Người Tình - Võ Sĩ

Người Tình - Võ Sĩ

Tổng số chương: 1

Đây là câu chuyện về một võ sĩ đấu tay không để giành giải. Hắn đã từng làm xà ích và yêu say đắm một phu nhân quyền quý cao sang. Vì ái mộ nàng, hắn đã thách đấu với một nhà vô địch. Chuyện này xảy ra đã lâu lắm rồi. Hơn hai thế kỷ đã trôi qua. Đây là một câu chuyện cổ, song cũng là chuyện hiện đại. Nó cổ điền, khi xảy ra ở vườn treo Babylon trong tình huống một phu nhân thuộc triều đình Nebuchadnezzar mỉm cười với chàng vệ sĩ vạm vỡ đứng canh cổng. Và nó cũng sẽ là chuyện mới mẻ nhất sẽ xảy ra trong vụ xì căng đan ở New York tuần sau, khi có một thiếu phụ trong giới thượng lưu lên đường cùng với gã tài xế của mình và không thấy trở lại nữa.

Trận đấu quan trọng và cũng là trận sau chót của George Stevenson đã diễn ra vào tháng hai năm 1741. Đây không đơn thuần là đấu để giành chức vô địch Anh quốc, trận này là cao điểm của một câu chuyện tình thơ mộng, đầy bi thảm mà các bạn có thể tìm thấy trong những trang thơ cháy bỏng của bất kỳ một thi sĩ lãng mạn nào đó. Trước đó không đầy hai năm nào ai biết tới hắn; nếu có biết, thì cũng chỉ biết một cái chuồng ngựa nằm trong khuôn viên cùa một dinh thự lớn ở Carthwaite, vùng Yorkshire. Những tên đầu gấu trong làng biết đến hắn và rất gờm hắn. Hắn có trái đấm như một chiếc búa tạ. Những người đàn ông đến thăm ngôi nhà lớn này biết đến hắn, bởi vì mặc dù gã mã phu này không được học hành, hắn vẫn là một cánh tay đắc lực như một chiếc gậy dài và một thanh gươm to bản, chẳng khác nào nhiều trang nam nhi khác đầy năng lực đi lên Luân Đôn để vào học Học viện nổi tiếng của ông Frigg. Các bà khách cũng biết hắn. Khi người ta đưa họ đi tham quan khu chuồng ngựa, điều dễ thấy là họ để ý ngay đến anh chàng mã phu đẹp trai như Apollo và mạnh mẽ như Hercules. Họ càng biết tới hắn vì hắn phớt lờ không thèm để ý đến họ. Hắn cứ chăm chú chải lông ngựa và thì thào điều gì đó vào tai ngựa tuồng như hắn đang đứng với đàn ngựa giữa sa mạc Tartary vả trong vòng ngàn dặm không thấy bóng dáng một phụ nữ nào. Đám phu nhân rúc rích cười, đỏ bừng mặt, rồi cáu kỉnh bỏ đi. Còn hắn vẫn tiếp tục chải những con ngựa: “Nào Bess! Hãy đứng yên nào!”.

Song trong số phụ nữ đó có một người xem hắn cũng chẳng hơn một gốc cây, ngọn cỏ. Đó là phu nhân Turleigh, nữ chủ nhân trẻ trung của ngôi nhà. Khi nàng bảo hắn thắng yên cương cho ngựa, giọng nàng lạnh như băng. Với tư cách của một tên mã phu, hắn biết nàng cũng như đôi giày biết chân của chủ nó vậy, chiếc giày đó sẽ được sử dụng hoặc bị liệng sang một bên, nếu cần.

Hắn không biết và chồng nàng cũng chẳng hay, rằng mỗi khi gã phu điển trai giúp nàng trèo lên ngựa thì sự đụng chạm của hắn như ngọn lửa thiêu đốt mọi huyết mạch của nàng. Có đôi ba người khách thấy hoài nghi gì đó. Họ không thể không để ý thấy rằng khi gã Stevenson trẻ tuổi giúp nàng lên ngựa, đôi má nàng từ từ đỏ bừng, dù nàng có cố né tránh và ngây đờ như ngọn roi trong tay nàng. Họ nhận thấy đầu óc nàng đang vẩn vơ tận đâu đâu, bất chấp chàng kỵ sĩ hào hoa phong nhã nhất có tán tụng nàng bằng lời lẽ bay bươm mấy cũng mặc.

Song tất nhiên, nếu họ có để ý thấy điều gì, họ cũng chẳng trách cứ nàng. Nàng không còn ở vào tuổi phải quá khổ hạnh. Không phải mọi đàn ông đều có thể thề bồi rằng họ chưa từng một lần hôn vụng trộm các cô hầu gái của vợ mình. Không phải tất cả mọi phu nhân đều có thể thề rằng chỉ có vòng tay cùa chồng mới ôm ấp họ mà thôi.

Còn đối với phu nhân Turleigh, con người đáng thương này, nàng càng ít bị trách cứ hơn so với đa số bọn họ. Nàng là vợ kế của một người mà nàng chỉ đáng tuổi con gái ông ta. Ông ta có cách yêu riêng, mà cũng không thể không yêu được. Song ông còn yêu ngựa nhiều hơn. Ông lấy giống ngựa đẹp nhất ở Yorkshire. Ông càng yêu ngựa bao nhiêu thì trông ông càng giống ngựa bấy nhiêu, và người ông cũng hôi như ngựa. Ông là một thương nhân, luôn luôn đi Luân Đôn vắng. Không ai biết có những loại hàng gì hấp dẫn khiến ông đi Luân đôn thường xuyên như vậy. Không bao giờ ông đưa vợ đi theo. Không biết có phải vì ông ghen với những nét duyên dáng của nàng đến nỗi ông sợ chúng sẽ bị những lưỡi hái ở Luân Đôn tróc tỉa mất, hoặc giả có thể ông cho rằng nàng sẽ là nhân vật thừa ở đó, vậy nàng ở nhà là hơn. Nàng còn trẻ. Nàng xinh đẹp. Nàng lại cô đơn.

Thế là nàng phải lòng anh chàng phó xà ích (lúc này y đã được đề bạt từ mã phu lên chức vụ này). Điều này trước đây đã từng xảy ra và sẽ còn xảy ra.

Ngày mờ đầu mùa đông năm 1739 tuyết trắng xóa. Chính ngày đó sẽ kết thúc một cách lạ lùng, êm dịu và cay đắng quan hệ giữa một phu nhân trâm anh và một kẻ đầy tớ hạ tiện. Hôm đó Sir Richard đi Luân Đôn. Ông ta thường đi Luân Đôn vắng. Tối hôm đó phu nhân Turleigh sẽ đi vũ hội. Suốt cả ngày nàng đã đấu tranh tư tưởng xem có nên đi hay không. Nàng đã chán ngấy mấy cái điệu nhảy menuet, gavotte và pavane lắm rồi. Nhưng nếu ngồi ở nhà, nàng sẽ chán ngán chẳng kém. Mấy cô đầy tớ gái đứng quanh, xốn xang, thì thào lo ngại. Trong những ngày như vậy, tính khí nàng hết sức thất thường. Cuối buổi chiều vợ lão xà ích chính xin được vào gặp nàng. Đã hai tiếng đổng hồ bác ta cố gượng đứng dậy. Chân bác ta sưng vù vì bị thống phong. Không thể bước đi nổi. Làm cách nào bây giờ, thưa bà?

Nàng biết làm sao đây? Đôi mắt nàng rực lửa giận dữ. Nàng dậm chân xuống đất điên cuồng.

- Bảo hắn chuẩn bị xe ngựa ngay tức thì! - Nàng hét lên. Rồi bất ngờ dừng lại. Tim nàng dường thót lại trong giây lát. Nàng vội quay đi để người đàn bà kia khỏi để ý thấy sự thay đổi nhanh chóng trên đôi má nàng, vừa tái mét đó, lại bỗng đỏ bừng ngay.

- Ta tha cho chồng mụ - Nàng nói, cố giữ giọng hết sức lãnh đạm - Bảo Stevenson chuẩn bị xe ngựa! Y sẽ thay chồng mụ, đưa ta đi.

Tối hôm đó tại vũ hội, không một phụ nữ nào rực rỡ và xinh đẹp như nàng. Bàn chân nàng nhỏ nhắn nhất, khéo léo nhất. Đôi má nàng đỏ bừng bừng. Có lẽ đó là vì khí lạnh mà nàng đã ngồi xe để băngqua. Cũng có thể vì một tinh thần nhiệt cuồng nào đó đã xâm chiếm lòng nàng. Đám đàn ông nhìn nàng, rồi quay sang ngó các bà vợ của họ, đoạn lại phải quay nhìn chỗ khác vì chán ngán. Họ tự hỏi: “Can cớ gì khiến cái lão già keo kiệt đó có thể bỏ nàng mà đi nhì? Sao lão lại có thể đang tâm làm một việc như vậy?”.

Nàng cáo từ ra về trước tất cả mọi người. Họ phải thông cảm cho nàng. Nàng phải vượt qua mười dặm đường. Mà con đường thì đầy sương giá và rất khó đi. Đêm đó lại không có trăng.

- Mời phu nhân đi thêm một điệu nhảy nữa. - Họ van vỉ nàng - Chỉ một điệu nữa thôi.

Song nàng quyết không nhượng bộ. Nàng đang háo hức muốn ra đi trong đêm tối, giữa màn sương giá buốt với chỉ có sao trời. Một chuyến phiêu lưu thực sự đang đợi nàng.

Một đỉều mà ai cũng để ý thấy rằng người đánh xe cho nàng hôm nay không phải là cái lão xà ích bụng phệ, mũi đỏ mọi lần. Gã này khác, trông điển trai hơn. Đám phụ nữ thì thào to nhỏ với nhau đằng sau những chiếc quạt. Còn đám đàn ông thúc cùi chỏ vào nhau.

- Thưa phu nhân - Họ năn nỉ - Chúng tôi không thể để quý bà ra về mà không có người tháp tùng. Đường về Carthwaite tối tăm, nguy hiểm lắm! Vẫn thường có bọn cướp đường lởn vởn quanh vùng này! Chúng biết rõ tin tức về buổi vũ hội đêm nay. Vậy hãy cho phép chúng tôi được tháp tùng bà về, có được không? - Vài tiếng nói lao xao.

- Xin đa tạ - Nàng nói, rồi ngẩng cao đầu - Tôi đã có người tháp tùng đảm bảo rồi - Một lát sau, nàng tự trách cứ về sự khinh suất là buột miệng nói ra câu vừa rồi. Nàng bước ngang qua phòng, vẻ đường bệ như bà hoàng Maria Theresa vậy.

Thế là họ dấn bước vào đêm đen uy nghi. Phu nhân ngồi trong xe, còn gã xà ích trẻ tuổi ngồi trên thùng xe. Tiếng vó ngựa tạo nên âm thanh êm tai trên đường đ cứng. Những quả chuông treo trên giây cương ngựa kêu leng keng. Bầu trời như một trái lê lớn tối đen, điểm xuyết những đốm sao lấp lánh. Gã trai trẻ chưa bao giờ cảm thấy kiêu hãnh như lần này. Người thiếu phụ cũng chưa từng bao giờ thấy sung sướng như lần này. Cuối cùng, họ cũng đã được đi cùng nhau. Chỉ có hai người, trong một đêm đen với sao trời.

Lóc cóc! Lóc cóc! Tiếng vó ngựa khua vang. “Ta yêu! Ta yêu”. Tiếng thì thầm trong tim. Lóc cóc! Lóc cóc! Tiếng vó ngựa lại vang lên. “Lạy Chúa! Nàng là người đàn bà đẹp nhất xứ sở này”. Gã xà ích trẻ nhủ thầm và vung roi ngựa lên giữa chòm sao Lạp Hộ.

Chiếc xe ngựa băng băng qua những lùm cây, bụi cỏ, qua những cánh rừng lớn, những hàng rào xanh, qua những thân cây đứng trơ trọi. Bỗng một sự việc kỳ lạ khiến hắn sững người. Có phải là gốc cây không? Hay một đống rạ? Vậy là cái gì? Cây đâu có chuyển động! Thế mà vật này lại chuyển động. Đúng là một con ngựa rồi. Có người cưỡi! Lại một người nữa! Một người nữa. Lạy chúa! Bọn cướp đường!

Bóng đen thứ nhất tiến lại gần, song gã xà ích rất nhanh, không cho hắn kịp hành động. Hắn rút khẩu súng lục ra khỏi bao, nhanh như một con rắn, tấn công liền. Một phát! Hai phát! Tên cướp ngã bổ nhào. Hai tên kia áp sát tới. Có tiếng súng chát chúa ngang mang tai hắn. Máu hắn sôi lên vì giận dữ và niềm kiêu hãnh đang bừng trong huyết quản.

- Này thì tao tặng mày! Hắn quất mạnh roi ngựa. Tặng mày nữa! Những con ngựa lồng lên. Chiếc roi vẫn quất vun vút qua mặt hai tên cưỡi ngựa, qua tấm lưng ngựa sùi đầy bọt. Hai con ngựa lại lồng lên hất chủ của chúng lăn xuống đất.

- Lạy Đức Mẹ! Phu nhân Turleigh rên rỉ - Lạy Đức Mẹ, hãy cứu giúp con.

Rồi bất ngờ, sự kinh hoàng đã quá mức nàng có thể chịu nổi, nàng thét lên mấy tiếng liền, sau đó lăn ra giữa đám vải trăng trắng lờ mờ ở một góc xe ngựa. Tiếng kêu thất thanh của nàng đã đập mạnh vào màng nhĩ của Stevenson. Hắn nhảy ra khỏi thùng xe, lao lên như một con hổ đói tới chỗ tên cướp thứ hai. Thằng khốn nạn! Hắn thét to, rồi dùng báng súng giáng mạnh vào mặt tên cướp. Rồi lại vung roi lên. Tên cướp thứ ba đã đặt tay vào cò súng. Song cú đấm tay trái của George còn nhanh hơn. Nó đã từng đốn gục nhiều tên côn đồ ở Yorkshire, trước đây. Đêm nay nó làm cho chiếc quai hàm của tên cướp Yorkshire nứt toác làm đôi.

Sau đó hắn quay lại gọi to:

- Phu nhân ơi! Mọi việc ổn cả rồi! Bọn chúng đã bị thanh toán gọn hết trơn!

Song không thấy nàng lên tiếng.

- Phu nhân ơi! Hắn lại gọi to lần nữa. Nàng rên rỉ khe khẽ. Gã xà ích phải làm gì đây khi bà chủ của hắn đang ngất xỉu trong xe? Tiếng động gì thế nhỉ? Có phải tiếng cành cây gãy chăng? Hay vẫn còn một tên cướp nữa lản quất đâu đây?

Sau đó có một tiếng nói êm ái, mảnh mai như tiếng chim hót giữa buổi sớm mai vượt qua trời tối đen:

- Vào trong này - Tiếng nói đó gọi như vậy - Vào đây an ùi tôi đi. Tôi sợ lắm.

Thế là gã xà ích đã vào trong xe, an ủi bà phu nhân cao quý. Ngay sau đó họ đi về nhà. Chẳng còn tên cướp đường nào nữa.

Một tuần sau sự kiện đó, người xà ích đã nghỉ hưu. Bệnh thống phong của lão quá trầm trọng không cho lão tiếp tục phục vụ. George Stevenson, gã xà ích đã bước vào thay chỗ lão.

Y còn bước vào thay thế một nhân vật khác trong gia đình Turleigh - đó là thay chỗ cho ông chủ mình. Y đã thực hiện nhiệm vụ này trong gần hai năm, mặc dù ông Turleigh từ chối không muốn tin điều đó. Lão không tin được rằng gã xà ích của lão có thể láo xược đến mức quái đản như vậy, càng không tin rằng vợ lão lại có thể phản bội. Dù rằng lão đã phản bội vợ lão ngay từ ngày cưới, lão cũng thấy khó có thể tin điều như vậy. Lão tiếp tục uống mỗi ngày ba chai porto. Lão tiếp tục những vụ hẹn ước bí mật ở Luân Đôn.

Đến một hôm, lão bảo phải đi Luân Đôn, nhưng chỉ đi đến giáo khu gần đó rồi lão quay về ngay. Gã xà ích không cùng với tên mã phu ở trong nhà để xe ngựa. Vợ lão cũng không thấy cùng với bà quản gia ở trong bếp. Họ đang cùng nhau trong phòng ngủ của nàng. Lão Turleigh không đủ sức hạ đo ván được Geerge. George là vô địch ở Yorkshire kia mà. Bộ mặt lão Turleigh tím lại. Lão lộn cả ruột. “Mày cút đi!” Lão gầm lên - “Đồ rác rưởi hôi thối”.

Vì vậy George Stevenson phải đi Luân Đôn với một chiếc ví dày cộm được vị phu nhân của hắn nhét vào tay lúc hắn lên đường:

- Anh yêu ạ, tôi sẽ viết thư - Nàng thì thào - Khi nào biết được địa chỉ, tôi sẽ viết thư ngay. Thôi, tạm biệt, người tình cùa tôi!

Tiếng tăm về người xà ích - võ sĩ - tình nhân đã nổi như cồn trước khi hắn tới. Hắn đã đến làm vệ sĩ cho một ông hoàng. Song tất cả những lời tán dương đó đối với hắn chảng có giá trị gì. Nhiều tháng trôi qua, hắn chẳng nhận được một tin tức gì về người phu nhân xinh đẹp ở xứ Yorkshire. Thế là thế nào? Phải chăng người chồng dữ tợn của nàng đã canh giữ nàng cẩn mật? Hoặc giả nàng đã tìm được một người khác an ủi nàng, một thanh niên cao to, khỏe mạnh hơn Stevenson? Nghĩ tới đó, hắn nắm chặt tay lại và nghiến chặt răng. Mẹ kiếp! Giá như hắn gặp được gã kia, cái thằng khốn nạn đó, người đã cướp người tình của hắn, hắn sẽ đập nát mặt gã ra thành một đống thịt nhão. Mẹ kiếp, nhất định là như vậy!

Thế rồi ngày tháng dần trôi, vẫn không một phong thư nào tới. Hắn đã cố quên nàng trong vòng tay của những người đàn bà khác thuộc đủ hạng người, thượng lưu có, hạ tiện cũng có; song điều đó chỉ càng làm cho con tim hắn nhức nhối khôn nguôi. Hắn chỉ cảm thấy dễ chịu hơn khi đứng giáp mặt với đối thủ của mình trên võ đài chăng dây tứ phía. Hắn dứ dứ bằng nắm tay phải, rồi tung ra nắm đấm tay trái, dồn tất cả sự ranh mãnh và căm giận vào trận đấu. Hắn có cảm giác như mỗi lần giáng những trái đấm, lúc vào cằm, lúc vào ngực đối thủ, thì lúc đó hắn đang đấu vì nàng. Thế mà nàng vẫn không thèm viết cho hắn một dòng thư nào.

Hắn hiểu rằng hắn không thể viết thư cho nàng ở Carthwaite. Tất nhiên sẽ không một lá thư nào tới được tay nàng. Nếu hắn trở lại Yorkshire, ôngTurleigh sẽ tống hắn vào ngục với tư cách một tên lưu manh,một kẻ đi phá phách sự yên tĩnh. Vậy phải làm sao đây? Bằng cácch nào hắn có thể nhắc cho nàng nhớ đến mình, làm thế nào để cho nàng phải chú ý? Có cách nào khiến nàng nhận thấy là hắn đã sủng ái nàng, hiện nay và mã mãi sau này?

Giá như hắn liều mình cứu chủ là quận công Prederick xứ Wales khỏi bị chết đuối hoặc chết thiêu trong căn nhà bốc cháy, thì nàng sẽ biết được tin đó. Nếu một con gấu chạy nhào ra đường phố, hắn sẽ bắt nó lại và sẽ bóp chết nó... nhưng chẳng có một con gấu nào chạy ra phố. Quận công Prederick cũng tuyệt nhiên không chịu dấn thân vào nơi nước sâu, lửa bỏng cho hắn nhờ...

Thế rồi Jack Broughton, một võ sĩ xuất sắc nhất lúc bấy giờ đã tạo cho hắn một cơ hội bấy lâu mong chờ. Cơ hội để cho hắn tỏ rõ khí phách và cho hắn xuất hiện trước sự chú ý của bàn dân thiên hạ. Ngày 1 tháng giêng năm 1741, trên một tờ nhật trình có tên gọi là Bưu điện bay Broughton đã thách đấu với bất kỳ võ sĩ nào trong thời hạn ba tháng, để giành chức vô địch Anh quốc.

Jack Broughton không chỉ là võ sĩ xuất sắc của một thời, mà là một trong những võ sĩ xuất sắc của mọi thời. Chính anh đã cho ra đời luật thi đấu giành giải đầu tiên và nâng môn võ tử dưới tận cùng của sự dã man mà lúc đó nó đang sa lầy trong đó, đưa lên địa vị của một nghệ thuật, một khoa học trong sáng. Gần đây anh ta đã lập một nhà tập thể thao ở đường Tòa án Tottenham vói sự hợp tác nhiệt thành của một nửa giới quý tộc.

Một tháng rồi hai tháng trôi qua, dường như không một người nào ở Anh dám bước ra võ đài để tỷ thí với Jack Broughton, con người có đôi mắt ranh mãnh và trái đấm như búa tạ. Thế nhưng ở tận Clerkenwell, chàng xà ích Yorkshire đang chờ thời. Hắn đang luyện tập chạy, nhảy và ăn trứng sống, thịt sống. Hắn đợi cho đến lúc gần hết thời hạn ba tháng, lúc đó mới nhận lời thách đấu, bởi vì hắn hiết rằng sự chấp nhận vào phút cuối cùng mới mang kịch tính cao. Chính vì lý do đó, hắn đã đưa ra lời chấp nhận hết sức khiêu khích này. Hắn muốn cho mọi người phải bàn tán xôn xao từ Westminster đến Ranelagh. Hắn muốn tiếng vang sẽ thấu lên tận phía bắc đến ngôi làng ngái ngủ ở Yorkshire kia. Vì thế hắn thảo ra bức thư sau đây về việc giành giải quán quân:

“Thưa ông Broughton.

Ông cho rằng ông là một võ sĩ xuất sắc ư? Có thể là như vậy. Song ở Clerkenwell này còn có người nói rằng thời kỳ đấu trường của ông đã qua rồi, không còn tích sự gì trừ trường hợp để phô phang những oanh liệt một thời. Một tháng nữa kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ gặp ông. Nếu ông không tới, ông là một thằng hèn. Nếu ông không hạ được tôi, ông là một thằng bịp bợm. Nếu tôi quật ngã ông, ông chỉ còn là một cái xác không hồn”.

George Stevenson có lý. Chỉ trong vài ngày, tin tức về trận đấu sắp xảy ra giữa nhà vô địch và anh xà ích đã trở thành đề tài của toàn tỉnh. Từ các ông hoàng bà chúa đến những phu phen, đĩ điếm chỉ bàn độc nhất một đề tài này. Đa số mọi người đều ngã về Broughton. Các bà không hình dung nổi gã xà ích vốn là một nhân tình hào hoa kia, liệu sẽ thua trong tư cách một võ sĩ đấu trường như thế nào. Quận công xứ Cumberland ủnghộ Broughton, còn ông hoàng xứ Wales lại ủng hộ Stevenson. Các chính trị gia, tư bản ngân hàng, các chị thợ giặt, các cậu phụ việc, mỗi người đều tự đứng về một phe. Song đó không phải là điều mà Stevenson quan tâm. Giá như hắn được biết nàng đứng về phía hắn thì sẽ không một kẻ nào quật ngã nổi hắn đâu...

Trận đấu lớn sẽ diễn ra tại khu thể thao của George Taylor, một trong những võ sĩ anh tài thời đó. Hôm đó nhằm một ngày tháng hai ấm áp nhưng ẩm ướt. Mọi con đường đã nhão như cháo quánh vì người xem lũ lượt dậm lên đó từ trước lúc rạng đông. Cảnh tượng bên trong thật khác thường, ở khu vực dành cho quần chúng, người ta đội lên nhau. Ở khu bao lơn, nơi hai vị hoàng thân đang ngồi, mỗi người kè kè mấy phu nhân được sủng ái. Đám phụ nữ liếc mắt đưa tình, cười gượng gạo và phe phẩy quạt. Hai vị hoàng thân pha trò với họ, đập nhẹ vào lưng họ. Hai võ sĩ giống như những con thú cảnh giác, đang chờ đợi thời cơ.

Trước hết có cuộc trình diễn múa kiếm, đấu vật và đấu gậy, trước khi trận đấu chính thức bắt dầu. Khán giả thấp thỏm, huýt sáo. Họ muốn được chứng kiến các nhà vô địch. Cuối cùng, tiếng kèn bạc cất lên, vừa du dương lại vừa chói tai. Im lặng một hồi. Sau đó hai trọng tài và người trưởng đài trèo lên võ đài. Vẫn im lặng như tờ. Khi George Stevenson tử phòng tiền sảnh bước ra hắn nhảy cẫng lên như một con hươu khỏe lên võ dài. Có tiếng hô lớn trong đám khán giả chúc tụng hắn. Song hắn không để ý đến họ. Hắn quay về khu bao lơn, nơi các ông hoàng bà chúa, các nhà quý tộc cùng phu nhân đang ngồi. Có lẽ do một sự tình cờ tuyệt diệu nào đó, nàng đã biết tin. Nàng đã từ nơi xa xôi tới đây.

Song, hỡi ơi, không thấy nàng ở đó...

Jack Broughton đã lên vũ đài. Mái nhà rung bần bật trước tiếng tung hô náo nhiệt. Hai võ sĩ quay lại, đưa mắt thận trọng nhìn nhau, trong khi các quan chức thông qua các thủ tục, rồi họ cũng rời võ đài.

Trận đấu rất căng thẳng. Broughton có lợi thế về chiều cao và đánh xa, còn Stevenson, mặc dù có dáng lặc lè, song nhanh nhẹn hơn. Không phải tự nhiên hắn có thể dằn ngửa được những tên đầu gấu ở Yorkshire ra đất, từng đứa một. Hai người đang đứng dối diện nhau, chân hơi khuỳnh khuỳnh, họ vừa chờ đợi, vừa giữ thăng bằng trên gót chân. Broughton tung đòn trước. Anh ta dứ bằng tay trái và giáng mạnh trái đấm khủng khiếp bằng tay phải. Stevenson nhảy né sang bên. Sau đó hắn lại chồm lên trước và đấm rất khéo léo vào cằm đối thủ. Hắn cố khai thác lợi thế vừa rồi. Hắn dồn hết sinh lực vào một cú bổ vào đầu đối thủ, nhưng bị trượt. Hắn suýt bổ nhào ra phía trước thì đúng lúc nắm đấm của Broughton nhắm trúng cổ họng, hất hắn nhào ngược trở lại. Đôi mắt hắn hoa lên trong một lớp sương mù. Hắn phản công lại: lúc bên phải, lúc bên trái, liên tiếp giáng vào người nhà vô địch. Cả hai trái đấm đều trúng. Nhà vô địch cũng chống trả thận trọng. Sau khi gạt được những trái đấm như đàn ong vò vẽ kéo tới, Stevenson giữ lấy thắt lưng Broughton, kẹp chặt như một giọng kìm, và tìm cách hạ anh ta đo ván. Tuy nhiên Broughton sành môn vật hơn hắn. Dường như anh ta đã dứt được một cơ bắp ra khỏi vị trí thường ngày của nó và thoát khói vòng tay khóa chặt của đối phương. Stevenson lại đang rơi vao vòng tay anh ta. Anh ta ôm chân hắn kéo khỏi mặt đất, quật hắn ngã xuống, tưởng chửng hắn có bao nhiêu xương là tan nát bấy nhiêu.

Hiệp thứ nhất kết thúc. Đã lâu rồi ở Luân Đôn người ta mới được chứng kiến một trận đấu ác liệt như vậy. Khán giả hào hứng, căng thẳng như một dây cung. Stevenson không một mảy may nhụt chí. Hắn lao lên, va chạm rồi lại giật người lại. Hiệp hai diễn ra cũng không kém phần dữ dội so với hiệp một. Stevenson đã đấm một cú tay trái kinh hồn trúng mũi nhà vô địch khiến máu tuôn ra xối xả. Hoàng thân ngồi trên bao lơn cười sằng sặc khoái trá. “Xáp tới! Xáp tới!” Ông ta hét to. Mấy phu nhân ngồi cạnh toát mồ hôi, cũng đang cười rổn rảng. Broughton ngã vật ra sàn đúng lúc hiệp hai vừa kết thúc.

Hiệp ba...

Họ lại lao vào nhau, va chạm và bật trở lại. Trận đấu dâng cao như ngọn triều lớn. Stevenson đánh trúng nhiều hơn, song Broughton cũng đánh trái nào ra trái đó. Broughton bị trúng mắt thì Stevenson cũng trúng sườn. Mắt Broughton lại bị dính đòn lần nữa. Lại một lần nữa, và lần này thành công, Stevenson lao lên, quật Broughton ngã lăn ra sàn. Broughton lại chồm dậy được.

Nhưng tại sao đột nhiên Stevenson đứng trân trân giữa võ đài, buông thõng tay, không đỡ đòn nữa? Tại sao? Hắn ngước nhìn lên khán đài. Hắn vừa trông thấy một bóng người giữa đám quý tộc và phu nhân xinh đẹp.

- Đỡ đi, kìa! - Ông hoàng, kẻ báo trợ của y kêu lên - Đỡ đi, kìa, lạy Chúa...

Song tiếng kêu quá chậm. Broughton đã giáng một cú tay trái tưởng như nghiến vụn cả hàm răng hắn ra. Stevenson lắc đầu. Hắn chợt nhớ ra. Hắn đang đứng giữa võ đài. Hắn đang đấu với Jack Broughton dữ tợn, một võ sĩ kỳ tài của thế kỷ. Một hoàng thân đang hậu thuẫn hắn, một đám đông khán giả tới xem đang cổ vũ hắn. Hắn có nghĩa vụ với họ. Hắn giơ tay lên đỡ đòn. Hấn lại dùng tay trái ra đòn phản công.

Song hắn thấy nản lòng quá chừng. Đôi mắt hắn mờ đi.

Một phu nhân ngồi ở bên khu bao lơn mà lúc bắt đầu trận đấu chưa thấy hiện diện ở đó. Nàng đi kèm vởi một kỵ sĩ, người này không phải là chồng nàng. Chồng nàng là cái lão thương gia bụng phệ, mũi cà chua ở Yorkshire kia. Tên lão là Turleigh. Người đàn ông đi cùng nàng không phải là lão ta. Hắn là nhân tình của nàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng hắn là nhân tình của nàng. Nàng dụi dụi chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng vào vai hắn. Họ đang thì thào với nhau điều gì và nhìn vào tận mắt nhau... cứ như là họ đang hú hí với nhau trong khuê phòng của đôi lứa ở Yorkshire, chứ không phải giữa đấu trường đang náo loạn.

Trong giây lát đau đớn, chàng võ sĩ đáng thương kia đã nhìn thấy hết. Hắn vụt hiểu ra lý do vì sao hắn không được một mảy may tin tức của nàng. Hắn hiểu rằng hắn thật là khờ khạo vả lúc này hắn cũng đang khờ khạo mang xác ra làm trò cười giữa võ đài. Thắng hay thua, trận đấu này đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả. Hy vọng tốt đẹp đã tiêu tan rồi.

Tiếng người hò reo náo loạn vang đến tận những ngọn cây cao, thế mà chẳng vang đến tai hắn chỉ như những lời nói thì thào. Hắn loạng choạng trên võ đài, không biết làm gì nữa. Một trái đấm như cú đá của con ngựa hoang giống trúng tim hắn. Chân hắn khuỵu xuống. Hắn nằm rũ ra như chiếc lá vàng rơi năm trước.

Hắn không còn trông thấy Jack Broughton quỳ xuống bên cạnh, cũng chẳng biết rằng anh ta đang dùng tay sờ thử xem tim hắn có còn đập không. Hắn cũng chẳng nghe thấy tiếng Jack Broughton thề rằng sẽ không bao giờ thi đấu nữa.

Thế nhưng Jack Broughton vẫn tiếp tục thi đấu nhiều trận khác sau đó. Chỉ có hắn, George Stevenson, đã từng được một phu nhân xinh đẹp yêu dấu, rồi bị bỏ rơi như một chiếc giày rách, chỉ có hắn là không bao giờ còn đấu võ được nữa. Không đầy một tháng sau, hắn chết. Chính bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo hơn bàn tay Jack Broughton đã quật ngã hắn.

BÁ KIM dịch

(Theo nguyên tác tiếng Anh Bare-Knuckle Lover của Louis Golding trích trong Short Stories của Nhà xuất bản Chênes)

HẾT

Sách tương tự