
Mây Họa Ánh Trăng
Tổng số chương: 92
Mùa xuân đang đâm chồi nảy lộc trên mặt đất.
Nơi nơi đều có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng, từng cơn gió nhẹ thổi qua đều mang lại cảm giác ấm áp.
Mùng 1 tháng 4, phố Un Jong thành Han Yang
Người người đi lại tấp nập trên phố Un Jong, tại một quán thuốc phiện trên phố Un Jong, hôm nay người vẫn đến chật cứng như mọi ngày.
“Không biết”. Trong quán thuốc phiện, một nam tử đang ngồi trên giường sạp gỗ đang bối rối lấy tay gãi đầu nói.
Choen Sang Gong: “Sam Nom, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được lý do nào.”
Nam tử này có dáng người còn to gấp đôi so với nam tử bình thường, cũng cao hơn nam tử bình thường cả một cái đầu, bất kể là cử chỉ hay tướng mạo đều giống như một con gấu bự cho nên mọi người thường gọi hắn là chàng Gấu. Hắn là trường thợ rèn trong thôn, Cheon Sang Gong.
Hắn luôn như một con gấu bự ngốc nghếch chậm chạp, người thường trông như không có việc mà hôm nay lại như có ai đuổi theo khiến cả người trông rất bất an..
Cheon Sang Gong dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào một nam tử trẻ tuổi.
Đôi mắt to đen trong sáng như bầu trời đêm của mùa đông, đôi môi hồng nhuận như hoa hồng, còn có một làn da trắng như tuyết. Một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt mỉm cười ấm áp như mùa xuân trên thảo nguyên, nhìn thế nào cũng có ảo giác như một nữ nhân mỹ lệ.
Hong Ra On: “Có chuyện gì?”
Cheon Sang Gong: “Sam Nom, ta nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được, nên ngươi nói cho ta nghe chút đi.”
Sau khi nghe câu thúc giục của Cheon Sang Gong, Sam Nom gật đầu.
Hong Ra On: “Trước tiên huynh cứ bình tĩnh, nói kĩ càng cho ta nghe là chuyện gì trước đi”.
Cheon Sang Gong: “Chuyện đó..”
Cheon Sang Gong nhất thời nói không ra lời. Nên bắt đầu từ đâu, rốt cuộc nên nói như thế nào, tìm không ra được cách mở đầu.
“Ai, ngươi thật là ngốc nghếch.”
“Bộ dạng như vậy mới bị gọi là chàng Gấu, bằng không làm sao có thể là chàng Gấu”.
Nam tử đứng vây quanh hai người buồn bực vô cớ chỉ trích, chính là ông chủ quán thuốc phiện mỗi ngày đều đến đây đúng giờ.
Ông chủ quán thuốc phiện nhờ hai nguyên nhân mà nổi danh.
Thứ nhất là bán thuốc có chất lượng tốt nhất ở Han Yang mà nổi danh, thứ hai là giúp toàn bộ người dân phố Un Jong giải quyết được tâm sự mà nổi danh bốn phía.
Đến nơi đây rồi thì không có vấn đề nào không thể giải quyết.
Đặc biệt là chuyện tình yêu nam nữ, trong đó hễ có liên quan đến nữ nhân thì cứ tìm “Sam Nom” sẽ có được hiệu quả nhanh chóng. Nhờ phúc của hắn, bọn nam tử đang rối rắm vì vấn đề nữ nhân mấy ngày liền chạy đến quán của ông chủ quán thuốc.
Hong Ra On: “Đại thúc, nói thử xem, lần này lại làm sai chuyện gì với chị dâu vậy?”
Sam Nom gặng hỏi Cheon Sang Gong cứ mãi không nói gì kia.
Cheon Sang Gong: “Ai làm sai chứ!”
Nam tử như gấu kia mạnh mẽ nhảy dựng lên giống như thứ ở giữa hai đùi bị ai đánh.
Hong Ra On: “Đại thúc.”
Sam Nom dùng biểu tình “ta hiểu mà” nhìn Cheon Sang Gong.
Cheon Sang Gong: “Tên nhóc sâu bọ.”
Kết quả Cheon Sang Gong cúi đầu.
Sam Nom, vẫn là không gạt được tên này. Dù giả vờ giả vịt thế nào, cũng có thể nhìn ra được tâm tư của người khác. Cheon Sang Gong bực tức dài thở dài một hơi.
Lần đầu tiên Sam Nom đến phố Un Jong là mùa hè ba năm trước.
Không ai biết hắn từ nơi nào, vì chuyện gì mà đến đây. Dùng vẻ ngoài xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân khiến các cô nương của phố Un Jong nháy mắt điên đảo.
Cũng đâu chỉ nhờ có bộ dạng đâu!
Bộ dạng là bộ dạng, tài ăn nói là tài ăn nói, chữ là chữ, rành rành là một tên giỏi giang.
Cho nên, mọi người phố Un Jong gọi hắn Sam Nom. Nhóc tài ba, nhóc thành công, nhóc làm việc, tóm lại là giỏi những ba thứ.
Một tên nhóc nổi bật toàn tài, cho nên gọi là “Nhóc tài ba”, bởi vì rất giỏi nên làm chuyện gì đều có thể thành, cho nên là “Nhóc thành công”, còn có chỉ cần là chuyện có thể kiếm được tiền đều làm, mà tên là “Nhóc làm việc”.
Vì để hắn sống vui vẻ mà ông của hắn đặt hắn tên Ra On, ở phố Un Jong ai cũng không biết tên thật của hắn là Ra On.
Cheon Sang Gong vẫn đang do dự dùng biểu tình oan ức bắt đầu nói tiếp.
Cheon Sang Gong: “Ta đúng thật là không hiểu nương tử của ta, chỉ biết một mà không biết hai.”
Hong Ra On: “Chuyện là sao? Lại nói chị dâu bộ dạng xấu xí à?”
Cheon Sang Gong: “Không phải, lần trước Sam Nom ngươi đã nói nữ nhân ghét nhất câu nói kia, từ đó về sau ta cũng chưa dám nói ra miệng.”
Hong Ra On: “Vậy từ lúc nào chị dâu bắt đầu nổi nóng?”
Cheon Sang Gong: “Ba ngày trước bắt đầu trợn mắt tận trời, như là có muốn ăn thịt người.”
Hong Ra On: “Ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì?”
Ra On truy vấn đến nỗi chòm râu Cheon Sang Gong cứ run run còn con mắt thì cứ xoay tròn.
Cheon Sang Gong: “Chuyện là, không có gì cả, nương tử ta mua bộ quần áo mới.”
Hong Ra On: “Chắc chắn chị dâu đã hỏi có xinh đẹp hay không đúng không?”
Cheon Sang Gong: “Cho nên, ta dựa theo phương pháp Sam Nom ngươi dạy ta nói ‘rất đẹp’, nhưng mà...”
Hong Ra On: “Chị dâu lại hỏi, thật sự đẹp sao? Đúng không.”
Cheon Sang Gong: “Làm sao ngươi biết rõ vậy? Tuy là nương tử của ta, nhưng nàng ấy thật sự rất kỳ lạ, đẹp lắm, câu đầu tiên rõ ràng đã nghe được rồi, rõ ràng đã nói là đẹp, vậy mà lại hỏi, thật sự đẹp sao? Cứ như vậy. Cho nên ta nói “Đẹp, thật sự rất đẹp”, ngược lại lần này còn hếch mũi lên hỏi lại, “Cứ nói thẳng nói thật, ta có thể hiểu mà”, rồi còn nói: “Nói thật cho ta biết có phải bộ này không hợp với ta không”, còn nói như vậy đấy.
Hong Ra On: “Rồi sao? Chắc không phải đã nói thật chứ?”
Cheon Sang Gong: “Làm gì có! Ta là ai chứ? Thợ rèn giỏi nhất ở Han Yang này, Cheon Sang Gong đấy, tay ta đã làm được mấy ngàn cây thương cây đao, vậy ta có cái gì không thể nói ra chứ, muốn ta thành thật thẳng thắn nói, ta liền thẳng thắn nói ra.”
Hong Ra On: “Huynh đã nói gì nào?”
Cheon Sang Gong: “Nói thật là quần áo không xứng, cổ heo mà lại đeo dây chuyền trân châu, mặt thì đen nhẻm còn phấn son ra cái kiểu gì nữa? Còn có, bộ quần áo đó mua mất hai lượng nên lúc đầu không dám nói, chứ nhìn kỹ nó cứ như mặc rơm rạ ở trên người, ta nói vậy đấy.
Vì tiếng nói dõng dạc của Ceon Sang Gong mà những nam tử ngồi xung quanh bắt đầu phụ họa..
“Làm tốt lắm.”
“Ta nghe xong thấy thật thoải mái.”
“Đúng đấy đúng đấy, từ xưa nam tử hán là phải thẳng thắn, chàng gấu của chúng ta, không hổ là nam tử hán.”
Chung quanh đều khích lệ hắn, Cheon Sang Gong ngược lại càng hùng hổ.
Hong Ra On: “Cái gọi là nam tử hán...”
Ra On nhìn quanh bốn phía lắc lắc đầu. Sao lại không hiểu nữ nhân như vậy chứ...
Cheon Sang Gong: “Sam Nom, Sam Nom ngươi nói thử xem, nương tử của ta rốt cuộc vì sao nổi điên?”
Hong Ra On: “Thật sự không biết sao?”
Cheon Sang Gong: “Không biết, không biết mới chạy tới tìm ngươi chứ, nương tử của ta cứ ép buộc người khác, thật là muốn ép ra máu mà.”
Cheon Sang Gong làm ra vẻ như hít thở không nổi, còn cả khuôn mặt oan ức vô cùng.
Ra On dùng khuôn mặt lạnh lùng và thương hại nói ra một câu.
Hong Ra On: “Đương nhiên.”
Cheon Sang Gong muốn lật cái bàn.
Cheon Sang Gong: “Sao lại nói là đương nhiên? Ta làm sai cái gì?”
Hong Ra On: “Nói sao cũng là huynh sai, sao có thể nói chị dâu là cổ heo lại đeo dây chuyền trân châu chứ?”
Cheon Sang Gong: “Nương tử ta cho ta nói thật mà, ta chính là nói lời nói thật mà thôi.”
Hong Ra On: “Tuy là chị dâu cho huynh nói thật, nhưng có thật là muốn nghe suy nghĩ thật của huynh không?”
Cheon Sang Gong: “Vậy muốn nghe cái gì?”
Hong Ra On: “Cái kia, chị dâu muố nghe cụ thể xem quần áo thế nào mà gọi là đẹp là xứng với tẩu ấy.”
Ra On giải thích xong, Cheon Sang Gong bày ra dáng vẻ kinh ngạc.
Cheon Sang Gong: “Cái gì? Thì ra là cái ý này sao?”
Ra On gật gật đầu.
Cheon Sang Gong: “Nương tử của ta thật sự là kỳ quái, nếu vậy thì cứ hỏi thẳng đi, lại còn bảo ta nói thật, làm ta hồ đồ luôn rồi.”
Cheon Sang Gong dùng vẻ mặt thẹn thùng gãi đầu.
Cheon Sang Gong: “Sam Nom, ta đây hiện tại nên làm thế nào?”
Cheon Sang Gong cúi đầu. Nhìn như thể đã đánh mất cả một con trâu vậy.
Hong Ra On: “Muốn làm hòa đúng không?”
Cheon Sang Gong: “Nương tử ta thật là ác, từ hôm qua bắt đầu nói không muốn nhìn thấy ta, rồi bắt đầu không cho ta ăn cơm.”
Cheon Sang Gong vẻ mặt cầu xin, tay còn vuốt cái bụng rõ ràng đã phẳng lỳ.
Ra On: “Ông nội của ta từng nói...”
Ra On dựng ngón trỏ nhắc tới gia gia đến rồi đây.
Bọn nam tử trong quán thuốc phiện đồng loạt nhìn chăm chú vào Ra On, vào lúc nhắc tới gia gia Ra On, tức là đã đến lúc nói ra cách giải quyết.
Lần này rốt cuộc có thể đề xuất ra biện pháp giải quyết gì đây?
Hong Ra On: “Lòng của phụ nữ giống như gió mùa xuân tháng ba.”
Cheon Sang Gong: “Vậy là có ý gì?”
Hong Ra On: “Lòng của phụ nữ tựa như gió xuân không biết sẽ thổi hướng nào, cho nên phải nhắm cho chuẩn xác hướng gió thổi.”
Cheon Sang Gong: “Chuẩn xác?”
Hong Ra On: “Không thì thế này đi.”
Ra On nghĩ cách xong bắt đầu thì thầm nói nhỏ vài tai Cheon Sang Gong.
Cheon Sang Gong cất bước đi đến phố thợ rèn, nương tử Choen Sang Gong, Ahn thị dùng vẻ mặt tức giận tận trời nhìn chằm chằm lò lửa.
Cheon Sang Gong: “Đó là cái gì?”
Ahn thị: “Hừ ”
Cheon Sang Gong kêu to đổi lại Ahn thị xay mặt hừ một phát coi như trả lời.
Cheon Sang Gong: “Nương tử... tức giận sao?”
Ahn thị: “Không giận, ta có cái gì đâu mà giận chứ?”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Ahn thị lại dùng toàn thân chứng tỏ “Ta tức giận”.
Cheon Sang Gong: “Chuyện đó... nói chung, ta... sai rồi.”
Cheon Sang Gong Ahn thị liếc nhìn Cheon Sang Gong rồi khẽ hừ mũi.
Cheon Sang Gong: “Ta sai rồi, nương tử ơi.”
Ahn thị: “Biết làm sai gì sao?”
Cheon Sang Gong nuốt nước miếng, bắt đầu nói giống cách Sam Nom từng nói.
Chẳng lẽ… thật sự thành công? Ta thật không hiểu lời nói dối trẻ con như vậy sao có thể có hiệu quả được. Bỏ đi, thành công hay không cũng vậy.
Cheon Sang Gong do dự mở miệng.
Cheon Sang Gong: “Cái, cái kia, cái gì ấy, cái kia, nói thật... ta không thích.”
Ahn thị: “Không thích cái gì.”
Cheon Sang Gong: “Ta không thích nương tử mặc quần áo đẹp như vậy.”
Còn chưa nói xong Ahn thị liền nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cheon Sang Gong.
Ahn thị: “Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, làm sao có thể ngoan ngoãn nhận tội được, nhìn không nổi khi thấy ta mặc đẹp chứ gì?”
Cheon Sang Gong: “Không phải có ý đó!”
Ahn thị: “Không phải ý đó thì là gì? Vì sao không thích ta mặc quần áo đẹp?”
Cheon Sang Gong: “Ta là, không thích nương tử càng lúc càng trở nên xinh đẹp.”
Ahn thị: “... Cái gì, cái gì?”
Lời ngoài ý muốn này khiến Ahn thị có hơi bối rối, bắt đầu chờ đợi lời ngon tiếng ngọt của Cheon Sang Gong.
Cheon Sang Gong: “Thực ra... Lúc nàng hỏi ta là “Ta có đẹp không?”, trái tim ta như muốn rớt xuống. Mặc kệ nàng tin hay không, vừa nhìn thấy đã nghĩ đến như thần tiên hạ phàm, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại là nương tử của ta… Trái tim không chịu được khống chế cứ đập bình bịch.”
Nói đến đây Cheon Sang Gong không biết sao lại rùng mình một cái.
Ahn thị: “Thật vậy sao?”
Ahn thị vốn đang đưa lưng về phía Cheon Sang Gong lập tức xoay người lại, hai con mắt lập lòe tỏa sáng giống tiểu cô nương, hai má phiếm hồng.
Ahn thị: “Nhìn ta thật sự xinh đẹp vậy sao?”
Được rồi sao? Nói như vậy mà cũng được sao?
Cheon Sang Gong: “Nói nhiều lại tưởng là dong dài. Ta nói thật, ta không thích nương tử ăn mặc xinh đẹp như thế, ở trong mắt ta người ngủ cùng ta 10 năm ta còn thấy đẹp, ở trong mắt người khác chắc chắn còn xinh đẹp hơn nhiều, không cần nghĩ cũng biết bao nhiêu nam nhân đã nhìn lén nàng rồi.”
Ahn thị: “Ai lại đi nhìn lén ta chứ?”
Cheon Sang Gong: “Trời, nàng thật sự quá ngây thơ, nam nhân á, đều như nhau, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như nàng chắc chắn sẽ nhìn đến lé mắt. Người ở đâu cũng vậy cả. Sao ta có thể làm ra vẻ mặc kệ nàng cho được.”
Ahn thị: “Thật là, ta đã nói nhiều lần rồi, phải sửa cái tính này lại.”
Cheon Sang Gong: “Trên đời này làm gì có kẻ nào chịu được khi nương tử mình bị người ta dòm ngó, nếu có thì đó là đồ ngốc!”
Cheon Sang Gong dâng trào cảm khái nói xong, trên khóe miệng Ahn thị còn mang nét cười khe khẽ vuốt ngực cho Cheon Sang Gong.
Ahn thị: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ.”
Cheon Sang Gong: “Chẳng lẽ nói sai rồi sao?”
Ahn thị: “Ai da, tướng công làm gì vậy?”
Nói xong Cheon Sang Gong liền ôm lấy Ahn thị.
Cheon Sang Gong: “Nương tử, là ta sai rồi.”
Ahn thị: “Ta cũng lòng dạ hẹp hòi, ta cũng không biết tâm ý của chàng....”
Không khí giữa hai người bắt đầu dịu xuống.
“Không hổ là Sam Nom à nha.”
“Chuyện có liên quan nữ nhân trừ bỏ Sam Nom thật đúng tìm không ra người thứ hai.”
Nam tử rình xem ở phố thợ rèn liên tục cảm thán.
Bọn nam tử muốn nhìn xem sự tình sẽ phát triển thế nào liền chạy đến trước mặt.
Ra On
“Lần này nên đến phiên ta.”
“Thế nào sẽ đến lượt ngươi? Sam Nom, lần này đến phiên ta.”
Ra On trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngăn trở đám người này.
Hong Ra On: “Không cần lo lắng, sẽ không bỏ rơi ai đâu.”
Edior lảm nhảm: Có ai giống Yoon lúc đọc đoạn miêu tả Ra On mà tưởng tượng tới bạch tuyết không? =)))) Vốn muốn kiếm cái hình của 1 mình Ra On để làm nổi bật miêu tả mà tìm ko ra, thôi lấy đỡ cái hình chuyện tình 1 nữ 3 nam vại
Danh sách chương
- Chương 1 Sam Nom phố Un Jong (thượng)
- Chương 2 Sam Nom phố Un Jong (hạ)
- Chương 3 Không thấy… chơi với tên kia rất vui sao? (Thượng)
- Chương 4 Không thấy… chơi với tên kia rất vui sao? (hạ)
- Chương 5 Ta muốn làm cái gì cơ?
- Chương 6 Thứ ấy ta vốn không có
- Chương 7 Vào cung
- Chương 8 Quái nhân Tư Thiện đường (thượng)
- Chương 9 Quái nhân Tư Thiện đường (hạ)
- Chương 10 Quái nhân ác thú lầu các phía đông
- Chương 11 Đêm trăng tròn
- Chương 12 Thân phận của thiếu nữ
- Chương 13 Tên đáng ghét
- Chương 14 Bây giờ… đang làm gì vậy?
- Chương 15 Lấy tranh bày tỏ tâm ý
- Chương 16 Thế giới họ đang sống (Thượng)
- Chương 17 Thế giới họ đang sống (Trung)
- Chương 18 Thế giới họ đang sống (Hạ)
- Chương 19 Chang nội quan lo lắng
- Chương 20 Chuyện kỳ quái
- Chương 21 “Đường tắt” trong hoàng cung
- Chương 22 Hồi âm của chúa thượng điện hạ
- Chương 23 Ngươi, rốt cuộc vì sao lại khóc?
- Chương 24 Lễ vật của Ra On
- Chương 25 Nhược điểm của thư sinh Hoa Thảo
- Chương 26 Thư này là ngươi viết sao?
- Chương 27 Thật kỳ cục
- Chương 28 Cuộc sống bình đạm của ta
- Chương 29 Bí mật của những tờ giấy trắng hồi âm
- Chương 30 Không thích mặt của ngươi
- Chương 31 A
- Chương 32 Thứ cứng cứng này là gì vậy?
- Chương 33 Sao ngày nào mình cũng gặp chuyện vậy?
- Chương 34 Đừng đối với ta quá tốt như vậy
- Chương 35 Mệnh lệnh của thế tử
- Chương 36 Vì sao lại chu đáo như vậy?
- Chương 37 Nhưng mà… có một điều kiện
- Chương 38 Ta không thích
- Chương 39 Có biết hiện tại đang nói câu rất nguy hiểm không?
- Chương 40 Bây giờ rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
- Chương 41 Nguyên nhân thế tử ngủ nướng
- Chương 42 Cuộc chiến của những đóa hoa
- Chương 43 Vòng tay Nguyệt Lão
- Chương 44 Không giống tác phong của vương thế tử
- Chương 45 Đây là nguyện vọng
- Chương 46 Đêm mưa rơi
- Chương 47 Quả nhiên là như vậy
- Chương 48 Là người ta thấy rất đáng yêu
- Chương 49 Chuyện ta làm vì bách tính của mình
- Chương 50 Đúng vậy, chính là như thế
- Chương 51 Cung nữ Hong Dan
- Chương 52 Không phải nam giả nữ mà thật sự là nữ nhân
- Chương 53 Nếu cứ thế này thì sao mà buông tay đây
- Chương 54 “Bởi vì từ bây giờ, ngươi là của ta!”
- Chương 55 Đêm vượt biên giới
- Chương 56 Không phải như thế đâu!
- Chương 57 Ta thích nữ nhân
- Chương 58 Đóa hoa nở trên mảnh đất khô cằn
- Chương 59 Bắt cóc
- Chương 60 Hong Ra On, ngươi không sao chứ?
- Chương 61 Hồi ức đêm trăng
- Chương 62 Xin đừng như vậy
- Chương 63 Bây giờ… đang tỏ tình với ta đó sao?
- Chương 64 Ta cũng thích nàng!
- Chương 65 Ngươi là Hong Ra On là được rồi
- Chương 66 Tranh giành Hong Ra On!
- Chương 67 Nếu sự hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi thì thật tốt
- Chương 68 Bây giờ thế tử điện hạ muốn làm cái gì nhất?
- Chương 69 Bí mật
- Chương 70 Cưỡng ép cướp đi cũng không hối hận!
- Chương 71 Hành động kì lạ
- Chương 72 Nếu là một thế giới như thế
- Chương 73 Người thế tử điện hạ vô cùng quý trọng, không thể thiếu được sao?
- Chương 74 Người chiến thắng chân chính!
- Chương 75 Thế tử điện hạ biết rồi
- Chương 76 Cộc cộc cộc cộc
- Chương 77 Tương phùng với gia gia
- Chương 78 Chỉ còn một phòng
- Chương 79 Không làm được nữa
- Chương 80 Ta yêu nàng!
- Chương 81 Nhà trọ này rốt cuộc là nơi thế nào?
- Chương 82 Đừng buông tay
- Chương 83 Học đi từng bước
- Chương 84 Đừng quên tấm lòng thuở ban sơ
- Chương 85 Như thế này một lát thôi
- Chương 86 Ta là nữ nhân của người ấy
- Chương 87 Có muốn một cuộc sống như thế không?
- Chương 88 Để ta bảo vệ sau lưng điện hạ
- Chương 89 Mộng hồ điệp
- Chương 90 Không cần phải biết đâu
- Chương 91 Một buổi chiều ngày xuân nọ
- Chương 92 Ta nói ta đói có nghĩa là…