
- Chương 96 Bỏ thi
- Chương 97 Không chấp nhận
- Chương 98 Ra giá
- Chương 99 Không ký
- Chương 100 Không kết hôn hai lần
- Chương 101 Hôn trộm
- Chương 102 Trúng tuyển
- Chương 103 Muốn đi Anh quốc
- Chương 104 Giận chó đánh mèo
- Chương 105 Mộ Khiếm Hoa hẹn gặp(1)
- Chương 106 Mộ Khiếm Hoa hẹn gặp(2)
- Chương 107 Mộ Khiếm Hoa hẹn gặp(3)
- Chương 108 Rơi điện thoại
- Chương 109 Oan gia ngõ hẹp
- Chương 110 Không giúp
- Chương 111 Chú Đình Đình
- Chương 112 Thừa nhận đã kết hôn
- Chương 113 Không công bằng!
- Chương 114 Không ngại trêu đùa
- Chương 115 Thông minh
- Chương 116 Làm quen chị dâu
- Chương 117 Ăn ngay nói thật
- Chương 118 Huấn luyện viên
- Chương 119 Gặp Bố Luân Đặc
- Chương 120 Dựa vào cái gì?
- Chương 121 Ghen
- Chương 122 Không chê
- Chương 123 Giả bộ
- Chương 124 Đón Trầm Nghệ
- Chương 125 Lo lắng
- Chương 126 Không muốn rời xa
- Chương 127 Hy vọng
- Chương 128 Ăn cẩu lương
- Chương 129 Oan gia ngõ hẹp
- Chương 130 Bớt giận
- Chương 131 Sau này sẽ hiểu
- Chương 132 Từ chối
- Chương 133 Quy định
- Chương 134 Công tác
- Chương 135 Chủ động
- Chương 136 Mua sắm
- Chương 137 Duyên phận
- Chương 138 Sửa đổi
- Chương 139 Thử vai
- Chương 140 Vai nữ chính
- Chương 141 Không trở về
- Chương 142 Tai tiếng