
Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi
Tổng số chương: 100
Mùa đông năm thứ hai mươi lăm đời vua Chính Minh của Sùng Hưng vương triều, vô cùng lạnh lẽo.
Tuyết lớn bay toán loạn, ròng rã suốt cả một tháng trời, là cảnh tượng mà trong vài thập niên qua khó gặp phải.
Núi Thương Vụ là ngọn núi cao nhất giáp ranh giữa Sùng Hưng vương triều và Hoa Gian quốc. Nghe nói, ngay cả chim cũng không bay được đến đỉnh núi. Trong phạm vi trăm dặm không có dấu chân, ngay cả thông thường thi thoảng cũng sẽ gặp mấy bác thợ săn ở dưới chân núi nhưng dưới thời tiết ác liệt này đều không thấy tung tích đâu hết.
Nhưng, hôm nay, tại nơi đỉnh núi cao vút mây mờ, tuyết đọng mênh mông, lại thấy một thiếu niên áo trắng phấp phơ đứng đó.
Bông tuyết đầy trời, rơi xuống đầy người hắn, hắn vẫn im lặng đứng, im lặng như núi, sừng sững không một tiếng động.
Trong ánh sáng trắng của tuyết, dung nhan người đó được chiếu rõ, mặt mày như họa.
Mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên.
Lông mi của hắn nhẹ nhàng chớp xuống làm bông tuyết rơi ra, sau đó, chậm rãi mở mắt. Hắn không quay đầu lại, chỉ dừng ở đỉnh núi mây mù, cặp mắt kia, trong trẻo lạnh lùng dường như bao hàm tất cả thiên biến vạn hóa của thế gian.
Hai tay vẫn nắm chặt trong tay áo, rồi chậm rãi thả lỏng, miệng hắn nhếch lên thành một độ cong thê thảm:
“Sư huynh, cuối cùng thì huynh, không tới!”
Phun ra hơi thở, trong nháy mắt kết lại thành băng, dần dần biến mất trong không khí rét lạnh.
Thật lâu sau, hắn ngồi xổm mình xuống, đào tầng tầng lớp lớp tuyết đọng, bỏ bao quần áo mang theo, chôn sâu xuống.
Trong bao quần áo kia, là đồ đạc nữ nhân, là ngày sinh tháng đẻ, chứng minh cho một cô gái, muốn trao ra tất cả.
Giờ, đều chôn vùi!
Một cô gái ao ước khát vọng lương duyên nhiều năm; một cô gái chờ đợi những điều tốt đẹp vẽ ra trong tương lai.
Nhẹ tay khẽ vuốt đống tuyết, hắn hơi hơi nhắm mắt.
Hắn rốt cục, đã tự tay mai táng cô gái chính mình.
Một năm trước, nàng chỉ mới mười bảy tuổi, bị ông nội gọi từ núi Thương Vụ trở về kinh thành, bí mật đưa vào trong cung.
“Diệp Lạc, dùng sự phụ tá cả đời của ngươi, đổi lấy hai năm tính mạng của Diệp Tri, có lẽ còn có thể giúp Diệp thị lưu lại huyết mạch.” Người nói là Chính Minh hoàng đế cao cao tại thượng, trên mặt là vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nàng nhớ rõ, lúc ấy mình đã ngửa đầu, trả lời lại một câu, “Dùng cả đời ta, chỉ có thể đổi đươc hai năm cho huynh trưởng, ta sẽ làm giao dịch ngu ngốc như vậy sao?”
“Quả thực là Diệp Lạc thông minh tuyệt đỉnh sẽ không, nhưng một Diệp Lạc sốt ruột muốn cứu huynh, sẽ có!”
Nàng hơi ngừng một chút, sau đó, lại hỏi, “Ngài không sợ ta kéo bè nổi gió, đoạt giang sơn Quân gia?”
Trên mặt Quân Bách – Chính Minh hoàng đế lộ ra vẻ tươi cười, “Trẫm sẽ không cho ngươi đặc quyền gì, phương tiện hay sự trợ giúp gì, nếu ngươi có tâm muốn cướp, cho dù hôm nay có giao dịch này hay không, ngươi đều sẽ đoạt lấy. Huống chi, trẫm tin tưởng Diệp gia, sẽ không làm phản.”
Nàng trầm mặc, không muốn đáp ứng, lại không thể cự tuyệt.
Muốn cứu, là ca ca, là người từ khi chưa sinh ra đã là ca ca song bào thai với nàng. Cha mẹ mất sớm, ông nội lớn tuổi, ca ca chính là thân nhân nàng không thể mất đi.
Nhưng, cả đời phụ tá, nghĩa là phải vứt bỏ tình yêu của nàng, sư huynh của nàng.
“Diệp Lạc, thái tử Quân Hoằng sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trẫm muốn ngươi dùng toàn bộ tâm lực, đào tạo ra một đế vương chân chính của Sùng Hưng vương triều. Nếu có một ngày, Quân Hoằng có thể đoạt lại quyền khống chế triều đình từ trong tay ngươi, thì đó là lúc ngươi được tự do.” Đối với đứa nhỏ ông chứng kiến từ nhỏ tới lớn, trong mắt Quân Bách rốt cục thoáng có chút thương tiếc, “Trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một mật chỉ, chứng minh sự trong sạch của ngươi. Đến lúc đó, Quân Hoằng cũng sẽ hiểu được thâm ý trong đó, chắc chắn sẽ không làm khó ngươi.”
“Vì sao là ta?” Trăm ngàn người tài hoa quái lạ trong thiên hạ này, vì sao lại phải là ta? “Hơn nữa, ta là nữ tử.”
“Thứ nhất, là vựa lúa Diệp gia trải khắp thiên hạ; hơn nữa, là tất cả phủ binh tinh anh và trung thành của Diệp gia. Thập nhất đệ tử thiên tài của Thương Vụ lão nhân, là chủ nhân mà tử sĩ Diệp gia nguyện trung thành tận tâm, Diệp Lạc, vì sao không thể là ngươi?” Quân Bách mỉm cười nhìn về phía nàng, “Huống chi, cũng bởi vì ngươi là nữ tử.” Cho nên, sẽ không nổi lên tham vọng.
Nàng kinh ngạc nâng mắt lên.
Quân Bách đứng dậy, “Ngươi tưởng rằng mình lấy thân phận Diệp Tri xuất hiện, trẫm sẽ mờ mắt không nhận ra có phải đúng là Diệp Tri hay không sao? Ta biết Diệp khanh gia có một cô cháu gái. Nhưng từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc.”
“Diệp Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, trẫm giữ lại hậu chiêu, nếu ngươi phản bội ước định hôm nay, ta sẽ bắt cả Diệp gia phải trả giá đại giới!”
Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc!
Những lời này, lời còn văng vẳng bên tai, một khắc chưa từng rời đi. Chính Minh hoàng đế, dùng báu vật hoàng thất là hỏa phượng hoa, kéo dài tính mạng ca ca Diệp Tri, mà nàng trở lại núi Thương Vụ, hoàn thành một năm học nghệ cuối cùng.
Nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng rốt cục lòng vẫn chưa cam.
Nàng nói với người kia, “Sư huynh, huynh còn nhớ từng đồng ý với muội chuyện gì không?”
Sư huynh tươi cười, vĩnh viễn như cơn gió ấm áp, tay hắn nhẹ nhàng xoa nàng, “Ngồi nghe thủy triều lên xuống, mỉm cười xem hoa nở hoa tàn!”
Nàng ghé vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn vững vàng, “Sư huynh, sớm mai, muội ở đỉnh Thương Vụ, chờ huynh!”
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Sư huynh, nếu huynh tới, hãy đưa muội tới chân trời góc biển. Nếu huynh không tới, vậy thì từ nay về sau chúng ta trời nam đất bắc.” Nàng ngẩng mặt, “Muội xuất thân từ Diệp gia, là Diệp gia của Sùng Hưng vương triều.”
Thân hình hắn hơi hơi chấn động, rất lâu không nói.
Nàng nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt của hắn, “Sư huynh, cho dù huynh lựa chọn thế nào, muội cũng không trách huynh! Muội chờ huynh!”
Nàng tạo cho chính mình một cơ hội, cho dù là thất tín bội nghĩa lúc này nàng vẫn muốn tùy theo ý mình.
Nhưng, cuối cùng hắn không tới.
Nàng hiểu, hắn không chỉ là sư huynh của nàng, hắn còn là Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc. Tiểu hoàng đế của Hoa Gian quốc mới mười một tuổi, hắn sao thể buông tay tất cả, cùng nàng đi đến chân trời góc biển?
Về lý trí nàng hiểu rõ, nhưng về tình cảm vẫn sẽ cảm thấy đau lòng. Tình và nghĩa, nàng, phải buông tay một cái.
Hít một hơi thật sâu, nàng lạnh nhạt cười, kiên quyết xoay người, sải bước xuống núi.
Kỳ thật, nàng đã sớm biết, không có khả năng mình sẽ vứt bỏ Diệp gia mà đi theo hắn, chẳng qua nàng muốn thử xem, thử tiếp nhận cảm giác hạnh phúc như vậy. Chỉ là đáng tiếc, dường như ông trời đã giúp nàng lựa chọn tốt rồi.
Nàng đã theo đuổi ý nguyện của mình, tùy ý không để tâm gì, có cố gắng, sau này nàng cũng không nuối tiếc gì nữa.
Từ nay về sau, chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15 Ai nhẫn tâm hơn ai
- Chương 16 Liệu có hối hận?
- Chương 17
- Chương 18 Sơn thủy xa xôi
- Chương 19 Yêu là gì?
- Chương 20 Giao dịch
- Chương 21 Một ngày ở Diệp phủ
- Chương 22 Tinh Dương được phong tướng
- Chương 23
- Chương 24 Một Mũi Tên Trúng Hai Con Chim
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38 Mưu đồ bí mật
- Chương 39 Tương liên
- Chương 40 Tuyên chiến
- Chương 41 Dứt khoát
- Chương 42 Kế
- Chương 43 Cố chấp
- Chương 44 Hỏi cưới
- Chương 45 Luyến tiếc
- Chương 46 Mưu hôn
- Chương 47 Sát nhiếp
- Chương 48
- Chương 49 Đăng cơ [ một ]
- Chương 50 Đăng cơ [ hai ]
- Chương 51 Ai nói không thể yêu
- Chương 52 Mọi việc bắt đầu
- Chương 53 An bài
- Chương 54 Nam nhân, nữ nhân
- Chương 55 Đi về đâu
- Chương 56 Vơ vét của cải
- Chương 57 Từng đồng ý
- Chương 58 Phiên ngoại Vô Nhai
- Chương 59 Thu ý nồng
- Chương 60 Biến cố phát sinh
- Chương 61 Mưu định
- Chương 62 Thử
- Chương 63 Diệp phủ kén rể [ một ]
- Chương 64 Luận võ kén rể [ hai ]
- Chương 65 Khói lửa nhân gian
- Chương 66 Hồng Tụ thiêm hương
- Chương 67 Chủ động buông tay
- Chương 68 Thiên hạ công thẩm
- Chương 69 Tâm như hoa nở
- Chương 70 Khói lửa nổi lên
- Chương 71 Tình sâu thế nào
- Chương 72 Một quả đấm
- Chương 73 Giao phong
- Chương 74 Men say nồng
- Chương 75 Tính kế
- Chương 76 Bỏ tù
- Chương 77 Năm ngày
- Chương 78 Đồ cưới của Quân Hồng Tụ
- Chương 79 – Nhiều loại hoa đưa tiễn
- Chương 80 Thổ phỉ
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91 Trời ban thưởng Hoàng Hậu
- Chương 92 Ý trời
- Chương 93 Khúc nhạc dạo
- Chương 94
- Chương 95 Tương tư người có biết chăng?
- Chương 96
- Chương 97 Lựa chọn
- Chương 98
- Phiên ngoại một: Mười dặm hồng trang.
- Phiên ngoại hai: Thiên Hạ Diệp gia.