
Thập Niên 70 Đoán Mệnh Sư
Tổng số chương: 324
Vừa có chút ý thức, âm thanh đầu tiên dội vào tai Văn Trạch Tài là tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ. Anh bất trí bất giác cau chặt mày, thử cử động ngón tay xem thế nào, ui cha…đau quá!
Đau toàn thân…đặc biệt là phần đầu!
Văn Trạch Tài dùng sức hít sâu một hơi rồi mở bừng hai mắt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng quát tháo ầm ĩ của một người đàn bà lớn tuổi:
“Năm đó cha mẹ đã không đồng ý chúng mày lấy nhau, nhưng mày nhất định không nghe, khăng khăng đòi gả cho bằng được. Bây giờ nhìn đi, nhìn xem hai mẹ con mày đang sống như thế nào, hả? Con ơi là con, cháu ơi là cháu, con cháu khổ sở như này thử hỏi một mai cha mẹ chết đi làm sao nhắm mắt được đây?”
Rõ ràng người đàn bà đang vô cùng kích động, không chỉ đau lòng vì thương con thương cháu mà còn giận điên bởi cái đứa con gái qua vô tri ngu muội này.
Cơn đau trên đầu khiến Văn Trạch Tài hít thở khó khăn, cả người như cạn kiệt sức lực, muốn nhấc tay lên cũng không nổi, chỉ có thể nằm im nhìn chòng chọc lên nóc nhà.
Nhưng! Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới phát hiện ra vấn đề, một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đó là… anh đang nằm trong một gian nhà lá xiêu xiêu vẹo vẹo tưởng chừng sắp sập đến nơi!
âm thanh ồn ào ở bên ngoài vẫn chưa dứt, lần này tới lượt một người đàn ông lên tiếng: “Con nhìn đi, Hiểu Hiểu gầy trơ cả xương, rồi nhìn những vết thương trên người con đi. Như thế này mà vẫn còn muốn sống cùng với cái tên táng tận lương tâm kia nữa hả?”
Bởi vì giọng ông ta quá to quá hùng hổ khiến Văn Trạch Tài nằm trong này cũng phải giật mình đánh thót! Má ơi, tình huống máu chó gì đây?
Ngay sau đó anh lại nghe thấy một giọng nữ khàn khàn cất lên: “Cha, mẹ, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại. Nếu Văn Trạch Tài còn đánh con một lần nữa, con sẽ lập tức ly hôn.”
Ly hôn?
Văn Trạch Tài vừa nghe thấy hai chữ này là cả người tê rần, trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng suýt chút nôn hết cả ra. Nhưng chưa kịp định thần lại thì trong đầu bỗng ập tới một loạt ký ức không thuộc về chính mình.
Văn Trạch Tài, nam thanh niên trí thức tới từ Liêu Thành (1), tướng mạo đẹp trai, dẻo mồm dẻo miệng, có ăn có học. Vì vậy khi bị điều xuống nông thôn tham gia sản xuất, rất nhiều thôn nữ chưa lập gia đình tranh nhau để ý tới hắn.
Là trai thành phố tất nhiên hắn cực kỳ dị ứng và coi thường những cô gái nông thôn quê mùa, ít học. Tuy nhiên ngờ đâu công việc đồng áng quá nặng nhọc, làm quần quật từ sáng tới tối mà hết ngày vẫn chưa hết việc, thế là hắn liền ngấp nghé con gái đội trưởng đội sản xuất, nếu có thể thành công chui vào làm rể nhà ông ta quả đúng là thượng sách.
Kiên trì theo đuổi ròng rã suốt một năm trời, cuối cùng hắn cũng cưới được Điền Tú Phương về làm vợ. Nào ngờ thay sự tình không theo kế hoạch, sau khi kết hôn chẳng có bất cứ một đãi ngộ nào, hắn vẫn phải tiếp tục làm việc như thường.
Văn Trạch Tài cảm thấy bực bội vô cùng, đã thế cái đám thanh niên trí thức cứ suốt ngày chế nhạo hắn trộm gà không thành lại còn mất luôn nắm thóc. Bực mình vì bị hố cộng thêm việc thấy cô vợ có thể làm được bảy phần công điểm mỗi ngày thế nên hắn bèn lươn lẹo giờ thủ đoạn hòng trốn việc.
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, tới tận khi Điền Tú Phương hạ sinh cho Văn Trạch Tài một cô con gái xinh xắn, hắn vẫn không sửa đổi tính tình, thậm chí mỗi khi bực dọc trong người sẽ sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hai mẹ con.
Sở dĩ hắn ra tay đánh vợ đánh con còn một nguyên nhân khác đó là lúc này bên trên ban hành chính sách mới, cho phép khôi phục thi đại học. Chỉ cần nghĩ tới chuyện thi đỗ đại học, quay trở về thành phố sống những ngày tháng ung dung tự tại là Văn Trạch Tài sướng rần người. Mỗi lần cao hứng hắn lại ra ngoài tìm đám bạn lưu manh uống rượu.
Và lần này cũng vậy, khi hắn lết về được đến nhà thì người ngợm đã say mèm, nhìn thấy Điền Tú Phương đang lúi húi làm việc, Văn Trạch Tài càng thêm điên tiết, hắn lập tức lao vào đánh cô tới tấp.
Thấy mẹ bị đánh, Hiểu Hiểu năm tuổi quýnh quáng chạy lại ôm lấy chân cha định ngăn cản. Ai dè Văn Trạch Tài giơ chân đá nó ngã lăn ra đất.
Nhìn thấy con gái bị ngã, Điền Tú Phương dường như mất hết lý trí, cô lập tức lao vào phòng chứa củi rút lấy một thanh gỗ giáng thẳng xuống đầu Văn Trạch Tài.
À, hoá ra là bị ăn đập! Rồi, giờ thì Văn Trạch Tài đã hiểu tại sao mình nằm ở đây rồi!
Lúc này, ngoài sân bỗng nhiên im phăng phắc, không còn bất cứ tiếng mắng chửi hay khóc lóc gì nữa, chắc có lẽ vợ chồng Điền đội trưởng đã rời đi.
Văn Trạch Tài một bên thầm mắng nguyên chủ quá khốn nạn, một bên nhắm mắt lại nhẹ nhàng nâng tay phải lên bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm tự xem cho mình một quẻ.
Tổ tiên của Văn Trạch Tài chính là đệ tử chân truyền của Chu Dịch, một môn phái đoán mệnh đã ở ẩn từ lâu đời. Và đây cũng chính là nghề kiếm cơm của Văn Trạch Tài ở thời hiện đại.
Bấm một quẻ, Văn Trạch Tài phát hiện ra nguyên chủ chính là mình của kiếp trước- của kiếp trước- của kiếp trước- trước …trước… trước… nữa….
Chết tiệt!
Hay cho một nam thanh niên trí thức tự nhận ba tốt, lừa quỷ à, Văn Trạch Tài giận tím tái mặt mày.
Vậy nên khi Điền Tú Phương nín thở rón rén bước tới kiểm tra liền phát hiện Văn Trạch Tài đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt bi ai thống khổ.
Điền Tú Phương hoảng hốt vô cùng, lắp ba lắp bắp mãi mới thành chữ: “Văn…Văn Trạch Tài…”
Sợ hãi là đúng rồi vì một gậy này chính tay cô đánh xuống, nếu hôm nay Văn Trạch Tài chết có nghĩa cô đã phạm tội giết người, phải ngồi tù. Cô không sợ tội cũng chả sợ đi tù, cuộc đời này đã đủ thống khổ và tuyệt vọng rồi, có ngồi tù cũng chẳng vấn đề gì, nhưng còn con gái, con gái phải làm sao bây giờ?
Văn Trạch Tài cố gắng khống chế tinh thần, hơi hơi nghiêng đầu nhìn đối phương. Trước mắt anh là một cô gái gầy gò tới đáng thương, tuy mặt mũi đang xám ngắt vì vừa trải qua một cú sốc kinh hoàng thì vẫn không che lấp được đường nét thanh tú cùng ngũ quan hài hoà.
Sực nhớ tới thân phận hiện giờ của mình, tuy nói là kiếp trước của kiếp trước trước trước, nhưng phải công nhận mình khốn nạn thật, Văn Trạch Tài giật giật khoé miệng: “Tú, Tú Phương, có nước không?”
Điền Tú Phương sửng sốt, đã nhiều năm, rất nhiều năm rồi cô không nghe Văn Trạch Tài kêu tên mình. Phút ngỡ ngàng qua đi, cô lập cập nói “Tôi đi lấy ngay” rồi xoay lưng hấp tấp chạy ra khỏi phòng.
Văn Trạch Tài nặng nề khép mi mắt lại.
Sau khi kết hôn, hai vợ chồng lập tức được phân gia ra riêng. Bố mẹ hắn ở thành phố biết chuyện con trai mình cưới một cô vợ nông dân thì vô cùng tức giận, thẳng thừng tuyên bố từ con, từ đó về sau không gửi cho hắn bất cứ thứ gì nữa. Không có tiền trong tay, hai vợ chồng đành nhờ bà con làng xóm hỗ trợ dựng tạm một căn nhà lá ba gian.
Điền Tú Phương xuống bếp lấy nước rồi bưng tới đặt trên tủ gỗ cạnh giường, cô không đỡ anh ngồi dậy. Tủ gỗ không cao, dựa sát mép giường, Văn Trạch Tài chỉ cần duỗi tay ra là có thể dễ dàng lấy được chén nước.
Văn Trạch Tài chậm rãi ngồi dậy, nhìn hai bàn tay Điền Tú Phương đang siết chặt lấy nhau, anh hỏi: “Hiểu Hiểu thế nào rồi?”
Vì quá căng thẳng, Điền Tú Phương càng siết tay chặt hơn, thậm chí cô không dám nhìn thẳng mà rũ mắt đáp: “Nó ngủ rồi.”
Ban nãy, anh trai Điền Tú Phương nghe tiếng Hiểu Hiểu khóc lạc cả giọng nên vội vã chạy sang xem có chuyện gì. Ai ngờ vừa bước vào sân, đập vào mắt anh là cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cháu gái khóc ngất, trên đầu em rể toàn máu là máu, em gái thì hoảng loạn ngồi bệt xuống đất. Điền Kiến Quốc lập tức ôm đứa bé tới bác sĩ trong thôn, cũng may thôn y nói không có gì đáng ngại. Sau khi về nhà con bé liền ngủ thiếp đi.
“Là anh sai, xin lỗi em…” Văn Trạch Tài ngượng ngùng đỏ mặt nói lời xin lỗi.
Nghe thấy câu này, Điền Tú Phương càng khiếp sợ hơn nữa. Nhưng chỉ trong tích tắc đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, cô bất giác lắc đầu cười khổ: “Anh không cần phải nói vậy, yên tâm đi, tôi và con gái sẽ không làm ảnh hưởng tới việc thi đại học của anh.”
Dứt lời cô xoay người, liêu xiêu bước ra khỏi phòng.
Văn Trạch Tài lúc này mới nhớ tới khi “hắn” đánh vợ và con đã nói rất nhiều lời khó nghe, chủ yếu là yêu cầu hai mẹ phải biết an phận, nếu dám kéo chân sau gây trở ngại việc thi đại học thì đừng trách hắn không khách khí.
Chứ bình thường mày khách khí à?! Thằng khốn! Thở dài một hơi, Văn Trạch Tài bưng chén nước trên tủ gỗ đầu giường uống một hơi cạn sạch.
Việc quan trọng bây giờ là phải dưỡng thương thật nhanh, rồi sau đó đối xử thật tốt với hai mẹ con Điền Tú Phương. Nói đến cùng thì kiếp trước kiếp này chung quy cũng chính là mình, tự mình gây nghiệt, không thể trốn tránh.
Tuy phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng nếu lấy hết sức ra thì cũng không đùa được đâu, tỷ như vết thương lần này của Văn Trạch Tài không nhẹ tí nào, phải ba ngày sau anh mới có thể xuống giường, chầm chậm đi lại hoạt động nhẹ nhàng trong sân.
Liên tiếp mấy ngày nay, Văn Trạch Tài để ý thấy lịch làm việc của Điền Tú Phương đều kín mít từ sáng sớm tới tối mịt. Mỗi sáng thức dậy cô sẽ mang Hiểu Hiểu đi gửi ở nhà Điền đội trưởng đến tối mới đón về. Còn trong ngày, ngoài những lúc nấu cơm cô đều luôn chân luôn tay làm hết việc này tới việc kia, gần như không có thời gian nghỉ ngơi thư giãn. Thú thực khi thấy người phụ nữ vất vả quần quật cả ngày trời, tối về lại cặm cụi cơm nước cho mình, Văn Trạch Tài cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Có lẽ vì lo lắng cho con gái nên mấy ngày rồi Điền Tú Phương không về phòng ngủ. Hai mẹ con trải chiếu ngủ trong một gian phòng bé tin hin, cũng may thời tiết hiện giờ đã ấm hơn, chứ nếu trời lạnh mà không ngủ trên giường đất sẽ rất dễ bị cảm nhiễm phong hàn.
Nhắm chừng phải một hai hôm nữa cơ thể mới thực sự khoẻ hẳn, nhưng vừa thấy bớt đau một chút là Văn Trạch Tài đã không chịu nằm yên. Anh hăng hái cầm chổi quét sân trước dọn sân sau. Động tác tuy vẫn còn chậm chạp, lóng ngóng nhưng nhà cửa tương đối gọn gàng, sạch sẽ.
Vốn dĩ anh muốn tới nhà Điền đội trưởng đón Hiểu Hiểu về cơ nhưng mẹ vợ lạnh lùng lắm, bà đóng sầm cửa lại nhất quyết không cho anh vào. Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành lủi thủi quay về nhà mình.
Hôm nay, Điền Tú Phương đi làm về phát hiện sân nhà khang khác, cô nghĩ thầm chắc mẹ qua dọn dẹp giúp nên cũng không hỏi han gì.
Hai ngày sau, vào một buổi sáng tinh mơ, Văn Trạch Tài đang nằm trên giường thì nghe thấy động tĩnh phát ra từ gian phòng cách vách. Thế là anh vội vàng bật dậy, chạy ra kiếm vợ.
Thành thử khi Điền Tú Phương vừa bước ra khỏi phòng liền trông thấy Văn Trạch Tài đang đứng ở cửa bếp nhìn mình.
Văn Trạch Tài cười cười nói: “Anh đã khoẻ hơn nhiều rồi, hôm nay mình cùng nhau đi làm đi.”
Cái gì vậy trời??? Điền Tú Phương còn nhớ rất rõ hai năm trước lúc Văn Trạch Tài thu hoạch bắp, tay bị xước có một tí xíu đã đòi nghỉ ngơi tận ba hôm, còn lần này bị thương rõ nặng lại ở phần đầu, vậy mà đòi đi làm nhanh thế? Thật là kỳ quái!
Nhìn biểu cảm là lạ trên mặt Điền Tú Phương, Văn Trạch Tài cũng lập tức tự nhớ lại chuyện năm đó, haha quê quá! Anh giả vờ ho khụ một tiếng rồi xoay người đi vào bếp. Điền Tú Phương lại khiếp sợ nhìn Văn Trạch Tài ngồi xổm xuống, vụng về lấy que diêm mồi lửa nhóm lò.
Từ khi hai người kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy chồng mình bước chân vào nhà bếp.
Cảm nhận được ánh mắt Điền Tú Phương dán chặt lên lưng mình, Văn Trạch Tài cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể: “Anh giúp em nhóm lửa, em mau nấu cơm đi, anh đói bụng rồi.”
Điền Tú Phương rũ mi mắt, xắn ống tay áo bắt đầu rửa nồi.
Bữa sáng nay ăn cháo khoai lang kèm với một ít dưa muối.
Trên bàn cơm không ai nói với ai câu nào, Hiểu Hiểu yên lặng húp cháo. Văn Trạch Tài lúng lúng không biết nên bắt chuyện từ đâu, còn hai mẹ con Điền Tú Phương từ lâu đã quá quen với việc anh không bao giờ muốn giao tiếp cùng họ.
Văn Trạch Tài để ý thấy Hiểu Hiểu có vẻ ăn chưa no, anh trực tiếp đổ cháo khoai lang từ chén mình vào chén con bé. Chỉ là không ngờ, hành động tưởng chừng đơn giản này lại doạ Hiểu Hiểu sợ nhảy dựng, con bé vội vàng núp sau lưng mẹ. Điền Tú Phương theo phản xạ buông chén đũa, vòng hai tay ôm bảo vệ con gái.
Nhìn hành động của hai mẹ con họ, Văn Trạch Tài: “…”
Làm chồng làm cha kiểu này…má nó…đúng là quá khốn nạn!
Ăn uống xong xuôi, hai vợ chồng đóng cửa rồi đi sang nhà ông bà ngoại gửi con. Điền Tú Phương ẵm Hiểu Hiểu đi phía trước, Văn Trạch Tài lững thững nối gót theo sau.
Dọc đường đi gặp không ít thôn dân, tất cả họ đều có cùng một ánh mắt đó là thương hại với Điền Tú Phương và chán ghét dành cho Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, haha xem ra nhân duyên của mình cũng kém quá ha!
Anh sờ sờ cánh mũi, nhặt cái cuốc lên rồi đi xuống ruộng làm việc cùng đại đội.
Để chuẩn bị cho vụ xuân hè sắp tới, hiện tại mọi người đang tập trung giẫy cỏ làm đất. Văn Trạch Tài cũng học theo nhưng tay anh cầm cuốc vô cùng ngượng nghịu, tốc độ như rùa bò, hiệu quả thì khỏi phải nói rồi, một chữ thôi “tệ”.
Gần đó, một người đàn ông với nước da rám nắng, gương mặt đen xì như Trương Phi đang liếc xéo Văn Trạch Tài rồi cố tình cất cao giọng: “Có một số loại người thích giở thủ đoạn gian dối, chả làm được cái việc gì ra hồn, còn không bằng đám đàn bà con gái.”
Văn Trạch Tài im lặng, nắm chặt cán cuốc, điều chỉnh tư thế, sửa lại động tác cho đúng. Quả nhiên, tốc độ đã được cải thiện rõ rệt.
Có lẽ bởi vì thái độ của Văn Trạch Tài ngày hôm nay không bình thường, bị châm chọc đến thế mà mặt vẫn không đổi sắc. Gã đàn ông kia lấy làm lạ, bèn quay qua âm thầm đánh giá đối phương một lượt từ trên xuống dưới. Ồ, đầu quấn một lớp gạc trắng, không lẽ bị đập vỡ đầu nên đổi tính luôn chăng?!
Văn Trạch Tài không tiếp lời cũng chẳng thèm phản ứng lại, cứ tập trung làm đúng phận sự của mình.
Từ phía xa xa, lại có một gã cao gầy khác cũng đang nhìn chằm chằm về hướng này với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, gã hằn học nhổ một ngụm nước bọt xuống đất rồi nói xỏ nói xiên: “Làm việc không bằng đàn bà đã là gì, vấn đề ở đây là người ta da mặt dày, nghe không hiểu tiếng người. Chẳng biết Tú Phương thích cái loại này ở điểm nào nữa!”
Đáng lẽ Văn Trạch Tài chẳng thèm so đo đâu, nhưng vừa nghe người này nhắc tới tên vợ mình với một âm giọng thân thương trìu mến, anh không thể không quay đầu liếc nhìn đối phương một cái.
Tuy nhiên vừa nhìn, bệnh nghề nghiệp lập tức tái phát…
Xung quanh bỗng chốc im lặng như tờ, mọi người nín thở chờ đợi một màn kịch vui sắp diễn ra.
Văn Trạch Tài nhướng mày, nâng ngón tay chỉ thẳng vào Vương Thủ Nghĩa, đủng đỉnh phán: “Người anh em, tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, môi dưới khô ráp nứt nẻ, mấy ngày tới vạn sự không thuận, chắc chắn sẽ gặp huyết quang tai ương (2). Muốn hoá giải tai hoạ này, tốt hơn hết nên làm theo lời tôi, chỉ mười đồng thôi.”
Đáng lẽ định hô mười ngàn cơ, nhưng xét theo hoàn cảnh thực tế, Văn Trạch Tài uốn lưỡi một phát liền đổi thành mười đồng.
===
Chú thích:
(1)Liêu Thành (chữ Hán: 聊城 ; bính âm: Liáochéng), hay còn gọi là Thành phố Nước, là thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.. có kênh đào Đại Vận Hà nổi tiếng chảy qua trung tâm thành phố.
(2)Huyết quang tai ương: tai nạn đổ máu
Danh sách chương
- Chương 1 Xuyên về!
- Chương 2 Mười đồng
- Chương 3 Thiên tai
- Chương 4 Hoài nghi
- Chương 5 Vị khách đầu tiên
- Chương 6 Chiến hữu
- Chương 7 Thích cha này!
- Chương 8 Bị hố rồi!
- Chương 9 Thiên sát cô tinh
- Chương 10 Lãng tử quay đầu
- Chương 11 Cãi thầy núi đè
- Chương 12 Bà già điên
- Chương 13 Tâm tưởng sự thành
- Chương 14 Bảo kê
- Chương 15 Yên tâm
- Chương 16 Nội ứng ngoại hợp
- Chương 17 Ông nói gà, bà nói vịt
- Chương 18 Hoá giải hiểu lầm
- Chương 19 Hẹn trong rừng trúc
- Chương 20 Bắt gian tại trận
- Chương 21 Cơ hội
- Chương 22 Cha muôn năm
- Chương 23 Sao Nữ Thổ Bức
- Chương 24 Mã Trung Nguyện
- Chương 25 Thái Tuế
- Chương 26 Tình đồng chí
- Chương 27 Tình thân diệu kỳ!
- Chương 28 Xe đạp
- Chương 29 Trúng thuật
- Chương 30 Thuật tử anh
- Chương 31 Tính nhân duyên
- Chương 32 Gan dạ
- Chương 33 Hồ ly
- Chương 34 Truyền thuyết hắc hồ
- Chương 35 Lòng tham vô đáy
- Chương 36 Hồi xuân
- Chương 37 Cao nhân
- Chương 38 Giải mộng
- Chương 39 Ném đá giấu tay!
- Chương 40 Thanh mai trúc mã
- Chương 41 Thư Tình
- Chương 42 Cãi thầy núi đè!
- Chương 43 Ly gián tình cảm
- Chương 44 Chân tướng
- Chương 45 Khâu đội trưởng
- Chương 46 Mua radio
- Chương 47 Hoán thân
- Chương 48 Khát huyết thuật
- Chương 49 Trừng phạt
- Chương 50 Đại tiệc
- Chương 51 Rồng ghé nhà tôm
- Chương 52 Bái sư
- Chương 53 Oán khí
- Chương 54 Đám cưới Triệu Đại Phi
- Chương 55 Phá đám cưới
- Chương 56 Phong lan
- Chương 57 Bí mật dưới lớp đất
- Chương 58 Phản thuật
- Chương 59 Canh chồng
- Chương 60 Phản kháng
- Chương 61 Sức mạnh tình yêu
- Chương 62 Đại học Liêu Thành
- Chương 63 Bỏ trốn
- Chương 64 Kế hoạch tương lai
- Chương 65 Tạm biệt
- Chương 66 Cuộc sống mới
- Chương 67 Tất Trường Lâm
- Chương 68 Mù mắt
- Chương 69 Đoạt khí thuật
- Chương 70 Dương Vĩnh Thắng
- Chương 71 Hung tướng
- Chương 72 Con nhà giàu
- Chương 73 Chu Vệ Quốc
- Chương 74 Gọi điện về nhà
- Chương 75 Cân xương tính số
- Chương 76 Sửa mệnh
- Chương 77 Lồng sinh mệnh
- Chương 78 Phá giới
- Chương 79 Khí thế quân nhân
- Chương 80 Hoạ vô đơn chí
- Chương 81 Bày quán
- Chương 82 Khai trương
- Chương 83 Hoa đào
- Chương 84 Thuê mặt bằng
- Chương 85 Phụ nữ khởi nghiệp
- Chương 86 Hầu gia
- Chương 87 Nghèo
- Chương 88 Cha mẹ chồng
- Chương 89 Chạm trán
- Chương 90 Tiễn khách
- Chương 90 Tiễn khách
- Chương 91 Nhân mệnh quan thiên
- Chương 92 Chuyển lớp
- Chương 93 Một trận thành danh
- Chương 94 Thoát nạn
- Chương 95 Văn Thiên Nam
- Chương 96 Tiệc khai trương
- Chương 97 Thuật dịch dung
- Chương 98 Minh hôn
- Chương 99 Thay da đổi mặt
- Chương 100 Dai như đỉa
- Chương 101 Thuật hút âm
- Chương 102 Vào hang bắt cọp
- Chương 103 Về quê ăn Tết
- Chương 104 Con rối
- Chương 105 Thuật dịch chuyển
- Chương 106 Đoàn tụ
- Chương 107 Chia quà
- Chương 108 Ấm áp quê nhà
- Chương 108 Ấm áp quê nhà
- Chương 109 Gia đình phúc hậu
- Chương 110 Tất niên
- Chương 111 Thiên Nam hạ thuật
- Chương 112 Thất tâm trùng
- Chương 113 Vuốt đuôi
- Chương 114 Làm giàu không khó!
- Chương 115 Đánh tới cửa
- Chương 116 Lưỡng lự
- Chương 117 Gạo nấu thành cơm
- Chương 118 Con rối hộ thân
- Chương 119 Ác mộng
- Chương 120 Quỹ đen
- Chương 121 Thử nghiệm
- Chương 122 Ốm nghén
- Chương 123 Hoàn lương
- Chương 124 Tà thuật
- Chương 125 Hoán đổi vị trí
- Chương 126 Niềm vui bất ngờ
- Chương 127 Tình cũ không rủ cũng tới!
- Chương 128 Có phải hiền thê?
- Chương 129 Bắc tiến
- Chương 130 Chiếm hữu
- Chương 131 Tình tay ba
- Chương 132 Kiếm chân sai vặt
- Chương 133 Dụ rắn ra khỏi hang
- Chương 134 Xả máu
- Chương 135 Người tốt
- Chương 136 Phơi bày
- Chương 137 Khôi phục thần trí
- Chương 138 Tìm con
- Chương 139 Vẹn toàn
- Chương 140 Ăn ké
- Chương 141 Mã Ái Hương
- Chương 142 Thời thượng
- Chương 143 Vợ chồng Viên Vệ Quốc quay về
- Chương 144 Kiếp nạn trời định
- Chương 145 Điều tra chân tướng
- Chương 146 Minh oan
- Chương 147 Phá giới
- Chương 148 Mộng đẹp?
- Chương 149 Vệ sĩ
- Chương 150 Tai nạn ập đến
- Chương 151 Một đồn mười, mười đồn trăm
- Chương 152 Tai qua nạn khỏi
- Chương 153 Đi công tác
- Chương 154 Xem mộ
- Chương 155 Sát bùn trùng
- Chương 156 Bụng “bầu”
- Chương 157 Chập trùng
- Chương 158 Cơ hội cuối cùng
- Chương 159 Phản phúc
- Chương 160 Cha hờ
- Chương 161 Sửa mệnh
- Chương 162 Oán thù
- Chương 163 Gặp lại cố nhân
- Chương 164 Thay trời hành đạo
- Chương 165 Món quà
- Chương 166 Vũ phu
- Chương 167 Ám ảnh
- Chương 168 Cam chịu
- Chương 169 Bình yên
- Chương 170 Quẻ keo
- Chương 171 An Trân
- Chương 172 Cái giá của trưởng thành
- Chương 173 Diễn xuất
- Chương 174 Sai trái
- Chương 175 Xuất chiêu
- Chương 176 Ra tay tàn nhẫn
- Chương 177 Giải thoát
- Chương 178 Rổ rá cạp lại
- Chương 179 âm bùn trùng
- Chương 180 âm đường
- Chương 181 Đường nhân duyên
- Chương 182 Vong nhập?
- Chương 183 Lập đũa
- Chương 184 Tình đầu
- Chương 185 Di hồn thuật pháp
- Chương 186 âm trì
- Chương 187 Thực âm trùng
- Chương 188 Vào hang bắt cọp
- Chương 189 Hộ hồn thuật
- Chương 190 Phản vệ
- Chương 191 Gọi hồn
- Chương 192 Tránh quỷ thuật pháp
- Chương 193 Tần Dũng kết hôn
- Chương 194 Bài thi bị đánh tráo
- Chương 195 Thọ trùng
- Chương 196 Mười năm
- Chương 197 Khả nghi
- Chương 198 Mồ lân
- Chương 198 Chân tướng
- Chương 200 Điều khoản hấp dẫn
- Chương 201 Bỏ thuốc
- Chương 202 Hoán đổi
- Chương 203 Tiền
- Chương 204 Lời nguyền
- Chương 205 Mê hồn trận
- Chương 206 Trương đại sư
- Chương 207 Gặp lại
- Chương 208 Áy náy
- Chương 209 Giả chết
- Chương 210 Nghi điểm
- Chương 211 Đột nhập
- Chương 212 Thương Phong
- Chương 213 Vô nhân tính
- Chương 214 Địa lao
- Chương 215 Tiện tay cứu người
- Chương 216 Dược nhân
- Chương 216 Dược nhân
- Chương 217 Trừng phạt
- Chương 218 Em thích là được!
- Chương 219 Đánh mất chính mình
- Chương 220 Hổ dữ không ăn thịt con!
- Chương 221 Lời nói dối thiện ý
- Chương 222 Trần Vân Hồng sinh
- Chương 223 Phong bế
- Chương 224 Mò kim đáy bể
- Chương 225 Tự trách
- Chương 226 Lấy trứng chọi đá
- Chương 227 Thù cũ nợ mới
- Chương 228 Niềm vui nhân đôi
- Chương 229 Trời phạt
- Chương 230 Mưu sâu kế hiểm
- Chương 231 Tặng ân tình
- Chương 232 Vừa ăn cướp vừa la làng
- Chương 233 Chính sách mới
- Chương 234 Tìm về
- Chương 234 Tìm về
- Chương 235 Cẩn tắc vô áy náy
- Chương 236 Hại người hại mình
- Chương 237 Quăng lưới
- Chương 238 Huyết mạch duy nhất
- Chương 239 Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
- Chương 240 Đầy tháng Tiểu Thảo
- Chương 241 Lý gia
- Chương 242 U Tinh Hồn
- Chương 243 Tặng gỗ
- Chương 244 Công thức mới
- Chương 245 Con gà tức nhau tiếng gáy
- Chương 246 Đoàn tụ
- Chương 247 Thăm bạn cũ
- Chương 248 Không giống tưởng tượng
- Chương 249 Cực đoan
- Chương 250 Hết một kiếp người
- Chương 251 Khi nào bị trừng trị?
- Chương 252 Tết
- Chương 253 Ma giấu
- Chương 254 Hy vọng cuối cùng
- Chương 255 Thuốc lậu
- Chương 256 Ở hiền gặp lành
- Chương 257 Chú vãng sanh
- Chương 258 Nhân Quả
- Chương 259 Vàng đeo đỏ người
- Chương 260 Đào hoa sát
- Chương 261 Song sát tương ngộ
- Chương 262 Tung hoả mù
- Chương 263 Bí mật ẩn giấu
- Chương 264 Hang đá bí mật
- Chương 265 Dương bùn trùng
- Chương 266 Luyện dương cốt
- Chương 267 Xuân Ni
- Chương 268 Chương Toàn bị bắt
- Chương 269 Manh mối
- Chương 270 Hình nhân
- Chương 271 Hồi ức
- Chương 272 Gió thổi đổi trời
- Chương 273 Kế hoạch của Chương Toàn
- Chương 274 âm mưu Thi trùng
- Chương 275 Xứng tầm
- Chương 276 Tụ họp ở Bắc Kinh
- Chương 277 Chia ra hành động
- Chương 278 Giữ con bỏ mẹ
- Chương 279 Phối hợp
- Chương 280 Sống không bằng chết
- Chương 281 Sống sót
- Chương 282 Sau cơn mưa trời lại sáng
- Chương 283 Thay đổi
- Chương 284 Ăn vạ
- Chương 285 Nhân chứng vật chứng
- Chương 286 Kiện đi!
- Chương 287 Thổi gió bên tai
- Chương 288 Trương gia
- Chương 289 Phát điên
- Chương 290 Hai nhân cách
- Chương 291 Phát tiết
- Chương 292 Đồng tử hộ thân
- Chương 293 Sống thật
- Chương 294 Trừng phạt
- Chương 295 Điện thoại di động
- Chương 296 Công tác thủ đô
- Chương 297 Nguyền rủa
- Chương 298 Mối quan hệ sâu xa
- Chương 299 Tìm lời giải
- Chương 300 Phá giải lời nguyền
- Chương 301 Gặp lại bạn cũ
- Chương 302 Tình yêu
- Chương 303 Duyên
- Chương 304 Lông mày quỷ mi
- Chương 305 Thuốc vô sinh
- Chương 306 Lấy độc trị độc
- Chương 307 Papa’s boy
- Chương 308 Tình cổ
- Chương 309 Mua nhà, xây tổ ấm!
- Chương 310 Trên bảo dưới không nghe
- Chương 311 Bí pháp
- Chương 312 Đại kết cục
- Chương 313 Phiên ngoại: Văn Thiên Nam (1)
- Chương 314 Phiên ngoại - Văn Thiên Nam (2)
- Chương 315 Phiên ngoại - Văn Hiểu Hiểu
- Chương 316 Phiên ngoại: Thợ mộc Viên và con rối (1)
- Chương 317 Phiên ngoại - Thợ mộc Viên và con rối (2)
- Chương 318 Phiên ngoại - Thợ mộc Viên và con rối (3)
- Chương 319 Phiên ngoại - Thợ mộc Viên và con rối (4)
- Chương 320 Phiên ngoại - Kiếp trước kiếp này