
Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Tổng số chương: 159
Năm nay thời tiết không được ôn hòa cho lắm, thay đổi thất thường giống như vị khách đang đứng trước mặt Giang Noãn Chanh.
Giây trước còn nổi nóng, gần như muốn lật đổ căn phòng, giây sau cô vừa xuất hiện đã lại tươi cười, niềm nở chạy ra đón lấy cô.
Đám người còn lại trong phòng vừa nhìn thấy Giang Noãn Chanh tới đều âm thầm thở ra một hơi, bọn họ biết chỉ cần cô xuất hiện chậm thêm một giây, bọn họ nhất định sẽ bị người đàn ông kia dày vò đến chết.
Giang Noãn Chanh mặt không biến sắc, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh bàn tay bẩn thỉu của người đàn ông đó.
Trên người hắn toàn mùi rượu, từ trên xuống dưới đều khiến người ta phát kinh.
Giang Noãn Chanh rất không thích mùi hương này nhưng cô lại không thể né tránh, rất đơn giản đây là công việc kiếm ra tiền duy nhất vào thời điểm này của cô.
Giang Noãn Chanh cong người để lộ đường cong xinh đẹp, người đàn ông không những không tức giận ngược lại còn nhìn đến mê mẩn.
Cũng đúng thôi, trong thành phố Thương Hoa này, người có thể khiến đám đàn ông điên đảo nhất cũng chỉ có mình Giang Noãn Chanh – Vũ nữ nổi tiếng của quán bar Thương Hội.
“Trần tổng đến chơi lại không thể nhanh chân tiếp đón là lỗi của Chanh Chanh.
Chanh Chanh kính anh một ly coi như chuộc lỗi, Trần tổng thế vậy có được không?” Giang Noãn Chanh cười nhẹ.
Lúc này trên người cô vẫn khoác chiếc vest đen.
Người đàn ông cô đang phải đối phó là cậu chủ nhỏ của Trần thị - Trần Điềm Kiệt.
Có tài làm ăn nhưng tài ăn chơi cũng chẳng kém.
Ngày nào cũng phải góp mặt tại Thương Hội mới chịu.
Giang Noãn Chanh vừa kết thúc giờ làm của mình, chuẩn bị đi tìm Mẫn tỷ lấy lương hôm nay thì nghe tin Trần Điềm Kiệt đến quán bar.
Vì thế lại phải tự mình chạy đến tiếp đón hắn.
Thương Hội có một quy tắc, chỉ cần là khách quý đều do Giang Noãn Chanh chủ động đến tiếp.
Nếu không làm hài lòng khách quý, cô sẽ bị phạt rất nặng.
Một con người cần tiền như cô, tất nhiên sẽ không để miếng ăn không cánh mà bay.
Vừa nói, Giang Noãn Chanh vừa cúi người rót rượu.
Áo vest đen nữ theo hành động của cô mà dần dần trượt xuống.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng rọi trên đỉnh đầu cô, chiếu lên xương quai xanh gợi cảm của cô.
Đến phụ nữ nhìn thấy một Giang Noãn Chanh thế này còn không kìm được mà mê mẩn thì nói gì đến Trần Điềm Kiệt đang đứng phía sau.
Trần Điềm Kiệt không nói gì, hắn đợi Giang Noãn Chanh rót đầy một cốc rượu, đứng thẳng người đối diện với hắn.
Lúc này, Trần Điềm Kiệt mới có hành động, khóe miệng hắn cong lên, đổi cốc rượu trong tay cô thành một chai rượu vang mới được hắn mở nắp.
Giang Noãn Chanh mặt vẫn không đổi sắc, đám người còn lại trong phòng đã tự động nuốt giúp cô một ngụm khí lạnh.
Rượu Trần Điềm Kiệt gọi đều là loại nặng, uống một ngụm là say.
Giang Noãn Chanh vì muốn phục vụ hắn đã tự nguyện rót một cốc đầy, nói đi nói lại cũng là cô nể mặt hắn nhưng Trần Điềm Kiệt tất nhiên không muốn buông tha cho cô.
Để Giang Noãn Chanh uống hết một chai rượu nặng như vậy chắc chắn muốn lấy mạng cô.
Cả Thương Hội ai mà không biết Giang Noãn Chanh có bệnh dạ dày.
“Chanh Chanh, hôm nay cô đến muộn làm tôi không hài lòng.
Một cốc rượu đã muốn xóa bỏ tội lỗi, cô thấy có đủ không?” Trần Điềm Kiệt nhét chai rượu vào lòng bàn tay Giang Noãn Chanh.
Tay cô rất lạnh, đây không phải điều nên có của một người học vũ đạo.
Giang Noãn Chanh cười, ánh mắt hơi lạnh buốt: “Trần tổng đã thấy không đủ thì tôi cũng thấy không đủ.
Nếu một chai rượu này đủ để khiến anh hài lòng thì Chanh Chanh sẽ chiều lòng anh.
Anh xem, anh dọa đám người mới vào làm sợ hết cả rồi.
Nếu bọn họ mà chạy hết, tôi biết nói gì với Mẫn tỷ đây?”
Giang Noãn Chanh vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu uống rượu.
Động tác rất bình thản nhưng chỉ có mình cô biết mỗi khi nuốt chất lỏng kia xuống, dạ dày cô khó chịu ra sao.
Cô đánh mắt cho đám người kia ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng đã chỉ còn lại cô và Trần Điềm Kiệt.
Trần Điềm Kiệt không phải thiếu gia tầm thường, nếu còn để bọn họ ở lại chắc chắn hắn trở thành bóng ma trong lòng họ mất.
Người cần đi đã đi, Trần Điềm Kiệt thở dài, hắn giật lấy chai rượu trong tay Giang Noãn Chanh, đưa cho cô một cốc nước lọc: “Diễn thì diễn thôi, cần gì phải uống thật chứ?”
Giang Noãn Chanh tặc lưỡi: “Không toàn thân đầy mùi rượu làm sao Mẫn tỷ lại cho mình thêm tiền?”
“Cậu muốn tìm việc làm nói với mình là được rồi, sao phải ở đây chịu khổ?” Trần Điềm Kiệt không hiểu nổi cô.
Thực ra, Trần Điềm Kiệt và Giang Noãn Chanh đã có một giao ước.
Hắn đến Thương Hội làm loạn, hoàn thành vai diễn một cậu ấm “hư thân mất nết” còn Giang Noãn Chanh sẽ vào vai binh sĩ dũng cảm đến đàm phán với hắn.
Cũng nhờ có thương vụ này, lần nào Trần Điềm Kiệt đến Thương Hội xong cô cũng được Mẫn tỷ bo thêm tiền.
Giang Noãn Chanh và Trần Điềm Kiệt là bạn học chung, quan hệ không tệ.
Nhiều khi nghĩ lại cô cũng lấy làm lạ, một người đàn ông có điều kiện tốt như Trần Điềm Kiệt sao có thể trở thành bạn học của cô được chứ? Hay là ông trời đang thương hại cô?
[ … ]
Giang Noãn Chanh không ở lại bên cạnh Trần Điềm Kiệt lâu, thời gian vừa đủ là cô đã rời đi.
Cũng may vừa rời khỏi phòng đã gặp Mẫn tỷ.
Mẫn tỷ thấy Trần Điềm Kiệt không làm loạn, trong lòng vô cùng vui mừng đưa thêm tiền cho Giang Noãn Chanh, còn dặn cô phải về nhà sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn đến làm.
Giang Noãn Chanh không muốn nói nhiều, đại loại chỉ nói vài câu cảm ơn rồi vội rời đi.
Nơi cô thuê không cách Thương Hội quá xa, đi qua một con hẻm nhỏ là tới nơi.
Chỉ là chưa kịp đi qua, Giang Noãn Chanh đã gặp một đám người.
Cô biết bọn họ, là đối tác làm ăn của Trần thị, cũng là khách quen của Thương Hội.
Giang Noãn Chanh không muốn gặp rắc rối, cũng không muốn quay lại làm việc.
Cô kéo cao áo vest che đi gương mặt, nấp gọn vào một góc đợi bọn họ đi qua.
“Kia không phải Chanh Chanh nổi tiếng của Thương Hội sao? Có duyên gặp tại đây sao lại không nói với nhau câu nào?” Người đi đầu đoàn đã sớm nhận ra Giang Noãn Chanh.
Trước kia hắn muốn đơn độc chiếm lấy cô nhưng lại bị Trần Điềm Kiệt lấy chỗ trước, không can tâm bao nhiêu lần cuối cùng cũng có được cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Giang Noãn Chanh giả điếc.
Mười đầu ngón tay siết chặt lại với nhau, cố gắng khiến bản thân tàng hình trong mắt bọn họ.
Người kia không thấy Giang Noãn Chanh trả lời, trong lòng nóng như lửa, lại sợ đột nhiên Trần Điềm Kiệt xuất hiện phá vỡ cơ hội tốt của hắn.
Hắn vươn tay, không cần dùng quá nhiều sức cũng kéo được Giang Noãn Chanh đến trước mặt.
Hôm nay quả thực Giang Noãn Chanh đã quá mệt, không muốn tiếp tục công việc này nữa.
Vì sự xuất hiện của người kia, cô đã ở lại Thương Hội một tiếng đồng hồ.
Trước mắt đi tới một chiếc xe hơi sang trọng nhưng có lẽ do quá tối nên cô không nhận ra điều này, cửa xe hé mở.
Giang Noãn Chanh trong đầu chỉ có một chữ “liều”.
Cô dùng lực đá thẳng vào điểm yếu của người đàn ông đó, một tay giữ chặt lấy áo vest bỏ chạy.
Giang Noãn Chanh chui vào trong xe, thuận tay khóa trái cửa xe.
Làm xong một loạt hành động, cô mới nhận ra xe này vốn dĩ không phải xe chở khách thông thường.
Đồng thời cô còn nhận ra có một ánh mắt vừa lạnh vừa sắc đang muốn “giết chết” cô..
Năm nay thời tiết không được ôn hòa cho lắm, thay đổi thất thường giống như vị khách đang đứng trước mặt Giang Noãn Chanh.
Giây trước còn nổi nóng, gần như muốn lật đổ căn phòng, giây sau cô vừa xuất hiện đã lại tươi cười, niềm nở chạy ra đón lấy cô.
Đám người còn lại trong phòng vừa nhìn thấy Giang Noãn Chanh tới đều âm thầm thở ra một hơi, bọn họ biết chỉ cần cô xuất hiện chậm thêm một giây, bọn họ nhất định sẽ bị người đàn ông kia dày vò đến chết.
Giang Noãn Chanh mặt không biến sắc, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh bàn tay bẩn thỉu của người đàn ông đó.
Trên người hắn toàn mùi rượu, từ trên xuống dưới đều khiến người ta phát kinh.
Giang Noãn Chanh rất không thích mùi hương này nhưng cô lại không thể né tránh, rất đơn giản đây là công việc kiếm ra tiền duy nhất vào thời điểm này của cô.
Giang Noãn Chanh cong người để lộ đường cong xinh đẹp, người đàn ông không những không tức giận ngược lại còn nhìn đến mê mẩn.
Cũng đúng thôi, trong thành phố Thương Hoa này, người có thể khiến đám đàn ông điên đảo nhất cũng chỉ có mình Giang Noãn Chanh – Vũ nữ nổi tiếng của quán bar Thương Hội.
“Trần tổng đến chơi lại không thể nhanh chân tiếp đón là lỗi của Chanh Chanh.
Chanh Chanh kính anh một ly coi như chuộc lỗi, Trần tổng thế vậy có được không?” Giang Noãn Chanh cười nhẹ.
Lúc này trên người cô vẫn khoác chiếc vest đen.
Người đàn ông cô đang phải đối phó là cậu chủ nhỏ của Trần thị - Trần Điềm Kiệt.
Có tài làm ăn nhưng tài ăn chơi cũng chẳng kém.
Ngày nào cũng phải góp mặt tại Thương Hội mới chịu.
Giang Noãn Chanh vừa kết thúc giờ làm của mình, chuẩn bị đi tìm Mẫn tỷ lấy lương hôm nay thì nghe tin Trần Điềm Kiệt đến quán bar.
Vì thế lại phải tự mình chạy đến tiếp đón hắn.
Thương Hội có một quy tắc, chỉ cần là khách quý đều do Giang Noãn Chanh chủ động đến tiếp.
Nếu không làm hài lòng khách quý, cô sẽ bị phạt rất nặng.
Một con người cần tiền như cô, tất nhiên sẽ không để miếng ăn không cánh mà bay.
Vừa nói, Giang Noãn Chanh vừa cúi người rót rượu.
Áo vest đen nữ theo hành động của cô mà dần dần trượt xuống.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng rọi trên đỉnh đầu cô, chiếu lên xương quai xanh gợi cảm của cô.
Đến phụ nữ nhìn thấy một Giang Noãn Chanh thế này còn không kìm được mà mê mẩn thì nói gì đến Trần Điềm Kiệt đang đứng phía sau.
Trần Điềm Kiệt không nói gì, hắn đợi Giang Noãn Chanh rót đầy một cốc rượu, đứng thẳng người đối diện với hắn.
Lúc này, Trần Điềm Kiệt mới có hành động, khóe miệng hắn cong lên, đổi cốc rượu trong tay cô thành một chai rượu vang mới được hắn mở nắp.
Giang Noãn Chanh mặt vẫn không đổi sắc, đám người còn lại trong phòng đã tự động nuốt giúp cô một ngụm khí lạnh.
Rượu Trần Điềm Kiệt gọi đều là loại nặng, uống một ngụm là say.
Giang Noãn Chanh vì muốn phục vụ hắn đã tự nguyện rót một cốc đầy, nói đi nói lại cũng là cô nể mặt hắn nhưng Trần Điềm Kiệt tất nhiên không muốn buông tha cho cô.
Để Giang Noãn Chanh uống hết một chai rượu nặng như vậy chắc chắn muốn lấy mạng cô.
Cả Thương Hội ai mà không biết Giang Noãn Chanh có bệnh dạ dày.
“Chanh Chanh, hôm nay cô đến muộn làm tôi không hài lòng.
Một cốc rượu đã muốn xóa bỏ tội lỗi, cô thấy có đủ không?” Trần Điềm Kiệt nhét chai rượu vào lòng bàn tay Giang Noãn Chanh.
Tay cô rất lạnh, đây không phải điều nên có của một người học vũ đạo.
Giang Noãn Chanh cười, ánh mắt hơi lạnh buốt: “Trần tổng đã thấy không đủ thì tôi cũng thấy không đủ.
Nếu một chai rượu này đủ để khiến anh hài lòng thì Chanh Chanh sẽ chiều lòng anh.
Anh xem, anh dọa đám người mới vào làm sợ hết cả rồi.
Nếu bọn họ mà chạy hết, tôi biết nói gì với Mẫn tỷ đây?”
Giang Noãn Chanh vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu uống rượu.
Động tác rất bình thản nhưng chỉ có mình cô biết mỗi khi nuốt chất lỏng kia xuống, dạ dày cô khó chịu ra sao.
Cô đánh mắt cho đám người kia ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng đã chỉ còn lại cô và Trần Điềm Kiệt.
Trần Điềm Kiệt không phải thiếu gia tầm thường, nếu còn để bọn họ ở lại chắc chắn hắn trở thành bóng ma trong lòng họ mất.
Người cần đi đã đi, Trần Điềm Kiệt thở dài, hắn giật lấy chai rượu trong tay Giang Noãn Chanh, đưa cho cô một cốc nước lọc: “Diễn thì diễn thôi, cần gì phải uống thật chứ?”
Giang Noãn Chanh tặc lưỡi: “Không toàn thân đầy mùi rượu làm sao Mẫn tỷ lại cho mình thêm tiền?”
“Cậu muốn tìm việc làm nói với mình là được rồi, sao phải ở đây chịu khổ?” Trần Điềm Kiệt không hiểu nổi cô.
Thực ra, Trần Điềm Kiệt và Giang Noãn Chanh đã có một giao ước.
Hắn đến Thương Hội làm loạn, hoàn thành vai diễn một cậu ấm “hư thân mất nết” còn Giang Noãn Chanh sẽ vào vai binh sĩ dũng cảm đến đàm phán với hắn.
Cũng nhờ có thương vụ này, lần nào Trần Điềm Kiệt đến Thương Hội xong cô cũng được Mẫn tỷ bo thêm tiền.
Giang Noãn Chanh và Trần Điềm Kiệt là bạn học chung, quan hệ không tệ.
Nhiều khi nghĩ lại cô cũng lấy làm lạ, một người đàn ông có điều kiện tốt như Trần Điềm Kiệt sao có thể trở thành bạn học của cô được chứ? Hay là ông trời đang thương hại cô?
[ … ]
Giang Noãn Chanh không ở lại bên cạnh Trần Điềm Kiệt lâu, thời gian vừa đủ là cô đã rời đi.
Cũng may vừa rời khỏi phòng đã gặp Mẫn tỷ.
Mẫn tỷ thấy Trần Điềm Kiệt không làm loạn, trong lòng vô cùng vui mừng đưa thêm tiền cho Giang Noãn Chanh, còn dặn cô phải về nhà sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn đến làm.
Giang Noãn Chanh không muốn nói nhiều, đại loại chỉ nói vài câu cảm ơn rồi vội rời đi.
Nơi cô thuê không cách Thương Hội quá xa, đi qua một con hẻm nhỏ là tới nơi.
Chỉ là chưa kịp đi qua, Giang Noãn Chanh đã gặp một đám người.
Cô biết bọn họ, là đối tác làm ăn của Trần thị, cũng là khách quen của Thương Hội.
Giang Noãn Chanh không muốn gặp rắc rối, cũng không muốn quay lại làm việc.
Cô kéo cao áo vest che đi gương mặt, nấp gọn vào một góc đợi bọn họ đi qua.
“Kia không phải Chanh Chanh nổi tiếng của Thương Hội sao? Có duyên gặp tại đây sao lại không nói với nhau câu nào?” Người đi đầu đoàn đã sớm nhận ra Giang Noãn Chanh.
Trước kia hắn muốn đơn độc chiếm lấy cô nhưng lại bị Trần Điềm Kiệt lấy chỗ trước, không can tâm bao nhiêu lần cuối cùng cũng có được cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Giang Noãn Chanh giả điếc.
Mười đầu ngón tay siết chặt lại với nhau, cố gắng khiến bản thân tàng hình trong mắt bọn họ.
Người kia không thấy Giang Noãn Chanh trả lời, trong lòng nóng như lửa, lại sợ đột nhiên Trần Điềm Kiệt xuất hiện phá vỡ cơ hội tốt của hắn.
Hắn vươn tay, không cần dùng quá nhiều sức cũng kéo được Giang Noãn Chanh đến trước mặt.
Hôm nay quả thực Giang Noãn Chanh đã quá mệt, không muốn tiếp tục công việc này nữa.
Vì sự xuất hiện của người kia, cô đã ở lại Thương Hội một tiếng đồng hồ.
Trước mắt đi tới một chiếc xe hơi sang trọng nhưng có lẽ do quá tối nên cô không nhận ra điều này, cửa xe hé mở.
Giang Noãn Chanh trong đầu chỉ có một chữ “liều”.
Cô dùng lực đá thẳng vào điểm yếu của người đàn ông đó, một tay giữ chặt lấy áo vest bỏ chạy.
Giang Noãn Chanh chui vào trong xe, thuận tay khóa trái cửa xe.
Làm xong một loạt hành động, cô mới nhận ra xe này vốn dĩ không phải xe chở khách thông thường.
Đồng thời cô còn nhận ra có một ánh mắt vừa lạnh vừa sắc đang muốn “giết chết” cô..
Danh sách chương
- Chương 1 Vũ Nữ Nổi Danh Thương Hội
- Chương 2 2: Cầu Xin Anh Hãy Giúp Tôi
- Chương 3 3: Giang Noãn Chanh Làm Nũng
- Chương 4 4: Trở Về Biệt Thự
- Chương 5 5: Trở Về Biệt Thự 2
- Chương 6 6: Giang Noãn Chanh Bị Thương
- Chương 7 7: Mở Mắt Nhìn Cơ Thể Tôi
- Chương 8 8: Lần Đầu Tiên
- Chương 9 9: Cô Không Có Lựa Chọn
- Chương 10 10: Lệ Mạc Tây Là Một Món Đồ Chơi
- Chương 11 11: Giang Tiểu Thư Được Bạn Đón Về
- Chương 12 12: Thân Thế Của Lệ Mạc Tây
- Chương 13 13: Bạn Gái Tin Đồn Của Lệ Mạc Tây
- Chương 14 14: Ấm Áp Dành Cho Hàn Thiên Nhã
- Chương 15 15: Cơ Hội Mới Của Giang Noãn Chanh
- Chương 16 16: Cự Tuyệt Thẳng Thắn
- Chương 17 17: Mỗi Người Đều Có Một Bí Mật
- Chương 18 18: Oan Gia Đụng Oan Gia
- Chương 19 19: Tiểu Thư Hết Thời
- Chương 20 20: Không Thích Tuỳ Tiện Coi Thường Người Khác
- Chương 21 21: Có Tội Đều Phải Chịu Tội
- Chương 22 22: Cậu Chủ Nhỏ Họ Trần Rảnh Rỗi
- Chương 23 23: Đạo Diễn Thiên Tài
- Chương 24 24: Nữ Chính Hàn Thiên Nhã
- Chương 25 25: Cầm Nhầm Kịch Bản
- Chương 26 26: Đụng Mặt Rồi
- Chương 27 27: Đấu Võ Miệng
- Chương 28 28: Lập Phe Với Kiều Xảo
- Chương 29 29: Nhân Vật Thị Nữ
- Chương 30 30: Phát Sinh Mâu Thuẫn
- Chương 31 31: Tầm Phong
- Chương 32 32: Ở Lại Phục Vụ Tôi
- Chương 33 33: Lệ Tổng Lại Tức Giận Rồi!
- Chương 34 34: Sử Dụng Thế Thân
- Chương 35 35: Sử Dụng Thế Thân 2
- Chương 36 36: Không Thể Nhẫn Nhịn
- Chương 37 37: Chuyển Bại Thành Thắng
- Chương 38 38: Chuyển Bại Thành Thắng 2
- Chương 39 39: Thị Uy
- Chương 40 40: Đăng Ký Lớp Học Diễn Xuất
- Chương 41 41: Đăng Ký Lớp Học Diễn Xuất 2
- Chương 42 42: Hành Động Kinh Tởm
- Chương 43 43: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
- Chương 44 44: Vô Tình Bắt Gặp
- Chương 45 45: Lời Hứa Của Lệ Mạc Tây
- Chương 46 46: Luôn Có Bạn Ở Bên
- Chương 47 47: Xung Đột Trong Đoàn Làm Phim
- Chương 48 48: Xung Đột Trong Đoàn Làm Phim 2
- Chương 49 49: Thẩm Dịch Bảo Vệ
- Chương 50 50: Thẩm Dịch Bảo Vệ 2
- Chương 51 51: Đóng Phim Cùng Nam Thần
- Chương 52 52: Yêu Cầu Ghép Thoại
- Chương 53 53: Hứa Với Mình Đi
- Chương 54 54: Túi Đồ
- Chương 55 55: Viên Ngọc Rubi
- Chương 56 56: Cô Chắc Chứ
- Chương 57 57: Điều Kiện Của Hàn Thiên Nhã
- Chương 58 58: Khách Quý Ghé Thăm
- Chương 59 59: Khách Quý Ghé Thăm 2
- Chương 60 60: Khách Quý Ghé Thăm 3
- Chương 61 61: Một Khởi Đầu Mới
- Chương 62 62: Bạn Thân Có Người Yêu
- Chương 63 63: Có Ý
- Chương 64 64: Lệ Thiếu Bị Mắng
- Chương 65 65: Đến Đón
- Chương 66 66: Tham Dự Tiệc 1
- Chương 67 67: Tham Dự Tiệc 2
- Chương 68 68: Mát Quá Đi!
- Chương 69 69: Thân Phận Bí Ẩn
- Chương 70 70: Trêu Chọc
- Chương 71 71: Dỗ Dành
- Chương 72 72: Trải Nghiệm Về Đêm
- Chương 73 73: Dẫn Về Ra Mắt
- Chương 74 74: Hạnh Phúc Của Một Gia Đình
- Chương 75 75: Quà Tặng
- Chương 76 76: Bảo Mẫu Bất Đắc Dĩ
- Chương 77 77: Liên Hoàn Chửi
- Chương 78 78: Đưa Em Đi
- Chương 79 79: Tôi Đang Theo Đuổi Em
- Chương 80 80: Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm
- Chương 81 81: Chăm Sóc
- Chương 82 82: Tâm Trạng Bất An
- Chương 83 83: Tìm Em
- Chương 84 84: Nhà Họ Giang Nợ Bao Nhiêu Tiền
- Chương 85 85: Bạn Gái Của Tôi
- Chương 86 86: Hẹn Hò
- Chương 87 87: Thôn Nhỏ Điềm An
- Chương 88 88: Thôn Nhỏ Điềm An 2
- Chương 89 89: Phương Mạn Hà
- Chương 90 90: Đối Diện Sự Thật
- Chương 91 91: Đính Hôn
- Chương 92 92: Đến Thương Hội
- Chương 93 93: Một Đêm Phóng Túng
- Chương 94 94: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 95 95: Kẻ Đứng Sau
- Chương 96 96: Vì Người Phụ Nữ Của Tôi
- Chương 97 97: Cục Diện Thay Đổi
- Chương 98 98: Xung Đột Trong Bữa Tiệc
- Chương 99 99: Công Việc Số 2 Em Số 1
- Chương 100 100: Đau Lòng
- Chương 101 101: Đau Lòng 2
- Chương 102 102: Dọn Đi
- Chương 103 103: Vị Khách Không Mời Mà Tới
- Chương 104 104: Vị Khách Không Mời Mà Tới 2
- Chương 105 105: Tiệc Tân Gia
- Chương 106 106: Mang Thai
- Chương 107 107: Sảy Thai
- Chương 108 108: Trở Mặt Thành Thù
- Chương 109 109: Trợ Giúp Đắc Lực
- Chương 110 110: Đồng Ý Kết Hôn
- Chương 111 111: Gặp Ba Vợ
- Chương 112 112: Bức Ảnh
- Chương 113 113: Chương 114
- Chương 114 114: Bộc Bạch
- Chương 115 115: Hôn Lễ
- Chương 116 116: Hôn Lễ 2
- Chương 117 117: Hôn Lễ 2
- Chương 118 118: Hôn Lễ 2
- Chương 119 119: Đối Diện Sự Thật
- Chương 120 120: Quyết Định Cuối Cùng
- Chương 121 121: Bại Lộ
- Chương 122 122: Cậu Ghé Thăm
- Chương 123 123: Đâm Sau Lưng
- Chương 124 124: Rời Đi
- Chương 125 125: Năm Năm
- Chương 126 126: Chuẩn Bị
- Chương 127 127: Nhập Đoàn
- Chương 128 128: Người Chống Lưng Giang Thị
- Chương 129 129: Công Khai Theo Đuổi
- Chương 130 130: Ly Ly Nhập Viện
- Chương 131 131: Người Đàn Ông Thần Bí
- Chương 132 132: Ly Ly Nhập Viện 2
- Chương 133 133: Bữa Ăn Gia Đình
- Chương 134 134: Bước Vào Con Đường Truy Thê
- Chương 135 135: Chế Giễu
- Chương 136 136: Trợ Lý Của Giang Noãn Chanh
- Chương 137 137: Chăm Sóc Em
- Chương 138 138: Phát Hiện Bất Ngờ
- Chương 139 139: Thay Lòng Đổi Dạ
- Chương 140 140: Bất Ngờ Trong Cuộc Họp
- Chương 141 141: Trao Đổi Sính Lễ
- Chương 142 142: Cùng 1 Người
- Chương 143 143: Người Đàn Ông Chung Tình Người Phụ Nữ Lẳng Lơ
- Chương 144 144: Tiễn Khách
- Chương 145 145: Tới Lệ Gia
- Chương 146 146: Trùng Phùng
- Chương 147 147: Phát Hiện Lớn
- Chương 148 148: Chồng Tôi Hướng Nội
- Chương 149 149: Đại Lễ
- Chương 150 150: Báo Thù Và Chuộc Lỗi
- Chương 151 151: Ăn Miếng Trả Miếng
- Chương 152 152: Ăn Miếng Trả Miếng 2
- Chương 153 153: Ăn Miếng Trả Miếng 3
- Chương 154 154: Chiếc Xe Bốc Nổ
- Chương 155 155: Rơi Vào Thế Khó
- Chương 156 156: Giả Thần Giả Quỷ
- Chương 157 157: Cổ Đông Giả
- Chương 158 158: Đại Kết Cục
- Chương 159 159: Ngoại Truyện Lễ Cầu Hôn Và Đại Hội Nam Đoàn