
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Tổng số chương: 159
Đêm thực yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được hai tiếng dã thú tru lên cùng thanh âm của gió thổi sát bụi cỏ.
Trăng sáng được khảm trên sắc trời tím làm tôn thêm vẻ đẹp của ánh trăng tròn, dưới ánh trăng là một đầm nước u tĩnh, sương mù nhợt nhạt phả ra. Giữa tầng sương trắng, một bóng dáng uyển chuyển như ẩn như hiện.
“Tiểu thư, đã điều tra ra.” Cạnh thủy đàm, một bóng dáng đang quỳ gối, cung kính cúi đầu, đối với bóng hình mĩ nhân trong sắc nước mà biểu hiện sự tôn kính.
“Được, nói.” Thanh âm của nàng trong trẻo tựa dòng nước lặng, khi hòa cùng với sự tĩnh mịch của buổi đêm lại càng êm tai.
“Năm năm trước, tiểu thư cùng Mộ Dung Tâm Liên tiến cung vào thăm một người – người ấy lúc trước là Quý nhân Mộ Dung Tuyết Liên. Tiểu thư đem Dạ minh châu của Hoàng thượng ban cho Quý nhân mà hồi phủ, bị Mộ Dung Tâm Liên phát hiện, nàng ta bèn kể lại cho Thừa tướng Mộ Dung Thái. Thừa tướng theo gia pháp đã trừng phạt tiểu thư rồi đưa tiểu thư đến Tĩnh Tâm Am…”
Nữ tử nghe đến đó, cười khẽ một tiếng.
Thì ra là nguyên nhân này. Khó trách khi nàng tỉnh lại thấy mình ngồi ngây ngốc trong am của một vị ni cô nào đó, bên cạnh không có một bóng người.
Nghe được tiếng nữ tử cười, hắc y nhân dừng lại. Trước kia nàng chưa hề cho người đi điều tra Mộ Dung Tâm Liên nên hắn nảy sinh chút nghi hoặc. Nhưng tra ra được nguyên nhân là chuyện cần thiết, hắn cũng hiểu được ý tứ ấy.
Vốn nghĩ đến thân thế của mình đáng thương, lại không ngờ rằng thân thế của tiểu thư còn đáng thương hơn – bị thân sinh đánh cho đến chết khiếp rồi bị bỏ mặc tại am ni cô hoang vắng mà tự sinh tự diệt.Xem ra,là con cái nhà quyền quý chưa chắc đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Tựa hồ như đã nhận ra những suy nghĩ của hắc y nhân, nữ tử chậm rãi cười: “ Được rồi, ta không sao đâu, ngươi cứ tiếp tục nói “.
“Theo như thuộc hạ điều tra, thực ra viên Dạ minh châu đó là do Mộ Dung Tâm Liên cầm, lại thêm nha hoàn Phỉ Thúy vốn hầu hạ cạnh tiểu thư lén giấu viên minh châu ở trong phòng tiểu thư nhằm cố ý vu oan cho tiểu thư. Nay, Phỉ Thúy trở thành đại nha hoàn tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên “.
“Ha, hóa ra là như vậy. Phỉ Thúy, Mộ Dung Tâm Liên…”
Giữa đêm tối, nữ tử thờ ơ lấy một vật mân mê trong lòng bàn tay. Đó là một mảnh ngọc hình linh xà trắng sáng nổi bật trên nền tóc đen mượt mà, được khảm vô cùng tinh xảo.(Ngạn: hơ, cái khúc tóc đen ấy, theo tui nghĩ là bạn nữ để ngọc bội trắng được đặt trong long bàn tay gần mái tóc, còn tóc of bạn nữ thì dài nên nó nổi trên mái tóc đen đó)
“Tiểu thư, người muốn như thế nào?” Hắc y nhân thủ thế.
Chủ tớ tâm địa như vậy thật tầm thường, dùng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại tiểu thư, cần sớm giết các nàng. Trong mắt hắc y nhân hiện lên một tia hung ác. Chỉ cần tiểu thư đồng ý, hắn lập tức đến phủ Thừa tướng giết hai ả tiện nhân kia.
Sự trung thành của hắn nàng hiểu rõ, nhưng chính nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc quyết định mạng sống của đối phương, dù sao nàng không phải là “Tiểu thư” – chủ tử của hắn.
Nhị tiểu thư Mộ Dung gia thực sự chỉ e là đã chết kể từ lúc nhận hai mươi côn gia pháp trên thân thể. Nàng chỉ là hồn phách trú ngụ nhờ thân thể vị tiểu thư này, chỉ cần không chọc đến nàng, nàng sẽ không đáp trả.
“Ta không phải là nữ nhi do đại phu nhân sinh ra hay sao, vì sao Mộ Dung Tâm Liên lại có ý thù địch với ta như vậy?” Chẳng lẽ Mộ Dung Thái và Đại phu nhân Lí Thu Thủy đều hồ đồ?
“Thưa, đúng như vậy, nhưng thưở nhỏ thể chất của người vốn yếu đuối, không thích hợp luyện võ nên …”
Hắc y nhân chưa nói hết ẩn ý, trong lòng hắn chất chứa buồn bực.
Ma Tôn đại nhân thường khen nàng “Thiên túng kỳ tài”*, người khác cũng nói nàng là “Bách niên nan đắc”*, không hiểu sao trong mắt người nhà của nàng lại xem nàng như phế vật.
(Ngạn: Thiên túng kỳ tài: Trời trao nhân tài…hơ ta nghĩ vậy-.- ko nhất thiết phải là thành ngữ đâu; Bách niên nan đắc: Trăm năm mới có)
“Vì vậy ta chỉ là vật trang trí vô dụng, phụ thân không xót mẫu thân không thương, cho dù họ biết là ta bị người hãm hại, thấy chết cũng không cứu. Ý của ngươi là như vậy?”
Nàng lặn xuống làn nước, rồi bơi đến bờ hồ, khẽ cười với hắc y nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Nghe xong lời của nàng, hắc y nhân run lên, vội vàng cúi đầu, “Tiểu thư, thuộc hạ không có ý thất lễ.”
“Ha ha ha! Đứng lên đi, ta không làm khó ngươi đâu. Chẳng qua chỉ là đùa vui một chút thôi.”
Nghe thấy tiếng cười tựa như chuông bạc của nàng, lại thấy nàng không tức giận, hắc y nhân khẽ thở nhẹ.
Ai cũng biết tiểu thư cực kì giống Ma Tôn đại nhân, năng lực phi phàm lại thêm tính khí hỉ nộ vô thường, cho nên Ma Tôn rất quý trọng nàng, không những xem nàng như con gái mà còn đem Ma Vực trao cho nàng cai quản.
Trên thế gian này, có thể đắc tội với người ngoài nhưng ngàn vạn lần không nên đắc tội với tiểu thư.
Nếu đắc tội với Ma Tôn, cùng lắm người ấy sẽ chết. Nhưng nếu đắc tội với tiểu thư, kẻ ấy sẽ sống không bằng chết. Theo tiểu thư đã được năm năm, điều ấy, hắn hiểu rõ.
“Tiểu thư, bọn họ thật là có mắt mà không tròng, dám xem thường tiểu thư như đá cuội mà vứt bỏ, bọn họ làm vậy sẽ phải chịu tổn thất.” Hắc y nhân đứng lên, kích động nhìn nàng.
Hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, nhưng số lần được trông thấy dung nhan của tiểu thư thì không nhiều, nhưng mỗi lần trông thấy tiểu thư, mặc dù thân là nữ nhân, cũng có chút xao động.
Tiểu thư xinh đẹp tài năng như vậy, khiến cho người ta không dám lại gần, không dám khinh thường, lại càng không thể không kính trọng.
“Không cần phải quan tâm đến bọn họ, chỉ là chuyện cũ mà thôi. Chuyện nhỏ nhặt ấy, lão nương lười so đo cùng bọn họ.” Nàng bơi trong nước, tầng sương trắng bao phủ lấy nàng.
“Tiểu thư, không chỉ có chuyện kia mà còn thêm một chuyện nữa “
“Người có hôn ước với tiểu thư – Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên đã đánh thắng quân Hạ Lan ở phía nam, lập tức khải hoàn hồi kinh trong nay mai. Hiện tại trong triều đình đều khen Tĩnh vương là thiếu niên chiến thần, Mộ Dung Tâm Liên hình như rất ái mộ Tĩnh vương, đang sửa soạn mọi thứ định thừa nước đục thả câu.
Vừa rồi nàng mới nghĩ xem nhẹ chuyện của Tâm Liên, ấy vậy nghe xong mấy lời này, nàng khẽ cười.
“Tĩnh vương sẽ về đây? Nếu vậy thì vài ngày nữa Mộ Dung Thái sẽ phái người đến đón ta. Xem ra, chuyện vui sắp bắt đầu rồi đây.”
Tô Mi nghĩ mãi không biết tại sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy, nhưng nàng hiểu được, tiểu thư cao hứng, nhất định là có người gặp họa. Kẻ bị họa kia là Mộ Dung Tâm Liên lại không hay không biết là họa sắp đến.
“Ngươi trước về Ma Vực một chuyến, sau khi trở về đem Tố Nguyệt theo. Đi.”
Một trận gió thoáng qua, hắc y nhân đã vô tung vô ảnh. Nữ tử lười biếng ngâm mình trong ôn tuyền, ánh mắt hướng về ánh trăng.
Nàng đã đến thế giới này được năm năm. Không biết ở hiện đại, có khi nào được thấy ánh trăng đẹp đẽ nhường này hay không?
Trong lúc nàng suy nghĩ đến ngơ ngẩn, chợt một trận thanh âm do đao kiếm vẳng đến.
“Chịu chết đi, Long Trạch Cảnh Thiên! Người của ngươi không đến được đây đâu! Các huynh đệ, khẩn trương lên! Ai giết được Tĩnh vương sẽ được trọng thưởng! Ha ha ha!”
“Bọn tạp nham các ngươi mà đòi giết ta?”
Tuy nghe thấy thanh âm người ấy trầm ổn, nhưng đang có nội thương, lại thêm đối phương người đông thế mạnh, lại toàn cao thủ.
Xem ra mình im lặng mà ngâm ôn tuyền không được nữa rồi… Nữ tử không nhanh không chậm bước ra khỏi thủy diện, nhẹ nhàng lau bọt nước trên người, sau đó lấy bạch sa được treo trên cây khoác lên người.
“Long Trạch Cảnh Thiên, bình thường chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng nay ngươi đã trúng độc nhiều ngày, ta không tin Vô Cực cung nhiều người như vậy lại không bắt nổi ngươi. Mọi người không cần nghe hắn lảm nhảm, xông lên. Bọn hắn chỉ có năm mạng thôi!”
Trong bóng đêm hiện ra hơn mười hắc y nhân vây chặt lấy năm người.
“Vương gia đi trước, ta ở lại cản chân chúng!” Lục Nguyên chắn trước Long Trạch Cảnh Thiên: “Dã, hộ tống Vương gia rời đi!”
“Ca, đệ không đi! Huynh cùng Vương gia đi đi!” Lục Dã vung kiếm chém đầu của một hắc y nhân rồi lại nói:“Ca,hai người đi đi!”
“Các ngươi không ai được rời đi!” Mị Sát một thân y phục đỏ thẫm bước ra từ trong đám người cất lời: “Sư huynh, chuyện nhỏ như vậy, sao huynh không giải quyết được? “
“Sư muội, Tĩnh vương không phải là kẻ tiểu tốt, hắn đã giết rất nhiều người của chúng ta”.
“Hừ, nói trắng ra là tại huynh vô dụng! Để muội!”
Hồng ảnh đánh về phía Lục Dã đang đứng cạnh Cảnh Thiên, chỉ nghe thấy một thanh âm khó chịu, máu chảy ồ ồ từ lỗ thủng trên bụng Lục Dã.
Lục Dã bị thương, khuỵu một chân, một tay dùng kiếm chống đỡ bản thân để không ngã xuống, tay kia tự điểm huyệt để cầm máu.
“ Ha ha, vô dụng, chủy thủ của ta có độc.” Hồng y nữ tử nở nụ cười thâm trầm âm độc, hàm răng trắng noãn, môi đỏ sẫm, tựa như la sát địa ngục.
“Dã, đệ sao rồi?”Lục Nguyên vội đến chỗ Lục Dã, phát hiện ra môi hắn đã tím tái, trên mặt có sắc đen.
“Yêu nữ đền mạng đi!”
Thấy đệ đệ bị thương, Lục Nguyên tức giận hướng kiếm về phía Tuyệt Sát, nhưng Tuyệt Sát nghiêng mình né tránh.
“Cảnh Thiên, nhiệm vụ của chúng ta là lấy đầu của ngươi chứ không gây tổn thất cho người của ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta sẽ tha cho bọn họ, còn cho bọn họ giải dược”.
Tuyệt Sát cùng Mị Sát, một hắc y một hồng y, nhìn rất hòa hợp. Có điều, hắc y nhân dung mạo lại xấu xí, hồng y nhân lại có tư sắc.
Long Trạch Cảnh Thiên tuy thân mang trọng thương, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn dứng vững, tỏa ra thần thái uy nghiêm khiến người khác không dám lại gần.
“Rốt cuộc ai muốn lấy mạng bổn vương?” Cảnh Thiên chậm rãi mở miệng, trong lời nói không hề có chút bối rối.
“Ha ha ha!” Mị Sát cất tiếng cười nhạo: “Cảnh Thiên, chỉ cần ngươi xuống địa ngục, Diêm vương sẽ tự khắc nói cho ngươi biết! Chịu chết đi!”
Mị Sát hóa thành một làn gió lướt đi giữa đêm đen, nhằm tới trước ngực của Cảnh Thiên mà xuất chiêu.
Tốc độ quá nhanh, Lục Nguyên không thể cản lại.
“Vương gia!” Lục Nguyên tuyệt vọng gào lên, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn chủ tử của mình lãnh một nhát kiếm vào tim.
“Keng!”
Đột nhiên, một làn gió trắng quấn quanh bảo kiếm trong tay Mị Sát, “Cạch!” một tiếng, bảo kiếm hóa thành mảnh nhỏ bắn ra tứ phía, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhìn lại thấy ba hắc y nhân ngã trên mật đất.
“Ngươi là ai?”
Mị Sát bị đánh văng ra sau mấy thước mới dừng lại được, giật mình nhìn thấy một nữ tử áo trắng ngay trước mặt. Thật lạ lùng, có thể đẩy y ra xa dễ dàng như vậy, nữ tử trước mặt này là người như thế nào?
“Các ngươi quấy rầy sự yên tĩnh của ta.”
Nữ tử áo trắng ngượng ngùng vuốt nhẹ mấy sợi tóc ẩm ướt. Ngón tay nàng đảo qua, một làn sương trắng xuất hiện, trong nháy mắt, suối tóc của nàng được hong khô, vừa có chút mềm mại lại có chút rối tung trên vai của nàng.
Cảnh tượng như vậy thực quỷ dị, nhưng không có ai để ý mà mọi sự chú ý đều đổ dồn vào khuôn mặt của nữ tử. Toàn bộ những ai có mặt đều chảy nước dãi ròng ròng tố cáo ý đồ đen tối của mình.
“Là mĩ nữ!!!!”
Danh sách chương
- Chương 1 Độc Tiên Nhi (1).
- Chương 2 Độc Tiên Nhi (2).
- Chương 3 Tướng Phủ Tam Tiểu Thư.
- Chương 4 Đến Đây Động Thủ !.
- Chương 5 Hành Động Của Nhị Tiểu Thư.
- Chương 6 Biểu Ca Biểu Muội Cùng Một Nhà Thân Thiết.
- Chương 7 Màn Diễn Của Nữ Nhân.
- Chương 8 Mẹ Con Rắn Rết.
- Chương 9 Trừng Trị Nha Đầu Điêu Ngoa.
- Chương 10 Phó Ước.
- Chương 11 Đoan Mộc Tiểu Thư Gây Hấn.
- Chương 12 Từng Bước Ép Sát.
- Chương 13 Tiếu Hồng Trần.
- Chương 14 Đá Bay Ngươi Nha.
- Chương 15 Tương Kế Tựu Kế.
- Chương 16 Kết Quả Ngoài Dự Đoán.
- Chương 17 Địch Nhân Của Địch Nhân Là Bằng Hữu.
- Chương 18 Tính Toán Của Hoàng Hậu.
- Chương 19 ”Liên Công Tử” Đối Kháng “Liên Công Tử”.
- Chương 20 Gặp Lại Long Trạch Cảnh Thiên.
- Chương 21 Thư Từ Hôn Bằng Máu.
- Chương 22 Dục Tử Hoàn.
- Chương 23 Như Thế Nào Mới Là Vong Ân Phụ Nghĩa ?.
- Chương 24 Phiền Toái Tìm Tới Cửa.
- Chương 25 Thiên Xà Vũ.
- Chương 26 Ném Đá Giấu Tay.
- Chương 27 Chiêu Dương Công Chúa.
- Chương 28 Mộ Dung Tâm Liên “Trần Như Nhộng”.
- Chương 29 Hải Đường Xuân Thủy.
- Chương 30 Trắc Vương Phi.
- Chương 31 Lấy Lòng Công Chúng.
- Chương 32 Tư Tâm Nho Nhỏ Của Nam Nhân.
- Chương 33 Du Hồ.
- Chương 34 Cáo Mượn Oai Hùm.
- Chương 35 Thương Hải Nhất Thanh Tiếu.
- Chương 36 Thái Tử Của Nam Phượng Quốc.
- Chương 37 Nếu Ta Làm Hoàng Đế.
- Chương 38 Tuyệt Sắc Phường.
- Chương 39 Kim Lũ Y.
- Chương 40 Chém Hắn Cho Bổn Cung!.
- Chương 41 Bốn Mươi Thủ Cấp.
- Chương 42 Trùng Dương* Cung Yến.
- Chương 43 Nam Chính Nữ Chính Lên Sàn.
- Chương 44 Công Chúa Háo Sắc Hối Hận.
- Chương 45 Công Chúa Nam Phượng Quốc- Minh Nguyệt Hinh.
- Chương 46 Hắn Thích Bị Ngược?!.
- Chương 47 Vị Mẫu Thân Đáng Khinh.
- Chương 48 Vương Gia, Bọn Họ Khi Dễ Ta!.
- Chương 49 Cược Mạng Sống Của Các Ngươi!.
- Chương 50 Mượn Chút Máu Xài Tạm!.
- Chương 51 Cúc Màu Máu.
- Chương 52 Chặt Đi Đôi Tay Của Nàng Ta.
- Chương 53 “Con Bài Chưa Lật” Của Long Trạch Vũ Nhi.
- Chương 54 Thủ Cung Sa.
- Chương 55 Bọn Họ Muốn Giết Người Diệt Khẩu!.
- Chương 56 Thủ Phạm Đứng Phía Sau.
- Chương 57 Trò Hay Bắt Đầu.
- Chương 58 Tin Dữ Nối Tiếp Tin Dữ.
- Chương 59 Ở Chung Trước Hôn Nhân?.
- Chương 60 Dấm Chua Của Phượng Thương Bay Đầy Trời.
- Chương 61 Vương Phi Theo Người Bỏ Trốn.
- Chương 62 Ong Với Bướm.
- Chương 63 Điều Kiện Hà Khắc Của Thái Hậu.
- Chương 64 Mỹ Nhân Có Tâm Địa Rắn Rết.
- Chương 65 Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp.
- Chương 66 Cừu Địch.
- Chương 67 Phượng Thương Phát Bệnh!.
- Chương 68 Phượng Thương Độc.
- Chương 68 .2: Phượng Thương Độc.
- Chương 69 Bảo Châu Công Chúa Tính Toán Thật Là Tốt.
- Chương 70 Nam Lân Vương Mất Khống Chế.
- Chương 71 Câu Dẫn.
- Chương 72 Sinh Tử Chiến.
- Chương 73 Nam Lân Vương Ngượng Ngùng.
- Chương 74 Người Đông Lỗ Hèn Hạ.
- Chương 75 Kinh Tâm Động Phách.
- Chương 76 Sắc Đẹp Tập Kích.
- Chương 77 Khảo Nghiệm Tầng Thứ Bảy- Khảo Nghiệm Quan Trọng Nhất.
- Chương 78 Biểu Ca, Ngươi Thật Quá Bưu Hãn Nha!.
- Chương 79 Tứ Quốc Tranh Bá- Chung Kết.
- Chương 80 Nhận Thua? Không Có Cửa Đâu!.
- Chương 81 Không Trả Lời, Ta Liền Hôn Nàng.
- Chương 82 Nữ Nhân Ở Dưới Đất.
- Chương 83 Phụ Tử Cực Phẩm.
- Chương 84 Cầu Hôn.
- Chương 85 “Chân Tướng”.
- Chương 86 Lựa Chọn Khó Khăn.
- Chương 87 Một Khắc Xuân Tiêu Đáng Giá Ngàn Vàng.
- Chương 88 Sự Thật Tàn Khốc Như Thế.
- Chương 89 Sự Thật Tàn Khốc Như Thế ( Hạ ).
- Chương 90 Bí Mật Của Hắn.
- Chương 91 Dự Tiệc.
- Chương 92 Ghen Tuông Ngập Trời.
- Chương 93 Long Phượng Đấu.
- Chương 94 Thiêu Tuyệt Sắc Phường, Đốt Tuyệt Bảo Trai.
- Chương 95 Hóa Ra Là Nàng !!!.
- Chương 96 Ta Yêu Nàng !.
- Chương 97 Đêm Tình Nhân.
- Chương 98 Sự Thật Bại Lộ.
- Chương 99 Tranh Giành Ngôi Vị Thái Tử.
- Chương 100 Lôi Đài.
- Chương 101 Ta Là Cha Của Con.
- Chương 102 Đoàn Viên.
- Chương 103 Hạ Vân Tích Cực Điểm Vô Sỉ.
- Chương 104 Chẳng Biết Xấu Hổ.
- Chương 105 Đôi Cẩu Nam Nữ Vô Sỉ.
- Chương 106 Một Màn Kinh Hãi Ở Ngự Hoa Viên.
- Chương 107 Đã Chết, Đều Đã Chết.
- Chương 108 Khảo Nghiệm Của DI Sa.
- Chương 109 Sự Giả Tạo Của DI Sa.
- Chương 110 Thức Tỉnh.
- Chương 111 Rời Khỏi Kinh Thành.
- Chương 112 Đêm Tân Hôn Của Tố Nguyệt.
- Chương 113 Bạch Ức Nguyệt Gặp Nạn.
- Chương 114 Vạch Trần Mặt Nạ Của Hoàn Nhan Liệt.
- Chương 115 Cái Kết Cho Hoàn Nhan Liệt.
- Chương 116 Hoàng Thái Hậu Trẻ Tuổi.
- Chương 117 DI Sa = Liên Sinh?.
- Chương 118 Âm Mưu.
- Chương 119 Chiến Tranh Bùng Nổ.
- Chương 120 Lời Hứa Của Minh Nguyệt Thịnh.
- Chương 121 Phượng Tà Trở Về.
- Chương 122 Chặn Giết DI Sa.
- Chương 123 Nàng Là Y Liên.
- Chương 124 Đại Nạn Không Chết.
- Chương 125 Phượng Thương Là Kẻ Điên.
- Chương 126 DI Sa Âm Hiểm.
- Chương 127 Khai Mở Dân Châu.
- Chương 128 Không Thành Kế.
- Chương 129 Lần Nữa Gặp Mặt, Yêu Hận Khó Phai.
- Chương 130 DI Chứng Của Cổ Độc.
- Chương 131 Đến Bồng Lai Đảo.
- Chương 132 Về Nước.
- Chương 133 Sinh Bảo Bảo.
- Chương 134 Sinh Bảo Bảo ( Hạ ).
- Chương 135 Bốn Con Chuột Thối!.
- Chương 136 Vị Phu Nhân Kỳ Quái.
- Chương 137 Lần Ra Tay Thứ Nhất.
- Chương 138 Chặt Tay Trái Của Nàng!.
- Chương 139 Hôn Lễ Của Hoàn Nhan Khang Cùng Tô MI.
- Chương 140 Đêm Động Phòng Của Tô MI.
- Chương 141 Sóng Gió Tuyển Tú.
- Chương 142 Sóng Gió Tuyển Tú. (2).
- Chương 143 Tuyển Phi.
- Chương 144 Khát Vọng Tình Yêu Không Thể Thành.
- Chương 145 Điều Kiện Giải Cổ.
- Chương 146 Thần Tiên Cao (Thuốc Phiện).
- Chương 147 Tổ Khách Ba Người.
- Chương 148 Lòng Lang Dạ Sói.
- Chương 149 Cho Phượng Kiêu Thêm Đệ Đệ.
- Chương 150 Đoạt Lòng Dân Đúng Lúc.
- Chương 151 Thiếu Một Thứ Cũng Không Được.
- Chương 152 Lên Núi Đao ( Thượng ).
- Chương 153 Lên Núi Đao (Hạ).
- Chương 154 Yêu Là Phải Chiếm Giữ (Thượng).
- Chương 155 Yêu Là Phải Chiếm Giữ (Hạ).
- Phiên Ngoại Phúc Nhĩ. . . . . .
- Phiên Ngoại: Công Chúa Cuối Cùng ( Thượng ).
- Phiên Ngoại: Công Chúa Cuối Cùng ( Hạ ).