Sắc Màu Hạnh Phúc

Sắc Màu Hạnh Phúc

Tổng số chương: 2

Tại Luân Đôn – nước Anh.

Mới sáng sớm mà trời đổ cơn mưa, thêm không khí giá buốt làm cho mọi người không thể thoát khỏi căn phòng ấm áp, hay cái áo khoác lông dày, chiếc mũ len.........

Bảo Ý cũng không ngoại lệ. Bốn năm sống và học ở đây, khoảng thời gian dài chứ đâu ngắn. Nước Anh là vùng đất thế nào, tất cả mọi người trên thế giới đều biết.Thời tiết bốn mùa có lúc rất lạnh, có lúc rất ấm áp nên con người có vẻ thoải mái hơn.

Nhưng hôm nay thì khác, không biết ảnh hưởng gì mà mưa suốt, đường phố xe cộ vắng tanh. Có muốn ra ngoài cũng không biết làm sao đón được xe. Lười thật!

Bảo Ý lăn qua lộn lại trên giường. Đói bụng rồi, bây giờ phải làm sao đây? Đi dưới mưa và cái lạnh giá buốt không phải là điều thú vị. Hơ! Chẳng lẽ nhịn đói hay sao?

Cô nhăn nhó, nếu biết ở lại có ngày hôm nay thì cô sẽ không ở đâu. Tốt nghiệp và nhận bằng được một tuần, đang nôn nao trở về quê hương sau nhiều năm đi xa, thì đùng một cái nhận được Email từ gia đình.

Mà tất cả đều do cha mẹ cô mà ra. Người ta là dân du học tận nước Anh, thế nhưng bảo về gấp lấy chồng, ai chấp nhận cho được.

Bản tính Bảo Ý từ trước đến giờ là ngang ngược, cứng đầu, cho nên dù có nhớ cha mẹ nhiều, cô quyết không trở về theo dự định.

Ở lại, đó cũng là một cách để chống đối, Bảo Ý hy vọng cha mẹ cô hiểu mà không ép cô. Nay là thời buổi gì rồi lại còn cái kiểu hứa hôn, cha mẹ đạt đâu con ngồi đấy.Với cô, không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Cô còn cả ước mơ, hoài bão. Trái tim chưa một lần rung động, chưa hiểu tình yêu là gì thì làm sao đặt cuộc đời mình vào nhà tù không lối thoát.

Nhất định cô phải bảo vệ ý mình đến cùng. Cô sẽ ở lại Anh hoặc đi đâu đó, đến khi nao cha mẹ cô bỏ ý định gả cô cho một người đàn ông không quen biết thì cô mới về trình diện.

Ọt.........ọt..........ọt........

Bảo Ý lắng nghe. Tiếng gì vậy nhỉ?

Ọt.........ọt..........ọt........

Ôi! Không xong rồi, cái bao tử của tôi. Nó đã không thể nhịn nữa. Bảo Ý ôm bụng ngồi dậy, lười biếng cũng phải đi, vì đây là sức khoẻ của mình mà.

Đang loay hoay tìm cây dù thì chợt có tiếng chuông điện thoại, Bảo Ý khó chịu:

– Gì nữa đây, người ta sắp chết đến nơi mà còn....

Nhưng cô cũng phải nhấc máy, biết đâu một người bạn nào đó rủ đi ăn thì hay biết mấy.

– Alô.

– Con định bao giờ thì trở về đây,Bảo Ý?

– Cha!

– Tốt nghiệp rồi, con còn chuyện gì nữa để làm đâu. Chia tay bạn bè thì cũng đã chia tay xong, nhanh về đi thôi.

– Nhưng mà cha à...........

– Ông Triệu Chấn không còn thời gian để chờ con, con gái ạ.

Cha bắt đầu câu chuyện rồi đây. Mỗi lần nhắc tới việc cô đã hứa hôn với gã đàn ông nào đó thì Bảo Ý nổi quạu.

– Con thì có liên quan gì đến ông ấy?

– Nói vậy mà nghe được sao? Ông Triệu Chấn là ông nội chồng của con đấy.

– Con không đồng ý.

– Đồng ý hay không, giờ con không có quyền chọn lựa. Chuyện hôn nhân của con là do ông nội con quyết định. Nay ông không còn thì cha mẹ là người thực hiện thay ông. Với lại, người đàn ông sắp là chồng của con là người đàn ông tốt, lại có địa vị trong xã hội. Con không lý do gì để từ chối cả.

Bảo Ý la lên:

– Cha mẹ ép con như thế mà thấy được sao? Tuy là ông nội hứa, nhưng nay ông nội đã mất thì lời hứa năm xưa không còn giá trị. Nếu như gia đình họ Triệu có nhắc đến, cha mẹ từ chối được mà. Tại sao cha mẹ buông xuôi theo mà không nghĩ đến cảm nhận của con?

– Vì cha mẹ nghĩ cho con nên cha mẹ mới đồng ý.Gia đình họ Triệu là một gia đình tốt lại có tiếng tăm, đâu phải ai muốn bước vào cũng được. Thôi, đừng cãi lý với cha nữa. Hai gia đình đang chờ con đấy.

Bảo Ý im lặng:

– Con có nghe cha nói không? Chẳng lẽ con muốn cha sang bên đấy hộ tống con về?

Bảo Ý thở dài. Cha mẹ đã cương quyết theo ý mình. Cô phải làm gì đây? Trốn tránh đâu là cách hay, mà cô còn có cả tuổi trẻ và quãng đường phía trước.

Chậc! Quỷ tha ma bắt cái gã đàn ông họ Triệu nào đó đi. cũng vì việc hứa hôn giữa hai gia đình mà cô chưa thể rời khỏi nước Anh. Phải chi anh ta cũng như cô, chống đối việc này thì hay biết mấy.

– Bảo ý!

ông Tuấn Minh gọi:

– Con không được giở trò gì nghe chưa? Nếu không, con đi đến đâu thì cha sẽ đi đến đó.

Bảo ý rầu rĩ:

– Được rồi, cha để con thu xếp đã.

– Mất bao lâu? Một tuần rồi thêm một tuần nữa phải không? Cha ra lệnh cho con, hết tuân này, con phải có mặt ở Việt Nam cho cha.

– Vâng, thì cứ như thế đi.

– Cha mẹ chờ con đó. Không được hứa chỉ để hứa.

Bảo Ý gác máy thở dài ngao ngán. Tuy xưa nay cô là đứa bướng bĩnh cứng đầu, nhưng chưa bao giờ làm cho cha mẹ buồn và thất vọng. Lần này xem ra không ngoại lệ rồi. Về thì chắc phải về, còn việc lấy chồng … cô cần xem lại mới được.

Cái đầu bé nhỏ của Bảo Ý hoạt động nhanh. Trước tiên, cô sẽ tìm hiểu người đàn ông họ Triệu kia. Trên đời này, không có người hoàn hảo. Bảo Ý hy vọng có một khe hở nào đó để cô có thể viện lý do từ chối.

Mọi người cứ chờ đó đi. Lâm Bảo Ý này không có việc gì không làm được, không có khó khăn nào mà không thể vượt qua. Từ nhỏ, cô từng rèn luyện cho mình một ý chí sắt thép nên mới có thể sang Anh một mình bốn năm. Trong bốn năm qua, cô còn trải qua biết bao nhiêu là vấn đề trong cuộc sống. Thế nhưng chưa có điều gì làm cô nản lòng. Và hôm nay cũng vậy, chuyện hôn nhân của cô nhất định sẽ có cách giải quyết. Hãy tin và lạc quan vào ngày mai nhé.

Bảo Ý vươn vai đứng dậy. Vứt bỏ hết những suy nghĩ và căng thẳng sang một bên, bây giờ cứ lo cho bao tử của mình rồi tính tiếp.

Cầm cây dù trên tay, Bảo Ý rời khỏi phòng trọ. Cô nhanh chóng quên đi lời nghiêm chỉnh của cha trong cơn mưa rỉ rả và cái lạnh buốt giá.

Mặt đường giờ toàn một màu nước, Bảo Ý co ro trong chiếc áo lông dày đứng đón xe.

Ôi! Sao chẳng thấy một chiếc tắc xi nào thế này? Ở đây thì lạnh cóng mất thôi. Bảo Ý đi qua đi lại, chợt cô thấy một chiếc tắc xi từ xa, nhưng đã bị một đôi tình nhân trước cô chặn lại.

Phải chờ nữa sao trong khi cái bao tử … Bảo Ý mím môi. Cô có cách rồi. Chiêu này tuy xưa như trái đất nhưng hữu hiệu lắm. Chờ mà xem.

– Ui da!

Bảo Ý ôm bụng khụy xuống:

– Ui da, đau quá …

Tiếng rên của Bảo Ý làm cho cặp tình nhân phải chú ý. Hé mắt thấy họ đang đi về phía mình, cô nhăn nhó:

– Làm ơn giúp với, tôi đau quá!

Người đàn ông hỏi:

– Cô ơi! Cô làm sao vậy?

– Tôi đau lắm. Anh chị có thể gọi giúp cho tôi chiếc tắc xi không?

Cô gái đi cùng người đàn ông nói bằng tiếng Việt nam:

– Anh à! Làm gì bây giờ? Đoạn đường này, khó đón xe lắm.

Người đàn ông suy nghĩ:

– Hay chúng ta nhường xe cho cô ấy đi.

– Nhưng mà chúng ta chờ ở đây đến bao giờ mới có xe, lạnh cóng mất thôi. Em còn đang bị cảm đó Triệu Phong.

– Thế …

Bảo Ý la lên:

– Đau quá, chắc tôi chết mất!

Người đàn ông có cái tên Triệu Phong quyết định:

– Khả Nhi! Em phụ anh dìu cô ấy lên xe nhé.

Cô gái không được vui:

– Vâng.

Thế là kế hoặch đã hoàn thành. Tại sao người Việt Nam sống ở nước ngoài có thể dễ dàng bị lừa gạt thế nhỉ? nếu là cô, cô không khờ giống như hai người kia đâu. Triệu Phong – Khả Nhi, cái tên nghe đầy ấn tượng.

Khi Bảo Ý ngồi yên trên xe Triệu Phong ân cần căn dặn người tài xế:

– Anh làm ơn đưa cô ấy đến bệnh viện.

Bảo ý tỏ vẻ biết ơn:

– Cám ơn anh chị.

Xe chạy được một đoạn, Bảo Ý thôi nhăn nhó nữa. Cô chợt phá lên cười:

– Ôi vui quá!

Người tài xế nhìn vào kiếng chiếu hậu:

– Cô không sao chứ?

– không.

– Có cần đến bệnh viện nữa không?

Bảo Ý lắc đầu:

– Tôi chỉ đói bụng thôi. Anh hãy cho tôi đến một nhà hàng nào đó.

Đến đây thì người tài xế chợt hiểu. Thì ra, cô gái này đón xe không được nên mới giở trò. Khá thật!

Bảo Ý tựa cửa xe lim dim mắt. Cô nghĩ đến bữa ăn trưa của mình ở một nhà hàng ấm áp, trong khi có người đứng đợi xe giữa trời rét buốt. Nhớ gương mặt thật thà của người đàn ông mà buồn cười làm sao.

oooOoooOooo

Bảo ý dừng chân ở một nhà hàng Việt Nam. Sau khi thỏa mãn cái bao tử của mình, cô bắt đầu vẽ ra những kế hoạch.

Một ngày dài trốn ở trong phòng thì buồn lắm. Tận dụng thời gian của mình mà đi dạo, mà đi chơi, nhưng không nhất thiết phải đi dưới mưa lạnh quá.

Bảo Ý suy nghĩ. Đúng rồi! Cô sẽ đi dạo hết trung tâm mua sắm ở thành phố Luân Đôn, để xem có cái gì có thể mua làm quà cho bố mẹ, bạn bè. Sau đó thì đi xem phim và cô còn mấy ngày nữa đâu là phải chia tay nước Anh rồi, vương quốc của nữ hoàng. Bảo Ý rất thích đất nước cò một người phụ nữ cai trị, cho nên vì thế cô đã chọn nước Anh để mở rộng kiến thức của mình. Cô muốn cho mọi người biết, phái yếu không phải là yếu. Vì thế đừng bao giờ xem thường những việc làm của chị em phụ nữ như cô.

Tạm hài lòng với kế hoạch đã vẽ ra, Bảo Ý đứng dậy định rời khỏi chỗ của mình, thì bất ngờ có một cuộc đối thoại lọt vào tai làm cô phải chú ý và ngồi trở xuống.

– Triệu Phong! Anh nói ông nội anh muốn anh cưới vợ ư?

– Ừ.

– Anh có đồng ý không?

– Dĩ nhiên là không. Làm sao anh có thể cưới cô gái mà anh không hề yêu và không một lần biết mặt.

– Vậy còn lời hứa?

– Đó là ông nội anh hứa chứ không phải anh. Thật anh không thể nào hiểu, ở thế kỷ nào rồi mà vẫn còn việc đính ước trước.

Triệu Phong cười cợt:

– Có lẽ ông nội của cô gái sợ cháu mình không tìm được đấng lang quân như ý, hay có thể cô ta không được xinh đẹp cũng nên.

– Nhưng Triệu Phong à! Lời của ông nội anh không thể coi thường được đâu. Quen anh bao năm, it nhiều gì em cũng hiểu. Ý ông một là một, hai là hai, không thay đổi được.

– Anh nhất định đấu tranh đến cùng. Anh đã có em thì anh không chấp nhận cô gái nào khác.

– Thật không?

– Nếu ông nội và cha mẹ ép anh sẽ đi. Khả Nhi! Em đừng lo. Chúng ta sẽ sống bên nhau, sẽ đắp xây hạnh phúc bằng chính đôi tay mình.

Anh chấp nhận từ bỏ tất cả những gì anh có sao?

– Ừ

– Đã suy nghĩ kỹ chưa?

Triệu Phong nhíu mày:

– Em không tin anh?

Khả Nhi lắc đầu:

– Không phải. Em chỉ lo những gì anh nghĩ không đơn giản chút nào. Anh là đứa cháu, đứa con duy nhất của dòng họ Triệu.

– Thì sao?

Triệu Phong cắt ngang:

– Chẳng lẽ em không cần anh nữa khi anh không còn là tổng giám đốc công ty trà Bảo Nguyên à?

– Tất nhiên là không. Em chỉ phân tích cho anh thấy rõ vấn đề thôi. Anh đi từ bỏ tất cả, chắc chắn sẽ làm ông nội anh và cha mẹ anh nổi giận. Chuyện xảy ra đến lúc ấy, anh trở thành đứa cháu, đứa con bất hiếu. Triệu Phong! Lương tâm anh không cho phép anh làm điều đó, phải không?

Triệu Phong thở dài:

– Khả Nhi! Vậy em bảo anh phải làm sao đây? Ngoài cách bỏ đi, anh đâu còn cách nào khác.

– Em yêu anh, Triệu Phong ạ. Cho nên em không muốn mất anh. Vì vậy lần này anh phải nghe lời em. Chúng ta có nhau và còn có cả gia đình nữa.

– Cách gì mà lưỡng toàn thế?

Khả Nhi bỏ nhỏ vào tai người yêu làm Triệu Phong phải tròn mắt:

– Em bảo anh.........

– Em nghĩ ông nội và cha mẹ anh không nỡ bỏ mặc cháu của mình.

– Chúng ta lường gạt người thân như thế, có quá đáng không?

– Tại họ ép anh cơ mà.

– Nhưng..........

Khả Nhi tỏ vẻ giận hờn:

– Vì không muốn mất anh nên em mới bày như thế. Còn tình yêu anh có thật lòng dành cho em hay không, phải coi biểu hiện của anh.

– Anh.......để anh suy nghĩ đã.

Khả Nhi hôn vào má Triệu Phong:

– Tin em đi. Khi chúng ta bảo là có con với nhau thì đảm bảo ông nội anh dừng đám cưới lại ngay. Thậm chí, hủy bỏ cuộc hôn nhân mà họ đã sắp đặt. Họ còn vì danh dự của họ nữa mà.

Triệu Phong im lặng. Anh không nghĩ cách của Khả Nhi là có hiệu quả. Tính của ông nội anh, anh hiểu hơn ai hết. Tuy ông rất thương anh, nhưng không phải việc gì cũng có thể chấp nhận.

Lúc mới biết tin anh quen Khả Nhi là ông đã thông báo trước: Anh có vị hôn thê. không nên tiến sâu trong tình cảm để rồi khó gỡ. Triệu Phong không chấp nhận, anh chống đối lại bằng cách càng say mê Khả Nhi. Anh hy vọng vì thương cháu, ông anh sẽ từ bỏ ý định của mình.

Thế nhưng hành động của anh không hề lay chuyển được ông. Trái lại ông còn bắt anh phải tổ chứ đám cưới. Trời! Phen này coi như xong rồi.

Mấy ngày nay, Triệu Phong lợi dụng sang Anh công tác mà tìm cách kéo dài thêm thời gian. Thật là khổ! Đi mà giống như trốn nợ vậy. Về nhà gặp mặt ông với điệp khúc cũ làm anh căng thẳng mất. Ông trời ạ! Ông bảo tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi cứ tránh né như thế này mãi sao?

Khả Nhi kéo Triệu Phong trở về thực tại:

– Anh nghĩ gì vậy?

– Không có gì.

– Em đã nói rồi, mọi việc cứ nghe thao em đi, đừng làm mình thêm rối rắm.

– Ừ.

– Hôm nay, chúng ta dành thời gian để vui chơi thì anh không được mang khuôn mặt ảm đạm đó nha.

Khả Nhi đứng dậy kéo tay Triệu Phong:

– Đi, chúng ta tiếp tục hành trình của mình. Em sẽ đưa ngài tổng giám đốc của em đến một nơi không có nỗi buồn, không có lo lắng không có suy tư.

– Nơi nào vậy? Anh thấy khắp Luân Đôn, chỗ nào cũng mưa và lạnh.

– Thì cứ theo em, đừng hỏi.

Cặp tình nhân đi rồi, Bảo Ý sực tỉnh. Sau câu chuyện của người đàn ông kia giống mình thế nhỉ? Bị ép cưới người con gái không quen không yêu. Còn cô thì bị ép gả cho người đàn ông không biết không quen. Ơ, chuyện đời sao thật là...

Bảo Ý lắc đầu. Mà thôi, việc ai người ấy đối phó đi, để ý làm gì cho thêm mệt. Thế gian này có bao nhiêu chuyện giống nhau.

Rồi Bảo Ý cũng rời khỏi nhà hàng, nghĩ đến cái giá rét và cơn mưa ủ rủ bên ngoài mà cảm thấy sợ.

Lại đón xe, nghĩ đến chiếc nào cũng đầy khách mà ngao ngán. Bước chân Bảo ý vừa ra khỏi cánh cổng nhà hàng thì có một chiếc tắc xi đỗ lại. Cô nhanh chân nhưng vẫn không kịp đôi tình nhân. Đành phải giở trò nữa thôi.

– Ông ơi! Ông đánh rơi bóp kìa!

Người đàn ông và cô gái đồng quay lại. Lợi dụng cơ hội ấy, Bảo Ý chui nhanh vào xe.

– Bác tài, chạy đi!

– Lại là cô?

Bảo Ý nhíu mày:

– Ông biết tôi?

Người tài xế nhắc lại chuyện cô giả đau bụng để được lên xe. Bảo Ý cười:

– Thì ra chiếc xe này lúc nãy tôi cũng đã đi.

– Và hai người cô mới lừa kia cũng là cặp tình nhân đã từng nhường xe cho cô.

– Vậy sao? Có duyên nhỉ!

Người tài xế hỏi:

– Tại sao cô không chờ chiếc xe khác mà phải làm vậy?

– Tôi không có thói quen chờ đợi.

– Cô cũng lạ thật. Mà hình như cô không phải sống ở đây?

– Tôi đến đây du học thôi

– Thế cô là người nước nào? Tôi thấy cô vừa xinh đẹp vừa thông minh, chắc cô học giỏi lắm.

Bảo Ý ngập ngừng rồi nói:

– Tôi mang quốc tịnh Việt Nam.

– Ồ! Cô đến từ đất nước Việt Nam. Tôi nghe nói người Việt Nam vừa thông minh vừa xinh đẹp vừa giỏi. Bây giờ tận mắt quả là không sai.

– Ông có mỉa mai tôi không đó?

– Tôi khen thật lòng mà. Tôi chỉ biết con người và đất nước Việt Nam qua bạn bè và tranh ảnh. Giờ nhìn thấy cô, chợt nhiên tôi hiểu hết.

– Ông hiểu gì?

– Vì sao ngày xưa đội quân xâm lược nào cũng bị đánh bại. Một con người nhỏ bé nhưng cái đầu không đơn giản chút nào.

– Ý ông muốn nói đến việc tôi lừa hai người kia phải không?

Người tài xế hấp tấp:

– Không phải, cô đừng hiểu lầm. Tôi...

Bảo Ý dễ dãi:

– Đùa với ông một chút thôi. Tôi cũng không có ý gì đâu. À! Ông cho tôi đến trung tâm mua sắm đi nhé.

– Vâng.

Chiếc xe lao đi trong mưa. Giữa Bảo ý và người tài xế sẽ còn nhiều câu chuyện thú vị, về con người, về nước bạn.

oooOoooOooo

Tin nhắn điện thoại. Bíp!

“Cha mẹ. Con xin lỗi vì phải gửi tin nhắn này, nhưng con không còn cách nào khác. Bây giờ con có việc gấp phải sang Hồng Kông. Con không thể về Việt Nam như lời đã hứa. Cha mẹ đừng giận con nha. khi nào xong việc, con sẽ về giải thích sau. Bảo Ý ”

Ông Minh Tuấn bấm tắt điện thoại, tức giận:

– Hừ! Con bé này càng ngày càng ngang ngược, không coi lời nói của cha mẹ nó ra gì cả. Sang Hồng Kông để làm gì cơ chứ? Muốn sang chơi sao không nói rõ.

– Biết đâu con bé có việc thật. – Bà Bảo Nhi lên tiếng.

– Em cứ nuông chiều con như thế, bảo sao con đừng hư … Luc trước cũng do em ủng hộ Bảo Ý sang Anh học. Giờ thì thấy rồi đó, học xong thì không chịu về.

– Anh phải thong thả cho con. Bảo Ý còn trẻ ham chơi, ham vui là lẽ tất nhiên.

– Em lại bênh Bảo Ý à? Em có hiểu việc chúng ta hiện tại hay không vậy? Bên anh chị Triệu Sơn cho biết, sứ khoẻ của bác Triệu Chấn không như trước nên họ hối thúc … anh

Anh đang tức chết vì Bảo ý đây này.

– Bây giờ anh có tức, có trách cũng chẳng được gì. Nếu Bảo ý thật sự muốn né tránh cuộc hôn nhân mà ba sắp đặt không chịu về thì chúng ta còn cách nào nữa chứ. Chẳng lẽ anh sang Hồng Kông tìm con bé sao?

– Cũng có thể.

– Anh …

Bà Bảo Nhi khuyên nhủ:

– Anh đừng làm cho mọi việc căng thẳng thêm. Em nghe nói Triệu Phong đi công tác cũng chưa về kia mà.

– Nhưng mà cuối tháng này, hai bên gia đình gặp nhau rồi. Anh sợ làm bác Chấn thất vọng lại ảnh hưởng đến sức khoẻ thì nguy.

– Còn đến mười ngày nữa. chúng ta nên hy vọng thôi!

– Chậc! Bọn trẻ làm cho anh đau đầu quá.

Bà Bảo Nhi hỏi chồng:

– Hôn nhân của con theo sự sắp đặt như thế, liệu có tốt không?

– Vậy theo em, sao mới là tốt? Triệu Phong là một người đàn ông chững chạc, thành đạt và có địa vị. Tất nhiên anh không dựa vào những yếu tố ấy mà đồng ý nghe theo lời ba. Anh chọn Triệu Phong bởi cậu ta có cá tính và đạo đức, rất xứng đáng để Bảo ý nương dựa cuộc đời.

– Em thấy dù Triệu Phong có tốt nhưng quan trọng là tình yêu kìa. Hai đứa chưa một lần biết mặt nhau. Em lo …

– Chúng nó cưới nhau rồi thì chúng nó sẽ có tình yêu. Đúng lý ra phải cho hai đứa tìm hiểu nhau trước khi cưới. Nhưng giờ sức khoẻ bác Chấn không cho phép kéo dài thêm nữa.

– Anh à! Anh có nghĩ đến việc cả Triệu Phong và Bảo Ý đều có người yêu không?

Ông Tuấn Minh gật đầu:

– Có.

– vậy …

– Anh không quan tâm. Bởi anh đã quyết định rồi. Anh sẽ thực hiện lời của ba lúc ông còn sống. Bảo Ý phải về làm dâu gia đình họ Triệu.

Bà bảo Nhi ngập ngừng:

– Tuấn Minh …

– Em nói đi!

– Chuyện hôn nhân của con, có điều gì đó không ổn đâu. Tuy chúng ta không thể bỏ qua lời hứa của người lớn, nhưng chúng ta cần phải nghĩ đến cảm xúc của con. Việc Bảo Ý cứ lần lựa chưa muốn trở về thì anh cũng hiểu. Con bé không chấp nhận hôn nhân định đoạt.

Ông Tuấn Minh thở dài:

– Nghĩ đến cảm súc thì được gì. Em thấy rồi đó, bác Triệu Chấn luôn miệng nhắc đến. Không lẽ chúng ta từ chối khi mà … Ôi! Anh thật là khó xử.

– Chúng ta có thể thương lượng lại. Cứ để cho bọn trẻ tìm hiểu nhau trước, nếu chúng nó là duyên nợ của nhau thì lúc đó tiến hành đám cưới cũng chưa muộn. Làm cha mẹ, ai cũng muốn con mình hạnh phúc mà.

Ông Tuấn Minh suy nghĩ:

– Để anh xem lại đã. Bác Triệu Chấn không chấp nhận lời đề nghị của chúng ta thì phải tiến hành thôi. Anh không biết em sao, nhưng anh thì rất có lòng tin ở Triệu Phong.

– Chàng trai như Triệu Phong, có ai từ chối được. Nhưng việc em quan tâm hơn là hạnh phúc của con. Một người đàn ông tốt nhưng không phải duyên nợ thì nói đến làm gì.

– Trước khi cho Bảo ý biết con bé có vị hôn phu, anh cũng từng nghĩ như em. Ép con có nên không? Nhưng nhớ đến lời hứa của ba, lời nhắc nhở của bác Chấn, rồi nhìn lại gia đình họ Triệu, anh chợt thấy mình cần quyết định. Anh hy vọng sự quyết định của anh sẽ không sai. Giờ em băn khoăn cho con, bổn phận làm cha, anh cũng phải có trách nhiệm chứ. Trong lòng anh luôn mong muốn Bảo Ý không từ chối Triệu Phong, để hai bên gia đình khỏi khó xử và con bé còn được một tấm chồng tốt.

Bà Bảo Nhi chia sẻ với chồng:

– Em hiểu anh, Tuấn Minh ạ.

– Cám ơn em. Vợ chồng chứng ta có một mình Bảo ý là con, nên chúng ta cần phải nghĩ cho con, có đúng không?

– Vâng.

– Vì vậy, em đừng buồn khi anh nghiêm khắc và buộc Bảo Ý thế này, thế khác. Chúng ta là cha mẹ, nhìn thấy con nên người, đó là niềm hạnh phúc. Nhưng có một điều anh vẫn chưa yên tâm về con.

– Điều gì hả anh?

– Đó là bản tính ngang bướng và cứng đầu. Lỡ sau này về làm dâu, làm vợ người ta, cứ như thế thì anh không biết nói sao.

– Tưởng gì, vấn đề đó thì anh có thể yên tâm. Bảo Ý có ngang bướng thật nhưng cũng biết lý lẽ và nghe lời lắm.

– Em gần gũi con nhiều hơn anh nên dễ dàng chỉ dạy nó. Bốn năm sống ở nước ngoài, không biết có thay đổi gì không đây. Con trai hay con gái đều làm chúng ta mệt mỏi.

Bà Bảo Nhi cười:

– Em thì không giống anh. Bảo Ý làm cho em hãnh diện nhiều hơn, vì con bé là bản sao của anh.

– Vậy ư?

– Anh không để ý à? Bản tính ngang bướng cứng đầu ở đâu ra? Cha con cũng giống hệt nhau, thế nói nhau sao được.

Bà Bảo Nhi nhắc:

– Anh còn nhớ lúc anh xin cưới em không? Ba mẹ em không đồng ý, thế là anh …

Ông Tuấn Minh liền xua tay:

– Thôi, em làm anh thấy xấu hổ rồi đây này. Chuyện thế mà cũng nhắc được.

– Không nhắc thì anh đâu biết cha con anh là bản sao của nhau. Nếu nói cho Bảo Ý nghe, con bé sẽ nghĩ sao nhỉ?

– Chắc chắn là hwon anh chwos không thua anh. Đến khi ấy, anh và em chỉ có nước là đầu hàng thôi.

Hai vợ chồng cùng cười, không khí có vẻ bớt căng thẳng đi.

Reng … reng … reng …

Tiếng chuông điện thoại reo vang, ông Tuấn Minh nhấc ống nghe:

– Alô.

– Anh Minh!

– Anh Sơn! Chuyện gì vậy anh?

– Ông già đang làm mệt, đòi gặp vợ chồng anh.

– Vâng. Tôi và bà nhà sẽ đến ngay.

– Làm phiền anh nhé!

Ông Tuấn Minh gác máy rồi quay sang vợ:

– Bác Chấn lại mệt, anh Sơn gọi điện nói bác ấy đòi gặp chúng ta. Em chuẩn bị, chúng ta sang bên ấy.

– Vâng.

– Bà Bảo Nhi đứng dậy:

– Em hy vọng bác ấy không có gì. Chung trà cháu dâu chưa được uống mà.

Hồng Kông.

Bảo ý đến đây được hai ngày. Trong hai ngày Bảo Ý đều dùng hết thời gian vào việc đi dạo, còn mua sắm chỉ là thứ yếu.

Hồng Kông chỉ được biết đến trên phim ảnh. Cô không ngờ khi chính mắt thấy, nó đẹp cả ngoài sự tưởng tượng. Nhất là vào ban đêm, Hồng Kông muôn màu muôn sắc. Bảo Ý như choáng ngộp trong một đất nước hoa lệ.

Đến Hồng Kông, Bảo Ý thấy là một quyết định đúng nhất. Cô không hối hận khi nói dối với cha mẹ là đến Hồng Kông là có việc.

Thành phố nhộn nhịp, cuộc sống sôi động làm Bảo Ý tạm thời quên đi việc mình đang trốn chạy một cuộc hôn nhân mà bản thân mình không cần đồng ý. Cô vui chơi đâu đâu cũng là tiếng nói tiếng cười.

Hồng Kông! Bảo Ý cảm thấy thích rồi đấy. Những điều thú vị và bất ngờ hai ngày qua cô đã thấy. Nếu không phải trở về để bắt đầu một cuộc sống mới, thì có lẽ cô sẽ chọn nơi đây là nơi dừng chân.

Hôm nay là ngày thứ ba, Bảo Ý nhất định đến tham quan phim trường TVB. Xem phim, cô đã từng rất hứng thú về nơi này. Cái nơi sản sinh ra bao nhiêu là phim hay, bao nhiêu là diễn viên nổi tiếng.

Bảo Ý không phải là người mê phim, nhưng phim hay của Hồng Kông thì cô không thể bỏ qua.

Với những dự định, Bảo Ý rời khỏi khách sạn, không đón tắc xi, cô muốn đi bộ để ngắm cảnh ngắm người. Lang thang hết con đường này đến con đường khác, ngang qua một shop thời trang lớn, Bảo Ý nảy sinh ra ý định. Có cơ hội tại sao không vào xem nhỉ? Nghe đến thời trang Hồng Kông cũng nổi tiếng lắm mà. Sao đây? Trông bắt mắt quá.

Bảo Ý dừng chân, cô đẩy cánh cửa kính lớn bên ngoài. rất nhiều mẫu cuốn lấy Bảo Ý ngay. nhìn vào thì cái nào cũng muốn thử cũng muốn mua cả. Bảo Ý ngứa tay lấy một cái áo đầm dây màu kem, và chui vào phòng thử quần áo.

Đang đứng trước kính ngắm ngắm nghía nghía thì bất chợt một giọng nói từ phía sau cất lên làm Bảo Ý giật mình.

– Đẹp lắm rồi, đừng ngắm nữa. Ố kính người ta hết.

– Ông là ai? – Bảo Ý quay lại, giọng Hoa rất chuẩn – Sao vào cửa hàng quần áo nữ rồi còn lén lút nhìn trộm người khác?

– Thưa cô, tôi vào bằng cửa chính nên không gọi là lén lút. Huống chi cửa hàng này không để bảng cấm đàn ông vào. Còn cô bảo tôi nhìn trộm cô à? Tôi chỉ góp ý giúp cô thôi. Với lại, ở Hồng Kông không có luật cấm ngắm nhìn phụ nữ đẹp.

– Anh...

Người đàn ông nghiêng đầu:

– Cô mặc cái áo này hợp lắm. Mua nó đi, đừng đổi ý nhé.

Bảo Ý mín môi. Trời đất ơi! Ở đâu ra một người đàn ông sỗ sàng thế này? Thật không ra gì cả.

– Anh có biết mình vô cùng bất lịch sự không?

– Khen một người con gái đẹp mà bất lịch sự ư? Vậy cô không hiểu gì hết rồi.

Bảo Ý khó chịu:

– Hiểu gì mà hiểu? Tôi không cần lời khen của ông. Về nhà mà khen vợ ông ấy.

Bảo Ý đốp chát lại, cô vừa dứt lời thì cánh cửa phòng thử đồ bên phải mở ra:

– Triệu Phong! Anh xem cái áo này được không?

Bảo Ý trố mắt, phải nói là ngạc nhiên mới đúng. Ở cái đất Hồng Kông, cô cũng có thể gặp người đồng hương ư? Hay quá!

Nhưng mà... Bảo Ý chợt nhíu mày. Triệu Phong – tên người đàn ông, cô đã nghe ở đâu thì phải.

– Khả Nhi! Màu của nó có sặc sỡ quá không? Anh thấy...

– Model bây giờ là chuộng những màu nổi. Anh không thấy Hồng Kông, ai ai cũng nổi bật hết sao?

– Nhưng chúng ta đâu phải dân Hồng Kông, với lại em cũng đâu phải người mẫu hay diễn viên. Thôi, em chọn lại những cái đầm màu nhã, thấy nó trẻ trung hơn.

– Em không chịu.

Triệu Phong dỗ dành:

– Nghe anh đi! Ăn mặt thế này ở Việt Nam không hợp đâu.

Khả Nhi ngang bướng:

– Ở Hồng Kông, người ta có thể may và mặc được thì em nghĩ ở Việt Nam cũng đâu có gì khác biệt. Em nhất định chọn cái đầm này.

– Vậy thì tùy em.

Bảo Ý đã nhớ ra. Họ là cặp tình nhân cô gặp ở Anh quốc. Đúng là quả đất tròn. Nhưng họ có nhận ra cô không nhỉ? Bảo Ý len lén nhìn người đàn ông. Khuôn mặt đẹp như tài tử liền gây cho cô ấn tượng. Tự nhiên cô nghĩ đến " người chồng " hứa hôn ở Việt Nam. Nếu anh ta cũng đẹp trai phong độ như gã Triệu Phong này thì có thể cô suy nghĩ lại.

Mải ngắm người ta mà không hay người ta ngắm mình. Triệu Phong hắng giọng:

– Đủ chưa?

Bảo Ý bừng tỉnh:

– Gì cơ?

– Tôi hỏi cô, tôi có đẹp trai không?

Úy trời ơi! Gã Triệu Phong này ko biết xấu hổ là gì. Bảo Ý trề môi:

– Anh hỏi tôi câu ấy, anh không biết ngượng sao?

– Nếu ngượng thì tôi đâu hỏi. Mà tôi cũng hỏi nhiều cô gái rồi, câu trả lời của họ chẳng làm tôi hài lòng, nên bây giờ tôi muốn nghe câu trả lời thật lòng từ môi cô, cô gái xinh đẹp.

– Vậy thì đành làm anh thất vọng rồi. Tôi không có thói quen khen một người nào cả.

– Không phá lệ được sao?

Bảo Ý lắc đầu:

– Không. Nhưng tại sao anh cứ muốn tôi khen anh nhỉ? Người yêu anh, bạn gái anh, vợ anh khen anh cũng chưa đủ ư?

– Tôi không biết nữa. Có thể lời của họ làm tôi nhàm chán chăng?

– Tôi khuyên anh, đừng nên quá tham lam. Bởi thượng đế cho anh bao nhiêu thì anh cứ nhận bấy nhiêu. Đòi hỏi quá thì ngày nào đó, anh không có gì cả.

– Thà tôi không có còn hơn những lời giả dối.

Bảo Ý tròn mắt:

– Anh nói gì thế? Anh ko sợ cô bạn gái của anh nghe sao?

Triệu Phong nhếch môi:

– Tôi sợ, nên đâu dám nói trước mặt cô ấy.

Bây giờ thì Bảo Ý đã hiểu. Thì ra gã Triệu Phong này thừa cơ hội tán gái đây mà. Hừ! Anh ta xem cô là ai vậy?

Bảo Ý định cho gã đàn ông đào hoa này một trận thì cô bạn gái anh ta trở ra:

– Anh!

– Đã chọn xong chưa?

– Rồi.

Khả Nhi quay sang Bảo Ý:

– Bạn của anh à?

– Không

Khả Nhi nhíu mày:

– Anh! Em thấy cô ta quen quen. Anh có nghĩ như em không?

Triệu Phong nhìn Bảo Ý:

– Quen à? Ừ nhỉ, em nói anh mới để ý. Cô ta...

Triệu Phong hỏi:

– Cô ơi! Cô nói được tiếng Anh không?

Bảo Ý đề phòng:

– Vâng.

– Vậy cô đã từng đến Luân Đôn chưa?

Hơ! Bảo Ý đoán không sai. Có thể họ ngờ ngợ cô. Nhưng mà Lâm Bảo Ý này đâu khù khờ đến nỗi để người ta biết cô là ai.

Bảo Ý vờ ngơ ngác:

– Luân Đôn ở tận nước Anh xa xôi ấy à?

– Đúng rồi

– Tôi làm gì đến được nơi đó chứ.

– Thật không?

– Không lẽ tôi đến hay không, đến bản thân mình cũng không biết sao? Anh hỏi người ta mà không tin thì hỏi làm gì.

– Ý tôi không phải vậy.

– Không thì thôi.

Bảo Ý tò mò:

– Anh chị cảm thấy tôi giống một ai đó phải không?

– Vâng.

– Thế anh chị là người nước nào?

– Chúng tôi là người Việt Nam.

– Việt Nam ư? Tôi có biết quốc gia này và đến được một lần. Còn nước Anh, tôi không có điều kiện để đến đâu.

Khả Nhi nói nhỏ vào tai Triệu Phong:

– Nhìn mặt cô ta có vẻ không biết gì. Anh, có thể chúng ta nhận lầm người.

– Ừ.

Triệu Phong xởi lởi:

– Xin lỗi cô, có lẽ chúng ta chưa gặp nhau.

Bảo Ý cười tươi, cô nói một câu tiếng việt lơ lớ:

– Không có gì.

Triệu Phong mừng rỡ:

– Cô nói được tiếng Việt à?

– Học lóm thôi. Chẳng hạn “ xin chào ”, “ cám ơn ”, “ không có gì ” chỉ thế.

Đến Việt nam được một lần mà học mà học được vậy là nhiều rồi đấy. Có người vẫn không học được câu nào kìa.

– Cám ơn, anh quá khen.

Khả Nhi kéo tay Triệu Phong nũng nịu:

– Chúng ta đi ăn nha anh, em đói bụng quá.

Triệu Phong chiều chuộng người yêu:

– Ừ, cũng được. Em muốn ăn gì?

– Há cảo.

– Vậy chúng ta đi.

Anh lịch sự vẫy tay:

– Chào cô! Nếu có dịp mời cô đến đất nước chúng tôi chơi.

Bảo Ý nhìn theo cặp tình nhân:

– Hứ! Đất nước của anh không phải là đất nước của tôi sao.

Bảo ý quay lưng, không hiểu sao cô quyết định mua cái áo đầm đang mặc trên người.

oooOoooOooo

– Ông chủ bà chủ ơi... Ông chủ bà chủ ơi...

Vừa xuống tới phòng khách, nghe tiếng gọi hớt hải của chị Huệ, bà Bảo Nhi cau mày:

– Này! Có chuyện gì mà chị có vẻ khẩn cấp thế kia? Hành động của chị làm người đi đường lầm tưởng đấy.

– Bà chủ!

Chị Huệ vừa thở vừa nói:

– Cô Hai đã về.

– Cô Hai nào?

– Dạ, cô Bảo ý.

– Bảo ý về rồi ư?

– Dạ. Tôi mở cổng cho cô ấy là chạy vào báo cho bà ngay.

Bà bảo Nhi nhanh chân bước ra sân.

– Đúng rồi, là Bảo Ý.

Từ xa, Bảo ý chạy lại lao vào vòng tay mẹ hiền.

– Mẹ, con đã về đây.

– – Ôi, con gái của mẹ!

Bảo ý xoay tròn bà bảo Nhi:

– Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!

– Nhớ mẹ mà đến hôm nay mới về ư?

– Tại con có việc làm.

– Thật không? Việc gì mà hơn cả lời nói của cha mẹ vậy?

– Con …

Bà Bảo Nhi đẩy con gái ra:

– Con dối ai chớ dối mẹ không được đâu. mẹ sinh ra con, làm sao mẹ không hiểu con được.

– Mẹ …

– Bỏ bớt tính ngang bướng và cứng đầu đó đi. Con gái cần phải ngoan và dịu dàng một chút.

– Bộ hiện tại con không ngoan sao? Nếu không ngoan con đã không về đây rồi.

– Còn nói được à?

– Mẹ …

Bảo Nhi nũng nịu:

– Con về, mẹ không mừng chút nào sao?

– Mừng chứ. Chẳng những mừng và còn bớt lo lắng nữa. Con về bình an không gây ra họa là tốt rồi.

Chị Huệ chen vào:

– Cô biết không, mấy ngày nay ông bà chủ luôn trông cô.

Bảo ý cười:

– Thế chị có trông không?

– Trông chứ. Bốn năm không gặp cô, tôi cũng nhớ lắm.

– Bây giờ gặp lại, chị thấy tôi sao?

– Cô đẹp và trưởng thành ra.

– Như vậy lúc trước tôi là con nít à?

– Ai cũng có một thời đó mà cô. Nhìn cô chững chạc thật, nhưng bản tính vui nhộn của cô thì không thay đổi tí nào.

– Nhờ nó mà tôi sống được ở Anh bốn năm đó chị.

– Tôi không hiểu.

– Ở nước ngoài rất là buồn, thêm tôi không có người thân, bạn bè bên cạnh, nếu tôi không lạc quan thì có lẽ tôi không thể hoàn thành bốn năm học của mình.

– Vậy mà có người luôn mong muốn ra nước ngoài.

– Sang bên ấy, họ mới thấm thía được nỗi buồn và nỗi nhớ quê hương. Có biết bao người đòi trở về đây kìa.

– Thôi, có cho vàng tôi cũng không đi. Nghe cô nói, buồn như thế làm sao mà sống.

– Nhưng sống được hay không là do mình. Có công ăn việc làm thì còn thời gian đâu mà biết buồn. Với tôi, ở đâu tôi cũng có thể đến. Việc chọn nơi sinh sống, quê hương mình là tốt nhất.

– Cô cũng không thích đi?

– Du lịch tham quan thắng cảnh, tìm hiểu cuộc sống con người từng dân tộc tững quốc gia thì tôi thích thật. Còn bảo tôi đi định cư ư?

Bảo Ý lắc đầu:

– Bốn năm ở Anh, tuy không có điều gì thất vọng nhưng tôi đã ngán đến tận cổ. Một đất nước quanh năm giá buốt, chị chịu được không?

Chị Huệ rùng mình:

– Lạnh hả? Thôi, tôi chào thua.

– Nhưng lạnh cũng có cái thú vị đó chị. Có hôm trời vừa rét vừa mưa, co ro trong cái áo lông dày đi ra ngoài, rất là thích.

– Đúng rồi, không ai thích ngược đời như con cả.

Bà Bảo Nhi lên tiếng nhắc nhở:

– Muốn chia sẻ chuyện gì thì mang hành lý vào nhà trước đã. Để ngoài này người đi đường tưởng cha mẹ có Việt Kiều về thăm.

– Bộ không phải sao?

– Mẹ không ham tí nào.

Bảo Ý định cuối xuống phụ chị Huệ, nhưng bị chị cản lại:

– Cô nói chuyện với bà chủ đi. Tôi sẽ mang hành lý lên phòng cho cô.

– Vậy làm phiền chị nha. Tôi có mua quà cho cả nhà, chút nữa tôi gởi chị sau.

– Cám ơn cô.

Bảo Ý ôm cánh tay bà bảo Nhi đi vào phòng khách.

– Bốn năm mẹ không có gì thay đổi cả. Trái lại còn trẻ ra, cho thấy cha chăm sóc mẹ rất tốt.

– Nịnh vừa thôi cô. Tôi cho cô biết, nịnh tôi không có ích gì đâu. Tốt hơn hết nên dành những lời ngon ngọt cho cha cô kìa. Cô không về đúng như đã hứa, ông ấy giận lắm đấy. Cha cô còn đòi sang Hồng Kông để tìm cô nữa.

Bảo Ý le lưỡi nhìn quanh:

– Cha đâu mẹ?

– Bây giờ mới nhớ sao. Có ông ấy ở nhà con nghĩ con còn có thể đùa giỡn à.

– Mẹ! Con có làm gì quá đáng đâu.

Bà Bảo Nhi ngồi xuống xa lông nghiêm mặt:

– Con sang Hồng Kông làm gì?

– Trong tin nhắn con nói rồi, là con có việc.

– Việc gì?

Bảo ý nhăn nhó:

– Mẹ đừng thắc mắc có được không?

– Không được? Nếu con không nói rõ ràng thì mẹ không thể bênh vực cho con.

Bảo Ý cúi đầu im lặng.

– Sao hả? Không thể nói à?

– Con …

– Có phải vì chuyện hôn nhân của con mà con chống đối lại bằng cách không muốn về. Đã thế còn sang Hồng Kông để chứng tỏ tính ngang bướng không khuất phục của mình.

– …

Con biết con làm vậy, cha mẹ buồn lắm không. Rồi người ta nói cha mẹ không dạy con.

– Họ nói thì cứ để họ nói, mẹ quan tâm làm gì.

– Sao lại thế. Tại sao con không biết nghe lời một chút cho cha mẹ đỡ lo lắng?

– Mẹ, con xin lỗi vì lời nói dối của mình. nhưng con không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân kỳ quái. Thế kỷ nào rồi mà còn việc cha mẹ chọn chồng cho con. Mẹ nghĩ đi, con gái của mẹ có học thức, du học nước ngoài, tương lai rạng rỡ. Tự nhiên bảo lấy chồng, vậy thời gian qua con cố gắng để làm gì? Nếu cha mẹ sợ con không tìm được tấm chồng thì ngay từ đầu gả con đi, đừng cho con học hành. Uổng phí thời gian bao năm của con và uổng phí tiền bạc của cha mẹ.

– Bảo Ý! Con nói được rồi sao? Thế khi cha con cho con biết và bảo con về để kết hôn thì con lại im lặng trù trừ, rồi kéo dài thêm thời gian.

– Con có giải thích chứ, nhưng cha cứ bảo thủ ý của cha. Tức quá con đành làm liều.

Bà Bảo Nhi chép miệng:

– Thật là ngang bướng. Con không nghĩ đến kết quả à?

Bảo Ý đan hai tay vào nhau:

– Có chứ. Nhưng kết quả sao cũng được, miễn đừng bắt con lấy chồng. Mẹ ơi! Con chưa muốn từ bỏ tuổi trẻ của mình, cũng không muốn bị ràng buộc quá sớm. Mẹ năn nỉ cha giùm con được không? Hủy bỏ hôn nhân của con đi.

Bà Bảo Nhi thở ra:

– Lời hứa là do ông nội con hứa.

– Nhưng ông nội đã mất lâu rồi, xem như lời hứa không còn tác dụng.

– Nếu được như thế thì cha mẹ đâu cần phải băn khoăn, và con đâu cần phải phản đối.

– Mẹ …

– Ông Triệu Chấn là bạn thâm giao với ông nội con. Hai người hứa với nhau lúc con mới ra đòi. Theo thời gian ông nội con ra đi trước. Bây giờ thêm sức khoẻ của ông Triệu Chấn không được tốt nên ông mới đốc thúc. Ông muốn nhìn thấy con và cháu nội của ông có một đám cưới, đó là niềm vui cuối đời của ông. Cha mẹ và hai bác Triệu Sơn không muốn làm ông buồn, nên không thể lên tiếng.

Bảo ý hỏi:

– Cháu nội của ông ấy không phản đối sao mẹ?

– Mẹ nghĩ chắc là không. Mấy ngày nay ông không được khoẻ cứ gọi cha con sang bên ấy. Mẹ đang lo, ông không thể nhìn thấy con và cháu nội của ông, nói chi đến đám cưới.

– Ông yếu lắm hả mẹ?

– Ừ. Thêm thằng cháu đi công tác xa, không có ở nhà.

Những gì liên quan đến tình cảm con người là Bảo Ý xúc động ngay. Cô quên đi những ý kiến mạnh mẽ vừa rồi của mình.

– Mẹ! Con đến thăm ông có được không?

Bà bảo Nhi nhìn con gái:

– Con muốn đi thật à?

– Vâng. Không phải mẹ mới nói ông rất muốn gặp con sao? Con hy vọng khi gặp con rồi, ông sẽ khoẻ lại và sống lâu trăm tuổi.

Bà Bảo Nhi nghi ngờ:

– Con chẳng có dự định gì khác đó chứ?

– Mẹ nghĩ con có dự định gì đây? Chẳng lẽ con lại đi làm hại một người giống như ông của con. Là con thật lòng đó mẹ.

Bà Bảo Nhi có vẻ buồn:

– Mẹ tin con gái của mẹ. Tuy con ngang bướng thật, nhưng con đâu đến nổi vô lương tâm. Thôi được bây giờ con đi nghỉ đi, chiều cha mẹ cùng con sang thăm ông.

Bảo Ý lắc đầu:

– Không cần đâu. Mẹ cho con địa chỉ, sau khi tắm xong, con sẽ tự đi tìm.

– Nhưng con vừa xuống máy bay.

Bảo Ý vươn vai:

– Chuyến bay Hồng Kông – Việt Nam đâu thể làm con mệt. Mẹ đừng lo. Con quyết định rồi, đừng cản con nhé.

– Ngang bướng! – Bà Bảo Nhi mắng

– Giống mẹ mà.

– Cô mà giống tôi, giống cha cô thì có.

– Hì … hì … Con giống cả hai.

Bảo Ý ôm hôn mẹ:

– Con đi tắm dây.

Cô chưa kịp quay lưng thì có tiếng chuông điện thoại.

– Để con cho!

Bảo ý cười bí mật rồi nhanh tay nhấc ống nghe:

– Alô.

– Mày phải không Bảo Ý?

– Ơ …

– Không nhận ra tao à?

Người ở đầu dây bên kia tự giới thiệu:

– Hà Phúc đây.

– Ô!

Bảo Ý mừng rỡ:

– Sao mày biết tao về?

– Có một người bạn làm chung nhìn thấy mày ở sân bay. Tao sợ nhầm nên gọi qua thử.

– Thế à?

– Khoẻ không? Bốn năm rồi không gặp, chắc mày lạ lắm.

– Cũng vậy thôi, nhưng khi gặp mày mày sẽ tự nhận xét.

– Cha! Dân du học nha. Tốt nghiệp đại học ở Anh, về Việt Nam có nhiều công ty nước ngoài mời cho mà xem.

– Mày làm quá. Du học thì có gì lạ đâu.

– Ít ra cũng oai hơn bọn tao.

– Hừ!

– Nè! Có dẫn anh chàng mắt xanh, mũi đỏ nào về đây không?

– Mày thật là … họ không thèm con gái Việt nam.

– Hay con gái Việt nam chảnh quá?

– Gần như thế đó.

– Tao nghĩ chỉ có mình mày thôi, chứ con gái nào mà không để mắt đến ngoại kiều.

Bảo Ý phá lên cười:

– Còn mày? Thế nào rồi?

– Thì lúc trước thế nào, bây giờ vẫn thế ấy.

– Nghĩa là vẫn giậm chân tại chỗ à?

– Ừ.

– Còn đi đàn không?

– Nó là cuộc sống, làm sao tao bỏ được.

– nghe giọng mày thấy thảm quá.

– Mày biết rồi đó, tao làm gì có được những cơ hội tốt như mày. Hình như cuộc đời không mấy ưu đãi tao.

Bảo Ý nạt ngang:

– Thôi mày đi, nói gì đâu không. Tao không thích đâu nha.

– Không thích thì cũng là sự thật rồi. nhưng mà mày cũng yên tâm, tao không lấy đó làm đề tài cho cuộc sống của tao.

– Biết nghĩ là tốt. Bao giờ gặp nhau được đây?

– Chiều nay đi. Tao nôn muốn biết mọi chuyện về mày.

– OK. Mày cho tao số điện thoại của mày, tao sẽ liên lạc sau.

– Ừ. 090 …

– Thế nhé!

– Ừ. Tạm biệt!

– Tạm biệt!

Bảo Ý gác điện thoại, cô phân bua với mẹ:

– Là Hà Phúc, bạn con. Mẹ còn nhớ nhỏ ấy không?

– Hà Phúc? – Bà Bảo Nhi nhíu mày – Con bé từng được con tặng cho cây đàn làm quà sinh nhật ấy à?

– Vâng.

– Sao nó biết con về mà gọi đến vậy?

– Một người bạn làm chung đã nhìn thấy con ở sân bay nói lại.

– Từ ngày con đi du học, mẹ cũng không gặp Hà Phúc. Con bé sao rồi?

– Con chưa được rõ lắm. nhưng chiều nay bọn con có hẹn nhau, rồi con sẽ kể cho mẹ nghe.

– Mới về đến mà cũng có nhiều cuộc hẹn thế nhỉ?

– Mẹ à! Người ta bốn năm rồi mới gặp lại đó. Cảm thông đi nha!

– Đừng lấy lý do này lý do nọ. Dù con không xa cách, con vẫn thế kia mà. Có bao giờ con chịu yên ổn ở nhà đâu.

– Mẹ …

Bà Bảo Nhi xua tay:

– Thôi thôi, không nên mè nheo với mẹ. Có đi đâu thì chuẩn bị đi nhanh lên kẻo sang bên nhà bác Sơn rồi không gặp cha.

– Ấy chết!

– Bảo Ý lăng xăng:

– Mẹ không nhắc thì con quên mất. Cám ơn mẹ nha.

Cô phóng nhanh lên thang lầu trước cái nhìn chào thua của mẹ.

– Ai bảo con bé lớn đâu.

Bing boong... Bing boong... Bing boong...

Cách nhấn chuông gọi cổng của Bảo Ý làm những người có mặt trong căn biệt thự Bảo Nguyên phải hết hồn. Trời ơi! Gì mà như chữa cháy thế?

Chị Ngọc – người làm trong căn biệt thự không kịp lau bàn tay đầy nước của mình vội vã chạy ra.

Cánh cổng lớn được mở, trước mặt chị là một cô gái trẻ làm chị thấy bực mình:

– Cô tìm ai?

– Chủ nhân căn biệt thự này.

– Ông chủ Triệu Sơn?

– Không, là ông Triệu Chấn.

Chị Ngọc cau mày:

– Cô quen thế nào với ông?

Bảo Ý khó chịu:

– Chỉ cần biết tôi có quen là được rồi. Sao chị hỏi nhiều thế?

– Nhưng tôi cần phải biết...

– Chị Ngọc! Chuyện gì thế?

Chị ngọc chưa dứt câu thì nghe tiếng của bà Hồng Ân. Chị quay lại:

– Thưa bà chủ...

– Ai gọi cổng vậy?

– Là một cô gái.

– Có việc gì?

– Dạ, cô ta bảo có quen với ông.

Bà Hồng Ân đi ra. Bảo Ý đổi ngay thái độ. Cô lễ phép:

– Cháu chào bác!

Bà Hồng Ân hỏi:

– Cô quen với cha chồng tôi?

– Vâng. Chắc bác là bác gái Triệu Sơn?

– Cô.......

– Dạ, cháu là con gái của ông bà Tuấn Minh.

Bà Hồng Ân mở to mắt:

– Bảo Ý!

Bảo Ý cười tươi:

– vâng. Cháu đây ạ.

– Ôi, cháu lạ quá!

Bà Hồng Ân nắm tay Bảo Ý thân thiện:

– Vào đi! Cháu về nước khi nào?

– Dạ, cháu vừa xuống máy bay, về đến nhà nghe mẹ cháu nói ông không được khoẻ nên cháu sang đây ngay.

– Tội nghiệp không.

– Bác à! Cha cháu còn ở đây chứ?

– Anh Minh vừa về là cháu đến đấy.

Bà Hồng Ân ngắm Bảo Ý:

– Cháu xinh đẹp và dễ thương hơn trong ảnh nhiều, nên bác nhận không ra.

– Bác làm cháu thấy mắc cỡ.

Bà Hồng Ân cười rồi giới thiệu với chị Ngọc khi thấy chị vẫn còn đứng đó tò mò muốn biết cô gái có vẻ ngang ngược này là ai.

– Đây là Bảo Ý, vợ sắp cưới của Triệu Phong.

Chị Ngọc cúi đầu:

– Chào mợ!

– Ôi không, chị đừng gọi như thế. Tôi nghe không quen đâu.

– Không quen thì mợ tập dần cho quen.

Bà Hồng Ân tán thành:

– Chị Ngọc nói đúng đó. Trước hay sau gì cháu cũng sẽ là dâu của dòng họ Triệu và là vợ Triệu Phong mà.

– Cháu …

– Thôi, không khó nghe lắm đâu, con dâu của ta.

Bảo Ý méo mó khuôn mặt. Trời ơi, tự nhiên mang danh nghĩa Triệu Phong. Mai mốt ra đường cứ vợ tương lai của Triệu Phong, đà này chắc tiêu quá. Biết vậy cô không một mình dẫn xác đến đây.

Bà Hồng Ân kéo Bảo Ý vào nhà. Vừa đến phòng khách, bà nói lớn:

– Ông Triệu Sơn đâu rồi, mau đón khách quý nè.

Bảo Ý thấy một người đàn ông khoảng sáu mươi đứng lên từ ghế xa lông.

– Ông biết ai đây không?

Ông Triệu Sơn nheo mắt qua làn kính:

– Bà không nói làm sao tôi biết.

– Con dâu của chúng ta.

– Sao?

– Vừa gặp con bé, tôi cũng giật mình đấy. Bảo Ý ở ngoài khác hơn trong ảnh nhiều phải không?

Ông Triệu Sơn gật đầu:

– Ừ. Bà không nói làm sao tôi nhận ra.

Ông chỉ vào ghế:

– Ngồi đi cháu!

– Vâng, hai bác để cháu tự nhiên ạ.

Bà Hồng Ân vẫn theo sát bên Bảo Ý. Cách vui vẻ chào đón của hai người làm Bảo Ý thấy ngượng ngùng thế nào ấy. Một gia đình thân thiện mà Bảo ý định từ chối đấy.

Chị Ngọc từ nhà sau mang nước lên:

– Mời mợ!

– Cám ơn chị.

Bảo Ý nói nhỏ vào tai chị Ngọc:

– Đừng để bụng chuyện lúc nãy nha chị. Tôi chỉ muốn đùa thôi.

Chị Ngọc cũng không phải là người khó chịu:

– Mợ yên tâm, tôi chẳng để bụng đâu. Cậu Phong còn quậy hơn mợ nữa là.

– Thế thì cảm ơn chị nhiều.

Chị Ngọc xin phép ra sau, phòng khách còn lại ba người. Ông Triệu Sơn hỏi:

– Cháu tốt nghiệp rồi chứ?

– Vâng ạ.

– Cháu học ngành nào? Cha cháu có nói một lần mà bác đã quên mất.

– Dạ, ngành nghiên cứu thị trường ạ.

– Đó, cháu thấy chưa. Bác không nhận mình già cũng không được.

Bảo ý cười:

– Nhưng theo cháu, bác đâu có già. Bác còn phong độ lắm. không tin, bác hỏi bác gái thử xem.

– Bác gái cháu ấy à? Với bà ấy, bác không bao giờ được như cháu nói.

– Sao ạ?

– Đầu môi của bà ấy lúc nào cũng « cái ông già lẩm cẩm này ». Cháu xem, còn hỏi làm gì.

Bà Hồng Ân liếc chồng:

– Ông già thì chịu già, tôi có nói oan đâu.

– Cháu nghe chưa Bảo ý?

Bảo Ý hòa theo câu chuyện của hai người già:

– Bác ơi! Lời nói của phụ nữ bao giờ cũng là điều ngược lại. bác không hiểu sao?

– Ý cháu là …

Ông Triệu Sơn vỗ trán:

– Ồ! Cám ơn sự nhắc nhở của cháu.

– Không có gì ạ.

Bà Hồng Ân chen vào:

– Con dâu của chúng ta vừa xinh đẹp vừa thông minh, tôi thấy mình thật hạnh phúc và lấy làm hãnh diện. Ông à! Sau này có Bảo Ý phụ giúp triệu Phong thì chúng ta yên tâm rồi.

– Ừ, lời hứa của ba vậy mà hay. Tôi tin khi gặp Bảo Ý, Triệu Phong không từ chối được.

Ngồi nghe hai người già tán dương, dù thuộc dạng lì, Bảo Ý cũng thấy ngượng chín người. Tại sao cô ở vào thế bị động như vậy chứ nhỉ?

Trước khi tìm đến đây, Bảo Ý từng suy nghĩ. Cô nhất định thừa cơ hội nói lên ý mình. Cô không chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, cô không muốn về làm dâu nhà họ Triệu. Thế nhưng trước tình cảm hai bác Triệu Sơn dành cho cô dù mới gặp cô, thì những ý nghĩ đó hình như đều tiêu tan.

Cô không thể phá tan tình cảm cũng như làm mất niềm vui hiện tại của hai người. Vì ít ra, Bảo Ý đã có chút cảm mến đối với cha mẹ « chồng » của cô. Hơ! Thật là khó nghĩ đây.

Thấy Bảo Ý im lặng, bà Hồng Ân quan tâm:

– Cháu mệt à?

Bảo Ý thay đổi nét mặt vui tươi:

– Dạ không.

– Đi cả một đoạn đường dài, về nhà không kịp nghỉ lại tới đây, cháu không mệt mỏi là lạ đó.

– Cháu không mệt thật mà. Hai bác đừng quá lo cho cháu.

Bảo Ý chủ định chuyển đổi câu chuyện:

– Bác ơi! Cháu muốn thăm ông.

– Ừ nhỉ, ông mà nhìn thấy cháu thì vui mừng lắm đây.

Ông Triệu Sơn nói với vợ:

– Hay là bà đưa con bé lên thăm ba đi. Cũng gần tới giờ cơm rồi, giữ con bé ở lại luôn.

Bà Hồng Ân đứng lên:

– Cháu theo bác.

– Vâng.

Bảo Ý xin phép ông Triệu Sơn rồi cùng đi với bà Hồng Ân. Qua một vài bậc thang ngắn là cô có thể đến được căn phòng của ông Triệu Chấn. bà Hồng Ân ra dấu cho Bảo Ý gõ cửa.

Cộc … cộc … cộc …

Bên trong là một giọng nói mệt mỏi:

– Vào đi!

Bảo ý đẩy nhẹ cửa phòng. Một bước chân thôi cô cũng có thể nhìn thấy ông Triệu Chấn đang ngồi ở chiếc ghế bố bên cạnh cửa sổ.Đôi mắt hướng ra ngoài như đang trông đợi điều gì. Mái tóc bạc trắng của ông làm Bảo Ý xốn xang. Cô gọi nhỏ:

– Ông ơi …

Ông Triệu Chấn vẫn không quay lại:

– Thằng Triệu Phong về chưa? Ta muốn gặp nó để nói một vài lời. ta sợ ta không còn đủ thời gian chờ đợi.

– Ông ơi …

Bảo Ý chạy đến bên ông Triệu Chấn:

– Sao ông lại nói thế? Ông nhất định khoẻ lại để dự đám cưới của cháu ông mà.

Ông Triệu Chấn thở dài:

– Ta biết Triệu Phong đang tránh né cuộc hôn nhân này, nên mới lần lựa mãi.

– Thế thì ông đừng ép anh ta nữa.

– Ta ép ư? Không phải, ta đang muốn tốt cho thằng cháu của ta. Con gái của vợ chồng Tuấn Minh là đứa con gái ngoan và tốt. Nó còn tìm đâu được đứa con gái như thế mà không nghe lời.

– Ông ơi! Triệu Phong không nghe ông có lẽ anh ta có lý do.

– Ta không bao giờ chấp nhận cô thư ký Khả Nhi gì đó làm cháu dâu của ta.

– Thì ra Triệu Phong đã có người yêu.

– Nếu triệu Phong muốn ta chết thì nó cứ cãi lời đi.

Ông Triệu Chấn bất ngờ ho dồn dập làm Bảo Ý hốt hoảng. Cô quay lại cầu cứu bà Hồng Ân, nhưng không thấy bà đâu. Bảo Ý đành đỡ ông Triệu Chấn lên và vuốt lưng cho ông.

– Ông ơi! Đừng giận, đừng giận mà.

Ông Triệu Chấn hỏi qua hơi thở:

– Cháu là ai vậy?

– Dạ, tên cháu là Bảo ý.

Ông Triệu Chấn lẩm nhẩm:

– Bảo ý …

– Vâng. Cháu vừa từ nước Anh về. Cháu là con gái của ông bà Tuấn Minh.

– Vậy ra …

Khuôn mặt của ông Triệu Chấn ánh lên tia vui mừng:

– Cháu là cháu dâu của ông?

Không muốn ông Triệu Chấn buồn rồi ảnh hưởng đến sức khoẻ, Bảo ý đành gật đầu:

– vâng.

– Nghe nói cháu du học ở Anh kia mà? Thế cháu về khi nào?

– Dạ sáng nay ạ.

– Cháu về luôn không đi nữa chứ?

– Vâng.

– Hay quá! Cháu dâu à! Ông có người để trò chuyện rồi. Từ nay, cháu thường xuyên đến đây thăm ông nhé.

– Dạ.

– Ông quên nữa. Khi nào Triệu Phong về, ông bảo nó làm đám cưới ngay để cháu khỏi đi qua đi lại.

Lúc này Bảo Ý ở vào tình thế buồn cười làm sao. Lời ông Triệu Chấn, cô chỉ ầm ừ cho qua. Cháu nội của ông, cô còn chưa biết mặt mũi thế nào, tướng mạo ra sao. Bảo đồng ý cưới thì cưới ư?

Nếu Triệu Phong là người đàn ông thành đạt, cuộc hôn nhân thế này anh từ chối là đúng thôi. Thời buổi ngày nay, làm gì có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Huống chi Triệu Phong đã có người yêu.

Bảo Ý nghĩ, cô không nên xuôi theo ông Triệu Chấn và ông bà Triệu Sơn. Dù cô đang có tình cảm với họ thật, nhưng cô không thể để gã Triệu Phong xem thường. Cô đến đây vì cô mến họ chứ không phải tranh thủ tình cảm của ai. Nhớ nghe triệu Phong, tôi cũng không đồng ý có cuộc hôn nhân này nên không cần thiết làm gì cả. Hãy nghĩ tốt cho tôi một chút và anh cũng mau tìm kế sách đi, để khỏi chia tay người anh yêu. Tôi là người vô can.

– Cháu dâu à! Cuộc sống của cháu lúc còn ở bên Anh tốt chứ?

Ông Triệu Chấn cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Ý.

– Dạ tốt.

– Cháu kể cho ông nghe đi.

Bảo Ý ngập ngừng:

– Nhưng ông còn đang mệt …

– ông không sao

Danh sách chương


Sách tương tự