
Tham Tiền Tiên Khiếu
Tổng số chương: 227
TRỪ CÁI MỒ TỔ NHÀ ÔNG!
***
Thành Lâm Uyên, tửu lâu Cát Tường.
Sau giờ đóng cửa, bên trong tửu lâu vắng bóng khách khứa, chỉ còn lại ba hỏa kế, bốn người đầu bếp, và một chưởng quỹ béo múp đang híp đôi mắt hí, gảy bàn tính lạch cạch.
Địa vị của đầu bếp ở tửu lâu này giống như món ăn chiêu bài trên thực đơn vậy, tiền công bị cắt xén không nhiều, thế nên bọn họ lãnh tiền rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Đến lượt Hàn Ngâm bước lên, cô cười tươi rói, mắt mang chờ đợi.
Chưởng quỹ béo lia mắt qua liếc cô, vừa gảy bàn tính vừa lầm bầm.
“Hai ngày đầu tháng ngươi bị bệnh, trừ mười văn tiền công.”
Hàn Ngâm ngớ ra: “Bệnh thì bệnh, nhưng ta cũng làm đâu có ít.”
“Sai!” Chưởng quỹ béo cười híp mắt nói: “Bị bệnh thì làm việc cũng không nhanh nhẹn, còn làm lỡ đủ thứ chuyện, chưa kể ngươi bị cảm mạo, lúc nhảy mũi hù chạy ba người khách với hai thiếu gia đang gọi thức ăn!”
Lão cân đo đong đếm tiếp: “Khoan, trừ ngươi mười văn tiền công còn hơi ít, thế này đi, trừ thêm năm văn nữa.”
Ngón tay gảy gảy, bàn tính lại kêu lên lạch cạch.
Chưởng quỹ béo sung sướng tính tiếp: “Còn hai ngày trước, ngươi làm bể mất năm cái đĩa.”
Hàn Ngâm thanh minh: “Đó là bị khách nhân ngáng chân, tại sao lại trách ta! Huống chi...”
Câu tiếp theo của cô còn chưa có cơ hội thốt ra, chưởng quỹ béo đã đanh mặt, khí thế cắt ngang lời cô: “Tôn chỉ của tửu lâu chúng ta là gì?”
Hàn Ngâm hậm hực: “Khách nhân luôn đúng...”
“Chính xác!” Chưởng quỹ béo vỗ bộp vào quầy: “Khách nhân đúng, chuyện đó chính là ngươi sai! Làm bể năm cái đĩa đều là sứ Thanh Hoa thượng đẳng, mỗi cái mười văn tiền, trừ ngươi thêm năm mươi văn tiền.”
Ngón tay gảy gảy, bàn tính lại kêu lên lạch cạch.
Chưởng quỹ béo tính mãi tính mãi, đến cuối, tiền công tới tay Hàn Ngâm chỉ có hai mươi văn tiền còm.
Hàn Ngâm nhìn tiền đồng nằm rải rác trên bàn, rồi nhòm qua chưởng quỹ béo đang cười sáng lạn như tiết trời vào xuân, cô hít vào một hơi lạnh nói: “Tiền công đầy đủ là một tháng ba trăm văn, chưởng quỹ ông không biết xấu hổ chỉ trả cho ta bằng này á?”
Cặp mắt đậu của chưởng quỹ béo nhất thời bắn ra mũi nhọn bén ngón: “Hai mươi văn, đủ rồi!”
Hàn Ngâm nhướng mày: “Đủ ăn hay đủ mặc?”
Chưởng quỹ béo rướn cái thân ục ịch ra nhìn thẳng vào cô: “Thời tiết đang nóng dần, áo mỏng đã đủ mặc khỏi cần thêm, về phần ăn, đồ ăn thừa của khách nhân ngươi cứ ăn tùy thích, nhưng nhớ phải ghi vào sổ, để cuối tháng trừ vào tiền công của ngươi.”
“Trừ trừ trừ! Trừ cái mồ tổ nhà ông!” Hàn Ngâm hết nhịn nổi, đập vào quầy, làm mấy đồng tiền nhảy bật lên leng keng: “Chữ trừ ông viết nhiều quá rồi đó, còn tưởng ông là cái mắt tiền, viết một chữ là một đồng tiền!”
“Phản rồi!” Chưởng quỹ béo tức tới nỗi thở hồng hộc, hai cái tay ú đập thẳng xuống, gom tiền về: “Không nghe lời, chửi chưởng quỹ, làm nhục mộ phần tổ tiên chưởng quỹ, trừ ngươi thêm mười văn tiền công!”
“Tiểu gia ta không thèm làm nữa!” Ngọn lửa phẫn nộ trong ngực Hàn Ngâm vèo một phát bốc thẳng lên đầu, cô vớ ngay cái bàn tính trên quầy ném lên mặt chưởng quỹ.
Ném xong, chỉ vào mũi lão mắng: “Không làm thì không làm, nhưng sổ sách vẫn phải tính với ông cho sòng phẳng! Hai ngày đầu tháng ta bị bệnh, đó là do ông truyền nhiễm! Còn nữa, nhảy mũi hù ba người khách chạy chính là ông, hai thiếu gia gọi thức ăn, cũng là do con mắt hèn mọn của ông nhìn chòng chọc vào túi tiền dọa họ chạy mất dép, mấy thứ này đừng đổ hết lên đầu ta! Ngoài ra, khách nhân làm bể đĩa đã bị ông bắt chẹt bồi thường một trăm văn tiền, ông dựa vào đâu còn trừ ta nữa?”
Cô mắng xối xả một thôi một hồi, chợt nghe chưởng quỹ béo quát lên rung trời động đất: “Ngươi là cái cọng hành gì, lại dám đánh ta!”
“Câm miệng! Ta đây cứ đánh!” Hàn Ngâm tung thêm một quyền, thụi vào mắt phải lão.
Thân thể chưởng quỹ mỡ màng yếu đuối, nào có sức đánh trả, bưng con mắt phải hét tiếp: “Lẹ lên! Lẹ lên! Các ngươi chết rấp hết rồi hả! Bắt nó lên quan lẹ lên!”
“Bốp ——”
Vừa dứt lời, hốc mắt trái đã bị Hàn Ngâm tẩn thêm một quyền: “Lên quan cái gì? Lên quan phải trả tiền đấy nhé! Không có chừng mười lượng bạc thì đừng hòng thắng, nhưng đi gặp đại phu thì được giảm giá, chỉ cần một trăm văn thôi, dù sao cũng gặp, thôi thì để ta tặng thêm cho ông vài vết thương, cho ông kiếm chút lợi!”
Cô vừa nói vừa đánh bịch bịch tiếp, tay vớ trúng cái gì đều ném tuốt lên cái mặt béo phì của chưởng quỹ, ném hết chén trà rồi tới sổ sách, ném hết sổ sách thì ngay cả tráp tiền cũng giơ lên phang.
“Rầm” một tiếng, tiền trong tráp bạc đều rơi leng keng đầy đất.
Hàn Ngâm tiện tay cúi người xuống, nhặt một thỏi bạc vụn cầm trong tay ước lượng, sau đó ngoe nguẩy bước đến trước mặt chưởng quỹ béo: “Nhìn cho rõ, hai lượng bạc, lấy của ông không nhiều đâu, còn thiếu một lượng bạc đấy nhé, coi như trả tiền trị liệu cho ông, coi như ông không bị đánh không công!”
Cô nói xong thì nhét bạc vào trong ngực, quay người chạy ra ngoài.
Hai hỏa kế còn lại thầm căm chưởng quỹ béo đã lâu, đứng bên nhìn mà hả lòng hả dạ, tất cả đều giở trò hai mặt, câu giờ tới tận lúc này mới xông lên bắt cô, lại bị cô luồn qua khe hở giữa hai thân thể linh hoạt như một con các chạch.
Chạy ra tới bên ngoài tửu lâu, Hàn Ngâm nhìn hai bên một chút, sau đó đưa tay xé cờ hiệu treo trên cao xuống, quẳng bẹp xuống dưới chân, hung hăng đạp đạp, đạp xong còn “Phì phì” hai tiếng, cuối cùng chui vào biển người trên phố, chạy thẳng về hướng ngoài thành.
Cùng lúc đó bên trong tửu lâu Cát Tường, chưởng quỹ béo nằm sải lai trên đất, vừa khóc rống vừa với tay nhìn theo, tru lên thống thiết: “Đừng chạy! Ngươi chỉ mới trả tiền trị liệu, còn tiền thuốc men nữa mà....”
Hai hỏa kế cười lăn lộn, chưởng quỹ béo này đúng là trong mắt chỉ có mỗi tiền, chỉ cần tiền chứ chả cần mạng!
Hàn Ngâm đánh người xong, cũng trút hết ác khí dồn nén suốt ba tháng trời, lúc đầu còn thấy rất hả hê, thế nhưng sau khi ra khỏi thành rồi bước chân lại dần nặng trĩu.
Náo loạn trận này xong thì không thể nào sống ở thành Lâm Uyên được nữa, nhưng thiên hạ to lớn, tình đời ở đâu cũng bẩn thỉu như nhau, đổi chỗ khác cũng chưa chắc tốt hơn, chết người là cô vừa qua sinh thần tuổi mười ba, cơ thể dần nảy nở, qua hai năm nữa thì muốn cải nam trang cũng khó khăn, gặp chuyện phiền phức cũng nhiều hơn hiện tại.
“Chết tiệt!” Hàn Ngâm không nén được u sầu, dùng sức đá bay một hòn đá nhỏ dưới chân.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, có buồn đời hơn thì cũng chẳng có tác dụng gì, cô nhanh chóng điều hòa lại tâm trạng, phân biệt phương hướng, nhắm hướng ngôi miếu hoang mà cô từng cư trú trước đây bước tới.
Lúc này trời đã sập tối, ánh trăng đầu hôm treo ở lưng chừng núi vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, khiến cô chỉ có thể phân biệt được lờ mờ con đường dưới chân.
Xuân hàn se lạnh, gió đêm càng thêm rét buốt, thổi táp vào người thấu đến tận xương.
Hàn Ngâm siết chặt cái áo mỏng tanh trên người, rảo bước nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này bầu trời trước mặt đột nhiên rơi xuống một vật gì đó, “Bộp” một tiếng nện xuống chỗ cách cô hơn một trượng, làm bụi bặm bay tứ tán.
Thứ gì thế?
Cô tò mò bước lại gần, nhưng còn chưa thấy rõ, cổ chân phải đã bị siết chặt.
Cúi đầu, giật bắn, Hàn Ngâm bất ngờ nhảy bật lên như bị kim đâm, ngay sau đó gập eo phủi phủi chân phải mình, còn ra sức giẫy hai cái mới giẫy được thứ đáng sợ ra khỏi chân.
Đúng là gặp quỷ mà!
Trên trời lại rớt xuống một người sống sờ sờ! Còn thứ níu chặt cổ chân cô chính là bàn tay trắng bệch máu me be bét của người nọ!
Hàn Ngâm hít sâu một hơn cố bình tĩnh lại, mắt nhìn thẳng, chân bước nhanh qua, nhưng mà....
Cô ngẫm nghĩ chút bèn đi giật lùi, đưa tay lật mặt người nọ lên xem thử.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, lộ ra một gương mặt đầm đìa máu tươi, tóc tai dính bết vào nhau.
Quá xấu! Quá khiếp!
Cô nhíu nhíu mày, cuống cuồng thả tay ra, bỏ người nọ lại, chạy té khói.
~ Hết chương 1 ~
Danh sách chương
- Chương 1 Trừ cái mồ Tổ nhà ông!
- Chương 2 Thiếu Niên Bạch Y
- Chương 3 Giao tiền rồi hãy ngất
- Chương 4 Hồ Ly đại tiên
- Chương 5 Theo đại tiên hưởng gió lành
- Chương 6 Không cứu thì không cứu
- Chương 7 Lạc đường thì phải quay đầu
- Chương 8 Ngài ở đâu ta ở đó
- Chương 9 Nhìn đủ chưa
- Chương 10 Rắp tâm tra gốc rễ
- Chương 11 Nhà mới
- Chương 12 Sư huynh đáng yêu
- Chương 13 Vui đùa
- Chương 14 Sư huynh đừng trêu ta
- Chương 15 Cầu tình
- Chương 16 Vô sỉ
- Chương 17 Hiểu lầm
- Chương 18 Không nói đã lấy thì gọi là trộm
- Chương 19 Đừng mơ!
- Chương 20 Gọi đến là đến
- Chương 21 Coi như ngươi lợi hại!
- Chương 22 Sư thúc khốn kiếp
- Chương 23 Tin ngươi mới là quỷ!
- Chương 24 Tuần tra ban đêm
- Chương 25 Gặp nạn
- Chương 26 Mật thất
- Chương 27 Trứng bể hết rồi
- Chương 28 Vườn linh bí mật
- Chương 29 Phá kết giới
- Chương 30 Tạo Hóa Kim Tiền
- Chương 31 Thôn ngoài ngàn dặm
- Chương 32 Chào ngươi tiểu tặc
- Chương 33 Kim Tiền đại gia
- Chương 34 Ba quy ước
- Chương 35 Tìm người trợ giúp
- Chương 36 Đào hố chờ người nhảy
- Chương 37 Đừng có mơ!
- Chương 38 Tai họa mò tới cửa
- Chương 39 Thề độc
- Chương 40 Sao các ngươi không đi chết đi!
- Chương 41 Hạc ngàn dặm
- Chương 42 Chuyện cũ
- Chương 43 Lên đài lóe sáng
- Chương 44 Người so với người càng tức chết người!
- Chương 45 Bóp quả hồng mềm
- Chương 46 Làm hết sức mình nghe thiên mệnh
- Chương 47 Canh ba hoa chích chòe
- Chương 48 Gối thêu hoa
- Chương 49 Phù quỷ
- Chương 50 Ác độc là tất yếu
- Chương 51 Đê tiện vô sỉ
- Chương 52 Chân tướng khó bề phân biệt
- Chương 53 Quay lại Phượng Tuyền thôn
- Chương 54 Vô sự hiến ân cần
- Chương 55 Lời cẩu thí
- Chương 56 Lôi kiếp Tàng Tịch điện
- Chương 57 Tống sư bá đừng sợ!
- Chương 58 Đường này không thông
- Chương 59 Hu hu hu
- Chương 60 Bại lộ
- Chương 61 Vô độc bất trượng phu
- Chương 62 Phát hiện
- Chương 63 Độc Câu Tình
- Chương 64 Chúng ta bỏ trốn đi
- Chương 65 Tà pháp Ma môn
- Chương 66 Q
- Chương 67 Tuyển chọn đệ tử
- Chương 68 Đặc cách bái sư
- Chương 69 Ngưỡng mộ
- Chương 70 Một ý niệm
- Chương 71 Đừng mà sư tỷ!
- Chương 72 Chân trần đối diện
- Chương 73 Khiêu khích
- Chương 74 Quỷ hay người tí hon
- Chương 75 Sư thúc bảo trọng
- Chương 76 Tiên khí tung hoành
- Chương 77 Hữu duyên đi đâu cũng tương phùng
- Chương 78 Muội cách xa ta ra một chút
- Chương 79 Truyền thuyết
- Chương 80 Tà ma xinh đẹp
- Chương 81 Nô gia không phải quỷ!
- Chương 82 Khóc nữa ta sẽ lật tẩy cô!
- Chương 83 Ẩn tình
- Chương 84 Túy Sinh Mộng Tử
- Chương 85 Chủ không dễ trêu
- Chương 86 Thiếu nữ cản đường
- Chương 87 Tiêu diêu bềnh bồng
- Chương 88 Liếm đủ chưa?
- Chương 89 Cười kinh hồng
- Chương 90 Hồ Lạc Tinh
- Chương 91 Mồi nhử
- Chương 92 Bờ vực sinh tử
- Chương 93 Hiểm nguy trùng trùng
- Chương 94 Ngươi muốn chết!
- Chương 95 Pháp bảo chỉ sợ nhận sai chủ
- Chương 96 Yêu đan hung mãnh
- Chương 97 Cái chết của ca ca xa lạ
- Chương 98 Đêm không yên tĩnh
- Chương 99 Ngươi khi dễ ta!
- Chương 100 Thật thật giả giả
- Chương 101 Sao ngài lại ở đây?
- Chương 102 Tự mình đa tình!
- Chương 103 Lời thề ác
- Chương 104 Thói quen trong mộng
- Chương 105 Thế gia công tử
- Chương 106 Lối ra hãm hại
- Chương 107 Tạo hóa trêu ngươi
- Chương 108 Rốt cuộc ngươi muốn ôm bao lâu?
- Chương 109 Noãn ngọc ôn hương
- Chương 110 Huyết án
- Chương 111 Bát quái kinh thiên
- Chương 112 Tụ Linh
- Chương 113 Cảnh trong mơ tái hiện
- Chương 114 Quá không biết xấu hổ!
- Chương 115 Khẩu vị quá nặng
- Chương 116 Nam nữ thụ thụ bất thân
- Chương 117 Làm khoản giao dịch thì sao?
- Chương 118 Ngươi nên chết sớm
- Chương 119 Không ai được giúp
- Chương 120 Quá khứ
- Chương 121 Sao sa
- Chương 122 Kinh hỉ
- Chương 123 Lời đồn
- Chương 124 Cảnh cáo nghiêm trọng
- Chương 125 Thả diều
- Chương 126 Phiền cũng là một loại cảm xúc
- Chương 127 Không gặp quân tử
- Chương 128 Mời
- Chương 129 Trên mây
- Chương 130 Dạy hư trẻ con
- Chương 131 Đạp nguyệt mà đến
- Chương 132 Bắt nạt
- Chương 133 Vô cùng thân thiết
- Chương 134 Không cho nói
- Chương 135 Song tu
- Chương 136 Lừa đảo
- Chương 137 Cung hỉ cung hỉ
- Chương 138 Chơi với lửa có ngày chết cháy
- Chương 139 Chúng ta tiếp tục đi
- Chương 140 Tiêu điểm
- Chương 141 Tiệc rượu
- Chương 142 Say bí tỉ
- Chương 143 Đệ dễ lừa ghê
- Chương 144 Địch bạn khó phân
- Chương 145 Thân phận
- Chương 146 Gió xuân thổi qua vạn vận đâm chồi
- Chương 147 Vạch trần
- Chương 148 Có qua có lại mới toại lòng nhau
- Chương 149 Mỗi người một toan tính
- Chương 150 Ẩn tình
- Chương 151 Chưởng môn nhiều như cẩu
- Chương 152 Tát vào mặt
- Chương 153 Đánh võ mồm
- Chương 154 Ỷ mạnh hiếp yếu
- Chương 155 Hỗn chiến
- Chương 156 Tình thế biến hóa
- Chương 157 Từ nay gặp lại như người xa lạ
- Chương 158 Thăng tiên kiếp
- Chương 159 Ma cao một trượng
- Chương 160 Sự dịu dàng biến thái
- Chương 161 Không cho phép phản bội
- Chương 162 Chơi xấu
- Chương 163 Sinh sôi không dứt
- Chương 164 Núi xanh còn đó
- Chương 165 Biến cố
- Chương 166 Ma môn kỳ hoa
- Chương 167 Lập thệ
- Chương 168 Giải thích khó hiểu
- Chương 169 Ghen tuông ẩn sâu
- Chương 170 Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
- Chương 171 Lại trúng chiêu
- Chương 172 Huyết ngọc Chu Tước
- Chương 173 Hủy trận
- Chương 174 Tâm khế
- Chương 175 Nhân như thu thủy ngọc vi thần
- Chương 176 Không cắt được cái đuôi
- Chương 177 Điệp Huyết cốc
- Chương 178 Tán tu không phải đồ Vật
- Chương 179 Bị tập kích
- Chương 180 Kẻ vui người buồn
- Chương 181 Chọc tới sát tinh
- Chương 182 Sen Tịnh Đế Âm Dương
- Chương 183 Đoạt bảo
- Chương 184 Ngụy biến
- Chương 185 Pháp bảo bản mệnh
- Chương 186 Gần mực thì đen
- Chương 187 Đảo ngược thời gian
- Chương 188 Không thẹn với lương tâm
- Chương 189 Tiểu tiểu đạo sĩ
- Chương 190 Mỗi người một tâm cơ
- Chương 191 Bắt yêu
- Chương 192 Đầu sai sư môn
- Chương 193 Lão đạo bạo lực
- Chương 194 Phiền phức không khác biệt
- Chương 195 Niềm vui bất ngờ
- Chương 196 Lựa chọn
- Chương 197 Đa tình từ xưa thường ly biệt
- Chương 198 Cảm ứng kỳ diệu
- Chương 199 Sống chết không rõ
- Chương 200 Đuổi tận giết tuyệt
- Chương 201 Tin dữ
- Chương 202 Bi thương
- Chương 203 Nói lời từ biệt
- Chương 204 Truyền lời
- Chương 205 Độc nhất vô nhị
- Chương 206 Sở thích bất lương
- Chương 207 Đánh chết cái nết cũng không chừa
- Chương 208 Dự lễ
- Chương 209 Mục đích thật sự
- Chương 210 Gậy ông đập lưng ông
- Chương 211 Vẫn không biết xấu hổ như xưa
- Chương 212 Người có lúc tương phùng
- Chương 213 Khinh người quá đáng
- Chương 214 Giải thích
- Chương 215 Ánh dương sau cơn mưa bão
- Chương 216 Bỏ trốn
- Chương 217 Du sông ngắm trăng
- Chương 218 Say mê
- Chương 219 Đêm tiêu hồn
- Chương 220 Không còn chia cách
- Chương 221 Kết tóc và quân tri
- Chương 222 Hỉ sự không tình nguyện
- Chương 223 Đại kết cục Đoàn tụ sum vầy
- Chương 224 Ngoại truyện 1: Kiếp sau lại gặp nhau
- Chương 225 Ngoại truyện 2: Tiểu kịch trường
- Chương 226 Ngoại truyện 3: Số mệnh (Thượng)
- Chương 227 Ngoại truyện 4: Số mệnh (Hạ)