
Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Tổng số chương: 330
Khi Mặc Nhiên chưa trở thành Hoàng đế, luôn có người chửi hắn là chó.
Chưởng quầy chửi hắn là con chó, khách nhân chửi hắn là chó con, đường đệ chửi hắn là đồ chó chết, mẹ của hắn lợi hại nhất, chửi hắn là đồ chó đẻ.
Đương nhiên, cũng có vài điểm giống chó thật, nhưng không quá tệ. Ví như những mối tình duyên ngắn ngủi của hắn, luôn mang theo vài phần giả vờ tức giận, giận hắn trên giường lực eo như chó đực, ngoài miệng ngọt đến câu hồn đoạt phách, hung khí dưới thân như muốn đoạt mạng người, nhưng đảo mắt lại khoe với mọi người, khiến cho mọi người đều biết Mặc Vi Vũ hắn vẻ ngoài anh tuấn, thao đủ ý mãn, không thử lòng mang tiếc nuối.
Không thể không nói, bọn họ bảo rất đúng, Mặc Nhiên thật sự là con chó ngốc rung đùi đắc ý.
Mãi đến khi hắn làm Đế vương Tu Chân giới, loại xưng hô này mới đột nhiên biến mất không còn nữa.
Có một hôm, có tiểu tiên môn nơi biên cương xa xôi tặng cho hắn một con chó con.
Con chó kia trắng xám đan xen, đầu như có ba đốm lửa, có chút giống sói. Nhưng cũng là loại ngu ngốc, càng lớn càng ngu, lăn béo tròn trịa, lại cảm thấy mình thật uy phong, chạy lên đại điện như điên, mấy lần muốn trèo lên bậc thang cao, nhìn cho rõ người ngồi trên đế vị dù bận vẫn ung dung kia, nhưng chân quá ngắn, toàn chuốc lấy thất bại thảm hại.
Mặc Nhiên nhìn con chó uổng phí sức lực kia, thấy như cục lông không não, bỗng nhiên bật cười, cười xong lại thấp giọng mắng, đồ chó.
Chó con rất nhanh đã thành chó lớn, chó lớn biến thành con chó già, mà chó già lại thành con chó chết.
Mặc Nhiên hơi khép mắt, nhắm lại mở, cuộc đời hắn, nếm đủ sủng nhục, hoặc lên hoặc xuống, đã qua ba mươi hai năm.
Hắn chơi cái gì cũng chán, cảm thấy nhạt nhẽo lẫn cô đơn, mấy năm nay người quen bên cạnh càng ngày càng ít, ngay cả ba đốm lửa cũng mất mạng chó, hắn cảm thấy đã chẳng còn gì nữa, nên kết thúc rồi.
Hắn ngắt lấy một quả nho căng tròn trên đĩa, lột vỏ chậm rì rì.
Động tác hắn thong dong thành thạo, như Khương Vương cởi y phục Hồ Cơ trong trướng mang theo chút hứng thú lười biếng. Thịt quả trong mềm trên ngón tay hắn rung động rất nhỏ, nước thấm ra, màu tím ảm đạm, giống như chim nhạn ngậm hoàng hôn bay đến, lại giống như hải đường ngủ xuân.
Lại tựa máu dơ bẩn.
Hắn nuốt vị ngọt xuống, lau sạch ngón tay mình, sau đó lười biếng nâng mí mắt.
Hắn tưởng, thời gian cũng ngừng trôi.
Hắn cũng nên xuống địa ngục rồi.
Mặc Nhiên, tự Vi Vũ.
Quân vương đệ nhất Tu Chân giới.
Có thể ngồi vào vị trí này quả thật không dễ, không chỉ cần có pháp thuật cao cường, còn cần da mặt phải dày.
Trước đây, thập đại môn phái ở Tu Chân giới địa vị ngang nhau, thế rồng cuộn hổ ngồi. Môn phái này cản chân môn phái khác, nhưng chẳng ai đủ sức thay trời chống đất. Huống chi, chư vị chưởng đều là nhân tài kiệt suất đọc đủ mọi loại sách, dù muốn phong cho mình một danh hiệu chơi chơi, cũng sẽ ngại nét bút nét bút của sử quan, để lại tiếng xấu muôn đời.
Nhưng Mặc Nhiên không giống vậy.
Hắn là lưu manh.
Chuyện người khác không dám làm, hắn đều đã làm. Uống rượu ngon nhất thế gian, cưới nữ nhân đẹp nhất trần đời, trở thành minh chủ đầu tiên của Tu Chân giới – "Đạp Tiên Quân", lại tự phong mình làm đế.
Vạn dân quỳ lạy.
Những người không chịu quỳ lạy hắn, hắn đều đuổi cùng giết tận, những năm hắn làm chủ thiên hạ, Tu Chân giới có thể nói là máu chảy thành sông, lũ lụt trải rộng. Vô số nghĩa sĩ cam tâm chịu chết, một trong thập đại môn phái – Nho Phong Môn toàn phái lâm nạn.
Về sau, ngay cả ân sư của Mặc Nhiên cũng không thoát được ma trảo, khi quyết đấu với Mặc Nhiên bại trận, bị ái đồ khi xưa đưa về cung giam cầm, không rõ sống chết.
Giang sơn vốn đang thái bình, đột nhiên chướng khí mù mịt.
Cẩu hoàng đế Mặc Nhiên chẳng đọc bao nhiêu sách, lại không kiêng kỵ ai, vì thế lúc hắn cầm quyền, chuyện vớ vẩn liên tục xảy ra không dứt, ví như niên hiệu.
Ba năm làm hoàng đế đầu tiên, niên hiệu "Vương Bát", là do khi hắn ngồi bên hồ cho cá ăn nghĩ ra.
Ba năm thứ hai, niên hiệu "Oa", chỉ vì ngày hè nằm trong viện nghe thấy tiếng ếch kêu, tự cho là ý trời, không thể cô phụ.
Chi sĩ uyên bác trong thiên hạ cho rằng không còn gì thảm hại hơn niên hiệu "Vương Bát" và "Oa" nữa, nhưng cơ bản bọn họ không hiểu gì về Mặc Vi Vũ.
Ba năm thứ ba, khắp nơi bắt đầu rục rịch bàn tán, cho dù là Phật giáo, đạo tu, hay là linh tu, cả những nghĩa sĩ không chịu nổi sự bạo ngược của Mặc Nhiên, đã bắt đầu phát động khởi nghĩa.
Vì thế, Mặc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, lựa chọn vô số, một niên hiệu ngang trời kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ đã xuất thế — "Kích bãi".
Ngụ ý thì tốt, thủy hoàng vắt óc nghĩ ra được hai chữ, lấy ý từ "bãi binh hưu qua". Chẳng là dân gian nhắc tới có chút xấu hổ.
Nhất là ai không biết chữ, nghe càng xấu hổ.
Nguyên niên "Kích Bãi" năm thứ nhất, nghe như thế nào cũng giống dương v*t*.
(戟罢 /jǐ bà/: kích bãi đọc gần giống 鸡把 /jī bǎ/: dương v*t)
dương v*t năm thứ hai.
dương v*t năm thứ ba.
Có người đau đớn đóng cửa mắng: "Thật hoang đường, sao khi xưa không để Kích Bãi đi! Gặp nam tử không cần hỏi người kia bao nhiêu tuổi mà hỏi người kia bao nhiêu năm dương v*t! Ông lão trăm tuổi thì nói trăm năm dương v*t!"
Ba năm vất vả trôi qua, niên hiệu "Kích Bãi" cuối cùng cũng phải thay đổi.. ngôn tình ngược
Người trong thiên hạ lòng run sợ chờ niên hiệu thứ tư của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Mặc Nhiên lúc này lại không có tâm tư để nghĩ tới, bởi vì một năm gần đây, Tu Chân giới rốt cuộc bạo phát. Nghĩa sĩ giang hồ nén giận gần mười năm, tiên hiệp hào kiệt, rốt cuộc liên hợp, tạo thành trăm ngàn đại quân cuồn cuộn, ép thủy hoàng Mặc Vi Vũ thoái vị.
Tu Chân giới không cần đế vương.
Nhất là không cần một bạo quân như vậy.
Sau mấy tháng tắm máu chinh phạt, nghĩa quân cuối cùng cũng đến được chân núi Tử Sinh Đỉnh. Toà điện ở nơi đất Thục hiểm trở quanh năm mây mù lượn quanh, hoàng cung của Mặc Nhiên nguy nga sừng sững trên đỉnh núi.
Cung đã lên dây, lật đổ chế độ bạo ngược chỉ còn một bước cuối cùng. Nhưng bước này cũng là nguy hiểm nhất, mắt thấy ánh sáng thắng lợi loé lên, minh quân vốn chung kẻ thù bắt đầu nổi lòng tham. Vua cũ bị lật đổ, nhất định sẽ phải thiết lập trật tự mới, có người không muốn hao tổn nguyên khí bên mình, vì vậy cũng có kẻ không muốn làm tiên phong, dẫn đầu đi lên núi.
Bọn họ sợ bạo quân giảo hoạt âm hiểm kia sẽ từ trên trời giáng xuống, lộ ra nanh trắng lành lạnh của dã thú, mổ bụng kẻ dám công phá cung điện của hắn, xé thành mảnh nhỏ.
Có kẻ sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Mặc Vi Vũ pháp lực cao cường, lòng dạ hiểm độc, chúng ta vẫn nên đề phòng trước thì hơn, không để rơi vào bẫy của hắn."
Các tướng lĩnh láo nháo hùa theo.
Lúc này, một thanh niên khuôn mặt cực kì tuấn mĩ, kiêu sa đi ra. Cậu mặc bộ giáp xanh nhạt, đai lưng đầu sư tử, tóc buộc cao cài một phát khấu bạc tinh xảo.
Sắc mặt thanh niên rất khó nhìn, cậu nói: "Chân núi cũng đến rồi, các ngươi còn ở đây dong dong dài dài không chịu đi lên, chẳng lẽ muốn đợi Mặc Vi Vũ bò từ trên núi xuống? Một đám phế vật nhát gan phiền phức!"
Cậu nói vậy, vòng người xung quanh đều bùng nổ.
"Tiết công tử nói vậy là sao? Thế nào là nhát gan? Nắm quyền binh gia, cẩn thận là trên hết. Nếu ai cũng không để ý như ngươi, xảy ra chuyện ai chịu trách niệm?"
Lập tức lại có kẻ trào phúng nói: "Ha hả. Tiết công tử là thiên chi kiêu tử, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, nếu thiên chi kiêu tử nóng lòng muốn tranh phong cùng đế tôn Nhân giới, sao ngài không tự mình lên núi trước đi. Chúng ta ở dưới này uống rượu mở tiệc, chờ ngài đem đầu Mặc Vi Vũ xuống, vậy là tốt rồi."
Ngữ điệu có chút gay gắt. Lão hoà thượng trong minh quân vội vàng ngăn thanh niên sắp nổi giận lại, dùng một gương mặt hiền hậu, ôn tồn hoà hoãn mà khuyên nhủ:
"Tiết công tử, xin hãy nghe lời này của lão tăng, lão tăng biết thù riêng giữa cậu và Mặc Vi Vũ quá sâu, nhưng ép vua thoái vị là chuyện khác, chuyện này trọng đại, cậu ngàn vạn lần phải suy xét vì mọi người, đừng hành động theo cảm tình."
Thanh niên mọi người chỉ trích là "Tiết công tử" tên Tiết Mông, mười mấy năm trước cậu được mọi người đồn thổi khen ngợi nhân tài kiệt xuất, thiên chi kiêu tử.
Nhưng mà cảnh vật thay đổi, hổ lạc Bình Dương, cậu lại phải chịu những châm chọc lẫn mắng chửi của mọi người, chỉ để gặp lại Mặc Nhiên lần nữa.
Tiết Mông giận tới mức sắc mặt vặn vẹo, môi cũng run rẩy, vẫn cố hết sức kiềm chế, hỏi: "Vậy các ngươi, rốt cuộc muốn đợi tới khi nào?"
"Ít nhất là phải xem xét tình hình chút đã."
"Đúng vậy, nhỡ đâu Mặc Vi Vũ có mai phục thì sao."
Lão hoà thượng ba phải kia cũng khuyên nhủ: "Tiết công tử đừng vội, chúng ta cũng đã tới chân núi, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao Mặc Vi Vũ đã bị nhốt trong cung điện, không thể xuống núi. Hắn giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không làm được gì, chúng ta hà tất phải nóng nảy, tuỳ tiện hành sự? Dưới chân núi nhiều người như vậy, hậu duệ quý tộc nhiều tới thế, nhỡ xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Tiết Mông đột nhiên bạo nộ: "Chịu trách nhiệm? Ta hỏi ông một câu, ai chịu trách nhiệm với tính mạng của sư tôn ta? Mặc Nhiên hắn giam lỏng sư tôn ta mười năm! Suốt mười năm! Sư tôn ta đang ở trên ngọn núi trước mắt, ông bảo ta chờ thế nào nổi?"
Vừa nghe Tiết Mông nhắc đên sư tôn cậu, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Có kẻ lộ vẻ xấu hổ, có người ngó qua ngó lại, ngập ngừng không nói.
"Mười năm trước, Mặc Nhiên tự phong Đạp Tiên Quân, không chỉ đồ sát bảy mươi hai thành Nho Phong Môn, còn muốn diệt sạch chín đại môn phái còn lại. Sau đó, Mặc Nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt các người, hai đại kiếp đó, là ai ngăn cản hắn? Nếu sư tôn ta không liều chết giúp đỡ, các ngươi còn có thể sống sao? Còn có thể bình yên cùng ta nói chuyện ở đây chắc?"
Cuối cùng có người ho khan hai tiếng, dịu giọng nói: "Tiết công tử, cậu đừng giận. Chuyện của Sở tông sư, chúng ta... Đều rất áy náy, lòng cũng cảm kích. Nhưng như cậu nói, y đã bị giam lỏng mười năm, nếu có chuyện gì cũng đã sớm... Cho nên, mười năm thì cậu chỉ đợi một chút thôi, đừng cần vội vã vào thời khắc này, cậu nói có đúng không?"
"Đúng? Đúng con mẹ ngươi!"
Người nọ mở to hai mắt: "Sao cậu lại mắng người rồi?"
"Sao ta không thể mắng người? Sư tôn ta lao vào chỗ chết, chỉ để cứu loại người các ngươi... Loại người..."
Cậu rốt cuộc nói không nổi nữa, cổ nghẹn ngào: "Ta thấy không đáng thay cho người."
Nói đến cuối, Tiết Mông xoay người, bả vai run nhè nhẹ, nén nước mắt lại.
"Chúng ta cũng không nói không đi cứu Sở tông sư..."
"Đúng vậy, mọi người đều cảm kích ơn Sở tông sư, cũng không quên. Tiết công tử nói vậy, thật sự là chụp người ta vong ân phụ nghĩa, khiến người khác không nhận nổi."
"Có điều lại nói, Mặc Nhiên không phải cũng là đồ đệ của Sở tông sư à?" Có người nhẹ giọng nói: "Ta phải nói, kì thật đồ đệ làm xằng làm bậy, y là sư phụ, cũng nên chịu trách nhiệm, đó gọi là con mất dạy, lỗi của cha, dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng. Việc này cũng không có gì đáng để trách, lại còn tức giận gì nữa."
Lời này quả thật quá đáng, lập tức có người quát ngừng lại: "Ăn nói điên khùng gì đấy! Ngươi quản miệng ngươi cho tốt!"
Lại quay đầu dùng vẻ mặt ôn hoà nói với Tiết Mông: "Tiết công tử, cậu đừng nóng vội..."
Tiết Mông lập tức cắt ngang lời gã, khoé mắt muốn nứt: "Làm sao có thể không vội? Các ngươi đứng nói chuyện không đau eo, nhưng đó là sư tôn của ta! Của ta!!! Ta đãkhông được gặp người nhiều năm như vậy! Ta không biết người sống hay chết, ta không biết người hiện giờ thế nào, ta đứng ở đây các ngươi nghĩ là vì cái gì?"
Cậu thở hổn hển, hốc mắt đỏ lên: "Các ngươi chờ đợi như vậy, Mặc Vi Vũ sẽ tự bò xuống núi, quỳ trước mặt các ngươi xin tha ư?"
"Tiết công tử..."
"Trừ sư tôn ta, trên đời ta không còn một người thân nào hết." Tiết Mông vùng tránh khỏi Lão hoà thượng đang níu áo, nói giọng khàn khàn, "Các ngươi không đi, ta tự đi."
Nói xong lời này, cậu một mình một kiếm, tự lên núi.
Âm thanh ngàn lá hỗn loạn ẩm ướt trong gió lạnh, sương mù dày đặc tựa như vô số oan hồn lệ quỷ trong rừng xì xầm nói nhỏ, vùn vụt bay qua.
Tiết Mông một mình lên đỉnh núi, cung điện hùng vĩ của Mặc Nhiên sáng lên ánh nến an bình. Cậu bỗng thấy trước Thống Thiên Tháp, có ba ngôi mộ, mộ thứ nhất đã phủ cỏ xanh, bia khắc tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Khanh Trinh Quý Phi Sở cơ chi mộ."
Vị "Hoàng Hậu Hấp" cũng khá giống, mộ thứ hai, còn khá mới, vừa được đắp đất lên, trên bia khắc "Du bạo Hoàng Hậu Tống thị chi mộ."
"........."
Nếu đổi lại là mười năm trước, nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này, Tiết Mông nhất định sẽ cười ra tiếng.
Khi cậu và Mặc Nhiên cùng ở trong môn hạ của sư tôn, Mặc Nhiên là đồ đệ năng động hay vui đùa, cho dù Tiết Mông không ưa hắn, cũng sẽ bị hắn chọc cho bật cười.
Vị Hoàng Hậu Hấp và Du bạo Hoàng Hậu này không biết là cái quỷ gì, hẳn là Mặc đại tài tử lập bia mộ cho thê tử, phong cách cũng giống như "Vương Bát" "Oa" hay "Kích Bãi". Tuy nhiên tại sao hắn lại cho Hoàng Hậu của mình tới hai thuỵ hào. Lại chẳng thể hiểu được.
Tiết Mông nhìn đến ngôi mộ thứ ba.
Bóng đêm hạ xuống, ngôi mộ kia mở rộng, bên trong có một cỗ quan tài, tuy nhiên trong quan tài không có ai, bia mộ cũng chẳng có gì.
Chỉ là trước mộ có một vò lê hoa bạch, một chén hoành thánh đã nguội lạnh, mấy đĩa đồ ăn cay rát, đều là những món Mặc Nhiên thích.
Tiết Mông ngây người nhìn chốc lát, lòng bỗng cả kinh—- Chẳng lẽ Mặc Vi Vũ vốn không muốn phản kháng, tự đào mộ cho mình, nguyện ý chịu chết sao?
Mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cậu không tin. Mặc Nhiên người này, trước nay đều liều mạng tới cùng, chưa bao giờ biết mệt mỏi, sao có thể từ bỏ, với cách làm việc của hắn, nhất định sẽ liều chết với nghĩa quân tới cùng, sao có thể...
Mười năm nay, Mặc Nhiên đứng trên đỉnh quyền lực, rốt cuộc đã thấy gì, và rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ai cũng không biết.
Tiết Mông xoay người chìm vào bóng đêm, chạy nhanh tới Vu Sơn Điện.
Trong Vu Sơn Điện, Mặc Nhiên nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Tiết Mông đoán không sai, hắn đúng là nguyện ý chịu chết. Ngôi mộ bên ngoài kia, là hắn tự đào cho mình. Một canh giờ trước, hắn dùng thuật truyền tống đưa tôi tớ rời đi, bản thân lại uống kịch độc. Tu vi hắn rất cao, độc dược vào cơ thể chậm rãi phát tán, bởi vậy lục phủ ngũ tạng như bị tằm cắn vào, thống khổ khắc càng thêm sâu.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa điện mở ra.
Mặc Nhiên không ngẩng đầu, chỉ khàn khàn nói: "Tiết Mông. Hẳn là ngươi, ngươi tới rồi?"
Tiết Mông đứng trên gạch vàng trong điện, cô độc, đuôi ngựa buông xuống, giáp nhẹ lập loè.
Đồng môn khi xưa gặp nhau lần nữa. Mặc Nhiên lại chẳng có vẻ gì khác, hắn dựa vào thành ghế, lông mi đen dày rũ xuống trước mắt.
Mọi người đều nói hắn là ác ma dữ tợn ba đầu sáu tay, kỳ thật hắn rất đẹp, độ cung mũi nhu hoà, môi mỏng sắc xảo, trời sinh lớn lên có vài phần tao nhã ngọt ngào, chỉ nhìn tướng mạo, ai cũng sẽ cảm thấy hắn là một phu quân ngoan ngoãn.
Tiết Mông nhìn sắc mặt hắn, liền biết hắn đã uống thuốc độc. Trong lòng không biết là cảm giác gì, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn siết chặt quyền, hỏi: "Sư tôn đâu?"
"... Cái gì?"
Tiết Mông lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, sư tôn đâu!!! Của ngươi, của ta, sư tôn của chúng ta đâu?!"
"À." Mặc Nhiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở đôi mắt đen bên trong có lẫn chút ánh tím ra, tựa như cách núi non năm tháng trùng trùng điệp điệp, dừng trên người Tiết Mông.
"Tính ra, từ khi chia tay ở Côn Luân Đạp Tuyết Cung, ngươi và sư tôn, cũng đã năm năm không gặp nhau."
Mặc Nhiên nói, hơi hơi mỉm cười.
"Tiết Mông, ngươi nhớ y không?"
"Đừng nói nhảm nữa! Trả người lại cho ta!"
Mặc Nhiên bình tĩnh mà liếc cậu một cái, chịu đựng từng cơn co rút đau đớn từ bao tử, khoé miệng trào phúng, lưng vẫn dựa vào đế toạ.
Trước mắt chợt biến thành màu đen, hắn mơ hồ cảm thấy lục phủ ngũ tạng vặn vẹo, bị hoà tan, hoá thành máu loãng.
Mặc Nhiên lười biếng nói: "Còn trả cho ngươi? Lời nói ngu xuẩn. Ngươi cũng không biết dùng đầu mà ngẫm lại, ta và sư tôn thâm cừu đại hận như thế, còn có thể để y sống sao?"
"Ngươi—!" Huyết sắc trên mặt Tiết Mông chợt biến mất, hai mắt mở to, từng bước lui về sau, "Ngươi không có khả năng... Ngươi sẽ không..."
"Ta sẽ không làm gì?" Mặc Nhiên cười khẽ, " Ngươi thử nói xem, ta vì sao không thể?"
"Nhưng người là sư tôn ngươi... Người dù sao cũng là sư tôn ngươi... Sao ngươi có thể ra tay!"
Cậu ngửa đầu nhìn Mặc Nhiên ngồi tại đế vị trên cao. Thiên giới có Phục Hy, Địa phủ có Diêm La, Nhân giới thì có Mặc Vi Vũ.
Đối với Tiết Mông mà nói, cho dù Mặc Nhiên có trở thành đế tôn Nhân giới, cũng không nên thành cái dạng này.
Cả người Tiết Mông phát run, hận đến mức nước mắt rơi xuống: "Mặc Vi Vũ, ngươi còn người ư? Người đã từng..."
Mặc Nhiên nhàn nhạt giương mắt: "Y đã từng thế nào?"
Tiết Mông run giọng nói: "Người đã từng đối xử với ngươi như nào, ngươi hẳn biết rõ..."
Mặc Nhiên bỗng nhiên cười: "Ngươi là muốn nhắc nhở ta, y đã từng đánh ta thương tích đầy mình, bắt ta quỳ xuống nhận tội trước mặt người khác. Hay là muốn nhắc nhở ta y đã từng vì ngươi, vì kẻ không liên quan, chắn trước mặt ta, năm lần bảy lượt cản trở chuyện tốt của ta, phá hỏng nghiệp lớn của ta?"
Tiết Mông thống khổ lắc đầu: "........."
Không phải, Mặc Nhiên.
Ngươi nghĩ kĩ một chút, ngươi buông những cừu hận dữ tợn ấy xuống. Ngươi quay đầu nhìn lại một cái đi.
Người đã từng đưa ngươi đi tu luyện, bảo vệ ngươi chu toàn.
Người đã từng dạy ngươi tập viết đọc sách, làm thơ vẽ tranh.
Người đã từng vì ngươi mà nấu cơm, tay chân vụng về, làm bị thương một tay.
Người đã từng... Người đã từng ngày đêm chờ ngươi trở về, một mình từ khi trời tối... Tới tận hửng đông...
Bao nhiêu lời muốn nói nghẹn lại cổ họng, đến cuối cùng, Tiết Mông chỉ nức nở: "Người... Tình tình người rất xấu, nói chuyện lại khó nghe, đến ta cũng biết người đối xử với ngươi tốt như thế nào, ngươi vì sao... Ngươi sao có thể nhẫn tâm..."
Tiết Mông ngẩng đầu, không muốn nước mắt rơi xuống, cổ họng lại nghẹn ngào, rốt cuộc không nói tiếp được nữa.
Dừng thật lâu, trong điện truyền tới tiếng Mặc Nhiên nhẹ giọng thở dài, hắn nói: "Đúng vậy."
"Nhưng mà Tiết Mông. Ngươi biết không?" Giọng Mặc Nhiên thực sự có chút mệt mỏi, "Y đã từng hại chết người ta yêu nhất. Duy nhất."
Tĩnh mịch kéo dài thật lâu.
Bao tử đau như bị lửa thiêu cháy, huyết nhục bị xé thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
"Có điều, cũng từng là sư đồ. Thi thể y, nằm ở nam phong Hồng Liên Thuỷ Tạ. Nằm trên hoa sen, giữ gìn rất tốt, tựa như đang ngủ." Mặc Nhiên dịu giọng lại, cố gắng trấn định. Nói xong lời này, mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, ngón tay để trên bàn tử đàn, đốt ngón tay tái nhợt.
"Thi thể y dùng linh lực của ta, mới có thể để mãi không thối rữa. Nếu ngươi nhớ y, đừng nhiều lời với ta ở đây nữa, trước khi ta chết, mau đi đi."
Cổ họng xộc lên vị tanh ngọt, Mặc Nhiên ho khan vài tiếng, lại mở miệng, giữa môi răng toàn là máu tươi, ánh mắt lại nhẹ nhàng tự tại.
Hắn nghẹn giọng nói: "Mau đi đi. Đi gặp y. Nếu muộn, ta chết rồi, linh lực vừa dứt, y cũng thành tro."
Nói xong câu này, hắn yếu ớt khép mắt, chất độc chui sâu vào lòng, liệt hoả dày vò.
Đau đớn tê tâm liệt phế như vậy, thậm chí tiếng Tiết Mông khóc bi ai vặn vẹo cũng trở nên xa xôi, giống như cách đại dương mênh mông vạn trượng, truyền tới từ trong nước.
Máu tươi không ngừng được từ khoé miệng chảy xuống, Mặc Nhiên siết chặt tay áo, cơ bắp co rút từng hồi.
Mơ hồ mở mắt ra, Tiết Mông đã đi xa, khinh công tiểu tử kia không kém, từ đây chạy tới nam phong, kể cũng không mất nhiều thời gian.
Gặp mặt sư tôn lần cuối, có lẽ cậu vẫn còn kịp.
Mặc Nhiên ngồi dậy, lảo đa lảo đảo đứng lên, ngón tay loang lổ vết máu kết ấn, truyền tống chính mình tới trước Thông Thiên Tháp của Tử Sinh Đỉnh.
Giờ là cuối thu, hoa hải đường nở rộ đẹp đẽ.
Hắn không biết mình vì sao chọn nơi này kết thúc tội ác cả đời. Nhưng nhìn thấy hoa nở, cũng có thể xem là một cái kết đẹp.
Hắn nằm vào quan tài mở rộng, ngẩng mặt nhìn phồn hoa ban đêm, yên tĩnh lướt qua.
Bay vào quan tài, chạm tới gương mặt. Bay lả tả, như chuyện cũ điêu tàn.
Cả đời này, từ hai bàn tay trắng qua sinh tử, qua vô số lần, trở thành đế quân duy nhất ở Nhân gian.
Hắn tội ác chồng chất, hai tay đầy máu tươi, yêu hận đan xen, mong muốn ghét bỏ, đến cuối cùng, không còn lại gì.
Hắn chung quy, buông bỏ tất cả mọi thứ, tự làm cho mình một bia mộ. Mặc kệ là không biết xấu hổ khắc "Thiên cổ nhất đế", hay là vớ vẩn như "Du bạo" "Hấp", hắn cái gì cũng không khắc, phần mộ thuỷ hoàng Tu Chân giới, một câu cũng không có.
Mười năm giằng co trong trò khôi hài, rốt cuộc đã hạ màn.
Lại qua vài canh giờ, mọi người giơ cao cây đuốc sáng rỡ, giống như một con rắn lửa, khi vào hành cung của đế vương, chờ bọn họ, lại là Vu Sơn Điện trống rỗng, đúng vậy, Tử Sinh Đỉnh không một bóng người,bên Hồng Liên Tạ Thuỷ, Tiết Mông khóc đến chết lặng cạnh đống tro tàn.
Còn có, trước Thông Thiên Tháp, thi thể Mặc Vi Vũ đã lạnh lẽo từ lâu.
———
Thay đổi thời gian: 10 giờ tối mỗi ngày (đây là giờ tác giả update, không phải mình).
Danh sách chương
- Chương 1 Bổn tọa đã chết.
- Chương 2 Bổn tọa sống lại.
- Chương 3 Sư ca của bổn tọa.
- Chương 4 Đường đệ của bổn tọa.
- Chương 5 Bổn tọa không có trộm.
- Chương 6 Sư tôn của bổn tọa.
- Chương 7 Bổn tọa thích ăn hoành thánh.
- Chương 8 Bổn tọa bị phạt.
- Chương 9 Bổn tọa không diễn kịch.
- Chương 10 Bổn tọa lần đầu làm nhiệm vụ.
- Chương 11 Bổn tọa muốn hôn, thật vui!.
- Chương 12 Bổn tọa hôn nhầm người... Mẹ kiếp....
- Chương 13 Tân nương của bổn tọa.
- Chương 14 Bổn tọa thành thân.
- Chương 15 Bổn tọa lần đầu tiên biết có kiểu động phòng này.
- Chương 16 Bổn tọa sợ ngây người.
- Chương 17 Sư tôn của bổn tọa bị thương, bổn tọa thật là....
- Chương 18 Bổn tọa đã từng cầu xin ngươi.
- Chương 19 Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi.
- Chương 20 Bổn tọa kể chuyện xưa cho các ngươi (2).
- Chương 21 Bổn tọa kể chuyện cũ cho các ngươi (3).
- Chương 22 Sư tôn của bổn tọa, muốn nổi giận.
- Chương 23 Bổn tọa không ngăn được y.
- Chương 24 Bổn tọa và y chiến tranh lạnh.
- Chương 25 Bổn tọa ghét y muốn chết.
- Chương 26 Bổn toạ và quân khi mới gặp.
- Chương 27 Bổn toạ nấu cho ngươi một bát mì.
- Chương 28 Lòng bổn tọa hơi loạn.
- Chương 29 Bổn tọa không muốn ngươi chết.
- Chương 30 Bổn toạ không muốn ăn đậu hủ.
- Chương 31 Bá phụ của bổn toạ.
- Chương 32 Bổn toạ dỗ ngươi, đã được chưa?!.
- Chương 33 Bổn toạ đi tìm vũ khí.
- Chương 34 Bổn toạ bị thất sủng.
- Chương 35 Bổn toạ trượt chân.
- Chương 36 Hình như bổn toạ điên rồi.
- Chương 37 Bổn toạ gặp đại thần.
- Chương 38 Bổn toạ ở dưới đáy biển hai vạn trượng.
- Chương 39 Vũ khí mới của bổn toạ.
- Chương 40 Bổn toạ đúng là gặp quỷ.
- Chương 41 Bổn toạ lại thân nhầm người rồi....
- Chương 42 Bổn toạ hơi rối.
- Chương 43 Bổn tọa là tế phẩm???.
- Chương 44 Bổn toạ không muốn nợ ngươi.
- Chương 45 Bổn toạ biết huynh sẽ tới.
- Chương 46 Bổn tọa tỉnh rồi.
- Chương 47 Bổn toạ thấy có chỗ không đúng.
- Chương 48 Lão long của bổn tọa.
- Chương 49 Sư tôn của bổn toạ rất giận.
- Chương 50 Bổn toạ thích huynh.
- Chương 51 Sư tôn của bổn toạ... Phụt ha ha ha ha.
- Chương 52 Hình như bổn toạ còn chưa được lên sàn.
- Chương 53 Đường đệ của bổn toạ như tên thiểu năng.
- Chương 54 Bổn toạ giành điểm tâm ngọt.
- Chương 55 Bổn toạ bất an.
- Chương 56 Bổn toạ làm sủi cảo.
- Chương 57 Bổn toạ ghét nghe quân đánh đàn.
- Chương 58 Bổn toạ hơi hồ Đồ rồi.
- Chương 59 Bổn toạ chỉ có chút tiền đồ Như vậy.
- Chương 60 Bổn toạ phát hiện một bí mật.
- Chương 61 Bổn toạ tốt sao?.
- Chương 62 Bổn toạ đến Lâm An cổ.
- Chương 63 Bổn toạ gặp được ai này!.
- Chương 64 Bổn toạ kể chuyện cũ cho sư đệ.
- Chương 65 Bổn toạ kể chuyện cũ rất khó nghe.
- Chương 66 Bổn toạ gặp thiên liệt.
- Chương 67 Bổn toạ đau lòng.
- Chương 68 Bổn toạ không đành lòng.
- Chương 69 Bổn toạ theo ngươi học nhe~.
- Chương 70 Bổn toạ trở về.
- Chương 71 Bổn toạ bị oan.
- Chương 72 Bổn toạ hầm canh.
- Chương 73 Bổn toạ hồ Đồ rồi.
- Chương 74 Bổn toạ không tốt.
- Chương 75 Bổn toạ mù chữ đấy, không phục cũng phải nhịn.
- Chương 76 Bổn toạ gặp lại kẻ kia.
- Chương 77 Bổn toạ rất khó xử.
- Chương 78 Sư tôn của bổn toạ gặp ác mộng.
- Chương 79 Sư tôn của bổn toạ diễn kịch.
- Chương 80 Vợ cũ của bổn toạ... Đến rồi!.
- Chương 81 Bất Quy của bổn toạ.
- Chương 82 Bổn toạ không dám tin.
- Chương 83 Bổn toạ muốn ngươi.
- Chương 84 Bổn toạ hôn trộm ngươi, ngươi cũng không biết.
- Chương 85 Chỉ một ngàn năm trăm sao có thể đuổi bổn toạ.
- Chương 86 Vợ cũ của bổn toạ không phải đèn cạn dầu.
- Chương 87 Bổn toạ không muốn ngươi nhận đồ Đệ nữa.
- Chương 88 Bổn toạ gặp người thứ hai trọng sinh.
- Chương 89 Chuyện năm đó của bổn toạ và ngươi.
- Chương 90 Bổn toạ giải thích thành ngữ không sai.
- Chương 91 Sư tôn của bổn toạ là đại thần.
- Chương 92 Bổn toạ lại tới trấn Thải Điệp.
- Chương 93 Sư tôn của bổn toạ ai dám động vào!.
- Chương 94 Bổn toạ gặp lại thiên liệt.
- Chương 95 Chi kiếp kiếp trước của bổn toạ.
- Chương 96 Nỗi hận kiếp trước của bổn toạ.
- Chương 97 Bổn toạ....
- Chương 98 Sư tôn, xin người, để ý ta đi.
- Chương 99 Vũ khí thứ ba của sư tôn.
- Chương 100 Câu cuối cùng của sư tôn.
- Chương 101 Sư tôn, ngọn lửa cuối cùng trên thế gian.
- Chương 102 Sư tôn của sư tôn.
- Chương 103 Sư tôn, ta tới tìm người.
- Chương 104 Hoành thánh của sư tôn.
- Chương 105 Nhân hồn của sư tôn.
- Chương 106 Bắt đầu tìm sư tôn ở nơi nào.
- Chương 107 Chân dung sư tôn.
- Chương 108 Địa hồn của sư tôn.
- Chương 109 Địa hồn thứ hai của sư tôn.
- Chương 110 Sư tôn không biết chuyện cũ của chó con.
- Chương 111 Sư tôn như đao quân như nước.
- Chương 112 Sư tôn không thể chịu nhục.
- Chương 113 Sư tôn bị nhốt.
- Chương 114 Sư tôn, người đồng ý với ta đi.
- Chương 115 Sư tôn đã thành hôn rồi.
- Chương 116 Sư tôn gặp Dung Cửu.
- Chương 117 Sư tôn bảo ta cút đi.
- Chương 118 Sư tôn thỉnh thoảng sẽ mắc mưu.
- Chương 119 Bốn hồn của sư tôn tề tựu.
- Chương 120 Sư tôn bế quan.
- Chương 121 Sư tôn mới là tông sư.
- Chương 122 Hình bóng sư tôn.
- Chương 123 Sư tôn đi vào mộng ta, biết ta đã nhớ nhung lâu nay*.
- Chương 124 Sư tôn sống lại.
- Chương 125 Sư tôn không cần tìm đạo lữ.
- Chương 126 Sư tôn, chờ ta thêm một Chương!.
- Chương 127 Sư tôn, cẩn thận đất trơn.
- Chương 128 Sư tôn, y phục không thể mặc bừa.
- Chương 129 Sư tôn, người xem có hài lòng không.
- Chương 130 Sư tôn, chạy qua năm năm tới gặp người.
- Chương 131 Sư tôn đọc sách.
- Chương 132 Sư tôn và Sư Muội.
- Chương 133 Sư tôn thanh tâm quả dục nhất.
- Chương 134 Sư tôn có thể ăn.
- Chương 135 Sư tôn tìm thầy.
- Chương 136 Sư tôn thả lỏng chút.
- Chương 137 Sư tôn và ta ngủ ở ngoài.
- Chương 138 Sư tôn muốn đùa chết ta sao.
- Chương 139 Sư tôn mơ đẹp.
- Chương 140 Sư tôn, lật lại.
- Chương 141 Sư tôn, đừng cởi!!!.
- Chương 142 Sư tôn, đây là khổ hình.
- Chương 143 Sư tôn là ánh trăng sáng, nốt chu sa, tâm đầu huyết, mệnh trung kiếp.
- Chương 144 Sư tôn, ta thích người.
- Chương 145 Sư tôn có người ăn cơm cùng.
- Chương 146 Sư tôn, nàng muốn thành thân thật sự không liên quan đến ta đâu.
- Chương 147 Sư tôn, chuyện gì cũng phải từ từ.
- Chương 148 Sư tôn, tự nhiên đùa giỡn.
- Chương 149 Sư tôn, ta không dậy nổi.
- Chương 150 Sư tôn và ta đổi phòng.
- Chương 151 Sư tôn, ta chỉ muốn người.
- Chương 152 Sư tôn, nhìn kìa, Mai Hàm Tuyết!.
- Chương 153 Sư tôn ghét chưởng môn nhất.
- Chương 154 Sư tôn, ta đi tìm Diệp Vong Tích.
- Chương 155 Sư tôn, nguy không khiếp sợ.
- Chương 156 Sư tôn cưỡi ngựa thật giỏi.
- Chương 157 Sư tôn, đêm tân hôn năm ấy, kỳ thực ta.
- Chương 158 Sư tôn uống rượu mừng.
- Chương 159 Sư tôn, ta sợ Thiên Vấn nhất.
- Chương 160 Sư tôn, người còn nhớ rõ đổi âm thuật ở khách điếm năm đó không?.
- Chương 161 Sư tôn, đưa người bay.
- Chương 162 Sư tôn, cùng người chiến.
- Chương 163 Sư tôn và Bất Quy.
- Chương 164 Sư tôn đồ Sát.
- Chương 165 Sư tôn, là hắn!.
- Chương 166 Sư tôn kính trọng Dung phu nhân.
- Chương 167 Sư tôn, ta không muốn người lại bị kẻ khác mắng nữa.
- Chương 168 Sư tôn, có xác chết vùng dậy.
- Chương 169 Sư tôn, đệ nhất cấm thuật.
- Chương 170 Sư tôn, dơ lắm đừng nhìn.
- Chương 171 Sư tôn, Nho Phong Môn vong.
- Chương 172 Sư tôn không ăn trẻ con.
- Chương 173 Sư tôn, có người muốn đuổi chúng ta đi.
- Chương 174 Túi gấm của sư tôn.
- Chương 175 Sư tôn, có phải người thích ta không?.
- Chương 176 Sư tôn, người mua ta đi.
- Chương 177 Sư tôn giả vờ ngủ.
- Chương 178 Sư tôn bán hoa.
- Chương 179 Vãn Ninh.
- Chương 180 Sư tôn, cô phụ điều gì.
- Chương 181 Hồi ức của sư tôn.
- Chương 182 Tiểu chúc long của sư tôn.
- Chương 183 Sư tôn, ta kiêng ăn cay.
- Chương 184 Sư tôn, ta để người đợi lâu rồi.
- Chương 185 Sư tôn lén hẹn hò bị bắt gặp.
- Chương 186 Sư tôn, Tiết Mông thật dễ lừa, ha ha ha.
- Chương 187 Sư tôn, người là ngọn đèn của ta.
- Chương 188 Sư tôn, ta thật sự rất yêu người.
- Chương 189 Sư tôn, người thật tốt.
- Chương 190 Sư tôn lại bế quan.
- Chương 191 Sư tôn, ta và Tiết Mông....
- Chương 192 Sư tôn, cho ta mạng.
- Chương 193 Sư tôn, người cưới ta sao?.
- Chương 194 Sư tôn, ta không phải Nhiên muội của người sao?.
- Chương 195 Sư tôn lợi hại nhất.
- Chương 196 Sư tôn, tắm không?.
- Chương 197 Sư tôn không phải hồ Ly tinh.
- Chương 198 Sư tôn đến Hoàng Sơn trước.
- Chương 199 Đồ Đệ thứ nhất của sư tôn.
- Chương 200 Sư tôn, Hoàng Sơn mở.
- Chương 201 Sư tôn, ta nên làm nhục ngươi thế nào?.
- Chương 202 Sư tôn lần đầu gặp ác ma.
- Chương 203 Sư tôn thả nhầm lệ quỷ.
- Chương 204 Sư tôn bảo vệ ta.
- Chương 205 Sư tôn, đại nạn giáng xuống.
- Chương 206 Sư tôn, rốt cuộc ta là ai?.
- Chương 207 Sư tôn, ta muốn nói cho người một chuyện.
- Chương 208 Sư tôn, người thật sự muốn ta trốn dưới giường sao?.
- Chương 209 Sư tôn, có kích thích không?.
- Chương 210 Khăn tay của sư tôn chỉ có thể tặng ta.
- Chương 211 Sư tôn, vào Giao Sơn thôi.
- Chương 212 [Giao Sơn] Chưởng môn trước.
- Chương 213 [Giao Sơn] Sinh tử chiến.
- Chương 214 [Giao Sơn] Linh hạch nát.
- Chương 215 [Giao Sơn] Tàn thân thiêu.
- Chương 216 [Giao Sơn] Đoạ thành nô.
- Chương 217 [Giao Sơn] Ác mộng bắt đầu.
- Chương 218 【 Giao Sơn 】 Quân lại về.
- Chương 219 [Giao Sơn] Mạc tương ly.
- Chương 220 [Giao Sơn] Sóng vai đi.
- Chương 221 【 Giao Sơn 】 Tay giao nhau.
- Chương 222 [Giao Sơn] Kinh hồn biến.
- Chương 223 [Giao Sơn] Tiêu dao du*.
- Chương 224 [Giao Sơn] Quân tử nặc.
- Chương 225 [Giao Sơn] Cười ta điên.
- Chương 226 [Giao Sơn] Mãi không quên.
- Chương 227 [Giao Sơn] Lời ngày xưa.
- Chương 228 【 Giao Sơn 】Công dã tràng.
- Chương 229 [Giao Sơn] Mất từ đây.
- Chương 230 [Giao Sơn] Thiếu niên lang.
- Chương 231 [Giao Sơn] Dược tông đấu.
- Chương 232 [Giao Sơn] Mù hai mắt.
- Chương 233 Bổn toạ muốn đổi tiêu đề thì đổi! Tuỳ hứng!.
- Chương 234 [Giao Sơn] Đế quân về.
- Chương 235 [Giao Sơn] Bước đường cùng.
- Chương 236 [Long Huyết sơn] Viên tịch.
- Chương 237 [Long Huyết Sơn] Thần mộc.
- Chương 238 [Long Huyết Sơn] Vô hồn.
- Chương 239 [Long Huyết Sơn] Có tâm.
- Chương 240 [Long Huyết Sơn] Làm người.
- Chương 241 [Long Huyết Sơn] Chân tướng.
- Chương 242 [Long Huyết Sơn] Sở Phi.
- Chương 243 [Long Huyết Sơn] Đệ tam.
- Chương 244 [Long Huyết Sơn] Rắn lột xác.
- Chương 245 [Long Huyết Sơn] Tình địch.
- Chương 246 [Long Huyết Sơn] Trói buộc.
- Chương 247 [Long Huyết Sơn] Hồng nhạn.
- Chương 248 [Long Huyết Sơn] Quên lãng.
- Chương 249 [Long Huyết Sơn] Nguồn gốc.
- Chương 250 [Long Huyết Sơn] Chấp niệm.
- Chương 251 [Long Huyết sơn] Trở về.
- Chương 252 [Long Huyết Sơn] Liệt hồn.
- Chương 253 【 Long Huyết sơn 】Hỗn trướng.
- Chương 254 [Long Huyết Sơn] Nhớ ngươi.
- Chương 255 [Long Huyết Sơn] Lĩnh tội.
- Chương 256 [Thiên Âm Các] Thân thế chìm nổi.
- Chương 257 [Thiên Âm Các] Lâm Giang tiên tử.
- Chương 258 [Thiên Âm Các] Nhu cốt tranh tranh.
- Chương 259 [Thiên Âm Các] Cùng tử cùng bào.
- Chương 260 [Thiên Âm Các] Đời như lò luyện.
- Chương 261 [Thiên Âm Các] Tội danh ô thân.
- Chương 262 [Thiên Âm Các] Hạ màn kịch.
- Chương 263 [Thiên Âm Các] Mộng cũ tái diễn.
- Chương 264 [Thiên Âm Các] Đế quân như hắn.
- Chương 265 [Thiên Âm Các] Hai Sư Muội.
- Chương 266 [Thiên Âm Các] Sưởi ấm vì ngươi.
- Chương 267 Kim Long Bàn Trụ.
- Chương 268 [Thiên Âm Các] Như về Vu Sơn.
- Chương 269 [Thiên Âm Các] Quân đừng xa nhau.
- Chương 270 [Thiên Âm Các] Phán xử tội.
- Chương 271 [Thiên Âm Các] Thẩm vấn cuối cùng.
- Chương 272 [Thiên Âm Các] Miệng đời đáng sợ.
- Chương 273 [Thiên Âm Các] Không giống bạn đồng hành.
- Chương 274 [Thiên Âm Các] Nghìn cân treo sợi tóc.
- Chương 275 [Thiên Âm Các] Lòng son rách nát.
- Chương 276 [Thiên Âm Các] Ta tới tuẫn ngươi.
- Chương 277 [Thiên Âm Các] Bổn tọa cô hàn.
- Chương 278 [Tử Sinh Đỉnh] Xưa nay chưa phụ quân.
- Chương 279 [Tử Sinh Đỉnh] Quãng đời còn lại gửi vào đêm tuyết.
- Chương 280 [Tử Sinh Đỉnh] Giữa miệng lưỡi thiện ác.
- Chương 281 [Tử Sinh Đỉnh] Ta mong nhiều vì thiện.
- Chương 282 [Tử Sinh Đỉnh] Cô lang nhập tuyệt cảnh.
- Chương 283 [Tử Sinh Đỉnh] Khói lửa cuối cùng đã cháy lên.
- Chương 284 [Tử Sinh Đỉnh] Ngô nhi trân trọng nhiều.
- Chương 285 [Tử Sinh Đỉnh] Phượng hoàng liệu thiên nhật.
- Chương 286 [Tử Sinh Đỉnh] Lang bạc thâm tình.
- Chương 287 [Tử Sinh Đỉnh] Mệnh khó tách rời.
- Chương 288 【 Tử Sinh Đỉnh 】 Tông sư và Đế quân.
- Chương 289 [Tử Sinh Đỉnh] Thăm vùng đất xưa nửa thành quỷ.
- Chương 290 【Tử Sinh Đỉnh】 Hàn mai tịnh đế sinh.
- Chương 291 [Tử Sinh Đỉnh] Hai đời đan xen.
- Chương 292 [Tử Sinh Đỉnh] Lòng quân sâu như biển.
- Chương 293 [Tử Sinh Đỉnh] Đế Quân Trường Môn oán.
- Chương 294 [Tử Sinh Đỉnh] Quấn quít si mê đêm mưa gió.
- Chương 295 [Tử Sinh Đỉnh] Tuẫn đạo khó hồi hương.
- Chương 296 [Tử Sinh Đỉnh] Đúng như mộng năm đó.
- Chương 297 [Tử Sinh Đỉnh] Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch.
- Chương 298 [Tử Sinh Đỉnh] Người tính không bằng trời tính.
- Chương 299 [Tử Sinh Đỉnh] Cả đời khó ngừng lại.
- Chương 300 [Tử Sinh Đỉnh] Lòng quân như lòng ta.
- Chương 301 [Tử Sinh Đỉnh] Chuyện cũ lặp lại.
- Chương 302 [Tử Sinh Đỉnh] Hồn đoạn Vu Sơn Điện.
- Chương 303 [Tử Sinh Đỉnh] Tiết Mông kiếp trước.
- Chương 304 【Tử Sinh Đỉnh】 Kiếp trước của họ.
- Chương 305 [Tử Sinh Đỉnh] Thân thần tuẫn ma đạo.
- Chương 306 [Tử Sinh Đỉnh] Liên ta dị tộc thân.
- Chương 307 [Tử Sinh Đỉnh] Dơi hoàng hôn.
- Chương 308 [Tử Sinh Đỉnh] Hợp lực ngự nước lũ.
- Chương 309 [Tử Sinh Đỉnh] Mặc Nhiên chưa rời xa.
- Chương 310 [Tử Sinh Đỉnh] Một lá bài cuối cùng.
- Chương 311 Đại kết cục.
- Chương 311-2 Phiên ngoại: Tiểu biệt thắng tân hôn.
- Chương 312 Phiên ngoại Về vườn rau ẩn cư.
- Chương 313 Phiên ngoại Khả năng duy nhất (Chuyển sang làm ác) (1).
- Chương 314 Phiên ngoại Khả năng duy nhất (chuyển sang làm ác) (2).
- Chương 315 Phiên ngoại Khả năng duy nhất (Chuyển sang làm ác) (3).
- Chương 316 Phiên ngoại Khả năng duy nhất (Chuyển sang làm ác) (4).
- Chương 317 Phiên ngoại Khả năng duy nhất (Chuyển sang làm ác) (5).
- Chương 318 Phiên ngoại Khả năng duy nhất (Chuyển sang làm ác) (kết).
- Chương 319 Ai lấy điểm tâm của Manh Manh (Dạng diễn đàn) (1).
- Chương 320 Ai động vào điểm tâm của Manh Manh (2).
- Chương 321 Ai đã động vào điểm tâm của Manh Manh (Kết).
- Chương 343 Phiên ngoại Tranh Sủng 1.
- Chương 344 Phiên ngoại Tranh Sủng 2.
- Chương 345 Phiên ngoại Tranh Sủng 3.
- Chương 346 Phiên ngoại Tranh Sủng 4.
- Chương 347 Phiên ngoại Tranh sủng 5.
- Chương 348 Phiên ngoại Tranh sủng 6.
- Chương 349 Phiên ngoại Tranh sủng 7.
- Chương 350 Phiên ngoại Tranh sủng (Hoàn).