NÓNG BỎNG

NÓNG BỎNG

Tổng số chương: 1

Tên đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, rõ ràng là rắn rỏi và đang nóng nực, Reacher nghĩ vậy. Hắn đang đổ mồ hôi trong bộ vest của mình. Người phụ nữ mặt đối mặt với hắn có thể trẻ hơn, nhưng không nhiều. Cô ấy cũng nóng, và sợ hãi. Hoặc ít nhất là căng thẳng. Điều đó đã rõ ràng. Tên đàn ông đã ở quá gần cô. Cô ấy không thích điều đó. Đã gần tám giờ rưỡi, trời sắp tối. Nhưng nhiệt độ không giảm. Ai đó đã nói là một trăm độ[1]. Một đợt nắng nóng thực sự. Thứ 4, ngày 13 tháng 7 năm 1977, Thành phố New York. Reacher sẽ luôn nhớ ngày tháng. Đó là chuyến đi một mình lần thứ hai của anh.

Tên đàn ông đặt lòng bàn tay của hắn lên ngực của người phụ nữ, ấn làn vải bông ẩm vào da cô, đầu ngón tay cái của hắn đặt vào khe ngực của cô. Không phải là một cử chỉ dịu dàng. Nhưng cũng không phải là một cử chỉ hung hăng. Trung lập, giống như một bác sĩ. Người phụ nữ không lùi bước. Cô ấy chỉ đứng sững tại chỗ và liếc nhìn xung quanh. Nhưng không thấy gì nhiều. Thành phố New York, tám giờ rưỡi tối, nhưng đường phố vắng tanh. Trời quá nóng. Waverly Place, giữa Đại lộ Số Sáu và Quảng trường Washington. Mọi người sẽ đi ra đường sau, nếu có.

Sau đó, tên đàn ông bỏ tay ra khỏi ngực người phụ nữ, và hắn hất nó xuống như muốn đánh bay một con ong khỏi hông cô, và sau đó hắn ta quất nó trở lại, như trên một chiếc xích đu trong nhà tròn quay lớn và tát mạnh vào mặt cô ấy, với đủ sức mạnh cho một tiếng bốp ác liệt, nhưng tay hắn và mặt cô quá ẩm ướt đối với âm thanh của súng lục, nên âm thanh phát ra chính xác như từ: chát. Đầu của người phụ nữ bị hất sang một bên. Âm thanh vang vọng như từ viên gạch bị bong tróc.

Reacher la lên, “Này”.

Tên đàn ông quay lại. Hắn ta tóc đen, mắt đen, có lẽ năm - mười[2], có lẽ hai trăm pound. Áo sơ mi của hắn trong suốt vì mồ hôi.

Hắn nói, “Biến đi, nhóc”.

Vào đêm đó, Reacher còn chưa đầy ba tháng mười sáu ngày trước sinh nhật lần thứ mười bảy của ình, nhưng về thể chất, anh đã trưởng thành khá nhiều. Anh cao gần đến chiều cao đạt được sau này, và không một người lành mạnh nào có thể gọi anh là gầy. Anh sáu - năm[3], hai - hai mươi[4], tất cả đầy cơ bắp. Thể chất đã hoàn thành, ít nhiều. Nhưng mới hoàn thành rất gần đây. Hàng mới toanh. Hàm răng trắng và đều, đôi mắt của anh gần giống màu nước biển, mái tóc lượn sóng và cơ thể, làn da mịn màng và trong sáng. Các vết sẹo và các đường và vết chai vẫn chưa có.

Tên đàn ông nói, “Ngay bây giờ, nhóc”.

Reacher nói, “Thưa cô, cô nên tránh xa người này”.

Người phụ nữ đã làm như vậy, lùi lại, một bước, hai bước, ra khỏi phạm vi của hắn. Tên đàn ông nói, “Mày có biết tao là ai không?”

Reacher nói, “Có sự khác biệt nào hay sao?”

“Mày đang chọc giận nhầm người rồi đó”.

“Người?” Reacher nói. “Đó là một từ số nhiều. Ông có nhiều hơn một người sao?”

“Mày sẽ thấy”.

Reacher nhìn quanh. Đường phố vẫn vắng vẻ.

“Khi nào tôi sẽ phát hiện ra?” anh nói. “Rõ ràng là không có ai”.

“Mày nghĩ mày thông minh lắm sao?”

Reacher nói, “Thưa cô, tôi rất vui ở đây để giữ ông ta lại, nếu cô muốn chạy đi”.

Người phụ nữ không di chuyển. Reacher nhìn cô.

Anh nói, “Có phải tôi đang hiểu lầm điều gì đó không?”

Tên đàn ông nói, “Biến đi, nhóc”.

Người phụ nữ nói, “Cậu không nên can dự vào”.

“Tôi không can dự vào đâu cả”, Reacher nói. “Tôi chỉ đang đứng đây, trên đường phố”.

Tên đàn ông nói, “Đi mà đứng ở phố khác”.

Reacher quay lại và nhìn hắn ta và nói, “Có ai chết và ông thành thị trưởng hả?”

“Đó là một cách nói, nhóc. Mày không biết đang nói chuyện với ai đâu. Mày sẽ hối tiếc về điều đó”.

“Khi những người khác đến đây à? Đó có phải là ý ông không? Bởi vì hiện tại chỉ có ông và tôi. Và tôi không lường trước được sẽ hối tiếc gì về điều đó, dù sao thì không phải cho tôi, trừ khi ông không có tiền”.

“Tiền gì?”

“Để tôi lấy”.

“Cái gì, bây giờ mày nghĩ mày sẽ nghiền nát tao à?”

“Không phải điều ông muốn”, Reacher nói. “Nhiều hơn một sự kiện lịch sử. Một nguyên tắc cũ. Như một truyền thống. Ông thua cuộc chiến, ông phải từ bỏ kho báu của mình”.

“Mày và tao có chiến tranh hả? Nếu có, mày sẽ thua, nhóc. Tao không quan tâm mày cao lớn thế nào, thằng bé quê mùa nhai bắp. Tao sẽ đá vào mông mày. Tao sẽ đá nó thê thảm”.

Người phụ nữ vẫn cách đó sáu bước chân. Vẫn không nhúc nhích. Reacher lại nhìn cô và nói, “Thưa cô, quý ông này đã kết hôn với cô hay có quan hệ họ hàng với cô theo một cách nào đó, hay có quan hệ với cô về mặt xã hội hay nghề nghiệp nào không?”

Cô nói, “Tôi không muốn cậu can dự vào”. Cô trẻ hơn hắn, chắc chắn. Nhưng không nhiều. Vẫn tuyệt vời đứng đó. Có thể là 29 tuổi. Một cô gái tóc vàng nhạt. Ngoài màu đỏ rực từ cái tát, cô trông rất đẹp, theo kiểu phụ nữ lớn tuổi. Nhưng cô gầy và lo lắng. Có lẽ cô đã gặp nhiều căng thẳng trong cuộc sống. Cô đang mặc một chiếc váy mùa hè rộng dài quá đầu gối. Cô có một chiếc túi xách được đeo qua vai.

Reacher nói, “Ít nhất hãy nói cho tôi biết điều gì mà cô không muốn tôi dính vào. Đây có phải là một gã ngẫu nhiên nào đó đang quấy rối cô trên đường phố không? Hay không phải như vậy?”

“Có gì khác đâu?”

“Có thể là cãi vã trong gia đình. Tôi nghe nói về một anh chàng phá đám một người, và sau đó người vợ đã thực sự nổi điên với anh ta vì đã làm tổn thương chồng mình”.

“Tôi không kết hôn với người đàn ông này”.

“Cô có hứng thú gì với người này không?”

“Vì lợi ích của ông ta à?”

“Tôi cho rằng đó là những gì chúng ta đang nói”.

“Không có gì cả. Nhưng cậu không thể can dự vào. Vì vậy, hãy đi đi. Tôi sẽ giải quyết nó”.

“Giả sử chúng ta bỏ đi cùng nhau?”

“Dù sao thì cậu bao nhiêu tuổi?”

“Đủ già”, Reacher nói. “Ít nhất là để đi bộ”.

“Tôi không muốn có trách nhiệm với cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ. Cậu là một người ngoài cuộc vô tội”.

“Người này có nguy hiểm không?”

“Rất nguy hiểm”.

“Ông ấy trông không như thế”.

“Vẻ ngoài có thể là lừa dối”.

“Ông ấy có vũ khí không?”

“Không phải trong thành phố. Ông ấy không đủ khả năng”.

“Vậy ông ấy sẽ làm gì được? Ông ấy đổ mồ hôi vì tôi sao?”

Chuyện đến lúc phải xảy ra. Tên đàn ông này đã đạt đến chỗ nổi nóng sôi sục, bực bội khi bị nói đến như thể hắn không có ở đó, khó chịu khi bị gọi là đổ mồ hôi, mặc dù hắn rõ ràng là như vậy, và hắn hùng hổ lao vào, áo vest của hắn bung ra, cà vạt của hắn bung ra, áo sơ mi của hắn dính vào da. Reacher tránh một đằng rồi di chuyển một nẻo, và hắn loạng choạng sượt qua, rồi Reacher đá vào mắt cá chân hắn, và hắn vấp ngã. Hắn đứng dậy một lần nữa đủ nhanh, nhưng lúc đó Reacher đã lùi lại và quay đầu lại và sẵn sàng cho lần cơ động thứ hai. Có vẻ như đây sẽ là một sự lặp lại chính xác cú lao vào đầu tiên, ngoại trừ Reacher đã giúp nó một chút bằng cách thay thế cú đá vào mắt cá chân bằng một khuỷu tay vào một bên đầu. Cú đánh rất tốt. Ở tuổi gần mười bảy, Reacher giống như một cỗ máy mới tinh, vẫn còn lấp lánh và ướt đẫm dầu, linh hoạt, dẻo dai, được phối hợp hoàn hảo, giống như một thứ máy được phát triển bởi NASA và IBM cho Lầu Năm Góc.

Hắn khuỵu gối lâu hơn một chút so với cú đầu tiên. Trời nóng đã giữ hắn ở đó. Reacher đoán ra 100 độ mà anh đã nghe chắc hẳn phải ở một nơi nào đó thoáng. Có thể là Công viên Trung tâm. Một số trạm thời tiết nhỏ. Trong những con hẻm nhỏ hẹp bằng gạch của khu tây New York, san sát những phiến đá vỉa hè khổng lồ, chắc phải hơn trăm hai mươi độ[5]. Và ẩm ướt. Reacher đang mặc một chiếc quần kaki cũ và một chiếc áo phông màu xanh, và cả hai món đồ đều trông giống như anh đã bị rơi xuống sông.

Hắn đứng dậy, thở hổn hển và đi không vững. Hắn đặt tay lên đầu gối.

Reacher nói, “Hãy đi đi, ông già. Tìm người khác mà đánh”.

Không có câu trả lời. Hắn trông như đang tiến hành một cuộc đấu tranh nội bộ. Đó là một khoảng thời gian dài. Rõ ràng là có những điểm cần xem xét ở cả hai phía của lập luận. Tốt và xấu, ưu điểm và nhược điểm, chi phí và lợi ích. Cuối cùng hắn nói, “Mày có thể đếm đến 3 tiếng rưỡi không?”

Reacher nói, “Tôi cho là được”.

“Đó là thời gian mày phải rời khỏi thành phố. Sau nửa đêm, mày là một người chết rồi. Và trước đó nữa, nếu tao còn gặp mày”. Và sau đó hắn đứng thẳng dậy và bỏ đi, quay trở lại Đại lộ Số Sáu, nhanh chóng, như thể hắn đã định sẵn trong tâm trí, gót chân của hắn gõ trên đá nóng, giống như một người nhanh nhẹn, có mục đích trong một công việc vặt vừa mới nhớ ra. Reacher quan sát cho đến khi hắn mất tăm, rồi quay lại phía người phụ nữ và nói: “Cô đi đường nào?”

Cô chỉ về hướng ngược lại, về phía Quảng trường Washington, và Reacher nói, “Vậy thì cô sẽ ổn thôi”.

“Cậu có ba tiếng rưỡi để ra khỏi thành phố”.

“Tôi không nghĩ hắn nghiêm túc. Hắn đang lên gân, cố gắng lấy thể diện thôi”.

“Hắn nghiêm túc đấy, tin tôi đi. Cậu đã đánh hắn vào đầu. Ý tôi là, Chúa ơi”.

“Hắn là ai?”

“Cậu là ai?”

“Chỉ là một người qua đường”.

“Từ đâu đến?”

“Pohang, vào lúc này”.

“Đó là cái nơi quái nào vậy?”

“Hàn Quốc. Trại Mujuk. Thủy quân lục chiến”.

“Cậu là lính Thủy quân lục chiến?”

“Con trai của một lính Thủy quân lục chiến. Chúng tôi được gửi đến trường. Nhưng trường chưa mở cửa, vì vậy tôi đang đi du lịch”.

“Một mình sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy vào mùa thu. Đừng lo lắng về tôi. Tôi không phải là người dễ bị ăn tát trên đường phố”.

Người phụ nữ không nói gì.

Reacher nói, “Hắn ta là ai?”

“Cậu đến đây bằng cách nào?”

“Đi xe buýt đến Seoul, máy bay đến Tokyo, máy bay đến Hawaii, máy bay đến LA, máy bay đến JFK, xe buýt đến Cảng vụ. Sau đó tôi đi bộ”. Đội Yankees[6] đã rời khỏi thành phố, đến Boston, nơi đã gây thất vọng lớn. Reacher có cảm giác rằng đây sẽ là một năm đặc biệt. Reggie Jackson[7] đã tạo ra sự khác biệt. Thành tích kém cỏi kéo dài có thể gần kết thúc. Nhưng không có may mắn. Sân vận động tối om. Sự thay thế là Shea, Cubs tại Mets[8]. Về nguyên tắc, Reacher không phản đối đội bóng chày Mets, nhưng cuối cùng thì sức hút của âm nhạc ở trung tâm thành phố đã mạnh mẽ hơn. Anh đã nghĩ rằng anh sẽ lượn qua Quảng trường Washington và xem các nữ sinh viên từ học kỳ hè của NYU[9]. Một trong số họ có thể sẵn sàng đi cùng anh. Hay không. Nó đáng để đi đường vòng. Anh là một người lạc quan và các kế hoạch của anh rất linh hoạt.

Người phụ nữ nói, “Cậu sẽ đi du lịch bao lâu?”

“Về lý thuyết, tôi rảnh cho đến tháng 9”.

“Cậu đang ở đâu?”

“Tôi chỉ vừa mới đến đây. Tôi vẫn chưa hình dung ra điều đó”.

“Cha mẹ của cậu đồng ý với điều này sao?”

“Mẹ tôi có lo lắng. Bà ấy đã đọc về vụ Son of Sam[10] trên báo”.

“Bà ấy nên lo lắng. Hắn ta đang giết người”.

“Chủ yếu là các cặp đôi ngồi trong ô tô. Đó là những gì các báo nói. Theo thống kê không chắc là tôi. Tôi không có ô tô và cho đến nay tôi vẫn tự đi được”.

“Thành phố này cũng có những vấn đề khác”.

“Tôi biết. Tôi phải đến thăm anh trai tôi”.

“Ở đây, trong thành phố?”

“Cách vài giờ”.

“Cậu nên đến đó ngay bây giờ”.

Reacher gật đầu. “Tôi phải đi xe buýt muộn”.

“Trước nửa đêm?”

“Người đàn ông đó là ai?”

Người phụ nữ không trả lời. Sức nóng vẫn không giảm. Không khí đặc quánh và nặng nề. Có tiếng sấm sét đang đến. Reacher có thể cảm thấy nó, ở phía bắc và phía tây. Có thể họ sẽ gặp một cơn giông bão thực sự ở Thung lũng Hudson, lăn tăn trên mặt nước chảy chậm, giữa những vách đá cao, giống như anh đã từng đọc trong sách. Ánh sáng đang tắt dần thành màu tím, như thể thời tiết đang chuẩn bị cho một điều gì đó lớn lao.

Người phụ nữ nói, “Hãy đi gặp anh trai của cậu. Cảm ơn vì đã giúp đỡ”.

Dấu tay đỏ trên mặt cô đang mờ dần.

Reacher nói, “Cô sẽ ổn chứ?”

“Tôi sẽ ổn thôi”.

“Cô tên là gì?”

“Jill”.

“Jill gì nữa?”

“Hemingway”.

“Có mối quan hệ nào không?”

“Với ai?”

“Ernest Hemingway. Nhà văn”.

“Tôi không nghĩ vậy”.

“Tối nay cô có rảnh không?”

“Không”.

“Tên tôi là Reacher. Tôi rất vui được gặp cô”. Anh chìa tay ra, và họ bắt tay. Tay cô cảm thấy nóng và trơn bóng, giống như cô bị sốt. Không phải anh không biết. Một trăm độ, có thể hơn, không có gió, không có bay hơi. Mùa hè trong thành phố. Xa về phương bắc bầu trời chập chờn. Sét nhiệt. Không mưa.

Anh nói, “Cô đã làm việc với FBI bao lâu rồi?”

“Ai nói tôi là FBI?”

“Tên đó là một tên cướp, phải không? Hay tội phạm có tổ chức? Tất cả những điều tồi tệ về người của hắn, và rời khỏi thành phố hay gì nữa. Tất cả những mối đe dọa đó. Và cô đã gặp hắn. Hắn đang đặt tay lên người cô để kiểm tra sợi dây máy thu âm. Và tôi đoán hắn đã tìm thấy phải không?”.

“Cậu là một đứa trẻ thông minh”.

“Người hỗ trợ của cô đâu? Cần phải có một chiếc xe van, với những người đang lắng nghe”.

“Đó là một vấn đề ngân sách”.

“Tôi không tin cô. Thành phố thì có thể, nhưng liên bang không bao giờ phá vỡ nguyên tắc đó”.

“Đi gặp anh trai của cậu đi. Đây không phải là việc của cậu”.

“Tại sao cô đeo máy thu âm mà không có ai nghe?”

Người phụ nữ đặt hai tay ra sau lưng, cúi xuống thấp, cô loay hoay và lắc lư, như thể cô đang lấy gì đó lỏng lẻo khỏi quần lót. Một chiếc hộp nhựa màu đen rơi ra bên dưới gấu váy của cô. Một chiếc máy ghi âm cassette nhỏ, treo cao đến đầu gối, lơ lửng trên một sợi dây. Cô đặt một tay xuống phía trước chiếc váy của mình, và cô kéo sợi dây phía sau đầu gối của mình với tay còn lại, cô lúng túng và vặn vẹo, và chiếc máy ghi âm hạ thấp xuống vỉa hè, theo sau là một sợi dây cáp màu đen mỏng có một núm micro nhỏ ở cuối dây.

Cô nói, “Cuốn băng đang nghe đấy”.

Chiếc hộp nhỏ màu đen đẫm mồ hôi từ lưng cô.

Reacher nói, “Tôi có làm hỏng nó không?”

“Tôi không biết chuyện này sẽ tiếp diễn như thế nào”.

“Hắn đã tấn công một đặc vụ liên bang. Đó là một tội ác ngay tại đó. Tôi là một nhân chứng”.

Người phụ nữ không nói gì. Cô nhặt máy ghi âm và quấn dây xung quanh nó. Cô ấy trượt túi xách khỏi vai và đặt máy ghi âm vào. Nhiệt độ trở nên nóng hơn bao giờ hết và ẩm ướt, giống như một chiếc khăn ướt nóng trùm lên miệng và mũi của Reacher. Có nhiều tia sét hơn ở phía bắc, nhấp nháy chầm chậm, bị không khí dày đặc làm mờ đi. Không mưa. Không ngơi nghỉ.

Reacher nói, “Cô định để hắn ta thoát khỏi điều đó hả?”

Người phụ nữ nói, “Đây thực sự không phải là việc của cậu”.

“Tôi rất vui khi nói ra những gì tôi đã thấy”.

“Nó sẽ không được xét xử trong vòng một năm. Cậu sẽ phải trở lại tất cả các con đường đã đi. Cậu muốn đi bốn lượt máy bay và hai lượt xe buýt cho một cái tát hay sao?”

“Một năm nữa tôi sẽ ở một nơi khác. Có thể gần hơn”.

“Hoặc xa hơn”.

“Âm thanh có thể có trong băng”.

“Tôi cần nhiều hơn một cái tát. Các luật sư bào chữa sẽ cười nhạo tôi”.

Reacher nhún vai. Quá nóng để tranh luận. Anh nói, “Được rồi, xin chúc một buổi tối vui vẻ, thưa cô”.

Cô nói, “Bây giờ cậu đi đâu?”

“Tôi nghĩ là phố Bleecker”.

“Cậu không thể. Đó là lãnh thổ của hắn”.

“Hoặc ở gần đây. Hoặc Bowery. Có tất cả âm nhạc, phải không?”

“Tương tự. Tất cả là lãnh thổ của hắn”.

“Hắn ta là ai?”

“Tên hắn là Croselli. Tất cả mọi thứ ở phía bắc của đường Houston và phía nam của đường số 14 là của hắn. Và cậu đã đánh vào đầu hắn.

“Hắn là một gã ất ơ nào đó. Hắn sẽ không tìm thấy tôi”.

“Hắn là một người đàn ông rắn lắm đấy. Hắn có lính nữa”.

“Bao nhiêu?”

“Có thể là một tá”.

“Không đủ. Một khu vực quá lớn”.

“Hắn sẽ kêu gọi. Tất cả các câu lạc bộ và tất cả các quán bar hỗ trợ hắn”.

“Có thật không? Hắn sẽ nói với mọi người rằng hắn sợ hãi một đứa trẻ mười sáu tuổi? Tôi không nghĩ vậy”.

“Hắn không cần phải đưa ra lý do. Và mọi người sẽ hết lòng giúp đỡ. Tất cả họ đều muốn có tiền trong ngân hàng. Cậu sẽ không kéo dài quá năm phút. Hãy đi gặp anh trai của cậu. Tôi nghiêm túc đấy”.

“Đây là đất nước tự do mà”, Reacher nói. “Đó là những gì mà cô đang làm việc, phải không? Tôi sẽ đi đến nơi tôi muốn. Tôi đã đi một chặng đường dài”.

Người phụ nữ im lặng một lúc lâu.

“Ái chà, tôi đã cảnh báo cậu rồi đó”, cô nói. “Tôi không thể làm nhiều hơn thế”.

Và cô bước đi, về phía Quảng trường Washington. Reacher đợi ở đó, chỉ có một mình trên Waverly, quay đầu lên, rồi xuống, tìm kiếm một luồng không khí, và sau đó anh theo sau cô, sau khoảng hai phút, rồi anh thấy cô lái xe đi, một chiếc xe đã đậu sẵn trong một khu dành cho xe kéo. Theo anh nghĩ, một chiếc Ford Granada đời 1975, màu xanh lam, mui bằng nhựa vinyl, lưới tản nhiệt hình răng cưa lớn. Nó rẽ ở góc đường giống như một chiếc du thuyền trên cạn và ra khỏi tầm nhìn.

Quảng trường Washington trống trải hơn nhiều so với dự kiến của Reacher. Vì nóng. Có một vài người da đen không xác định đang lượn lờ xung quanh, có lẽ là những người buôn bán, và không nhiều người khác. Không có người chơi cờ, không có người dắt chó đi dạo. Nhưng ở rìa phía đông của quảng trường, anh thấy ba cô gái đi vào một quán cà phê. Nữ sinh viên chắc chắn, tóc dài, rám nắng, có thể hơn anh hai hoặc ba tuổi. Anh đi về hướng của họ, và tìm kiếm một chiếc điện thoại công cộng trên đường đi. Anh tìm thấy một cái còn hoạt động trong lần tìm thứ tư. Anh dùng một đồng xu còn ẩm nóng từ trong túi và quay số mà anh đã ghi nhớ cho tổng đài chính của West Point[11].

Một giọng nam như hát, “Học viện Quân sự Hoa Kỳ, tôi sẽ nối cuộc gọi của bạn thế nào?”

“Làm ơn cho gọi Học viên sĩ quan Joe Reacher”.

“Hãy giữ máy”, giọng nói mà Reacher nghĩ là phù hợp. West Point đã hành động trong việc giữ vững đường lối, chống lại mọi thứ, kể cả kẻ thù nước ngoài và trong nước, và đôi khi là sự tiến bộ. West Point là Quân đội, đó là một lựa chọn bất thường cho con trai lớn của một lính Thủy quân lục chiến, nhưng trái tim của Joe đã đặt vào đó. Và anh ấy tuyên bố là rất thích nó cho đến nay. Bản thân Reacher cũng không biết mình sẽ đi đâu. NYU, có thể, với phụ nữ. Ba người trong quán cà phê trông khá đẹp. Nhưng anh không có kế hoạch gì. Mười sáu năm trong các doanh trại quân đội đã hun đúc cho anh điều đó.

Điện thoại kêu lịch kịch khi cuộc gọi được chuyển từ trạm này sang trạm khác. Reacher lấy một đồng xu ướt nóng khác từ trong túi và chuẩn bị sẵn sàng nếu cuộc gọi bị kéo quá dài. Bây giờ là chín giờ kém mười lăm tối, và ngày càng nóng hơn. Đại lộ số 5 là một hẻm núi dài hẹp chạy về phía bắc trước mặt anh. Có những tia sáng lóe lên trên bầu trời, thấp xuống phía chân trời, phía xa xa.

Một giọng nói khác vang lên, “Học viên sĩ quan Reacher hiện vắng mặt. Bạn có tin nhắn gì không?”

Reacher nói, “Hãy nói với anh ấy rằng em trai của anh ấy đã bị chậm trễ hai mươi bốn giờ. Tôi sẽ qua đêm trong thành phố. Tôi sẽ gặp anh ấy vào tối mai”.

“Nghe rõ”, giọng mới nói, không chút quan tâm, và đường dây bị ngắt. Reacher bỏ lại đồng xu thứ hai vào túi, cúp điện thoại và đi đến quán cà phê ở rìa phía đông của quảng trường.

Máy điều hòa không khí ở cửa quán cà phê đang chạy hết công suất khiến nó run rẩy và kêu lạch cạch, nhưng nó không làm ảnh hưởng nhiều đến nhiệt độ không khí. Các cô gái ở cùng nhau trong một gian dành cho bốn người, với những ly soda cao đầy Coke và đá tan. Hai người trong số họ có tóc vàng và một người tóc nâu. Tất cả họ đều có tay chân dài mịn và hàm răng trắng hoàn hảo. Cô gái tóc nâu mặc quần đùi ngắn và áo sơ mi không tay cài cúc phía trước, còn cô gái tóc vàng mặc váy ngắn mùa hè. Tất cả đều trông nhanh nhẹn, thông minh và tràn đầy năng lượng. Nhân vật trong tiểu thuyết Mỹ, theo nghĩa đen. Reacher đã từng nhìn thấy những cô gái giống như họ trong các tờ báo cũ, lỗi thời như Time và Life và Newsweek, tại Mujuk và mọi căn cứ khác mà anh từng sống. Họ là tương lai, những câu chuyện đã nói. Anh đã ngưỡng mộ họ từ xa.

Bây giờ anh đứng ở cửa, dưới chiếc máy điều hòa gầm rú và chiêm ngưỡng họ từ gần hơn. Nhưng anh không biết phải làm gì tiếp theo. Cuộc sống như một đứa trẻ trong doanh trại quân đội đã dạy cho một chàng trai rất nhiều điều, nhưng hoàn toàn không có gì về việc bắc cầu khoảng cách từ cửa đến một cái bàn trong một quán cà phê ở Thành phố New York. Cho đến thời điểm đó, một vài cuộc chinh phục của anh không thực sự là những cuộc chinh phục, mà là những cuộc thử nghiệm lẫn nhau với những cô gái cô lập trong doanh trại quân đội như chính anh, vừa sẵn sàng, vừa nhiệt tình và tuyệt vọng. Người tiêu cực duy nhất của họ là cha của họ, tất cả đều là những kẻ giết người được huấn luyện với quan điểm khá truyền thống. Ba nữ sinh viên trước mặt anh là những con sâu có thể hoàn toàn khác. Có lẽ dễ dàng hơn nhiều theo quan điểm của cha mẹ, nhưng khó hơn nhiều theo mọi cách khác.

Anh dừng lại.

Không mạo hiểm, không đạt được gì.

Anh đi tiếp, mười lăm feet, và anh tiến đến bàn của họ, và anh nói, “Các bạn có phiền không nếu tôi tham gia cùng các bạn?”

Tất cả đều nhìn lên. Tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Họ đều quá lịch sự nếu bảo anh đi lạc. Họ đều quá thông minh để bảo anh ngồi xuống. Thành phố New York, vào mùa hè năm 1977. Bronx bốc cháy. Hàng trăm vụ giết người. Vụ Son of Sam. Sự hoảng loạn vô cớ ở khắp mọi nơi.

Anh nói, “Tôi là người mới ở đây. Tôi đã tự hỏi các bạn có thể cho tôi biết đi đâu, để nghe một vài bản nhạc hay”.

Không có câu trả lời. Hai đôi mắt xanh, một đôi nâu, đang ngước nhìn anh.

Anh nói, “Tối nay các bạn có đi đâu đó không?”

Cô gái tóc nâu là người đầu tiên lên tiếng.

Cô nói, “Có thể”.

“Đi đâu?”

“Vẫn chưa biết”.

Một cô phục vụ đi qua, gần như chỉ già hơn họ một chút, và Reacher tiến vào một chỗ mà cách tiếp cận của cô khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống. Như thể anh đã bị cuốn theo. Cô gái tóc nâu nhích qua và để lại một inch giữa đùi cô và anh. Băng ghế bằng nhựa vinyl dính vì nóng. Anh gọi một lon Coke. Quá nóng nếu gọi cà phê.

Có một sự im lặng khó xử. Cô phục vụ mang Coke đến cho Reacher. Anh nhấp một ngụm. Cô gái tóc vàng đối diện trực tiếp hỏi anh, “Bạn có ở NYU không?”

“Tôi vẫn đang học trung học”, anh nói.

Cô dịu đi một chút, như thể anh là một người tò mò hiếm có.

“Ở đâu?” cô hỏi.

“Hàn Quốc”, anh nói. “Trại gia binh”.

“Đồ phát xít”, cô nói. “Biến đi”.

“Cha của bạn làm gì để kiếm sống?”

“Ông ấy là luật sư”.

“Thế hãy tự biến luôn đi”.

Cô gái tóc nâu cười. Cô thấp hơn những người khác một inch, và làn da của cô có màu sẫm hơn. Cô thật mảnh mai. Yêu tinh, gần như vậy. Reacher đã nghe thấy từ này. Không phải là nó có nhiều ý nghĩa đối với anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một yêu tinh.

Cô gái tóc nâu nói, “Ban Ramones có thể ở CBGB. Hoặc ban Blondie[12]”.

Reacher nói, “Tôi sẽ đi nếu bạn đi”.

“Đó là một khu vực gai góc”.

“So với cái gì? Iwo Jima chăng?”

“Ở đâu thế?”

“Đó là một hòn đảo ở Thái Bình Dương”.

“Nghe hay đấy. Nó có bãi biển không? “

“Rất nhiều. Bạn tên là gì?”

“Chrissie”.

“Rất vui được gặp bạn, Chrissie. Tên tôi là Reacher”.

“Là tên hay họ vậy?”

“Chỉ có vậy thôi”.

“Bạn chỉ có một cái tên thôi à?”

“Mọi người đều sử dụng vậy mà”.

“Vì vậy, nếu tôi đến CBGB với bạn, bạn có hứa sẽ không bỏ tôi ở đó không?”

Theo cảm tưởng của Reacher, đây là một dạng câu hỏi khá giống với kiểu gấu-có-ngủ-trong-rừng-không. Hay Giáo-hoàng-có-theo-đạo-Công-giáo-không? Anh nói, “Chắc chắn rồi, hãy tin tưởng vào điều đó”.

Những cô gái tóc vàng ở phía bàn đối diện bắt đầu bồn chồn với ngôn ngữ cơ thể đáng ngờ và ngay lập tức Reacher biết rằng họ sẽ không đi. Điều đó là chính xác với anh. Giống như một ngọn đèn xanh lớn. Một chuyến đi chơi một đối một. Giống như một buổi hẹn hò thực sự. Chín giờ tối, thứ Tư, ngày 13 tháng 7, Thành phố New York, và cuộc chinh phục dân thường đầu tiên của anh gần như ập đến với anh, giống như một chuyến tàu đang chạy. Anh có thể cảm thấy nó đang đến, giống như một trận động đất. Anh tự hỏi ký túc xá của Chrissie ở đâu. Gần đây, anh đoán thế.

Anh nhấp một ngụm Coke.

Chrissie nói, “Vậy ta hãy đi thôi, Reacher”.

Reacher để lại tiền trên bàn cho bốn lon Coke, mà anh đoán là điều quý ông nên làm. Anh theo Chrissie qua cửa, và cái nóng ban đêm ập vào anh như búa bổ. Chrissie cũng vậy. Cô dùng tay giữ tóc khỏi vai và lưng và anh thấy cổ cô có một vệt ẩm ướt. Cô nói, “Nó ở bao xa?”

Anh nói, “Bạn chưa đến đấy bao giờ sao?”

“Đó là một khu vực tồi tệ”.

“Tôi nghĩ chúng ta phải đi về phía đông khoảng năm dãy nhà. Qua khỏi Broadway và Lafayette đến Bowery. Sau đó khoảng ba dãy nhà về phía nam ở góc đường Bleecker”.

“Nóng quá”.

“Chắc chắn rồi”.

“Có lẽ chúng ta nên đi xe của tôi. Vì có điều hòa không khí”.

“Bạn có xe à?”

“Chắc chắn rồi”.

“Ở đây trong thành phố?”

“Nó đó”. Và cô chỉ vào một chiếc ô tô hatchback nhỏ trên lề đường cách đó khoảng 50 feet. Một chiếc Chevrolet Chevette, Reacher nghĩ, có thể là một năm tuổi, có thể là màu xanh dương, mặc dù rất khó nhận ra dưới ánh đèn đường màu vàng.

Anh nói, “Một chiếc xe hơi trong thành phố có tiêu tốn nhiều tiền không?”

Cô nói, “Đỗ xe miễn phí sau sáu giờ”.

“Nhưng bạn làm gì với nó vào ban ngày?”

Cô dừng lại một nhịp, như thể làm sáng tỏ các tầng lớp trong câu hỏi của anh, và cô nói, “Không, tôi không sống ở đây”.

“Tôi đã nghĩ rằng bạn ở đây. Rất tiếc. Lỗi của tôi. Tôi hình dung bạn ở NYU”.

Cô lắc đầu và nói, “Đó là Sarah Lawrence”.

“Cô ấy là ai?”

“Đó là một trường cao đẳng. Nơi chúng tôi học. Ở Yonkers. Phía bắc nơi đây. Đôi khi chúng tôi lái xe xuống và xem chuyện gì đang xảy ra. Đôi khi có những chàng trai NYU trong quán cà phê đó”.

“Vì vậy, cả hai chúng ta đều là những người xa nhà”.

“Không phải tối nay”, Chrissie nói.

“Các cô bạn của bạn sẽ làm gì?”

“Về cái gì?”

“Về nhà tối nay”.

“Tôi sẽ chở họ về”, Chrissie nói. “Như mọi khi”.

Reacher không nói gì.

“Nhưng họ sẽ phải đợi”, Chrissie nói. “Đó là một phần của thỏa thuận”.

Máy điều hòa không khí của chiếc Chevette cũng tệ hại như ở tiệm cà phê, nhưng có gì đó tốt hơn là không có gì. Có một vài người ở Broadway, giống như những bóng ma trong một thị trấn ma, di chuyển chậm chạp, và một số ít ở Lafayette, vẫn chậm chạp hơn, và những người vô gia cư ở Bowery, chờ đợi những nơi trú ẩn mở cửa. Chrissie đậu xe cách điểm đến hai dãy nhà về phía bắc, trên Phố Great Jones, giữa một chiếc ô tô bị vỡ cửa kính trước và một chiếc ô tô bị vỡ cửa kính sau. Nhưng nó ở dưới một ngọn đèn đường đang hoạt động, trông có vẻ tốt như nó có được, không cần sử dụng một đội vệ binh có vũ trang, hoặc một bầy chó hung ác, hoặc cả hai. Và dù sao thì chiếc xe sẽ không thể an toàn hơn trên Quảng trường Washington. Vì vậy, họ thoát ra khỏi cái nóng và đi xuyên qua làn không khí như đủ đặc để ăn. Bầu trời lúc nào cũng nóng và cứng như mái tôn, và trời vẫn chập chờn ở phía Bắc, với kiểu năng lượng không ngừng nghỉ hứa hẹn dồi dào mà chẳng mang lại gì.

Không có ai xếp hàng ở cửa câu lạc bộ, điều mà Chrissie cảm thấy là một điều tốt, bởi vì nó có nghĩa là sẽ có những chỗ trống ở phía trước gần sân khấu, đề phòng đó thực sự là ban Ramones hoặc ban Blondie diễn đêm đó. Một anh chàng bên trong lấy tiền của họ, và họ vượt qua anh ta trong cái nóng bức, ồn ào và bóng tối, về phía quán bar, đó là một không gian dài thấp với ánh sáng mờ ảo, những bức tường đẫm mồ hôi và những chiếc ghế đẩu trong quán ăn màu đỏ. Có khoảng ba mươi người trong đó, hai mươi tám trong số đó là những đứa trẻ không lớn hơn Chrissie, cộng với một người mà Reacher đã biết, và một người khác mà anh khá chắc rằng mình sẽ làm quen, khá tốt và khá sớm. Người anh biết là Jill Hemingway, vẫn gầy gò, tóc vàng và lo lắng, vẫn mặc chiếc váy ngắn mùa hè. Người mà anh cảm thấy mình sẽ làm quen trông rất giống Croselli. Có thể là một người anh em họ. Anh ta có cùng kích thước, hình dáng và tuổi tác, và anh ta đang mặc cùng một loại quần áo, đó là một bộ đồ ướt đẫm mồ hôi và một chiếc áo sơ mi bó sát vào cái bụng ướt và đầy lông.

Jill Hemingway nhìn thấy Reacher trước tiên. Nhưng chỉ trong một giây. Cô rời khỏi ghế đẩu và bước một bước và ngay lập tức anh chàng mặc vest bắt đầu búng tay và ra hiệu lấy điện thoại. Nhân viên quầy bar đặt một cái trước mặt anh ta và anh chàng bắt đầu quay số. Hemingway vượt qua đám đông mỏng manh và đến đối mặt với Reacher và nói, “Đồ ngốc”.

Reacher giới thiệu, “Jill, đây là Chrissie, bạn của tôi. Chrissie, đây là Jill, người mà tôi đã gặp hồi đầu giờ tối nay. Cô ấy là một đặc vụ FBI”.

Bên cạnh anh, Chrissie nói, “Xin chào, Jill”.

Hemingway tạm thời trông không lúng túng khó xử và nói, “Xin chào, Chrissie”.

Reacher nói, “Cô ở đây để nghe nhạc phải không?”

Hemingway nói, “Tôi ở đây vì đây là một trong số ít những nơi Croselli không nhận được sự hợp tác toàn diện. Vì vậy, đây là một trong số ít nơi tôi biết hắn sẽ phải đặt một gã nào đó. Vì vậy, tôi ở đây để đảm bảo rằng không có gì xảy ra với cậu”.

“Làm thế nào cô biết tôi sẽ đến đây?”

“Cậu sống ở Hàn Quốc. Cậu đã nghe nói về điều gì khác?”

Chrissie nói, “Chính xác thì chúng ta đang nói về cái gì?”

Anh chàng của Croselli vẫn đang nghe điện thoại.

Reacher nói, “Ngồi xuống đi”.

Hemingway nói, “Đừng. Cậu hãy đi ra khỏi địa ngục này”.

Chrissie nói, “Cái quái gì đang xảy ra vậy?”

Gần sân khấu vắng vẻ có những chiếc bàn cafe nhỏ xíu. Reacher chen vào đám đông, đẩy vai trái, vai phải, và ngồi xuống, quay lưng vào một góc, trước mặt là gần hết căn phòng. Chrissie ngồi xuống bên cạnh anh, do dự, và Hemingway đi đi lại lại trong một giây, sau đó cô bỏ cuộc và tham gia cùng họ. Chrissie nói, “Điều này thực sự làm tôi hoảng sợ, các bạn. Ai đó làm ơn cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không? “

Reacher nói, “Tôi đang đi bộ trên phố và tôi thấy một gã tát vào mặt đặc vụ Hemingway”.

“Và?”

“Tôi hy vọng sự hiện diện của mình sẽ không khuyến khích hắn làm điều đó một lần nữa. Hắn ta đã xúc phạm. Hóa ra hắn là một tên cướp. Jill nghĩ rằng họ đang đo tôi để làm cho tôi một đôi giày bê tông[13]”.

“Còn cậu thì không à?”

“Có vẻ quá nhạy cảm với tôi”.

Chrissie nói, “Reacher, có rất nhiều phim về thứ này”.

Hemingway nói, “Cô ấy nói đúng. Cậu nên lắng nghe cô ấy. Cậu không biết những người này. Cậu không hiểu văn hóa của họ. Họ sẽ không để người ngoài thiếu tôn trọng họ. Đó là một vấn đề của sự tự hào. Đó là cách họ kinh doanh. Họ sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi họ sửa chữa nó”.

Reacher nói, “Nói cách khác, họ giống hệt như Thủy quân lục chiến. Tôi biết cách cư xử với những người như thế. Tôi đã làm điều đó suốt cuộc đời mình”.

“Cậu định đối phó với họ như thế nào?”

“Bằng cách làm cho chi phí phải trả thật cao. Mà nó đã cao rồi, thành thật mà nói. Họ không thể làm bất cứ điều gì ở đây, bởi vì họ sẽ bị bắt bởi cô hoặc NYPD[14]. Đó là chi phí quá cao. Nó có nghĩa là luật sư và tiền hối lộ và những ưu đãi, những thứ mà họ sẽ không chi cho tôi. Tôi không đáng được như vậy. Tôi không là ai cả. Croselli sẽ phải vượt qua nó”.

“Cậu không thể ở đây cả đêm”.

“Hắn đã thử nó trên phố và hắn không đi được xa lắm”.

“Mười phút kể từ bây giờ, hắn sẽ có sáu gã ở phía trước”.

“Vậy thì tôi sẽ đi ra phía sau”.

“Hắn cũng sẽ có sáu gã ở đó”.

Chrissie nói, “Bạn có biết tôi dã yêu cầu bạn bám sát vào tôi không?”

Reacher nói, “Chắc chắn rồi”.

“Bạn có thể quên phần đó bây giờ, OK?”

Reacher nói, “Thật là điên rồ”.

Hemingway nói, “Cậu đã đánh vào đầu hắn, một người đàn ông. Cậu không hiểu phần nào của điều đó? Điều đó không bỏ qua được đâu. Làm quen với nó đi nhóc. Và ngay bây giờ cậu đang ở cùng phòng với một trong những tên tay sai của hắn. Người vừa cúp điện thoại đấy”.

“Tôi đang ngồi cạnh một đặc vụ FBI”.

Hemingway không nói gì để đáp lại điều đó. Reacher nghĩ: NYU. Sarah Lawrence. Hemingway chưa bao giờ xác nhận cô là đặc vụ FBI theo bất cứ cách nào. Anh đã hỏi cô: Cô làm việc với FBI bao lâu rồi? Cô đã trả lời: Ai nói tôi là FBI?

Anh nói, “Cô có phải là đặc vụ FBI hay không?”

Cô không nói gì.

“Câu hỏi không thực sự khó. Đó là câu trả lời có hoặc không”.

“Không”, cô nói. “Thực sự không phải vậy”.

“Điều đó nghĩa là gì?”

“Có và không. Không có cũng chẳng không”.

Reacher dừng một nhịp.

“Cái gì, cô đang làm việc tự do ở đây à?” anh nói. “Phải không? Đây không thực sự là công việc của cô? Đó là lý do tại sao cô không có người và xe tải hỗ trợ? Đó là lý do tại sao cô sử dụng máy nghe nhạc của em gái mình?”

“Đó là máy nghe nhạc của tôi. Tôi đã bị đình chỉ”.

“Cô bị cái gì cơ?”

“Một vấn đề y tế. Nhưng đó là những gì họ luôn nói. Điều đó có nghĩa là họ đã thu lại huy hiệu của tôi, đang chờ xem xét”.

“Của cái gì?”

“Như cậu đã nói. Các luật sư và các khoản hối lộ và các ân huệ. Họ đang cân tôi trong thế cân bằng. Tôi chống lại tất cả những điều tốt đẹp”.

“Đó là Croselli?”

Hemingway gật đầu. “Hiện tại hắn đang chữa cháy. Hắn đã làm kết thúc cuộc điều tra. Tôi nghĩ rằng tôi có thể khiến hắn khoe khoang về điều đó, trên cuốn băng. Tôi có thể đã nhận được một cái gì đó mà tôi có thể sử dụng được. Để khiến họ đưa tôi về”.

“Tại sao Croselli không được mang vũ khí trong thành phố?”

“Đó là một phần của thỏa thuận. Tất cả họ đều có thể làm những gì họ muốn bằng mọi cách, nhưng số vụ giết người đã giảm xuống. Cho và nhận. Mọi người đều thắng”.

“Croselli có biết cô bị đình chỉ không?”

“Tất nhiên là hắn biết. Hắn đã bắt họ làm điều đó”.

“Vì vậy, trên thực tế, tên tay sai ở cùng phòng với tôi cũng biết điều đó, phải không? Đó có phải là những gì chúng ta đang nói ở đây không? Hắn biết cô không còn huy hiệu. Hoặc một khẩu súng. Hắn biết cô chỉ còn là một thành viên của công chúng. Về mặt pháp lý, ý tôi là vậy. Về quyền hạn bắt giữ của cô, v.v… Và ít hơn thế, về độ tin cậy của cô. Ý tôi là với tư cách nhân chứng chống lại quân của Croselli”.

“Tôi đã bảo cậu đi gặp anh trai của cậu đi”.

“Đừng có lãng tránh. Tôi không trách cô. Tôi cần lập một kế hoạch mới, vậy thôi. Tôi cần hiểu các thông số”.

Chrissie nói: “Ngay từ đầu, bạn không nên dính líu đến”.

“Tại sao không?”

“Ở Sarah Lawrence, chúng tôi sẽ nói rằng đó là hành vi chuẩn mực về giới một cách khó chịu. Đó là tính gia trưởng. Nó nói lên hình thái gia trưởng của xã hội chúng ta”.

“Bạn có biết những gì họ sẽ nói trong Thủy quân lục chiến không?”

“Gì chứ?”

“Họ sẽ chỉ ra rằng bạn đã yêu cầu tôi theo sát, bởi vì bạn nghĩ rằng Bowery là nguy hiểm”.

“Nó nguy hiểm chứ. Mười hai kẻ sắp xuất hiện và đá vào mông bạn”.

Reacher gật đầu. “Có lẽ chúng ta nên đi”.

“Cậu không thể đi”, Hemingway nói. “Tên tay sai sẽ không để cậu đi. Không cho đến khi những người khác đến đây”.

“Hắn có vũ khí không?”

“Không. Như tôi đã nói”.

“Cô chắc chắn chứ?”

“Một trăm phần trăm”.

“Chúng ta có đồng ý rằng một đối thủ tốt hơn mười hai không?”

“Cậu đang nói về cái gì vậy?”

“Chờ ở đây”, Reacher nói.

Reacher đi ngang qua căn phòng mờ ảo, duyên dáng như một chú chó săn lông xù, với tất cả sự tự tin ngớ ngẩn mà một chàng trai có được với sáu - năm, hai - hai mươi và mười sáu tuổi. Anh đi qua quầy bar, về phía hành lang phòng vệ sinh. Anh đã ở tương đối ít quán bar trong đời, nhưng đủ để biết đó là những môi trường tuyệt vời giàu vũ khí. Một số gậy bi-a, tất cả được xếp ngay ngắn trong giá đỡ, và một số có ly thủy tinh, tất cả đều mỏng manh và dễ vỡ, với thân như giày cao gót, và một số có chai champagne, nặng như dùi cui. Nhưng quán bar CBGB này không có bàn bi-a, và khách hàng của nó dường như thờ ơ với rượu martini và rượu champagne. Tài nguyên tại chỗ nhiều nhất là chai bia cổ dài, trong đó có rất nhiều. Reacher đã thu thập một chiếc khi anh bước đi, và từ khóe mắt anh thấy tên tay sai của Croselli đứng dậy và đi theo anh, không nghi ngờ gì nữa, lo lắng về lối ra phía sau hoặc cửa sổ phòng vệ sinh. Trên thực tế, có một lối ra phía sau, ở cuối hành lang phòng vệ sinh, nhưng Reacher phớt lờ nó. Thay vào đó, anh bước vào phòng vệ sinh nam.

Đó có lẽ là nơi kỳ lạ nhất mà anh từng thấy, bên ngoài một cơ sở quân sự. Các bức tường bằng gạch trần phủ đầy graffiti dày đặc, và có ba bồn tiểu treo tường và một bồn cầu ngồi đơn độc, lộ ra trên một bậc thang như một chiếc ngai vàng. Có một bồn rửa hai ngăn bằng kim loại, và những cuộn giấy vệ sinh ở khắp mọi nơi. Không có cửa sổ.

Reacher đổ đầy nước từ vòi vào chai bia rỗng, để tăng thêm trọng lượng, và anh lau lòng bàn tay lên áo phông của mình, điều này không làm khô tay cũng như không làm áo sơ mi của anh ướt hơn đáng kể. Nhưng anh đã nắm chặt được chiếc cổ chai dài, và anh giữ chai bia cạnh chân và chờ đợi. Người của Croselli đến sau vài giây. Hắn liếc nhìn xung quanh, đầu tiên là ngạc nhiên bởi cách bài trí, sau đó yên tâm vì thiếu cửa sổ, điều này đã cho Reacher biết tất cả những gì anh thực sự cần biết, nhưng ở tuổi mười sáu, anh vẫn muốn chơi nó theo kiểu sách vở, vì vậy anh hỏi, “Chúng ta có vấn đề gì không, anh và tôi?”

Hắn nói, “Chúng tao đang đợi ông Croselli. Ông ấy sẽ ở đây trong một phút nữa. Điều đó không thành vấn đề đối với tao. Nhưng nó sẽ là vấn đề cho mày”.

Vì vậy, Reacher vung cái chai, nước được giữ lại bằng lực ly tâm, và nó trúng hắn cao trên xương gò má và làm hắn ta lắc lư lùi lại, sau đó Reacher đập cái chai xuống một lần nữa và đập nó vào thành bồn tiểu, thủy tinh và nước bay khắp nơi. và anh thọc cái vòng tròn lởm chởm vào đùi hắn, để hắn đưa hai tay xuống, rồi lại dí vào mặt hắn, xoáy tròn, da thịt bị xé rách và máu chảy, rồi anh buông rơi cái chai và xô vào ngực hắn, để ném hắn ra khỏi tường, và khi anh quay lại, anh đập cái đầu cứng của mình thẳng vào mũi của hắn. Trò chơi kết thúc, ngay tại đó, đầu của hắn bật ra khỏi bồn tiểu rơi xuống sàn, tất cả tạo ra một vết thương nhỏ ở đầu, xương, sứ, gạch, chúc ngủ ngon và chúc may mắn.

Reacher hít vào và thở ra, rồi anh kiểm tra quang cảnh trong chiếc gương bán thân phía trên bồn rửa. Anh đã pha loãng máu của hắn trên trán mình. Anh rửa sạch chúng bằng nước ấm và lắc lư như một con chó rồi quay trở lại quầy bar vào phòng chính. Jill Hemingway và Chrissie đang đứng trên sàn nhảy. Anh gật đầu với họ về phía lối ra. Họ tiến về phía anh và anh chờ đợi để bước ra. Hemingway nói, “Tên tay sai kia đâu rồi?”

Reacher nói, “Hắn bị tai nạn”.

“Chúa ơi”.

Họ hối hả đi qua quầy bar một lần nữa, vào hành lang đi ra, nhanh và nóng.

Quá muộn.

Họ đi đến cách cửa ra đường trong vòng mười feet, khi nó được mở rộng và bốn người đàn ông to lớn trong bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi bước vào, theo sau là chính Croselli. Cả năm người họ đều dừng lại, và Reacher dừng lại, và phía sau anh là Chrissie và Jill Hemingway dừng lại, tám người tất cả đều đứng trong một hành lang chật hẹp, nóng nực với những giọt mồ hôi chảy dài trên những bức tường gạch trần.

Từ cuối hành lang Croselli nói, “Tao và mày lại gặp nhau, nhóc”.

Sau đó, đèn tắt.

Reacher không thể biết được mắt mình đang mở hay đang nhắm lại. Bóng tối bao trùm và sâu thẳm, giống như điểm dừng tiếp theo sau hư vô. Và bóng tối hoàn toàn im lặng, đi xuống ở một tầng sâu nguyên sinh nào đó, tất cả những thứ cao siêu thấp hèn của cuộc sống hiện đại đột nhiên biến mất, không để lại gì ở chỗ của nó ngoại trừ những tiếng lộn xộn của những con người mù và một loại âm thanh kỳ quái thì thầm dường như phát ra từ những tảng đá vô tận phía dưới. Từ thế kỷ XX đến thời kỳ đồ đá, chỉ bằng một cú ngắt cầu dao.

Từ phía sau, Reacher nghe thấy giọng nói của Chrissie, “Reacher?”

“Đứng yên”, anh nói.

“OK”.

“Bây giờ quay lại”.

“OK”.

Anh nghe thấy tiếng chân của cô trên sàn, lê la. Anh tìm trong bộ nhớ của mình hình ảnh cuối cùng được giữ lại để biết nơi mà tên tay sai đầu tiên của Croselli đã dừng chân. Giữa hành lang, đối diện với cái chết ở phía trước, có thể cách đó năm feet. Anh đặt chân trái của mình làm trụ và đá ra bằng chân phải, cứng rắn, mù quáng, nhắm cao đến háng vào khoảng không tối đen như mực phía trước. Nhưng anh đã đá trúng một thứ gì đó thấp hơn, khiến sự va chạm trở nên chói tai trong tích tắc trước lúc anh mong đợi. Có thể là xương bánh chè. Như vậy cũng tốt. Dù thế nào thì tên đầu tiên trong số những tên tay sai của Croselli sắp ngã xuống, và ba tên còn lại sắp vượt qua gã.

Reacher quay xung quanh và cảm nhận lưng của Chrissie, và anh đặt cánh tay phải quanh vai cô, và bằng tay trái, anh tìm thấy Hemingway, và anh nửa kéo và nửa đẩy họ trở lại như cách họ đã đến, vào quán bar, nơi có một ngọn đèn khẩn cấp yếu ớt, chạy bằng pin đã bật mở. Điều đó có nghĩa là vụ tắt đèn không phải do một cái gạt của một công tắc. Toàn bộ tòa nhà bị mất điện.

Anh tìm thấy hành lang nhà vệ sinh và đẩy Chrissie về phía trước và kéo Hemingway phía sau anh, đến cửa sau, và họ xông qua nó, ra đường.

Nhưng con đường quá tối.

Dù sao thì họ vẫn hối hả tiến nhanh, lại đang trong cơn nóng bức, trí nhớ cơ bắp và bản năng buộc họ phải tạo khoảng cách giữa cánh cửa và bản thân họ, buộc họ phải tìm kiếm những bóng tối, nhưng tất cả đều là bóng tối. Bowery là một con mương tối đen và u ám, dài và thẳng tắp cả hai chiều, giáp với những tòa nhà tối đen như mực và ủ rũ, tất cả đều đồ sộ và u ám, phần lớn không có ánh sáng, chúng còn tối hơn cả bầu trời đêm. Bốn mươi khối nhà như các lính canh đường chân trời phía bắc và nam hoàn toàn không còn ở đó, ngoại trừ theo nghĩa tiêu cực, bởi vì ở dưới cùng của bầu trời có những ngón tay cụt, nơi các tòa nhà trơ trọi đang chặn ánh sáng của ánh sao sau đám mây mỏng.

“Toàn bộ thành phố đã bị cúp điện”, Hemingway nói.

“Nghe này”, Reacher nói.

“Nghe cái gì?”

“Chính xác. Âm thanh của một tỷ động cơ điện không chạy. Và một tỷ mạch điện đã tắt”.

Chrissie nói, “Điều này thật không thể tin được”.

Hemingway nói, “Sẽ có rắc rối. Sau một giờ hoặc hơn, sẽ có bạo loạn, đốt phá, và rất nhiều cướp bóc. Vì vậy, hai bạn, ngay bây giờ, hãy đi về phía bắc càng xa càng tốt và nhanh nhất có thể. Đừng đi về phía đông hoặc phía tây. Không sử dụng các đường hầm. Đừng dừng lại cho đến khi các bạn ở phía bắc Đường 14”.

Reacher nói, “Cô sẽ làm gì?”

“Tôi sắp làm công việc của mình”.

“Cô đã bị đình chỉ”.

“Tôi không thể đứng yên mà không làm gì cả. Và cậu phải đưa bạn của cậu trở lại nơi đã tìm thấy cô ấy. Tôi nghĩ đó là những nghĩa vụ cơ bản của chúng ta”. Và sau đó cô chạy, về phía nam, về phía đường Houston, và bị mất hút trong bóng tối trong vòng vài giây.

Ngọn đèn trên đường Great Jones đã không còn hoạt động, nhưng chiếc Chevette màu xanh lam vẫn ở dưới nó, xám xịt và vô hình trong bóng tối, như chưa hề bị khuất phục. Chrissie mở nó ra, và họ bước vào, và cô khởi động động cơ và vào số. Reacher hiểu rằng cô không bật đèn. Làm phiền bóng tối lớn có vẻ không đúng. Hoặc thậm chí có thể. Thành phố vĩ đại cảm thấy choáng váng và thụ động, một sinh vật to lớn nằm dài, không thể nhúc nhích và thờ ơ với những con người nhỏ bé đang hớt hãi. Trong đó có một số lượng ngày càng tăng trong tầm nhìn. Cửa sổ đang mở, và những người ở các tầng thấp hơn đang đi xuống cầu thang và đi ra, đứng gần cửa và nhìn vào, đầy ngạc nhiên và e ngại. Sức nóng vẫn tăng lên ở đó. Nó không hề hạ nhiệt chút nào. Một trăm độ, có thể hơn, đang kìm hãm và bây giờ tự mãn và ổn định và tối cao, không bị khuất phục bởi quạt hoặc điều hòa không khí hoặc bất kỳ loại làm mát nhân tạo nào khác.

Đường Great Jones là đường một chiều về phía tây, và họ băng qua Lafayette và Broadway, và tiếp tục đến West Third, Chrissie lái xe chậm và ngập ngừng, không nhanh hơn nhiều so với tốc độ đi bộ, một chiếc xe hơi tối trong bóng tối, một trong số rất ít xe. Có thể các tài xế cảm thấy buộc phải tấp vào lề, như một phần của tình trạng tê liệt nói chung. Đèn giao thông đã tắt hết. Mỗi khối nhà đều mới lạ, tĩnh lặng và im lặng, trống rỗng và xám xịt, hoàn toàn không có ánh sáng. Họ rẽ về phía bắc trên LaGuardia Place, và đi ngược chiều kim đồng hồ quanh góc dưới cùng bên phải của Quảng trường Washington, quay trở lại quán cà phê. Chrissie đỗ xe ở nơi trước đó của cô, và họ bước ra ngoài trong bầu không khí dày đặc và im lặng.

Rõ ràng là quán cà phê tối om, không có gì để nhìn thấy đằng sau cửa sổ kính đầy bụi của nó. Máy điều hòa không khí phía trên cửa im lặng. Và cửa đã bị khóa. Reacher và Chrissie khum tay, ấn vào tấm kính và nhìn qua, không thấy gì ngoại trừ những hình thù mơ hồ màu đen trong bóng tối. Không có nhân viên. Không có khách hàng. Có thể là một biểu bảng về sức khỏe. Nếu tủ lạnh hết sạch, có lẽ họ phải bỏ tàu.

Reacher nói, “Mấy cô bạn của bạn sẽ đi đâu?”

Chrissie nói, “Không ý kiến”.

“Bạn nói rằng có một kế hoạch”.

“Nếu ai trong chúng tôi may mắn, chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở đây lúc nửa đêm.

“Tôi xin lỗi vì bạn đã không gặp may mắn hơn”.

“Bây giờ tôi cảm thấy ổn”.

“Chúng ta vẫn đang ở phía nam của Đường 14”.

“Chắc chắn là họ sẽ không tìm thấy bạn trong bóng tối”.

“Chúng ta sẽ tìm thấy bạn bè của bạn trong bóng tối?”

“Tại sao chúng ta muốn? Họ sẽ quay lại trước nửa đêm. Cho đến lúc đó chúng ta nên đi chơi và trải nghiệm điều này. Bạn có nghĩ vậy không? Điều này khá tuyệt vời”.

Và nó là như thế. Có một sự to lớn đối với nó. Không chỉ một căn phòng hay một tòa nhà hay một dãy nhà, mà toàn bộ thành phố, sụp đổ trơ trọi và đánh bại tất cả xung quanh chúng, như thể nó đổ nát, như thể nó đã chết, như một di tích từ quá khứ. Và có lẽ nó không chỉ là thành phố. Không có ánh sáng rực rỡ trên đường chân trời nào. Không có gì từ bên kia sông, không có gì từ phía nam, không có gì từ phía bắc. Có thể toàn bộ miền Đông Bắc đã bị cúp điện. Có thể là toàn bộ nước Mỹ. Hoặc cả thế giới. Mọi người luôn nói về vũ khí bí mật. Có thể ai đó đã nhấn nút.

Chrissie nói, “Chúng ta hãy đi xem Tòa nhà Empire State. Chúng ta có thể không bao giờ thấy nó như thế này n?


Sách tương tự