Tháng Ngày Nuối Tiếc

Tháng Ngày Nuối Tiếc

Tổng số chương: 2

Học trò lớn xác hơn cô giáo là chuyện thường. Nhưng điều đáng nói, thằng nhóc này mới mười ba tuổi. Nó học lớp bảy xét về kiến thức của nó, sau một tháng dạy kèm. Tú Mai vẫn không sao hiểu được mỗi năm làm sao nó vẫn lên lớp đều đặn?

− Trung, bài tập lần trước cô cho em sao không làm?

Tú Mai hỏi mãi câu này đã phát chán, nhưng xem ra cậu công tử không hề có ý định làm cho tình hình dạy và học sáng sủa hơn. Nó từ từ đứng lên, cao hơn Tú Mai một cái đầu, chiều cao của nó so với Tú Mai thì phải tính cấp số nhân nhưng chỉ số thông minh của nó, có lẽ phải tính theo tỷ lệ nghịch.

− Bài khó quá, em không làm được.

Nó lì lì trả lời như thế. Mãi rồi Tú Mai cũng không còn thất vọng nữa. Khi con người ta đã biết mình không thể đạt được một điều gì đó thì một sự thất bại như một chuyện hiển nhiên, có thất vọng hay cố gắng thêm cũng vô ích.

− Vậy ư? Thế còn bài học, em đã thuộc bài chưa?

Thằng bé ngắc ngứ, Tú Mai trả lời thay cho nó luôn:

− Cô nghĩ là chưa, đúng không? Bài làm thì khó, bài học thì quá dài. Thôi được em ngồi xuống đi.

Thằng bé thở phào, ra chiều khoan khoái, Tú Mai chợt hiểu ra một điều vấn đề của thằng nhỏ này không phải là cố gắng dạy cho nó mà là nó có muốn học hay không. Chính lúc ấy nàng quyết định bỏ cuộc. Tuy nhiên, dẫu sao cũng phải dạy hết buổi học hôm nay.

Đối với đứa em gái nó thì hoàn toàn khác. Con bé không chỉ làm bài tốt mà trả lời cũng thuộc làu làu. Trong khi hai anh em nó học cùng một lớp.

Kết thúc buổi học, Tú Mai nói với hai đứa học trò:

− Bắt đầu từ ngày mai, cô không còn dạy các em nữa.

− Đó, anh Hai làm cô giáo giận rồi. − Con bé nắm tay Tú Mai nài nỉ − Cô ơi. Cô đừng giận anh hai nghe cô. Cô tiếp tục dạy cho tụi em đi.

Mai xoa đầu con bé, có chút cảm động nhưng nàng đã quyết định rồi:

− Cô rất tiếc! Dù sao cô cũng sẽ rất buồn vì phải một học trò ngoan như em.

Con bé rân rấn nước mắt nhìn thằng anh:

− Anh Hai, anh năn nỉ cô ở lại đi. Anh hãy hứa với cô là từ nay anh sẽ cố gắng học bài, làm bài cho thật giỏi.

Thằng anh vẫn lì lì không nói gì. Tú Mai biết tỏng là trong là trong bụng nó mừng thầm, mong cho nàng đi không kịp nữa là. Tuy nhiên, nàng vẫn nói với nó một câu:

− Trung à, cô hy vọng là sau này em sẽ cố gắng học hành hơn.

Ít phút sau, Tú Mai có mặt trong phòng khách của gia đình, tiếp nàng là bà mẹ của hai đứa học trò.

− Sao cô giáo quyết định đột ngột như vậy? − Bà mẹ nói − Hay gia đình tôi đã làm gì cho cô phiền lòng?

− Tuyệt đối không đâu ạ! − Phân vân một lúc nàng nói thêm − Có lẽ bà sẽ không vui lòng, nhưng tôi thành thật góp ý, vấn đề của em Trung không phải là cần một gia sư giỏi. Cho dù có cố gắng dạy thêm, nhưng nếu em không muốn học thì cũng vô ích.

Tôi không phiền đâu. Đối với con tôi, tôi rất hiểu nó. Nhưng...cô có thể cố gắng thêm một thời gian nữa không? Dạ Quỳnh nó rất thích cô.

− Với em Quỳnh, cho dù không có gia sư tôi nghĩ em cũng học rất tốt. Dù sao cũng rất cám ơn bà, nhưng tôi biết mình không có khả năng. Tôi ở lại chỉ tốn thời gian của thầy và trò một cách vô ích.

Bà mẹ thở dài, có lẽ bà cũng ngán ngẫm với cậu con trai của mình.

− Nếu cô đã dứt khoát thi thôi vậy. Đây là tiền lương một tháng của cô. Dù sao cũng rất cảm ơn cô.

− Còn hai bữa nữa mới đủ một tháng, tôi xin hoàn lại bà số tiền này.

− Ồ không, cô cứ giữ cả đi.

Tú Mai cương quyết nói:

− Cám ơn bà, nhưng tôi chỉ nhận đủ tiền công của mình. Nhận số tiền này của bà tôi cũng áy náy lắm. Thành thật mà nói, gần một tháng qua tôi không giúp gì được cho các em.

− Cô thật là thẳng thắn. Thời buổi này tìm được một gia sư tốt như cô thật không dễ. Thế là con tôi nó quá tệ.

− Tôi xin phép!

Tú Mai cũng cảm thấy, đây là một chỗ làm thêm rất tốt. Hai năm qua nàng đã từng dạy thêm cho rất nhiều học sinh, tiếp xúc với nhiều bậc phụ huynh. Những chuyện vui buồn trong nghề làm gia sư này, đã nếm đủ cả. Thật không dễ gì, tìm một gia đình hiểu chuyện như thế này.

Lúc đó Tú Mai đẩy xe ra cổng, thì có tiếng gọi:

− Cô ơi, cô chờ em với.

Cô bé Dạ Quỳnh chạy đến trước mặt nàng, đôi mắt có long lanh lệ:

− Cô ơi! Bông hồng này...em tặng cho cô. Em muốn nói với cô là...Em thương cô lắm!

Quả thật là một tình cảm làm cho Tú Mai rung động, nàng ôm con bé vào lòng lau nước mắt cho nó:

− Cô rất cám ơn em! Cô sẽ ép bông hoa này vào vở của cô, và cô hứa sẽ giữ mãi bên mình.

− Sau này...cô có đi dạy thêm nữa không?

− Chắc là sẽ có. Cô phải kiếm thêm tiền để đi học em à. Tuy nhiên, cô quả quyết em là học trò ngoan nhất của cô. Bây giờ là thế, mãi mãi sau này vẫn thế.

Thật phải khó khăn lắm, Tú Mai mới rời xa con bé được. Nó làm cho nàng xúc động đến phải khóc theo nó.

Hầu như mỗi đêm Tú Mai đạp xe đi trong thành phố. Nếu không phải dạy thì học thêm. Đêm nay là đêm cuối tuần, mọi người đổ xô ra phố. Người ta ăn mặc đẹp, đi xe đời mới. Riết rồi Tú Mai cảm thấy mình không còn ganh tỵ nữa.

Nếu trước đây vài năm thì nàng đã tủi thân mà khó lên. Bây giờ thì khác rồi, nàng đã hiểu được mỗi người sinh ra có một hoàn cảnh riêng, sang hèn khác biệt, nhưng điều quan trọng là mình phải biết làm gì để cải tạo hoàn cảnh.

Giờ đây Tú Mai biết mình cần phải làm gì. Hơn một năm qua nàng đã nổ lực của mình đều đổ dồn vào một nơi, với một mục đích duy nhất. Nàng biết mình phải học...học...và học cho thành đạt.

Mỗi đêm như thế này. Mai biết, không phải chỉ có riêng mình nàng lẽ loi trên chiếc xe đạp, nỗ lực vun bồi cho tương lai, mà còn rất nhiều nữa những con người cùng cảnh ngộ và đang chí hướng như nàng. Điển hình, đó là hai chàng trai ở trọ cùng nhà với Mai, Trung Vĩnh và Đức Hiển.

Nghĩ đến Hiển mai mỉm cười, chợt nghe lòng âm áp, Hiển không phải là người bạn trai theo đúng tiêu chuẩn mà cô gái thời nay đặt ra, nhưng điều là Tú Mai sung sướng hơn cả là hai người có chung chí hướng, cùng một lý tưởng. Nghĩ đến đây. Mua cho Hiển một món quà, dù sao hôm nay trong túi nàng cũng có khá tiền.

Mai đẩy cổng vào, bước vào khoảng không gian bé xíu của mình trước sân nhà. lạ nhỉ, sao trong nhà không có đèn? Mọi người đi đâu cả rồi? Mai dùng chìa khóa riêng mở cửa, bên trong nhà tối om. nàng kêu:

− Có ai không. Anh Vĩnh, anh Hiển mọi người đâu cả rồi? Mẹ ơi...!

Không có tiếng trả lời. Thông thường thì sẽ có tiếng của mẹ Mai. Bà bị mù, tuy không cần ánh sáng nhưng bà ý thức thời gian rất tốt, hễ chiều đến là bà nhắc mọi người bật đèn:

Mai lân tay lên vách tường, cố tìm ổ điện. Chợt có tiếng động từ dưới căn bếp, rồi nàng nhìn thấy ánh nến. Những ngọn nến phát sáng lung linh trên một chiếc bánh kem do Vĩnh và Hiển bê ra, có cả mẹ của Mai đi phía sau. Rồi giọng hát của một người cất lời, bài Happy birthday to you. Mai chặn tay lên ngực không sao dằn nén được cơn xúc động. Mãi đến giờ này cô mới nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình.

− Xin chúc mừng...! Giọng Vĩnh reo vang. Chúc mừng mùa xuân thứ hai mươi ba của cô Dương Thị Tú Mai.

Mai nói bằng giọng sung sướng lẫn cảm động:

− Ôi, cứ như là trong mơ vậy. Mọi người làm sao biết được hôm nay là ngày sinh nhật của Mai?

Trung Vĩnh nắm tay bà mẹ của Mai:

− Tất nhiên nhờ bác gái nói. Chúng tôi mới biết.

Mai nhìn mẹ cảm động. Đôi mắt mù lòa bất động của bà làm cho Mai liên tưởng đến những năm tháng vô cùng khó khăn mà mẹ con họ đã trải qua. Nàng bước đến nắm tay bà:

− Mẹ...con tưởng mẹ cũng quên rồi.

− Mẹ đã qên năm năm rồi, phải không? Năm lần sinh nhật của con trôi qua trong lặng lẽ, cũng là năm năm, kể từ ngày tai nạn đau đớn xảy ra cho gia đình mình, khiến ba con ra đi. Vĩnh viễn ra đi. Còn Tú Bình không được làm người bình tường nữa. Đã năm năm rồi...

Giọng bà càng về sau càng run rẫy vì xúc động. Chính Tú Mai cũng nghẹn ngào:

− Còn mẹ thì khóc đến mù lòa đôi mắt. Đó là những ngày tháng khủng khiếp nhất của gia đình mình.

− Cho nên mẹ đã quên ngày sinh nhật của con. Con nhớ, lúc ba con còn sống, năm nào ông ấy cũng chở cả nhà đi nhà hàng. Ở đó, một bàn tiệc đặt sẵn, một chiếc bánh kem thật to...ba con thương con nhất mà, phải không?

− Nhưng người mà ba thương nhất vẫn là mẹ. Con còn nhớ năm nào ba mẹ cũng tổ chức kỷ niệm ngày cưới, chúng con thì không được tham dự, nhưng con biết rõ là một đêm rất nhiều cảm xúc của hai người.

− Ba của con là người chồng rất tốt, một người cha mẫu mực. Chỉ tiếc...Ông trời không dung cho người lành!

Đến đây cả hai mẹ con mai sụt sùi, có vẻ như muốn khóc. Trung Vĩnh vội nhảy vào:

− Chà...chà... Nếu trễ một phút nữa thôi thì chiếc bánh ngon lành này sẽ bị hư vì sáp nến. Tú Mai. Nếu cô không có ý định bắt tôi phải nhịn ăn bánh thì mau mau cầu nguyện và thổi nến đi.

− Cầu nguyện ư? − Mai lấy lại vẻ tươi tỉnh. Xem ra Vĩnh lên tiếng rất đúng lúc − Tôi biết câu nguyện điều gì bây giờ.

Nói rồi Mai đưa mắt nhìn Hiển, bắt gặp anh cũng đằm thắm nhìn nàng. Nãy giờ tuy anh không nói gì, nhưng Mai cũng cảm nhận được sự hiện diện ấm áp của anh trong căn phòng này.

Vĩnh là tên láu cá và nhạy bén thời cuộc nhất. Lập tức anh ta đẩy hai người lại gần nhau, miện tía lia:

− Cầu nguyện điều gì thì tự hai người phải biết chứ. Bác gái, đến giờ phút này cho dù bác không thừa nhận cũng không được nữa rồi. Nếu mà bác nhìn được thì bác sẽ thấy hai cô cậu không ngừng liếc mắt đưa mày. Thôi thì...theo ý cháu, bác công nhận họ quách cho xong. Thời buổi này chỉ cần đưa nhau ra phường đăng ký kết hôn là đại sự coi như thành. Từ nay có thêm một gia đình.

Tú Mai đánh mạnh lên vai Vĩnh:

− Anh ăn nói bậy bạ gì đó? Mở miệng ra là nói bậy, anh đi kết hôn thì có. Tôi thật ân hận vì đã cho anh ở trọ trong nhà này.

− Hì...hì...− Vĩnh nhe răng cười − Dù sao tôi cũng ở đây rồi, có đuổi cũng không được.

Hiển nhẹ nhàng lên tiếng:

− Em thổi nến đi Mai.

− Thổi nến à? Em...để em nghĩ xem mình nên cầu nguyện điều gì.

Rồi nàng nhắm mắt, đầy vẻ thành khẩn. Thật ra trong lòng Tú Mai có rất nhiều điều ước. Những ước mơ nóng bỏng đã chảy rát trong nàng suốt năm năm qua, quãng thời gian nhiều cay đắng nhất, nhiều nước mắt, nhiều những đau khổ, những hy vọng và tuyệt vọng của nàng!

Nến đã tắt, đèn điện được bật sáng. Tú Mai mở bừng mắt ra. Vậy là năm năm rồi nàng mới lại có một ngày kỷ niệm sinh nhật. Đột nhiên nàng cảm thấy lòng tràn đầy niềm tin và nhiệt huyết sôi nổi.

− Cắt bánh...cắt bánh đi Mai.

Trung Vĩnh giục. Chiếc đồng hồ treo tường đổ chuông chín tiếng. Mẹ Mai nói:

− Mẹ đi nghĩ đây, các con cũng đừng thức khuya quá.

− Bác gái không ăn bánh với tụi cháu sao?

Bà mẹ cười:

− Tôi nhường phần của tôi cho cậu đấy.

Vĩnh cười toét miệng ra chiều sung sướng:

− Đấy, các người nghe rồi nhé, chiếc bánh chia làm bốn. Riêng tôi hai phần.

− Anh đúng là tham ăn.

Tú Mai phắt lên Vĩnh, Hiển thêm:

− Cứ nhìn cái miệng to chư cái miệng lò của hắn là biết ngay.

Rồi Hiển quay sang bà mẹ.

− Để cháu dìu bác vào nghĩ.

− Chà...chà...người ta muốn lấy lòng mẹ vợ tương lai đây.. Cậu Hiển, tớ ganh tỵ với cậu đấy.

Tú Mai đập mạnh lên vai Vĩnh:

− Anh bớt cái mồm một tí có được không?

− Hì...hì...đã bảo cái mồm của tôi nó to rồi mà.

Hiển đưa mẹ Tú Mai vào trong rồi trở ra. Trước khi ngồi vào bàn. Mai và Hiển lại trao nhau một cái nhìn. Trong khi anh chàng Vĩnh bận lo chia phần cái bánh kem. Vẫn là cái miệng tía lia của vĩnh.

− Đây phần của Tú Mai. Chỗ có đề tên Mai và cái bông hồng to nhất này thì tôi không dám lảnh, nó thuộc về tên Hiển. Hì...hì...phần còn lại là của tôi.

− Anh ăn hết chỗ bánh đó tối nay thế nào cũng đau bụng.

− Không sao, cứ để một mình tôi đau bụng cho. Chà, hai người cứ ở đó mà liếc mắt đưa tình đi, tôi ăn xong chỗ bánh này sẽ nhường không gian yên tỉnh cho hai người muốn làm...gì thì làm.

thắc mắc trợn mắt nhìn Vĩnh:

− Anh nói làm cái gì?

− Trời ơi, đừng nhìn tôi bằng cặp mắt...ớn lạnh xương sống như thế. Thô...thôi tôi không nói nữa, tôi ăn bánh đây.

Nhưng Tú Mai đã chận tay Vĩnh lại trước khi cậu ta cho miếng bánh vào miệng.

− Anh chưa được ăn.

− Còn chuyện gì nữa đây. Tú Mai, cô không thấy là cô quá đáng lắm sao? Khi tôi đã há miệng ra, chuẩn bị đưa bánh vào, có nghĩa là các cơ quan trong bộ phận tiêu hóa của tôi đã tiết ra những chất...những chất gọi là...

Tú Mai cắt ngang:

− Hôm nay là sinh nhật của tôi, đúng không?

− Thì đúng!

Mai xòe bàn tay ra.

− Quà của tôi đâu? Thông thường trước khi ăn bánh, người ta phải tặng quà, đúng không?

− Quà đây, chiếc bánh này tôi và tên Hiển...

Mai lại cắt ngang:

− Cái bánh bé tẹo mà gọi là quà đấy à? Thật quá đáng lắm! Hừ, bao nhiêu năm qua tôi cho anh ở trọ trong nhà của tôi, lại bớt hai mươi phần trăm tiền thuê nhà, thế mà sinh nhật tôi anh chỉ tặng cho một cái bánh bé bằng bàn tay, lại con ngang nhiên dành phần mình nữa cái nữa chứ.

Vĩnh nhăn nhó, đưa mắt nhìn sang Hiển cầu cứu:

− Cậu nói gì đi chứ. Dù sao tiếng nói của cậu cũng có giá trị hơn tớ.

− Tớ cũng là người thuê nhà như cậu thôi, ai bảo cậu nhiều chuyện làm gì.

− Tú Mai...− Vĩnh kéo dài giọng − Tha cho tôi lần này đi. Năm sau sinh nhật của cô tôi sẽ chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh để bù cho năm nay.

− Tha cho anh cũng được. Nhưng còn tiền thuê nhà tháng này đâu? Thật vừa khéo, hôm nay lại đúng vào ngày thu tiền.

− Trời ơi, Tú Mai! Có phải cô không? − Vĩnh kêu lên − Trong ngày hôm nay mà cô cũng không quên tiền nhà sao?

− Không quên. tất nhìn là không thể quên được.

− Còn tên Hiển. Sao cô không đòi hắn?

− Ảnh à? − Mai đưa mắt nhìn Hiển.

Trong mắt nàng có một tia dịu dàng kín đáo mà chỉ có Hiển mới nhìn thấy được.

− Không có ai ngoại lệ cả. như đã giao kèo trước. Nếu ai trễ tiền nhà nữa tháng thì...thì thế nào anh cũng biết rồi đấy.

− Tú Mai, cô càng ngày đanh đá đáng sợ đấy. Hiển ơi, Hiển à! Tớ khuyên cậu hãy bình tâm suy nghĩ lại xem có phải là cậu đã chọn lần người không?

Tú Mai đá vào chân Vĩnh:

− Anh nói gì. Tôi đanh đá à? Được, tôi quyết định tháng sau sẽ tăng tiền nhà.

− Thôi....thôi coi như tôi không có nói gì hết. Tú Mai, xin cô rút lại lời quyết định ghê lời ghê tợn ấy đi. Sáng mai...sáng mai tôi lập tức trả tiền nhà cho cô. Vậy đi nhé tôi không nói nữa. không nói thêm một tiếng nào nữa.

Anh chàng rụt cổ ra vẻ sợ hải. Hiển lắc đầu:

− Chỉ có cách ấy mới tắt cái mồm ba hoa của cậu.

− Hừ, hai người hiếp đáp tôi. Dù sau tôi ngồi lại đây cũng không ích lợi gì nữa chỉ tổ làm chướng mắt người ta thôi.

Nói xong Vĩnh bê phần bánh của mình đi mất. Tú Mai bật cười thành tiếng. Ai cũng phải công nhận có Vĩnh trong nhà thì vui hơn, mặc dù đôi khi tánh đùa dai của Vĩnh cũng hơi quá trớn.

Chỉ còn lại hai người. Không gian bỗng dưng như thay đổi hoàn toàn. khi hai người yêu nhau, ngồi cạnh nhau, tình tứ nhìn vào nhau thì vạn vật xung quanh như chìm vào một thế giới khác, thế giới của tỉnh lặng, êm đềm và thơ mộng.

Hiển là người phà tan sự im lặng đáng yêu ấy:

− Chúc em sinh nhật vui vẻ!

Mai cười, rồi cúi xuống nhìn những ngón tay của mình lặng lẽ đếm vào nhau, mắt nàng chớp nhẹ:

− Em cảm động lắm! Năm năm rồi mới lại có một ngày như thế này. Mặc dù chỉ có một chiếc bánh nhỏ nhưng làm cho em thật sự sung sướng.

Nàng chợt ngẩng đầu lên, gương mặt rạng rỡ hơn:

− Mà em cũng quên khuấy đi mất. Chao ơi, mới đó mà đã năm năm rồi, còn em thì hai ba tuổi. Anh Hiển, có phải em đã già đi trước tuổi không?

− Mình ra ngoài đi dạo nhé.

Mai gật đầu, rồi đặt tay vào tay Hiển, nàng và anh đi vào bóng đêm huyền dịu.

Đêm nay trăng sáng lắm nhưng trời đầy sao. Tú Mai nép đầu vào vai Hiển, gần như để anh dìu đi. Giọng nàng thì thầm:

− Thật ra không nhất thiết phải có xe tốt, vào nhà hàng thì mới vui, phải không anh? Như chúng ta thế này, tay trong tay có trăng và sao, cũng là thú vị rồi.

Hiển bỗng dừng lại, hai tay chàng nắm vai nàng, xoay nàng đối diện với mình:

− Em thật sự nghĩ như thế sao. Tú Mai.

Nàng chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hiển:

− Anh không tin em sao? Anh nghĩ xấu gì cho em rồi?

Hiển có vẻ xúc động.

− Trong thời gian qua anh cảm thấy em lao đầu vào công việc, em dường như không còn nghĩ đến điều gì khác ngoài việc học và đi kiếm tiền. Anh sợ...

− Em hiểu anh nghĩ gì rồi.

Mai quay người đi, thoát khỏi tay Hiển. Nàng khoanh tay nhìn lên bầu trời chi chít những vì sao, Hiển bước tới sóng vai với nàng:

− Em giận anh sao?

− Từ khi anh đến ở trọ nhà em, đến nay đã bao lâu rồi nhỉ?

− Đã hơn một năm.

− Anh đã không được chứng kiến những ngày tháng thăng trầm nhất của gia đình em. Lúc đó, khi mà ba em vừa nằm xuống. Tú Bình thì vào nhà thương điên, mẹ khóc đến mù lòa, cả gia đình chỉ còn lại mình em. Bây giờ nghĩ lại em còn cảm thấy sợ. Có lúc tưởng chừng như em muốn phát điên lên vì cùng quẩn, vì sợ hải và đau lòng. Nhưng cuối cùng em đã vượt qua tất cả những khó khăn khủng hoảng ấy. Sau xùng, em nhận ra một đều, cuộc sống không phải lúc nào cũng bình lặng. Con đường phía trước, chúng ta không thể biết được nó sẽ đi về đâu. Cho nên làm người không được lơ là với chính mình. Chúng tay phải cố gắng...cố gắng từng giờ, từng phút. Phải cảnh giác với sự trớ trêu và sẵn sàng đón nhận bất hạnh.

Dừng lại một chút. Tú Mai tiếp tục:

− Như gia đình em, nếu lỡ một ngày nào em nằm xuống thì mẹ em phải sống làm sao trong cảnh mù lòa? Tú Bình ở trong bệnh viện tâm thần sẽ ra sao khi không có em Cho nên em không muốn lãng phí thời gian. Em muốn mình phải có nổ lực, thật sự nổ lực từng ngày, từng giờ...Anh Hiển em chỉ thật sự yên tâm và dừng lại khi mà em biết được rằng cho số phận cả đối với em bất hạnh thể nào thì em, và gia đình của em vẫn đứng vững.

Hiển choàng ty kéo nàng vào lòng:

− Em không phải già đi trước tuổi mà là tinh thần của em đi trước thời gian.

− Anh không chê em chứ?

Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh nhìn vào Hiển. Chàng vuốt nhẹ lên mũi nàng.

− Chế em ư? Thử hỏi anh còn tìm đâu được cô gái tốt như em?

− Anh giỏi nhất là tài vuốt ve người ta. Anh đã vuốt ve bao nhiêu cô gái rồi?

− Ngoài em ra, anh chưa vuốt ve ai. Thế món quà này của anh, em cũng không cho là anh muốn lấy lòng em đấy chứ?

− Cái gì vậy anh?

− Em mở ra xem đi.

− Quà sinh nhật của em à?

− Tất nhiên, anh không thể giống như tên Vĩnh được. Em không định tháng sau tăng tiền thuê nhà của anh đấy chứ?

Tú Mai đánh nhẹ lên vai Hiển rồi lui cui mở quà. Nàng kêu lên:

− Một cây viết máy à?

− Anh thấy cây bút của em đã củ, nét chữ đã nhão nhẹt, nên quyết định mua cây bút này cho em.

Tú Mai mân mê cây viết máy trên tay, chớp mắt với vẻ xúc động, Hiển hỏi:

− Em sao vậy? Không thích món quà này ư?

− Sao anh lại hỏi em như thế? − Nàng nhìn thẳng vào Hiển, gọng cảm động − Cho dù anh tặng quà gì em cũng thích mà. Nhưng...cây viết của anh cũng củ lắm rồi, sao anh không đổi cây viết khác đi.

− Đâu có, viết của anh còn xài được mà.

Mai không khó khăn gì để nhận ra vẻ bôi rối trên mặt Hiển. Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc rất khó tả. Giờ phút ấy nàng chợt cảm thấy Hiển là một phần đời không thể thiếu được của mình.

Nàng cảm động nói:

− Em cũng có món quà này cho anh.

− Sao bỗng dưng lại tặng quà cho anh?

− Hôm nay em lĩnh lương mà. Anh mở ra xem đi.

Trong lúc Hiển mở lớp giấy hoa bên ngoài. Tú Mai hồi hộp tự hỏi anh sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy quà của nàng. Mai thấy Hiển nhìn sững cây viết máy mà nàng mua tặng cho anh. Sự trùng hợp tình cờ của đêm nay như có một sức mạnh kỳ diệu kéo họ vào nhau. Thật vậy. Hiển từ từ ngẩng lên nhìn nàng. Rồi chàng xúc động gọi tên nàng:

− Ôi! Mai.

Nàng mỉm cười, không một chút chần chừ, không một chút băn khuăn, nàng đang ngã vào vòng tay dang rộng của Hiển. Nàng nép sát vào anh, yên tâm rằng từ đây nàng đã có người đàn ông của nàng, thật sự yêu thương nàng.

Cứ như thế, họ đứng thật lâu, tận hưởng sự ấm áp mà người bạn tình mang đến. Giờ phút ấy mới hạnh phúc, mới tuyệt vời làm sao! Rồi Tú Mai thì thầm:

− Mình về thoi, anh.

Hiển dìu nàng đi theo con đường họ vừa đi qua. Đêm nay quả thật là một đem rất đẹp. Trong Hiển chợt trào lên một nguồn thi hứng:

− Anh có bài thơ vừa được đăng báo − Chàng hỏi − Em có muốn nghe anh ngâm không?

− Muốn...em muốn nghe lắm − Mai sung sướng nói. Nàng cảm thấy mình thật may mắn vì đã có được một người bạn tình không chỉ chung thủy mà còn đa tình như Hiển − Anh ngâm cho em nghe đi.

Mai giục. Giọng ngâm thơ của Hiển tuy không điêu luyện lắm nhưng rất gần gũi, dễ nghe và dễ cảm nhận. Bài thơ vừa dứt thì họ cũng vừa về đến nhà. Chiếc xe đạp của Mai vẫn còn để trong sân. Hiển chợt thấy nhánh hoa hồng trong giỏ xe của Mai. Chàng cầm bông hồng lên, vẻ xăm xoi rồi đưa mắt nhìn Mai. Nàng nhạy cảm:

− Có phải anh đang nghĩ bậy bạ gì trong đầu không?

Hiển hỏi lại:

− Em cho rằng anh nghĩ gì.

Mai vươn người tới vuốt nhẹ lên mũi Hiển:

− Anh nghi ngờ em, đúng không? Anh hư lắm không có lòng tin gì cả. Bông hồng đó là đứa học trò tặng cho em.

− Nhân ngày sinh nhật của em à?

− Coi anh kìa. Định gài bẫy người ta đấy ư? Em đã nói là em không nhớ ngày sinh nhật của mình. Học trò tặng hoa cho em vì em không còn dạy nó nữa.

− Em vất vả lắm mới tìm được chỗ dạy kèm này, sao lại thôi không dạy nữa.

Tú Mai kể cho Hiển nghe về cậu trò lười biếng của mình. Cuối cùng nàng nói:

− Em cảm thấy cứ tiếp tục đi dạy, lĩnh lương của người ta trong khi kết quả học tập của con người ta không tiến tiển thì cũng giống như em đi lừa gạt vậy.

− Em đúng là một cô giáo có lương tâm nghề nghiệp.

− Nhưng bây giờ em lại hối hận.

Hiển ngạc nhiên:

− Em làm được một việc tốt như thế mà hối hận ư?

− Em chợt nhớ sắp đến ngày đóng viện phí chi Tú Bình, rồi tiền học phí của em. Ngày mai lại phải đọc báo, rồi phải lặn lội tìm kiếm, nhưng chắc gì đã tìm được một việc làm tốt, có lương cao phù hợp với khả năng của mình mà người chủ cũng tốt bụng.

Mai thở dài, lắc đầu rồi nói tiếp:

− Cho nên làm người đôi khi cũng không nên lý tưởng quá, tốt nhất là phải biết uốn mình theo thời cuộc.

Hiển không có ý kiến gì đối triết lý của Mai vừa đưa ra. Chàng chỉ một lần nữa khẳng định là tinh thần của Tú Mai đã đi trước thời gian. Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều thăng trầm trong đời nên nàng không còn giữ được sự trong sáng và hồn nhiên nữa.

Mặc dù không còn xa lạ gì với nơi đây. Nhưng đối với Tú Mai. Mỗi lần phải đi qua hành lang này là một cực hình. Những ánh mắt vô hồn, những nụ cười điên dại, đôi khi là một tiếng rú, tiếng kêu giào đến thắt cả ruột gan. Dường như hiểu thấu tâm trạng của Mai, bao giờ Hiển cũng nắm chặt lấy bàn tay nàng.

Không im lặng như những lần trước. mai nói:

− Ở đây em cảm thấy thế giới như không còn đều gì tốt đẹp nữa.

Người bác sĩ trung niên mặc áo choàng trắng đi trước, nghe thế liền quay lại:

− Chính vì muốn mang điều tốt đẹp cho thế giới của chúng ta nên mới có cái bệnh viện này. Bệnh viện tâm thần!

Mai có vẻ hẫng vì câu nói ấy, phát hiện ra điều đó. Hiển vội lên tiếng:

− Bác sĩ hành nghề bao lâu rồi?

− Hai mươi năm.

− Hẳn là bác sĩ đã cứu được nhiều bệnh nhân trong một khoãng thời gian dài như thế?

− Đáng tiếc. − Vị bác sĩ nhún vai − Những điều tốt lành thì không nhiều lắm. Đã vào bệnh viện này rồi thì rất khó mà xuất viện. Thông thường những bệnh nhân nặng mới được đưa đến đây.

Tú Mai hỏi:

− Sao bác sĩ lại chọn cho mình một cái nghề đầy trắc ẩn này.

− Có lẽ vì quy luật cung và cầu. Đã có người bệnh tâm thần thì phải có bác sĩ chuyên môn của nó.

Họ đã đến trước phòng bệnh của Tú Bình. Cũng như hầu hết những phòng bệnh ở đây, nó mang vẻ lạnh lẻo và cách biệt, giống như số phận đặt biệt của những chủ nhân đáng thương và bất đắc dĩ.

Tú Bình ngồi co ro trong góc phòng. Ôm một con gấu nhồi lông trong lòng, gương đôi mắt khù khờ nhìn họ. Tú Mai buột miệng hỏi:

− Tại sao lần nào cũng là một cảnh tượng đau lòng như thế này. Bác sĩ, có lý nào công tác điều trị của các ông không có chút tiến bộ nào sao?

Ông bác sĩ không trả lời mà hỏi lại:

− Khi đưa bệnh nhân vào đây, cô đặt bao nhiêu phần trăm hy vọng vào sự tĩnh phục của cô ấy?

Tú Mai chợt nổi giận:

− Nếu các ông quá bi quan không nên gọi chỗ này là bệnh viện nữa.

Hiển ra dấu cho Tú Mai nên bình tĩnh hơn. Rồi chàng nói:

− Xin lỗi bác sĩ, cô ấy quá xúc động.

− Không sao. Cô ấy không phải là thân nhân đầu tiên có thái độ như thế. Tuy nhiên tôi có thể thông báo một tin lạc quan hơn, bệnh nhâm đã có bước đầu có dấu hiệu hồi phục.

− Bác sĩ bảo sao? − Đôi mắt Tú Mai chợt sáng lên − Em tôi có thể bình phục được ư?

− Cô đừng vội mừng, chỉ là khá hơn chút ít thôi. Bệnh nhân không còn quậy phá, khóc lóc hay kêu gào nữa.

− Tôi có thể vào với em tôi được không?

− Như vậy thì không nên, trong thời điểm này nên tránh gây cho bệnh nhân xúc động. Nếu cô ấy trả lời với trạng thái kích động thì sẽ mãi không hồi phục nữa.

Tú Mai thở dài, dõi mắt, nhìn sững em gái, rồi đột nhiên nước mắt nàng trào ra. Giọng nàng nghẹn ngào:

− Trước đây nó hiền lành và xinh đẹp lắm. Nó đa sầu, đa cảm và đầy yếu đuối. Chính vì sự yếu đuối ấy đã quật ngã nó, làm cho tinh thần nó ngã quỵ.

Hiển an ủi nàng:

− Nếu lần nào đến đây em cũng khóc đến cạn cả nước mắt thì lần sau anh không đi với em nữa. Anh nói thật đấy.

Mai ngước mắt nhìn Hiển. Đôi mắt nàng chớp nhẹ, với một chút trách móc:

− Em làm sao có thể không khóc được. Nếu Tú Bình cứ mãi mãi khờ khạo như thế này thì thà nó chết quách đi cho yên đời.

Hiển nhìn sững Mai chàng bỗng phát hiện mỗi ngày trái tim Mai lại có thêm một chút của sự can trường đến lạnh nhạt. Bây giờ Mai không chỉ can đảm hơn, nhiều chịu đựng hơn mà còn có một chút lạnh lùng đến thống khổ.

Hai người đóng tiền viện phí cho Tú Bình trước khi rời bệnh viện. Đó là một số tiền khá lớn, có thể nói là một gánh nặng mà Tú Mai phải gánh oằn cả đôi vai.

Dẫn xe ra khỏi bãi gởi. Hiển nhận thấy không còn bao lâu nữa trời sẽ hoàng hôn. Tú Mai đứng bên vệ đường nhìn đồng hồ đeo tay với vẻ suốt ruột. Đến trước mặt nàng, Hiển hỏi:

− Đêm nay em có bận không?

− Có đêm nào em rỗi đâu, mà sao anh hỏi thế?

− Anh nhận thấy dạo này em căng thẳng quá. Dù sao cũng cần có thời gian nghĩ ngơi. Tú Mai ạ. Nếu không thì em ngã quỵ đấy.

Mai nhìn sững Hiển rồi đột nhiên hỏi:

− Có phải em bây giờ khô khán lắm không?

Hiển khẽ nhíu mày:

− Em không nên lúc nào cũng kết tội mình. Thôi được lên xe đi. Coi như là anh quyết định thay cho em. Chúng ta đừng về vội, nghe Mai.

Nàng có vẻ suy nghĩ, rồi nhìn đồng hồ, nàng nói:

− Dù có trở về cũng không kịp nữa − Mai nở một nụ cười − Thôi tùy anh vậy, muốn đưa em đi đâu cũng được.

Hiển cho xe rời khỏi thị trấn đông đúc. Bây giờ chạy giữa bóng râm của những hàng cao su xanh rì. Trời dịu nắng, gió lồng lộng thổi tung mái tóc của Mai. Đột nhiên, như có một liều thuốc thần diệu, như một cơn gió mát và trong lành thổi tràn qua, gột rữa những phiền muộn những lo toan vất vả trong lòng Mai. Nàng ngã đầu vào vai Hiển. Vòng tay ôm lấy anh, đôi mắt đen huyền từ từ khép lại.

Cho đến khi Hiển lay vai nàng:

− Mai ơi, dậy đi em.

Nàng dụi mắt, ngỡ ngàng trước khung cảnh thay đổi đến dịu kỳ, sau rừng cao su bây giờ là một ngọn đồi nhỏ, có tiếng nước chảy róc rách, thì ra họ đang đứng cạnh một con suối. Xa xa, nơi chân trời, vầng thái dương từ từ chui vào chiếc áo ngủ màu tím nhạt. Tú Mai thốt lên:

− Làm sao anh tìm được một địa điểm thơ mộng đến như thế này?

− Là một người bạn làm thơ chỉ cho anh. − Rồi Hiển khoát vai Mai − Mỗi lần đến đây anh cảm thấy mọi ưu tư, phiền muộn,nếu có, đều tan biến cả.

− Á...! Thì ra anh giấu em, thường đến đây chơi. mau khai thật đi, anh đã dẫn cô nào đến đây chưa '

− Anh làm gì còn có cô nào − Giọng Hiển rất thật − Trong lòng anh, trong trái tim anh chỉ có một Tú Mai, duy nhất chỉ có cô ấy mà thôi.

Mai mỉm cười, dụi đầu vào vai Hiển:

− Tha cho anh.

Hiển dìu nàng đến bên con suối có dòng nước trong veo, trong đến nổi có thể nhìn thấy lớp cát vàng, rồi những viên đá cuội phủ riêu xanh.

Mai thích thú ngồi xuống nghịch nước. Nàng thả đôi chân trần trắng mịn cho làn nước mơn man trên da thịt. Hiển nhìn thấy ở nàng một gương mặt rạng rỡ như trăng, như sao. Một vẻ đẹp hiền dịu nhu mì, đầy thơ và mộng.

Bất giác Hiển cất giọng ngâm thơ, một nguồn cảm hứng tuôn trào. Chính trong phút chốc ấy. Hiển đã làm được một bài thơ rất hay. Tú Mai chăm chú lắm nghe giọng ngâm của Hiển.. Nàng có vẻ xúc động khi bài thơ nói lên tình yêu của Hiển, một chân tình sâu sắc mà chàng dành cho nàng. Trong thơ của Hiển hình ảnh nàng thật sống động. Nàng là cả linh hồn của bài thơ.

Thật vậy. Hiển nói:

− Anh chợt phát hiện bấy lâu em là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho anh sáng tác.

Mai cười, rồi ngoắc Hiển:

− Lại đây đi anh.

Hiển đến ngồi cạnh nàng. Mai hôn thật nhanh lên má Hiển:

− Tặng anh vì bài thơ hay. Anh là thiên tài của em đấy.

Hiển nhìn sâu vào mắt Hiển. Tú Mai như một phát hiện vĩ đại của Hiển. Mỗi ngày Hiển lại cảm thấy ở nàng hội tụ rất nhiều, rất nhiều những hình ảnh của một vẻ đẹp linh hồn đã là nguồn cảm hứng để Hiển được sống, được yêu, được yêu đời và sáng tác nên những thi văn bất hủ.

Tú Mai cũng nhìn Hiển không chớp. Trong mắt nàng phát hiện một thứ ánh sáng rất lạ, rất mãnh liệt. Chỉ đến khi Hiển kéo nàng vào lòng, đặt môi lên môi nàng tia sáng đầy tình yêu ấy mới vụt tắt, nàng đã nhắm mắt, sung sướng đón nhận nụ hôn của Hiển.

Hoàng hôn đã ngã màu tím thẫm lại. Trong mắt của hai kẽ đang yêu còn đọng lại ánh sáng cuối ngày những ấm áp và tràn đầy niềm hy vọng.

Tú Mai úp mặt vào vai Hiển ngủ trên suốt đoạn đường họ trở về. Hiển biết nàng mệt mỏi lắm. Mệt mỏi với những bon chen, vất vả, vì nỗ lực đến phi thường của một đời người mang nhiều gánh nặng trên vai.

− Mai ơi, dậy đi em.

Tiếng Hiển gọi chen lẫn vào tiếng xục xịch của máy xe honda trước khi vụt tắt làm Mai bừng tỉnh.

− Ôi, mới đó mà đã tới nhà rồi sao? Dạo này sao mà em dễ ngủ thế!

Hiển nói:

− Cũng không còn sớm nữa.

− Mấy giờ rồi hả anh?

− Gần mười một giờ.

− Lẽ ra chúng tay không nên bỏ mẹ ở nhà một mình quá khuya thế này. − Giọng Mai có vẻ ân hận − Sau này mà có tiền, em sẽ thuê người săn sóc cho mẹ.

− Anh cảm thấy em là người có nhiều mơ ước, Nhiều kế hoạch và những dự tính nhất trên thế gian này.

− Thế còn anh? Kế hoạch trong tương lai của anh là gì?

− Là cưới em − Hiển đáp ngay, như thể đó là một điều chàng luôn nghĩ đến − Cùng với em xây dựng một cuộc sống thiên đường.

Tú Mai có vẻ rất xúc động. Nàng bá vai Hiển hỏi:

− Cuộc sống thiên đường của anh phải như thế nào?

− Như thế nào à? − Hiển nhắm mắt như một người đang mơ ước. Rồi chàng mở bừng mắt ra − Nhiều lắm, trong một lúc không thể nói hết được những toan tính của anh. Lần sau anh sẽ nói cho em nghe. Cũng còn phải hỏi coi em có vui lòng cùng anh xây dựng thiên đường không?

Mai khẽ nghiêng đầu với một chút kiêu hãnh:

− Điều đó thì em phải suy nghĩ lại. Bây giờ em buồn ngủ lắm rồi, chúng ta vào nhà thôi.

Nói xong. Mai tiến đến định gọi cửa. Đột nhiên nàng kêu lên:

− Anh Hiển...!

− Chuyện gì thế?

Giọng Mai có vẻ không bình thường.

− Anh xem nè!

Hiển dựng xe, bước tới. Mai đang chỉ vào một người ngồi ngay trước cửa nhà họ. Hiển khẽ đẩy Mai ra, cúi xuống nhìn rồi kêu lên:

− Là một cô gái.

Mai đã bình tỉnh lại. Hiển cũng quan sát cái con người nữa nằm nữa ngồi chắn ngay trước cửa nhà họ. Đột nhiên nàng và Hiển cùng nhìn nhau, cùng dừng lại ở một ý nghĩ "sao lại có một hình ảnh đáng thương như thế này".

Quả thật rất đáng thương tâm. Cô gái không phải ngồi mà cũng không phải nằm. Cả người cô gập lại, gục xuống như không còn hơi sức nữa. Mớ tóc dài rối bời làm tăng thêm cái hình ảnh cơ khổ đến động lòng.

Hiển cất tiếng gọi:

− Này...cô ơi...!

Không có phản ứng gì từ cô gái. Tú Mai lạc giọng:

− Cô ta...làm sao rồi anh? Sao lại bất động đáng sợ thế này?

Hiển khẽ chạm tay vào người lạ:

− Cô ta không sao đâu. Chắc là bị đuối sức.

Rồi Hiển tiếp tục lay gọi. Cuối cùng cô gái cũng có phản ứng. Người cô khẽ nhúc nhích, cái đầu rối bù từ từ ngẩng lên...ngẩng lên. Hiển nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn của người bị kiệt sức. Một giọng nói phát ra như tiếng rên:

− Tôi...!

Chỉ có bấy nhiêu thôi cô gái như người vừa dùng tất cả hơi sức còn lại, bây giờ đã cạn kiệt ngả quỵ xuống. tma kêu lên:

− Ôi chao...!

− Em bình tỉnh. Cô ta không sao đâu.

− Nhưng chúng ta phải làm sao?

− Cô ấy bị kiệt sức. Điều cần thiết bây giờ phải nghĩ ngơi và ăn một chút gì đó.

Nói xong Hiển nhìn vào mắt Mai như muốn hỏi ý nàng. Dù sao đây cũng là nhà của Mai, người quyết định cuối cùng cũng là nàng. Hiển nhìn một chút lo lắng trong mắt Mai. Rồi nàng nhìn xuống thân hình bất động của cô gái. Có một chút trắc ẩn và từ từ hiện lên trong mắt nàng. Cuối cùng Mai cũng quyết định:

− Để em gõ cửa.

Hiển mỉm cười. Trong thâm tâm, chàng hiểu rõ con người đầy lòng nhân từ của Mai. Không phải ngẫu nhiên mà Hiển yêu Mai đến tê dại cả trái tim.

Hôm qua Trung Vĩnh có việc phải về quê nên mọi người quyết định đưa cô gái bị ngất vào phòng của cậu ta, bà mẹ mù lòa của Tú Mai có vẻ bôi rối:

− Cô ta làm sao rồi hả các con?

− Không sao đâu bác ạ. − Hiển trấn an − Nghĩ ngơi một chút cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.

Giọng Mai lo lắng:

− Giờ phải làm sao hở anh?

Hiển nhìn cô gái nằm thiêm thiếp trên giường. Cô mặc quần áo như một thiếu nữ thôn quê, vẻ tiều tụy và giương mặt hơi lem luốc của cô khiến người ta khó mà đoán được tuổi tác. Tuy nhiên. Hiển đoán cô còn rất trẻ.

Hiển bảo Mai:

− Em lấy cho anh khăn và nước ấm.

− Em đi ngay.

Tất nhiên. Mai quay lại với những thứ Hiển cần. Hiển nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau mặt cho cô. Vẫn không có phản ứng gì từ phía cô gái khiến Tú Mai càng thêm lo lắng.

− Làm sao bây giờ anh?

Bà mẹ của Mai nhắc:

− Nếu không ổn thì chúng cần đưa cô ấy đi bệnh viện các con ạ.

Hiển vẫn rất tỉnh táo:

− Điều mà cô ấy cần bây giờ là một ly sữa nóng.

− Em đi làm ngay.

Lát sau Mai trở ra với một ly sữa nóng. Hiển đỡ lưng cho cô gái ngồi dậy rồi cùng Mai cố đút sữa cho cô uống. Tuy vất vả nhưng cuối cùng cô cũng uống hết ly sữa. Quả thật, chẳng bao lâu sau cô gái có phản ứng. Cô khẽ cựa quậy, phát ra một tiếng rên rồi từ từ mở mắt. Tú Mai nói như reo:

− Ôi cô ta tỉnh rồi. Thật là hay quá.

Hiển mỉm cười:

− Anh đã bảo cô tay kiệt sức mà.

− Anh tài thật. Lẽ ra anh nên chọn ngành Y thay vì thi vào sư phạm.

− Cô ta muốn nói gì kìa...

Quả thật đôi môi cô gái đang mấp máy, đôi mắt ngơ ngác đầy vẻ sợ hải. Tú Mai cúi xuống nói với cô gái lạ:

− Chị đừng sợ. Chúng tôi đều là người tốt. Bây giờ chị thấy trong người thế nào. Đã khỏe chưa, có muốn chúng tôi đưa chị vào bệnh viện không?

− Tôi...tôi...

Cô gái cất giọng rất khó khăn. Hiển vội chen vào.

Người ta mới tỉnh dậy, em hỏi nhiều như thế làm sao mà biết đường trả lời. − Rồi Hiển nói với cô ta − Bây giờ cô hãy yên tâm nghĩ ngơi...Nghĩ ngơi cho thật khỏe. Hãy gạt bỏ tất cả phiền muộn nếu có. Sáng mai chúng ta sẽ gặp lại sau. Đồng ý nhé.

Đôi mắt đờ đẫn của cô gái chợt lóe lên một tia sáng, rồi chừng như rất yên tâm, cô khẽ gật đầu. Vẫn nhìn Hiển bằng ánh mắt đầy sự tin tưởng giọng cô đứt quãng:

− Cám ơn...cám ơn...!

Hiển cười, gật đầu với cô rồi kéo tay Tú Mai, cùng với mẹ nàng đi ra ngoài. Mai vươn vai ngáp dài:

− Ôi, em mệt chết đi được.

− Bây giờ thi em cứ yêm tâm ngủ một giấc đến sáng.

Đột nhiên Mai như vừa phát hiện ra một điều gì đó:

− Anh Hiển này.

− Em muốn nói gì?

− Chúng ta có thể yên tâm ngủ được không? Đưa một người hoàn toàn xa lạ vào nhà. Trong nhà mình không có gì đáng giá, nhưng cũng có một chiếc honda cũ...

Hiển phì cười:

− Sao mãi đến bây giờ em mới nghĩ ra điều đó?

− Thú thật...lúc nãy em lo lắng quá nên không nghĩ gì cả.

− Em cứ yên tâm đi. Theo anh, bây giờ cho dù chúng ta để vàng trước mặt cô ấy cũng không đủ sức mang đi. Nếu không thì cô ta là người đóng kịch đại tài.

Tú Mai đã yên tâm hơn:

− Là anh nói đấy nhé, em đi ngủ đây. Không biết ngày mai mọi chuyện sẽ ra sao?

Mọi người ai về phòng nấy. Đã quá nữa đêm nhưng rất may ngày mai là ngày chủ nhật, có nhiều thời gian để nghĩ ngơi cho lại sức và để giải quyết mọi vấn đề phát sinh vào ngày mai.

Hiển gõ cửa cho phải phép trước khi bước vào. Cô gái đã tỉnh. Thấy Hiển, nàng cố gượng ngồi dậy, Hiển vội ngăn:

− Không nên cô gắng làm gì, cô còn yếu lắm.

Cô gái nằm xuống đôi mắt hiền lành nhìn Hiển hàm chứa lòng biết ơn sâu sắc. Hiển đến mở cửa sổ phòng cho ánh nắng mặt trời lùa vào. Khi chàng quay lại. Tú Mai cũng vừa vào tới với một bát cháo nóng thơm lừng mùi hành lá.

Mai nói:

− Anh Hiển cho rằng chỉ cần một bát cháo là chị sẽ khỏe mạnh trả lại. Bây giò chị ăn cháo nhé. Sau đó hãy kể cho chúng tôi nghe xem làm sao chị lại ra nông nổi này.

Cô gái đưa mắt nhìn Hiển như hỏi ý kiến của chàng. Có vẻ như Hiển đã tạo được một niềm tin, một ấn tượng rất tốt trong lòng nàng.

− Cô ăn cháo đi. − Hiển khẽ gật đầu − Tú Mai không phải là một đầu bếp xuất sắc nhưng cũng không tệ lắm.

Mai lườm Hiển thật sắc:

− Anh đừng nói khích. Em không có ý định trở thành bà nội trợ đâu.

− Em cũng đừng mong anh sẽ vào bếp đấy nhé.

Mai khẽ hất mặt lên với vẻ tự hào:

− Điều đó đâu liên hệ đến em.

− Thật không? − Hiển nheo mắt nhìn nàng − Không liên quan đến em thật à?

− Anh đừng tự hào vội. − Mai dọa dẫm − Em chưa hứa gì với anh đâu.

Cô gái lạ vừa ăn bát cháo vừa lắng nghe câu chuyện của họ. Cô nhìn Tú Mai rồi nhìn Hiển. Ánh mắt cô dừng lại ở Hiển khá lâu, rồi bỗng cô lên tiếng:

− Anh chị thật hạnh phúc!

Trong giọng nói của cô có vẻ ngưỡng mộ và một chút ganh tỵ lẫn tủi thân. Cô đẩy tôi cháo đã ăn xong sang một bên rồi chậm rãi nói:

− Cám ơn anh chị đã cứu em. Em tên là Cúc.

− Còn tôi là Tú Mai, anh ấy tên là...

− Anh Hiển!

Cúc nhìn Hiển, mỉm cười. Bây giờ trông nàng rất khá. Hiển hỏi:

− Cúc có muốn ăn thêm cháo không '

− Cám ơn anh, em đã khỏe rồi.

− Như thế cũng tốt, vừa khỏe lại không nên ăn nhiều quá.

Trong lúc không ai nói gì thêm nữa. Hiển và Mai tất nhiên rất muốn hỏi hoàn cảnh của Cúc, nhưng sợ chạm đến những vấn đề tế nhị.

Dường như hiểu điều đó. Cúc nói:

− Em không biết nói làm sao để cảm ơn lòng tốt của anh chi.

− Điều đó Cúc không cần phải bận tâm. − Giọng Mai đầy nhiệt tình − Bây giờ liệu chúng tôi có thể giúp gì được cho Cúc?

Cô gái chớp mắt buồn bã:

− Em cũng không biết bây giờ mình nên làm thế nào nữa. Nhà em ở dưới quê xa lắm! Đây là lần đầu tiên em lên thành phố. Một chị cùng quê dẫn em đi, nói là trên này nhiều việc làm, dễ kiếm tiền lắm. Thế là...mặc dù rất sợ hãi, em vẫn cứ đi. Nhưng lên đây rồi em mới biết.

Cô gái dừng lại, đôi mắt rướm lệ. Hiển và Mai nhìn nhau, thở dài. Hiển nói:

− Từ hôm qua anh đã đoán ra như thế. Thật ra chính anh trước khi lên đây ăn học cũng tưởng tượng cuộc sống thiên đường ở thành phố này.

Tú Mai tiếp theo lời Hiển.

− Ngày có nhiều người dưới quê lên thành phố tìm việc làm, nhất là các cô gái. Nhưng thử hỏi một cô gái không nghề nghiệp. không quen biết thì làm được việc gì. Con đường cuối cùng sẽ là...

Tú Mai cũng không muốn nói ra cái thực tế đau lòng ấy. Cúc rơi nước mắt, nói:

− Chị nói đúng lắm, con đường cuối cùng là sa ngã. Chính em, sau khi trốn khỏi căn nhà quỷ quái đó, bơ vơ, lạc lỏng, đói khát và sợ hải...Em đã muốn quay lại rồi nhắm làm liều, rồi buông xuôi số phận, nhưng không còn nhớ đường quay về nữa. Nếu không em đã...

Cúc bật khóc thành tiếng. Tú Mai đến ngồi với Cúc, an ủi bằng giọng cảm thông:

− Bây giờ thì không sao rồi. Em cứ yên tâm ở lại đây nghĩ ngơi cho khỏe, mọi chuyện sẽ tính sau.

− Anh chị thật là tốt bụng. − Cúc ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Mai và Hiển − Anh chị đã cứu vớt em, sinh em ra lần thứ hai.

− Ồ. Cúc không nên dùng những lời lẽ to lớn như thế. Chúng tôi tuy không giàu có nhưng nếu nuôi Cúc vài bữa cơm thì không sao cả.

Hiển và Mai đứng lên:

− Vậy đi nhé. Cúc cứ yên tâm ở lại đây, chờ khỏe rồi sẽ tính sau. − Mai nói thêm − Cúc không có hành lý gì cả? Chắc là bỏ mất cả rồi. Đúng không? Tôi sẽ cho Cúc mượng bộ đồ để thay.

Hai người vừa bước ra ngoài thì gặp bà mẹ của Tú Mai:

− Cô ta thế nào rồi hả các con?'

− Đã khỏe rồi mẹ ạ.

− Làm sao lại đến nỗi như thế?

Tú Mai thở dài:

− Ở quê đi tìm việc làm mẹ ạ. − Rồi nàng nói thêm − Sao lại có những người có lòng tin thơ ngây đến thế nhỉ.

− Khi con người ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thì họ sẵn sàng tin và bấu víu vào bất cứ cơ hội hoặc hy vọng nào, cho dù là viển vong.

− Có lẽ anh nói đúng. Thôi để em đi lấy cho cô bé tội nghiệp một bộ đồ, xem ra cô ấy rất cần được tắm.

− Sao em gọi người ta là cô bé?

− Em đoán cô ta chỉ hai mươi tuổi là cao lắm rồi.

Hiển gật gật đầu:

− Cũng có thể.

Cúc bước ra trong bộ đồ mượn tạm của Tú Mai làm cho cả Mai và Hiển phải ngạc nhiên lẫn thán phục. Cái hình ảnh không mấy đẹp đẻ của Cúc hôm qua đã hoàn toàn bị đẩy lui, bây giờ Cúc đã là một thiếu nữ rất đẹp, một vẻ đẹp ngây thơ, thùy mị, trong sáng...vẻ đẹp của một cô thôn nữ hiền lành đến dịu dàng, Tú Mai thốt lên:

− Bây giờ thì tôi đã biết vì sao có người dụ dỗ Cúc lên tận đây.

Cúc mở tròn đôi mắt ngây thơ hỏi:

− Chị nói sao cơ? Làm sao người ta lại muốn dụ em hở chị?

− Cúc ngồi xuống đi. − Mai kéo chiếc ghế cạnh nàng cho Cúc ngồi − Cúc hiền lành và ngây thơ quá, thế mà dám bỏ nhà lên thành phố, cũng lạ thật.

Cúc khẽ chớp mắt và chợt muốn khóc:

− Em sợ lắm, đâu muốn đi. Nhưng nhà em ở quê nghèo lắm. Ba em bị bệnh, các em thì còn nhỏ, một mình mẹ làm mướn, làm thuê vất vả lắm nhưng vẫn không đủ ăn. Em đành phải nhắm mắt đi liều, chị ạ.

− Năm nay Cúc bao nhiêu tuổi?

− Dạ, em hai mươi ạ.

Mai đưa mắt nhìn Hiển tỏ ý nàng đã đoán trúng. Bà mẹ của Mai hỏi:

− Rồi bây giờ cháu tính sao?

− Cháu...không biết tính sao nữa. Cháu ngu ngốc lắm, không biết làm gì cả. Trong hai ngày đi lang thang vừa qua, cháu chợt nhận ra ở thành phố đông đúc này không có chỗ cho một con bé như cháu.

Nói rồi nước mắt Cúc trào ra. Mọi người ai cũng tội nghiệp và áy náy cho hoàn cảnh của cô. Tú Mai cố gắng an ủi:

− Đừng khóc nữa. Cúc ạ. Rồi đây Cúc cũng sẽ thấy nước mắt và sự yếu đuối không giúp ích gì cho chúng ta đâu.

Cúc đưa tay vụng về lau nước mắt:

− Em thật là vô dụng.

− Dù sao Cúc cũng đúng khi kịp thoát ra khở sự sa ngã. Cúc nói đúng lắm, ở đây không phải là thiên đường đâu. Theo tôi. Cúc hãy trở về quê, về với môi trường của mình. Dù cuộc sống có cơ cực nhưng cũng còn có thể cho Cúc một đời sống yên bình và trong sạch.

− Phải lắm. − Bà mẹ Tú Mai nói thêm − Cháu nên trở về quê đi. Đời sống ở đây rất dễ sa ngã vì cám dỗ, cháu ạ.

− Chúng tôi sẽ giúp phương tiện để Cúc trở về, được không?

− Em...

Trong đôi mắt Cúc chợt hiện lên một tia buồn bả đến vô vọng. Đột nhiên Hiển nói:

− Cúc không muốn về quê sao?

Nàng ngước đôi mắt buồn sâu thẳm nhìn Hiển rồi gật đầu. Hiển lại hỏi:

− Có phải người nhà của Cúc chờ đợi và hy vọng ở Cúc rất nhiều?

Nàng lại ứa nước mắt, giọng nghẹn ngào:

− Em không muốn ánh mắt thấy vọng của mẹ em. Rồi các em của em. Chúng nó trông mong ở chị Hai rất nhiều. Em...em thật không muốn trở về với thất bại thảm hại như thế này.

Trong tiếng nấc nghẹn ngào của Cúc, mọi người cũng thở dài. Với lòng trắc ẩn, ai cũng muốn làm một cái gì đó cho Cúc. Hoặc ít ra có thể gieo cho nàng một tia hy vọng...Thế nhưng không có một giải pháp nào cả. Hoàn toàn không!

− Thôi được. − Cuối cùng Tú Mai lên tiếng − Cúc hãy ở tạm đây vài hôm cho thật khỏe đã. Biết đâu vài ngày sau sẽ có một giải pháp cho Cúc.

− Em...thật không muốn lợi dụng lòng tốt của mọi người thêm nữa.

Tú Mai mỉm cười:

− Cau nói như thế không giống một cô gái quê chút nào. Nhưng thôi. Cứ yên tâm ở lại đây. Vì Cúc cho là chúng tôi có lòng tốt nên không thể bỏ mặc Cúc được. Ở đây còn một anh chàng nữa, anh ta là người có rất nhiều sáng kiến. Ngày mai anh ta sẽ về, biết đâu anh chàng ấy sẽ có cách giúp cho Cúc.

− Căn phòng em đang ở...?

− Chính là phòng của anh chàng đó.

− Như vậy làm sao được. − Cúc kêu lên − Anh ấy mà biết em ở trong phòng của anh ấy thi kỳ lắm.

− Không sao...không sao cả − Giọng Tú Mai lém lĩnh − Anh chàng ấy tốt bụng hơn chúng tôi nhiều.

− Thật thế sao chị?

Mọi người phi cười trước vẻ mặt ngây thơ và thật thà của Cúc. Nhưng buồn cười hơn hết là khi họ nghĩ đến Vĩnh. Không biết anh Trung Vĩnh "tốt bụng" sẽ phản ứng thế nào khi biết một cô gái đang chiếm dụng phòng của anh ta.

Vừa bước xuống xe. Trung Vĩnh đã có cảm giác rất lạ. Có một cái gì đó nóng nảy, hối thúc trên suốt đoạn đường Vĩnh về nhà. Đó là cảm giác của người đi xa trở về gia đình. Thì ra, một cách vô thức. Vĩnh chợt phát hiện mình đã coi ngôi nhà của mẹ con Tú Mai như là gia đình của mình.

Ở đó, tuy mỗi tháng đề đóng tiền trọ, nhưng ở đó có những tình cảm, những ràng buộc mà không đâu có được. Vĩnh sốt ruột quá. Thúc anh xe ôm chạy nhanh hơn. không lẽ ở nhà có chuyện không may?

− Ngừng lại! Tới rồi anh bạn.

Bây giờ Vĩnh đứng trước cửa nhà, sau mấy tiếng gọi của Vinh cửa được kéo ra. Vĩnh trố mắt nhìn cô gái lạ:

− Cô...cô là ai. Sao lại ở đây?

Giọng rụt rè của Cúc:

− Anh...anh Vĩnh!

Vĩnh gật mình:

− Sao cô biết tên tôi?

− Chị Tú Mai nói cho em nghe ạ.

− Tú Mai! Cô là em của Tú Mai à? Em họ phải không?

− Dạ không ạ. Anh Vĩnh vào nhà đi. Để em xách phụ anh nhé.

− Thôi khỏi, cám ơn. À, bác gái đâu rồi?

− Bác ở đây.

Bà mẹ của Mai lò dò bước ra:

− Cháu lên rồi đấy à. Về quê có vui không?

− Cũng thế thôi bác ạ. Cô này là...?

− Là một người có hoàn cảnh đáng thương. Để mấy đứa nó đi học về kể cho cháu nghe.

Vĩnh đưa mắt nhìn Cúc đang đứng với vẻ bối rối ở giữa nhà một lần nữa rồi xách cái túi đồ đi thẳng vào phòng của mình. Chẳng bao lâu sau Vĩnh trở ra, gườm gườm nhìn Cúc, giọng cộc lốc:

− Cô ở trong phòng của tôi à?

− Em...em xin lỗi!

Hai má Cúc đỏ bừng vì ngượng và Vĩnh động lòng. Anh không cho răng mọi người đã xâm phạm tự do cá nhân của anh. Không nói không rằng, Vĩnh quay vào xách túi đi trở ra. Cúc hốt hoảng:

− Anh Vĩnh...anh đi đâu vậy? Về chuyện ở phòng của anh, em xin lỗi. Bây giờ anh về rồi, em trả lại phòng cho anh.

− Cô không cần xin lỗi − Giọng Vĩnh hậm hực − Về chuyện này tôi sẽ giải quyết với Tú Mai.

Vĩnh ném cái túi đồ vào góc phòng anh rồi mở cửa đi ra ngoài. Giọng Cúc nghẹn trong cổ:

− Anh ấy giận cháu rồi.

− Không sao đâu cháu ạ. − Bà mẹ Tú Mai lên tiếng an ủi − Thằng nhỏ đó tính tình dễ bộc phát như thế đấy, nhưng nó rất tốt bụng. Đợi có mặt đầy đủ rồi Tú Mai sẽ giải thích cho nó hiểu.

Cái quy luật đàn ông không lo chuyện bếp núc đã xưa lắm rồi. Như Hiển bây giờ, ngay sau khi tan học phải hộc tốc chạy ra chợ mua thức ăn về để kịp lo bữa cơm trưa. Hôm nay là Hiển, ngày mai đến Trung Vĩnh, ngày kia sẽ là Tú Mai. Thời đại tự do và bình đẳng là như thế, không ái ngại gì cả.

Khi Hiển về đến nhà thì thấy đôi mắt của Cúc đỏ hoe, rân rấn nước mắt.

− Có chuyện gì thế Cúc? − Hiển hỏi − Làm sao nước mắt giọt ngắn giọt dài thế này?

Cúc nghẹn ngào:

− Anh Vĩnh...anh ấy.

− Vĩnh à. Hắn lên rồi sao?

Cúc gật đầu, Hiển bước vào nhà khép cửa lại:

− Hắn làm sao thế '

− Anh ấy giận em rồi.

Cúc nấc lên. Hiển chau mày:

− Làm sao lại giận nhau? Mới gặp mặt mà đã giận nhau rồi cơ à?

Giọng bà mẹ Tú Mai từ trong phòng của bà vọng ra:

Nó nổi nóng khi thấy phòng của mình bị xâm phạm.

Nghe xong Hiển bật cười thành tiếng:

− Ối trời. Anh còn tưởng chuyện gì to lớn lắm. − Hiển cúi xuống nhìn vào mặt Cúc vẻ trêu cợt − Cô bé ơi, sao mà dễ khóc thế? Mít ướt như vậy làm sao ra đời kiếm sống được.

− Nhưng mà...

− Không có gì phải lo lắng cả. − Hiển đập nhẹ lên vai Cúc như một người anh cả − Về việc tên Vĩnh, anh sẽ giải quyết cho em.

Đôi má Cúc thoáng ửng lên một màu hồng của vẻ ngượng ngập. Nàng nhìn Hiển rụt rè:

− Anh có dám chắc là anh Vĩnh sẽ không giận em nữa?

− Anh bảo đảm với em, như vậy được chưa, cô bé?

Cúc gật đầu:

− Em tin anh.

− Tất nhiên em phải tin anh. Những chuyện mà anh nói ra nhất định sẽ làm được.

− Anh thật là giỏi.

Nói xong, Cúc nhìn Hiển bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Với cô gái trẻ và ngây thơ nhu Cúc, sự vững vàng của Hiển. Lòng khoang dung và rộng lượng của chàng làm cho Cúc rất phâm phục.

− Như vậy đi nhé. − Hiển lại đặt nhẹ tay lên vai Cúc với vẻ tự nhiên, không nhận ra là Cúc rất ngượng − Bây giờ anh phải làm cơm đây, kẻo lát nữa mọi người sẽ la toáng lên, tên Vĩnh giận hờn một chút không sao, nhưng cơm mà nấu trễ thì phiền phức lắm.

Cúc tròn mắt nhìn Hiển:

− Anh cũng biết nấu cơm nữa kia à?

Hiển đã đi được vài bước, dừng lại mỉm cười với Cúc:

− Em đừng ngạc nhiên. Nấu cơm là một chuyện rất bình thường và dễ làm nhất, tuy nhiên nó cũng rất phiền phức.

Cúc bước theo Hiển:

− Sao mà phiền phức, anh?

− Nó mất nhiều thời gian, đặc biệt là khâu đi chợ. Em thấy đó, anh ăn mặc bảnh bao như thế này mà phải ra chợ lựa cá, mua rau thì thật về cái mặt. Nhưng biết làm sao được, nhiệm vụ bắt buộc mà.

− Nhiệm vụ của anh là nấu cơm sao?

− Ba ngày một lần.

− À, em hiểu rồi. − Cúc gật đầu ra vẻ đã hiểu − Nàng nhìn túi nilon đựng thức ăn Hiển cầm trên tay rồi nói − Để em giúp anh một tay.

− Ồ! Ý kiến hay đấy. − Hiển mừng rỡ − Này, em cầm túi xuống bếp trước đi, anh phải thay bộ đồ đẹp này ra đã.

Cúc ngập ngừng:

− Hay...anh cứ giao cả cho em − Thấy Hiển phân vân. Cúc vội nói thêm − Em làm được mà, anh cứ yên tâm.

Dù sao đó cũng là một đề nghị quá hấp dẫn, cuối cùng Hiển không từ chối được.

− Thôi được, anh giao cho em. Mọi thứ cần thiết đều có ở trong bếp cả đấy.

Nói xong Hiển biến nhanh vào phòng, như thể sợ Cúc thay đổi ý kiến. Giữa giờ trưa nóng bức như thế này mà vào bếp thì chả hay ho gì. Hiển bỗng ước gì từ nay mình mãi mãi không cần vào bếp nữa. Cho dù ba ngày mới có một, nhưng cái vòng xoay ấy mỗi khi tới tua lại làm cho Hiển rất ngại ngùng:

Thật Tú Mai bắt hai gã con trai vào bếp là không tiện, nhưng không còn cách nào hơn. Thời khóa biểu của nàng mỗi ngày đã dày đặc, nàng cũng cần có thời gian để nghĩ ngơi, thư giãn, không thể cáng đáng luôn cả việc bếp núc được.

Cuối cùng Mai ra một quyết định làm bàng hoàng hai chàng trai. Còn nhớ hôm đó Trung Vĩnh há hốc mồm khi

Danh sách chương


Sách tương tự