
Sai Phi Dụ Tình
Tổng số chương: 160
(sâm hay xăm là quẻ thẻ khi đi chùa lắc lắc trong cái ống tre ra).
"Nàng là vương phi không mong muốn của hắn, nàng biết. Trong tim hắn còn có hình bóng của một nữ nhân khác, nàng cũng biết. Nhưng hắn cưới nàng là hắn sai, không phải là nàng sai, vì sao phải đợi nàng như thế? Hắn [...]
Lúc này thiên hạ chia làm ba, phía nam là Nguyệt quốc, phía tây là Lăng quốc, phía bắc là Thiên Mạc quốc, phía đông là mênh mông biển rộng.
Nguyệt quốc, bên ngoài Tĩnh Tâm am ở ngoại ô kinh thành.
Nơi tu hành, yên tĩnh không một âm thanh, vài cọng liễu rủ phất phơ, gió đến khẽ lay động nhẹ nhàng. Nóc am có khói nhang bay bay, được gió thổi về một hướng.
Trong am, sương khói lượn lờ, có thể khiến người ta quên mất thế tục.
Bạch Mạn Sương quỳ gối trước phật, nhẹ nhàng khấu vái, hai tay tiếp nhận hương khói ni cô đưa, trong miệng yên lặng thì thầm: "Phật tổ phù hộ, tiểu nữ tử hôm nay viện cầu không vì vinh hoa phú quý của chính mình, không cần trường mệnh trăm tuổi, chỉ cầu gia phụ sĩ đồ trót lọt, lúc tuổi già bình an." Đọc xong, nhẹ nhàng lay động ống sâm, một quẻ thẻ rơi xuống thảm, phía sau thiếp thân nha hoàn Hồng Ngẫu khom lưng nhặt lên, đưa cho lão ni cô bên cạnh.
Ngộ Nguyên vốn là am nội trụ trì, một bộ huyền sam phiêu dật, phong thanh tiên cốt. Bà tiếp nhận sâm, thấy viết: "Hồng trần nhiều không phải là, duyên pháp thiên nhất định, vạn bàn nhiều trói buộc, lùi một bước trời cao đất rộng."
Ngộ Nguyên hai tay tạo thành hình chữ thập, niệm một câu phật hiệu, hỏi: "Xin hỏi Bạch cô nương, viện cầu chuyện gì?"
Kỳ thật Mạn Sương vốn không tin cái gì xin sâm hỏi quẻ, chỉ là phụ thân gần đây luôn thở vắn than dài, mọi việc không thuận. Mẫu thân cực kỳ lo lắng. Mạn Sương lúc này mới tới đây xin sâm, nếu là cầu được quẻ tốt, cũng có tác dụng làm mẫu thân an tâm hết ưu phiền.
Mạn Sương nói: " Mạn Sương vốn là thay mặt gia phụ cầu tiền đồ!" Mạn Sương thanh âm trong như nước suối chảy, thanh nhã cùng tinh khiết không lời nào diễn tả.
Ngộ Nguyên mỉm cười nói: "Đây là quẻ trung thượng (tốt, khác với quẻ trung hạ là trung bình và xấu)."
Không phải quẻ tốt nhất, Mạn Sương có chút thất vọng, nói: "Xin sư thái đoán sâm."
Ngộ Nguyên nói: "Vạn pháp mọi việc đều có thiên nhất định, lệnh tôn Bạch cô nương là người hành y, cứu người vô số, tiền sinh tích duyên, tự có tạo hóa. Nhưng từ quẻ thượng xem, trước mắt, tiền đồ khó giữ, nhưng, nếu chịu lùi từng bước, kết cục sẽ tuyệt hảo "
Vạn bàn nhiều trói buộc, lùi một bước trời cao đất rộng. Lùi từng bước? (Vạn bàn: Hết thảy. Ý chỉ mọi sự đều bị trói buộc.)
Mạn Sương trong nháy mắt hiểu ra, phụ thân ở trong cung là ngự y, khó tránh khỏi làm một số tần phi hoàng tử ngứa mắt. Cung phi tranh sủng, hoàng tử đoạt quyền, này âm mưu quỷ kế, Mạn Sương cũng có nghe thấy. Phụ thân thân là ngự y, đặt mình trong sự quyền lợi tranh đoạt là bất đắc dĩ. Cha trời sinh tính cương trực, khó tránh khỏi bị người lợi dụng, bị người hãm hại. Mạn Sương cùng mẫu thân cũng từng nhiều lần khuyên qua phụ thân, mong ông sớm từ quan về quê, nhưng ông không đáp ứng
Hôm nay xem ra, lùi từng bước, đó là từ quan về quê rồi. Có lẽ chỉ có như thế, mới có thể giữ được bình an. Lần này sau khi trở về, nàng liền cùng mẫu thân mượn quẻ thẻ này khuyên nhủ phụ thân.
Ngộ Nguyên nhìn Mạn Sương trầm tĩnh dịu dàng như ngọc, chợt trầm giọng nói: "Bạch cô nương vì sao lại không hỏi chuyện nhân duyên?"
Mạn Sương khẽ cười nhạt, tâm tình có chút xao động, rõ ràng nói: "Không dối gạt sư thái, Mạn Sương vốn là loại người bạc mệnh, tuy là người kiếp này nhưng còn duyên phận cũ, tánh mạng còn không dám giữ, sao dám hy vọng xa vời nhân duyên."
Ngộ Nguyên rất là kinh ngạc, quen biết đã lâu, mà không biết Mạn Sương có chuyện này, nói: "Bần ni mặc dù không biết xem tướng, nhưng xem mặt Bạch cô nương, là người có phúc, sao lại nói là người bạc mệnh. Cô nương không bằng cầu một thẻ nhân duyên đi."
Mạn Sương cười yếu ớt, con ngươi đen trắng rõ ràng (như này là mắt đẹp): "Cũng được, nếu như thế, ta nhân tiện cầu một lần nhân duyên." Nói xong, cầm lấy ống sâm, nhẹ nhàng lay động, chỉ chốc lát, rơi ra một quẻ sâm, nhặt lên, đưa tới tay Ngộ Nguyên.
Ngộ Nguyên tiếp nhận, nhẹ giọng thì thầm: "Dương liễu thanh thanh nước sông bình, nghe thấy đám giang thượng ca hát tiếng xé gió. Phía đông mặt trời mọc phía tây vũ, nói vốn là vô tình đã có tình."
Mạn Sương nghe thơ, chế giễu hình như quẻ không tốt, nhăn mày mi nói: "Sư thái, sâm này giải thích thế nào?"
Ngộ Nguyên thở dài nói: "Quẻ này cũng không tính là quẻ tốt nhất, nhưng từ quẻ nói, nhân duyên cô nương tự nhiên có một phen khúc chiết( ko bằng phẳng, thuận lợi), bất quá, khổ trước sướng sau, kết quả vẫn là tốt, ngươi nên ghi nhớ câu cuối này, nói vốn là vô tình đã có tình."
Nói vốn là vô tình đã có tình?
Mạn Sương lắc đầu, vẫn không đem câu đấy ghi tạc trong lòng, bởi vì nàng vốn không tin. Huống chi nàng vốn không hy vọng xa vời là nhân duyên mĩ mãn, chỉ cầu có một người bầu bạn, ngao du sơn thủy là đủ. Làm một người bạc mệnh, nàng đã sớm dự liệu mọi điều.
"Bạch cô nương, nguyên lai ngươi ở chỗ này!" Tiểu ni cô trong am tên Thanh Trần thở hồng hộc đứng ở trước cánh cửa, vui mừng mà nói.
Ngộ Nguyên sẵng giọng: "Sao lại lỗ mãng thế!"
Mạn Sương lãnh đạm cười nói: "Thanh Trần, tìm ta có chuyện gì hả?" Mạn Sương cùng Ngộ Nguyên biết nhau đã lâu, khi nhàn rỗi đều ở lại trong am mấy ngày, biết hết ni cô trong am. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
"Bạch cô nương, ngươi cũng cầu nhân duyên sâm?" Thanh Trần chứng kiến Mạn Sương xin sâm, cực kỳ kinh dị.
Ngộ Nguyên sư phụ thường nói Bạch cô nương cực có tuệ căn, cố ý muốn độ nàng vào Phật, Bạch cô nương cũng không quá tin Phật, cự tuyệt vào Phật môn, càng lại chưa bao giờ từng xin sâm hỏi quẻ. Không nghĩ hôm nay nhưng lại ở đây xin sâm, hay là nhân duyên sâm.
Mạn Sương cười yếu ớt, một đôi mắt rõ ràng trắng đen tại dưới ánh nắng chiều, đẹp như thủy tinh. Mạn Sương tuy không có sắc đẹp tuyệt mĩ, nhưng nụ cười lạnh nhạt cùng dịu dàng, khiến nàng nhìn qua giống như một khối ngọc bích, lả lướt mà tĩnh dật, mỗi lần đều làm Thanh Trần mất hồn.
Thanh Trần đột nhiên nói một tiếng bi ai: "Ôi trí nhớ của ta, có chuyện cần nói lại quên mất, trách không được Bạch cô nương cầu nhân duyên sâm, ngoài cửa có một vị công tử muốn gặp ngươi, nói là hết sức ngưỡng mộ Bạch cô nương, muốn gặp ngươi trực tiếp!"
Mạn Sương có chút kinh dị, sao lại có người đến am tìm nàng? Lại còn ngưỡng mộ nàng?
"Hắn có nói là người phương nào?"
"Nói, hắn tên Bách Lý Hàn!" Ni cô Thanh Trần nói.
Bách Lý Hàn! Mạn Sương lẩm nhẩm tên này.
Một đêm kinh thiên động phác của mấy năm trước như thủy triều dâng lên trong lòng
Đúng là hắn sao? Mạn Sương bất giác sờ sờ trên cổ tay một vết sẹo hình mặt trăng, đó là hắn lưu lại thay cho ký hiệu (???).
Khi đó, Mạn Sương nữ phẫn nam trang (nữ giả nam) từng cứu hắn một mạng, không có lưu danh, cũng không bại lộ thân phận nữ nhi của mình, Mạn Sương bình tĩnh,hắn chưa bao giờ gặp qua nàng, đương nhiên cũng sẽ không biết nàng.
Hắn như thế nào muốn gặp nàng? Mạn Sương băn khoăn khó giải, chẳng lẽ do ngưỡng mộ mà cầu kiến nàng?
Mạn Sương tự nhận chính mình không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thế gia đệ tử trong kinh hàng năm bình chọn Đại mỹ nhân (rảnh ghê), đều không có tên nàng.
Hắn vì sao thấy nàng? Chẳng lẽ, hắn biết được bảy năm trước, vốn là nàng cứu hắn?
Không có khả năng, sự kiện đấy, Mạn Sương chưa bao giờ cùng người khác nói qua, nhân tiện ngay cả nha hoàn Hồng Ngẫu của nàng cũng không biết thiếu niên nàng cứu đó là Bách Lý Hàn.
Một tiếng trống truyền đến, Mạn Sương bừng tỉnh, nàng không thể gặp hắn.
Nàng cùng hắn, đó là vân cùng thủy, không có bất cứ sự liên quan nào.
Mạn Sương trái tim đã quyết, liền đối với Thanh Trần nói: "Ngươi đi từ chối vị công tử đó đi!"
Nói xong, cùng Ngộ Nguyên, mang theo Hồng Ngẫu đến sương phòng thu thập quần áo, sau đó, cùng Hồng Ngẫu từ đi ra cửa sau Tĩnh Tâm Am lên xe ngựa rời đi.
Chỉ là nàng không biết, vì lúc này nàng không chịu gặp, đã tạo ra những sự kiện kinh thiên động địa.
Danh sách chương
- Chương 1 Nhân duyên sâm
- Chương 2 Sai giá
- Chương 3 Động phòng tạo khí
- Chương 4 Hàn độc khổ
- Chương 5 Nhớ lại
- Chương 6 Nhớ lại (tt)
- Chương 7 Trong sạch bị hoài nghi
- Chương 8 Tiếng tiêu nuốt
- Chương 9 Phạt quỳ
- Chương 10 Tiểu ma vương
- Chương 11 Trong sạch
- Chương 12 Diệu thủ nhân tâm
- Chương 13 Đẹp đẽ
- Chương 14 Ám sát hay là đùa bỡn
- Chương 15 Hình người ám khí
- Chương 16 Đem mạch
- Chương 17 Đả thương ly biệt
- Chương 18 Lại sai lầm rồi
- Chương 19 Không còn quan hệ
- Chương 20 Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫn
- Chương 21 Vô pháp vô thiên
- Chương 22 Đoạn Kinh Ngân
- Chương 23 Tiến cung
- Chương 24 Ám sóng lớn
- Chương 25 Khóc lóc
- Chương 26 Hoài nghi
- Chương 27 Dây dưa
- Chương 28 Cường hôn
- Chương 29 Tức giận
- Chương 30 Cướp đoạt
- Chương 31 Mi Vũ
- Chương 32 Đúng là nàng
- Chương 33 Nghe đàn
- Chương 34 Bát nước hắt đi
- Chương 35 Xích Phượng
- Chương 36 Thoát hiểm
- Chương 37 Dịu dàng trong chớp mắt
- Chương 38 Tương kính như tân
- Chương 39 Hắn yếu ớt
- Chương 40 Cảnh đẹp ngày lành
- Chương 41 Vũ nữ
- Chương 42 Ý trung nhân
- Chương 43 Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắt
- Chương 44 Chẳng lẽ không thành thân
- Chương 45 Khắc khẩu
- Chương 46 Quỷ diện
- Chương 47 Cực hình
- Chương 48 Trên vách núi
- Chương 49 Trò đùa tàn nhẫn
- Chương 50 Động tức tự hữu tình
- Chương 51 Cầu tha y kiểm
- Chương 52 Hắn quỳ xuống
- Chương 53 Một đóa hoa đào
- Chương 54 Bảo vệ nàng
- Chương 55 Hắn muốn nạp trắc phi
- Chương 56 Hắn muốn nạp trắc phi (2)
- Chương 57 Sư huynh gửi thư
- Chương 58 Dâng trà
- Chương 59 Động phòng sai (1)
- Chương 60 Động phòng sai (2)
- Chương 61 Sai lầm nối tiếp sai lầm
- Chương 62 Yến hội (1)
- Chương 63 Yến hội (2)
- Chương 64 Mộ Tịch Tịch khiêu chiến
- Chương 65 Vẽ tranh
- Chương 66 Địch ý
- Chương 67 Âm mưu
- Chương 68 Dược
- Chương 69 Độc dược (1)
- Chương 70 Độc dược (2)
- Chương 71 Sự đau đớn của hàn độc
- Chương 72 Cần hắn
- Chương 73 Giao phong
- Chương 74 Si mê cuồng nhiệt
- Chương 75 Sát cục
- Chương 76 Sư huynh thật là tốt
- Chương 77 Thân phận của sư huynh
- Chương 78 Sư huynh động phòng
- Chương 79 Bóng đêm rất mê người
- Chương 80 Vô sắc
- Chương 81 Hắn cũng chẳng khá hơn nàng
- Chương 82 Bị thương
- Chương 83 Xin người ra đi
- Chương 84 Hàn đến
- Chương 85 Quyết đấu
- Chương 86 Kinh diễm
- Chương 87 Khinh bạc
- Chương 88 Phò mã
- Chương 89 Nụ hôn điên cuồng
- Chương 90 Lạnh lùng tàn nhẫn
- Chương 91 Đau đớn cùng đả thương
- Chương 92 Coi hắn như cháu
- Chương 93 Tình thâm nhược tư
- Chương 94 Vì ngươi mà chết
- Chương 95 Dã nhân
- Chương 96 Một cái ôm
- Chương 97 Nói mơ
- Chương 98 Hàn đich kỹ lưỡng
- Chương 99 Hắn đau lòng
- Chương 100 Dã nhân đích kích tình
- Chương 101 Huyết Sắc hồi ức
- Chương 102 Đối mặt hắn thế nào
- Chương 103 Một kiếm thử tình
- Chương 104 Nhát kiếm trí mạng
- Chương 105 Ghen
- Chương 106 Giải hàn độc
- Chương 107 Bị bắt
- Chương 108 Vũ mị
- Chương 109 Ngữ ra kinh người
- Chương 110 Dã tính hành hạ
- Chương 111 Mưu Kế
- Chương 112 Nàng là nữ tử
- Chương 113 Vẻ đẹp dã tính
- Chương 114 Nữ trang
- Chương 115 Ép buộc và phản kháng
- Chương 116 Tranh Ngựa
- Chương 117 Tương thị nhất tiêu
- Chương 118 Yêu nàng sao?
- Chương 119 Cuộc chiến của nữ nhân
- Chương 120 Hãm hại
- Chương 121 Phá âm mưu
- Chương 122 Tư niệm quá sâu
- Chương 123 Hắc y tóc bạc
- Chương 124 Đại chiến Hàn vs Mộ Dã
- Chương 125 Lạnh lùng đợi nàng
- Chương 126 Thiện biến như hắn
- Chương 127 Tình phi đắc dĩ
- Chương 128 Long phấn tường
- Chương 129 Ép gả
- Chương 130 Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay
- Chương 131 Đêm động phòng
- Chương 132 Trọng yếu chính là gặp mặt
- Chương 133 Một loại duyên pháp
- Chương 134 Đánh cuộc
- Chương 135 Mê Hồn đan
- Chương 136 Bách Lý Băng
- Chương 137 Quan chiến
- Chương 138 Chỉ xích thiên nhai
- Chương 139 Biểu lộ
- Chương 140 Liễm diễm phong tình
- Chương 141 Tranh mỹ
- Chương 142 Tình chàng ý thiếp
- Chương 143 Hưu thư
- Chương 144 Bán mình Túy hoa lâu
- Chương 145 Hàn nổi giận
- Chương 146 Vứt bỏ tình độc
- Chương 147 Triền miên
- Chương 148 Tiếp tục triền miên
- Chương 149 Bách Lý Tuyết
- Chương 150 Gặp lại không vui
- Chương 151 Một tấm lòng trong sáng
- Chương 152 Gả
- Chương 153 Quần nam loạn vũ
- Chương 154 Gặp nhau như mộng
- Chương 155 Không buông tay – cuối
- Chương 156 Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng đế (Thượng)
- Chương 157 Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng đế (Hạ)
- Chương 158 Phiên ngoại hạnh phúc: Hy Chiếu và Hà Úy
- Chương 159 Phiên ngoại hạnh phúc: Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)
- Chương 160 Phiên Ngoại Hạnh Phúc: Hoàng Hậu Là Quan Trọng Nhất (Hạ)