
Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y
Tổng số chương: 175
3:30 chiều, chương trình giải trí “Hello Holiday” trên kênh truyền hình S City TV kết thúc quá trình ghi hình phần một, đang tạm nghỉ ngơi.
Hồ Tiêu, Quản lý của nhóm nhạc nam IUD đi ngang qua các nhân viên công tác mỉm cười và gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng bước vào phòng nghỉ của khách mời.
Trong phòng nghỉ, chuyên viên trang điểm và trợ lý đang sửa sang lại tạo hình cho các thành viên trong nhóm. Hồ Tiêu thấy trong phòng không có người ngoài, mặt lập tức trầm xuống, nhìn Giải Dương – người duy nhất trong góc không bị trợ lý và chuyên viên trang điểm vây quanh, nổi cơn tức giận, mắng: “Cậu vừa rồi mới làm cái gì thế hả? Bất bạo động và không hợp tác (1)? MC nói chuyện với cũng không thèm trả lời? bảo ra chơi trò chơi đi thì cứ ngơ ngơ như người mộng du còn bầy ra biểu cảm như người sắp chết, sao thế? Muốn chống đối à?
Đội trưởng Mạc Bân vội đứng dậy khuyên giải:
“Anh Tiêu, anh đừng tức giận mà Dương Dương còn nhỏ, hôm qua anh mới đưa cơ hội của cậu ấy cho A Lam, cậu ấy hôm nay có chút thái độ cũng là bình thường thôi.”
Mặc Bân không khuyên còn tốt, khuyên thì Hồ Tiêu lại càng tức giận.
“Đấy mà là cơ hội à? Với kiểu năng diễn xuất của cậu ta, cho cậu ta đi thử vai để người ta chửitôi…..Tiếng gõ cửa phòng chờ vang lên, nhân viên công tác đến mời khách mời lên sân khấu ghi hình nốt nửa sau của chương trình.
Hồ Tiêu dừng cuộc trò chuyện điều chỉnh lại thái độ, mở cửa nói vài câu với nhân viên công tác sau đó lại đóng cửa lại, nóng nảy nói: “Giải Dương ở lại những người khác tiếp tục ghi hình, tôi sẽ để A Văn tới đón Giải Dương đi bệnh viện, tất cả đều nhớ hôm nay cậu ta cả chương trình thái độ là do bệnh nặng tái phát, hiểu chưa?”
Ai cũng không dám động đến cơn tức của Hồ Tiêu, đều tỏ vẻ hiểu rõ, chỉ có Giải Dương vẫn im lặng.
Hồ Tiêu tức giận đến đau ngực, muốn mắng Giải Dương nhưng lại cố kỵ trường hợp không đúng, đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, bỏ lại hai trợ lý để bọn họ nhìn chằm chằm Giải Dương rồi rời khỏi phòng nghỉ cùng những người khác.
Không quá hai phút A Văn chạy tới đưa Giải Dương đến bệnh viện. Sau khi lên xe, A Văn thấy Giải Dương vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cho rằng trong lòng cậu ủy khuất, khuyên giải nói: “Dương Dương, cậu đừng nghĩ nhiều nhé, đều là trẻ trong một đoàn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lần này Tiêu ca cầm cơ hội của cậu cho Kha Lam, khẳng định sẽ ở chỗ khác bù cái khác cho cậu.”
Giải Dương không nói chuyện, chỉ dựa vào cửa kính xe.
“Thực ra ấy mà, anh Tiêu làm như vậy là cũng vì tốt cho cậu thôi, kỹ thuật diễn xuất của cậu không tính xuất sắc, cậu phải học thêm và chăm chỉ hơn nữa, Kha Lam là diễn xuất chính quy, nên lần này…”
A Văn lải nhải nói không ngừng, Giải Dương một chữ cũng chưa nghe cậu nhìn ra khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, tựa như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng lớn.
Đây là…ảo giác à? Cậu hẳn là đã chết mới phải….
Tài xế đột nhiên giảm tốc độ.
A Văn dừng lại câu chuyện, hỏi: “Làm sao thế?”
“Hình như có vụ tai nạn xe ở phía trước.”
“Có thể đi vòng qua được không?”
“Tôi sẽ cố gắng.” Tài xế bắt đầu chuyển làn, khi đi ngang qua vụ tai nạn, A Văn nhìn qua bên đó
Một chiếc xe ô tô màu đen biển số 8 đậu lệch bên lề đường, phần đầu xe bị đâm lõm một nửa, một chiếc ô tô màu trắng có biển số 566 đậu đối diện, phần đầu xe cũng bị hư hỏng.
“Hả? 566?” A Văn ra hiệu cho tài xế lái xe từ từ, ngạc nhiên nhìn về phía đó“Đây không phải là xe của Mộc Chu Dịch sao?”
Đầu tai của Giải Dương bắt được từ Mộc Chu Dịch, đây không phải là một tên phổ biến nhưng có vẻ hơi quen thuộc, hoàn hồn lại, cảm thấy có cảm giác không thể giải thích được, ngồi thẳng người nhìn ra hiện trường vụ tai nạn xe cộ.
Đám đông gần như vây quanh hiện trường vụ tai nạn xe cộ, trong tầm mắt nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh mặc váy đuôi cá dài lưng trần từ trên chiếc xe trắng chạy về phía chiếc xe màu đen.
Mộc Chu Dịch mặc váy đuôi cá màu trắng, tai nạn xe cộ… Đây không phải mấy ngày hôm trước, lúc tạm thời ẩn thân ở nhà dân nhặt được một cuốn tiểu thuyết, mở đầu cốt truyện là giới giải trí tiểu bạch văn sao? Nữ chính Mộc Chu Dịch va chạm với xe của nam chính Phong Thanh Lâm khi đang trên đường đi dự bữa tối quan trọng, nữ chính không sao, nhưng nam chính bị thương hôn mê, nữ chính nhất quyết phải đích thân đưa nam chính đến bệnh viện, trong quá trình làm dơ bộ váy trắng đuôi cá đi mượn của cô ấy, dẫn đến một đống phiền toái lớn sau đó……
“Hình như là Mộc Chu Dịch” A Văn thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hồ Tiêu.
Ô tô quẹo vào, hoàn toàn không thấy hiện trường vụ tai nạn nữa.
Giải Dương thu lại ánh mắt và cau mày khi nghe cuộc gọi giữa A Văn và Hồ Tiêu.
Chính xác thì cái mẹ gì đang xảy ra vậy?
Cậu nhìn vào đôi bàn tay quá trẻ và tinh tế của mình – nếu trước mắt đều là ảo giác sau khi chết của cậu thì không khỏi là quá thật đi.
Nửa giờ sau, xe đến một bệnh viện tư nhân.
A Văn xuống xe cùng Giải Dương, rất thuần thục tìm bác sĩ sắp xếp một lần khám sức khỏe định kỳ cho cậu, sau đó chụp ảnh khám bệnh của Giải Dương và gửi cho Hồ Tiêu.
“Lát nữa công ty sẽ tìm người đưa ra một vài bản thảo giấy nhập viện cấp cứu của cậu. Cậu sẽ nằm viện trong hai ngày đầu. Đừng chạy lung tung, tôi sẽ nhờ Lily đến chăm sóc cậu.”
Giải Dương vuốt vệt máu lưu lại ở cánh tay, tầm mắt dừng ở phòng bệnh mở ra TV, không nói gì.
A Văn nhìn lại cửa phòng bệnh, nói nhỏ: “Dương Dương, đừng quá cố chấp. Dù sao cậu cũng là thành viên muộn của nhóm, nói khó nghe thì cậu là ngồi mát ăn bát vàng, vào nhóm được hưởng nhân khí của các tiền bối. Từ vị trí hiện tại của cậu, có hại là phúc, biết không? ”
Trong nguyên tắc đối nhân xử thế của Giải Dương, có hại là phúc là lời nói dối lớn nhất. Cậu nhìn A Vân, ấn ngón tay vào mũi kim trên cánh tay và gật đầu.
A Văn cho rằng cậu nghe lọt được, vui mừng gật đầu, lại dặn dò nói: “Còn có, Mộc Chu Dịch bị tai nạn xe hơi thì cậu coi như là không thấy, cô ấy hơi tà khí. Tốt nhất là bớt giữ những chuyện liên quan đến cô ấy đi, hiểu không?”
Tà khí?
Giải Dương dừng lại đầu ngón tay đang ấn, lại lần nữa gật đầu.
A Văn hài lòng và đi ra ngoài gọi Lily.
Cuối cùng cũng có thể ở một mình, thân thể căng chặt của Giải Dương hơi buông lỏng, cậu tìm điều khiển từ xa của TV, chỉnh âm thanh lên.
“…Chủ tịch Tập đoàn Vinh Đỉnh, Cừu Hành, đã xuất viện trong tình trạng ốm yếu sáng nay. Đây là lần thứ ba Ngài ấy ngã bệnh tại nơi làm việc trong năm nay và tình trạng của ngài ấy có thể đã một lần nữa xấu thêm. Có tin tức rằng Cừu Hành đang cân nhắc từ bỏ quyền quản lý của Vinh Đỉnh, chuyển về ở phía sau an tâm dưỡng bệnh.
Cừu Hành, một cái tên khác mà cậu từng thấy trong tiểu thuyết.
Trong lòng có suy đoán, cậu tắt TV, nhìn xung quanh trên người mình, rút ra một chiếc điện thoại di động.
Ở mạt thế từ trường hỗn loạn, liên lạc không thành công, Giải Dương đã không chạm vào điện thoại di động trong nhiều năm, rất nhiều thao tác phương pháp đều đã quên, cậu lạ lẫm với việc mở khóa điện thoại bằng vân tay, tìm được app Weibo rồi mở ra.
Một tài khoản phụ có tên “Số nhỏ 1111″ được đăng nhập tự động, có 0 fans theo dõi, 1 người theo dõi và 0 bài viết. Số 1 quá mức chói mắt, Giải Dương cau mày, mở ra dễ dàng, chuyển trang, trên giao diện hiện lên ba chữ ” Mộc Chu Dịch”
“…”
Tốt rồi, miễn cho cậu đỡ phải tìm.
Cậu vào Weibo của Mộc Chu Dịch và quét 10 bài Weibo trước đây của Mộc Chu Dịch, sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của một số nhân vật trong tiểu thuyết, cậu khóa điện thoại và ném nó sang một bên.
Trước khi mạt thế, Giải Dương cũng đã xem qua mấy quyển lửa lớn tiểu thuyết internet loại đề tài xuyên sách này cậu có biết đến. Xem tình huống trước, cậu có mười thì tám chín là xuyên sách, mặc kệ khoa học hay không khoa học, chắc chắn một điều là từ một thế giới sắp sụp đổ xuyên vào một thế giới tiểu thuyết an toàn, thì không hẳn là một điều tốt.
Nhưng nếu xuyên sách vào một nhân vật pháo hôi(1) nhất định phải chết, thì cũng không đẹp lắm.
(1) nhân vật pháo hôi: là nhân vật phản diện xui xẻo hơn thì là nhân vật hi sinh là nhân vật bước đệm cho nhân vật chính, nhân vật pháo hôi đa phần đều có kết cục thê thảm.
Mạt thế sinh tồn gian nan, lúc trước Giải Dương dành thời gian xem qua một cuốn tiểu thuyết mà cậu nhặt được khi mà các phương tiện diện trạng của cậu đều không tốt, là vì trong cuốn sách đó có một pháo hôi trùng tên với cậu.
Pháo hôi còn rất trẻ, vừa mới bước sang tuổi 20. Xuất hiện trên sân khấu, thân phận là công cụ bị ba mình bán cho một tên mắc bệnh nan y, tác dụng chủ yếu là dùng sự nhút nhát với sợ hãi của chính mình đối với nhân vật phản diện, phụ trợ nữ chính cứng cỏi châm ngòi mối quan hệ giữa nhân vật phản diện và nữ chính, thúc đẩy sự phát triển tình cảm của nhân vật phản diện và nữ chính, vì nhân vật phản diện mà cùng nam chính đoạt sự nghiệp nữ chính góp một viên gạch, thêm du đốt lửa, cùng với nam chính cướp đi cướp công ty của nhân vật phản diện.
Một pháo hôi như vậy không thể có kết thúc tốt đẹp được.
Cuối tiểu thuyết, nhân vật phản diện chết vì bệnh tật và mọi thứ trong tay đều bị nam chính cướp đi, là người mà đã giúp nam chính đoạt quyền thành công, nhưng pháo hôi lại không nhận được sự giải thoát mong đợi, thay vào đó bị người mướn thuê sát thủ giết chết, khi chết hắn mới 23 tuổi. Tệ nhất là cho đến phút cuối tác giả không giải thích được ai là kẻ đứng sau việc thuê sát thủ giết pháo hôi .
Giải Dương cầm điện thoại vứt sang một bên, bật máy ảnh lên, nhìn vào màn hình với khuôn mặt giống với vẻ ngoài của cậu đến tám chín điểm tương tự nhưng rõ ràng là nhìn trẻ hơn, lần đầu lên tiếng sau khi xuyên sách.
“Cậu là pháo hôi, Giải Dương ’ sao? Hay là chỉ là một người khác trùng tên trùng họ?”
A Văn vừa vặn đẩy cửa tiến vào, hỏi: “ Dương Dương, em nói gì vậy?”
Giải Dương khóa điện thoại và lắc đầu.
“Nếu không sao, tôi đi trước. Chương trình truyền hình đã gần xong tôi phải đi đón họ. Một lúc nữa Lily sẽ đến và mang bữa tối cho cậu đừng chạy lung tung nhé.”
Giải Dương gật đầu.
A Vân cùng tài xế rời đi, Giải Dương đến bên cửa sổ nhìn xe của bọn họ lái xe rời khỏi bệnh viện, xoay người nhặt ba lô của nguyên chủ trên giường, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh
Đó là giờ cao điểm buổi tối, khi đường phố, ngõ hẻm đông đúc người giờ tan học, tan tầm. Giải Dương mặc áo khoác mũ trùm đầu, hai tay đút túi chậm rãi đi bộ trên phố, Khi đi ngang qua trường mẫu giáo, một bà cụ đang đón đứa trẻ vô tình đụng phải cậu,Giải Dương theo bản năng căng chặt thân thể nghiêng người tránh ra, năm ngón tay thành khả năng điều động dị năng muốn phản kích.
Sau khi thay đổi cơ thể, dị năng cũng tự nhiên biến mất, điều động dị năng thất bại, cậu dừng lại một chút, từ từ nắm chặt tay lại.
“Anh trai lớn, anh sao không đi thế? Là bụng đói không còn sức lực sao?”
Quần áo bị kéo kéo, thân thể Giải Dương cứng ngắc, cúi đầu đối mặt với bé gái đang nhìn lên. Bé gái nhiều nhất là bốn tuổi, mặc một chiếc váy đỏ, mũm mĩm và rất dễ thương.
Thấy Giải Dương không nói lời nào, bé gái buông tay ra, cúi đầu từ trong túi móc ra gói bánh quy phim hoạt hình, nhón chân đưa tay: “ Cái này cho anh ăn nè, anh trai mau về nhà đi ạ, Nữu Nữu cũng muốn về nhà.”
Giải Dương có chút hoảng hốt.
“Anh trai?”
Giải Dương hoàn hồn, cử động cơ thể cứng ngắc, thả lỏng lòng bàn tay trong túi rồi từ từ rút ra, cúi người đặt tay dưới lòng bàn tay bé gái.
Bàn tay mập mạp buông lỏng, bánh quy rơi vào lòng bàn tay Giải Dương, bé gái mỉm cười và vẫy tay với anh: “Tạm biệt anh nha” Nói xong, bé chạy lại chỗ một người đàn ông đang mua sắm ở một quán ven đường và nắm tay người đàn ông đó.
Lòng bàn tay bị ngứa bởi túi bánh, Giải Dương siết chặt tay, Khứu giác tê liệt của cậu dường như được kích hoạt ngay lập tức nghe thấy được thế giới này truyền lại muôn vàn hương vị rối ren, chúng nó phảng phất như đang nói: Hoan nghênh bạn đi vào thái bình thịnh thế.
Bụng cồn cào.
Cậu lại đút tay vào túi tiền, đứng thẳng người hít sâu một ngụm hơi thở của phố phường đang phiêu đãng trong khí.
Đói quá.
Điện thoại trong ba lô liên tục đổ chuông, cậu mặc kệ, lại bước vào đám đông, lần theo mùi thơm mới nhất, vào một quán phở.
____________________________
• Mình edit được khá nhiều rồi nhưng từ từ lên chương nha mọi người
(>﹏<)
•(1) bất bạo động và không hợp tác
Bất bạo động là một triết lý hoặc chiến lược nhằm biến đổi xã hội mà không dùng đến bạo lực. Do đó, đấu tranh bất bạo động là chấp nhận một cách thụ động sự đàn áp của phía đối lập kể cả bằng vũ trang. Người tham gia đấu tranh bất bạo động có thể dùng nhiều phương pháp khác nhau để thay đổi xã hội bao gồm nhiều dạng tuyên truyền, giáo dục, thuyết phục, bất phục tùng, hành động bất bạo động trực tiếp và phát biểu trên thông tin đại chúng.
Danh sách chương
- Chương 1 Đói quá
- Chương 2 Mợ của cháu
- Chương 3 Một tô mì xào đầu phố
- Chương 4 Tôi không có ba
- Chương 5 ” Em muốn ?”
- Chương 6 Không chạy, đang đi làm
- Chương 7 Thêm thức ăn cho cậu Giả
- Chương 8 À, được chứ?
- Chương 9 Phí thuê xe tăng gấp đôi
- Chương 10 Cậu chủ nhỏ
- Chương 11 Cừu Hành : Về nhà !
- Chương 12 Thức ăn cho cá
- Chương 13
- Chương 14 Có tất cả những gì bạn muốn
- Chương 15 Chửi nó
- Chương 16 Không có thời gian ! không rảnh ! tự mình làm đi !
- Chương 17
- Chương 18 Một số người hâm mộ cũng được gắn nhãn kép !
- Chương 19 Khi nào anh về ?
- Chương 20 Đừng quên ý định ban đầu, cùng nhau nỗ lực một lần nữa !
- Chương 21 Ba của Giải Dương đáp trả tin đồn bán con
- Chương 22 Cắt điện
- Chương 23 Ngày 20 tháng 10 sân vận động Đại Châu , hoan nghênh bạn tới!”
- Chương 24 Tôi cầu xin anh hãy đến xem buổi biểu diễn của tôi.
- Chương 25 Hối Hận à ?
- Chương 26 Nhưng chúng tôi nói, các bạn như thế nào cũng không chịu tin
- Chương 27 ” Tôi xin lỗi “
- Chương 28 Mua nào, mua nào
- Chương 29 Chữ ký
- Chương 30 Đừng Tức giận
- Chương 31 Đây là sự thật, anh có khả năng thì thay đổi bố của Phong Khánh LâmĐây là sự thật, anh có khả năng thì thay đổi b
- Chương 32 Giải Dương tức giận fans
- Chương 33 Anh muốn gia nhập công ty của tôi không ?
- Chương 34 Kệ anh ta đổi đi, tôi đi theo chiều
- Chương 35 Sao phải thay đổi bài nhạc sau tất cả những điều này?
- Chương 36 “ Em đừng học kiểu nói chuyện giống mẹ tôi như thế ”
- Chương 37 “Cậu gọi đấy là ca hát ?”
- Chương 38 “Ghi hình lại toàn bộ!”
- Chương 39 Một bản “nhất kiếm bình xuân thu”
- Chương 40 ” bình thường thôi “
- Chương 41 Mộc tiểu thư là ai?
- Chương 42 Tay rút ra một nhánh cỏ
- Chương 43 #Hôm nay Cừu Xám có phát len không?#
- Chương 44 ”Kể cho mọi người nghe về người bạn cùng phòng của tôi, người đột nhiên trở nên nổi tiếng.”
- Chương 45 “Tôi bước vào giới là vì ca hát và kiếm tiền.”
- Chương 46 #Kẻ có tiền đi thực tập#
- Chương 47 “Em lại muốn xin tôi cái gì?”
- Chương 48 “Chủ nhà thật tốt ạ”
- Chương 49 Nữ chính thật chăm chỉ và lý trí
- Chương 50 “Tiền bối, cô và Thanh Lâm đã bên nhau chưa?”
- Chương 51 “NG lần thứ tư.”
- Chương 52 “Quả táo này có thuốc”
- Chương 53 Đây là bệnh viện
- Chương 54 Hương hoa trong phòng bệnh bỗng nồng đậm hơn
- Chương 55 Một phát hiện xấu, một phát hiện tốt
- Chương 56 Này mới chỉ là bắt đầu thôi
- Chương 57 “Buông ra”
- Chương 58 Mối quan hệ giữa người mua và người bán
- Chương 59 “Cừu Hành, Chủ tịch tập đoàn Vinh Đỉnh.”
- Chương 60 “Muốn phạm tội à?”
- Chương 61 Mẹ cháu hồ đồ Cháu cũng hồ đồ Theo phải không?
- Chương 62 Thần tượng của họ cuối cùng cũng ra ngoài “kiếm sống” rồi
- Chương 63 “Cậu với Cừu Hành giận nhau à?”
- Chương 64 Ậu với Cừu Hành làm lành rồi à?
- Chương 65 Trùng hợp chết tiệt
- Chương 66 Mọi thứ đều là sự tận hưởng tốt nhất
- Chương 67 “Đang đợi em ạ?”
- Chương 68 “Em làm gì vậy?”
- Chương 69 “Tôi ngưỡng mộ cậu”
- Chương 70 Chu Hoài Nhân cảm động
- Chương 71 “Thân mật hơn?”
- Chương 72 “Trêu nó có thấy vui không?”
- Chương 73 Để tôi tặng anh một câu ‘đồ Súc sinh’ …..
- Chương 74 “Nửa đêm con làm chuột à?”
- Chương 75 Tui … Ê… Cậu hiểu rồi phải không?
- Chương 76 “Chúc mừng anh đã nhảy ra khỏi ao cá.”
- Chương 77 #Mộc Chu Dịch thanh lưu
- Chương 78 Chó cắn chó
- Chương 79 Em vẫn đang chờ
- Chương 80 “Em đã chạm vào em ấy?”
- Chương 81 Cừu Hành: Ngày mai đi ăn tối nhé?
- Chương 82 Bốn năm nữa em mới tròn hai mươi tư tuổi
- Chương 83 Những lời bào chữa tồi tệ
- Chương 84 Chúc mừng ngày lễ valentine
- Chương 85 Giải Dương, em thật có khả năng
- Chương 86 Anh vừa chiếm tiện nghi của em
- Chương 87 Anh chủ động?
- Chương 88 39°6
- Chương 89 Hơi thở mang tính thăm dò
- Chương 90 Con chó săn nhỏ nghĩa là gì?
- Chương 91 A Hành
- Chương 92 Ai làm thì sẽ đi, chúng ta tuyệt đối không dung túng!
- Chương 93 Một giây, hai giây, ba giây
- Chương 94 Em bị thoát fans
- Chương 95 Giải Dương ở khắp mọi nơiGiải Dương ở khắp mọi nơi
- Chương 96 Biển số xe là j59
- Chương 97 “Ăn nhiều đồ Ngọt và uống ít giấm thôi, điều này tốt cho sức khỏe của anh.”
- Chương 98 Quả nhiên thất bại giúp cho chúng ta trưởng thành hơn
- Chương 99
- Chương 100 Cậu có thể tìm thấy một anh bảo vệ mở cửa xe đẹp trai như này ở đâu?
- Chương 101 “Anh cũng là người nhà họ Phong thây?”
- Chương 102 Ăn uống đầy đủ, không được chơi di động
- Chương 103 “Vậy thì, hoan Nghênh anh ‘làm’ em.”
- Chương 104 “Phải không? Không phải bôi nhọ thì là làm bẩn.”
- Chương 105 Gánh nặng thật là nặng
- Chương 106 Em tức giận sao?
- Chương 107 Giải Dương, Đừng Có Dát Vàng Lên Mặt!
- Chương 108 Em Cũng Yêu Anh
- Chương 109 Cậu Sắp 21 Tuổi
- Chương 110 Anh Quay Qua Chỗ Khác Đi, Không Được Dọa Người Ta.
- Chương 111
- Chương 112 Hãy Theo Đuổi Idol Một Cách Lý Trí, Đừng Dùng Lời Nói Chiếm Tiện Nghi Của Idol.
- Chương 113 Có Một Chiếc Xe Oto Đang Đi Theo Chúng Ta.
- Chương 114 Cừu Hành Quá Đáng Sợ ??
- Chương 115 Thật Ngọt Ngào
- Chương 116 Có Một Nốt Ruồi Trên Eo Dương Dương!
- Chương 117 Cừu Hành Đờ Người
- Chương 118 Bộp, Ục Ục
- Chương 119 Uilding Exterior Wall Cleaner
- Chương 120 Tần Thành Nhận Việc Gì Cho Em Thế Này???
- Chương 121 Sản Phẩm Tốt
- Chương 122 Cừu Hành: Em Ấy Có Cần Nó Không?
- Chương 123 Ai Đưa Tiền Cho Anh?
- Chương 124 “Cậu….À…Cậu.”
- Chương 125 Giải Dương: Ổn Định Tinh Thần Quân Đội
- Chương 126 Sờ Nó Hơi Bị Đâm.
- Chương 127 Anh Không Lo Lắng, Em Ngủ Đi
- Chương 128 Dỗ Anh
- Chương 129 Đều Là Tình Cờ À?
- Chương 130 Đêm Mưa Vọng Tưởng
- Chương 131 Đào Hắn Ra Khỏi Bóng Tối.
- Chương 132 Không Thể! Tuyệt Đối Không Thể.
- Chương 133 Đổi Tội Cho Người Khác Hay Lắm
- Chương 134 Tôi Không Dám Đụng Tới Phong Gia Đâu.
- Chương 135 # Video Của Đào Ương#
- Chương 136 Thanh Lâm: Đi Thôi.
- Chương 137 Mẹ Hợp Tác Với Con Nhé?
- Chương 138 Mở Ra Rồi, Mẹ.
- Chương 139 Là 8 Tuổi Rưỡi
- Chương 140 1h48p
- Chương 141 Nói Khó Nghe? Ai Nói? Nói Gì Thế?
- Chương 142 Muốn Thử Không?
- Chương 143 Bắt Được.
- Chương 144 Mặt Trời Chói Chang Quá.
- Chương 145 Vui Mừng, Ngạc Nhiên, Và Chua Xót.
- Chương 146 Ây Yoo, Giải Dương, Đây Là Edie
- Chương 147 Big Doctrine
- Chương 148
- Chương 149 Thích Ngọt Hay Mặn?
- Chương 150 Vậy Còn Gọt Cho Giải Dương Ăn Một Nửa Làm Gì?
- Chương 151 Có Muốn Chết Không?
- Chương 152 Không Được Phép Chửi
- Chương 153 Em Thấy Anh Có Vui Không?
- Chương 154 Vết Thương Của Ngài Cừu Có Nghiêm Trọng Không
- Chương 155 Tôi Muốn Gặp Cừu Hành.
- Chương 156 Im Lặng, Giống Như Một Bức Tượng
- Chương 157 “Dương….”
- Chương 158 Em Đẹp Nhất.
- Chương 159 Chúc Mọi Người Giáng Sinh Vui Vẻ.
- Chương 160 “Bật Đèn”
- Chương 161 Đồng Ý?
- Chương 162 Là Một Bài Hát Mới Phải Không?
- Chương 163 Mọi Người Muốn Đổi Cái Gì?
- Chương 164 Em Lại Làm Ra Ý Đồ Xấu Gì Vậy?
- Chương 165 Cậu Đã Cướp Đi Tất Cả Của Tôi!
- Chương 166 Chuyện Còn Lại Tôi Sẽ Giải Quyết.
- Chương 167 Đã Đến Lúc Đặt Miếng Mồi Cuối Cùng
- Chương 168 Mày Thua Rồi.
- Chương 169 Đi Ngủ.
- Chương 170 Hũ Đường Của Cậu.
- Chương 171 Những Năm Qua Thật Khó Khăn.
- Chương 172 Anh Niết Đau Quá
- Chương 173 Ngoại truyện 2:
- Chương 174 Ngoại truyện 3:
- Chương 175 Ngoại truyện cuối: Cùng nhau bước được đến đây thật sự không dễ, chúc hai người hạnh phúc