
Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Tổng số chương: 175
oOo Một người thi thoảng làm ra chuyện xấu thì còn chấp nhận được, chỉ sợ nhất là loại cả đời đều làm chuyện xấu, đến chết cũng không hối cải...
Không hề nghi ngờ, Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình chính là người như vậy. Cho nên chẳng sợ vừa mới ra tù ba ngày, hai người bọn chúng lại ngứa ngáy chân tay, ngựa quen đường cũ “táy máy” vào một căn phòng trọ.
Mười phút trước, thanh niên thuê căn phòng này mới ra ngoài, cho nên gian nhà trọ này hiện cũng chỉ có hai gã đầu trộm đuôi cướp là người, còn có cái gì không phải người nữa không thì chưa biết được.
- Số 13 Phúc Phường Nhai? Trước khi vào cửa, Trần Tam Bình theo bản năng nhìn biển số nhà, nhịn không được giật mình một cái: - Đại ca, em nghe nói nơi này ngày xưa có yêu quái, hay là chúng ta kiếm chỗ khác thử đi?
- Chú mày mê tín vừa thôi! Giờ là thời khoa học kỹ thuật rồi! Lôi Lão Hổ không thèm để ý, nhếch miệng có hai cái răng vàng to tướng nói: - Ngậm cái mồm lại, hôm qua trên TV có câu gì ấy nhỉ, à là nguy hiểm cao mới có phần thưởng lớn, mày không dám làm thì cút!
Mặc kệ gã đàn em một đầu mê tín, Lôi Lão Hổ dễ dàng phá khóa cửa rồi cầm đèn pin lén lút chui vào trong.
Trần Tam Bình vẫn có chút không yên bất an, nhưng đến lúc “làm việc” thì hắn thừa chuyên nghiệp.
Căn phòng này cũng không lớn, hai gã khoắng loạn một trận đã không còn chỗ nào sót, chỉ kém phần đào cả góc tường lên xem có giấu gì không.
Có điều chủ nhà này xem chừng kiết xác, tìm mãi cũng chỉ thấy đúng mấy trăm đồng trong ngăn kéo.
- Con mẹ nó, lão tử khinh bỉ loại quỷ nghèo này! Mấy trăm đồng trong cái thời bão giá này làm được cái gì, cho nên Lôi Lão Hổ nhịn không được chửi ầm lên.
Trần Tam Bình coi như kiên nhẫn hơn, mò mẫm nửa ngày rốt cục thấy thêm một cái di động cũ nát, có điều sợ là ném ra đường cũng chẳng có ai thèm nhặt.
Lôi Lão Hổ mặt như đưa đám, chán nản nói: - Khốn nạn, thằng chủ nhà còn rách hơn cả chúng ta, đến điện thoại cùng từ thời Napoleon cởi truồng.
Bỗng tiếng oán hận ồm ồm như vịt của hắn im bặt, bởi vì trong phòng ngủ tự dưng truyền tới tiếng gì đó lí nhí.
Hai gã nghi hoặc nhìn nhau, rón ra rón rén đi tới mép cửa phòng, thật cẩn thận đẩy hé ra... Không có gì cả, trong phòng hết thảy bình thường, hơn nữa âm thanh kỳ quái kia cũng biến mất.
Lôi Lão Hổ khẽ thở phào một cái, thuận tay dập mạnh cánh cửa: - Không có gì, tao đoán là chuột thôi...
Lời còn chưa dứt, âm thanh lí nhí kia lại vang lên, hơn nữa lần này còn lớn hơn không ít. Lôi Lão Hổ ngẩn ra, mạnh mẽ đẩy cửa phòng, nhưng cũng chẳng thấy chẳng nghe gì lạ.
Trần Tam Bình bắt đầu thấy sợ, hắn quay đầu nhìn bốn phía tối tăm, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: - Đại ca, hay chúng ta chuồn thôi, nơi này lạ lạ sao ấy...
"Tách" một tiếng, một chiếc đèn đột nhiên tự động sáng lên, từ góc tường chiếu thẳng tới.
Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên bám vào trần nhà. Có điều bọn hắn liền nhanh chóng an tâm lại — náo loạn cả nửa ngày dọa bọn hắn, không phải chỉ là một chiếc nồi cơm điện đặt ở góc tường thôi sao?
Lôi Lão Hổ xoa xoa ngực, luôn mồm gắt lên: - Bà mẹ nó, tên khốn kiếp nào rỗi hơi như vậy, có thể lắp bóng đèn cho nồi cơm điện, thực là con mẹ nó rỗi hơi!
- Rỗi hơi? Một giọng nói chói tai truyền đến, Lôi Lão Hổ lập tức ôm chầm lấy nhau, chỉ cảm thấy lông tóc đều dựng ngược lên.
Trong ánh mắt sợ hãi của bọn hắn, nồi cơm điện lại có thể từ từ nhảy tới, cái nắp còn đóng vào mở ra:
- Không có bóng đèn, ca nhìn đường kiểu gì? Nếu không phải sợ bị chặt chém ca còn muốn gọi thợ máy “độ” tiếp! Các chú biết không, hiện thợ máy đủ bựa nhân, vào tiệm thì xoen xoét cam đoan bảo hành sửa chữa, khi trả lại thì cố tình thay đổi linh kiện, thợ thợ cái “lồng”... Ơ này, chạy cái gì, ca còn chưa nói xong!
Tạm thời không đề cập tới nồi cơm điện lải nhải không dứt, Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình đã bị hù đến lông tơ dựng đứng, không đợi nồi cơm điện tiếp tục giáo dục tố chất thợ máy, hai người bọn hắn liền lập tức xoay người chạy trốn.
Có điều mắt thấy đã sắp thoát, một chiếc xe điện* cũ nát đã “u u” lăn bánh tiến vào, có trời mới biết làm thế nào nó bò lên được bậc thang:
- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu! Nhớ năm đó lão Xa (xe) ta tung hoành, cho dù là Ferrari cũng đừng hòng trốn thoát, lại nhớ năm đó... Lại hồi xưa kia nữa... (* xe 2 bánh chạy bằng điện)
Vì thế, tiếng thét chói tai vừa mới tới cửa miệng, lại bị hù giật mình mà nuốt ngược trở về.
Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình hoàn toàn muốn ngất rồi, có điều thứ làm bọn hắn muốn tè cả ra còn chưa hết — lại có tiếng lịch kịch vang đến, một chiếc laptop cũng tưng tưng nhảy ra, trên màn hình còn đang chiếu một bộ phim “thuần khiết” cho “trẻ em lớn tuổi” của Nhật Bản...
Nồi cơm điện “phì” một cái, bất đắc dĩ thở dài: - Lại "sách", mày làm cái trò gì thế! Lần trước lão đại mang bạn gái về nhà, mày cũng bật cái này, sau đó...
- Kệ tao, ai bảo lão đại đặt tên folder AV (Japan anti virus) là nghệ thuật nhân sinh! Laptop giọng ngại ngùng nhảy đến soi gương, rồi hổ thẹn thay đổi video, lần này là một bộ phim trinh thám.
Nhìn thấy cảnh sát trong màn ảnh kia giơ súng chỉ vào chính mình, Trần Tam Bình chết ngất tại trận, ngay cả phản kháng tượng trưng cũng không có.
Lôi Lão Hổ há miệng to đến nhét đủ nắm tay, mắt trợn tròn muốn lọt cả ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn liều rút dao găm vọt về cái xe điện chặn đường...
- Hô~! Sau lưng bỗng truyền đến lực hút thật mạnh, lập tức khiến hắn ngã ngửa trên mặt đất, dao găm thì trực tiếp bay tới nồi cơm điện.
Nồi cơm điện ra chiều hớn hở mở nắp đớp lấy, rồi làm bộ trâu bò quát:
- Lấc lấc láo láo, thích chơi đùa với huynh đệ chúng ta hả? Tiểu tử, hai người các ngươi thuộc bang phái nào, làm chức gì, lão đại là ai... Con bà nó, không hiểu quy củ là cái gì à, nộp tất cả đồ trên người ra đây, sau đó quay mặt úp vào tường!
Nghe giọng điệu, phải tưởng nồi cơm điện này đã lăn lộn mấy chục năm trong hắc đạo, mở miệng toàn từ chuyên môn.
Lôi Lão Hổ khóc không ra nước mắt, cái này là đạo lý gì đây, thật vất vả đi ăn trộm, phút cuối lại thành ra bị dọa cướp ngược lại.
Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, ba loại đồ điện đã hung tợn bức tới, laptop là trực tiếp đổi sang chiếu “Thiên Hạ Vô Tặc”*, cảnh Cát Ưu đang khinh thường thở dài: - Ăn cướp kiểu các chú nhìn rầu quá mà, một tí kỹ thuật cũng không có... (*tên phim, google tự search:)) )
Tuy rằng rất muốn biện giải mình là trộm không cướp, nhưng sợ nói cũng vô ích, Lôi Lão Hổ là thực biết điều lấy ví ra.
Nồi cơm điện mở ra cái nắp, trước tiên đem ví hút vào, lúc này mới thoả mãn than thở nói: - Con mẹ nó, có mỗi 132 đồng, ra ngoài mà đem mấy cọng lông thế này à... Còn trơ mắt ra đấy, cởi nốt quần áo ra, quần lót cùng bít tất thì thôi!
- Ặc... Lôi Lão Hổ khóc không ra nước mắt, có điều hắn có khóc ra thì vẫn phải cởi.
Mấy phút sau, nhìn gã đạo trích gần như “truổng cời”, nồi cơm điện rốt cục gật gật đầu, vừa lòng nói:
- Coi như chú biết điều! Vậy đi, nếu chú muốn đi, có thể đề xuất. Thông thường khi lão đại không ở nhà, chúng ta sẽ xét duyệt vòng một, sau đó giao cho Nặc Nặc làm thẩm tra quyết định!
- Ai là Nặc Nặc? Lôi Lão Hổ ngẩn ra, nhịn không được mở miệng hỏi.
Cơ hồ cùng lúc, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngay sau đó một chiếc di động cũ nát nhảy ra, thuận tiện còn lóe màn hình tạo dáng:
- Ca là Nặc Nặc, Nặc Nặc chính là ca! Vốn ca thứ hai đến thứ tư chỉ tiếp điện thoại của "máy bay", thứ năm đến thứ bảy chỉ tiếp loli, còn chủ nhật... Vốn là nghỉ ngơi, nhưng thấy chú có thành ý, miễn cưỡng tiếp vài câu cũng được!
Lôi Lão Hổ rốt cục hoàn toàn điên rồi, cái đệch gì thế này? Một cái nồi cơm điện giống như ăn cướp, một cái xe điện cũ thích giảng chuyện xưa, một chiếc laptop mặt dày, còn thêm một cái di động nát dâm tặc, lại lão đại là ai nữa chứ...
Giống như là biết nghi vấn của hắn, bốn loại đồ điện cùng lúc cất tiếng: - Bọn ca không phải quái vật! Bọn ca là tứ đại cao thủ trong sáng thuần khiết, có tiềm lực nổi tiếng Phúc Phường Nhai!
- Chết mất, còn đòi Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái! Lôi Lão Hổ não sắp hỏng đến nơi, nhịn không được thầm than thở vài câu.
Nồi cơm điện quét mắt nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói: - Đương nhiên, danh hiệu này rất dài, cho nên chú có thể gọi bọn anh là Phúc Phường Nhai tứ đại cát tường, viết tắt là nhóm “F4”!
Tuy rằng đã muốn gục, nhưng nghe được danh hiệu kia, Lôi Lão Hổ rất muốn đứng lên gục lại một lần nữa.
Nhìn bốn con yêu quái đang dương dương tự đắc chung quanh, gần mất một phần ba giây, Lôi Lão Hổ liền quyết định làm kế thứ 36 nổi tiếng... Chuồn!
"Tít tít~" Ngay lúc này bỗng nhiên di động nhấp nháy sáng rồi đụng vào Lao Lỗi Hổ, khiến hắn tức thời cảm thấy một luồng điện giật mạnh vào cơ thể, lập tức hôn mê.
Xe điện chậm rãi tới gần, phần chắn bùn đằng trước hơi cong lên giống như đang làm điệu bộ cười nhếch mép: - Đã nói rồi mà, người trẻ tuổi làm việc không chịu suy nghĩ gì cả. Nhớ năm đó lão Xa ta...
- Cứu mạng! Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Trần Tam Bình rốt cục kịp thời tỉnh lại, không ngừng la hét: - Cảnh sát! Cảnh sát đâu! Nhà ngày có yêu quái, cảnh sát chết hết đâu rồi, cứuuuu!
Nhờ phúc của hắn, toàn bộ khu đất lập tức ồn ã! Nhờ ngọn đèn của nồi cơm điện, Trần Tam Bình lấy được chút dũng khí từ đâu lao đầu ra cửa.
Bốn đồ điện yêu quái đưa mắt nhìn nhau, cũng không thứ nào tiến tới ngăn cản, thậm chí laptop còn run bần bật lên, phát ra một câu đủ “ngây thơ”: - Có yêu quái sao? Sao ca không phát hiện...
Danh sách chương
- Chương 1 Đồ điện phát điên
- Chương 2 Bốn sủng vật
- Chương 3 Xa thần trong truyền thuyết
- Chương 4 Lấy tiền đập mày
- Chương 5 Tiệm cơm Cát Tường
- Chương 6 Thời buổi công nghệ cao quá xá
- Chương 7 Câu chuyện tình yêu
- Chương 8 Tiến hóa kỳ lạ
- Chương 9 Trung Hoa tiểu đương gia
- Chương 10 Yêu quái trong truyền thuyết
- Chương 11 Cục gạch hay laptop?
- Chương 12 Anh tin hay không?
- Chương 13 Tôi hận Nỗ Nhĩ Cáp Xích
- Chương 14 Kêu gọi thực khách
- Chương 15 Chúng tôi là vợ chồng
- Chương 16 Cải trắng xào là cải trắng xào
- Chương 17 Khảo nghiệm của tình yêu
- Chương 18 Cướp đoạt mỹ nữ
- Chương 19 Cao thủ gặp cao thủ
- Chương 20 Nướng thịt
- Chương 21 Vấn đề may rủi
- Chương 22 Thịt trâu thượng hảo hạng
- Chương 23 Ca rất giỏi môn Toán
- Chương 24 Nhìn qua rất quen mắt
- Chương 25 Tinh thần Olympic
- Chương 26 Thần tiên cũng không được lộn xộn
- Chương 27 Đồ điện hành động
- Chương 28
- Chương 29 Đua xe điên cuồng
- Chương 30 Bán đắt một chút
- Chương 31 Cướp về
- Chương 32 Năng lực mới của Bản Bản
- Chương 33 Đại trí tuệ của Thường Kim Nha
- Chương 34 Cái gọi là cao thủ
- Chương 35 Cao lão trang
- Chương 36 Đánh lộn với một con heo
- Chương 37 Trư yêu mạnh nhất trong lịch sử
- Chương 38 Oa Oa chạy mau
- Chương 39 Hôn ước đại tác chiến
- Chương 40 Tổ thần côn ba người
- Chương 41 Nhân duyên kiếp trước
- Chương 42 Cô gái ba không
- Chương 43 Mua nhà
- Chương 44 Vương Đại Hải thuần khiết
- Chương 45 Tinh thần chuyên nghiệp
- Chương 46 Hỗn loạn đồn công an
- Chương 47 Cái gọi là AV
- Chương 48 Giới thiệu công việc
- Chương 49 Con tin vô đối nhất trong lịch sử
- Chương 50 Oẳn tù tỳ
- Chương 51 Thanh Minh Thượng Hà Đồ
- Chương 52 Nhất kiến chung tình (Vừa thấy đã yêu)
- Chương 53 Tiếng Anh của ca ‘pờ rồ’ lắm
- Chương 54 Hóa ra cô ở đây à?
- Chương 55 Bá vương khí
- Chương 56 Học Yoga
- Chương 57 Động phòng đại thảo luận
- Chương 58 Ngân hàng là cái gì?
- Chương 59 Bạch Cốt Tinh?
- Chương 60 Tiểu Quan Quan tìm huynh đệ
- Chương 61 Tôi bán JAV
- Chương 62 Loạn xà ngầu!
- Chương 63 Chỉ có một chiêu này
- Chương 64 Người đại diện của Quan Công
- Chương 65 Tề nhân chi phúc trong truyền thuyết
- Chương 66 Tội phạm xui xẻo
- Chương 67 Nghệ thuật ăn cướp
- Chương 68 Cởi hết!
- Chương 69 Lấy em làm vợ?
- Chương 70 Vấn đáp lịch sử
- Chương 71 Kinh kịch song hiệp
- Chương 72 Pháp bảo của Oa Oa
- Chương 73 Cứu viện kỳ quái
- Chương 74 Thiếp tới cứu chàng đây
- Chương 75 Bắn pháo hoa
- Chương 76 Tôi không có bằng lái
- Chương 77 Ai uy hiếp ai
- Chương 78 Chuyên gia phá bom
- Chương 79 Cô là ai?
- Chương 80 Nổi tiếng quá cũng buồn
- Chương 81 Phòng lang khí
- Chương 82 Giao cơm cho đoàn phim
- Chương 83 Mắt chó nhìn người
- Chương 84 Đóng thế
- Chương 85 Thầy pháp không chuyên
- Chương 86 Trời phạt, sét đánh?
- Chương 87 Thú Huyết Phi Đằng và Vô Hạn Khủng Bố
- Chương 88 Người đến từ viện bảo tàng
- Chương 89 Chu Vũ là một hình lập phương
- Chương 90 Bóng đá Trung Quốc thật vĩ đại
- Chương 91 Thời kỳ ở chung
- Chương 92 Bao nhiêu lần ‘chém’ thì bằng ấy phát gạch
- Chương 93 Tôi xem bói rất linh nghiệm
- Chương 94 Sư phụ ta đến
- Chương 95 Đào hoa kiếp
- Chương 96 Cắn nuốt đất trời
- Chương 97 Oa Oa là một fan truyện võ hiệp
- Chương 98 Một ly mười vạn
- Chương 99 Ngàn ly không say
- Chương 100 Bối ảnh cùng bối cảnh*
- Chương 101 Tỉnh rượu
- Chương 102 Lão đại, anh biết phân thân hả?
- Chương 103 Say rượu gây rối là không đúng
- Chương 104 Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
- Chương 105 Solo hay hội đồng
- Chương 106 Trời giáng Huân Nhi
- Chương 107 Đóng vai phụ?
- Chương 108 Được phụ nữ ủng hộ sẽ có cả thiên hạ
- Chương 109 Thả lỏng chứ không phải nhũn ra
- Chương 110 Hiến thân vì nghệ thuật
- Chương 111 Thần tiên không dễ chọc
- Chương 112 Khúc dạo đầu tại liên hoan phim
- Chương 113 Nhân phẩm tốt mọi chuyện đều tốt
- Chương 114 Đây không phải là kỹ xảo điện ảnh
- Chương 115 Ai tính kế ai?
- Chương 116 Tin đồn về Chu Vũ
- Chương 117 Rốt cục được cướp ngân hàng rồi
- Chương 118 Bi kịch giữa ban ngày
- Chương 119 Phụ nữ cần biết giả ngu mới đáng yêu?
- Chương 120 Gặp nhau trong quán nhỏ
- Chương 121 Tôi muốn cưỡi nó đi
- Chương 122 Nghỉ mát tại cấm khu
- Chương 123 Muốn cái gì có cái đó
- Chương 124 Huân Nhi tìm ba ba
- Chương 125 Đánh người không phạm pháp
- Chương 126 Thiên Mã Lưu Tinh Quyền*
- Chương 127 Con mắt của ca rất chuẩn
- Chương 128 Nặc Nặc thật không dễ dàng
- Chương 129 Vấn đáp
- Chương 130 Ngươi có bản lĩnh thì ăn cô ấy đi
- Chương 131 Đại loạn đấu
- Chương 132 Xa Xa tiến hóa
- Chương 133 Mau đến mà hóng biến
- Chương 134 Thi đấu nghệ thuật ẩm thực
- Chương 135 Trai hay gái?
- Chương 136 Giả thần giả quỷ
- Chương 137 Thiên Cẩu không phải là cẩu
- Chương 138 Đừng nghĩ xích lô không phải là xe
- Chương 139 Cướp sạch sẽ
- Chương 140 Oa Oa là fan cuồng
- Chương 141 Nghệ thuật đại sư
- Chương 142 Lý do muốn trở thành đầu bếp
- Chương 143 Thần bếp fake
- Chương 144 Năm người tổ thái đao
- Chương 145 Mỉm cười
- Chương 146 Không có nát nhất, chỉ có nát hơn
- Chương 147 Vung tiền như rác
- Chương 148 Đầu bếp học cấp tốc
- Chương 149 Trí nhớ siêu phàm
- Chương 150 Tiêu hóa sau khi ăn xong
- Chương 151 Trận chung kết
- Chương 152 Trước trận phản chiến
- Chương 153 Cẩn thận phòng thay đồ
- Chương 154 Mượn vệ tinh
- Chương 155 Tác dụng của nồi cơm điện
- Chương 156 Thói quen ăn uống rất quan trọng
- Chương 157 Hình thái thứ hai của Nặc Nặc
- Chương 158 Huân Nhi đến từ tương lai
- Chương 159 Mảnh ngọc vỡ cuối cùng
- Chương 160 Du hành thời không
- Chương 161 Xuyên việt khó tin
- Chương 162 Mạo danh thay thế
- Chương 163 Chiếm núi xưng vương
- Chương 164 Kim Cô Bổng khủng bố
- Chương 165 Loli hung mãnh
- Chương 166 Xin lỗi
- Chương 167 Hoàng Bào Quái
- Chương 168 Bóc hoàng bảng
- Chương 169 Sở mai mối hôn nhân Đại Đường
- Chương 170 Tái hiện một đời
- Chương 171 Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (Gặp lại cười một tiếng xóa hết oán thù)
- Chương 172 Kỳ quái tương phùng
- Chương 173 Đây mới là át chủ bài
- Chương 174 Con bài chưa lật
- Chương 175 Đoạn kết!