
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Túy Phế Phi
Tổng số chương: 241
Mờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung.
Thành đổ. Nước cũng tan.
Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng…
“Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé.
Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên…
Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”.
Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng.
Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại.
Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó.
Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu.
Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng mà bắt đầu giãy giụa, đôi mắt sáng tràn ngập hoảng sợ và thương tâm. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng, nhưng, khí lực của nó lại quá yếu.
Nữ tử không đành lòng, nhìn nó, hai tay cùng thân thể không ngừng run rẩy.
Lúc này, tiếng khóc nỉ non vang dội của trẻ sơ sinh truyền đến.
Thân thể nàng run mạnh, theo bản năng quay đầu lại nhìn đến trên giường.
Cửa bị ai đó tông vào, người vừa đến nhìn thấy cảnh trong phòng, sắc mặt liền hoàn toàn biến đổi, vội xông lên trước, dùng sức vặn tay nữ tử ra, mở miệng nói: “Nương nương, người đang làm gì vậy?”.
Nàng giống như bị rút hết sức lực, tê liệt suy sụp té trên mặt đất. Đứa bé ho khan dữ dội, hoảng sợ khóc thành tiếng:
“Mẫu hậu…”
Mẫu hậu…
Nàng càng run rẩy hơn, con của nàng, máu thịt của nàng, nàng làm sao cam lòng bỏ được? Muốn tự mình giết nó, nhưng lại không nỡ nhẫn tâm, lòng lại mong đợi có người đến cản nàng lại.
Nhưng, ngăn cản rồi lại sẽ như thế nào đây?
Đôi môi nàng run rẩy, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi: “Bổn cung, không còn cách nào. Bổn cung không thể để con mình rơi vào tay giặc. Không thể để cho bọn chúng bị lăng nhục mà chết đi”.
Thân thể người mới đến dao động, âm thanh nặng nề: “Điện hạ cùng công chúa người giao cho mạt tướng, mạt tướng dùng đầu đảm bảo sẽ bảo vệ bọn họ an toàn!”
Nói xong hắn quay đầu lại nói: “Người đâu!”
Bên ngoài, một thị vệ xông vào, hắn đem đứa bé giao cho y, thị vệ không nhiều lời, ôm lấy đứa bé liền rời đi.
Bảo mẫu đi vào, bế đứa trẻ sơ sinh trên giường, mắt rưng rưng nhìn thoáng qua nữ tử, có ý muốn rời đi. Nữ tử dường như nhớ ra cái gì, run run lấy từ trên người một ngọc bội, nhét vào trong tã lót, nức nở nói: “Đây vốn là vật Hoàng Thượng muốn ban cho huynh muội bọn chúng”. Ngón tay nàng chạm vào bụng đứa bé, lướt qua da thịt nó.
Đứa trẻ ngưng khóc liền ngủ thiếp đi, không biết giờ phút này xảy ra chuyện gì.
“Nương nương, không kịp nữa rồi!”. Tướng quân cầm tay bảo mẫu kéo ra, ý bảo nàng đi mau.
Tay nữ tử lập tức đấm vào khoảng không, nước mắt chảy ra như suối.
Bảo mẫu ôm công chúa chạy ra cung điện, bên ngoài có một đội binh lính tinh nhuệ bảo hộ quanh nàng. Mọi người cùng chạy ra ngoài. Bảo mẫu đưa mắt nhìn nơi cửa cung, bốn phía đã nổi lên khói thuốc súng mịt mù. Nàng không nhịn được, vành mắt đỏ lên, bây giờ, đứa trẻ trong ngực hừ một tiếng, nàng mới lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn ngọc bội nhét trong tã lót của đứa trẻ, nàng mới bỗng nhiên nhớ tới…
Ngước mắt nhìn, nhưng lúc này, không thấy đội thị vệ mang thái tử rời đi kia đâu.
Lúc này, có gì đó văng lên mặt nàng, đưa tay lên sờ, là máu nóng. Nàng giật mình, thị vệ bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống, một mũi tên huyền thiết dài cắm giữa ngực.Bảo mẫu sợ ngây người, không biết ai đó đẩy vai nàng, hô: “Đi mau!”
Dứt lời, nàng mới quay lại nhìn, một đám tên bay vụt đến. Ở phía sau, là một nhóm binh sĩ.
Quần áo… như thế kia, nàng vừa liếc nhìn liền biết.
Binh lính Tây Chu.
Trong lòng run lên, ôm chặt đứa trẻ trong ngực, liều mạng chạy về phía trước.
Khắp nơi, đều có người ngã xuống. Khắp nơi, đều là mùi máu tươi nồng đậm.
Đứa trẻ, cuối cùng cũng “Oa—— “ khóc thét lên.
Bảo mẫu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng tiến nhanh lên phía trước, bất ngờ thấy thị vệ hộ tống thái tử!
Nàng vui mừng, bước chân càng nhanh hơn, nhưng lại không thấy bóng dáng thái tử đâu!
Mọi chuyện, không đợi nàng phản ứng kịp, sau lưng, có người đẩy mạnh bả vai nàng, hô to: “Đi!”
Nàng mới nhìn thấy, bên phải, có một cái cửa thông…
….
Ngày đó, khi ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi, có thể thấy được ở hoàng cung Lê Quốc, chỉ là máu, máu chảy thành sông.
Hoàng đế Lê Quốc, bị một mũi tên bắn lén mà chết.
Còn hoàng hậu, khi quân Tây Chu xông vào, đã thấy nàng treo cổ tự tử trên dải lụa trắng.
Tấm lụa mỏng, trong khoảng khắc đó, dường như càng ưu thương, buồn bã
Ba năm lại trôi qua, Tuyên Khánh trị vì đã được mười lăm năm. Cuối mùa thu, lại tiếp tục một vòng lựa chọn.
Vốn dĩ, chuyện hoàng đế tuyển tú cũng không có gì đáng trách, chỉ là Tuyên Khánh Đế đã gần sáu mươi. Thiên kim danh môn vọng tộc, người người e sợ tránh không kịp lần này. Thượng Trang vô tình ngồi ở hậu viện An Lăng phủ, nghe bọn nha đầu líu ríu bàn về việc này, nói là tiểu thư nhà nào đó hôm qua không chờ được vội vàng gả cho người. Đồng thời tiểu thư nhà nào đó cũng vội vã tìm người gả ra ngoài.
Thượng Trang không nói lời nào, chỉ im lặng ngồi nghe, nhưng bỗng nhiên nha đầu mới vừa rồi mặt mày còn hớn hở lập tức cứng ngắc. Nàng không khỏi quay đầu nhìn lại liền thấy Tần mama đứng phía sau các nàng, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn kia giờ phút này dường như càng trở nên dữ tợn.
Tất cả bọn nha đầu đều đứng lên, cúi đầu, câm như hến.
Thượng Trang cũng theo quy củ cúi đầu chỉ nhìn mũi chân của mình, nghe thấy tiếng bước chân của Tần mama tiến lên, trái tim từ từ treo lên cao.
Tần mama tuy chỉ là bà vú nhưng lại được phu nhân đưa từ nhà mẹ đẻ qua, tuy cũng chỉ là hạ nhân nhưng một chút cũng không hề thua kém chủ tử. Ngay cả thiếu gia cùng tiểu thư cũng phải nhượng bộ ba phần, càng khỏi phải nói đến hạ nhân như các nàng. Nay các nàng lại tụ ở chỗ này bàn tán chuyện Hoàng Đế tuyển tú, vừa vặn đụng phải cái đinh, trong phủ ai chẳng biết vốn dĩ tiểu thư cùng thiếu gia Trầm gia có hôn phối, bởi vì bận chuyện buôn bán, nên còn ở tại Định Châu cách nơi này khá xa, cho nên không thể trở về kịp. Cho dù tiểu thư muốn gả, nay cũng không còn kịp nữa.
Tần mama tiến lên trước, đột nhiên mở miệng gọi: “Thượng Trang.”
Bờ vai Thượng Trang khẽ run lên, vội vàng nhỏ giọng đáp lời: “Vâng!”
Cảm thấy có chút hối hận, rõ ràng cái gì nàng cũng không nói, nếu sớm biết trước xảy ra chuyện này, nàng chắc chắn chạy thật xa a.
“Ngươi đi theo ta.” Thanh âm Tần mama vẫn thâm trầm như trước, nói xong, bà ta liền xoay người hướng phía trước mà đi.
Thượng Trang sợ run lên, xong liền phục hồi tinh thần, vội cất bước đi theo.
Phía sau nàng đồng thời truyền đến một trận thở phào nhẹ nhỏm, tất cả bọn nha đầu đều cảm thấy may mắn là Tần mama không đem các nàng ra xả giận. Song lại tụ tập đứng nhìn một lát, mới cảm thấy không có gì vui liền tản ra.
Thượng Trang đi theo Tần mama, đi được một đoạn, bỗng nhiên Tần mama dừng cước bộ. Thượng Trang lấy làm kinh hãi, cũng vội ngừng lại, đã thấy Tần mama xoay người lại, đưa tay tới kéo lấy tay của nàng.
Nàng thật sự giật mình không nhỏ, muốn rút về, lại phát hiện bà ta nắm rất chặt.
“Tần mama......”
Tần mama cũng chỉ nở nụ cười, vỗ vỗ tay của nàng và nói: “Thượng Trang a, ngươi vào An Lăng phủ cũng đã năm năm, lão gia phu nhân cũng chưa từng bạc đãi ngươi. Nếu không phải thấy ngươi nhu thuận lanh lợi, cũng sẽ không cho ngươi làm thiếp thân thư đồng. Thư đồng, chức vị này so với những nha đầu thô sử bình thường cũng mạnh hơn nhiều, ngươi vào phủ năm năm, chắc cũng chưa từng làm qua việc nặng?”
“Vâng!” Thượng Trang cúi đầu đáp lời.
Nàng tiến An Lăng phủ đã năm năm, năm ấy nàng mười tuổi, nhưng không ai biết, trước khi nàng tiến An Lăng phủ cũng đã một mình lưu lạc năm năm.
Năm tuổi, một đám cường đạo xông vào trấn nhỏ của các nàng, đem tất cả mọi người ra đường, toàn bộ giết sạch không chừa một ai, tiền tài vật chất đều bị cướp sạch không còn gì. Nếu không phải nàng cùng muội muội ham chơi, về nhà muộn một chút, có lẽ ngay cả các nàng cũng sẽ phải chịu kiếp nạn đó rồi.
Có thể là trời cao thương hại, nên giúp nàng cùng muội muội thoát khỏi kiếp nạn và còn sống đến bây giờ.
Nhưng mà, cha mẹ, đều đã chết hết.
Các nàng thành cô nhi.
Từ đó về sau, lưu lạc khắp nơi.
Năm năm trước, nàng vì một cái bánh bao, nên đi cầu người ta bố thí, khi quay đầu lại liền phát hiện muội muội của nàng vốn dĩ ngồi ở góc đường chờ nàng lại có thể không thấy đâu!
Nàng vừa vội lại vừa hoảng, khóc lóc, tìm ba ngày ba đêm, cuối cùng tìm không thấy bóng dáng muội muội.
Cho đến khi vào An Lăng phủ làm nha hoàn, chưa một giây phút nào nàng từ bỏ hy vọng tìm kiếm tung tích của muội muội.
Chính là, năm năm trôi qua, vẫn không có lấy một tin tức nào.
Nay, nàng mười lăm, muội muội của nàng, cũng là mười bốn.
“Cùng đi học, cùng ra ngoài với tiểu thư, nếu nói về ăn mặc, nhà khác không biết còn tưởng rằng ngươi cũng là tiểu thư đó.” Lời của Tần mama lập tức đem suy nghĩ của nàng kéo trở về.
Thượng Trang chỉ cảm thấy trong lòng run lên bần bật, lời của Tần mama, là có ý gì?
Danh sách chương
- Q.1 Chương 1 Thượng trang..
- Q.1 Chương 2 Nguyện ý..
- Q.1 Chương 3 Ngọc bội..
- Q.1 Chương 4 Xuất hành..
- Q.1 Chương 5 Tinh mâu..
- Q.1 Chương 6 Giáo huấn..
- Q.1 Chương 7 Tranh chấp..
- Q.1 Chương 8 Thân phận..
- Q.1 Chương 9 Duyên phận..
- Q.1 Chương 10 Xin lỗi..
- Q.1 Chương 11 He giấu..
- Q.1 Chương 12 Phục linh..
- Q.1 Chương 13 Thiên điện..
- Q.1 Chương 14 Nhiễm bệnh..
- Q.1 Chương 15 Thánh chỉ..
- Q.1 Chương 16 Tứ hôn..
- Q.1 Chương 17 Kháng chỉ..
- Q.1 Chương 18 Độc lưu..
- Q.1 Chương 19 Sợ hãi..
- Q.1 Chương 20 Đường lui..
- Q.1 Chương 21 Mỹ nhân..
- Q.1 Chương 22 Hiền phi..
- Q.1 Chương 23 Đổ tội (Giá họa)..
- Q.1 Chương 24 Nhận tội..
- Q.1 Chương 25 Kế sách..
- Q.1 Chương 26 Trị tội..
- Q.1 Chương 27 Gặp lại..
- Q.1 Chương 28 Là hắn..
- Q.1 Chương 29 Lẩn tránh (Trốn chạy)..
- Q.1 Chương 30 Chèn ép..
- Q.1 Chương 31 Hiểu lầm..
- Q.1 Chương 32 Tức giận..
- Q.1 Chương 33 Thân thích..
- Q.1 Chương 34 Lấy lòng..
- Q.1 Chương 35 Chờ hắn..
- Q.1 Chương 36 Vụng trộm..
- Q.1 Chương 37 Thúc – Điệt (chú – cháu)..
- Q.1 Chương 38 Khó khăn..
- Q.1 Chương 39 Nhục nhã..
- Q.1 Chương 40 Không sợ..
- Q.1 Chương 41 Biết rõ..
- Q.1 Chương 42 Chống đối..
- Q.1 Chương 43 Chống đối..
- Q.1 Chương 44 Lời nói thật lòng..
- Q.1 Chương 45 Hiếu tử..
- Q.1 Chương 46 Tôn nghiêm..
- Q.1 Chương 47 Mùi thơm..
- Q.1 Chương 48 Thẩm vấn..
- Q.1 Chương 49 Đông cung..
- Q.2 Chương 1 Q.2: Trục phong Hương lộ..
- Q.2 Chương 2 Thanh danh..
- Q.2 Chương 3 Buông tha..
- Q.2 Chương 4 Tức giận..
- Q.2 Chương 5 Diễn trò..
- Q.2 Chương 6 Diện thánh..
- Q.2 Chương 7 Do dự..
- Q.2 Chương 8 Phụ tử..
- Q.2 Chương 9 Loại bỏ..
- Q.2 Chương 10 Nụ cười..
- Q.2 Chương 11 Nghe nói..
- Q.2 Chương 12 Hủy hôn..
- Q.2 Chương 13 Hầu hạ..
- Q.2 Chương 14 Khát nước..
- Q.2 Chương 15 Xin lỗi..
- Q.2 Chương 16 Nịnh bợ..
- Q.2 Chương 17 Tình lang..
- Q.2 Chương 18 Hại người..
- Q.2 Chương 19 Bảo vệ..
- Q.2 Chương 20 Chuyển đi..
- Q.2 Chương 21 Cãi lời..
- Q.2 Chương 22 Chờ..
- Q.2 Chương 23 Quỳ gối..
- Q.2 Chương 24 Gặp mưa..
- Q.2 Chương 25 Tiểu nhân..
- Q.2 Chương 26 Ghen tị..
- Q.2 Chương 27 Đổi ý..
- Q.2 Chương 28 Ghi hận..
- Q.2 Chương 29 Sinh bệnh..
- Q.2 Chương 30 Quan chức..
- Q.2 Chương 31 Xuất cung..
- Q.2 Chương 32 Kinh trập..
- Q.2 Chương 33 Cầu tình..
- Q.2 Chương 34 Phạt trượng..
- Q.2 Chương 35 Năng lực..
- Q.2 Chương 36 Náo loạn lớn..
- Q.2 Chương 37 Thưởng kiếm..
- Q.2 Chương 38 Ở lại..
- Q.2 Chương 39 Suy nghĩ..
- Q.2 Chương 40 Cút!..
- Q.2 Chương 41 Cầu xin..
- Q.2 Chương 42 Tội thần..
- Q.2 Chương 43 Khen thưởng..
- Q.2 Chương 44 Rót nước..
- Q.2 Chương 45 Sủng ái..
- Q.2 Chương 46 Tin tức..
- Q.2 Chương 47 Chia sẻ..
- Q.2 Chương 48 Liên quan..
- Q.2 Chương 49 Mưu quyền..
- Q.3 Chương 1 Đoạt cung Câm miệng..
- Q.3 Chương 2 Giải thích..
- Q.3 Chương 3 Hôn sự..
- Q.3 Chương 4 Tình nguyện..
- Q.3 Chương 5 Đưa tiễn..
- Q.3 Chương 6 Trắc phi..
- Q.3 Chương 7 Mật thám..
- Q.3 Chương 8 Giam cầm..
- Q.3 Chương 9 Tâm phúc..
- Q.3 Chương 10 Các nàng..
- Q.3 Chương 11 Giết người..
- Q.3 Chương 12 Dịch Chi..
- Q.3 Chương 13 Phủ nhận..
- Q.3 Chương 14 Nói lời cảm tạ..
- Q.3 Chương 15 Hạ chỉ..
- Q.3 Chương 16 Quý trọng..
- Q.3 Chương 17 Uống rượu..
- Q.3 Chương 18 Say..
- Q.3 Chương 19 Hôn nàng..
- Q.3 Chương 20 Đưa quà..
- Q.3 Chương 21 Ái mộ..
- Q.3 Chương 22 Không phải hắn..
- Q.3 Chương 23 Ghen tị..
- Q.3 Chương 24 Ân điển..
- Q.3 Chương 25 Rời đi..
- Q.3 Chương 26 Đề thân..
- Q.3 Chương 27 Từ chối..
- Q.3 Chương 28 Đi dạo..
- Q.3 Chương 29 Bàn tay ấm áp..
- Q.3 Chương 30 Dạo phố..
- Q.3 Chương 31 Ba năm..
- Q.3 Chương 32 Hiểu..
- Q.3 Chương 33 Vương phi..
- Q.3 Chương 34 Ánh mắt..
- Q.3 Chương 35 Hưng Viên..
- Q.3 Chương 36 Nghe lén..
- Q.3 Chương 37 Giáng tội..
- Q.3 Chương 38 Địch ý..
- Q.3 Chương 39 Cái ôm..
- Q.3 Chương 40 Vụng trộm..
- Q.3 Chương 41 Cung biến..
- Q.3 Chương 42-1 Di chiếu (1)..
- Q.3 Chương 42-2 Di chiếu (2)..
- Q.3 Chương 43-1 Người kế vị (Phần 1)..
- Q.3 Chương 43-2 Người kế vị (Phần 2)..
- Q.3 Chương 43-3 Người kế vị (Phần 3)..
- Q.3 Chương 44-1 Nương nương (Phần 1)..
- Q.3 Chương 44-2 Nương nương (Phần 2)..
- Q.3 Chương 44-3 Nương nương (Phần 3)..
- Q.3 Chương 45 Phục mệnh..
- Q.3 Chương 45-2 Phục mệnh (Phần 2)..
- Q.3 Chương 45-3 Phục mệnh (Phần 3)..
- Q.3 Chương 46 Ngọc bội (Phần 1)..
- Q.3 Chương 46-2 Ngọc bội (Phần 2)..
- Q.3 Chương 46-3 Ngọc bội (Phần 3)..
- Q.4 Chương 1 Q.4: Kinh đào Cảnh Nhân Cung..
- Q.4 Chương 1-2 Cảnh Nhân Cung (Phần 2)..
- Q.4 Chương 1-3 Cảnh nhân cung (phần 3)..
- Q.4 Chương 2 Tẩm cung..
- Q.4 Chương 2-2 Tẩm cung (Phần 2)..
- Q.4 Chương 2-3 Tẩm cung (Phần 3)..
- Q.4 Chương 3 Hoàng thượng..
- Q.4 Chương 3-2 Hoàng thượng (phần 2)..
- Q.4 Chương 3-3 Hoàng Thượng (Phần 3)..
- Q.4 Chương 4 Thái tử..
- Q.4 Chương 4-2 Thái tử 2..
- Q.4 Chương 4-3 Thái tử 3..
- Q.4 Chương 4-4 Thái tử 4..
- Q.4 Chương 5 Công công..
- Q.4 Chương 6 Phục Linh..
- Q.4 Chương 6-2 Phục Linh 2..
- Q.4 Chương 6-3 Phục Linh 3..
- Q.4 Chương 6-4 Phục Linh 4..
- Q.4 Chương 7-1 Càn Thừa Cung 1..
- Q.4 Chương 7-2 Càn Thừa Cung 2..
- Q.4 Chương 7-3 Càn Thừa Cung 3..
- Q.4 Chương 7-4 Càn Thừa Cung 4..
- Q.4 Chương 7-5 Càn Thừa Cung 5..
- Q.4 Chương 8-1 Diệc Trang 1..
- Q.4 Chương 8-2 Diệc Trang 2..
- Q.4 Chương 8-3 Diệc Trang 3..
- Q.4 Chương 8-4 Diệc Trang 4..
- Q.4 Chương 9 Nhập cung..
- Q.4 Chương 9-2 Nhập cung 2..
- Q.4 Chương 9-3 Nhập cung 3..
- Q.4 Chương 9-4 Nhập cung 4..
- Q.4 Chương 10 Hoàng Hậu..
- Q.4 Chương 10-2 Hoàng hậu 2..
- Q.4 Chương 10-3 Hoàng hậu 3..
- Q.4 Chương 10-4 Hoàng hậu 4..
- Q.4 Chương 10-5 Hoàng hậu..
- Q.4 Chương 11 Trùng hợp..
- Q.4 Chương 11-2 Trùng hợp 2..
- Q.4 Chương 11-3 Trùng hợp 3..
- Q.4 Chương 12 Vu Nhi..
- Q.4 Chương 12-2 Vu Nhi 2..
- Q.4 Chương 12-3 Vu Nhi 3..
- Q.4 Chương 12-4 Vu Nhi 4..
- Q.4 Chương 13 Mây mù..
- Q.4 Chương 13-2 Mây mù 2..
- Q.4 Chương 13-3 Mây mù 3..
- Q.4 Chương 13-4 Mây mù 4..
- Q.4 Chương 14 Khí sắc..
- Q.4 Chương 15 Ly tán..
- Q.4 Chương 15-2 Ly tán 2..
- Q.4 Chương 16 Đau đớn..
- Q.4 Chương 17 Run rẩy..
- Q.4 Chương 18 La lên..
- Q.4 Chương 19 Không lý giải được..
- Q.4 Chương 20 Thăm dò..
- Q.4 Chương 21 Đêm tối..
- Q.4 Chương 22 Căng thẳng..
- Q.4 Chương 23 Tha thứ..
- Q.4 Chương 24 Giá họa..
- Q.4 Chương 25 Khinh thường..
- Q.4 Chương 26 Mặt nạ..
- Q.4 Chương 27 Che mặt..
- Q.4 Chương 28 Sự thật..
- Q.4 Chương 29 Thị vệ..
- Q.4 Chương 30 Vương gia..
- Q.5 Chương 1 Rõ ràng..
- Q.5 Chương 2 Ngân châm..
- Q.5 Chương 3 Trúng độc..
- Q.5 Chương 4 Vương phi..
- Q.5 Chương 5 Hành lễ..
- Q.5 Chương 6 Càn Thừa Cung..
- Q.5 Chương 7 Tẩm cung..
- Q.5 Chương 8 Đào li..
- Q.5 Chương 9 Giải thích..
- Q.5 Chương 10 Giải dược..
- Q.5 Chương 11 Hắc ảnh..
- Q.5 Chương 12 Vỡ tan thành từng mảnh..
- Q.5 Chương 13 Hoại Phi Vãn Vãn..
- Q.5 Chương 14 Dẫn độc..
- Q.5 Chương 15 Sắc mặt..
- Q.5 Chương 16 Người không biết đi về nơi đâu?..
- Q.5 Chương 17 Nửa bên là ngày nắng, nửa bên là âm trầm..
- Q.5 Chương 18 Đạo là vô ý nhưng lại hữu tình..
- Q.5 Chương 19 Cảm giác muốn cười nhưng lại không thể..
- Q.5 Chương 20 Lòng ái mộ quân, quân không biết..
- Q.5 Chương 21 Thời điểm tình cảm sâu đậm, trời long đất lở..
- Q.5 Chương 22 Tình yêu như dòng nước, chảy nhỏ giọt nhưng dài vô tận..
- Q.5 Chương 23 Kết thúc (Hết)..