
Mị Công Khanh
Tổng số chương: 245
Lại là một đêm trăng tròn.
Trong lầu các, sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, sáp nến nhỏ giọt chồng chất, bóng người gắn bó bên nhau.
Trần Dung ngơ ngác đứng ở dưới tàng cây, vẫn không nhúc nhích nhìn hai người đang gắt gao dán vào nhau kia, môi của nàng, không biết từ lúc nào đã mím chặt lại.
Trong ánh đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa không ngừng truyền đến. Tiếng cười kia vui vẻ như thế, rực rỡ như thế, giống như trong cuộc sống không hề có thống khổ, cũng giống như hoa tươi nở rộ khi xuân sang.
Một giọng nói mềm mại đột ngột truyền đến từ phía sau lưng nàng: “Là ngươi sao? Không phải lang quân đã bỏ ngươi rồi sao? Tại sao ngươi còn ở đây? Đúng rồi, đúng rồi, cũng vì ngươi khổ sở khóc lóc cầu xin, lang quân mới đáp ứng cho ngươi ở lại mấy ngày.”
Câu nói ác độc vừa thốt ra, hương thơm bay tới, một thân ảnh kiều nhỏ đứng ở bên cạnh Trần Dung. Nàng ta theo ánh mắt của Trần Dung nhìn lại, khi trông thấy hai bóng hình dựa sát vào nhau trong lầu các, khóe miệng của nàng ta cũng mím lại.
Có điều, dù trong mắt tràn đầy ghen ghét, nhưng khi nhìn thấy Trần Dung ngây ra như phỗng, thì lại chuyển thành vui sướng. Tiếng cười nói mềm mại lại vang lên: “A, kia không phải là tộc tỷ của ngươi sao? Khi ngươi trăm phương nghìn kế tiễn nàng ta đi, để lang quân cưới ngươi làm thê, nhất định thật không ngờ, không phải của ngươi cuối cùng cũng sẽ không thuộc về ngươi, có một ngày tộc tỷ của ngươi đã trở lại, vẫn cướp lại thứ vốn thuộc về nàng ta đúng không?”
Mỹ nhân kiều nhỏ chậc chậc liên thanh, nàng ta cười nói: “Tính kế đủ đường, lại nhận lấy kết cục bị bỏ rơi, Trần Thị A Dung, ta thấy là ngươi nên dùng lửa tự thiêu để quên đi cho rồi!”
Mỹ nhân kiều nhỏ thốt ra một câu lại tiếp một câu, khí thế bức người, hết sức ác độc. Cũng mặc kệ nàng ta trào phúng nói móc thế nào, người trước mắt luôn cùng nàng ta đối địch nhiều năm vẫn không hề hé răng. Giờ khắc này, Trần Dung vẫn luôn mạnh mẽ âm độc tựa hồ biến thành một người khác. Nàng chỉ si ngốc ngơ ngác nhìn bóng người gắn bó sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, vẫn không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.
Mỹ nhân kiều nhỏ thấy nàng không mở miệng, khanh khách cười nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi lang quân cưới ngươi vào cửa vẫn không hề gần gũi ngươi. Chậc chậc, uổng cho Trần Thị A Dung tài mạo song toàn lại có thanh danh, vậy mà vẫn bị bỏ, lang quân khinh thường nhất chính là ngươi mà!”
Một câu này giống như một lưỡi kiếm, đâm vào trái tim của Trần Dung máu chảy đầm đìa!
Bỗng nhiên, Trần Dung vẫn ngơ ngác ngây ngốc đột ngột xoay người lại.
Trong ánh mắt thẫn thờ của nàng mang theo âm trầm khiến cho người ta kinh hãi, trong nháy mắt khi mỹ nhân kiều nhỏ kia đối diện với ánh mắt của nàng, nàng ta kìm lòng không được lui về phía sau vài bước!
Trần Dung bước một bước hướng về phía mỹ nhân kiều nhỏ.
Mỹ nhân kiều nhỏ cả kinh, nàng ta vừa lui về phía sau, vừa vội vàng kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Trần Dung đối mặt với mỹ nhân kinh hoảng thất sắc, lạnh lùng tươi cười, không biết từ lúc nào, nàng đã khiến mỹ nhân này dựa sát vào một thân cây dong.
Ngay lúc mỹ nhân kiều nhỏ kia sợ tới mức thét chói tai, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, “Đinh” một tiếng, một thanh đoản kiếm xượt qua tóc mai của nàng ta, nặng nề cắm phập vào trong thân cây, lún sâu ba phân!
“A?!”
Mỹ nhân kiều nhỏ kinh hãi hét ầm lên.
“Câm miệng!”
Trần Dung nặng nề quát, tiếng quát này, cực kỳ lạnh lẽo, sát khí mười phần. Mỹ nhân kiều nhỏ rùng mình, quả thực nhanh chóng bịt chặt miệng.
Trần Dung nhìn nàng ta chằm chằm, dưới ánh trăng, hai mắt nàng đen lay láy, sâu thẳm như loài sói!
Nàng nhìn nàng ta chằm chằm, nói một cách lạnh lùng: “Vốn một kiếm này của ta là muốn giết ngươi. Có điều suy nghĩ một chút, Lô mỹ nhân ngươi luôn thích giả bộ, xưa nay lại được hắn coi trọng. Giữ ngươi lại, vẫn có thể khiến vị tỷ tỷ kia của ta thêm chút nhọc tâm.”
Trần Dung nói tới đây, xoẹt một tiếng rút đoản kiếm về. Kiếm mới vừa thu vào tay áo, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, vài hộ vệ lớn tiếng hỏi: “Người nào ở đây?”
“Có thích khách sao?”
“Không có việc gì.” Hai nữ nhân đồng thời đáp trả một câu.
Chúng hộ vệ lúc này cũng thấy rõ hai nàng, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, thối lui về phía sau. Trần thị cùng Lô mỹ nhân luôn luôn bất hòa, hai người chỉ cần ở cùng một chỗ thì sẽ vô cùng náo nhiệt, bọn họ đã quen rồi.
Nhóm hộ vệ vừa lui xuống, Trần Dung vung tay áo dài, xoay người rời đi.
Lô mỹ nhân nhìn bóng dáng nàng đi xa, không biết vì sao, đột nhiên cảm giác được lạnh lẽo thấu xương. Nàng ta run rẩy, giờ khắc này, lại nghĩ rằng: Người kiêu ngọa giống như Trần thị lại có thể lưu luyến si mê một nam nhân vô tình như lang quân, cũng là kẻ đáng thương.
Nghĩ đến đây, Lô mỹ nhân thở dài một tiếng, nàng ta hết hứng thú đi về phía sân viện của mình.
Lô mỹ nhân mới bước vào sân, đột nhiên nghe thấy ở đông viện có một tiếng nổ lớn. Nàng quay phắt đầu lại, đã thấy phía đông khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa le lói.
“Đi lấy nước, đi lấy nước mau.”
Từng đợt tiếng kêu to, tiếng bước chân chạy gấp, trái tim của Lô mỹ nhân nhảy nhót, ngay cả áo khoác cũng không cần phủ thêm, liền vội vã chạy về phía đông viện — đó là sân viện của Trần Dung, lấy tính cách cương liệt tàn nhẫn của nữ nhân kia, nói không chừng thực sự nghe lời của mình, châm lửa tự thiêu rồi.
Khi Lô mỹ nhân vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn về phía chính điện, lang quân của nàng ta và phu nhân mới cưới cũng đang đi về phía này.
Ba người đồng thời đi tới đông viện.
Vừa mới bước vào cửa viện, đột nhiên, một tiếng cười điên cuồng truyền đến, trong tiếng cười khàn cả giọng kia hàm chứa đau cùng hận khôn cùng, mang theo cả chút hối hận.
Lô mỹ nhân đi lên vài bước, vừa ngẩng đầu, gương mặt trở nên trắng bệch như tuyết!
Trong tiếng “lạch phạch”, lầu các phía đông đã sập xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại có mặt tường ở phía tây còn đứng vững, nhưng cũng đang lắc la lắc lư, khói đặc cuồn cuộn phủ đầy toàn bộ sân. Trong ánh lửa quay cuồng, nữ nhân mặc quần áo lụa mỏng, tóc dài rối tung ngửa mặt lên trời cười to kia, không phải là Trần Dung sao?
Nàng, nàng thật sự làm như thế!
Sắc mặt Lô mỹ nhân tái nhợt, nàng ta lảo đảo lui về phía sau một bước! Lúc này, một cảm giác thương hại cùng bi thương khó có thể hình dung dâng trào trong lòng nàng ta!
Đột nhiên, nàng ta nghe thấy bên cạnh truyền đến mệnh lện của lang quân: “Cứu người, cứu người.”
Sau đó, nàng ta lại nghe thấy lang quân hỏi mọi người: “Tại sao lại bốc lửa?”
“Là phu nhân, không, là Trần thị bảo chúng hạ nhân lui xuống, tự mình phóng hỏa.”
Vẻ mặt lang quân lộ rõ kinh sợ, y vội vàng quay đầu nhìn về phía Trần Dung trong biển lửa, giọng nói lạnh lùng vang lên trong trời đêm: “Trần Dung, nàng tội gì phải làm như vậy?”
Toàn bộ ánh lửa đỏ hồng chiếu thẳng vào giữa không trung, trên gương mặt tuấn mỹ uy nghiêm kia của lang quân mang theo một chút kinh ngạc khó có thể che giấu.
Trong biển lửa, Trần Dung không trả lời, nàng chỉ nhìn lang quân không dời mắt, điên cuồng mà cười to. Nàng ngửa đầu, mở rộng hai tay, tiếng cười khàn khàn, dường như ca hát lại dường như khóc lớn. Một ngọn lửa liếm lên thân thể nàng, tiếng cười của nàng mang theo đau đớn càng vang dội càng điên cuồng.
Thấy thế, lang quân nhíu mày, y hất tay lên, lạnh lùng quát: “Nếu nàng ta muốn chết, thì cứ thành toàn cho nàng ta đi.” Nói tới đây, y vung tay áo dài, không chút nào để ý xoay người rời đi, bỏ mặc nữ nhân dần dần bị lửa cháy cắn nuốt ở lại sau lưng.
Lô mỹ nhân kinh ngạc nhìn bóng dáng tuyệt tình của lang quân, giờ khắc này, cảm giác lạnh lẽo thấu xương xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng ta. Nàng ta vội vàng xoay người nhìn về phía Trần Dung, thấy nàng càng thêm dùng sức cười to. Nhưng tuy đang cười, Lô mỹ nhân tinh tường nhìn ra, hai hàng lệ như trân châu theo gương mặt của Trần Dung chảy xuống, từng giọt rơi vào trong biển lửa, hóa thành tro tàn! Nàng ta rõ ràng nhìn thấy, Trần Dung rơi lệ điên cuồng cười to, dần dần chuyển thành cười khẽ, trào phúng đau đớn, Lô mỹ nhân nghe thấy Trần Dung nói ra từng tiếng: “Tội gì! Tội gì! Tội gì……”
Tiếng cười càng ngày càng nhỏ, dần dần chuyển thành hư vô.
***
“A –”
Tiếng thét chói tai xé rách bầu trời đêm, trên tháp, Trần Dung ngồi thẳng dậy, tay vỗ vỗ ngực, thở dốc từng chút một.
Sau khi hổn hển một lúc lâu, nàng bước xuống tháp, nương theo ngọn đèn nhìn về phía gương đồng trên án.
Trong gương đồng là một tiểu cô nương, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, giờ này khắc này, trên mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, trong ánh mắt mở lớn còn lưu lại hoảng sợ điên cuồng.
Nàng chậm rãi giơ lên ống tay áo, lau đi mồ hôi trên mặt.
Gian bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập hỗn độn, một giọng nói ôn nhu thân thiết từ phía ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến: “A Dung, lại gặp ác mộng sao?”
Trần Dung xoay người, nàng hít một hơi, trả lời: “Hiện đã không sao rồi.”
Sau cửa một phụ nhân ló đầu vào, bà hướng tới bóng dáng của Trần Dung tinh tế xem xét, thấp giọng khuyên giải an ủi: “Phía nam có người của tộc chúng ta, A Dung đừng lo lắng quá nhiều.”
“Ta biết, lui ra đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Trần Dung lại dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người đi đến trước bàn trang điểm, ngồi đó đối diện với gương đồng.
Trong gương đồng, tiểu cô nương xinh đẹp ngây ngô kia đang mở to một đôi mắt đen láy nhìn lại nàng.
Khóe miệng Trần Dung chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh đều đặn, nàng nhẹ nhàng nói: “Đã là dĩ vãng, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa, đúng không?”
Người trong gương cũng đáp lại nàng một mỉm cười sáng lạn.
Nhìn ngắm nụ cười này, Trần Dung có vẻ thực vừa lòng, nàng đứng lên, cầm lấy lược sừng trâu ở trên bàn, chậm rãi chải vuốt tóc dài hỗn độn.
Nàng ở trong gương đồng mới chỉ tầm 14, 15 tuổi, còn chưa nẩy nở, gương mặt ngây ngô lộ ra minh diễm.
Nàng đã quay trở lại quá khứ.
Mọi điên cuồng, mọi lưu luyến si mê, mọi khăng khăng một mực, mọi hận thù đau đớn, chỉ vừa mới tỉnh lại, đã biến thành ký ức!
Dù thân thể đã trở lại độ tuổi 15, nàng vẫn còn rành mạch nhớ rõ những gì đã trải qua!
Nàng vẫn là nàng, tất cả đều không biến đổi. Biến đổi chỉ có thời gian, ông trời vui đùa với nàng, để nàng trở về thời điểm mọi việc đều chưa hề phát sinh.
Một năm này, nàng cùng với mọi người dân Bình thành, bởi vì ngọn lửa chiến tranh, đành phải xúc tiến trở về phía nam, trở về với bản tộc, sau đó gặp phải ma chướng của đời mình!
Có điều, hiện tại không phải là ma chướng nữa rồi. Trần Dung cười với mình trong gương đồng, nàng vươn tay vỗ về mặt mình, khẽ nói: “Trước kia là ngươi khăng khăng một mực, làm chuyện ngu xuẩn. Nếu ông trời lại ban cho ngươi một cơ hội, vậy ngươi phải là người điều binh khiển tướng trong ván cờ mới này, Trần Dung, ngươi nói đúng hay không?”
Người trong gương đáp lại nàng một nụ cười tươi tắn!
Danh sách chương
- Chương 1 Tội Gì?.
- Chương 2 Kẻ Tiểu Nhân.
- Chương 3 Tán Bớt Tiền Tài.
- Chương 4 Ném Vỡ Bảo Vật.
- Chương 5 Vương Gia Có Thất Lang.
- Chương 6 Ra Đi.
- Chương 7 Lưu Dân (1).
- Chương 8 Lưu Dân (2).
- Chương 9 Nạn Hạn Hán (1).
- Chương 10 Nạn Hạn Hán (2).
- Chương 11 Nạn Hạn Hán (3).
- Chương 12 Thoát Khốn.
- Chương 13 Tiếng Đàn Kinh Diễm.
- Chương 14 Tiểu Lang Tôn Gia.
- Chương 15 Tới Gần Sông Hoàng Hà.
- Chương 16 Thích Huynh Hơn.
- Chương 17 Mỹ Nhân.
- Chương 18 Cạm Bẫy Ở Bờ Bên Kia.
- Chương 19 Chương 19: Y.
- Chương 20 Thế Cục.
- Chương 21 Tộc Nhân.
- Chương 22 Tái Hiện.
- Chương 23 Liếc Mắt Một Cái, Bồi Cả Một Đời.
- Chương 24 Trượng Phu Thực Thụ.
- Chương 25 Mua Lương Thực.
- Chương 26 Địa Vị Biến Đổi.
- Chương 27 Đại Sự.
- Chương 28 Vạch Trần.
- Chương 29 Gặp Trường Bối.
- Chương 30 Tộc Thúc Trần Thuật.
- Chương 31 Cầu Yêu?.
- Chương 32 Một Khúc Phượng Cầu Hoàng (1).
- Chương 33 Một Khúc Phượng Cầu Hoàng (2).
- Chương 34 Y Đã Trở Lại.
- Chương 35 Hôn Sự Của Nhiễm Mẫn.
- Chương 36 Dấu Bàn Tay.
- Chương 37 Thiếp Mời.
- Chương 38 Lời Y Nói.
- Chương 39 Yến Tiệc.
- Chương 40 Chất Vấn.
- Chương 41 Mây Và Vũng Bùn.
- Chương 42 Tâm Sự.
- Chương 43 Tỷ Muội.
- Chương 44 Tạm Bình An.
- Chương 45 Nàng Là Con Dao Hai Lưỡi.
- Chương 46 Thiếu Niên Tướng Quân.
- Chương 47 Tục Lễ.
- Chương 48 Nói Rõ.
- Chương 49 Nụ Hôn.
- Chương 50 Lương Thực.
- Chương 51 Đưa Lương Thực.
- Chương 52 Mạch Nước Ngầm.
- Chương 53 Vào Phủ.
- Chương 54 Nam Dương Vương.
- Chương 55 Trần Dung Khí Thế Bức Người.
- Chương 56 Đèn Khổng Minh.
- Chương 57 Danh Sĩ Ngâm.
- Chương 58 Bắn Hạ Đèn.
- Chương 59 Dự Tiệc.
- Chương 60 Gây Chú Ý.
- Chương 61 Chàng Đến Đây.
- Chương 62 Ra Khỏi Phủ.
- Chương 63 “Ý Tốt” Của Vương Thất Lang?.
- Chương 64 Kẻ Phàm Tục.
- Chương 65 Nhiễm Mẫn Và Trần Dung.
- Chương 66 Bị Khinh Bạc.
- Chương 67 Ma Đao.
- Chương 68 Tài Sản.
- Chương 69 Lôi Kéo Làm Quen.
- Chương 70 Tính Tình.
- Chương 71 Chàng Gọi Nàng Là Khanh Khanh.
- Chương 72 Có Đôi Khi, Có Thể Ngoan Tuyệt.
- Chương 73 Tao Nhã Khi Phong Ba Ập Đến.
- Chương 74 Chúng Phó.
- Chương 75 Quân Địch Trước Mặt, Sân Vắng Thắng Bước.
- Chương 76 Danh Tiết Của Trần Dung.
- Chương 77 Luyến Đồng.
- Chương 78 Đồng Tâm.
- Chương 79 Đường Sống.
- Chương 80 Ghen Tuông.
- Chương 81 Trở Về Thành Nam Dương.
- Chương 82 Thất Lang Đoạn Tụ, Chúng Ta Phải Làm Sao Bây Giờ?.
- Chương 83 Khi Danh Sĩ Nghênh Đón.
- Chương 84 Trở Về Trần Phủ.
- Chương 85 Mưu Tính.
- Chương 86 Trần Nguyên Chịu Nhục.
- Chương 87 Đi Cùng.
- Chương 88 Vương Hoằng Thưởng Nàng Một Chậu Nước Trong.
- Chương 89 Nhắc Lại Hôn Sự.
- Chương 90 Lý Do Nhiễm Mẫn Thích Trần Dung.
- Chương 91 Vương Thất Lang Họa Vô Đơn Chí.
- Chương 92 Quý Thiếp.
- Chương 93 Thề.
- Chương 94 Nhiễm Mẫn Bắt Người.
- Chương 95 Uống Một Ngụm Máu Của Y.
- Chương 96 Ai Bắt Nạt Ai?.
- Chương 97 Lại Gặp Thất Lang.
- Chương 98 Vương Thất Lang Vô Tình Hay Hữu Tình (1).
- Chương 99 Vương Thất Lang Vô Tình Hay Hữu Tình (2).
- Chương 100 Người Mời Là Chàng Mà Người Cứu Vớt Cũng Là Chàng.
- Chương 101 Động Tình.
- Chương 102 Thất Lang, Xin Chàng Đâm Một Kiếm Sau Lưng Thiếp!.
- Chương 103 Ai Đưa Tới Hoàng Kim Quan (Quan Tài Dát Vàng).
- Chương 105 Khúc Chiết.
- Chương 106 Đi Vội Ngàn Dặm Để Cầu Y.
- Chương 107 Thỉnh Cầu Của Trần Dung.
- Chương 108 Ở Chung.
- Chương 109 Rất Thẳng Thắn.
- Chương 110 Hiểu Ra.
- Chương 111 .
- Chương 112 Lang Quân Vẫn Vậy.
- Chương 113 Đố Kỵ.
- Chương 114 Giằng Co.
- Chương 115 Tính Kế.
- Chương 116 Một Đêm.
- Chương 117 Mộ Dung Khác.
- Chương 118 Chuyện Xưa Tái Diễn?.
- Chương 119 Bị Hạ Dược.
- Chương 120 Vui Thích.
- Chương 121 Trần Dung Sau Khi Tỉnh Lại.
- Chương 122 Trước Hai Quân.
- Chương 123 Đại Thắng.
- Chương 124 Nhiễm Mẫn Thương Tâm.
- Chương 125 Thay Đổi.
- Chương 126 Chung Xe.
- Chương 127 Giằng Co.
- Chương 128 Trần Dung Tuyệt Tình.
- Chương 129 Chém Ngựa.
- Chương 130 Trở Lại Kiến Khang.
- Chương 131 Gặp Lại Thân Nhân Ở Kiến Khang.
- Chương 132 Trần Dung Quyết Đoán Tuyệt Tình.
- Chương 133 Tìm Tới Cửa.
- Chương 134 Quý Nhân.
- Chương 135 Gặp Lại Vương Thất Lang.
- Chương 136 Nổi Bật.
- Chương 137 Bệ Hạ, Thỉnh Phong Thiếp Làm Nữ Quan.
- Chương 138 Muốn Nói Đã Nói.
- Chương 139 Vương Hoằng Ban Danh Hào.
- Chương 140 Thành Nữ Quan.
- Chương 141 Ôm Cây Đợi Thỏ.
- Chương 142 Ai Vì Nàng Bắn Mũi Tên Này?.
- Chương 143 Vương Hoằng Đúng Lúc Xuất Hiện.
- Chương 144 Thất Lang Của Ta.
- Chương 145 Tư Vị Đó Thật Khó Kháng Cự.
- Chương 146 Chàng Nói.
- Chương 147 Cố Nhân Đến Đây?.
- Chương 148 Gặp Lại Nhiễm Mẫn.
- Chương 149 Tình Của Nhiễm Mẫn (1).
- Chương 150 Tình Của Nhiễm Mẫn (2).
- Chương 151 Gặp Trần Vi.
- Chương 152 Trần Dung Và Vương Hoằng.
- Chương 153 Hoàng Thất.
- Chương 154 Vui Sướng.
- Chương 155 Tình Chân Tình Giả.
- Chương 156 Coi Là Lang Quân.
- Chương 157 Nàng Lại Là Của Ta.
- Chương 158 Vương Hoằng Thẳng Thắn.
- Chương 159 Ngoại Thất, Nhiễm Mẫn.
- Chương 160 Vương Hoằng Kháng Chỉ.
- Chương 161 Thánh Chỉ, Bình Thản Tiếp Nhận.
- Chương 162 Hai Phần Lễ Vật.
- Chương 163 Khóc.
- Chương 164 Cùng Quân Chèo Thuyền.
- Chương 165 Phong Quang.
- Chương 166 Vương Hoằng Cảnh Cáo.
- Chương 167 Nắm Tay.
- Chương 168 Vương Hoằng Làm Nũng.
- Chương 169 Có Dám Hay Không?.
- Chương 170 Phản Ứng Của Mọi Người.
- Chương 171 Khác Lạ.
- Chương 172 Vô Lại.
- Chương 173 Rồng Có Vảy Ngược.
- Chương 174 Kinh Ngạc.
- Chương 175 Tái Kiến Mộ Dung Khác.
- Chương 176 Nàng Đáng Giá.
- Chương 177 Ứng Đối.
- Chương 178 Xiêm Y Không Chỉnh Tề.
- Chương 179 Được Cứu Vớt.
- Chương 180 Chàng Đã Đến.
- Chương 181 Ngươi Thua Rồi.
- Chương 182 Đố Kỵ Dẫn Tới Ân Ái.
- Chương 183 Hội Hợp Với Nhiễm Mẫn.
- Chương 184 Tâm Của Y.
- Chương 185 Đồn Đãi.
- Chương 186 Giải Thích.
- Chương 187 Tính Toán.
- Chương 188 Một Câu.
- Chương 189 Nói Hết Việc Hai Kiếp.
- Chương 190 Ghen Tuông.
- Chương 191 Không Cần Y.
- Chương 192 Đánh Giết Tùy Ta.
- Chương 193 Tạ Hạc Đình Và Thiếu Niên A Cánh.
- Chương 194 Y Phục Đỏ Cũng Có Khí Thế.
- Chương 195 Tứ Hôn.
- Chương 196 Cái Chết Của Trần Dung?.
- Chương 197 Thi Thể Đưa Về Cung.
- Chương 198 Vương Hoằng Trở Về.
- Chương 199 Tỉnh Lại.
- Chương 200 Lời Thề.
- Chương 201 Vương Hoằng Giải Thích.
- Chương 202 Vương Hoằng Đau Lòng.
- Chương 203 Trả Lại Nàng Một Đao.
- Chương 204 Buông Tay?.
- Chương 205 Tặng Cho Nàng.
- Chương 206 Vui Sướng.
- Chương 207 Chứng Hôn.
- Chương 208 Kết Cục.
- Chương 209 Phiên Ngoại: Giấc Mộng Của Nhiễm Mẫn [1].
- Chương 210 Phiên Ngoại: Giấc Mộng Của Nhiễm Mẫn [2].
- Chương 211 Phiên Ngoại: Giấc Mộng Của Nhiễm Mẫn [3].
- Chương 212 Phiên Ngoại: Giấc Mộng Của Nhiễm Mẫn [4].
- Chương 213 Phiên Ngoại: Giấc Mộng Của Nhiễm Mẫn [Hoàn].
- Chương 214 Phiên Ngoại Về Vương Hoằng: Nhớ Lại Lần Gặp Mặt Năm Đó.
- Chương 215 Phiên Ngoại Về Vương Hoằng: Một Khắc Kia, Phát Hiện Rằng Mình Đã Yêu.
- Chương 216 Phiên Ngoại: Hài Tử (1).
- Chương 217 Phiên Ngoại: Đứa Nhỏ [2].
- Chương 218 Phiên Ngoại: Đứa Nhỏ [3].
- Chương 219 Phiên Ngoại: Một Đôi.
- Chương 220 Phiên Ngoại: Phá Hỏng Cảnh Đẹp.
- Chương 221 Phiên Ngoại: Hài Tử [4].
- Chương 222 Phiên Ngoại: Hài Tử [5].
- Chương 223 Phiên Ngoại: Gặp Lại.
- Chương 224 Phiên Ngoại: Đồn Đãi.
- Chương 225 Phiên Ngoại: Thiếu Niên Ở Kiến Khang.
- Chương 226 Phiên Ngoại: Bỏ Trốn Mất Dạng.
- Chương 227 Phiên Ngoại: Tạ Hạc Đình.
- Chương 228 Phiên Ngoại: Ba Nhi Tử Đến Kiến Khang.
- Chương 229 Phiên Ngoại: Người Một Nhà.
- Chương 230 Phiên Ngoại: Vương Hoằng Sầu Lo.
- Chương 231 Phiên Ngoại: Người Có Tên Tuổi.
- Chương 232 Phiên Ngoại: Bộc Lộ Quan Điểm.
- Chương 233 Phiên Ngoại: Trả Thù.
- Chương 234 Phiên Ngoại: Bảo Hộ.
- Chương 235 Phiên Ngoại: Người Hay Đố Kỵ.
- Chương 236 Phiên Ngoại: Xử Phạt.
- Chương 237 Phiên Ngoại: Tạ Hạc Đình Cảnh Cáo.
- Chương 238 Phiên Ngoại: Bệ Hạ.
- Chương 239 Phiên Ngoại: Vương Hoằng Bao Che Khuyết Điểm.
- Chương 240 Phiên Ngoại: Ta Chính Là Kẻ Tuyệt Tình.
- Chương 241 Phiên Ngoại: Một Chiêu.
- Chương 242 Phiên Ngoại: Thằng Nhóc.
- Chương 243 Phiên Ngoại: Nữ Nhi.
- Chương 244 Phiên Ngoại: Huynh Muội Gặp Lại.
- Chương 245 Phiên Ngoại: Phiền Não A Phiền Não.
- Chương 246 Phiên Ngoại: Cố Nhân.