
Legend Of The Mystery Hero
Tổng số chương: 59
Ánh trăng huyền ảo.
Cái giá lạnh của nước.
Sự tối tăm của biển sâu.
Thật yên bình và cô độc, tôi vừa yêu vừa ghét nó. Tại sao ư? Tôi cũng không rõ.
Tất cả đều chỉ là những hình ảnh mơ hồ chảy nhẹ qua tâm trí.
Đây là mơ ư?
Không...nếu đây là mơ thì sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đều chân thật thế này? Tại sao tôi có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi lồng ngực mình thế này?
"Nè Kazuto, đến lúc thức dậy rồi đó."
Phá tan sự tĩnh lặng nơi đây là lời thì thầm của một người con gái. Thật dịu dàng và ấm áp biết bao, giọng của người thiếu nữ ấy như xua tan hết cái giá lạnh quanh tôi.
Nhưng kì lạ thay...dù rất đỗi quen thuộc...ấy vậy mà tôi lại không thể nhớ ra đó là ai.
Người mà tôi không muốn quên.
Người mà tôi không được phép quên.
Là ai...?
Một giấc mơ kì lạ.
Từ từ hé mở hai mí mắt nặng trĩu của mình, hiện hữu trước mặt tôi là một cái trần xám xịt và lạnh lẽo.
Mình đã ngủ được bao lâu rồi?
Hít một hơi thật sâu để lấy chút oxi cho não hoạt động, tôi từ từ ngồi dậy và vươn đôi vai mỏi mệt của mình.
Đảo đôi mắt ngái ngủ bản thân khắp nơi đây, xung quanh tôi cũng không có gì khác ngoài bốn bức tường phằng lì. Không, còn kì lạ hơn thế. Trên dưới hay trái phải, "căn phòng" trông không phẳng lì đến độ nhẵn bóng, vậy mà vẫn tồn tại một luồng sáng huyền ảo soi khắp chốn này.
Mình...vẫn đang mơ à?
Trước sự hoài nghi của bản thân, tôi đưa tay lên và véo má mạnh một cái. Đau! Tức là đây chắc chắn là thực tại...nhưng nếu vậy thì sao tôi lại tỉnh dậy ở đây?
"Đáng nhẽ là mình đang ở...đâu nhỉ?"
Lúc này bản thân mới ngớ ra, rằng tôi không thể nhớ ra được chút gì về khoảng thời gian trước khi tỉnh dậy ở nơi đây.
Không đúng...vẫn còn gì đó...là khung cảnh tôi đang dần chìm xuống biển. Phải, mọi cảm giác mơ hồ lúc đó, một giấc mơ thì không thể nào đem lại được.
Khoan...vậy tức là...mình đã chết rồi ư?
Không không không, làm gì có chuyện đấy được.
Quả thực, nếu mà đã chết rồi thì lấy đâu ra cái cơ thể vật lí vẫn đang ngồi như thằng ngáo này của tôi chứ.
Vậy nếu suy xét kĩ thì có nghĩa là tôi đã gặp tai nạn? Và sau đó thì sao? Tôi được cứu rồi bị ném vô đây? Nếu là thế thì vì lí do gì?
Tôi nhẹ lắc đầu và cố rũ bỏ hết đống câu hỏi kia, bởi nếu cứ nghĩ bừa về mấy trường hợp có thể xảy ra thì chắc sẽ hết cả ngày mất. Thế nên hiện giờ, bản thân cần xét đến những thứ đã biết trước đã.
Xem nào...
Theo cái độ "rỗng" của não tôi lúc này, thì có thể nói là bản thân nhớ được vài kiến thức cơ bản. Ví dụ từ những thứ vụn vặt như nhiệt độ trung bình của cơ thể người là khoảng 37 độ. Đến mấy thứ vừa phức tạp vừa mơ hồ như cấu tạo màu đen, hoặc là tổ hợp đầy đủ của các màu khác nhau của các chất màu, hoặc là sự vắng mặt của các thành phần tạo ra ánh sáng. Nhưng kì lạ là tôi không thể nhớ được nguồn gốc của những thứ đó, hay bản thân vì sao mà bản thân biết được.
Phiền phức làm sao, cái kiểu nửa nhớ nửa quên này cứ như màn tra tấn tâm lí người ta vậy. Mà nhờ ơn nó nên tôi chỉ nhớ được nổi mỗi một thứ về bàn thân, đó là cái tên.
Harukiri Kazuto.
"Phù..."
Thở dài một hơi, tôi đứng dậy và thử hét lên cầu cứu.
"Có ai không?"
"..."
Không hề có một ai đáp lại, mà thay vào đó là sự im lặng đến sởn da gà của căn phòng. Đương nhiên rồi, nếu xảy ra trường hợp có "cứu nhân" thì ắt hẳn tôi đã không tỉnh dậy giữa cái chốn âm u này rồi.
Gạt nỗi thất vọng sang một bên, tôi bắt đầu lục tìm lối thoát quanh đây.
Dù mọi phía đều là những bức tường phẳng lì, nhưng việc nơi đây tồn tại luồng sáng đã chứng tỏ đâu đó sẽ có một khe hở. Hoặc nếu may mắn hơn nữa là hẳn một cái công tắc mở ra lối thoát bí mật.
Mong ước là vậy, nhưng thực tế thì ngược lại. Tôi đã đi đi lại lại tầm mấy chục phút rồi, ấy vậy mà vẫn không thể tìm thấy nổi ít nhất một vết xước trên đống bề mặt phẳng chết tiệt này.
Chẳng lẽ luồng sáng xuất hiện từ hư không?
Nghĩ đến đây tôi chợt cảm thấy ớn lạnh, bởi nếu nghi ngờ của bản thân là thật thì đây sẽ chẳng khác gì một câu chuyện kinh dị mà nhân vật chết đầu tiên trong đó là tôi.
Đột nhiên, từ hư không, một cánh cửa gỗ xuất hiện ngay giữa bức tường ở trước mặt tôi.
Phần lo sợ, phần tò mò, tôi lấy hết can đam và tiến gần đến nó. Nhìn qua loa thì trông nó giống như một cánh cửa bình thường như bao cánh cửa khác. Nhưng biết đâu, nó sẽ mọc thêm cái mồm khổng lồ và nuốt chửng tôi ngay giây tiếp theo thì sao?
"Híc..."
Còn hai bước, rồi một bước, tôi dừng lại ở khoảng nửa mét trước cái cửa và vươn tay ra chạm vào nó.
"..."
Khoảnh khắc nhận ra nó hoàn toàn bình thường, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Tôi khẽ chạm vào tay nắm cửa và dừng lại ngay sau đó. Vì sao ư? Bởi lúc này đây, sự hoài nghi nặng nề về những gì tồn tại phía sau cánh cửa đang bủa vây lấy bản thân.
Nhưng đây là lối thoát duy nhất...
Trấn tĩnh lại bản thân, tôi chầm chậm xoay tay nắm cửa và mở ra.
Và ngay tại giây phút đó, trong thâm tâm tôi, đã có gì đó thay đổi. Nhưng nó lại quá mơ hồ để bản thân có thể xác định được.
Sáng quá!
Nheo mắt lại vì ánh sáng chói loá, tôi từ từ tiến bước cho đến khi chắc chắn là mình đã ra khỏi căn phòng đó. Và khi mà bản thân thích nghi được với luồng sáng mạnh mẽ kia, thì tôi đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt.
Bầu trời trong xanh trải dài đến vô tận, những đám mây trắng to lớn trông như toà nhà khổng lồ đang nhẹ nhàng trôi theo gió. Mọi thứ xung quanh tôi bấy giờ hoàn toàn đối nghịch với sự ảm đạm, u tối của căn phòng kia.
Thả lỏng tâm trí của mình, tôi hít vào thở ra thật chậm rãi để tận hưởng cái tiết trời mát mẻ và thanh bình này.
Phải rồi! Cánh cửa. Sẽ ra sao nếu mình quay trở lại đó?
Nhưng đáng buồn thay, khi bản thân quay mặt lại thì cánh cửa đó đã biến mất mà không để lại một vết tích gì. Và giờ vật duy nhất tồn tại trước mặt tôi chỉ là một đám mây nhỏ trôi lơ lửng.
Hình như nó hơi gần thì phải...
Nghĩ đến đây thì bản thân mới ngớ ra một điều, mà chắc chắn, tôi chẳng mong nó là hiện thực chút nào. Mong ước rằng tất cả đều là do tưởng tượng quá lên, tôi chầm chậm hướng nhìn xuống chân mình.
"A...Aaaa!"
Giật bắn mình và hét toáng lên trong hoảng sợ, tôi trượt chân và ngã đập mông xuống phần "sàn" vô hình này.
"Đau..."
Dù rằng trong đầu đang có hàng loạt câu hỏi về điều kì lạ này, xong vì quá sợ nên bản thân không tài nào suy nghĩ thông thoáng được. Và càng nhìn thì chân tay tôi ngày một run hơn, đến nỗi tứ chi đều mềm nhũn như cao su.
Cao...cao vãi...
Nhưng rồi một điều thú vị đã đập vào mắt tôi và giúp tôi tạm quên đi cái nỗi sợ kia. Phải, "điều thú vị" đó, chính là khung cảnh của một toà thành cổ kính to lớn, sừng sững giữa một khu rừng đại ngàn. Nếu ở trên mà bản thân đã nhìn thấy to cỡ vậy rồi thì tôi tự hỏi, liệu nó sẽ to cỡ nào khi tôi đứng gần nó.
"Khung cảnh tuyệt đẹp! Ta nói đúng chứ?"
Một giọng nói đột nhiên cất lên khiến tôi giật mình và ngay lập tức đứng bật dậy, ngoảnh lại phía sau.
"Ông...là ai?"
Đó là một ông lão mặc một bộ yukata màu xanh đậm với viền đen ở cổ, không, gọi là "ông lão" thì có vẻ không đúng lắm. Ngoài mái tóc bạc và bộ râu rậm ra thì ông ta còn rất lực lưỡng nữa. Cứ như thể là ông ta có thể dễ dàng nhắc bổng cái cơ thể gầy gò này của tôi chỉ bằng một tay vậy.
"Ta ư? Ta không là ai cả. Và nhóc cũng không cần biết làm gì."
Với một người gặp lần đầu thì cái cách ông ta nói chuyện, có thể nói là thoáng đến khó hiểu. Nhưng không ngoại trừ trường hợp là, tôi đã từng gặp ông ta trước đây rồi. Dù là cái nào thì sự hiện diện của ông ta cũng đủ khiến tôi an tâm hơn phần nào.
Sao tôi lại cảm thấy như vậy nhỉ? Có lẽ vì nụ cười hiền dịu của ông ta? Không, nếu chỉ có vậy thì sẽ không thể xoá hết những ngờ vực trong tôi được. Vậy thì chắc là do mong muốn có ai đó để giải thích những câu hỏi trong đầu bản thân? Hoặc tình hình của ông ta cũng có thể giống như tôi, bị "ném" vào căn phòng lạ kì kia.
Ánh trăng huyền ảo.
Cái giá lạnh của nước.
Sự tối tăm của biển sâu.
Thật yên bình và cô độc, tôi vừa yêu vừa ghét nó. Tại sao ư? Tôi cũng không rõ.
Tất cả đều chỉ là những hình ảnh mơ hồ chảy nhẹ qua tâm trí.
Đây là mơ ư?
Không...nếu đây là mơ thì sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đều chân thật thế này? Tại sao tôi có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi lồng ngực mình thế này?
"Nè Kazuto, đến lúc thức dậy rồi đó."
Phá tan sự tĩnh lặng nơi đây là lời thì thầm của một người con gái. Thật dịu dàng và ấm áp biết bao, giọng của người thiếu nữ ấy như xua tan hết cái giá lạnh quanh tôi.
Nhưng kì lạ thay...dù rất đỗi quen thuộc...ấy vậy mà tôi lại không thể nhớ ra đó là ai.
Người mà tôi không muốn quên.
Người mà tôi không được phép quên.
Là ai...?
Một giấc mơ kì lạ.
Từ từ hé mở hai mí mắt nặng trĩu của mình, hiện hữu trước mặt tôi là một cái trần xám xịt và lạnh lẽo.
Mình đã ngủ được bao lâu rồi?
Hít một hơi thật sâu để lấy chút oxi cho não hoạt động, tôi từ từ ngồi dậy và vươn đôi vai mỏi mệt của mình.
Đảo đôi mắt ngái ngủ bản thân khắp nơi đây, xung quanh tôi cũng không có gì khác ngoài bốn bức tường phằng lì. Không, còn kì lạ hơn thế. Trên dưới hay trái phải, "căn phòng" trông không phẳng lì đến độ nhẵn bóng, vậy mà vẫn tồn tại một luồng sáng huyền ảo soi khắp chốn này.
Mình...vẫn đang mơ à?
Trước sự hoài nghi của bản thân, tôi đưa tay lên và véo má mạnh một cái. Đau! Tức là đây chắc chắn là thực tại...nhưng nếu vậy thì sao tôi lại tỉnh dậy ở đây?
"Đáng nhẽ là mình đang ở...đâu nhỉ?"
Lúc này bản thân mới ngớ ra, rằng tôi không thể nhớ ra được chút gì về khoảng thời gian trước khi tỉnh dậy ở nơi đây.
Không đúng...vẫn còn gì đó...là khung cảnh tôi đang dần chìm xuống biển. Phải, mọi cảm giác mơ hồ lúc đó, một giấc mơ thì không thể nào đem lại được.
Khoan...vậy tức là...mình đã chết rồi ư?
Không không không, làm gì có chuyện đấy được.
Quả thực, nếu mà đã chết rồi thì lấy đâu ra cái cơ thể vật lí vẫn đang ngồi như thằng ngáo này của tôi chứ.
Vậy nếu suy xét kĩ thì có nghĩa là tôi đã gặp tai nạn? Và sau đó thì sao? Tôi được cứu rồi bị ném vô đây? Nếu là thế thì vì lí do gì?
Tôi nhẹ lắc đầu và cố rũ bỏ hết đống câu hỏi kia, bởi nếu cứ nghĩ bừa về mấy trường hợp có thể xảy ra thì chắc sẽ hết cả ngày mất. Thế nên hiện giờ, bản thân cần xét đến những thứ đã biết trước đã.
Xem nào...
Theo cái độ "rỗng" của não tôi lúc này, thì có thể nói là bản thân nhớ được vài kiến thức cơ bản. Ví dụ từ những thứ vụn vặt như nhiệt độ trung bình của cơ thể người là khoảng 37 độ. Đến mấy thứ vừa phức tạp vừa mơ hồ như cấu tạo màu đen, hoặc là tổ hợp đầy đủ của các màu khác nhau của các chất màu, hoặc là sự vắng mặt của các thành phần tạo ra ánh sáng. Nhưng kì lạ là tôi không thể nhớ được nguồn gốc của những thứ đó, hay bản thân vì sao mà bản thân biết được.
Phiền phức làm sao, cái kiểu nửa nhớ nửa quên này cứ như màn tra tấn tâm lí người ta vậy. Mà nhờ ơn nó nên tôi chỉ nhớ được nổi mỗi một thứ về bàn thân, đó là cái tên.
Harukiri Kazuto.
"Phù..."
Thở dài một hơi, tôi đứng dậy và thử hét lên cầu cứu.
"Có ai không?"
"..."
Không hề có một ai đáp lại, mà thay vào đó là sự im lặng đến sởn da gà của căn phòng. Đương nhiên rồi, nếu xảy ra trường hợp có "cứu nhân" thì ắt hẳn tôi đã không tỉnh dậy giữa cái chốn âm u này rồi.
Gạt nỗi thất vọng sang một bên, tôi bắt đầu lục tìm lối thoát quanh đây.
Dù mọi phía đều là những bức tường phẳng lì, nhưng việc nơi đây tồn tại luồng sáng đã chứng tỏ đâu đó sẽ có một khe hở. Hoặc nếu may mắn hơn nữa là hẳn một cái công tắc mở ra lối thoát bí mật.
Mong ước là vậy, nhưng thực tế thì ngược lại. Tôi đã đi đi lại lại tầm mấy chục phút rồi, ấy vậy mà vẫn không thể tìm thấy nổi ít nhất một vết xước trên đống bề mặt phẳng chết tiệt này.
Chẳng lẽ luồng sáng xuất hiện từ hư không?
Nghĩ đến đây tôi chợt cảm thấy ớn lạnh, bởi nếu nghi ngờ của bản thân là thật thì đây sẽ chẳng khác gì một câu chuyện kinh dị mà nhân vật chết đầu tiên trong đó là tôi.
Đột nhiên, từ hư không, một cánh cửa gỗ xuất hiện ngay giữa bức tường ở trước mặt tôi.
Phần lo sợ, phần tò mò, tôi lấy hết can đam và tiến gần đến nó. Nhìn qua loa thì trông nó giống như một cánh cửa bình thường như bao cánh cửa khác. Nhưng biết đâu, nó sẽ mọc thêm cái mồm khổng lồ và nuốt chửng tôi ngay giây tiếp theo thì sao?
"Híc..."
Còn hai bước, rồi một bước, tôi dừng lại ở khoảng nửa mét trước cái cửa và vươn tay ra chạm vào nó.
"..."
Khoảnh khắc nhận ra nó hoàn toàn bình thường, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Tôi khẽ chạm vào tay nắm cửa và dừng lại ngay sau đó. Vì sao ư? Bởi lúc này đây, sự hoài nghi nặng nề về những gì tồn tại phía sau cánh cửa đang bủa vây lấy bản thân.
Nhưng đây là lối thoát duy nhất...
Trấn tĩnh lại bản thân, tôi chầm chậm xoay tay nắm cửa và mở ra.
Và ngay tại giây phút đó, trong thâm tâm tôi, đã có gì đó thay đổi. Nhưng nó lại quá mơ hồ để bản thân có thể xác định được.
Sáng quá!
Nheo mắt lại vì ánh sáng chói loá, tôi từ từ tiến bước cho đến khi chắc chắn là mình đã ra khỏi căn phòng đó. Và khi mà bản thân thích nghi được với luồng sáng mạnh mẽ kia, thì tôi đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt.
Bầu trời trong xanh trải dài đến vô tận, những đám mây trắng to lớn trông như toà nhà khổng lồ đang nhẹ nhàng trôi theo gió. Mọi thứ xung quanh tôi bấy giờ hoàn toàn đối nghịch với sự ảm đạm, u tối của căn phòng kia.
Thả lỏng tâm trí của mình, tôi hít vào thở ra thật chậm rãi để tận hưởng cái tiết trời mát mẻ và thanh bình này.
Phải rồi! Cánh cửa. Sẽ ra sao nếu mình quay trở lại đó?
Nhưng đáng buồn thay, khi bản thân quay mặt lại thì cánh cửa đó đã biến mất mà không để lại một vết tích gì. Và giờ vật duy nhất tồn tại trước mặt tôi chỉ là một đám mây nhỏ trôi lơ lửng.
Hình như nó hơi gần thì phải...
Nghĩ đến đây thì bản thân mới ngớ ra một điều, mà chắc chắn, tôi chẳng mong nó là hiện thực chút nào. Mong ước rằng tất cả đều là do tưởng tượng quá lên, tôi chầm chậm hướng nhìn xuống chân mình.
"A...Aaaa!"
Giật bắn mình và hét toáng lên trong hoảng sợ, tôi trượt chân và ngã đập mông xuống phần "sàn" vô hình này.
"Đau..."
Dù rằng trong đầu đang có hàng loạt câu hỏi về điều kì lạ này, xong vì quá sợ nên bản thân không tài nào suy nghĩ thông thoáng được. Và càng nhìn thì chân tay tôi ngày một run hơn, đến nỗi tứ chi đều mềm nhũn như cao su.
Cao...cao vãi...
Nhưng rồi một điều thú vị đã đập vào mắt tôi và giúp tôi tạm quên đi cái nỗi sợ kia. Phải, "điều thú vị" đó, chính là khung cảnh của một toà thành cổ kính to lớn, sừng sững giữa một khu rừng đại ngàn. Nếu ở trên mà bản thân đã nhìn thấy to cỡ vậy rồi thì tôi tự hỏi, liệu nó sẽ to cỡ nào khi tôi đứng gần nó.
"Khung cảnh tuyệt đẹp! Ta nói đúng chứ?"
Một giọng nói đột nhiên cất lên khiến tôi giật mình và ngay lập tức đứng bật dậy, ngoảnh lại phía sau.
"Ông...là ai?"
Đó là một ông lão mặc một bộ yukata màu xanh đậm với viền đen ở cổ, không, gọi là "ông lão" thì có vẻ không đúng lắm. Ngoài mái tóc bạc và bộ râu rậm ra thì ông ta còn rất lực lưỡng nữa. Cứ như thể là ông ta có thể dễ dàng nhắc bổng cái cơ thể gầy gò này của tôi chỉ bằng một tay vậy.
"Ta ư? Ta không là ai cả. Và nhóc cũng không cần biết làm gì."
Với một người gặp lần đầu thì cái cách ông ta nói chuyện, có thể nói là thoáng đến khó hiểu. Nhưng không ngoại trừ trường hợp là, tôi đã từng gặp ông ta trước đây rồi. Dù là cái nào thì sự hiện diện của ông ta cũng đủ khiến tôi an tâm hơn phần nào.
Sao tôi lại cảm thấy như vậy nhỉ? Có lẽ vì nụ cười hiền dịu của ông ta? Không, nếu chỉ có vậy thì sẽ không thể xoá hết những ngờ vực trong tôi được. Vậy thì chắc là do mong muốn có ai đó để giải thích những câu hỏi trong đầu bản thân? Hoặc tình hình của ông ta cũng có thể giống như tôi, bị "ném" vào căn phòng lạ kì kia.
Danh sách chương
- Chương 1 C1: Chapter 1 (remaking) (gộp Lại Từ Chap 1+2 Cũ).
- Chương 2 C2: Chapter 2 (remaking) (gộp Lại Từ Chap 3+4 Cũ).
- Chương 3 C3: Tới Vương Quốc Surima.
- Chương 4 C4: Bài Kiểm Tra.
- Chương 5 C5: Lễ Hội Sumary- Ngày 1- Ngày Kì Lạ Của Kaito Và Mika.
- Chương 6 C6: Lễ Hội Sumary- Ngày 2- Giải Đấu K.o.t.b.c.
- Chương 7 C7: Lễ Hội Surima- Ngày 3- Trận Bán Kết Khốc Liệt.
- Chương 8 C8: Lễ Hội Sumary- Ngày 3- Nguồn Gốc Cơn Mưa.
- Chương 9 C9: Bắt Đầu Chuyến Đi Luyện Tập.
- Chương 10 C10: Bí Mật Về Ngọn Lửa Và Bắt Đầu Trận Cướp Cờ.
- Chương 11 C11: Nữ Thợ Săn Quỷ Bí Ẩn.
- Chương 12 C12: Kết Thúc Trận Đấu Băng Giá.
- Chương 13 C13: Lễ Hội Hè, Sự Cố Bất Ngờ.
- Chương 14 C14: Trận Địa Của Bóng Đêm.
- Chương 15 C15: Lễ Hội Pháo Hoa Của Kaito Và Mika.
- Chương 16 C16: Tiếng Vang Của Sấm.
- Chương 17 C17: Linh Hồn Tại Trường Học Ma.
- Chương 18 C18: Ảo Ảnh Của Kí Ức (1).
- Chương 19 C19: Ảo Ảnh Của Kí Ức (2).
- Chương 20 C20: Buổi Lọc Người Bất Ngờ Và Trận Đấu Luyện Tập Không Cân Sức.
- Chương 21 C21: Cuộc Đụng Độ Đầy Khó Nhằn Và Người Khổng Lồ Bằng Đá.
- Chương 22 C22: Cuộc Chiến Với Khổng Lồ Đá.
- Chương 23 C23: Trận Chiến Trong Sương Mù.
- Chương 24 C24: Pha Trả Đũa Của Kaito.
- Chương 25 C25: Lưỡi Kiếm Và Mũi Tên.
- Chương 26 C26: Trung Tâm Vương Quốc.
- Chương 27 C27: Trận Đấu Đầu Tiên.
- Chương 28 C28: Tinh Thần Võ Sĩ.
- Chương 29 C29: Ngày Của Chúng Tôi.
- Chương 30 C30: Dấu Hiệu.
- Chương 31 C31: Cố Lên! Kaito, Rin.
- Chương 32 C32: Sự Bắt Đầu Của Hỗn Loạn.
- Chương 33 C33: Hắc Pháp Sư- Những Kẻ Bắt Cóc.
- Chương 34 C34: Lên Đường.
- Chương 35 C35: Lời Nói Dối.
- Chương 36 C36: Những Nỗi Buồn Giấu Kín.
- Chương 37 C37: Tiến Vào.
- Chương 38 C38: Bóng Đêm Trỗi Dậy.
- Chương 39 C39: Vua Và Kẻ Thờ Phụng.
- Chương 40 C40: Cuộc Hội Ngộ.
- Chương 41 C41: Màn Đêm Ồn Ào.
- Chương 42 C42: Sự Thật Một Trăm Năm Trước (1).
- Chương 43 C43: Sự Thật Một Trăm Năm Trước (2).
- Chương 44 C44: Hang Động Tử Thần.
- Chương 45 C45: Mê Cung Máu.
- Chương 46 C46: Hezadon.
- Chương 47 C47: Buổi Chuẩn Bị.
- Chương 48 C48: Lời Nói Dở Dang.
- Chương 49 C49: Hồi Ức (1).
- Chương 50 C50: Hồi Ức (2).
- Chương 51 C51: Thần Hộ Vệ.
- Chương 52 C52: Lời Kêu Gọi Của Chiến Tranh.
- Chương 53 C53: Những Sợi Thép Ma Pháp.
- Chương 54 C54: Bạo Long Vương Garmadon.
- Chương 55 C55: Thử Thách.
- Chương 56 C56: Cuộc Chiến Của Lời Tiên Tri, Bắt Đầu!.
- Chương 57 C57: Cuộc Đột Kích.
- Chương 58 C58: (end Of Arc 1) Một Khởi Đầu Mới.
- Chương 59 C59: Thông Báo (1).