
Làm Phi
Tổng số chương: 186
Vương triều Đại Hạ, mười ba tháng sáu năm Kiến Hằng thứ hai.
Gió đêm nhè nhẹ, không thổi tan nổi cái nóng bức của mùa hè, cũng không thổi đi hết được những lời rì rầm bàn tán. Trên dưới hậu cung đều đang nghị luận cùng một sự kiện: Hoàng đế triệu Diên Lệnh nghi Tịch thị, thị tẩm.
Việc này nói ra đúng là bất ngờ, thậm chí còn có chút hoang đường. Diên lệnh nghi vào cung đã hai tháng, hai tháng qua, mọi người đều xem nàng như một trò cười.
Hủy hôn ước với thân vương, một hai nhất định phải vào cung, nếu không phải xưa nay hoàng đế kính trọng phụ thân nàng, nhất định sẽ không đáp ứng chuyện như vậy. Sau khi vào cung, hai tháng nay, mỗi ngày nàng đều đi Tuyên Thất Điện cầu kiến một lần, nhưng đến nay hoàng đế vẫn chưa từng gặp mặt nàng một lần. Ngày hôm qua, nhân dịp hoàng đế đi gặp chủ vị Đỗ Sung hoa nơi mình ở, nàng xông vào điện của Đỗ Sung hoa...
Dù sao cũng là đích trưởng nữ của Đại tướng quân, là quý nữ chính thống lại tranh sủng đến mức này, làm mọi người cảm thấy quá mức buồn cười. Người có tính tình thẳng thắn hoặc là nói chuyện khắc nghiệt chút luôn sẵn sàng mỉa mai nàng một câu: "Một người câm đi vào hậu cung mà cũng nghĩ đến tranh sủng! "
Cũng không ít người có thiện tâm than thở một câu: "Sinh ra có vẻ ngoài đẹp như vậy, đáng tiếc lại là một người câm."
Tịch Lan Vi ở trong bồn tắm, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt vô cùng.
Nội thất tràn ngập hơi nước mịt mờ, rõ ràng là nước ấm áp nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy cả người thật lạnh.
Sao Hoàng đế lại...
Nàng vẫn luôn cảm thấy Hoàng đế cực kỳ ghét nàng, mà cũng biết rõ nguyên nhân hắn ghét nàng — nàng đã hủy bỏ hôn ước trước kỳ hôn sự, nháo lên đòi vào cung, ép phụ thân nhà mình vác mặt đi cầu Hoàng đế. Tất nhiên Hoàng đế sẽ cho là nàng thuộc loại lả lơi ong bướm. Ngay cả phong hào "Diên" này, đại để cũng là ý nói nàng như cái diên[1] lắc lư không chừng.
[1]: Vật trang sức treo ở trước và sau mũ thời xưa.
Thị tẩm. Thời điểm tiến cung, Lan Vi còn tưởng rằng dưới sự chán ghét như vậy, cả đời này của mình sẽ không tiếp xúc đến hai chữ đó.
Tay không tự giác tìm về phía sau lưng, chạm vào một vết thương, mặc dù người đang vô cùng thả lỏng trong nước nhưng vẫn có chút đau xót. Đây là vết thương mới có vào ngày hôm qua. Đỗ Sung Hoa tức giận xử phạt, trị nàng tội rối loạn cung quy, làm tức giận thánh nhan. Xuống tay rất tàn nhẫn, sau khi hồi cung Thu Bạch và Thanh Hòa dụ dỗ không để nàng xem, nhưng nàng vẫn lặng lẽ soi gương. Trên tấm lưng trắng mịn là những vết roi xanh tím lẫn lộn, cực kỳ đáng sợ.
Hoàng đế nhất định sẽ không thích...
Tịch Lan Vi hít sâu một hơi, xua đi loại ý tưởng này, dù sao vốn dĩ hắn cũng đã không thích.
Muốn thêm cánh hoa vào trong nước, cái rổ đựng đầy cánh hoa kia lại đặt ở phía xa xa bên kia bồn tắm, Lan Vi vươn tay ra cũng không thể với đến. Một cung nữ đứng bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm như không thấy. Lan Vi nhíu đầu mày, tâm tư hoàng đế như thế nào đều thể hiện rất rõ ràng trên người cung nhân. Cố gắng rướn thêm người với tới, cuối cùng cung nữ kia cũng có chút phản ứng, nhưng lại là nhấc chân đá nhẹ một cái, rổ bị đá ra xa hơn. Nàng ta lạnh nhạt nói ra một câu: "Lệnh nghi nương tử cũng nên đứng dậy đi, nếu làm bệ hạ chờ đến mất kiên nhẫn, thì nương tử mất nhiều hơn được đấy."
Tắm gội xong, bước lên noãn kiệu, nàng bị cung nhân đưa đến Tuyên Thất Điện. Mỗi ngày nàng đều đến đây cầu kiến, cầu hai tháng liên tục không có kết quả, cuối cùng lại là lấy nguyên nhân như vầy mà đi vào Tuyên Thất Điện...
Khi nàng đi vào tẩm điện, hoàng đế không có ở đó, các cung nhân khom người đứng trang nghiêm một bên, an tĩnh như những pho tượng.
Tịch Lan Vi nhìn bốn phía xung quanh, nơi này tuy là tẩm điện nhưng vẫn rất trang nghiêm trầm ổn, khiến nàng có chút áp lực đến không thở nổi.
Trong cung có rất nhiều nơi giống như thế này, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ, khiến nàng đôi khi phải nghĩ lại, có phải mình đã chọn sai hay không?
Thật ra cũng...... Không coi là sai.
Một lần trọng sinh, có lẽ là trời xanh rũ lòng thương; nhưng trọng sinh về thời điểm này, cũng coi như là trêu cợt — khi đó nàng đã chuẩn bị gả, cũng đã bị dược làm tắt tiếng, đến một chút thanh âm cũng không phát ra được. Hủy bỏ hôn ước với Việt Liêu Vương, đại khái trong thiên hạ này không có ai còn dám cưới nàng; dù gả đi ra ngoài, nhất định một người câm ở nhà chồng cũng sống rất gian nan.Còn không bằng vào cung, dựa vào một cái phân vị, tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng sống sót qua ngày. Dù sao cũng không có thánh sủng, chỉ là sống hơi thê thảm chút.
Quan trọng nhất là có thể tránh thoát hôn sự cùng Việt Liêu Vương, chưa biết nàng có thê thảm hơn kiếp trước hay không, nhưng nhất định sẽ không để phụ thân lại bị liên lụy mà mất mạng.
Tịch Lan Vi trầm ngâm một hơi, dưới áp lực xung quanh, nàng lặp lại một lần những ý nghĩ đó, tự thuyết phục bản thân rằng đi bước này không sai, cũng không thể hối hận.
Đợi hồi lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an liên tiếp, trong lòng Tịch Lan Vi căng thẳng, bước nhanh đến cửa đại điện nghênh đón. Cúi thấp đầu, vừa mới nhìn thấy một vạt áo đen liền cúi người xuống bái lạy. Nhưng không nói ra được tiếng thỉnh an, trong lòng cũng biết hoàng đế biết nàng nói không nên lời, hẳn là sẽ không trách nàng, nhưng lại vẫn thấp thỏm một chút.
Sau một lúc lâu không tiếng động, Lan Vi đè nặng cảm giác sợ hãi không ngừng dâng lên, duy trì bình tĩnh, rốt cuộc nghe được một tiếng: "Miễn."
Khi đứng dậy, nàng nhịn không được nâng mắt, tầm mắt đảo qua đế vương trước mặt, chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi lại lập tức cúi đầu, tim đập hoảng loạn. Khuôn mặt này, nàng sống một đời trước cũng từng gặp qua, chỉ là chưa từng nhìn rõ ràng như thế... Hắn cùng Việt Liêu Vương có sáu bảy phần giống nhau, đều là dáng người đĩnh đạc, ánh mắt như mực, mũi cao thẳng tắp. Nhưng hắn cũng khác Việt Liêu Vương, không có vẻ nhàn tản mà thay bằng uy nghi, một cổ khí thế cưỡng chế đánh tới, trong bất tri bất giác hiển lộ thân phận đế vương.
Hoắc Kỳ liếc sơ qua nàng, biết hôm qua nàng mới vừa bị phạt, có vẻ hơi chút suy yếu, váy áo trắng trong càng khiến phần yếu ớt tăng thêm vài phần. Trên gương mặt thanh nhã mộc mạc, lông mi buông xuống, tóc đen búi nhẹ, lẳng lặng mà đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt đẹp giống như... một khối mỹ ngọc không tì vết.
Mỹ ngọc không tì vết? Nghĩ đến điều đó liền có một tiếng cười khẽ, cảm thấy bốn chữ này áp lên trên người nàng thật sự vớ vẩn. "Đẹp" là thật, nhưng tuyệt không phải "Không tì vết".
"Vào đi thôi." Hoắc Kỳ hơi trầm khẩu khí, nói rồi thẳng thừng cất bước vào trong.
Nhìn hắn đi về phía giường, trong lòng Tịch Lan Vi càng thêm căng thẳng, bước chân di chuyển gian nan. Rất nhanh, hắn đã đi đến bên giường, xoay người ngồi xuống, Lan Vi lại vẫn còn cách xa hắn năm sáu bước.
Hoàng đế đánh giá nàng làm ra vẻ rụt rè, hơi nhướng mày, nặng nề hỏi chuyện mang theo mấy phần trào phúng: "Ngươi sợ hãi?"
Tịch Lan Vi dừng chân, gật gật đầu.
"Ồ." Một tiếng cười khẽ, Hoắc Kỳ đứng lên, đi bước một đến gần nàng, không hề thương hương tiếc ngọc, bỗng nhiên duỗi tay nâng phắt cằm nàng lên "Liên tiếp cầu kiến hai tháng, hôm qua còn xông vào điện của Đỗ Sung Hoa, còn giả bộ nhát gan làm gì?" Quả nhiên hắn cũng cho là nàng vì tranh sủng.
Tịch Lan Vi lui về sau non nửa bước, tránh thoát tay hắn, quỳ xuống. Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhìn nàng: "Làm gì?"
Lan Vi nghiêng đầu, tầm mắt hướng về cái bài cách đó không xa, trên mặt bàn có giấy và bút mực.
Hoắc Kỳ minh bạch ý tứ của nàng, nàng là có chuyện muốn nói, nhưng chỉ có thể viết ra. Trong lòng lại là không kiên nhẫn, vốn dĩ đã có chán ghét làm hắn càng thêm không kiên nhẫn đi chờ đợi. Mày nhăn lại, hờ hững trả cho nàng một câu: "Nói sai ngươi?"
Lan Vi khẽ giật mình, không gật đầu cũng không lắc đầu, im lặng mà chống đỡ.
Hoàng đế hào hoãn khẩu khí: "Nếu không sai, còn có cái gì để nói? Ngày mai trẫm còn phải lâm triều, đi ngủ trước."
Chán ghét đến độ lười nghe ý tứ nàng, thậm chí đều không cần nàng hầu hạ. Trong lòng Tịch Lan Vi trầm xuống, trong phút chốc hắn xoay người, nàng duỗi tay túm lấy, nhanh chóng nắm chặt vạt áo hắn.
Ấn đường Hoắc Kỳ nhảy dựng, hắn quay đầu lại, mắt lạnh nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ: "Buông tay."
Nơi đáy mắt Lan Vi thể hiện rõ nét hoảng sợ nhưng bàn tay run run vẫn trước sau không buông ra. Cuối cùng, nàng giãy giụa nâng đầu, tràn đầy cầu xin động động khẩu hình: "Bệ hạ..."
"Buông tay." Hoàng đế lặp lại một lần, thêm hai phần không vui, rõ ràng là phiền chán vô cùng. Tịch Lan Vi vẫn chưa động, trên tay càng nắm chặt.
Hai người cứ như vậy một lúc, một người không buông tay một người đi không được. Bỗng nhiên, Hoắc Kỳ đột nhiên vung tay lên, làm bộ muốn đánh nàng. Lan Vi thấy thế, trên mặt trắng bạch, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác tránh né, bàn tay níu vạt áo vẫn không thả lỏng ra chút nào, chấp nhận ăn cái tát này
Cũng đủ kiên cường...
Hoắc Kỳ tức đến bật cười trong lòng, cùng không thể thật sự động thủ đánh nàng. Vốn là do hai tháng này bị nàng phiền đến quá sức, triệu nàng tới đó là muốn cho nàng biết một vừa hai phải, không cần đâm đầu xông lung tung chỗ, thật sự không nghĩ tới lại cùng nàng nói nhảm thật nhiều, cũng không biết rốt cuộc muốn nói cái gì. Nhưng trước mắt...... Vẫn luôn bị nàng túm như vậy cũng không phải chuyện hay. Hoắc Kỳ thả tay xuống, nhìn vẻ mặt nàng chưa hết hoảng hồn, nhàn nhạt nói: "Ngươi cầu kiến tận hai tháng, tốt nhất cho trẫm một cái lý do thích hợp."
Lan Vi cúi thấp đầu, biết rõ lời hắn nói là có ý tứ gì, cũng biết rõ châm chọc trong đó. Nếu là một cái lý do không thể nào nói nổi, thanh danh tranh sủng tranh đến không từ thủ đoạn của nàng xem như rửa không sạch rồi.
Hoắc Kỳ trầm ngâm một lát, rốt cuộc gật đầu: "Đi đi."
Cũng muốn nhìn xem nàng sẽ viết cái lý do gì cho hắn.
Lan Vi dập đầu, khi đứng dậy, trên mặt thoáng qua nét vui sướng làm hai má phiếm hồng, vui sướng đến mức khiến Hoắc Kỳ cảm thấy có gì đó vừa vụt qua trong lòng.
-----------------------------------------
Ngày hôm nay Page LÃNH CUNG cán mốc 1111likes, số đẹp nên bổn cung đào hố mới nè hahaha
Mong bộ truyện này sẽ nhận được sự yêu thích từ các nàng như các bộ cung đấu khác của nhà ta <3
---------------------------------------------
Truyện thuộc thể loại nguyên sang (tác giả tự quyết định mọi thứ kể cả các phân vị và cấp bậc phi tần) nên các nàng ko cần thắc mắc với các phân vị lạ trong truyện đâu ạ
Danh sách chương
- Chương 1 Lần đầu gặp gỡ..
- Chương 2 Túi gấm..
- Chương 3 Cố nhân..
- Chương 4 Thăm viếng..
- Chương 5 Kim càng tán..
- Chương 6 Gây hấn..
- Chương 7 Đỗ thị..
- Chương 8 Giao dịch..
- Chương 9 Cha con..
- Chương 10 Linh Cơ..
- Chương 11 Minh ám..
- Chương 12 Vị..
- Chương 13 Tái hiện..
- Chương 14 So chiêu..
- Chương 15 Chuyển biến..
- Chương 16 Dưới hành lang..
- Chương 17 Sở Tuyên..
- Chương 18 Biện giải..
- Chương 19 Tranh luận kịch liệt..
- Chương 20 Hội chẩn..
- Chương 21 Vấn an..
- Chương 22 Sương mù..
- Chương 23 Biết..
- Chương 24 Nỗi lòng..
- Chương 25 Chất vấn..
- Chương 26 An tâm..
- Chương 27 Tin tưởng..
- Chương 28 Muốn tới..
- Chương 29 Tháng chạp..
- Chương 30 Thấy rõ..
- Chương 31 Đồng hành..
- Chương 32 Cùng điều tra..
- Chương 33 Thắt cổ tự tử..
- Chương 34 Phẩm canh..
- Chương 35 Trừ tịch..
- Chương 36 Hạ Nguyệt..
- Chương 37 Thiên vị..
- Chương 38 Ấn ký..
- Chương 39 Mất tích..
- Chương 40 Dấu chân..
- Chương 41 Chạm mặt đầy kinh hãi..
- Chương 42 Giữa hè..
- Chương 43 Hai bên..
- Chương 44 Gây rối..
- Chương 45 Người tới..
- Chương 46 Trước kia..
- Chương 47 Đánh nhau..
- Chương 48 Cơ hội nho nhỏ..
- Chương 49 Bàn cờ..
- Chương 50 Tích cực..
- Chương 51 Ngô gia..
- Chương 52 Lời đồn..
- Chương 53 Biến chuyển..
- Chương 54 Đùa giỡn..
- Chương 55 Xung đột..
- Chương 56 Tránh né..
- Chương 57 Ác mộng..
- Chương 58 Thổ lộ tình cảm..
- Chương 59 Hươu con..
- Chương 60 Học lần đầu..
- Chương 61 Hạt dẻ..
- Chương 62 Hồi cung..
- Chương 63 Mồi câu..
- Chương 64 Diễn..
- Chương 65 Tư Vân..
- Chương 66 Kinh ngạc nhận ra..
- Chương 67 Hóa giải..
- Chương 68 Bắt nạt..
- Chương 69 Nắm tay..
- Chương 70 Bụi bặm lạc định..
- Chương 71 Khẩu chiến..
- Chương 72 Trung thu..
- Chương 73 Vạch trần..
- Chương 74 Bày ra..
- Chương 75 Thông cảm..
- Chương 76 Vạch trần..
- Chương 77 Từ đầu đến cuối..
- Chương 78 Cao nhân..
- Chương 79 Màn thầu..
- Chương 80 Tự sát..
- Chương 81 An bài..
- Chương 82 Phong vị..
- Chương 83 Vạch trần..
- Chương 84 Nói rõ..
- Chương 85 Lời xăm..
- Chương 86 Nghi hoặc..
- Chương 87 Giải xăm..
- Chương 88 Tiểu Sương..
- Chương 89 Không để ý..
- Chương 90 Suy luận..
- Chương 91 Tiêu tan..
- Chương 92 Lại thấy..
- Chương 93 Thật giả..
- Chương 94 Giằng co..
- Chương 95 Vu oan..
- Chương 96 Tin không?..
- Chương 97 Biện pháp..
- Chương 98 Cấm túc..
- Chương 99 Đánh cờ..
- Chương 100 Mị Điềm..
- Chương 101 Chiêu dung..
- Chương 102 Chiêu nghi..
- Chương 103 Thuốc bột..
- Chương 104 Kinh sợ..
- Chương 105 Trần ai lạc định..
- Chương 106 Chữ viết để lại..
- Chương 107 Đột phát..
- Chương 108 Ép hỏi..
- Chương 109 Tìm người..
- Chương 110 Phóng lạc [1]..
- Chương 111 Gặp lại..
- Chương 112 Thân phận..
- Chương 113 Ra tay..
- Chương 114 Đối mặt..
- Chương 115 Lời âu yếm..
- Chương 116 Nổi gió..
- Chương 117 Bảo trọng..
- Chương 118 Hà Nguyệt..
- Chương 119 Hai người..
- Chương 120 Trong ngục..
- Chương 121 Kế sách thoát thân..
- Chương 122 Lưỡng nan..
- Chương 123 Di ngôn..
- Chương 124 Bình tĩnh..
- Chương 125 Thức tỉnh..
- Chương 126 Gió đông..
- Chương 127 Phía sau..
- Chương 128 Thăm viếng..
- Chương 129 Hoả hoạn..
- Chương 130 Giăng bẫy..
- Chương 131 Mượn cơ hội..
- Chương 132 Chờ đợi..
- Chương 133 Mạch ngầm..
- Chương 134 Cáo từ..
- Chương 135 Không tiếc thân mình..
- Chương 136 Thu thập..
- Chương 137 Lâm bồn..
- Chương 138 Nghiệm thân..
- Chương 139 Xoay chuyển..
- Chương 140 Huệ phi..
- Chương 141 Phiền lòng..
- Chương 142 Chúc mừng năm mới..
- Chương 143 Chuyện xưa..
- Chương 144 Tuyển tú..
- Chương 145 Thanh thản..
- Chương 146 Chiến thư..
- Chương 147 Nạn châu chấu..
- Chương 148 Kỳ quặc..
- Chương 149 Yêu phi..
- Chương 150 Chuyện xưa..
- Chương 151 Cành non..
- Chương 152 Bao vây con mồi..
- Chương 153 Giam cầm..
- Chương 154 Quấy phá..
- Chương 155 Thu Bạch..
- Chương 156 Bạch thị..
- Chương 157 Ban chết..
- Chương 158 Trương thị..
- Chương 159 Bóng đè..
- Chương 160 Mai phục..
- Chương 161 Khổ tâm..
- Chương 162 Cho phép xuất giá..
- Chương 163 Đoàn viên..
- Chương 164 Tranh luận..
- Chương 165 Tuyên Thất điện..
- Chương 166 Binh quyền..
- Chương 167 Từ quan..
- Chương 168 Hổ phù..
- Chương 169 Khánh sinh..
- Chương 170 Trù bị..
- Chương 171 Có thai..
- Chương 172 Thần y..
- Chương 173 Túy ông..
- Chương 174 Bái sư..
- Chương 175 Thành thật..
- Chương 176 Thẳng thắn..
- Chương 177 Thông suốt..
- Chương 178 Đại hôn..
- Chương 179 An tĩnh..
- Chương 180 Kết thúc..
- Chương 181 Trong bóng tối (1)..
- Chương 182 Trong bóng tối (2)..
- Chương 183 Trong bóng tối (3)..
- Chương 184 Trong bóng tối (Kết)..
- Chương 185 Trường mệnh nữ..
- Chương 186 Quá trình tình yêu của Hươu huynh..