
Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Tổng số chương: 166
"Khúc nhạc này của Phụng Quân, không biết điện hạ thấy thế nào?"
Cung điện vàng son lộng lẫy, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm tơ tằm thêu những đường vân uốn lượn, phủ lên gương mặt dịu dàng của thiếu niên trong thủy tạ.
Thiếu niên mặc trường bào nhạt màu hình hạc, ngồi trước án thư, làn da trắng tựa sứ, lông mày đẹp như tranh, sợi mi dày bao bọc một đôi mắt đen sáng ngời, nhẹ nhàng rũ xuống tạo thành hai mảnh trăng lưỡi liềm trên sống mũi cao thẳng. Mái tóc đen mượt một nửa được buộc lại bằng ngọc đới, một nửa phủ lên bộ áo gấm mềm mại, xõa từ cổ xuống thắt lưng.
Tư thế ưu nhã, dung mạo vô song.
Bên ngoài thủy tạ vang lên tiếng nói cười giòn giã, nhưng người nọ dường như không để ý, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển thư tịch trên tay.
"Điện hạ."
Mưu sĩ Công Tôn Dương và Phạm Chu lần lượt bước vào thủy tạ.
Công Tôn Dương cười nói: "Hôm nay là tiệc Lưu Thương, danh sĩ các nước đều muốn tranh nhau khoe tài, điện hạ không muốn đi xem một chút sao?"
Người ngồi sau bức rèm là Thái tử Giang quốc, người từng chiêu mộ vô số môn khách, tiếng tăm vang vọng thiên hạ, đồng thời cũng là một trong "Tứ công tử" nổi tiếng vùng Giang Nam.
Chuyến này y nhận lời mời của Trần quốc chủ đến tham dự tiệc Lưu Thương mỗi năm tổ chức một lần.
Đây là sự kiện lớn của sáu nước Giang Nam, người tham dự đều là thương nhân và quý tộc. Mục đích chính là so tài đấu nghệ, đồng thời kết nối tình hữu nghị giữa các nước, tạo điều kiện để sáu nước cùng đoàn kết, chống lại Tùy quốc ngày một lớn mạnh ở phương Bắc.
Giang Uẩn không có hứng thú với nhóm người tài năng nổi bật này nên y nhẹ nhàng lắc đầu.
Công Tôn Dương và Phạm Chu thầm nghĩ thật đáng tiếc.
Tứ công tử lần lượt là Thế tử Vệ quốc Vệ Quân với vẻ ngoài nổi bật; Thế tử Lạc quốc Lạc Phụng Quân có tài năng âm nhạc xuất chúng; công tử Trần quốc Trần Kỳ giỏi thơ từ ca phú; cuối cùng là Thái tử Giang quốc Giang Uẩn với phẩm đức hơn người.
Sáu nước Giang Nam, năm nước còn lại đều là các nước phụ thuộc Giang quốc.
Tứ công tử được danh sĩ các nước đề cử, tuy không phân cấp bậc, nhưng so với ba vị công tử nổi tiếng với dung mạo xinh đẹp, tài năng âm nhạc và văn chương hơn người thì hai chữ "phẩm đức" của Thái tử Giang quốc ít nhiều gì cũng có cảm giác hơi mờ mịt. Dường như ngoại trừ phẩm đức ra, y chẳng có tài cán gì cả.
Là một mưu sĩ trung thành, Tôn Công Dương cảm thấy bất bình thay cho điện hạ nhà mình.
Bởi vì ông biết rõ, trừ phẩm đức cao cả mà nhiều người biết đến, điện hạ còn tài sắc vẹn toàn, giỏi thơ từ ca phú, thậm chí là tài năng âm nhạc cũng không thua kém gì ba vị công tử còn lại.
Chỉ là điện hạ xưa nay sống khiêm nhường, mà người khác lại thích phô trương khoác lác, trước giờ chưa từng để lộ tài năng trong mấy dịp quan trọng như tiệc Lưu Thương, nên mới bị gán cho hai chữ phẩm đức không rõ ý tứ này.
Thậm chí còn có vài kẻ buôn chuyện không rõ sự tình, nói xấu sau lưng điện hạ, bảo rằng danh xưng này chẳng qua là danh sĩ các nước ngại trở mặt với Giang quốc, nên mới miễn cưỡng khen cho có lệ. Trong số Tứ công tử, người tài sắc vẹn toàn, thông thạo nhạc văn chỉ có thể kể đến ba vị còn lại.
Nhất là vị nhạc công tử Lạc Phụng Quân và văn công tử Trần Kỳ, nếu bảo rằng họ may mắn được trời cao phú cho vẻ ngoài nổi bật, vậy thì tài năng âm nhạc xuất chúng và văn chương trôi chảy phải tốn nhiều thời gian mới trau dồi được. Mất đến mười năm thậm chí là vài chục năm khổ cực luyện tập, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào mỗi danh xưng.
So sánh một hồi, hai chữ phẩm đức của Thái tử điện hạ khác gì được thêm vào cho có!
"Đứng đầu cuộc thi nhạc, Thế tử Lạc quốc Lạc Phụng Quân."
Cùng với âm thanh đọc tên, bên ngoài thủy tạ vang lên từng đợt hoan hô.
Tiệc Lưu Thương dựa vào lục nghệ* của quân tử, đề ra tổng cộng sáu cuộc thi, Lạc Phụng Quân có thể đứng đầu cuộc thi nhạc, cũng không có gì bất ngờ.
*Lục nghệ: bao gồm Lễ (lễ nghĩa), Nhạc (âm nhạc), Xạ (bắn cung), Ngự (cưỡi ngựa) Thư (thư pháp) và Số (Toán học).
Chỉ là Lạc Phụng Quân xưa nay lạnh lùng cao ngạo, lại là Thế tử Lạc quốc giàu có, ngày thường đám công tử quý tộc muốn nghe hắn đàn một khúc còn khó hơn lên trời, nên dù biết trước kết quả, mọi người vẫn không kiềm được kích động.
Chỉ có mình Công Tôn Dương lẩm bẩm vài câu với Phạm Chu: "Khúc "Ngô Đồng Dẫn" này, ta thấy điện hạ nhà mình đàn còn hay hơn."
Trên đài ngọc, Lạc Phụng Quân khoác bạch y, ngạo nghễ ôm đàn đứng dậy, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn xung quanh. Ngoài tài năng âm nhạc ra thì ngoại hình của hắn cũng rất nổi bật. Đối với hắn, việc được mọi người chú ý và dõi theo cũng bình thường như cơm bữa, hắn không để tâm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đám người đó một cái. Ánh mắt hắn rơi vào bóng người sau bức rèm trong thủy tạ, cười hỏi: "Khúc nhạc này của Phụng Quân, không biết điện hạ thấy thế nào?"
Các vị quan bình phẩm trong tiệc Lưu Thương phần lớn đều do danh sĩ các nước hội tụ lại, Giang Uẩn là Thái tử nước chủ, còn là một trong Tứ công tử cùng với Lạc Phụng Quân, theo lý không nằm trong danh sách quan bình phẩm. Lạc Phụng Quân bỗng dưng hỏi một câu như vậy, lập tức dẫn mọi ánh mắt về phía Giang Uẩn.
Rèm tơ phủ thấp, mọi người chỉ thấy một bóng dáng mờ mờ ảo ảo.
Công Tôn Dương tính tình vốn nóng nảy bỗng cau mày, điện hạ là Thái tử một nước, thân phận cao quý, một tên công tử nhỏ nhoi của nước phụ thuộc lại dám mạo phạm điện hạ như vậy, quả thật quá mức vô lễ.
Người thứ hai cau mày là Giang Uẩn.
Y đã cố tình tránh né để khỏi dính dáng đến những cuộc tranh đấu vô vị này, nhưng không ngờ vẫn bị người khác kéo vào.
Vị Lạc Phụng Quân này vốn đã có tiếng ở vùng Giang Nam, là một trữ quân phẩm chất cao quý, y không thể làm lơ người ta được.
Công Tôn Dương đang định quở trách, lại bị Giang Uẩn giơ tay ngăn lại.
Giang Uẩn buông thư tịch, cách một bức rèm khiêm tốn đáp: "Khúc này của Lạc Thế tử, khiến đầu óc cô* thư giãn, như thể lạc vào cõi tiên, quả thật xứng danh với hai chữ tuyệt khúc."
*Cô: Khiêm xưng của Thái tử.
Giang Uẩn tinh thông nhạc lý, vừa nãy lúc Lạc Phụng Quân gảy đàn, y đương nhiên nghe được toàn bộ khúc "Ngô Đồng Dẫn". Từ góc độ chuyên môn mà nói, tài nghệ của Lạc Phụng Quân quả thật không có gì để bắt bẻ, thậm chí còn vượt qua xa những nhạc gia nổi tiếng khi xưa.
Có thể nhận được lời khen như vậy từ Thái tử nước chủ thì còn gì tốt bằng.
Mọi người lập tức khen ngợi một phen, chúc mừng Lạc Phụng Quân, thậm chí có người còn đề nghị ghi chép việc hôm nay thành một bài văn xuôi.
Nào ngờ Lạc Phụng Quân không hề dao động, trái lại ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bóng dáng sau bức rèm tơ tằm trong thủy tạ, nói: "Nghe danh điện hạ cũng tinh thông âm luật, còn là cao thủ âm nhạc, mười một tuổi đã nổi danh khắp Giang đô nhờ gảy một khúc "Phượng Cầu Hoàng", nhân dịp hôm nay, liệu điện hạ có thể hạ mình thi đấu một lần với Phụng Quân không?"
Lời vừa dứt, mọi người lập tức ồn ào.
Thứ nhất, Giang Uẩn là Thái tử nước chủ, Lạc Phụng Quân liên tiếp gây hấn, đây là bất kính với bề trên.
Thứ hai, từ trước đến nay, Giang Uẩn giống như người vô hình mỗi khi tham gia tiệc Lưu Thương, bởi vì thân thể y ốm yếu, thích yên tĩnh, lại "không có tài năng đặc biệt gì", vị điện hạ này hầu như đều ở trong thủy tạ được treo sẵn rèm chắn, chưa từng tham gia bất cứ hoạt động thi đấu nào, cũng rất hiếm khi lộ mặt.
Nghe nói ngay cả khách khứa tại nơi đây, người thấy được dung mạo thật sự của Thái tử cũng chẳng được mấy ai.
Bởi vì chuyện này, thậm chí còn có lời đồn, Thái tử bởi vì vẻ ngoài xấu xí nên không dám gặp người khác, chỉ có thể dựa vào mỹ danh phẩm đức mà chắp vá chút thể diện.
Đối với vị Thái tử xưa nay chưa từng bộc lộ tài năng của mình ở tiệc Lưu Thương, mọi người đều ôm tâm trạng đoán non đoán già.
Có người nói vị Thái tử này không tranh với đời, hành sự khiêm tốn, không muốn giành nổi bật với các nước phụ thuộc. Cũng có người đồn bởi vì y tư chất tầm thường, vốn dĩ không có tài nghệ gì đặc biệt, sợ thi đấu thua sẽ bị các nước phụ thuộc áp đảo, chỉ đành trực tiếp "giấu tài" giữ lại chút thể diện cho nước chủ.
Còn về việc năm mười một tuổi y đàn một khúc "Phượng Cầu Hoàng" nổi danh thiên hạ, rất có thể là vì tạo dựng danh tiếng nên nhờ người đàn giúp! Người sáng tác khúc "Phượng Cầu Hoàng" là Đoàn hầu của Tề quốc, một thiên tài âm nhạc ngàn năm khó gặp. Khúc "Phượng Cầu Hoàng" vừa ra đời đã dẫn đến vô số nhạc gia mô phỏng theo. Nhưng nhiều năm trôi qua, không một ai có thể hoàn hảo thể hiện được tinh hoa trong đó. Người duy nhất thể hiện được vài phần tương tự là con trai của Đoàn hầu - công tử Tề quốc Tề Tử Kỳ. Một đứa nhỏ chỉ mới mười một tuổi, sao có thể đàn được khúc "Phượng Cầu Hoàng" với độ khó cao như vậy?
Chính vì Lạc Phụng Quân là một thiên tài âm nhạc, âm nhạc mới có thể được mọi người biết đến, mà lúc này hắn lại khiêu chiến với Giang Uẩn có tài nghệ tầm thường, chẳng phải là muốn làm y mất hết mặt mũi hay sao?
Các vị đại thần Lạc quốc đi cùng cũng bị dọa một phen, vội bước lên ngăn cản.
Nhưng Lạc Phụng Quân tỏ vẻ ý đã quyết, căn bản không dao động, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía Giang Uẩn.
Công Tôn Dương không nhịn được tức giận: "Lạc Thế tử, ngài có biết bản thân đang làm gì không?"
Lạc Phụng Quân từ tốn đáp: "Đương nhiên biết, Phụng Quân ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, vốn muốn tìm cơ hội để so tài một phen, Phụng Quân biết bản thân mình thấp hèn, không có tư cách mở lời khiêu chiến. Có điều, tiệc Lưu Thương vốn là yến tiệc của sáu nước Giang Nam, ban đầu đã quy định không phân địa vị cao thấp, chỉ so tài đấu nghệ. Điện hạ không muốn hạ mình thi đấu, trừ khi là xem thường Phụng Quân, cảm thấy Phụng Quân không xứng gảy đàn cùng điện hạ? Hay là, điện hạ cảm thấy những nước phụ thuộc như chúng ta, không xứng so tài với nước chủ?"
Ngay cả người có tính cách trầm ổn như Phạm Chu cũng lộ ra mấy phần không vui.
Thầm nhủ, hay cho một tên Lạc Phụng Quân nhanh mồm dẻo miệng, vậy mà dám mượn tiệc Lưu Thương để gây hấn với điện hạ. Bề ngoài, tiệc Lưu Thương là yến tiệc tụ tập của sáu nước, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, ý nghĩa đằng sau là duy trì quan hệ đồng minh giữa các nước. Điện hạ thân là Thái tử nước chủ, nếu từ chối yêu cầu của Lạc Phụng Quân trước mặt nhiều người như vậy, điều này giống như coi thường các nước phụ thuộc, quả thật gây bất lợi cho quan hệ sáu nước.
Mà Tùy quốc hiện nay như hổ đói rình mồi, sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào.
Lời của Lạc Phụng Quân làm không ít người dấy lên nỗi lo âu, chưa kể vài kẻ hóng chuyện bên cạnh, từ lâu đã tò mò về vị Thái tử Giang quốc thần bí này, bọn họ cũng muốn mượn tay Lạc Phụng Quân vén lên lớp màn bí ẩn đằng sau y, xem xem vị Thái tử đó rốt cuộc xấu đến cỡ nào, tài nghệ kém cỏi ra sao. Đám người không hẹn mà cùng đứng xem kịch, thậm chí còn hiện lên chút chờ mong.
Suy cho cùng người ra mặt là Lạc Phụng Quân, cho dù thật sự đắc tội với Giang quốc thì Giang quốc cũng không thể giáng tội xuống người họ được.
Im lặng hồi lâu, mãi đến khi Công Tôn Dương và Phạm Chu cảm thấy phải sứt đầu mẻ trán một phen thì phía sau bức rèm lại vang lên một giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi vào dòng nước.
"Vốn không phải như lời Lạc công tử nói."
"Là tài nghệ cô kém cỏi, ngũ âm không bằng người, từ lâu đã không còn gảy đàn nữa."
"Cô nhận thua."
Sắc mặt Công Tôn Dương và Phạm Chu đồng thời thay đổi.
Đình lớn chật kín người, trước mặt nhiều nước phụ thuộc như vậy, điện hạ lại trực tiếp nhận thua với một tên công tử, còn ra thể thống gì nữa!
Các nước khác ai nấy đều bày ra vẻ mặt khác nhau.
Không ngờ vị Thái tử Giang quốc này lại giống hệt như lời đồn, tư chất tầm thường, lục nghệ không thông. Ngay cả công tử Vệ quốc Vệ Quân với vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng, chẳng những có thể viết được một bức thư pháp điêu luyện, mà còn là một tay họa sĩ đáng gờm nữa kìa!
Xem ra lời đồn về dung mạo xấu xí, chắc là cũng không sai vào đâu được.
Danh sách chương
- Chương 1 Tư Thế Ưu Nhã, Dung Mạo Vô Song
- Chương 2 Thái Tử Giang Quốc Thật Biết Cậy Thế Bắt Nạt Người
- Chương 3 Vẫn Chưa Tìm Thấy Thái Tử Giang Quốc
- Chương 4 Thái Tử Giang Quốc Rơi Xuống Vách Đá, Thân Vong
- Chương 5 Trở Thành Tiểu Thiếp Làm Ấm Giường Cho Cô
- Chương 6 Quý Thiếp Là Cao Nhất
- Chương 7 Không Ngoan Ngoãn Dùng Bữa Thì Phải Chịu Phạt
- Chương 8 Cho Cô Biết Tên Ngươi Được Không?
- Chương 9 Sao Điện Hạ Còn Mang Theo Một Người Nữa?
- Chương 10 Có Phải Ngươi Có Tình Lang Khác Bên Ngoài Không?
- Chương 11 Nghe Không Lọt Tai Ba Tiếng Giang Dung Dữ
- Chương 12 Không Nhìn Ra Cô Đang Đợi Ngươi Ngủ Cùng Sao?
- Chương 13 Không Ai Biết Rõ Số Đo Của Y Hơn Cô
- Chương 14 Ngươi Dám Giết Ta Sao?
- Chương 15 Chúc Mừng Quốc Chủ Lập Được Đại Công
- Chương 16 Như Vậy Được Không?
- Chương 17 Giang Dung Dữ Vẫn Còn Sống?
- Chương 18 Kiêu Căng Ngang Ngược, Coi Trời Bằng Vung
- Chương 19 Vậy Tại Sao Lại Ghét Bỏ Đồ Của Cô?
- Chương 20 Sao Đang Yên Đang Lành Lại Giận Dỗi Rồi?
- Chương 21 Ngươi Biết Làm Ngoại Thất Như Thế Nào Sao?
- Chương 22 Bát Tự, Sinh Thần Bát Tự Của Ngươi
- Chương 23 Cô Và Quý Thiếp Tương Lai Của Cô
- Chương 24 Khóe Miệng Ngươi Dính Bánh
- Chương 25 Y Có Thể Sinh Con Cho Ngươi Sao?
- Chương 26 Vậy Ngươi Đút Cô Ăn
- Chương 27 Giang Uẩn Xoay Người Ôm Lấy Cổ Hắn
- Chương 28 Sinh Con Cho Cô Khó Xử Đến Vậy À?
- Chương 29 Không Cho Ngươi Ngủ
- Chương 30 Người Vệ Quốc, Sở Ngôn
- Chương 31 Y Chỉ Nghịch Ngợm Thôi
- Chương 32 Ngươi Có Phục Không?
- Chương 33 Ai Sỉ Nhục Ngươi?
- Chương 34 Hình Như Y Bị Bệnh
- Chương 35 Ngươi Sẽ Đích Thân Thẩm Vấn Ta Sao?
- Chương 36 Tặng Ngươi
- Chương 37 Sang Năm Cũng Có Thể Tặng Cho Người Khác
- Chương 38 Biết Sai Chưa
- Chương 39 Xấu Muốn Chết
- Chương 40 Cô Vì Ngươi Mà Trộm Trứng, Còn Bị Thương
- Chương 41 Biết Ngươi Cô Đơn Khó Ngủ, Nhất Định Là Đang Nhớ Cô
- Chương 42 Ai Tới?
- Chương 43 Câu Trả Lời Này Điện Hạ Có Hài Lòng Không?
- Chương 44 Tiểu Thiếp Nhà Cô Nũng Nịu Lắm
- Chương 45 Ta Có Thể Đi Cùng Ngươi
- Chương 46 Giang Uẩn Ngước Mắt, Lặng Lẽ Nhìn Gã
- Chương 47 Thứ Người Khác Đã Chơi Qua, Cô Không Có Hứng Thú
- Chương 48 Vậy Thì Đừng Nhịn Nữa
- Chương 49 Chúng Ta Có Thể Hợp Tác
- Chương 50 Vậy Cứ Chờ Xem, Đêm Nay Ai Sẽ Chết
- Chương 51 Cô... Ghét Ngươi Bẩn
- Chương 52 Sợ Ngươi Bệnh Chết, Hủy Hoại Thanh Danh Của Cô
- Chương 53 Đừng Tự Mình Đa Tình
- Chương 54 Ta Có Thể Hôn Điện Hạ Một Cái Không?
- Chương 55 Cô Là Quan Thẩm Vấn Nhân Từ Nhất Trên Đời
- Chương 56 Ngươi Không Thấy Cô Đang Cố Ý Sao?
- Chương 57 Trong Mắt Ta Điện Hạ Chính Là Thánh Nhân
- Chương 58 Dòng Nhiệt Ấm Áp Đó Lại Xuất Hiện
- Chương 59 Con Nối Dõi Của Điện Hạ Sinh Ở Phương Nam
- Chương 60 Tiểu Thiếp Nhà Các Vị Có Như Vậy Không?
- Chương 61 Ái Thiếp Của Cô, Chữ Không Xấu Như Vậy
- Chương 62 Tùy Đô Có Tháp Linh Lung, Nguy Nga Tráng Lệ
- Chương 63 Người Có Dã Tâm Càng Tốt
- Chương 64 Ván Cờ Linh Lung Đã Thành
- Chương 65 Vậy Tham Vọng Của Điện Hạ Đối Với Thiên Hạ Thì Sao?
- Chương 66 Điện Hạ Nợ Ta Một Lần
- Chương 67 Hay Buồn Ngủ, Thích Ăn Chua
- Chương 68 Giang Nam Nào Có Thứ Chi
- Chương 69 Ngươi Từng Gặp Y?
- Chương 70 Tùy Hành Chậm Rãi Quỳ Xuống
- Chương 71 Dòng Nhiệt Trong Bụng Lại Dao Động
- Chương 72 Khoảnh Khắc Ngẩng Đầu, Giang Uẩn Lập Tức Sững Sờ
- Chương 73 Cô Phải Đích Thân Đến Đón Y Mới Chịu Quay Về
- Chương 74 Y Đã Chết Rồi
- Chương 75 Chúng Thần Cung Nghênh Điện Hạ Trở Về
- Chương 76 Nó Rất Khỏe Mạnh
- Chương 77 Nếu Ngươi Muốn Ăn, Thì Động Đậy Ba Cái
- Chương 78 Cô Muốn Y Cả Sừng Nai Cũng Không Có Mà Ăn
- Chương 79 Trả Lời Thư, Cô Ứng Chiến
- Chương 80 Hắn Muốn Y Phải Khóc Lóc Kêu Cha Gọi Mẹ
- Chương 81 Thái Tử Tùy Quốc Không Chịu Nói Lý
- Chương 82 Mưa Xuân Lất Phất, Thái Tử Trở Về
- Chương 83 Những Ngón Tay Thon Dài Bất Giác Run Lên
- Chương 84 Riêng Giang Dung Dữ, Cô Phải Đích Thân Xử Lý
- Chương 85 Nhi Thần Đã Thề Cả Đời Này Không Cưới Vợ
- Chương 86 Cuộc Chiến Trì Hoãn Hơn Một Năm Rưỡi Cuối Cùng Đã Đến
- Chương 87 Ai Dẫn Quân?
- Chương 88 Vẫn Chưa Gặp Lại, Mấy Tình Yêu Chớ Sốt Ruột
- Chương 89 Nhóc Con Ở Đâu Ra?
- Chương 90 Có Lẽ Y Nên Đưa Ra Quyết Định
- Chương 91 Thư Riêng Của Thái Tử Giang Quốc
- Chương 92 Chúng Ta Làm Quen Lại Đi
- Chương 93 Giang Dung Dữ
- Chương 94 Cởi Quần Ra
- Chương 95 Điện Hạ Có Con Trai?
- Chương 96 Làm Chuyện Đàn Ông Có Lương Tâm Nên Làm
- Chương 97 Xin Điện Hạ Tự Trọng
- Chương 98 Rất Vui Được Làm Quen Với Em
- Chương 99 Trận Chiến Này Là Trận Chiến Vì Nam Bắc
- Chương 100 Nó Hôi Của Nhà Người Ta Còn Ít À?
- Chương 101 Dừng Chiến
- Chương 102 Đẹp Không, Đủ Khiến Ngài Nở Mặt Nở Mày Không?
- Chương 103 Vật Nhỏ Này Đúng Là Khắc Tinh Của Hắn
- Chương 104 Ta Đã Chuẩn Bị Xong Sính Lễ Cho Điện Hạ Rồi
- Chương 105 Vậy Ngươi Cảm Thấy Trẫm Nên Phái Ai Đi?
- Chương 106 Hôm Nay Là Ngày Vui Nhất Trong Đời Cô
- Chương 107 Giang Dung Dữ, Em Muốn Mưu Sát Phu Quân Phải Không?
- Chương 108 Cả Thiên Hạ Này Không Ai Được Phép Làm Tổn Thương Em
- Chương 109 Điện Hạ Lại Gần Một Chút, Ta Nói Nhỏ Cho Điện Hạ Nghe
- Chương 110 Trần Kỳ Lộ Ra Nét Mặt Hưng Phấn Điên Cuồng
- Chương 111 Ba Ngàn Binh Mã Là Đủ
- Chương 112 Cái Tên Điên Này!
- Chương 113 Ba Vạn Kỵ Binh, Toàn Bộ Dàn Trận Bên Ngoài Ung Thành
- Chương 114 Bắt Lấy Y!
- Chương 115 Hãy Để Mọi Tội Lỗi Nhấn Chìm Trong Biển Lửa Này Đi
- Chương 116 Là Vì Cứu Ông Ấy?
- Chương 117 Để Ta
- Chương 118 Nếu Không Còn Có Thể Chui Ra Từ Đâu?
- Chương 119 Vậy Hầu Gia Có Từng Nghĩ Đến Dung Dữ?
- Chương 120 Chính Thức Về Tùy Đô
- Chương 121 Bọn Họ Không Biết Nhóc Con Là Do Em Sinh?
- Chương 122 Phải Biểu Hiện Thế Nào, Không Cần Cô Dạy Ngươi Đâu Nhỉ?
- Chương 123 Chíp!
- Chương 124 Hôn Sự Của Hai Vị Thái Tử Chính Thức Được Ấn Định
- Chương 125 Thành Hôn Phải Vấn Danh Hai Lần?!
- Chương 126 Cô Đâu Có Ngốc Như Vậy
- Chương 127 Xem Xem, Thích Không?
- Chương 128 Không Sai, Nói Đúng Lắm!
- Chương 129 Một Bóng Người Mặc Thường Phục Bước Xuống
- Chương 130 Chớp Mắt Đã Đến Sang Năm
- Chương 131 Đời Đời Quyết Không Cô Phụ
- Chương 132 Không Muộn, Vừa Vặn
- Chương 133 Điện Hạ Nhà Bọn Họ Rất Được
- Chương 134 Ta Sinh
- Chương 135 Điện Hạ Cũng Nghe Nói Rồi?
- Chương 136 Một Câu Chuyện Ly Kỳ Bí Ẩn Năm Xưa
- Chương 137 Thấm Thoát Đã Đến Tiệc Xuân Nhật
- Chương 138 Tham Kiến Thái Tử Điện Hạ
- Chương 139 Kết Thúc Viên Mãn
- Chương 140 Ngoại Truyện 01: Đồng Hạc
- Chương 141 Ngoại Truyện 02: Cha Ơi, Lông Lông Đâu Ạ?
- Chương 142 Ngoại Truyện 03: Bí Mật Của Thái Tử Điện Hạ
- Chương 143 Ngoại Truyện 04: Ba Ơi, Mông Mông, Hức Hức!
- Chương 144 Ngoại Truyện 05: Mổ... Mổ Mất Rồi?
- Chương 145 Ngoại Truyện 06: Chuyện Cũ Ở Cung Lan Hinh
- Chương 146 Ngoại Truyện 07: Môn Khách Vừa Ý
- Chương 147 Ngoại Truyện 08: Quà Gặp Mặt
- Chương 148 Ngoại Truyện 09: Ba Ngốc Ở Đây!
- Chương 149 Ngoại Truyện 10: Hộp Gỗ
- Chương 150 Ngoại Truyện 11: Vì Sao Không Dám Cho Cô Xem?
- Chương 151 Ngoại Truyện 12: Hết Giận Rồi?
- Chương 152 Ngoại Truyện 13: Bây Giờ Cô Giúp Em Lau Người
- Chương 153 Ngoại Truyện 14: Em... Có Cảm Giác Gì Không?
- Chương 154 Ngoại truyện 15: Phải làm sao mới chịu tha thứ cho cô?
- Chương 155 Ngoại truyện 16: Cô có một người bạn, gần đây vợ hắn mang thai
- Chương 156 Ngoại truyện 17: Cái đuôi của Thái tử điện hạ lại vểnh lên tận trời
- Chương 157 Ngoại truyện 18: Cô biết rồi, sau bốn tháng sẽ lộ bụng!
- Chương 158 Ngoại truyện 19: Sao ngươi không gọi cô dậy!
- Chương 159 Ngoại truyện 20: Chăn đệm của điện hạ bị... Ném ra ngoài rồi?
- Chương 160 Ngoại truyện 21: Cô có một người bạn, gần đây như bị ma ám
- Chương 161 Ngoại truyện 22: Lần này em mang thai một... Quả trứng?
- Chương 162 Ngoại truyện 23: Nguyện năm năm tháng tháng đều như đêm nay
- Chương 163 Ngoại truyện 24: Mẫu hậu cài mật thám vào phủ cô?
- Chương 164 Ngoại truyện 25: Tử Hào phú
- Chương 165 Ngoại truyện 26: Dung Dữ, em nghe cô giải thích!
- Chương 166 Ngoại truyện 27: Thái tử điện hạ là một người điên cuồng bảo vệ em trai (Hoàn toàn văn)