TẠM BIỆT NGÀI HOLLYWOOD

TẠM BIỆT NGÀI HOLLYWOOD

Tổng số chương: 1

CÔ GÁI BÍ ẨN

Làng Whistler thuộc Canada là một ngôi làng nhỏ xinh xắn tọa lạc trong những ngọn núi giáp ranh phía Bắc Columbia. Tại đây, câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp.

Tại một tiệm ăn nhỏ trong làng, những dãy bàn ghế được bài trí theo kiểu lộ thiên, và ngồi cạnh một trong những chiếc bàn ấy là một chàng trai trẻ. Dùng xong cà phê và điểm tâm, anh ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm tiếp nhận những tia nắng ban mai ấm áp sưởi trên khuôn mặt. Nick Lortz, tên của chàng trai, quả là một người hạnh phúc.

Chợt người bồi bàn bước lại gần Nick - “Thêm cà phê nhé, thưa ông?” - “Ồ vâng, ngon lắm!”. Nick vừa đáp vừa chìa chiếc cốc đựng cà phê cho anh ta.

Liếc nhìn chiếc camera của Nick đặt trên bàn, anh ta hỏi: - “Ông từ đâu đến vậy, thưa ông? Chắc ông đang nghỉ phép?”. “San Francisco! Nhưng không phải nghỉ mát đâu, tôi đang làm việc. Tôi là phóng viên du lịch; tôi đang viết một cuốn sách nói về những ngọn núi Bắc Mỹ”.

Cả hai cùng đưa mắt nhìn về phía dãy núi Whistler nằm khuất sau ngôi làng. Dưới ánh nắng ban mai, trông nó vô cùng kỳ mỹ.

“Chắc ông đã đi du lịch nhiều lắm?” - “Hầu hết thời gian tôi có. Tôi viết sách và viết cho mấy tờ tạp chí du lịch. Tôi viết về mọi đề tài: những đất nước đặc thù, những thành phố, làng mạc, sông, núi, con người...”.

Chợt người bồi bàn hướng tầm mắt qua đầu Nick, nhìn đăm đăm về phía một cô gái bên kia đường. Anh ta hỏi: - “Ông quen cô ta không?”. Nick quay đầu nhìn lại: “Không, tôi không quen”. “Ồ! Tôi nghĩ cô ta biết ông đấy. Cô ta quan sát ông khá kỹ. Một ngày thú vị đây, ông bạn!”. Anh ta mỉm cười ý nhị rồi cáo lui.

Nick quay sang ngắm nghía cô gái. Cô ta chừng hai mươi lăm tuổi và cực kỳ xinh đẹp. Nick thầm nghĩ: “Cô ta đang chú ý đến mình đây”. Vừa lúc ấy, cô gái vội đảo mắt về phía cửa kính của một gian hàng, nhưng chỉ một lát sau, nàng lại hướng tia nhìn về phía Nick.

Nick tiếp tục quan sát cô gái. Nick lại nghĩ: “Cô ta có vẻ băn khoăn lo lắng. Cô ta đang làm gì vậy cà? Hình như đang chờ ai?”

Đột nhiên, cô gái mỉm cười với Nick. Nàng rảo bước băng qua đường, đến sát chiếc bàn của Nick và thản nhiên ngồi xuống. Nàng tháo chiếc túi du lịch đặt lên bàn, một nửa miệng túi để hở ra: - “Chào anh! Tôi là Jan, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc ở Toronto ấy mà”. - “Chào Jan” - Nick mỉm cười đáp lại - “Tôi là Nick! Nhưng... chúng ta đâu có gặp nhau trong bữa tiệc nào ở Toronto. Tôi ít khi tham dự tiệc tùng và chưa đến Toronto bao giở cả” - “Ồ!...”. Cô gái thốt lên, nhưng vẫn không rời khỏi vị trí. “Cô dùng cà phê nhé?”.

Câu chuyện về bữa tiệc ở Toronto hoàn toàn do cô gái tưởng tượng, nhưng với một buổi sáng tuyệt vời, bên cạnh người đẹp quyến rũ thế này thì... Nick ướm lời: “Có thể là một bữa tiệc ở Montréal hoặc New York chăng?”. Cô gái bật cười giòn giã: “Có lẽ thế! Ồ vâng! Cho tôi một tách cà phê”.

Trong lúc cô gái nhấm nháp cà phê, Nick hỏi: “Cô đang làm gì ở Whistler này? Hay cô sống ở đây?” - “Không! Tôi chỉ du lịch qua đây thôi. Thế còn anh đang làm gi ở đây?” - “Tôi là phóng viên du lịch. Tôi đang viết một cuốn sách về những ngọn núi danh thắng”. - “A! Công việc của anh rất thú vị!”.

Nhưng nét mặt cô gái lộ vẻ bồn chồn lo lắng, không biểu hiện một chút gì là “thú vị” cả. Nàng lại liếc mắt nhìn sang bên kia đường.

Một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi, cao, gầy với mái tóc trắng cắt ngắn đang rảo bước về phía họ. Cô gái chăm chú nhìn ông ta. - “Cô đang chờ ai thì phải?” - “Không! Tôi có chờ ai đâu”. Nàng đáp nhanh rồi hỏi Nick: “Sắp tới anh sẽ đi đâu?” - “Đến Vancouver, chừng ba hoặc bốn ngày” - “Khi nào anh đi?” - “Sau buổi sáng này”.

Từ miệng chiếc túi của cô gái đang để trống, Nick nhìn thấy một lá thư và anh có thể đọc được vài dòng chữ. Anh liền đọc nó vì mắt anh chợt bắt gặp một từ: Vancouver. “.. và chúng ta có thể gặp nhau vào chiều thứ sáu tại khách sạn Empress, Victoria Vancouver Island”. Nick thầm nghĩ: “Vậy là cô ta cũng đến Vancouver”.

Thình lình cô gái hỏi Nick: “Anh có thích điện ảnh không?” - “Phim ấy à? Vâng, tôi rất thích! Nhưng sao cơ?” - Tôi có quen một người. Anh ấy rất mê điện ảnh” - giọng nàng trở nên nhỏ nhẹ - “mọi người gọi anh ấy là ngài Hollywood” - Nàng lại cười duyên vơi Nick. - “Anh cho phép tôi cũng gọi anh là Hollywood nhé?” Nick bật cười ha hả - “Được thôi! Thế tôi phải gọi cô là gì?”. Cô gái lại cười mím chi - “Hãy gọi em là “Cô gái bí ẩn” - “Ồ! Một cái tên rất hợp với cô”.

Vừa lúc ấy, người đàn ông tóc trắng bước vào quán. Ông ta không ngó ngàng gì đến hai người nhưng lại ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh họ. Ông kêu bồi bàn gọi vài món điểm tâm rồi cúi xuống một tờ tạp chí.

Cô gái liếc nhanh về phía ông ta rồi vội vã quay sang hướng khác.

“Cô quen ông ấy à?” - “Không! Tôi không quen”. Nàng vội nốc cạn tách cà phê rồi vụt đứng lên vẻ hấp tấp. “Em phải đi đây”. Nick cũng đứng lên theo. “Cô tử tế...”

Anh định nói câu gì đó, nhưng rất bất ngờ, cô gái đưa hai tay ôm lấy mặt anh và đặt vào môi anh một nụ hôn nồng cháy. Nàng nói lớn: “Lái xe cẩn thận đấy, anh Hollywood! Tạm biệt nhé!”. Nặng hé nụ cười xinh như đóa hoa hàm tiếu rồi quay lưng hối hả rảo bước.

Nick ngồi chết trân tại chỗ nhìn theo cô gái. Nàng bước nhanh dọc theo con đường rồi biến mất vào một khách sạn lớn.

“Thế này là thế quái nào nhỉ? Thật hay là đang mơ đây?”. Nick bàng hoàng tự hỏi.

Người đàn ông tóc trắng lặng lẽ quan sát Nick và chờ đợi. Chừng bốn, năm phút sau, Nick uống xong cà phê. Anh nhặt những quyển sách, cầm lấy chiếc camera rồi rời khỏi quán. Anh chậm rãi thả bộ dọc theo con đường, hướng về phía chiếc xe của anh đang đậu bên ngoài khách sạn mà cô gái vừa bước vào. Người đàn ông tóc trắng chờ thêm một lát rồi vội vã bám theo sau Nick.

Từ trên tầng cao của khách sạn, qua khung cửa sổ, cô gái đang dõi mắt nhìn xuống đường. Nàng nhìn thấy Nick và sau lưng anh cách chừng năm mươi bước là người đàn ông tóc trắng. Khi Nick chui vào xe, người tóc trắng băng nhanh qua đường, nơi chiếc xe đỏ của ông ta đang đậu sẵn. Chừng năm giây sau, Nick cho xe rời khỏi vị trí và chiếc xe đỏ bắt đầu bám đuôi theo.

Tất cả đểu lọt vào tầm quan sát của cô gái. Nàng mỉm cười bí hiểm rồi vội nhét vật gì đó vào chiếc túi du lịch của mình.

CÚ ĐẨY TỪ PHÍA SAU

Đêm ấy, trong phòng trọ của khách sạn tại Vancouver, Nick miên man nghĩ ngợi về người con gái ở tiệm ăn Whistler: Tại sao cô ta lại đến ngồi với anh? Cô ta không hề quen biết anh và câu chuyện về bữa tiệc ở Toronto hoàn toàn do cô bịa đặt. Cô ta tỏ ra lo sợ một chuyện gì đó. Nhưng là chuyện gì nhỉ?

Còn nụ hôn kia nữa! Dĩ nhiên, nó rất tuyệt vời! Nhưng tại sao cô ta lại làm thế? Nick thầm nghĩ: “Có thể cô ta thích khuôn mặt đẹp trai của mình hoặc đôi mắt nâu quyến rũ của mình. Nhưng mình sẽ không gặp lại cô ta. Vậy điều ấy không quan trọng. Hãy quên nó đi!”

Anh nhét một ít tiền vào túi rồi bước xuống một nhà hàng ở tầng dưới. Không còn chiếc bàn nào trống cả. Anh thả bộ xuống phố Gastown và ăn tối tại một tiệm ăn ở đó. Ăn xong, Nick làm một chuyến bách bộ. Vancouver là một thành phố hiền lành, hiếu khách. Anh muốn dạo qua Gastown và Chinatown để ngắm nghía các cửa hàng và nhìn mọi người qua lại. Trời đã nhập nhoạng tối, và đây là thời điểm náo nhiệt nhất của thành phố về đêm. Người và xe cộ cuộn tràn như những dòng nước lũ.

Lòng vòng một lúc, Nick ung dung thả từng bước trở về khách sạn. Đến một ngã đường tấp nập xe cộ, anh và một nhóm bộ hành đứng đợi bên lề. Một thiếu phụ cao ráo trong chiếc vay màu xanh da trời đứng cạnh anh. Nàng quay sang Nick mỉm cười - “Một buổi sáng đầu xuân ấm áp, thưa ngài! Sau mùa đông dài giá buốt, trời mới đẹp làm sao!”, “Vâng, trời đẹp lắm! Thưa bà. Trời...”.’

Nhưng bất thình lình, có một bàn tay nào đó túm lấy lưng anh và đẩy mạnh anh ra lòng đường. Nick ngã sấp xuống trước đầu một chiếc ôtô màu xanh đang lao tới.

Có tiếng rú hoảng hốt của mọi người.

Nhưng chiếc xe xanh kịp thắng lại, chỉ cách đầu Nick chừng vài phân. Thiếu phụ áo xanh vội vã băng ra đường. Nàng dìu Nick đứng lên. “Ngài không sao chứ? Chuyện gì xảy ra với ngài vậy?”.

Gã tài xe lái chiếc xe xanh giận dữ quát vào mặt Nick, nhưng anh không quan tâm. Anh nói với người thiếu phụ: “Có ai đẩy tôi! Không phải tại tôi mà có ai đã đẩy tôi” - “Đẩy ngài ư? Nhưng ai cơ? Tôi không thấy ai cả!”

Nick đưa mắt quan sát từng khuôn mặt những người bên cạnh, nhưng anh không nhận ra kẻ khả nghi.

Vừa lúc ấy, Nick chợt thấy dáng một người đàn ông cao, gầy với mái tóc trắng, ông ta rảo bước như chạy dọc con đường và không hề quay đầu nhìn lại. Nick gọi lớn: “Ê, ông bạn! Đợi đã!”. Nhưng ông ta vẫn tiếp tục rảo bước và chẳng mấy chốc mất hút vào đám đông.

- “Hắn đã xô ngài?” - “Tôi... Tôi không chắc lắm”. “Ngài có biết hắn không?” - “Tôi không biết tên hắn, nhưng tôi nhớ mái tóc trắng. Không biết tôi đã gặp ở đâu ấy nhỉ!”

Thiếu phụ áo xanh buông Nick ra: “Tôi phải về nhà đây. Bây giờ thì ngài không sao chứ?”. “Vâng, tôi không sao! Cảm ơn bà đã giúp tôi”. Thiếu phụ mỉm cười - “Không có chi, xin ngài hãy cẩn thận!”

Về khách sạn, Nick buông mình xuống giường. Anh tự nghĩ: “Đó chẳng qua là một tai nạn, không có ai xô đẩy mình cả; chỉ là một tai nạn, không có ai muốn hại mình đâu. Ở Vancouver này có cả hàng trăm gã đàn ông tóc trắng kia mà”.

Đã một giờ khuya, nhưng Nick không sao ngủ được. Qua khung cửa sổ, anh đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm và lắng nghe âm thanh của xe cộ qua lại trên đường. Sau đó, anh đến ngồi bên bàn viết cố viết vài trang cho cuốn sách; nhưng đầu óc anh trống rỗng, không nặn ra được một từ. Chán nản, anh quay về giường ngủ.

Có mấy tờ tạp chí lá cải, Nick cầm lấy một tờ. Anh ngồi xuống mép giường mở nó ra, và... lạy Chúa! Mắt anh hoa lên khi bắt gặp bức hình của “Cô gái bí ẩn”.

Anh nhìn trân trối vào bức ảnh kiều diễm ấy. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là cô ta: Jan, cô gái mà anh đã gặp ở Whistler.

Trong ảnh, cô gái đang đứng bên cạnh một người đàn ông khoảng 55 - 60 tuổi, trong vườn hoa của một biệt thự nguy nga, tráng lệ. Họ mỉm cười trước ống kính. Trông họ có vẻ rất hạnh phúc.

Phía dưới bức ảnh có mấy dòng giới thiệu; “Howard Hutson, triệu phú người Canada và con gái, Meg, tại nhà riêng ở Toronto”.

Meg Hutson! Không phải Jan, cũng không phải “Cô gái bí ẩn”. Meg Hutson, con gái một nhà triệu phú!

Nick bàng hoàng tự hỏi: “Tại sao cô ta lại đến ngồi với mình ở tiệm ăn Whistler? Con gái của một triệu phú không thể đi ngồi với những người khách lạ trong những quán ăn để rồi mỗi khi chia tay lại trao cho họ một nụ hôn cháy bỏng! Tại sao cô ta lại làm điều ấy? Cô ta muốn gì đây?”.

Nick hồi tưởng lại lúc anh và cô gái cùng ngồi ở tiệm ăn Whistler và ngay khi ấy, anh sực nhớ một chi tiết: người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh. Đó là người đàn ông chừng sáu mươi tuổi, cao, gầy, với mái tóc trắng.

Suốt đêm ấy, Nick không tài nào chợp mắt.

ĐI DẠO TRONG CÔNG VIÊN

Nick ngồi lì trong phòng trọ của mình ở khách sạn trọn cả buổi sáng ngày thứ tư để viết về những ngọn núi cho cuốn sách. Đến chiều, anh lái xe thẳng vào công viên Stanley. Ngồi đọc sách chừng một tiếng đồng hồ, anh thả bộ dạo chơi dưới những tàng cây cao rợp mát.

Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người. Nick vừa đi vừa suy nghĩ. Anh nghĩ về Meg Hutson và người đàn ông tóc trắng. Họ có quen biết nhau không? Anh chợt nhớ những lời nói sau cùng của Meg Hutson: “Lái xe cẩn thận đấy, anh Hollywood!”

Tại sao cô ta lại nói thế? Sao cô ta lại gọi anh là Hollywood? Anh hoàn toàn không hiểu một chút gì cả.

Thình lình anh nghe một tiếng nổ. Nick dừng bước. “Đó là tiếng súng hãm thanh” - Nick nghĩ - “Có kẻ nào đó trong lùm cây với khẩu súng”. Lại một tiếng nổ nữa!

Rồi một vật gì đó đập mạnh vào thân cây ngay phía trên đầu Nick.

“Có kẻ nào đó đang ngắm bắn mình!” Nick thầm nghĩ. Anh vụt quay lưng bỏ chạy.

Có bóng ai đó đang đuổi theo anh.

Nick chạy băng qua những lùm cây rậm rạp. Ở đó, ánh nắng mặt trời không lọt vào được, cảnh vật tranh tối tranh sáng. Không có bóng dáng những du khách vãng lai; không có ai có thể cứu anh cả.

“Mình phải về được chỗ đậu xe” - Nick nghĩ - “Báo cho ai đó... cảnh sát...” Anh tiếp tục chạy.

Anh vẫn còn nghe tiếng chân đuổi từ phía sau nên anh cố chạy nhanh hơn. Chừng ba, bốn phút sau, anh dừng lại nghe ngóng.

Không thấy động tĩnh gì cả. Hoàn toàn vắng lặng.

Nick hoảng sợ thầm nghĩ: “Đã xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao có kẻ nào đó lại bắn mình? Đầu tiên là một bàn tay bí mật đẩy mình ngã trước đầu xe, rồi bây giờ kẻ nào đó lại bắn vào mình!”

Chờ thêm vài giây nữa, anh rảo bước nhanh về hướng xe anh đang đậu. Rất thận trọng, anh liên tục quan sát và nghe ngóng. Nhưng vẫn không có ai xuất hiện từ phía lùm cây, cũng không có phát súng nào ngắm vào anh nữa. Vừa lúc ấy anh nhìn thấy có bóng người: những người đàn bà và những đứa trẻ; vài cậu bé đang chơi đá bóng; hai người đàn ông dắt chó đi dạo. Anh cảm thấy yên tâm hơn. Anh nghĩ: “Bây giờ thì với sự có mặt của đám đông, không ai dám hãm hại mình nữa”.

Mười phút sau, anh đã ở bên cạnh chiếc xe của mình.

Có một lá thư cài trên cửa kính. Anh cầm lên đọc. Thư viết: “Tao sẽ giết mày, Hollywood ạ!”.

Nick lái xe chạy đến đồn cảnh sát gần đấy. Sau nửa giờ chờ đợi, viên cảnh sát trẻ với dáng điệu mệt mỏi đưa anh vào một căn phòng nhỏ. Nick trình bày toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra và viên cảnh sát ghi chép đầy đủ.

“Vậy ngài sẽ làm gì, thưa ngài?” - Nick hỏi.

“Không làm gì cả, thưa ông”.

“Ngài không làm gì? Nhưng có người đã bắn tôi và...”

“Ông Lortz” - viên cảnh sát hỏi Nick với giọng mệt mỏi - “ông biết có bao nhiêu người có súng trong cái thành phố này không?”

“Tôi không biết, nhưng...”

“Ông không nhìn thấy kẻ cướp. Hắn là đàn ông, đàn bà hay một cậu bé? Mắt hắn màu gì? Tóc dài hay ngắn? Ông không biết vì ông không nhìn thấy ai cả. Có thể đó là một cô bồ cũ của ông; cũng có thể một người nào đó không ưa những cuốn sách du lịch của ông, ông Lortz”.

“Nhưng còn người đàn ông tóc trắng? Ông ta đã nghe cô Meg Hutson gọi tôi là Hollywood, và bây giờ tôi lại có một lá thư gửi cho Hollywood, vậy Hollywood là ai?”

“Ông Lortz, chúng ta luôn luôn có những câu hỏi, nhưng không phải bao giờ cũng có được những câu trả lời”.

Có những câu hỏi. Nhưng không có câu trả lời!

Nick chán nản rời đồn cảnh sát, lái xe trở về khách sạn. Anh vừa bực tức vừa lo sợ. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra với Nick: “Làm sao gã tóc trắng lại tìm thấy mình ở Vancouver này? Hắn đã theo dõi mình từ khi ở Whistler chăng? Hiện tại hắn có theo dõi mình không? Có thể hắn cũng đang ở trong khách sạn này, ngay phòng bên cạnh và có cả súng”.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÓC TRẮNG

Nick đậu xe trước khách sạn. Anh quan sát kỹ lưỡng trước khi ra khỏi xe, nhưng không có gã tóc trắng nào lảng vảng gần khu vực này cả.

Nick băng nhanh qua các lối đi của khách sạn và tiến đến bên quầy tiếp tân. Anh nói với một thiếu phụ phía sau quầy:

“Tôi cần gặp một người đàn ông tóc trắng, thưa bà. Tôi nghĩ ông ấy đang ở đây. Ông ấy khoảng sáu mươi tuổi, cao và gầy...”

Thiếu phụ tỏ vẻ thờ ơ, nàng nói:

“Khách sạn có rất nhiều khách, ông có biết tên ông ấy không?”

“Tôi không biết, ông ấy là... là bạn của bạn tôi, bà hiểu cho! Tôi cần gặp ông ấy. Chuyện rất hệ trọng, xin bà làm ơn giúp tôi”.

Thiếu phụ liếc nhìn Nick: “Có ba trăm năm mươi phòng trong khách sạn, và có khoảng ba mươi hoặc bốn mươi người tóc trắng, tôi làm sao nhớ hết tên họ được”.

Nàng quay sang trả lời điện thoại.

Nick rời khỏi quầy tiếp tân.

“Phải uống thôi” - Nick nghĩ - “Mình cần phải uống”.

Anh bước vào quầy rượu, gọi thức uống và ngồi xuống một chiếc bàn.

“Ta phải làm gì bây giờ?” Nick tự hỏi.

Chợt anh sực nhớ lại một điều: lá thư trong chiếc túi du lịch của cô gái lúc ở Whistler: - “... và chúng ta có thể gặp nhau vào chiều thứ sáu tại khách sạn Empress, Victoria, Vancouver Island...”

Hôm nay đã là thứ năm. Nick quyết định: “Mình phải đến Victoria, đến Vancouver Island và tìm khách sạn Empress”.

*

Đêm ấy, Nick ăn tối tại khách sạn. Ăn xong, anh vừa đứng lên định rời khỏi bàn thì bỗng anh nhìn thấy người - đàn - ông - tóc - trắng!

Nick phản ứng rất nhanh. Người đàn ông đang đứng tại quầy tiếp tân và anh nhìn thấy mái tóc trắng của ông ta nhô cao giữa đám người.

“Tôi xin lỗi”. Nick vừa nói vừa xô đẩy để băng qua đám đông. Anh va phải một cậu bé đang chạy phía trước và cả hai cùng ngã lăn xuống sàn. Cậu bé khóc thét lên. Một thiếu phụ phía sau anh hét lên giận dữ.

“Tôi rất tiếc, tôi xin lỗi, thưa bà!” Nick vừa nói vừa đỡ cậu bé đứng lên. Anh vỗ về cậu bé: “Cháu không sao chứ?” Người đàn bà gắt: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy!”

Nick hối hả rời khỏi vị trí, nhưng khi đến được quầy tiếp tân, anh không còn thấy bóng dáng gã tóc trắng đâu nữa.

Anh rẽ qua đám đông và hét lên với người thiếu phụ phía sau quầy: “Người đàn ông tóc trắng lúc nãy đã đi đâu?” Thiếu phụ đưa mắt nhìn Nick: “Ngài Vickers ấy à? Tôi không biết”. - “Ông ta tên Vickers à? Ông ta ở phòng số mấy?”. “Tôi rất tiếc, tôi không thể cho ông biết được”. - “Nhưng tôi cần biết, thưa bà...” Nick nài nỉ.

Thiếu phụ quay sang trả lời điện thoại.

Vài giây sau, Nick trở về phòng mình. Anh ngẫm nghĩ: “Vickers! Meg Hutson có biết Vickers không nhỉ? Mình cần phải biết vài điều; càng nhanh càng tốt”.

VANCOUVER ISLAND

Tsawwsassen cách Vancouver hai mươi ba dặm về phía Nam. Sáng hôm sau, Nick lái xe đến đó để kịp đi chuyến phà chừng một giờ đến Vancouver Island. Trên đường đi, cứ năm phút, anh lại quan sát qua kính chiếu hậu. Đường sá tràn ngập xe cộ đủ màu sắc. Rất có thể trong số xe cộ tấp nập ấy có cả xe của Vickers.

Đến Tsawwassen, Nick cho xe lên phà.

Chuyến phà chật ních xe cộ và rất đông hành khách. Nick rời xe. Anh rảo bước lượn mấy vòng trên khắp con thuyền. Anh cố tìm kiếm người đàn ông tóc trắng nhưng không thấy một người nào cả.

Chẳng bao lâu, phà nhổ neo. Nick cảm thấy yên tâm hơn. Anh tìm một quầy điểm tâm để ăn một chút gì lót dạ. Thực khách vào càng đông và Nick nhìn kỹ từng khuôn mặt của những người đàn ông luống tuổi. Một số người đội nón nên anh chỉ chú ý đến những ai có vóc dáng cao, gầy. Nhưng không có ai cả.

“Có lẽ hắn không có mặt trên phà” - Nick nghĩ - “Có thể hắn đã ở lại Vancouver”.

Một lát sau, Nick đảo quanh con thuyền một lần nữa. Có một lần, anh tưởng đã nhìn thấy hắn trong đám đông, nhưng anh đã lầm.

Sau chín mươi phút rời khỏi Tsawwassen, phà cập bến ở Swartz Bay thuộc Vancouver Island, Nick cho xe rời khỏi bến và tiếp tục cuộc hành trình.

Swartz Bay cách Victoria hai mươi dặm về phía Bắc. Nick cho xe phóng nhanh và anh vẫn không quên quan sát qua kính chiếu hậu. Có lần, anh chợt nhìn thấy chiếc ôtô màu đỏ bám theo xe anh cách chừng hai trăm bước. Nick thầm hỏi: “Mình có gặp chiếc xe này trên đường từ Vancouver đến Tsawwassen không nhỉ?”

Nick cho xe chạy chậm lại, nhưng chiếc xe đỏ vẫn giữ khoảng cách, vì vậy anh không thể nhìn rõ khuôn mặt và mái tóc của người cầm lái.

Chẳng mấy chốc, anh đã vào đến địa phận của Victoria. Những con đường đông nghịt xe cộ của thị trấn này đã nuốt chửng chiếc xe của anh, và anh không còn thấy chiếc xe đỏ bám theo sau nữa.

Victoria là một thị trấn của những vườn hoa và những tòa biệt thự lộng lẫy cổ kính. Nhưng hôm ấy, Nick không còn lòng dạ nào để thưởng ngoạn vẻ đẹp rực rỡ cua chúng.

Anh tìm đến khách sạn Empress và bước thẳng lại quầy tiếp tân.

Một nhân viên trẻ của khách sạn hỏi Nick: “Ông cần gì ạ?” - “Tôi có hẹn một người bạn ở đây vào chiều nay. Cô ấy là Meg Hutson”. - “Hutson à? Xin ông chờ một chút!” Gã nhân viên đi một lát rồi trở lại: “Rất tiếc, cô Hutson không có ở đây, thưa ông”.

Nick rút trong túi ra tấm ảnh của hai cha con Meg mà anh đã cắt trong tờ tạp chí đưa cho gã nhân viên. Anh nói: “Cô ấy đây”.

Gã nhân viên nhìn vào bức ảnh. Anh ta reo lên: “A, đúng rồi! ông muốn tìm tiểu thư của ngài Howard Hutson. Cô ấy không có ở đây. Nhưng cách đây mười hoặc mười lăm phút, tôi gặp cô ấy đi với một người đàn ông. Anh ta có hỏi tôi về một phòng trà” - “Phòng trà ư? Ở đâu?”

Người đàn ông tóc trắng đã quá mỏi mệt. Ông đã bỏ cả ăn uống. Hầu hết thời gian, ông chỉ tập trung suy nghĩ về một vấn đề. Ông đã lái xe, quan sát, chờ đợi và rượt đuổi.

Nhưng khi đến những đại lộ nghìn nghịt xe cộ ở Victoria, đột nhiên ông vô ý để sổng mất chiếc ôtô xanh mà ông đã cất công theo dõi. Giận dữ, ông lái xe chạy vòng khắp thị trấn, đảo qua hầu hết các khách sạn lớn. Ông tự nhủ: “Ta phải tìm cho ra hắn ngay ngày hôm nay”.

Vừa lúc ấy, ông nhìn thấy khách sạn Empress và dưới con đường bên ngoài khách sạn là chiếc ô tô màu xanh.

Ông cho xe qua khỏi khách sạn rồi đậu lại. Ông chui ra khỏi xe, băng qua đường, chạy ngược về hướng khách sạn rồi vòng qua các khung cửa sổ của tầng trệt. Đó là một căn phòng rộng lớn với những dãy bàn ghế và chật ních người ngồi, ông thận trọng quan sát hầu hết từng khuôn mặt của họ.

Thình lình, ông bật lên tiếng kêu: “Cô ấy kia kìa!”

Cô gái đang ngồi với hai gã đàn ông. Ông không nhìn rõ mặt, chỉ thấy từ phía sau gáy của họ. Nhưng một trong hai gã đó mặc áo sơ mi màu xanh, ông vừa mỉm cười vừa nói: “Ngài Hollywood! Tạm biệt ngài Hollywood nhé!”. Những người khách qua đường quay lại nhìn ông ta, nhưng ông ta không quan tâm đến họ.

Ông băng nhanh qua các lối đi tiến vào khách sạn. Ông thọc tay vào túi áo. Ở đó đã có sẵn một khẩu súng rắn đanh, lạnh lẽo.

BỮA TIỆC TRÀ

Nick nhìn xuyên qua cửa kính của phòng trà trong khách sạn Empress.

Meg Hutson cùng ngồi với một gã đàn ông tại một chiếc bàn. Hắn ta chừng ba mươi hoặc có thể trẻ hơn vài ba tuổi. Hắn có vóc người cao lớn khoẻ mạnh với làn da rám nắng. Quần áo, giày dép trên người hắn toàn một màu trắng tinh khôi, sạch sẽ. Hắn thủ thỉ điều gì đó với Meg và nàng bật cười nghiêng ngả. Trông nàng rất vui vẻ, hạnh phúc.

Người bồi bàn bước lại hỏi Nick: “Tôi đem trà cho ngài nhé?” - “Không, cảm ơn. Tôi có hai người bạn đằng kia”. Anh vừa đáp vừa đi về phía chiếc bàn của Meg.

“Xin chào cô gái bí ẩn” - Nick nói - “Cô còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau ở Whistler. Tên cô là Jan, nhưng hôm nay có lẽ là Meg Hutson”.

Meg Hutson ngẩng đầu lên nhìn Nick, mặt nàng chợt ửng đỏ. Nàng kêu lên: “Ồ!”

Gã đàn ông liền hỏi Meg: “Anh ta là ai vậy?” - “Đây là Nick, anh ấy là phóng viên; còn đây là Craig Winters...”

Nick cắt ngang: “Đôi lúc cũng gọi là ngài Hollywood”.

“Có lẽ thế. Nhưng sao ông biết điều ấy?”

“Tôi đoán vậy thôi. Tôi nghĩ rằng tôi đang bắt đầu hiểu. Tôi có thể hỏi ông một câu được không, ông Winters? Có kẻ nào đó muốn giết ông, phải không?”

Craig Winters biến sắc: “Giết tôi ư?”

Meg cũng hoảng hốt: “Anh định nói gì vậy?”

Nick đáp chậm rãi: “Trước khi nói cho cô biết, xin cô hãy làm ơn trả lời câu hỏi của tôi: ở Whistler cô đã gọi tôi là Hollywood, và cô muốn cho người đàn ông tóc trắng ngồi bên cạnh nghe thấy, có đúng không?”

Meg không trả lời ngay, nhưng một lúc sau, nàng đáp giọng lí nhí: “Vâng!” Nick hỏi tiếp: “Tại sao?” - “Tôi muốn ông ta chú ý tới anh và bỏ rơi tôi” - “Nhưng vì sao chứ?” - “Tôi nghĩ ông ta là một thám tử đang làm việc cho ba tôi. Tôi đã nhìn thấy ông ta trước khi rời Toronto. Ông ta đã theo dõi tôi...”

Meg đặt tay nàng lên cánh tay của Winters rồi nói tiếp: “Ba tôi không ưa Craig. Cách đây một tháng, ông cấm tôi không được gặp lại Craig. Tôi nghĩ là ba tôi biết tôi rất đau khổ và ông cũng đoán biết là tôi sẽ đến gặp Craig. Ông muốn truy tìm Craig để ngăn cản anh ấy, không cho anh ấy gặp tôi”. - “Ngăn cản anh ta hay là giết anh ta?” - “Không đâu! Ba tôi không làm như vậy”. - “Tại Vancouver, người đàn ông tóc trắng đã đẩy tôi ngã trước đầu xe, và cũng chính ông ta đã bắn tôi ở công viên Stanley” - “Anh nói cái gì vậy?”.

Thình lình Craig chen vào: “Xin hãy nói cho tôi biết về người đàn ông tóc trắng ấy”.

Nick nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Ông ta chừng sáu mươi tuổi, cao và gầy” - “Ông biết tên ông ấy không?” - “Vickers!”

Đột nhiên Craig Winters biến đổi cả thần sắc. Anh ta lắp bắp: “Ông ấy đã... đã theo ông đến Victoria? Ông ấy có theo ông đến đây không?” - “Tôi không biết”. - Nick vừa đáp vừa quan sát Craig. Anh hỏi tiếp: “Ông có vẻ sợ ông ấy, tại sao vậy? Tại sao ông Vickers lại muốn hãm hại ông, Winters?”

Craig Winters chưa kịp trả lời câu hỏi thì sắc mặt của Meg đã trở nên trắng bệch. Nàng hét lớn: “Ôi, không! Hãy nhìn đằng kia kìa! Phía cửa kìa!”

Nick và Winters quay đầu nhìn lại. Người đàn ông tóc trắng đứng ngay ngưỡng cửa của phòng trà. Ông đảo mắt nhìn một lượt khắp gian phòng và cuối cùng đã nhận ra họ. Ông chậm rãi bước về phía chiếc bàn của ba người, tay ông vẫn đặt trong túi áo.

Khoảng một vài giây, cả ba người ngồi yên không nhúc nhích. Chợt Craig Winters chồm lên. Anh ta vừa đưa tay chỉ về phía Nick vừa la lớn: ‘Thằng Hollywood kia kìa!”

Người đàn ông tóc trắng rút súng ra khỏi túi áo. Ông quát lớn: “Viên đạn này thay cho lời nói của Anna!”

Nick phản ứng rất nhanh. Anh co chân đạp cái bàn trà ngã đổ và ngay tức khắc, anh ngã rạp xuống sàn nhà. Viên đạn bay vèo qua đầu anh đồng thời với tiếng la thất thanh của Meg. Cùng lúc ấy Craig Winters cũng rú lên và ôm lấy một cánh tay. Một dòng máu loang đỏ trên chiếc sơ mi trắng của hắn. Có thêm nhiều tiếng kêu cứu của mọi người. Hai gã bồi bàn đã đè được người tóc trắng xuống sàn. Có người nào đó hét to: “Hãy gọi cảnh sát!”.

TẠI ĐỒN CẢNH SÁT

7 giờ 30 tối, tại đồn cảnh sát, Nick và Meg cùng ở trong một căn phòng. Người đàn ông tên Vickers, một bác sĩ và ba thám tử ở một căn phòng khác.

Cửa mở, một thám tử bước vào với hai tách cà phê. Ông ta đặt cà phê xuống bàn rồi bước ra ngoài. Meg gọi với theo: “Ngài Edmons! Gọi đến bệnh viện được không? Craig ổn chứ?” - “Winters ấy à? Vâng, ông ây sẽ ổn thôi”. - “Tôi liên lạc với bệnh viện bây giờ được không?” - “Tôi mong cô hãy chờ đợi. Một lát nữa ngài thám tử Keat sẽ đến đây. Ngài ấy đang trên đường từ phi trường đến... A! Ngài đã đến rồi!”.

Thám tử Keat bước vào phòng và theo sau ông là một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu nâu sẫm.

Meg vụt đứng dậy, nàng kêu lên: “Ba! Ba đang làm gì ở đây vậy?” - “Cảnh sát đã gọi ba” - Howard Hutson đáp - “Và ba liền bay đến đây. Thám tử Keat đã đón ba ở sân bay. Bây giờ con hãy ngồi xuống. Meg, ba muốn con hãy lắng nghe những gì ba nói đây”.

Meg ngồi yên và ba nàng nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay nàng:

“Meg, tuần trước Johnnie Vickers đã đến nhà ta. Ông ấy muốn tâm sự về chuyện cô con gái cưng của ông ấy. Con còn nhớ cô Anna không? Cách đây ba tháng, cô ấy đã lao đầu tự vận từ trên một chiếc cầu ở Boston. Cô ấy còn trẻ, đẹp và giàu có. Thế nhưng cô ấy không muốn sống nữa. Con có biết tại sao không? Chỉ vì một gã đàn ông đấy! Hắn ta đã cuỗm hết tiền rồi bỏ rơi cô ấy. Tên hắn ta là...”

Meg bỗng hét lên: “Không! Không!” - “Phải! Meg, tên hắn là Hollywood!” - “Ôi, không!” Meg lại gào lên, giọng nàng chợt như nghẹn ngào.

“Đúng đấy cô Hutson ạ!” - Thám tự Keat nhẹ nhàng chen vào: - “Với cô, hắn xưng là Craig Winters, khi Anna quen hắn, hắn là Carl Windser. Nhưng hắn thích tất cả những cô gái gọi hắn là Hollywood. Hắn đã chôm của Anna Vickers gần năm mươi ngàn đôla và việc ấy cũng xảy ra với một cô gái trước...”

Meg lại gào lên: “Không đúng sự thật!”

“Đó là sự thật, Meg!” - Ba nàng tiếp lời: “Winters hoặc Windser gì đó đã kiếm được khá tiền từ những cô gái con nhà giàu có. Johnnie Vickers rất yêu con gái của mình nên sau khi cô ấy chết, ông đã đến nhà riêng của cô ấy ở Boston, ông đã đọc tất cả thư từ, nên đã biết chuyện tiền nong và cái tên Hollywood. Khi ông ấy đến nhà mình, ba đã nói với ông ấy về con. Meg, ba cho ông ấy biết, con vừa quen một bạn trai tên Hollywood. Ba bảo với ông ấy là ba không ưa hắn, nhưng ba không thể ngăn cản con. Ba cũng cho ông ấy biết là tuần tới con sẽ đi gặp hắn, vậy ba phải làm gì. Johnnie đã nói với ba: “Đừng lo cho con gái của ngài, tôi sẽ đi tìm hắn và ngăn cản hắn”.

Meg ngồi yên như pho tượng, mặt nàng càng lúc càng tái nhợt hẳn ra. Trong chừng vài phút, không một ai nói lời nào cả. Chợt thám tử Edmonds lên tiếng: “Ngài Vickers đã nói với chúng tôi tất cả mọi chuyện, cô Hutson ạ. Ngài ấy đã theo cô đến Whistler và đã nhìn thấy cô cùng với...”

Nick bắt đầu hiểu, anh tiếp lời: “... với tôi, trong tiệm ăn và đã nghe cô Meg gọi tôi là Hollywood!”

Howard Hutson nhìn sang Nick, ông ta hỏi: “Ông chính là ngài phóng viên du lịch ấy phải không?”

“Vâng! Lortz, NickLortz. Ngài Vickers suýt nữa đã giết tôi. Ông ấy đã hai lần bắn vào tôi, và...”

Nhưng Howard Hutson không mấy quan tâm đến Nick. Ông quay sang cô con gái: “Con đã cho hắn bao nhiêu tiền, Meg?” - “Con... con đã đưa cho anh ấy hai mươi lăm ngàn đôla chỉ trong vòng hai hoặc ba tháng gì đó. Anh ấy yêu cầu. Rồi anh ấy...” Và nàng lại bật khóc nức nở.

Hutson nói giọng giận dữ: “Được rồi! Con có thể nói lời chia tay với số tiền ấy đi!”

Nick hỏi thám tử Edmonds: “Vickers sẽ ra sao, thưa ngài?” - “Phải vào bệnh viện thôi, tôi nghĩ vậy. Ông ấy đã bắn ông và mọi người đều nhìn thấy. Nhưng ông ấy tinh thần bất ổn, các bác sĩ sẽ đưa ông ấy vào bệnh viện”

Howard Hutson đứng dậy - “Được rồi, Meg! Ba sẽ đưa con về nhà. Máy bay đang đợi chúng ta ở phi trường”.

Meg theo ba ra cửa, chợt nhớ đến Nick, nàng quay lại: “Tôi xin lỗi! Tôi đã đẩy anh vào tất cả chuyện này. Tôi đã gọi anh là Hollywood. Thật tồi tệ! Nhưng tôi không biết rằng...”

Nick ngắt lời: “Bây giờ thì cô đã hiểu hết mọi chuyện. Điều ấy rất tốt để có được một bài học với giá chót là năm mươi ngàn đôla!”

NỤ CƯỜI QUYẾN RŨ

Tối hôm ấy, Nick theo chuyến phà đêm để trở lại Vancouver. Vừa mệt vừa đói lả, anh chui vào một nhà hàng gọi vài món ăn tối. Nhà ăn chật ních thực khách, chỉ còn độc nhất một chiếc bàn trống. Nick vội vàng ngồi xuống và bắt đầu ăn. Vừa ăn, anh vừa tự nhủ: “Ngày mai, mình phải trở lại công việc của mình. Hãy quên hết đi những gã đàn ông có súng và các cô gái con nhà triệu phú”.

“Xin lỗi ông...” - Có tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo - “Em có thể ngồi đây với ông được không ạ?”

Nick ngẩng đầu lên. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang đứng khép nép kề bên chiếc bàn của anh. Anh liền đứng dậy: “Ồ, được!...Được! Cô cứ ngồi đây, Tôi... tôi không cần nó lắm”.

Nick dợm bước đi nơi khác. Cô gái khẩn khoản: “Xin ông đừng đi! Hãy dùng xong bữa tối của ông đã!”

Cô gái mỉm cười với Nick. Một nụ cười quyến rũ, mê hồn suýt nữa đã khuynh đảo tâm hồn anh.

Nhưng Nick đã quá hiểu những nụ cười chết người kiểu ấy. Anh vội đáp: - “Không! Tôi không đói lắm!”

Anh bước nhanh ra khỏi nhà hàng như một kẻ trốn chạy. HẾT


Sách tương tự