
Quân Giáo Sinh
Tổng số chương: 147
Tinh cầu Ryan thuộc thiên hà Cezar là một tinh cầu cực kỳ cằn cỗi và hoang vắng, dân số thậm chí còn không đến một ức(*). Hoàn toàn bất đồng với hành tinh mà con người cư trú với bốn mùa xuân hạ thu đông, thời tiết ở đây vô cùng giá lạnh, quanh năm đều có tuyết rơi, toàn bộ tinh cầu này lúc nào cũng giống như một thế giới băng, nơi nơi đều là những mảnh tuyết trắng.
(*) một ức = 100 triệu.
Địa phương giá lạnh như thế sở dĩ vẫn còn có người sinh sống, là bởi vì ở dưới bề mặt tinh cầu Ryan có chứa một loại năng lượng vật chất vô cùng quý hiếm – gọi là Lam Tinh thạch, là nguyên liệu thiết yếu nhất để chế tạo nên những quân hạm lớn.
Bệ hạ Trand thậm chí còn bởi vậy mà phái một quân đoàn đóng tại đây, thường xuyên giám sát việc khai thác loại khoáng vật trân quý này.
Mùa đông vũ trụ, ngày 24 tháng 12 năm 798, Christmas Eve.
Tinh cầu Ryan số hiệu RN-1317, trong một căn nhà của khu dân cư bình dân.
Phòng khách ấm cúng bày một cây thông Noel lớn với những dải đèn laser sáng nhấp nháy theo tiết tấu của tiếng nhạc, âm nhạc cùng ngọn đèn thấm đẫm cả căn nhà, nhuộm lên nơi đây một không khí vui vẻ hân hoan của ngày lễ.
Từ trong phòng bếp bay tới một mùi hương thơm nức.
Một người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng đứng nghiêm túc nấu ăn, bên cạnh là một cô gái buộc tóc đuôi gà đang loay hoay với chiếc bánh ngọt trong tay, mùi đồ ăn cùng hương vị ngòn ngọt của bánh hòa quyện một chỗ, thật dễ dàng đánh thức những con sâu đói trong bụng mọi người tỉnh dậy.
Thiếu niên từ bên ngoài gió tuyết đi vào trong phòng liền ngay lập tức bị hương vị này hấp dẫn.
Cậu là một người châu Á, có mái tóc đen như mực cùng đôi mắt trong veo sáng ngời, đầu bị tuyết làm cho ướt nhẹp, những lọn tóc rũ xuống dán vào hai bên má, cùng với màu da trắng nõn mịn màng tạo nên hai sắc thái đối lập.
Thiếu niên hà hơi vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà xát hai lỗ tai đỏ ửng lên vì rét lạnh, sau đó mới nhanh chóng đổi giày, cởi áo ấm bước vào bếp, mỉm cười nói với nữ nhân đang bận rộn:
“Mẹ, con đã về.”
Tiếng nói trong trẻo vừa qua thời kì vỡ giọng, vang bên tai tựa như một chuỗi âm phù dễ nghe.
Người phụ nữ đang nấu ăn quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên vì lạnh mà hai lỗ tai đỏ lên, nhịn không được đau lòng:
“Bên ngoài có phải lạnh lắm không? Tiểu Viễn, con đi tắm nước ấm đi đã, đồ ăn làm xong ngay đây.”
Lâm Viễn lắc đầu mỉm cười:
“Không sao! Con đến giúp hai người!”
Cậu đi đến bên cạnh chị gái, nhìn bánh ngọt trong tay chị, xắn tay áo muốn hỗ trợ nhưng lại bị Lâm Diêu cau mày đẩy ra bên ngoài.
“Đi đi đi, đừng có mà đến phòng bếp cho thêm phiền, nơi này không cần hỗ trợ, em ra ngoài ngồi chờ ăn là tốt rồi a.”
Lâm Diêu đẩy em trai ra khỏi cửa, còn thuận tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại, thẳng đến khi làm tóc cậu rối tung lên mới hài lòng nở nụ cười.
Lâm Viễn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ nói.
“Chị à, em cũng không phải Hobbit, chị không cần lúc nào cũng xoa đầu em như vậy có được không?”
Hobbit là chú chó màu trắng mà cậu đã nhặt được ở tinh cầu Ryan hai năm trước, thường xuyên bị chị gái cậu vuốt ve xoa nắn từ đầu tới chân, chị thậm chí còn đem bộ lông mềm mại trên người Hobbit buộc thành những bím tóc nhỏ khả ái.
Tựa hồ là nghe được thanh âm của chủ nhân, tiểu Hobbit tội nghiệp bị tết thành nhiều cái đuôi sam như cây gai, chạy tới cọ cọ ống quần Lâm Viễn, phát ra tiếng kêu “ô ô” đầy ủy khuất.
Lâm Viễn đồng tình ôm lấy nó.
Lâm Diêu tức giận trừng cậu.
“Còn không mau đi tắm?”
Nói rồi lại liếc mắt nhìn Hobbit, làm cho tiểu Hobbit lập tức hốt hoảng rụt đầu lại trong lòng Lâm Viễn.
“…..”
Cậu vội vàng ôm Hobbit xoay người rời đi, để tránh phải tiếp tục nhận lấy ánh mắt công kích từ chị gái.
Lúc Lâm Viễn tắm rửa xong đi ra, đồ ăn quả nhiên đã đặt trên bàn, ngoài ra còn có một chiếc bánh ngọt hình tròn, xung quanh bày một vòng ô mai, ở chính giữa viết “Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ”.
Chị gái cậu tuy rằng tính cách có phần hung hãn, thế nhưng tay nghề lại cực tốt, nhất là bánh ngọt chị tự tay làm đặc biệt rất ngon. Phía trên chiếc bánh còn có thắp rất nhiều ngọn nến nhỏ, sau khi tắt đèn trông như những bông pháo hoa sáng rực nở rộ trong đêm tối.
Đáy lòng Lâm Viễn không khỏi nổi lên một trận ấm áp.
Tuy rằng không mua được nến sinh nhật, chỉ có thể dùng mấy ngọn nến bình thường thay thế, nhưng nghi thức thổi nến này vẫn luôn được mẹ cậu duy trì từ xưa đến nay không đổi.
Lâm Viễn sinh ra vào lễ Giáng sinh.
Hàng năm, mẹ cùng với chị gái của cậu đều sẽ dùng phương thức long trọng mà xưa cũ này thay cậu chúc mừng sinh nhật. Tuy rằng từ nhỏ cậu không hề có cha, cũng không biết đến cha là người như thế nào, nhưng gia đình bình dị này vẫn luôn khiến cho cậu có cảm giác vô cùng ấm áp, đồ ăn mẹ tự tay làm cùng với bánh ngọt mà chị tự tay nướng chính là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất đối với cậu.
Lâm Viễn vừa muốn cắt bánh ngọt liền bị Lâm Diêu cản lại.
“Này này, em đừng quên ước a!”
“Em biết mà.”
Lâm Viễn cười cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay tạo thành một hình chữ thập, trong đầu lặp lại một nguyện vọng – cũng là nguyện vọng mà sinh nhật hằng năm cậu đều mong ước.
— Hy vọng có một ngày sẽ được rời khỏi nơi này.
Lâm Viễn luôn có cảm giác mình không thuộc về nơi này. Trong giấc mơ hàng đêm của cậu lúc nào cũng xuất hiện một tinh cầu màu xanh lam ấm áp, chỗ đó có mặt biển cùng bờ cát tràn ngập ánh mặt trời, có bầu không khí thanh tân cùng những thực vật đủ màu sắc, đó mới là nơi thích hợp cho con người sinh sống. Cậu không muốn cả một đời đều phải chờ đợi ở tinh cầu hoang vắng cằn cỗi lại đầy băng tuyết.
Cư dân của tinh cầu Ryan ngày một ít đi, mắt thấy từng gia đình nối tiếp nhau di cư đến những thiên hà khác, Lâm Viễn không thể nhịn được mà tưởng tượng. Nếu có một ngày có thể mang mẹ cùng chị gái rời khỏi nơi đây thì thật tốt. Cậu muốn mang hai người rời khỏi cái nơi rét lạnh mà hoang vắng này, đến với tinh cầu ấm áp trong mộng cảnh kia, bốn mùa đều như xuân mà sinh sống.
— Thật may là nguyện vọng ấy sẽ nhanh chóng đạt được.
Bởi vì cậu vừa nhận được giấy trúng tuyển của Học viện quân sự St. Romia.
Sau khi bữa tối kết thúc, Lâm Viễn trở lại phòng ngủ, cầm ra một phong thư màu lam tinh xảo từ trong balo.
Phong thư có chất giấy vô cùng tốt, cầm ở trong tay có cảm giác rất dày, góc dưới bên phải có ấn một con dấu hình phi ưng giương cánh rất đẹp – đó là huy chương thuộc về Quân bộ của đế quốc Lacey.
Trong thời đại khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, mọi người đều liên hệ với nhau thông qua email, loại thư tín cổ xưa này thật sự là rất hiếm thấy, chỉ có Học viện quân sự St. Romia mới có thể sử dụng đến phương thức long trọng này, gửi email cho học viên, đồng thời cũng đưa đến một bức thư báo trúng tuyển để làm kỉ niệm.
— Học viện St. Romia, Trường học quân sự danh giá nhất của đế quốc Lacey.
Nhiều vị tướng quân của đế quốc, thống lĩnh quân đội, thậm chí là cả bệ hạ Trand đều từng học ở nơi này. Cũng bởi vậy mà thư báo trúng tuyển của học viện luôn được rất nhiều học viên quý trọng, giữ gìn cẩn thận, trở thành một loại vinh quang mang đến cho họ niềm tự hào.
Lâm Viễn sờ bức thư trong tay, khóe môi không nhịn được hơi hơi giương lên, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng, không hề che giấu niềm vui sướng tràn ngập.
— Vậy mà thật sự thi đậu! Về sau, cậu chính là học viên của Học viện quân sự St. Romia, là bạn học của bệ hạ cùng rất nhiều tướng quân a!
Mẹ và chị đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, Lâm Viễn đi đến bên cạnh ngồi xuống, đưa phong thư tới trước mắt, ôm lấy bả vai mẹ mình, mỉm cười nói.
“Mẹ, đến xem này.”
“Đây là cái gì?”
Lâm phu nhân có chút nghi hoặc cầm lấy phong thư, thấy con dấu hình hùng ưng dưới góc phải, đầu ngón tay khẽ run lên, chầm chậm mở ra, quả nhiên nhìn thấy một bức thư màu lam, chữ viết tinh xảo.
— Thư trúng tuyển vào Học viện quân sự St. Romia.
Học viên Lâm Viễn tại buổi tuyển sinh công khai vào các trường quân sự đã đạt thành tích cao, trúng tuyển vào học viện quân sự St. Romia, trở thành học viên hệ chỉ huy quân sự, xin mời đến học viện Romia báo danh vào trước ngày 18 tháng 1 năm 799.
Người phụ nữ đóng thư lại, sắc mặt có phần tái nhợt quay đầu nhìn cậu.
“Con gạt mẹ tham gia dự thi vào Quân bộ?”
“….”
Lâm Viễn hơi ngẩn người, cậu vốn tưởng khi nhìn thấy thư thông báo thì mẹ sẽ giống mình cảm thấy rất vui sướng, không nghĩ tới mẹ cậu cư nhiên lại có loại biểu tình khiếp sợ này, còn dùng ngữ khí bén nhọn như thế chất vấn cậu.
Lâm Viễn trầm mặc một lúc, gãi gãi đầu nói.
“Mẹ, thực xin lỗi, mẹ lúc ấy sinh bệnh nằm viện, đúng lúc Quân bộ công khai tuyển sinh, con còn chưa kịp nói với mẹ liền….”
“Đúng vậy, chuyện này Tiểu Viễn đã nói qua với con rồi!”
Lâm Diêu vội vàng ra mặt thay em trai.
Lấy phong thư từ trong tay của mẹ, nghiêm túc nhìn chằm chằm vài lần để xác nhận, Lâm Diêu lúc này mới dùng lực xoa xoa tóc của em trai.
“Tiểu Viễn giỏi lắm! Không nghĩ tới lại thật sự trúng tuyển! Học viện St. Romia đó! Ông trời a, đó là trường học tốt nhất của đế quốc Lacey này a!”
Lâm Viễn bị cô coi như sủng vật mà xoa đầu làm cho có chút xấu hổ, vội vàng nghiêng người tránh đi ma trảo của chị gái, lập tức đem Hobbit vô tội đang trốn tại một góc khuất của sô pha đưa vào trong tay chị mình.
Lâm Diêu quả nhiên dời mục tiêu, đem Hobbit ôm đến trong lòng, dùng sức xoa đầu tiểu Hobbit, gương mặt hiện đầy vẻ kiêu ngạo, nói.
“Em trai của tao về sau nhất định sẽ trở thành một sĩ quan chỉ huy quân hạm vĩ đại a! Không, sĩ quan chỉ huy thì không đủ, em trai của tao tương lại nhất định sẽ trở thành một thượng tướng cấp năm sao! Tao về sau chính là chị gái của thượng tướng đó! Ha ha ha ha!”
Tiểu Hobbit: “Ô ô ô….”
Lâm Viễn: “Khụ khụ khụ…”
Chị em hai người đang nói giỡn với nhau rất vui vẻ, vừa quay đầu lại phát hiện sắc mặt của mẹ so với vừa rồi càng thêm tái nhợt, ngón tay thậm chí còn hơi hơi phát run.
Lâm Viễn lo lắng nhìn về phía bà.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Lâm Diêu cũng buông tiểu Hobbit bị xoa xoa đến muốn tắt thở, quay đầu hỏi.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, lúc ấy mẹ ở trong bệnh viện, Tiểu Viễn không muốn khiến mẹ lo lắng nên mới không nói.”
Lâm phu nhân trầm mặc trong giây lát mới quay đầu nhìn con trai.
“Tiểu Viễn, con nhất định muốn đi học quân sự? Những trường khác không được hay sao? Học quân sự… học quân sự sẽ rất vất vả…”
Lâm Viễn cười cười khoát tay.
“Con là nam sinh, điều này có đáng kể gì, hơn nữa, trở thành một quân nhân luôn là mơ ước của con, từ khi còn bé con đã quyết tâm muốn học trong trường quân sự khi trưởng thành.”
Lâm Viễn dừng một chút, nghi hoặc nhìn về phía Lâm phu nhân.
“Mẹ, mẹ không muốn con đi học ở Học viện quân sự St. Romia sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên không phải…”
Bà Lâm miễn cưỡng cười cười.
“Đó là trường học tốt nhất ở đế quốc chúng ta, tuyển sinh vô cùng nghiêm khắc, hàng năm có rất ít người trúng tuyển, con có thể thi đậu, mẹ thật cao hứng a.”
Lâm phu nhân đứng lên khỏi sô pha, nhẹ nhàng day day huyệt thái dương.
“Các con cứ trò chuyện, mẹ đi ngủ trước.”
Chị em hai người nhìn theo bóng lưng bà rời đi, nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau. Thế nhưng bọn họ cũng không nhận ra chút dị thường nào từ bà Lâm, hai người còn tưởng rằng sắc mặt bà tái nhợt chỉ bởi vì kích động cùng với thân thể không được khỏe.
Đợi mẹ đi mất, Lâm Diêu lại lâm vào tâm trạng lâng lâng sung sướng vì “em trai thi đậu vào trường học tốt nhất toàn đế quốc”, một bên dặn dò em những việc cần phải lưu ý, một bên ân cần lôi kéo cậu đến phòng ngủ, nhanh chân nhanh tay giúp cậu thu thập hành lý.
— Cách ngày khai giảng của học viện quân sự St. Romia, chỉ còn hai tuần ngắn ngủi.
Buổi tối – mười một giờ.
Gió lạnh thổi thốc từng cơn, tuyết rơi thật dày, một người phụ nữ dung mạo dịu dàng mặc rất nhiều quần áo xuất hiện tại cửa một căn nhà, bà ấn chuông cửa, rất nhanh liền có người chạy ra tiếp đón.
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, ngón tay hơi hơi phát run, vừa nhìn thấy người trước mặt liền dùng thanh âm khàn khàn, nói.
“Fuente, cầu xin ngài hãy giúp tôi nghĩ biện pháp…”
Fuente là một người đàn ông dáng người hơi mập, đã hơn năm mươi tuổi, thân là một bác sĩ, ông luôn có thái độ vô cùng ôn hòa đối với người khác. Thấy Lâm phu nhân sắc mặt tái nhợt, ông vội vàng đưa bà đến phòng khách, đưa đến một ly nước ấm, thấp giọng nói.
“Lâm phu nhân, đừng gấp, hãy chậm rãi nói.”
Lâm phu nhân nắm chặt cái chén trong tay, môi run rẩy đáp.
“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn nó ghi danh vào học viện quân sự St. Romia, lại còn trúng tuyển… Trời ạ, nó lại gạt tôi đi ghi danh vào trường quân sự.”
Fuente vẻ mặt khiếp sợ.
“Bà nói, là Học viện quân sự St. Romia do Quân bộ trực tiếp quản lí?”
Lâm phu nhân sắc mặt khó coi gật đầu.
Fuente hơi đổi sắc.
“Theo tôi được biết, Học viện St. Romia có nội quy rất nghiêm khắc.”
“Tôi biết, đã trúng tuyển vào Học viện quân sự St. Romia, nhất định phải đến báo danh đúng thời hạn, bằng không sẽ bị coi là đào binh…” Lâm phu nhân dừng một chút. “Nhưng là, nhưng là tôi làm sao có thể để nó đi đến trường quân sự học tập? Nó là một Omega a…. Trời ạ, nó năm nay đã 18 tuổi, vạn nhất nó ở trường học….”
Lâm phu nhân không dám nghĩ tiếp nữa.
Mười tám tuổi là tuổi trưởng thành của Omega, sẽ phải đón nhận kì phát tình đầu tiên.
Omega trong kì phát tình sẽ không thể dùng lý trí để khống chế, bị bản năng của cơ thể chi phối, chỉ biết khát vọng bị người ta ôm, bị người ta giữ lấy, bị người ta đánh dấu.
Ở trường quân sự có vô số Alpha ưu tú trưởng thành, bất cứ lúc nào cũng có thể ở chỗ đó chờ Omega phát tình, như vậy có khác gì một chú cừu nhỏ đơn thuần chạy đến trong bầy sói đói khát?
Hết chương 1.
Danh sách chương
- Q.1 Chương 1 Trúng tuyển vào trường quân sự.
- Q.1 Chương 2 Thuốc ức chế Omega kiểu mới.
- Q.1 Chương 3 Hai điều kiện để vào trường quân sự.
- Q.1 Chương 4 Cuộc hành trình “gà bay chó sủa”.
- Q.1 Chương 5 Phi thuyền bị bắt cóc.
- Q.1 Chương 6 Chiến thần bất bại của đế quốc.
- Q.1 Chương 7 Phòng giam tuyệt mật mười chín năm về trước.
- Q.1 Chương 8 Học viện quân sự ở Phá Quân tinh.
- Q.1 Chương 9 Bạn cùng phòng đều là Alpha.
- Q.1 Chương 10 Vương tử Caesar.
- Q.1 Chương 11 Xuất hiện bug ở mũi.
- Q.1 Chương 12 Thẻ pha lê bí ẩn tái hiện.
- Q.1 Chương 13 Luận hình thức ở chung với xá hữu.
- Q.1 Chương 14 Tập huấn ở trường quân sự.
- Q.1 Chương 15 Carl.
- Q.1 Chương 16 Vương tử toàn thân không thích hợp.
- Q.1 Chương 17 Trung tá Knox.
- Q.1 Chương 18 Cách đấu thuật.
- Q.1 Chương 19 Từ khóa kiểm tra.
- Q.1 Chương 20 Hướng đi chính xác của câu chuyện.
- Q.1 Chương 21 Bảo tàng quân sự.
- Q.1 Chương 22 Cơ giáp trí năng Chu Tước.
- Q.1 Chương 23 Động tâm.
- Q.1 Chương 24 Quyền hạn của thẻ pha lê.
- Q.1 Chương 25 Caesar đỏ mặt.
- Q.1 Chương 26 Nhóm xá hữu mất ngủ.
- Q.1 Chương 27 Sự hiểu lầm thú vị.
- Q.1 Chương 28 Huấn luyện cơ giáp.
- Q.1 Chương 29 Đối chiến cơ giáp.
- Q.1 Chương 30 Thăng cấp cơ giáp.
- Q.1 Chương 31 Lời tỏ tình của Brian.
- Q.1 Chương 32 Vướng mắc của vương tử Caesar.
- Q.1 Chương 33 Hắc Long tái hiện.
- Q.1 Chương 34 Sự ngờ vực của nguyên soái.
- Q.1 Chương 35 Đối thủ thần bí.
- Q.1 Chương 36 Đại Tiểu vương tử.
- Q.1 Chương 37 Dạ tuyết.
- Q.1 Chương 38 Thi đấu cơ giáp.
- Q.2 Chương 39 Xuất phát.
- Q.2 Chương 40 Thủ đô.
- Q.2 Chương 41 Vào cung.
- Q.2 Chương 42 Omega tiểu quái thú.
- Q.2 Chương 43 Thân phận.
- Q.2 Chương 44 Chuyện cũ năm xưa.
- Q.2 Chương 45 Thi đấu toàn quốc.
- Q.2 Chương 46 Bữa ăn.
- Q.2 Chương 47 Tinh cầu Ryan.
- Q.2 Chương 48 Tình phụ tử.
- Q.2 Chương 49 Thành lạc hà.
- Q.2 Chương 50 Mạch nước ngầm.
- Q.2 Chương 51 Thân thế.
- Q.2 Chương 52 Nhà máy dưới lòng đất.
- Q.2 Chương 53 Thiếu niên thần bí.
- Q.2 Chương 54 Snow.
- Q.2 Chương 55 Chân tướng.
- Q.2 Chương 56 Đánh dấu.
- Q.2 Chương 57 Lời mời.
- Q.2 Chương 58 Sắc Vi màu trắng.
- Q.2 Chương 59 Mảnh vụn ký ức.
- Q.2 Chương 60 Buổi lễ.
- Q.3 Chương 61 Gặp lại.
- Q.3 Chương 62 Diêu quang.
- Q.3 Chương 63 Thời thơ ấu.
- Q.3 Chương 64 Người nhà.
- Q.3 Chương 65 Lăng phong.
- Q.3 Chương 66 Tái hiện ký ức.
- Q.3 Chương 67 Người yêu sâu đậm.
- Q.3 Chương 68 Đoàn tụ.
- Q.3 Chương 69 Theo dõi.
- Q.3 Chương 70 Dạy dỗ.
- Q.3 Chương 71 Thích.
- Q.3 Chương 72 Bày tỏ.
- Q.3 Chương 73 Tập huấn dã ngoại(1).
- Q.3 Chương 74 Tập huấn dã ngoại(2).
- Q.3 Chương 75 Tập huấn dã ngoại(3).
- Q.3 Chương 76 Xuất chinh.
- Q.3 Chương 77 Chiến tranh.
- Q.3 Chương 78 Gặp lại.
- Q.3 Chương 79 Tinh cầu không người.
- Q.3 Chương 80 Thổ lộ.
- Q.4 Chương 81 Thiên hà Khổng Tước.
- Q.4 Chương 82 Phản đồ.
- Q.4 Chương 83 Bị thương.
- Q.4 Chương 84 Điềm báo.
- Q.4 Chương 85.
- Q.4 Chương 86.
- Q.4 Chương 87 Đánh dấu hoàn toàn.
- Q.4 Chương 88 Xác cơ giáp(1).
- Q.4 Chương 89 Xác cơ giáp(2).
- Q.4 Chương 90 Đưa tiễn.
- Q.4 Chương 91 Kỳ nghỉ.
- Q.4 Chương 92 Phi thuyền vũ trụ.
- Q.4 Chương 93 Phi thuyền vũ trụ.
- Q.4 Chương 94 Phi thuyền vũ trụ.
- Q.4 Chương 95 Lựa chọn.
- Q.4 Chương 96 Về nhà.
- Q.4 Chương 97 Đáp lại.
- Q.4 Chương 98 Biến cố(1).
- Q.4 Chương 99 Biến cố(2).
- Q.4 Chương 100 Hội hợp.
- Q.5 Chương 101 Xuất phát.
- Q.5 Chương 102 Xuất phát.
- Q.5 Chương 103 Mang thai.
- Q.5 Chương 104 Gặp lại.
- Q.5 Chương 105 Đoàn viên.
- Q.5 Chương 106 Trở về.
- Q.5 Chương 107 Tinh cầu Namics bị phong tỏa.
- Q.5 Chương 108 Trung tướng Keliman.
- Q.5 Chương 109 Binh biến.
- Q.5 Chương 110 Cửu vĩ thiên hồ.
- Q.5 Chương 111 Nguyên soái trở về.
- Q.5 Chương 112 Hành trình mới.
- Q.5 Chương 113 Nội chiến bùng nổ.
- Q.5 Chương 114 Nhiệm vụ gian khổ.
- Q.5 Chương 115 Tuyên ngôn.
- Q.5 Chương 116 Thời khắc sinh tử.
- Q.5 Chương 117 Hoa anh thảo.
- Q.5 Chương 118 Chờ cậu trở về.
- Q.5 Chương 119 Kỷ nguyên mới.
- Q.5 Chương 120 Lời tác giả.
- Q.5 Chương 121 Ngoại truyện (1).
- Q.5 Chương 122 Ngoại truyện (2).
- Q.5 Chương 123 Ngoại truyện (3).
- Q.5 Chương 124 Ngoại truyện (4).
- Q.5 Chương 125 Ngoại truyện (5).
- Q.5 Chương 126 Ngoại truyện (6).
- Q.5 Chương 127 Ngoại Truyện Chi Lăng Phong thiên.
- Q.5 Chương 128 Ngoại Truyện chi Snow thiên (1).
- Q.5 Chương 129 Ngoại Truyện chi Snow thiên (2).
- Q.5 Chương 130 Ngoại Truyện chi Snow thiên (3).
- Q.5 Chương 131 Ngoại Truyện chi Snow thiên (4).
- Q.5 Chương 132 Ngoại Truyện chi Snow thiên (5).
- Q.5 Chương 133 Ngoại Truyện chi Lăng Vũ thiên (1).
- Q.5 Chương 134 Ngoại truyện chi lăng thiên vũ (2).
- Q.5 Chương 135 Ngoại truyện chi lăng thiên vũ (3).
- Q.5 Chương 136 Ngoại truyện chi lăng thiên vũ (4).
- Q.5 Chương 137 Ngoại truyện chi lăng thiên vũ (5).
- Q.5 Chương 138 Ngoại truyện chi lăng thiên vũ (6).
- Q.5 Chương 139 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (1).
- Q.5 Chương 140 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (2).
- Q.5 Chương 141 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (3).
- Q.5 Chương 142 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (4).
- Q.5 Chương 143 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (5).
- Q.5 Chương 144 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (6).
- Q.5 Chương 145 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (7).
- Q.5 Chương 146 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (8).
- Q.5 Chương 147 Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (9).