
LIÊN HOA LÂU - Tập 1
Tổng số chương: 7
Khách điếm Tiểu Miên, thành Thường Châu.
Đêm mười bảy tháng Sáu, canh ba.
Tổng phiêu đầu của Hạc Hành tiêu cục(*) TrìnhVân Hạc áp tải mười sáu hòm vàng bạc châu báu lên đường đã hai ngày nay. Suốt dọc đường đi mọi việc diễn ra suôn sẻ bình an, nhưng tinh thần ông căng thẳng mệt mỏi vô cùng. Ông vốn đã ngủ thiếp đi rồi, không biết tại sao đột nhiên tỉnh lại.
(*) Tiêu cục: Cơ quan, tổ chức tư nhân thời xưa nhận hộ tống hàng hóa từ nơi này tới nơi khác.
Căn phòng tối đen tĩnh lặng như tờ.
Ngoài cửa sổ… có tiếng hát.
Từng luồn âm thanh xa tít thăm thẳm vọng về, giống như ai đó đang hát vô cùng say sưa, nhưng âm điệu thật kì quái… giọng hát như thể… được hát từ một cái lưỡi đã bị cắt.
Trình Vân Hạc mở trừng mắt, nhìn về phía cửa sổ đối diện với giường đang nằm. Trong bóng tối, những cái bóng lờ mờ lơ lửng màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện, lúc gần lúc xa, lại chỉ trên cánh cửa sổ đối diện giường ông mới có. ngoài, tiếng hát vẫn văng vẳng xa xôi, kẻ bị cắt lưỡi kia đang hát một khúc ca thê lương ai oán mà người sống không thể nào hiểu được.
Trình Vân Hạc đã luyện võ công gần bốn mươi năm nay, tai mắt mặc dù không phải loại tốt nhất trong giang hồ song chẳng tới nỗi kém cỏi, nhưng ông… không nghe thấy bất kì âm thanh nào của “con người”. Gió hun hút luồn qua khe cửa chưa đóng kín, ông mở trừng mắt nhìn về phía khung cửa sổ có những cái bóng màu xanh biếc lập lờ kia. Đây là lần đầu tiên trong đời ông nghĩ đến một từ: “Ma?”
Liên Hoa Lâu Vân Cát Tường
Trời xanh mây trắng, càn khôn xán lạn.
Trấn Bính Sơn là vùng đất nhỏ không có gì hấp dẫn, không có kì trân dị bảo cũng chẳng địa linh nhân kiệt. Giống đại đa số những vùng đất khác trên giang hồ, dân chúng nơi đây rất thuần hậu, hoa màu trồng lên thì xác xơ cằn cỗi, nước sông vẩn đục, cũng chẳng có mấy đề tài mởi mẻ hấp dẫn để ngồi chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu… Chính vì thú vui quá ít nên hễ có chuyện là mọi người đều rôm rả bàn tán rất lâu. Huống hồ gần đây lại xảy ra một chuyện vô cùng kì lạ.
Chuyện là thế này: ngày mười tám tháng Sáu, khi những người ở trấn Bính Sơn mở cửa quét đường, đột nhiên phát hiện ra trên con đường quen thuộc hàng ngày xuất hiện một tòa lầu hai tầng bằng gỗ. Tòa lầu này không hề thấp, bên trong không những ở được mà còn có thể sống rất thoải mái. Cả tòa lầu được làm hoàn toàn bằng gỗ, trên đó chạm trổ những hoa văn vô cùng đẹp mắt và tinh xảo, kể cả có là người mù cũng vẫn sờ soạng biết được trên đó khắc liên hoa và tường vân(*).
(*) Liên hoa: Hoa sen. Tường vân: mây lành.
Sau khi bàn luận cả nửa ngày, vài người tinh mắt cuối cùng cũng nhận ra tòa lầu này “đột ngột xuất hiện” như thế nào. Thì ra kết cấu tổng thể của nó là một tòa lầu, nhưng không hề đóng thẳng xuống đất… Tóm lại, tòa lầu này được người ta dùng xe kéo tới đường phố trong trấn Bính Sơn của họ, đặt ở đó. Mọi người xì xào bàn tán, không hiểu kẻ đột nhiên kéo cả tòa lầu bằng gỗ đến đặt trên đường vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này rốt cuộc có dụng ý gì, không lẽ hắn định dùng làm miếu thổ địa cho trấn Bính Sơn? Nói ra mới nhớ, miếu thổ địa của trấn Bính Sơn hương lụi khói tàn, không được tu sửa đã nhiều năm nay…
Vụ việc được bàn tán xôn xao suốt ba ngày, cho tới khi có một người làm nghề áp tiêu cho tiêu cục tình cờ về nhà, vừa nhìn thấy tòa lầu đã kinh ngạc thất sắc, điên cuồng hét lên một tiếng ngay tại chỗ:
- Lầu Cát Tường!
Sau đó ông ta cũng chẳng màng về nhà, quay đầu bỏ chạy, suốt dọc đường cứ gào thét “Lầu Cát Tường!”. Đột nhiên căn lầu này bị coi là lầu ma, những người nhìn thấy nó sẽ phát điên.
Cho tới bảy ngày sau, người áp tiêu đó đem theo tất cả đám người trong tiêu cục quay về trấn Bính Sơn, lúc ấy mọi người ở đây mới biết thì ra tòa lầu này chẳng phải lầu ma lầu quỷ gì cả mà còn là một tòa lầu may mắn, cực kì may mắn.
“Lầu Liên Hoa vân cát tường” là một y quán. Chủ nhân của nó họ Lý, tên là Liên Hoa.
Lý Liên Hoa là người thế nào? Thực ra trên giang hồ chẳng ai biết về hắn. Lai lịch học vấn không ai rõ, võ công cao thấp chẳng ai hay, tuổi tác lớn bé thế nào, ngay cả diện mạo xấu đẹp cũng chưa ai từng biết. Người này xuất hiện trên giang hồ đã sáu năm nay, tổng cộng chỉ làm có hai việc, mà hai việc này lại khiến “lầu Liên Hoa vân cát tường” trở thành truyền thuyết khiến người trong giang hồ tò mò nhất.
Hai việc đó như sau: Việc thứ nhất là cứu sống Thi Văn Tuyệt - kẻ được mệnh danh là “Hạo Thủ Cùng Kinh”(*), Trạng nguyên trong giới võ lâm, trong khi quyết đấu với người khác đã bị trọng thương mà chết, thậm chí đã được đem chôn nhiều ngày. Việc thứ hai là cứu sống Hạ Lan Thiết, “Thiết Tiêu Đại Hiệp”, chết vì rơi xuống núi, xương cốt toàn thân gãy vụn, cũng đã được chôn cất nhiều ngày.
(*) Hạo thủ cùng kinh: Nghiên cứu kinh điển đến già; Bạc đầu với kinh sách.
Chỉ riêng hai việc đó thôi đã khiến Lý Liên Hoa trở thành nhân vật được người trong giới giang hồ muốn kết giao và làm quen nhất, huống hồ hắn còn có một căn nhà cổ quái có thể vác theo bất cứ khi nào nếu muốn. Điều này giúp Lý Liên Hoa trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết.
Tổng tiêu đầu của Hạc Hành tiêu cục đem theo toàn bộ người trong tiêu cục vội vội vàng vàng thúc ngựa tới trấn Bính Sơn, sau ba ngày tắm rửa đốt hương, cuối cùng họ run run rẩy rẩy dâng lên tòa lầu bằng gỗ nam(*) được chạm trổ tinh tế một tấm thiếp xin gặp mặt: Trình Vân Hạc của Hạc Hành tiêu cục có chuyện quan trọng muốn bái kiến.
(*) Gỗ nam: Cây nam, thân cao hơn mười trượng, lá dài hình bầu dục, hoa xanh lục nhạt, quả đen, gỗ chắc và thơm, dùng làm cột nhà rất tốt.
Tấm thiếp đó được nhét vào qua khe cửa sổ.
Toàn tiêu cục khắp từ trên xuống dưới tổng cộng khoảng bốn mươi năm mươi người đứng bên ngoài đợi cùng Trình Vân Hạc, cứ như trong lầu kia có Diêm La Vương đang hành hình… Rất nhanh, từ trong căn lầu gỗ im ắng như không có người ở kia bỗng phát ra những tiếng “cọt kẹt” rất khẽ. Toàn bộ Hạc Hành tiêu cục nín thở, ngay cả người đi đường cũng đứng im, mở to mắt chờ đợi xem từ trong căn lầu ấy sẽ xuất hiện thứ quỷ quái thế nào.
Cánh cửa gỗ được mở ra, nhưng không mở chậm rãi giống như trong tưởng tượng của đám người. Từ bên trong “soạt” một tiếng, một đám bụi đất hất ra, bay tứ tung khắp mặt khắp đầu Trình Vân Hạc, người ở trong nhà thốt lên “ái chà”, sau đó đầy khiêm nhường nói:
- Đang quét dọn sắp xếp lại đồ đạc, không biết bên ngoài có khách đứng chờ, thật xấu hổ xấu hổ quá.
Mặt mày đầu tóc đầy bụi đất, đám người của Hạc Hành tiêu cục kinh ngạc nhìn kẻ cầm chổi đứng ở cửa, trên cây chổi còn kẹp một tấm thiếp màu đỏ nhức mắt. Hắn khá trẻ, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai bảy hai tám, nếu không phải trên người hắn mặc một bộ đồ bằng vải màu xám xịt thì có lẽ trông còn trẻ hơn. Da trắng, dung mạo nho nhã, nhưng diện mạo không anh tuấn tới mức khiến người khác gặp rồi không thể quên. Tay phải của hắn cầm chối, tay trái đang xách một cái mẹt, vẻ mặt khiêm nhường nhìn thế trận mà bốn năm mươi người đang dàn trước cửa nhà mình. Trình Vân Hạc húng hắng ho một tiếng, ôm quyền hành lễ:
- Tại hạ là “Hạc Hành Vạn Lý” Trình Vân Hạc, muốn bái kiến Lý tiên sinh, chủ nhân của lầu Cát Tường. Mong các hạ thông báo giúp, rằng Trình mỗ có chuyện quan trọng xin được thỉnh giáo Lý tiên sinh.
Người trẻ tuổi áo xám “a” lên một tiếng, hỏi:
- Thông báo hả?
Trình Vân Hạc trầm giọng đáp:
- Mong Lý Liên Hoa Lý tiên sinh cho được gặp mặt, tại hạ có chuyện quan trọng cần bàn.
Người trẻ tuổi mặc áo xám kia bỏ chổi xuống.
- Ta chính là Lý Liên Hoa.
Trình Vân Hạc đột nhiên trợn tròn mắt, há hốc mồm, lúc ấy, những người xung quanh bỗng dưng nghĩ, có nhét vào miệng ông ta năm, ba quà trứng gà có lẽ cũng vừa. Rồi ông nhanh chóng khép miệng, lại nặng nề ho thêm tiếng nữa.
- Ngưỡng mộ đại danh của Lý tiên sinh đã lâu...
Vế sau ông không biết phải nói thế nào, đầu đuôi câu chuyện ông đã ghi chép rất chi tiết vào tấm thiếp kia, mà tấm thiếp ấy đang bị kẹp trên chiếc chổi của Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa đáp:
- Ngại quá, ngại quá... Nhà ta đồ đạc vương vãi đầy đất… - Hắn đưa tay mời Trình Vân Hạc vào trong ngồi.
Quả nhiên trong lầu Liên Hoa vân cát tường đồ đạc vương vãi khắp nơi, có búa đinh cưa rìu, có chổi có giẻ lau, bụi bặm mùn gỗ phủ khắp chốn, còn cả mấy cái hòm không biết bên trong đựng thứ gì. Sảnh trước chỉ độc một chiếc bàn một chiếc ghế, đều được đan bằng mây, không đáng hai mươi đồng. Lòng Trình Vân Hạc đầy nghi vấn, nhưng danh tiếng của lầu Liên Hoa vân cát tường nổi như thế, kẻ mặc áo xám kia lại ngồi trong lầu, bảo ông phải nghi ngơ hắn là giả, thật sự ông không dám, đành cung kính ngồi xuống trước mặt Lý Liên Hoa, kể lại một lượt chuyện đáng sợ mà mình đã gặp vào nửa tháng trước cho hắn nghe.
... Nửa đêm canh ba, trong khách điếm Tiểu Miên.
Trình Vân Hạc kinh hãi phát hiện những cái bóng màu xanh biếc lập lờ trên cửa sổ, khi bên ngoài vang lên tiếng hát quỷ dị ấy, trong lòng ông đã nghĩ ngay đến từ “ma”, nhưng sau đó ông đã phá lên cười ngất. Hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm nay, chưa bao giờ Trình Vân Hạc tin trên thế gian này có ma. Đúng vào lúc ấy, từ căn phòng của đại đệ tử ngay bên cạnh phát ra một tiếng thét thê thảm, Trình Vân Hạc kinh ngạc thất sắc vội vàng chạy sang xem. Đại đệ tử Thôi Kiếm Kha của ông cũng nhìn thấy bóng ma trên cửa sổ xanh, đứng dậy kiểm tra hàng hóa, khi mở rương gỗ được đóng gói cẩn thận ra thì phát hiện hàng hóa trong rương đã biến mất, vàng bạc châu báu mà họ nhận vận chuyển nay không cánh mà bay, có điều việc ấy cũng không tới mức khiến Thôi Kiếm Kha - một kẻ làm nghề áp tiêu hơn mười năm - phải kêu rú lên thảm thiết như vậy. Thứ khiến hắn rú lên chính là trong rương không những không còn hàng hóa, mà thay vào đó là một hòn đá lớn thô sơ, bốn vách quanh rương in đầy dấu tay máu.
Dấu của năm ngón tay trông như có kẻ bị nhốt trong rương gỗ cuống quýt muốn trèo ra nhưng bị nắp rương chẹt lại, mà rõ ràng trong rương chẳng có gì.
Nửa đêm canh ba, bóng ma trên cửa sổ xanh xuất hiện ngay sát bên cạnh, lại còn có những âm thanh quái gở vang lên, rồi đột nhiên lại nhìn thấy những dấu tay đầy máu trong rương khiến Thôi Kiếm Kha, kẻ hành tẩu trên giang hồ hơn mười năm nay phải rú lên thê thảm. Trình Vân Hạc vừa kinh hãi vừa tức giận, lệnh cho các đệ tử mở hết mười sáu chiếc rương lớn còn lại ra, trong mười sáu chiếc rương đó mười chiếc vẫn chất đầy vàng bạc châu báu, thứ nào thứ nấy đều hiếm có trong nhân gian, nhưng có sáu chiếc rương trống rỗng: một chiếc dính đầy dấu tay máu, ba chiếc chứa đầy bàn thờ người chết, hai chiếc còn lại, một nén đầy đá gồ ghề lồi lõm, một chứa thi thể.
Thi thể của một thiếu nữ mặc áo trắng, dung mạo kiều diễm xinh đẹp hãy còn rất trẻ. Vẻ mặt trước lúc chết của nàng ở trong trạng thái kinh hoàng tột độ.
Vừa nhìn thấy thi thể, Trình Vân Hạc và Thôi Kiếm Kha vô cùng kinh hãi. Người trên giang hồ không ai không biết nữ tử áo trắng này, nàng chính là “Thu Sương Thiết Ngọc Kiếm” Ngọc Thu Sương, con gái của Thành chủ Ngọc Thành. Thành chủ Ngọc Thành Ngọc Mục Lam xưng bá sơn vực Tây Nam, lũng đoạn mỏ ngọc Côn Lôn, là hào phú đứng đầu trong giới võ lâm, chuyện ông ta vô cùng cưng chiều con gái cả thiên hạ ai cũng biết. Ngọc Thu Sương sao lại chết một cách bí ẩn trong một rương chứa vàng bạc châu báu do Hạc Hành tiêu cục áp tải thế này?
Người tại các phòng khác trong khách điếm Tiểu Miên cũng xì xào bàn tán, thoắt cái đã mấy chục người chạy vào phòng của Thôi Kiếm Kha, kẻ nào kẻ nấy giật mình thất sắc, vẻ mặt trắng nhợt. Lúc đó Trình Vân Hạc mới biết, thì ra đêm hôm nay Ngọc Thu Sương cũng nghỉ chân tại khách điếm Tiểu Miên. Lúc năm sáu mươi kiếm sĩ của Ngọc Thành đi theo bảo vệ nàng giật mình tình giấc bởi bóng ma nơi cửa sổ xanh, thì người bạn thân ở cùng phòng với nàng là Vân Kiều đột nhiên phát hiện Ngọc Thu Sương đã biến mất không tăm tích. Bọn họ lùng sục đi tìm khắp nơi, vô cùng bất ngờ khi phát hiện nàng chết trong rương hàng của Trình Vân Hạc!
Đây chính là chuyện “Cửa sổ xanh có quỷ giết người” xôn xao trong giới võ lâm suốt nửa tháng nay. Ngọc Mục Lam đau lòng thương xót con gái chết một cách vô duyên vô cớ, trong lúc tức giận bức sát toàn bộ kiếm sĩ theo hầu Ngọc Thu Sương vào đêm hôm đó, đồng thời phát lệnh truy sát, muốn giết toàn bộ người của Hành Hạc tiêu cục. Trình Vân Hạc bị dồn vào bước đường cùng, đang định đem theo già trẻ lớn bé trong nhà bỏ đi nơi khác lánh nạn, giải tán tiêu cục, thì bỗng nghe được tin tức về lầu Cát Tường.
Lý Liên Hoa có thể cứu sống người chết. - Trình Vân Hạc trộm nghĩ. - Nếu Lý Liên Hoa có thể cứu sống Ngọc Thu Sương, không chừng mọi chuyện sẽ được giải quyết cũng nên? Cứu sống người chết, nếu là nửa tháng trước Trình Vân Hạc quyết không bao giờ chịu tin, nhưng việc đến nước này cũng đành “có bệnh thì vái tứ phương”, nếu ông trời đã run rủi cho ông gặp được Lý Liên Hoa, mất mát gì mà không thử một lần? Nếu... truyền thuyết là thật, thì vạn sự đại cát.
Có điều khi nghe ông kể xong chuyện “Cửa sổ xanh có quỷ giết người”, Lý Liên Hoa chẳng có biểu hiện ngạc nhiên hay kinh hãi gì mà chỉ “à” một tiếng, gật gật đầu.
Uống xong trà, Trình Vân Hạc đành phải cáo từ. Ông thực chẳng nghĩ ra lý do gì để ở lại căn lầu rỗng với tạp vật vứt lung tung dưới đất cùng vẻ mặt “mờ mịt ơ hờ đầy ôn hòa” của Lý Liên Hoa. Trình Vân Hạc đi rồi, trên lầu hai của lầu Liên Hoa vân cát tường mới có người điềm đạm lên tiếng:
- Chuyện đã xảy ra được năm năm rồi vậy mà ngươi vẫn rất nổi tiếng nhỉ...
Lý Liên Hoa ngồi trên nghế nhấm nháp chén trà, “à” một tiếng, chẳng hiểu hắn “à” cái gì.
- Thực ra ta nghĩ mãi chẳng hiểu... - Người trên lầu hai chầm chậm đi xuống. Người này gầy trơ cả xương, sắc mặt thì trắng bệch, nếu béo thêm độ hai mươi cân(*) nữa thì có lẽ sẽ là một mĩ nam ngời ngời, nhưng trước mắt trông y giống một kẻ chết đói. Vậy mà cái kẻ chết đói ấy còn mặc một bộ y phục màu trắng đẹp đẽ, đặc biệt tinh xảo, trên eo cài một miếng ngọc bội dưới kết tua dài hình bông lúa - thứ chỉ có đám công tử trọc thế mới thích, trên lưng y đeo một trường kiếm với hình dạng vô cùng nho nhã. - Trên thế gian này sao lại có kẻ tin vào chuyện hồi sinh người chết chứ? Đã năm năm qua rồi, mọi người vẫn chưa quên được hai vụ đó của ngươi...
(*) 01 kg của Trung Quốc bằng 0.5 kg của Việt Nam.
- Bởi vì họ đâu có thông minh như ngươi. - Lý Liên Hoa mỉm cười, đứng dậy khua khoắng chân tay giãn gân giãn cốt, cầm chổi tiếp tục quét nhà.
- Ngươi có thể dừng quét nhà không? - “Xác chết” đi từ trên lầu xuống đột nhiên trừng mắt. - Đường đường Phương đại công tử ta đang ở trước mặt ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn tiếp tục quét được? Ngươi có biết nếu vừa rồi Trình Vân Hạc biết ta đang ở đây, nhất định hắn sẽ quỳ xuống cầu xin ta đi gặp Ngọc lão đầu để xin tha cho cả nhà hắn không? Một người anh tuấn tiêu sái lại có thân phận hiển hách như bổn công tử ta đang ở trước mặt ngươi, vậy mà ngươi cứ mải mê quét nhà mãi như thế?
- Không thể. - Lý Liên Hoa đáp. - Đã lâu rồi ta chưa dọn dẹp sắp xếp đồ đạc trong căn lầu này, rất bẩn, nếu trời mưa sẽ bị dột.
“Xác chết” áo trắng trợn trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, rồi buông tiếng thở dài.
- Nhà ngươi vừa không biết đánh nhau vừa không biết trị bệnh, chẳng thể trồng trọt mà cũng không có gan cướp bóc, bao nhiêu năm nay rốt cuộc làm sao ngươi có thể sống sót, lại còn nổi tiếng như thế chứ? Ta thực không hiểu.
“Xác chết” áo trắng là “Đa Sầu Công Tử” Phương Đa Bệnh, đại công tử của Phương thị. Y quen Lý liên Hoa đã sáu năm, lâu tới mức y biết rất rõ lý do vì sao người này lại nổi tiếng: Thi Văn Tuyệt quyết đấu với người khác bị trọng thương, thi triển Quy Tức Đại Pháp bế khí dưỡng thương, dân làng ở đó tưởng gã đã chết bèn đem chôn, Lý Liên Hoa đào gã lên, đương nhiên Thi Văn Tuyệt sống lại; còn về Hạ Lan Thiết, tiểu tử đó đi hỏi vợ nhưng không thành, bèn diễn màn kịch nhảy núi tự tẫn, vờ chết tự chôn mình dưới đất, Lý Liên Hoa vô tình đi ngang qua, thế là đào tên tiểu tử đó lên.
Người đời đều tò mò rốt cuộc Lý Liên Hoa làm thế nào mà khiến người chết sống lại được, còn Phương Đa Bệnh chỉ muốn biết rốt cuộc làm sao hắn biết dưới chỗ đất nào chôn người sống để mà đào lên thôi.
- Ta vẫn còn chút bạc để dành từ trước. - Lý Liên Hoa cẩn thận quét dọn sảnh trước, thu cái mẹt lại. - Chỉ cần tính toán một chút vẫn có thể sống qua ngày.
Phương Đa Bệnh trợn mắt lườm.
- Ngươi còn bao nhiêu bạc nữa?
- Năm mươi lượng. - Lý Liên Hoa mỉm cười. - Đối với ta mà nói đã có thể đủ dùng cả đời rồi.
Phương Đa Bệnh “xì” một tiếng.
- Trong giới võ lâm mà lại có kẻ hà tiện cả đời chỉ định tiêu có năm mươi lượng bạc như ngươi, thật đúng là một sự sỉ nhục của người trong giang hồ. Nếu Trình Vân Hạc biết ngươi là loại người này, để xem hắn còn tới tận đây tìm ngươi không... Hừ hừ, tới cầu xin một thần y không hiểu chút nào về y thuật, keo kiệt tới mức không chịu bỏ xu nào ra ở quán trọ, chỉ còn cách cõng cái nhà trên lưng chạy long nhong khắp nơi để cứu người chết sống lại, vậy mà Trình Vân Hạc cũng nghĩ ra được. - Phương Đa Bệnh đảo tròng mắt, nhìn nhìn Lý Liên Hoa từ trên xuống dưới mấy lần. - Có điều, tiểu tử ngươi có định giúp hắn ta cứu sống người chết thật không đấy, ta thật không nghĩ ra ngươi sẽ trả lời thế nào.
Lý Liên Hoa ngồi trên ghế, tay đang tỉ mỉ nghịch mộng bàn lục cà lục cục, nghe vậy thì mỉm cười đáp:
- Tại sao lại không? Dù sao ta chẳng biết buôn bán lại không rành nuôi trồng, cũng chẳng thiếu bạc, nếu không có việc gì đó để làm, con người chẳng phải sẽ rất buồn chán ư?
- Một khi Ngọc lão đầu phát hiện ra ngươi là một đại phu lừa bịp, muốn giết cả nhà ngươi, thì đừng mong Phương đại công tử ta sẽ cứu ngươi. - Phương Đa Bệnh chậm rãi nói. - Ngươi đi đi, bổn công tử không tiễn.
Sau đó Lý Liên Hoa thu dọn đồ đạc trong lầu Liên Hoa vân cát tường suốt ba ngày liền, không biết trong tay nải của hắn đựng những gì, chỉ biết hắn viết một phong thư tạm thời giao lầu Liên Hoa vân cát tường cho “Hạo Thủ Cùng Kinh” Thi Văn Tuyệt trông coi, sau đó lên đường.
Hắn muốn đến Ngọc Thành, muốn thấy thi thể của Ngọc Thu Sương.
Trong Ngọc Thành
Lý Liên Hoa lấy danh nghĩa tới “cứu sống Ngọc Thu Sương” quang minh chính đại bước vào Ngọc Thành ở núi Côn Lôn. Ngọc Thành được xây dựng trên núi cao cằn cỗi hoang tàn, trong trữ kì trân dị bảo, trong giới võ lâm không quá mười người có thể đường hoàng bước chân vào Ngọc Thành, trong số đó người thứ mười chính là Lý Liên Hoa, người thứ chín là Tông Chính Minh Châu.
Lý Liên Hoa là tuyệt thế thần y tới để cứu sống Ngọc Thu Sương, song địa vị của Tông Chính Minh Châu còn cao hơn cả hắn. Y là vị hôn phu của Ngọc Thu Sương, cháu trai của Thừa tướng đương triều, quan ngũ phẩm của triều đình, còn là một vị công tử tài mạo song toàn gia thế hiển hách, nhìn thì ôn hòa nho nhã nhưng tay lại cầm kiếm đầy uy vũ, là người mà những thiếu nữ trong nhân gian đều ao ước mơ tưởng.
Tông Chính Minh Châu đến sớm hơn Lý Liên Hoa nửa tháng. Ngày thứ hai sau khi hay tin Ngọc Thu Sương xảy ra chuyện, y đã tới Ngọc Thành, chỉ có điều Ngọc Mục Lam quá đau lòng trước cái chết của ái nữ, sau khi nhận được thi thể của con thì gần như phát điên, bức năm, sáu mươi kiếm sĩ phải tự tận theo môn quy, phóng hỏa đốt cung điện Ngọc Thành, đến nay thần trí vẫn chưa tỉnh táo.
- Thế nào?
Vị công tử áo trắng quần là áo lượt nho nhã cao quý lúc này đang đứng sau lưng Lý Liên Hoa, nhìn Lý Liên Hoa với vẻ mặt căng thẳng lo lắng. Lý Liên Hoa khom lưng nhìn Ngọc Thu Sương được đặt trong quan tàỉ bằng băng đã nửa canh giờ, mãi chẳng có động tĩnh gì. Chỉ nghe Lý Liên Hoa “a” lên một tiếng, Tông Chính Minh Châu hoàn toàn không hiểu hắn “a” cái gì.
- Lý tiên sinh?
- Nàng ta là Ngọc Thu Sương? - Lý Liên Hoa hỏi.
Tông Chính Minh Châu thoáng ngẩn ra.
- Lúc Thành chủ Ngọc Thành phóng hỏa đốt thành, Thu Sương không may bị lửa liếm vào...
Thì ra trong quan tài bằng băng đặt một thi thể bị cháy tới nhăn nhúm, chỉ là vì chưa cháy khô nên trông càng đáng sợ, cho dù Đại La Kim Tiên có hồi sinh được một “người chết” như thế này, chỉ e ngay cả bọn dân đen vô tri cũng sẽ không tin, huống hồ Lý Liên Hoa hoàn toàn không phải Kim Tiên. Nhưng hắn là thần y, Tông Chính Minh Châu ít nhiều gì cũng muốn thấy hắn có chút động tĩnh.
- Nàng ta thật sự là Ngọc Thu Sương? - Lý Liên Hoa lại hỏi.
Tông Chính Minh Châu gật đầu. Mặc dù thi thể đã bị biến dạng tới đáng sợ, nhưng vẫn có thể nhận ra rất nhiều đặc trưng của Ngọc Thu Sương. Lý Liên Hoa lấy một con dao nhỏ trong tay nải màu xanh in hoa nhí mà hắn luôn đem theo bên mình ra, thận trọng rạch một đường xuống phần bụng của Ngọc Thu Sương. Tông Chính Minh Châu thất kinh, vội giơ tay ngăn lại.
- Lý tiên sinh?
Tay phải cầm dao của Lý Liên Hoa bị Tông Chính Minh Châu giữ chặt, hắn bèn dùng mấy ngón tay trái ấn lên đó, phần bụng của Ngọc Thu Sương bật tung. Móng tay Lý Liên Hoa đã được cắt tỉa gọn gàng, nhưng thi thể Ngọc Thu Sương đã thối rữa, muốn rạch cũng chẳng khó khăn gì. Tông Chính Minh Châu giật mình thu tay lại, đột nhiên y thấy con dao nhỏ trên tay phải của Lý Liên Hoa khều ra một vật gì đó từ bụng Ngọc Thu Sương.
- Đó là cái gì?
- Máu đông. - Lý Liên Hoa đáp.
Đó là một cục máu đã bị đông cứng từ khá lâu, Tông Chính Minh Châu không hiểu.
- Máu đông?
Những người có kiến thức thông thường sẽ lý giải có máu trong bụng nghĩa là bị thương ở bụng.
- Ý của Lý tiên sinh là?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Phương thức giết người của con quỷ này vô cùng kì lạ, nó không hút máu, không lột da, mà lại cắt đứt ruột của nàng, khiến nàng nội thương, chảy máu tới chết, nhìn bên ngoài không hề thấy.
Tông Chính Minh Châu cau mày.
- Điều đó có nghĩa Thu Sương không phải bị quỷ giết, mà là có người đã hại nàng?
Lý Liên Hoa trả lòi một câu chẳng liên quan:
- Ta chỉ biết nàng ấy chết quá lâu rồi, lại bị thiêu, không thể cứu sống lại được nữa.
Bộ dạng của hắn khi nói những lời ấy ung dung bình tĩnh, cứ như hắn thật sự có bản lĩnh khiến người chết sống lại, và điều đáng tiếc nhất của Ngọc Thu Sương chỉ là nàng đã chết quá lâu mà thôi. Tông Chính Minh Châu xốc xốc lại ống tay áo rộng bằng lụa trắng thêu chỉ vàng của mình.
- Ta thật không hiểu, cho dù Thu Sương bị người ta giết đi nữa thì hà tất kẻ ấy phải cắt đứt ruột của nàng? Quyền pháp chưởng pháp của các môn phái tuyệt đối không có chiêu nào nặng tay vào chỗ cách tim năm tấc tính từ trên xuống, việc này không hợp tình hợp lý.
Lý Liên Hoa lại “à” lên một tiếng. Tông Chính Minh Châu ngẩn người, y vẫn không biết Lý Liên Hoa đang “à” cái gì, ngập ngừng hồi lâu, y chuyển đề tài:
- Gần đây vào ban đêm trong Ngọc Thành thường xuất hiện một chuyện rất lạ...
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Ta sợ ma lắm.
Tông Chính Minh Châu trong lòng rất hiếu kì, người này dám dùng ngón tay để giải phẫu tử thi thối rữa, vậy mà lại bảo là sợ ma? Nhưng ngoài miệng y vẫn đáp:
- Vậy tối nay Lý tiên sinh hãy ngủ cùng phòng với ta là được.
Lý Liên Hoa đồng ý ngay, nhưng vẻ mặt khá ngượng ngùng.
- Xấu hổ, xấu hổ quá.
Hôm đó, Lý Liên Hoa dùng cơm với toàn bộ trên dưới trong Ngọc gia. Ngoài Ngọc Mục Lam ra, phu nhân Ngọc gia là Ngọc Hồng Chúc khiến Lý Liên Hoa vô cùng bất ngờ. Con gái chết, chồng phát điên nhung vị phu nhân ấy vẫn xử lý mọi việc đâu vào đấy, không hề bị rối loạn, nhanh nhẹn kiên cường còn hơn cả những nam tử khác trong Ngọc gia, hơn nữa tuổi gần tứ tuần mà da vẫn trắng như tuyết, dung mạo như hoa, kiều diễm vô cùng.
Thì ra Ngọc gia trên núi Côn Lôn chỉ có một người con gái độc nhất là Ngọc Hồng Chúc. Vì muốn có người lo hương hỏa, Ngọc gia đã thu nhận thư sinh bất đắc chí Bồ Mục Lam vào ở rể, để ông đổi sang họ Ngọc. Ông ta mặc dù nổi danh thiên hạ nhờ danh Thành chủ, nhưng mọi việc trong thành đều do một tay Ngọc Hồng Chúc chăm chút lo liệu, thật làm khó cho vị nữ trung hào kiệt hiếm thấy này. Nghe Lý Liên Hoa nói đến để cứu sống con gái mình, Ngọc Hồng Chúc rõ ràng không tin nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ để mặc Lý Liên Hoa muốn làm gì thì làm.
Đêm.
Trong phòng dành cho khách của Ngọc Thành
Tông Chính Minh Châu cùng Lý Liên Hoa ở chung một phòng, Lý Liên Hoa ngủ trên giường, Tông Chính Minh Châu ngủ trên một chiếc giường khác, nhưng y không ngủ được. Y chưa bao giờ ngủ cùng phòng với kẻ khác, cho dù đã có vị hôn thê, nhưng cũng chưa từng thân mật gần gũi, huống hồ người nằm trong phòng y bây giờ không phải Ngọc Thu Sương xinh đẹp như hoa, mà là một nam nhân rất bình thường, hành sự khiến người khác cảm thấy kì quái. Ấn tượng của Tông Chính Minh Châu về Lý Liên Hoa là một kẻ làm việc chuyên tâm, khá cứng nhắc giống kiểu mọt sách, không hiểu nhiều về nhân tình thế thái. Nhưng nếu hắn đúng là một mọt sách không hiểu nhân tình thế thái thì sao lại biết cậy vào danh tiếng của mình để đi lại tự do trong Ngọc Thành? Nếu nói hắn tâm địa sâu xa, suy nghĩ kín kẽ, thì thật y không hiểu việc Lý Liên Hoa đến Ngọc Thành rồi giả ngây giả ngốc nói muốn cứu sống Ngọc Thu Sương sẽ mang lại lợi gì cho hắn. Ngọc Thu Sương bị người ta cắt đứt ruột cháy máu tới chết, bên ngoài chẳng hề có bất kì thương tích nào, Lý Liên Hoa sao có thế nhận ra? Bao nhiêu nghi vấn khiến Tông Chính Minh Châu không thế ngủ được.
Bỗng dưng y mở trừng mắt. Bên ngoài hình như có động tĩnh bất thường.
Y còn do dự chưa biết có nên mở cửa kiểm tra hay không, đột nhiên phát hiện trên cửa sổ đối diện với cửa chính xuất hiện rất nhiều những cái bóng lốm đốm màu xanh biếc, chập chờn lúc ẩn lúc hiện, rồi ngay sau đó một giọng hát với âm điệu kì lạ vang lên, giọng hát giống như phát ra từ trong đình viện xa xăm ngoài kia.
Đó là một giọng hát khiến người ta nghe phải dựng hết lông mao trên người. Giọng nữ, âm điệu vô cùng kì quái, hát đầy say sưa một khúc ca tha thiết... Giọng hát đó nghe cứ như giọng của người đã bị cắt lưỡi sau đó buông lời hát tình ca, mặc dù bi thương nhưng những giai điệu ấy không phải là thứ mà người sống có thể nghe hiểu.
Đây chính là bóng ma trên cửa sổ mà mọi người nói đã nhìn thấy vào ngày Ngọc Thu Sương chết!
Tông Chính Minh Châu đang ở trong phòng tối, nhìn những cái bóng quỷ dị trên cửa sổ, đột nhiên cũng rùng mình mà dựng hết lông mao. Hít sâu một hơi, ngưng thần lắng nghe hồi lâu, y chẳng nghe thấy giọng của bất kì “người” nào. Y ngồi phắt dậy, nhanh nhẹn lao tới, giơ tay nhấc cánh cửa sổ lên. Bên ngoài trăng sáng sao thưa, không khí hơi lạnh, chẳng có gì cả.
- Trên cửa sổ.
Tông Chính Minh Châu giật mình, y không bị dọa bởi bóng ma tiên cửa sổ xanh, mà toát mồ hôi lạnh vì câu nói quá đột ngột đó của Lý Liên Hoa. Nghe vậy y tiện tay kéo cửa sổ xuống, Lý Liên Hoa châm nến, xuống giường, chầm chậm đi về phía y. Khi ánh nến chiếu sáng bóng ma trên cửa sổ, những cái bóng màu xanh biếc quỷ dị đó hoàn toàn biến mất, giống như chúng sợ ánh nến vậy. Lý Liên Hoa đưa ngón trỏ phải ra, dùng lực vạch một đường trên giấy dán cửa sổ, chỉ nghe toạc một tiếng, giấy dán cửa rách nhưng không hề lọt sáng, ngược lại có vài thứ gì đó luồn ra từ trong kẽ giấy.
Tông Chính Minh Châu cười khổ. Trên cánh cửa sổ này dán hai lớp giấy, vài con đom đóm được thả vào giữa hai lớp giấy ấy, hễ tới tối là đuôi đom đóm phát ánh sáng xanh lập lòe, trong căn phòng tối mù nhìn ra sẽ có cảm giác như bóng ma lúc ẩn lúc hiện, còn ban ngày và khi có ánh nến, vì ánh sáng và ánh nến mạnh hơn so với ánh sáng phát ra từ đuôi đom đóm, nên không nhìn thấy gì.
- Thì ra bóng ma xanh trên cửa sổ là những con đom đóm. - Y nhìn Lý Liên Hoa, không kìm được lên tiếng hỏi. - Làm sao tiên sinh biết bí mật trên cửa sổ?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ta sợ ma. Ngươi chỉ lắng nghe xem có tiếng người hay không, còn ta lại nghe xem đó có phải tiếng người hay không.
Tông Chính Minh Châu đã không còn biết nên tin hay không tin hắn nữa, đành chỉ biết cười khổ. Lý Liên Hoa lắc lắc cánh cửa sổ.
- Ngươi có ngửi thấy mùi mê hương không? Những con đom đóm này bị đánh thuốc tới hôn mê, cho tới tận canh ba nửa đếm mới tỉnh lại. Bên ngoài cửa sổ có rạch một đường nhỏ, hễ đom đóm tỉnh lại sẽ tìm đường bay ra, và thế là “ma” liền biến mất.
Tông Chính Minh Châu gật đầu.
- Quả nhiên bên trong cái chết của Thu Sương có nội tình, đúng là đã có kẻ giỏ trò ma quỷ trong chuyện có bóng ma trên cửa sổ xanh.
Đang lúc nói chuyện, giọng hát đang ngân nga bản tình ca kia bỗng rít lên một tiếng thê thảm lồi lập tức im bặt. Tông Chính Minh Châu giật nảy mình, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo bỗng trắng bệch tới thảm hại,
- Bóng ma xanh tiên cửa sổ sao lại xuất hiện ở Ngọc Thành vào lúc này… đêm nay lẽ nào…
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng, lần này thì Tông Chính Minh Châu đã hiểu hắn “à” điều gì rồi. Lý Liên Hoa nói tiếp:
- Bởi vì có người không tin có ma, vì vậy “ma” liền xuất hiện. - Ngay sau đó hắn ngáp dài, - Ta buồn ngủ lắm, ngủ thôi.
Tông Chính Minh Châu không thể tin sau khi hắn vạch trần bí mật bóng ma trên cửa sổ thì lại đưa ra kết luận rằng “Ta buồn ngủ lắm” lại còn bảo y “Ngủ thôi”. Trong lúc y ngẩn người đứng đó, Lý Liên Hoa đã quay về giường tiếp tục ngủ ngon lành. Y không ngủ được, đành ngồi xuống giường thẫn thờ nhìn về cánh cửa sổ vừa bị vạch rách phía đối diện, đầu óc rối bời.
Thu Sương bị người ta giết, nhưng thi thể tại sao lại xuất hiện trong rương chứa đồ của Trình Vân Hạc? Ai đã động chân động tay tạo ra bóng ma trên cửa sổ? Tối nay kẻ nào đã vờ thần giả quỷ? Vì Lý Liên Hoa xuất hiện nên “nó” cảm thấy bất an ư? Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu y.
Công tử áo trắng phong thần tuấn lãng nhưng sắc mặt trắng nhợt như người chết ngồi giữa căn phòng ngập ánh trăng, trong đôi mắt lộ vẻ hoang mang sợ hãi, nếu những thiếu nữ đang mê đắm y mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ thất vọng vô cùng. Còn người nằm trên giường sau lưng y kia lại đang ngủ rất ngon lành, hoàn toàn chẳng chảy dù chỉ một giọt mồ hôi, thậm chí ngủ một cách đầy vui vẻ thoải mái, không vướng bận âu lo.
Tưới Hoa
Ngày hôm sau, khi Tông Chính Minh Châu tỉnh lại trong tình trạng đầu óc mơ mơ màng màng, y đã thấy Lý Liến Hoa không còn trên giường nữa. Hắn đang cầm bầu hồ lô tưới hoa ngoài vườn, rất chăm chú tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn lần lần sờ sờ những búp lá non, tâm trạng có vẻ rất thư thả thoái mái.
Trong hoa viên còn có ba người khác, bọn họ mỗi ngươi mang một biểu cảm khác nhau nhìn Lý Liên Hoa tưới hoa. Người đầu tiên là Ngọc Hồng Chúc, người thứ hai là bạn thân của Ngọc Thu Sương - Vân Kiều, người còn lại chính lả quản gia của Ngọc gia - Chu Phúc, vẻ mặt Ngọc Hồng Chúc đầy sát khí, còn Vân Kiều thì nước mắt long lanh, Chu Phúc lại vô cùng bất mãn.
Tông Chính Minh Châu đứng dậy đỉ rửa mặt, lúc bước ra ngoài y mới hiểu, Lý Liên Hoa đã cho Ngọc Hồng Chúc biết về nguyên nhân cái chết của Ngọc Thu Sương. Ngọc Hồng Chúc tức giận vô cùng. Ái nữ của minh bị người ta giết, vậy mà hung thủ còn giở trò thần thần quỷ quỷ với bà, không băm vằm hung thủ ra làm trăm nghìn mảnh, bà không phải là Ngọc Hồng Chúc nữa!
Vẻ mặt kinh hoàng của Vân Kiều có vẻ vô cùng kích động, Chu Phúc thì nửa tin nửa ngờ. Còn Lý Liên Hoa sau khi ôn hòa thuật lại tại sao trông Ngọc Thu Sương “nhìn không giống như bị quỷ giết” thì vô cùng nghiêm túc hỏi Chu Phúc bầu hồ lô ở chỗ nào, rồi hắn lấy lại tinh thần, hào hứng bỏ đi tưới hoa.
Ánh mắt Tông Chính Minh Châu lướt qua lan can bằng bạch ngọc trên hành lang của Ngọc phủ, nhìn về phía bóng lưng đầy ung dung giữa những khóm hoa của Lý Liên Hoa, y ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó thở dài. Y phải nghĩ suốt một đêm mới có thể tìm ra câu trả lời mơ hồ cho những nghi ngờ của mình.
Trong chuyện trên cửa sổ xanh có quỷ giết người, tổng cộng có bảy điểm khó giải thích:
Thứ nhất, tại sao hung thủ lại giết Ngọc Thu Sương bằng cách “cắt ruột”?
Thứ hai, tại sao Ngọc Thu Sương lại nằm chết trong rương hàng của Trình Vân Hạc?
Thứ ba, bóng ma trên cửa sổ xanh do kẻ nào tạo ra?
Thứ tư, giọng hát ma quỷ bên ngoài cửa sổ là chuyện thế nào?
Thứ năm, con “ma” đó đi từ khách điếm Tiểu Miên tới Ngọc Thành như thế nào?
Thứ sáu, tại sao hung thủ lại giết một thiếu nữ yếu đuối kiều diễm như Ngọc Thu Sương?
Thứ bảy, tại sao hắn phải tạo ma tạo quỷ?
Bảy nghi vấn này, Tông Chính Minh Châu chỉ có thể trả lời được hai câu, và người mà y hi vọng sẽ trả lời được nhiều hơn lại đang đứng tưới hoa ngoài vườn. Đúng vào lúc y đang hoang mang, Lý Liên Hoa đột nhiên cầm bầu hồ lô quay người lại mỉm cười.
- Mặt trời lên rồi, Thành chủ Ngọc Thành chắc cũng đã dậy rồi nhỉ? - Hắn nhìn Ngọc Hồng Chúc, nho nhã nói. - Lý Liên Hoa bất tài, mặc dù không cứu sống được Ngọc cô nương nhưng có thể hiến chút sức mọn này cho Thành chủ, cũng không uổng công tại hạ đến đây lần này. Ngọc phu nhân có tin tại hạ không?
Hắn hỏi như thế, cho dù là người ngàn vạn lần muốn hắn đi thì lúc này cũng khó lòng từ chối, huống hồ Lý Liên Hoa lại muốn khám bệnh cho Ngọc Mục Lam, Ngọc Hồng Chúc cầu còn chẳng được, lập tức gật đầu nhận lời ngay. Vân Kiều lau lau nước mắt, khẽ nói:
- Vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước.
Lý Liên Hoa dịu dàng đáp:
- Mời Vân cô nương cứ tự nhiên.
Ngọc Hồng Chúc đưa hắn đến phòng Ngọc Mục Lam. Dọc đường hắn được chứng kiến sự xa hoa giàu có của Ngọc Thành. Trên hành lang mái nhà minh châu bích ngọc dát lấp lánh, đúng là sự xa xỉ mà người trong nhân gian khó lòng tưởng tượng. Lý Liên Hoa mỉm cười, nhướng mắt nhìn đám vàng bạc châu báu ấy vài cái, vòng mấy lượt, cuối cùng cũng đến phòng Thành chủ.
Ngọc Mục Lam đang ngồi trong phòng, nghệt như con gà gỗ, hai mắt nhìn thằng, dù người khác hỏi gì, nói gì ông ta cũng chẳng có phản ứng. Ngọc Hồng Chúc nói:
- Từ sau đêm nổi lửa đốt thành đó, ông ấy luôn ở trong tình trạng thế này, chẳng thiết ăn uống, cũng không ngủ nghê, bất kì ai nói chuyện ông ấy cũng như không nghe thấy.
Bà đã ỉm đi một câu: Những đại phu tới thăm bệnh cho Ngọc Mục Lam đều nói Ngọc Mục Lam bị trúng tà, có một đại phu sau khi bắt mạch cho Ngọc Mục Lam đã đột nhiên phát điên.
Lý Liên Hoa nhìn thẳng vào mắt Ngọc Mục Lam một lúc, sau đó lấy ra một cây kim bạc từ trong tay nải in hoa xanh của mình chầm chậm đâm vào mắt Ngọc Mục Lam, Ngọc Hồng Chúc giật mình, bà chưa từng thấy đại phu nào lại chữa bệnh như thế. Tông Chính Minh Châu đứng bên cạnh, trải qua chuyện cửa sổ xanh, y đã hiểu Lý Liên Hoa không phải kẻ mù mờ hồ đồ, chỉ có điều hành động cử chỉ của hắn luôn rất khó hiểu.
Cây kim bạc của Lý Liên Hoa đã chầm chậm đưa tớí trước mắt phải Ngọc Mục Lam, vậy mà hắn không hề dừng lại, mặc dù rất chậm, nhưng cũng không hề giảm tốc độ, tiếp tục đâm vào mắt Ngọc Mục Lam. Tông Chính Minh Châu và Ngọc Hồng Chúc nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không đưa tay ngăn. Đúng vào lúc cây kim gần chạm vào nhãn cầu của Ngọc Mục Lam, Lý Liên Hoa dừng tay, di chuyển vị trí nhưng vẫn nhắm vào mắt của Ngọc Mục Lam.
Ngọc Mục Lam chẳng buồn chớp mắt, đúng là bị đờ đẫn thật rồi.
- Xem ra bệnh của Ngọc Thành chủ rất nặng.
Lý Liên Hoa khẽ thở dài một tiếng. Người mới quen biết như Tông Chính Minh Châu ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng hắn là người chẳng biết chút y thuật nào. Nghe hắn thở dài, cả Tông Chính Minh Châu lẫn phu nhân Ngọc Hồng Chúc đều cau chặt mày.
- Trong hoa viên của phu nhân có trồng một loại kì thảo chữa bệnh điên, không biết tại hạ có thể hái dùng một chút để điều trị căn bệnh khó chữa này của Ngọc Thành chủ không?
Lý Liên Hoa thản nhiên ung dung hỏi. Ngọc Hồng Chúc gật đầu.
- Mời tiên sinh tự nhiên.
Lòng Ngọc Hồng Chúc đầy thắc mắc. Hoa cỏ trong vườn đều do chính tay bà trồng, chẳng qua chỉ toàn hoa nhài, mẫu đơn, ngọc lan... những loài hoa hết sức thông thường, làm gì có thứ gọi là “kì dược”? Lẽ nào những loại hoa này còn có công dụng chữa bệnh mà bà không hề biết?
Lý Liên Hoa bước chân ra khỏi phòng, đột nhiên trèo lên lan can bạch ngọc, đứng từ trên cao nhìn khắp xung quanh, rồi lại trèo xuống khỏi lan can, chậm rãi đi về phía căn phòng cách nơi hắn đứng không xa, ở góc tường của căn phòng đó mọc một nhúm cỏ xanh, Lý Liên Hoa bước lại vặt hai lá. Tông Chính Minh Châu càng nhìn càng thấy lạ, không kìm được buột miệng hỏi:
- Lý tiên sinh, đó là Đoạn trường thảo... trong chứa kịch độc...
Lý Liên Hoa nhướng một bên mày đáp:
- Không sao.
Hắn bỏ thứ cỏ Đoạn trường có chứa chất kịch độc đó vào trong người rồi nhìn căn phòng, hỏi:
- Đây là phòng của ai?
Ngọc Hồng Chúc đáp:
- Là một căn phòng trống.
Lý Liên Hoa gật gật đâu, vòng đến chỗ khóm hoa mẫu đơn, ngắm nhìn những đóa hoa đang nở rộ một lúc, đột nhiên cúi xuống nhổ một khóm cỏ có hình dạng kì quái dưới gốc mẫu đơn lên. Ngọc Hồng Chúc và Tông Chính Minh Châu quay sang nhìn nhau, còn Lý Liên Hoa chuyên tâm đi đi lại lại trong vườn hoa, tổng cộng ngắt khoảng sáu loại cỏ dại hình dạng kì quặc. Trong sáu loại cỏ dại này, Tông Chính Minh Châu biết ba loại. Đoạn trường thảo chứa chất kịch độc, hai loại kia chứa một hàm lượng độc nhỏ, ba loại còn lại y không biết.
Khi Lý Liên Hoa thu thập những loại cỏ này, hắn đột nhiên khẽ “à” một tiếng. Tông Chính Minh Châu hễ nghe hắn “à” thì lại giật thót cả mình theo phản xạ.
- Sao thế?
Trên con đường bên ngoài hoa viên thông sang hành lang, có dấu chân rõ ràng và còn mới. Sáng nay Lý Liên Hoa đứng tưới hoa trong vườn nên khiến cả đình viện đều bị ướt. Vừa rồi lúc mọi người ở trong phòng Ngọc Mục Lam, không biết ai đã đi ngang qua hoa viên này, để lại dấu chân trên đất. Chỉ có một dấu chân, hình như người đó chỉ giẫm một bước nhảy lên hành lang.
Lý Liến Hoa cúi xuống nhặt một viên đá từ dưới đất lên, đặt bên cạnh dấu chân làm kí hiệu, sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại y phục, Tông Chính Minh Châu kinh ngạc nhìn dấu chân đó, lập tức ngẩng phắt đầu nhìn về phía hành lang.
- Ai…?
Ngọc Hồng Chúc bỗng lạnh lùng nói:
- Là Vân Kiều!
Lý Liên Hoa nghi hoặc nhìn Ngọc Hồng Chúc.
- Sao phu nhân có thể nhận ra?
Ngọc Hồng Chúc cười nhạt một tiếng.
- Từ sau khi Sương nhi chết, nàng ta cứ ở lì trong Ngọc Thành không chịu đi, gặp ai cũng nói là tỉ muội thâm tình với Sương nhi, xì! Nàng ta... Hừ! Nàng ta đến đây vì Minh Châu, đả không dưới một lần ta thấy nàng ta lén lút đi lại trong thành, ngắm trộm Minh Châu rồi.
Lý Liền Hoa lại “à” một tiếng, lắc lắc đầu. Vẻ mặt Tông Chính Minh Châu đầy bối rối.
- Bá mẫu, cháu không…
Ngọc Hồng Chúc ngắt lời y:
- Ta biết, nếu không ta đã sớm đuổi cậu ra ngoài rồi.
Tông Chính Minh Châu lại càng ngượng ngập, Lý Liên Hoa mỉm cười, không buông bất kì lời bình phẩm nào đối với mối quan hệ tay ba rắc rối giữa Ngọc Thu Sương Tông Chính Minh Châu và Vân Kiều.
- Tông Chính công tử, công tử có thể giúp ta một việc không?
- Việc gì? - Tông Chính Minh Châu hỏi.
Lý Liên Hoa vẫy vẫy tay ra hiệu cho y lại gần, rồi khẽ ghé tai y thì thầm vài câu. Tồng Chính Minh Châu tò mò hỏi:
- Sao ngươi biết?
Lý Liên Hoa lại mỉm cười.
- Đoán thôi…
Ngay sau đó hắn lại thì thầm nói thêm vài câu nữa, Ngọc Hồng Chúc ngưng thần lắng nghe. Nội lực của Lý Liên Hoa không cao, không thế tập trung đưa âm thanh vào thẳng tai của Tông Chính Minh Châu được, bà dùng Thiên Thính Chi Thuật nghe được loáng thoáng, “Lửa... công tử đi... Ngọc Mục Lam là... chân tướng...” vài từ như vậy, lòng vô cùng tò mò. Lẽ nào người này chỉ cần đi quanh Ngọc Thành hai vòng, tưới hoa ngắm cây, dùng kim bạc thử mắt của Ngọc Mục Lam là đã tìm ra đáp án mà hắn muốn?
- Lý tiên sinh. - Bà xưa nay chưa từng coi trọng câu trả lời của ai đến thế. - Lẽ nào ngài đã biết chân tướng của những chuyện thê thảm gần đây xảy ra trong Ngọc Thành của ta rồi?
Lý Liên Hoa “à” một tiếng. Lần này Ngọc Hồng Chúc nghe tiếng “à” của Lý Liên Hoa bèn hiểu ra rằng đó là âm thanh phát ra theo thói quen mỗi khi hắn lơ đễnh hay tập trung suy nghĩ điều gì đó. Quả nhiên, hắn quay lại nhìn Ngọc Hồng Chúc hoang mang hỏi:
- Thật xấu hổ quá, vừa rồi phu nhân hỏi ta điều gì?
Lý Liên Hoa rốt cuộc nhờ Tông Chính Minh Châu giúp việc gì? Ngọc Hồng Chúc còn chưa kịp đoán, Lý Liên Hoa đã xoay người lấy sáu loại cỏ dại trong áo ra nhét vào tay bà.
- Phiền phu nhân thái nhỏ sáu loại cỏ này, ngâm trong nước sạch, nửa ngày sau không cần đem sắc mà cứ thế uống luôn cả nước lẫn cái. - Hắn nói rất nghiêm túc. - Đảm bảo sau khi Ngọc Thành chủ uống vào sẽ hiệu nghiệm ngay.
Ngọc Hồng Chúc đón lấy những “thảo dược” đó, bà vốn tưởng mình đã nhìn thấu gã thư sinh viển vông này rồi, nhưng sau thời gian quan sát thêm, bà bỗng cảm giác mình chẳng hiểu gì về hắn. Đến khi Lý Liên Hoa đưa cho bà sáu loại cỏ dại này, bà cũng giống hệt Tông Chính Minh Châu, hoàn toàn chẳng hiểu dụng ý thật sự của hắn là gì. Lý Liên Hoa là một câu đố, từ đầu tới chân đều vô cùng bí ẩn.
Lời Quỷ Trong Đêm
Đêm khuya.
Tông Chính Minh Châu đã xuống núi làm việc mà Lý Liên Hoa nhờ.
Trong ánh nến bập bùng, Lý Liên Hoa đứng một mình trước thi thể đặt trong quan tài bằng băng của Ngọc Thu Sương. Vốn Ngọc Hồng Chúc cũng định đến, nhưng xảy ra vài chuyện nhỏ cần bà giải quyết, nên lúc này chỉ có mình Lý Liên Hoa châm nến ngắm thi thể trẻ trung đang rữa nát đó thôi.
- Ôi...
Lý Liên Hoa cầm nến đứng nhìn nàng thật lâu, thở dài lắc đầu. Một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi bị biến thành bộ dạng thế này, dù hắn từng thấy nhiều thi thể đáng sợ hơn trước đó nhưng cũng cảm thấy hung thủ của vụ này tàn nhẫn tới đáng căm hận.
Ngoài cửa phòng Ngọc Thu Sương có các kiếm sĩ của Ngọc Thành đứng canh giữ cho nàng, Lý Liên Hoa dùng con dao nhỏ trong tay nải màu xanh của mình vạch vết thương trên bụng Ngọc Thu Sương ra. Hôm qua hắn khêu ra một cục máu đông từ trong đó, còn phát hiện ruột bị đứt, tối nay không biết sẽ thấy gì.
Bên ngoài cửa sổ trời tối đen, đêm khuya mây dày đặc, không trăng không sao, Lý Liên Hoa buồn chán giải phẫu thi thể Ngọc Thu Sương... Đối với một kẻ chẳng hiểu gì về y thuật như Lý Liên Hoa mà nói, ngoài việc tìm xem trong đó có thứ gì khả nghi không, hắn hoàn toàn không biết kiểm tra thương thế hay khám nghiệm tử thi.
Con dao gõ qua gõ lại, không ngừng phát ra những âm thanh khiến người nghe phải dựng tóc gáy trên thi thể đã đóng băng cứng đờ. Lý Liên Hoa lại mỉm cười, tựa như cái trò dùng dao gõ lên thi thể này rất thú vị.
Kiếm sĩ bên ngoài lặng lẽ đứng nghiêm, đột nhiên có một loạt những âm thanh rất nhỏ vang lên. Trong đêm khuya yên tĩnh, họ bỗng lại nghe thấy giọng hát của “kẻ” bị đứt lưỡi kia. Âm thanh phát ra từ sau cái cây lớn trong đình viện, nhưng ở đó chẳng có bóng dáng người nào, chỉ hát có hai câu sau đó ngừng bặt. Các kiếm sĩ của Ngọc Thành quay sang nhìn nhau, có hai người khẽ rít một tiếng rồi rẽ ra đằng sau cái cây. Đình viện vắng tanh không một bóng người, hai người đó vượt qua tường bao, chia ra hai hướng để lùng sục.
Lý Liên Hoa cầm nến, mỉm miệng cười. Kiếm sĩ của Ngọc Thành được đào tạo bài bản, quả nhiên danh bất hư truyền. Lúc này xung quanh không một bóng người, đêm khuya tĩnh lặng.
- Thật đúng là một buổi tối thích hợp để quỷ ra ăn thịt người… - Hắn lẩm bẩm nói một câu, rồi ngáp dài. - Ta vẫn nên về phòng tránh đi là hơn, thấy hơi sợ rồi đấy...
Bỗng một luồng gió lạnh thốc tới từ sau lưng, một bóng người cao lớn tóc tai rũ rượi đột ngột xuất hiện ở cửa, vẻ như không có đầu, trên chỗ vốn là của cái đầu lúc này là một búi tóc rối xõa xượi. Cơn gió lạnh đó thổi bay vạt áo của Lý Liên Hoa, hắn lẩm bẩm nói:
- Sợ quá...
Rồi hẳn thận trọng thu con dao nhỏ vào trong tay nải, chẳng thèm quay đầu, chầm chậm ra ngoài bằng cửa sau. Hắn không nhìn thấy con quỷ đứng ở cửa chính.
Quỷ tóc dài đúng trước cửa chính đờ người... Hình như nó tức tới mức toàn thân phát run. Ngập ngừng, nó lặng lẽ đi theo sau Lý Liên Hoa, lặng lẽ vào phòng khách dành cho Tông Chính Minh Châu.
Sau khi về phòng, Lý Liên Hoa châm nến, đóng chặt cửa sổ cửa chính, nghĩ thế nào còn khóa cửa vào, cứ như hắn thật sự rất sợ ma. Sau khi khóa chặt toàn bộ các loại cửa, hắn thở phào nhẹ nhỏm, yên tâm thổi tắt nến, trèo lên giường kéo chăn trùm kín mặt bắt đầu ngủ.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, quỷ tóc dài buồn bực nhảy xuống từ trên xà nhà. Nó đã nhanh chân nhảy phốc lên đó ngồi ngay sau khi theo Lý Liên Hoa vào phòng, lúc Lý Liên Hoa chậm chạp châm nến, đóng cửa khóa cửa đã cho nó đủ thời gian để tìm được chỗ ẩn mình trên đó. Nó lặng lẽ đi tới bên giường Lý Liên Hoa, chầm chậm giơ cao thứ gì đó lóe sáng trong tay hướn về người đang nằm quấn chặt chăn trên giường, sau đó lại từ từ hạ tay xuống.
- Vân cô nương. - Từ trong chiếc chăn phát ra tiếng gọi, hơn nữa giọng người gọi câu ấy hết sức bình thản ôn hòa, hoàn toàn không có ý dọa dẫm, nhưng cũng đủ khiến quỷ tóc dài vừa nghe đã run rẩy toàn thân. - Tối nay Tông Chính công tử đi vắng.
Quỷ tóc dài không đầu giật lùi về phía sau hai bước, mạnh tay đâm cái thứ sáng lóe kia vào người trên giường. “Bụp” một tiếng đâm vào dát giường, nó thu tay rút thứ đó về, hàn quang lóe lên trong phòng. Thứ phát ra hàn quang đó là một con dao găm liền chuôi, vỏ dao mắc kẹt trên giường. “Soạt” một tiếng vừa khéo rút dao khỏi vỏ, nó lật tay cắt ngang cổ Lý Liên Hoa! Động tác một đâm một cắt này vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát, thân thủ tuyệt đối không phải bình thường.
Lý Liên Hoa vẫn đang nằm trong chăn, lưỡi dao găm lạnh lẽo của quỷ tóc dài quét qua cổ hắn mang theo tiếng gió. Một góc chăn đột nhiên nhấc lên, rồi một luồng lực không nặng không nhẹ vỗ vào cổ tay cầm dao của con quỷ. Con dao găm tuột đi bay xéo ra xa khoảng ba thước, cắm phập vào cánh cửa! Quỷ tóc dài đầy kinh hãi, buột miệng kêu thất thanh. Tiếng hét đó đã lộ rõ là tiếng một người con gái. Lý Liên Hoa lại nói vọng ra từ trong chăn:
- Vân cô nương... - Giọng nghe có vài phần bất lực. - Lịch sự một chút.
Không biết tại sao hắn không chui ra khỏi chăn mà chỉ trốn trong đó để nói chuyện.
- Tông Chính công tử tối nay không có nhà, ta có chuyện muốn bàn với Vân cô nương.
Quỷ tóc dài cúi đầu, đột nhiên lẳng lặng quay người, bước nhanh ra cửa, đang định đẩy cửa phòng chạy ra ngoài thì kinh ngạc nhận ra cửa đã bị khóa. Phòng khách dành cho Tông Chính Minh Châu là loại phòng có thể dùng khóa vàng khóa cả từ bên trong lẫn bên ngoài, nhất định phải có chìa mới mở được. Nó quay ngoắt người lại, rút con dao găm trên cánh cửa ra, ánh mắt nhìn Lý Liên Hoa đầy sợ hãi. Cái đống trên giường lồi lên trông rất tức cười, nhưng trong mắt nó lại vô cùng đáng sợ. Tối nay quỷ lại rơi vào bẫy của người! Lý Liên Hoa dịu giọng nóí:
- Tối nay chắc Vân cô nương phải trang điểm ăn mặc rất khác thường, ta sẽ không nhìn cô nương đâu.
Quỷ tóc dài ngấn người, toàn thân run lẩy bẩy, rồi nó giật phắt mái tóc rối xuống, cởi áo ngoài ra.
- Ngươi... có thể bỏ chăn ra được rồi. - Vân Kiều lạnh lùng lên tiếng, trên mặt vẫn còn vương nét sợ hãi, giọng nói hơi run.
Lý Liên Hoa chầm chậm kéo chăn ra. Lúc hắn kéo chăn ra, Vân Kiều có cảm giác như mình vừa thấy ảo giác... Đó là một khuôn mặt... một khuôn mặt ôn hòa, hoàn toàn không mang lại cảm giác ghê sợ cho người khác, nhưng nàng có ảo giác hình như nàng đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó... vì vậy nàng không sợ nữa. Lúc nhìn thấy Lý Liên Hoa, cả người Vân Kiều như được thả lỏng. Nàng dựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi, nước mắt vô duyên vô cớ lăn dài trên má, rơi xuống đất. Căn phòng yên lặng, không biết tại sao Lý Liên Hoa lại không lên tiếng trước, Vân Kiều bỗng run rẩy nói:
- Không phải ta...
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ta biết
Toàn thân Vân Kiều như mềm nhũn, trượt dài theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất
- Ngươi... Sao ngươi có thể biết...?
- Ngọc cô nương bị người ta cắt đứt ruột, xương cốt không hề hấn gì, có lẽ là bị ai đó dùng Phách Không Chưởng ép vào bụng dưới gây ra, Vân cô nương mặc dù võ công không tệ, nhưng sở trường không phải là nội lực. - Lý Liên Hoa mỉm cười giải thích bằng thứ giọng nghe như rất vui vẻ. - Hung thủ giết chết Ngọc Thu Sương không phải là nàng, nhưng... - Hắn ngập ngừng chậm rãi nói tiếp. - Ngọc Thu Sương chết thế nào, hẳn Vân cô nương rất rõ.
Sắc mặt Vân Kiều trắng bệch, nàng lặng thinh, Lý Liên Hoa lại mỉm cười nói tiếp:
- Chuyện ta muốn bàn với Vân cô nương, chính là liệu cô nương có thể cho ta biết rốt cuộc Ngọc Thu Sương đã chết thế nào không?
Vân Kiều chầm chậm lắc đầu đầy kiên định, Lý Liên Hoa lại điềm