
Kiều Kiều Vô Song
Tổng số chương: 198
Kinh Châu tháng Bảy cây cối xanh um tươi tốt, mưa gió triền miên.
Một chiếc xe lừa chạy chầm chậm trên đường cái đi từ thành Kinh Châu đến huyện Thanh Sơn. Khoảng thời gian này Kinh Châu cứ mưa mãi không ngớt, đường cái lầy lội đầy bùn đất, ổ gà khắp nơi. Cả chiếc xe lừa và ba người hầu đang cưỡi lừa đều bị bùn lầy bắn bẩn lấm lem. Mãi đến khi vào tới huyện Thanh Sơn, cả xe lẫn người mới biết đến cảnh khô ráo là như thế nào.
Nét mặt ba người hầu bên cạnh chiếc xe lừa có vẻ thoải mái, một người đàn ông chạc ba mươi tuổi ghé lại gần xe lừa, hưng phấn báo: “Nữ lang, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”
Màn xe được vén lên, một thiếu nữ ló mặt ra. Nàng tên Cơ Tự, năm nay khoảng mười ba mười bốn tuổi. Tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã toát lên nét xinh đẹp. Vầng trán rộng, sóng mũi cao thẳng đến tận ấn đường, mái tóc dài đen nhánh. Người dân Thanh Sơn đều mặt vàng răng đen, chỉ mình nàng có hàm răng trắng bóng đến lóa mắt, vừa nhìn đã biết là cô nương yêu kiều có xuất thân phú quý rồi. Thế nhưng nếu đem so với những cô nương cùng trang lứa ở vùng Giang Nam, dáng vóc nàng có vẻ cao gầy hơn, hàng mày dài đến gần hai bên tóc mai và đôi mắt phượng trong veo càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ xinh xắn có chút kiêu ngạo của nàng.
Cơ Tự ló đầu ra, nhìn từng thửa ruộng dưới bờ đê và thôn làng lấp ló sau rừng cây. Dần dần mắt nàng ngây dại, hàng mày cau chặt, bất động thật lâu.
Người đàn ông kia kinh ngạc gọi: "Nữ lang? Nữ lang? Người sao thế?"
Cơ Tự còn đang lẳng lặng quan sát thôn làng kia bất chợt giơ hai tay ôm đầu, rên rỉ.
Hai người đàn ông và người đánh xe lừa đồng thời lo lắng gọi: "Nữ lang? Nữ lang?"
Cơ Tự khẽ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Ta không sao."
Người đánh xe ngồi phía trước lo âu hỏi han: "Nữ lang, cả tháng nay người cứ đau đầu mãi, bảo người đi xem bói người lại không thích, muốn mời thầy thuốc thì xung quanh đây lại không có đại phu nổi danh..."
Không đợi ông cằn nhằn xong, Cơ Tự liền hắng giọng ngắt lời: "Lê thúc, ta không sao đâu." Nàng ngồi thẳng lưng, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng gần như nàng đã bình tĩnh lại, "Dạo gần đây trong đầu ta hay xuất hiện ảo giác, chắc do nghỉ ngơi không tốt thôi."
Lúc Cơ Tự nhắc đến “ảo giác”, vẻ mặt hơi khác thường. Đồng thời nàng lại quay đầu nhìn về phía cánh đồng mênh mông bát ngát dưới chân đê.
Nơi đây có đến trăm mẫu ruộng phì nhiêu đều thuộc sở hữu của nàng, mà nó cũng chính là tài sản quan trọng nhất của Cơ Tự hiện tại.
Đây là lần đầu tiên nàng đến huyện Thanh Sơn, trước kia cũng chưa từng có dịp được ngắm phong cảnh nơi đây. Nhưng vừa rồi nàng mới chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt đã xuất hiện ảo giác. Trong ảo giác, cơn hồng thủy đục ngầu nghiêng trời lệch đất cuồn cuộn ập đến, sau khi phá vỡ bờ đê trước mặt, chúng tuôn trào ùng ục nhấn chìm cả thôn làng khói bếp lượn lờ, rừng cây xanh tốt này.
Nhưng khi nàng vừa chớp mắt, ảo giác kì dị kia lập tức biến mất.
Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Tự thấy ảo giác, suốt một tháng nay, những ảo giác tương tự đã xuất hiện bốn lần rồi. Lần thứ nhất là khi vừa gặp người xa lạ nàng đã biết ngay tên họ và lai lịch của đối phương. Lần thứ hai là lúc nàng đang đi trên đường cái, tình cờ nghe thấy tiếng đàn liền đoán được tên đàn cổ đối phương đang sử dụng là gì, giai điệu tiếp theo sẽ thư thế nào và bị lỗi nhịp ở đâu... Nhưng trên thực tế nàng chỉ là cô nương mới mười ba mười bốn tuổi mới tiếp xúc với đàn mà thôi.
Lần thứ ba thì lại càng ly kỳ hơn. Khi nàng nghỉ tại khách điếm, nghe thấy mấy kẻ học sĩ đàm đạo viển vông suốt một canh giờ. Ngay từ câu đầu tiên họ nói, nàng đã biết nó được trích từ điển cố nào, nội dung câu tiếp theo sẽ ra sao và tiếp nữa sẽ thế nào.
Còn lần thứ tư cũng chính là bây giờ, nàng đã thấy cơn đại hồng thủy khi nãy. Nghĩ đến những ảo giác mình đã chứng kiến ba lần trước đều linh nghiệm, sắc mặt Cơ Tự rất khó coi.
Lúc này giọng Lê thúc vang lên: "Nữ lang, phía trước có đường, chúng ta vào thôn không?"
Cơ Tự mấp máy môi, nàng nhìn xa xăm một hồi rồi chỉ về phía bờ đê: "Bây giờ vẫn còn sớm, đi dạo ven đê một lát đã."
"Vâng!" Trong tiếng trả lời vang dội của hai hộ vệ, con lừa lại lóc cóc bước đi, chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Lúc đó, mặt trời mới chếch về phía Tây, thời tiết tháng bảy tháng tám nóng hừng hực, mặt trời chói chang trên cao như thiêu đốt cả vùng đất.
Nhưng trong không khí oi ả thế này, phía Đông lại vang lên tiếng sấm rền. Hộ vệ Dữ Trầm năm nay gần ba mươi tuổi nhìn về phía Đông, reo lên: "Lại có sấm rồi! Nửa tháng nay ngày nào cũng sấm đánh rền vang, không biết hướng đó đã bị mưa gió ngập lụt đến mức nào nữa."
Một hộ vệ khác tên Tôn Phù có vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt tam giác, vẻ mặt lanh lợi nói: "Đội lái buôn chúng ta gặp năm ngày trước chẳng nói rồi còn gì, khoảng thời gian này có đến bảy tám huyện đều mưa mãi không dứt, họ kể miếu Long Vương ở nơi đó hương khói còn vượng hơn cả năm trước."
Hai hộ vệ ung dung tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn lướt sang nữ lang nhà mình. Thấy sắc mặt Cơ Tự trắng như tờ giấy, họ đều lo lắng.
Đi một lúc, giọng Lê thúc vang lên ở phía trước: "Ơ, đông người quá, không biết mấy dân làng này đang làm gì vậy nhỉ?" Ông đứng trên xe rướn cổ ngó nghiêng.
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Lê thúc. Tôn Phù hô lên: "Hình như họ đang tu sửa thổ long đấy. Để tôi xem thử..." Ông nhón chân lên nhìn, lập tức nói, "À phía sau rừng cây kia có một miếu thổ địa mới xây. Đúng rồi, có lẽ địa thế miếu thổ địa quá thấp, đám dân làng lo trời mưa sẽ làm ngập tượng thần, chọc giận ngài thổ địa nên vội xây thổ long chặn nước lại."
Cơ Tự cũng nghiêm túc nhìn.
Ở phía Tây cách họ một hai dặm có một miếu thổ địa mới xây trong rừng cây nhỏ, nhóm dân làng đang tay xách vai gánh từng đống đất để lấp khe núi phía sau miếu thổ địa.
Từ thời Đông Hán đến nay đã hơn hai trăm năm, chiến tranh nổi lên khắp nơi, vương triều lần lượt thay đổi. Chuyện thế gian chính là vậy, không phải dương áp đảo âm thì là âm cưỡi cổ dương. Giống như thời đại bây giờ, người chết quá nhiều, nhưng lại không thấy long khí của triều đình được vạn dân khuất phục kia có thể đường đường chính chính áp đảo ma quỷ. Dân sinh đồ thán, cuộc sống khốn cùng không tài nào có được dương khí sinh cơ để trấn áp tai họa, cho nên bệnh tật triền miên, thần hồn nát thần tính khiến dân chúng đương thời đều tin vào quỷ thần răm rắp. Mà người dân trên đất Kinh Châu lại càng nổi tiếng thích xây "dâm tự" Dâm tự là chỉ những nơi cúng bái không hợp lễ chế.
Đúng lúc này, sáu chiếc xe bò xa hoa chạy đến từ phía đối diện. Nhìn khí thế long trọng kia, Lê thúc vội vàng điều khiển xe lừa tránh sang một bên. Đội xe bò phía trước càng lúc càng đến gần, Tôn Phù nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu, ông quay mặt sang một bên, vui mừng và kích động nhỏ giọng nói: "Nữ lang, đó là xe của nhóm thế gia vọng tộc đấy ạ."
Cơ Tự đáp "ừ", nàng cũng như ba người hầu, đều cúi đầu tránh đường với thái độ cung kính.
Chỉ trong chốc lát, sáu chiếc xe bò theo hàng theo lối chạy nhanh đến chỗ họ. Còn cách một quãng xa, Cơ Tự đã nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả từ đội xe bò truyền đến, loáng thoáng có tiếng thiếu niên lang nói: "Nghe nói Lư Tử Do trú chân ở thôn La Thủy trước mặt đây, ta còn tưởng rằng đó là nơi sơn thủy hữu tình thế nào, không ngờ nó lại quá đỗi tầm thường."
Thiếu niên lang vừa dứt lời, mấy tiếng cười lại vang giòn giã. Lúc này một giọng nói thốt lên: "Thập Tam lang, vậy chúng ta cũng đến thôn La Thủy đi."
Trong tiếng cười cười nói nói rôm rả, thoáng chốc họ đã đến gần. Vẻ mặt của nhóm Lê thúc càng tỏ ra cung kính khép nép hơn, nhất là Tôn Phù đứng bên cạnh Cơ Tự, gần như thân người đã còng hẳn xuống, cái dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng kẻ bề trên của ông vốn là bản chất không thể nào che giấu.
Người trong đội xe bò cũng thờ ơ liếc mắt nhìn Cơ Tự, một gã trung niên cười khẽ rồi cất lời: "Ồ, tiểu cô này tướng mạo khá thanh tú đấy."
Gần như gã vừa nói xong, một thiếu niên lang trẻ tuổi bên cạnh gã lập tức tiếp lời: "Nếu Thập Cửu thúc vừa ý kiểu nữ tử có xuất thân bần hàn này thì cứ lấy về thôi."
Cơ Tự thoáng mím chặt môi.
Gã trung niên cười sang sảng: "Cũng không hiếm lạ đến mức ấy, đừng nên chuốc phiền phức thì tốt hơn."
Sau khi gã trung niên nói ra câu này, những ánh mắt nhìn vào người Cơ Tự đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đội xe bò nhanh chóng đi qua, trong ánh mắt đưa tiễn của nhóm Cơ Tự, họ tiến thẳng vào thôn La Thủy dưới bờ đê.
Nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, Cơ Tự khẽ nhếch môi, không khỏi day đầu mày. Mới vừa rồi nàng lại xuất hiện ảo giác, trong cơn hồng thủy cuồn cuộn nhấn chìm cả thôn La Thủy có mười mấy thi thể mặc áo gấm trôi lềnh bềnh.
Thật là... Mấy người này chẳng qua chỉ thuận miệng bình phẩm nàng vài ba câu thôi mà...
Nàng nhăn mày chốc lát rồi đột ngột đi về phía miếu thổ địa, nhìn xung quanh khe núi kia một hồi. Sau đó quay đầu nhìn về phía bờ đê lúc nàng đến, lại trông lên bầu trời hướng Đông sấm chớp liên hồi.
Cơ Tự chỉ về phía Đông, nói nghiêm túc: "Phù thúc, nếu phía Đông xảy ra hồng thủy, sau đó ngập đến chỗ chúng ta đang đứng, thúc nói xem liệu nó có phá vỡ bờ đê này rồi cứ thế tràn vào khe núi này không?"
Lê thúc cười nói trước: "Nữ lang, người lại lo nghĩ không đâu rồi. Huyện Thanh Sơn không có mưa, sợ gì hồng thủy chứ?" Ông chỉ vào đội xe bò có khí thế oai vệ kia, "Họ đều là những nhân vật lớn học rộng biết nhiều, cao nhân nào chẳng có, họ đã không sợ thì nữ lang có gì phải sợ?"
Tôn Phù cung kính đáp: "Lão Lê nói đúng, đội xe vừa rồi đi qua toàn là thế gia vọng tộc. Đương nhiên những thế gia vọng tộc cao quý nhường này đã đọc bao nhiêu sách ốc, có việc gì mà chưa từng thấy qua? Họ đều không cảm thấy bất ổn thì sao nữ lang phải suy nghĩ nhiều làm gì?"
Lúc Tôn Phù nói đến thế gia vọng tộc, Cơ Tự cười nhạt nhướng mày. Thế nhưng trong nháy mắt, vẻ kiêu ngạo trên mặt nàng lại biến thành sầu lo. Nàng thầm thở dài, dằn xuống những suy nghĩ bộn bề trong lòng, nhìn ba người hầu với ánh mắt kiên định.
Tôn Phù đành nghiêm túc nhìn theo phía tay nàng chỉ, Dữ Trầm ở bên cạnh tiếp lời: "Đương nhiên là sẽ tràn vào khe núi, địa thế miếu thổ địa rõ ràng rất thấp, vùng đất khá rộng, còn có khe núi xả lũ nữa. Nhưng đến khi những dân làng này chặn xong khe núi, rồi đắp thổ long cao lên hai trượng thì chưa chắc sẽ bị ngập lụt."
Cơ Tự gật đầu.
Ảo giác vừa rồi thật sự quá chân thực, nàng chỉ vừa thất thần đã thấy thảm cảnh xác chết trôi nổi chồng chất, nhà tranh lềnh bềnh, quạ đen bay khắp cánh đồng. Chúng chân thực đến nỗi dường như nàng có thể ngửi thấy cả mùi hôi thối của xác chết trôi bốc lên nữa.
Cơ Tự lại quay đầu nhìn về phía thôn làng, lúc nãy ảo giác xuất hiện, hình như nàng còn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, chính trận hồng thủy này đã nhấn chìm trăm mẫu ruộng phì nhiêu của nàng, khiến nàng bị tổn thất nặng nề về tài sản và cũng gây ra bao sóng gió liên tiếp về sau, khiến cả đời này nàng không còn cơ hội trở mình.
Danh sách chương
- Chương 1 Có Nàng Cơ Tự
- Chương 2 Vu Sư Và Công Tử
- Chương 3 Hồng Thủy Đến Rồi
- Chương 4 Tương Ngộ
- Chương 5 Khá Hay Đây
- Chương 6 Trở Về
- Chương 7 Khoe Tài
- Chương 8 Thủ Đoạn
- Chương 9 Tính Toán Và Đắc Lợi
- Chương 10 Tạ Lang
- Chương 11 Khoe Khoang
- Chương 12 Chu Lang
- Chương 13 Vô Ý
- Chương 14 Lấy Cắp
- Chương 15 Thu Hoạch Và Trịnh Gia
- Chương 16 Huynh Trưởng Song Sinh
- Chương 17 Thành Ý
- Chương 18 Náo Nhiệt Thật Đấy
- Chương 19 Xử Lý
- Chương 20 Lòng Dạ
- Chương 21 Hấp Dẫn
- Chương 22 Giải Quyết Phân Nửa
- Chương 23 Trang Thập Tam
- Chương 24 Trả Thù
- Chương 25 Trịnh Thị Suy Tàn
- Chương 26 Thong Dong
- Chương 27 Kính Trọng
- Chương 28 Tấm Lòng Chu Lang
- Chương 29 Bảo Tàng Của Cơ Thị
- Chương 30 Tái Ngộ
- Chương 31 Thành Dương Châu
- Chương 32 Thành Công
- Chương 33 Cảm Tạ Và Kiếm Tiền
- Chương 34 Thích Và Không Thích
- Chương 35 Hành Động Của Tạ Lang
- Chương 36 Về Đến Kiến Khang
- Chương 37 Tài Vật Tổ Truyền
- Chương 38 Năng Lực Của Cơ Tự
- Chương 39 Kiến Khang Phong Lưu
- Chương 40 Thời Đại Nam Sắc
- Chương 41 Tranh Luận
- Chương 42 Kinh Ngạc
- Chương 43 Thái Hậu
- Chương 44 Người Tri Âm
- Chương 45 Lời Mời Của Tiêu Dịch
- Chương 46 Sự Dịu Dàng Khó Tiếp Nhận (1)
- Chương 47 Sự Dịu Dàng Khó Tiếp Nhận (2)
- Chương 48 Chiêu Trò Của Cơ Tự
- Chương 49 Mặt Khác Của Tạ Lang
- Chương 50 Ý Khanh Thế Nào?
- Chương 51 Căn Cốt Nội Mị
- Chương 52 Trương Hạ Chi
- Chương 53 Bức Tranh Mỹ Nhân Và Vương Ly Lang Gia
- Chương 54 Mỹ Nhân Cứu Tạ Lang
- Chương 55 Hồi Trình
- Chương 56 Tài Năng Của Cơ Tự
- Chương 57 Phong Lưu Mỹ Nhân, Phong Lưu Cục
- Chương 58 Bạn Bè
- Chương 59 Tạ Lang Trở Về
- Chương 60 Thuyền Bộ Nô Và Tạ Lang
- Chương 61 Cần Chịu Trách Nhiệm Không?
- Chương 62 Tâm Tư Của Cơ Tự
- Chương 63 Cơ Tự Báo Thù (1)
- Chương 64 Cơ Tự Báo Thù (2)
- Chương 65 Gặp Lại Cố Nhân
- Chương 66 Một Câu Nói Diệt Trừ Kẻ Địch
- Chương 67 Trung Nguyên Chính Sóc
- Chương 68 Được cả danh lẫn lợi
- Chương 69 Cái bẫy dịu dàng của Tạ Lang
- Chương 70 Cuộc tấn công ngọt ngào
- Chương 71 Lại gặp cố nhân
- Chương 72 Tạ Lang ra oai phủ đầu
- Chương 73 Một ngày ở bên Tạ Lang
- Chương 74 Mỹ nam kế
- Chương 75 Tạ Lang ra tay xử lý Vương Ly
- Chương 76 Văn Đô và hàn môn
- Chương 77 Mưu tính và quan hệ
- Chương 78 Cái bẫy của Tạ Lang
- Chương 79 Hồng nhan họa thủy
- Chương 80 Bão tuyết và Tết Nguyên Tiêu
- Chương 81 Chu Ngọc trở lại
- Chương 82 Chu Ngọc Lại Cầu Hôn
- Chương 83 Thịnh Hội Lan Viên
- Chương 84 Lan Viên Và Tạ Lang
- Chương 85 Tạ Lang Lừa Người
- Chương 86 Mất Mặt
- Chương 87 Tạ Lang Giả Bệnh
- Chương 88 Hai Người
- Chương 89 Cờ Hiệu
- Chương 90 Công khai ôm nàng
- Chương 91 Lên đường
- Chương 92 Cầu Hôn
- Chương 93 Màn Tắm Rửa Kinh Hồn
- Chương 94 Chia Đường
- Chương 95 Âm Mưu
- Chương 96 Giam giữ
- Chương 97 Chàng đã đến
- Chương 98 Bại Lộ Quan Hệ
- Chương 99 Ghen Ghét
- Chương 100 Lợi nhuận
- Chương 101 Tạ Lang Khác Người
- Chương 102 Thê thiếp
- Chương 103 Trở Thành Đại Cô Nương
- Chương 104 Hắn là Trang Thập Tam
- Chương 105 Danh Tiết Trong Sạch
- Chương 106 Sau khi trở về
- Chương 107 Hay tin
- Chương 108 Xoay chuyển
- Chương 109 Vang danh Kiến Khang
- Chương 110 Kiêu ngạo
- Chương 111 Bằng lòng cưới nàng
- Chương 112 Tạ Lang đến
- Chương 113 Quyết định của chàng
- Chương 114 Bi phẫn và bất đắc dĩ
- Chương 115 Chấn động
- Chương 116 Tâm ý
- Chương 117 Từ đó nàng buồn
- Chương 118 Cơ đại lang tuấn tú rạng ngời
- Chương 119 Gặp lại Tạ Lang
- Chương 120 Cơ Việt Thần Thông
- Chương 121 Thành danh
- Chương 122 Trả đũa
- Chương 123 Gặp lại với thân phận nữ nhi
- Chương 124 Quá bắt mắt cũng phiền
- Chương 125 Nỗi bất an của chàng
- Chương 126 Thái Độ
- Chương 127 Bẫy rập
- Chương 128 Nỗi “bất đắc dĩ” của chàng
- Chương 129 Cơ Việt Có Sở Thích Long Dương
- Chương 130 Tuyên bố
- Chương 131 Ứng phó
- Chương 132 Buông lời cay độc
- Chương 133 Xử trí Viên Nhàn
- Chương 134 Thánh chỉ và phục thù
- Chương 135 Cầu mà không được
- Chương 136 Không phải bỏ trốn mà là bắt cóc
- Chương 137 Ở bên ngoài
- Chương 138 Hai Người Ở Chung
- Chương 139 Nỗi đau khổ của Tạ Lang
- Chương 140 Uy Phong Của Hai Người
- Chương 141 Ngả Bài
- Chương 142 Cơ đại lang đến
- Chương 143 Hai Người Giằng Co
- Chương 144 Gia Nhập
- Chương 145 Kinh Ngạc
- Chương 146 Xử Lý Tình Địch
- Chương 147 Bái kiến Cơ sư
- Chương 148 Quốc sư Bắc Ngụy
- Chương 149 Mạch nước ngầm xao động
- Chương 150 Thời khắc sinh tử
- Chương 151 Cái chết của Khang Đại Vi
- Chương 152 Hiềm nghi ngày trước
- Chương 153 Mời thì tất nhiên phải tới
- Chương 154 Làm bộ làm tịch
- Chương 155 Cạm bẫy
- Chương 156 Thì ra là vậy
- Chương 157 Giải dược và độc dược
- Chương 158 Ly biệt tang thương
- Chương 159 Tình hình kỳ lạ, không ổn
- Chương 160 Cuối cùng hắn vẫn không thể kiềm chế
- Chương 161 Sắc đẹp động lòng người
- Chương 162 Chuyện xưa người cũ
- Chương 163 Thoát thân
- Chương 164 Kẻ giấu mình phía sau
- Chương 165 Máu mủ ruột rà đến thế
- Chương 166 Đạo lý cậy mạnh
- Chương 167 Uy hiếp để rời đi
- Chương 168
- Chương 169 Trên xe ngựa
- Chương 170 Giao thủ
- Chương 171 Buồng xe lạnh
- Chương 172 Thành Lâm Tang
- Chương 173 Vương cung
- Chương 174 Thất bại của Vương hậu
- Chương 175 Hi vọng
- Chương 176 Thủ nghệ
- Chương 177 Sờ tay
- Chương 178 Giang Tử Sơ
- Chương 179 Chất dinh dưỡng
- Chương 180 Liệu có để tâm
- Chương 181 Trái phải thiện ác
- Chương 182 Giấu giếm
- Chương 183 Không hiểu lòng người
- Chương 184 Tình thân thật giả
- Chương 185 Nhớ lại khi xưa
- Chương 186 Dính líu
- Chương 187 Chuyện xưa
- Chương 188 Lang Vương
- Chương 189 Sự dũng mãnh được rèn giũa
- Chương 190 Núi đao
- Chương 191 Phá mây
- Chương 192 Vậy thì sao, chỉ một câu nói này thôi
- Chương 193 Đâu phải là lỗi của nàng
- Chương 194 Màn trốn chạy cuối cùng
- Chương 195 Con đường dài nhất trên đường đời
- Chương 196 Trên đường
- Chương 197 Đối thủ không có sơ hở
- Chương 198 Gặp gỡ