
Thật Ư! Thật Ư! Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Tổng số chương: 233
Mõ báo giờ Tuất vừa gõ lên, Thịnh phủ Tuyền Châu lục tục lên đèn. Trong phòng khách của chính phòng phía tây, một vị lão phu nhân tóc hoa râm ăn vận giản dị đang ngồi lần tràng hạt, quần áo mộc mạc dường như không hài hòa với vẻ phú quý tao nhã xung quanh. Còn người lúc này đang ngồi ngay phía dưới chính là chủ nhân Thịnh phủ hiện thời, Thịnh Hoành.
“Tổ tông phù hộ, lần đánh giá thành tích này con đạt hạng ưu, chỉ dụ thăng chức chắc cuối tháng sẽ tới”. Lúc này đã bắt đầu vào hạ, Thịnh Hoành trên người mặc hạ sam bằng tơ mỏng màu đỏ đất, đang cung kính thưa chuyện.
“Cũng không uổng công con ở ngoài nhẫn nhịn mấy năm nay, từ cấp lục phẩm thăng lên hẳn là rất gian nan, qua được ải này, con cũng được xem là quan viên trung phẩm rồi. Lần này con được điều đến chỗ nào, có hợp ý nguyện không?”, Thịnh lão phu nhân cất giọng đều đều, không chút xao động.
“Cảnh thế thúc đã gửi thư báo, chắc là Đăng Châu tri châu ạ.” Thịnh Hoành từ trước đến nay tuy cư xử rất dè dặt, nhưng nhắc tới chuyện này thì không nén được vẻ hoan hỷ trên mặt.
“Vậy là phải chúc mừng con rồi, chức tri châu xưa nay đều do quan ngũ phẩm đảm nhiệm, nay quan lục phẩm như con một mình đảm đương một châu, chẳng những là nhờ tổ tông tích đức mà còn phải cảm tạ những người đã thu xếp cho con ”, Thịnh lão phu nhân đáp.
“Âu cũng là lẽ đương nhiên ạ, danh mục quà tặng cho mấy thế thúc thế bá trong kinh con đã nghĩ xong xuôi, mời mẫu thân[‘] xem qua.” Thịnh Hoành từ trong tay áo lấy ra mấy tờ giấy lụa đưa cho đứa hầu gái đứng kế bên.
[‘] Thịnh lão phu nhân không phải mẹ ruột mà là mẹ cả của Thịnh Hoành nên gọi là mẫu thân, trong trường hợp con đẻ gọi mẹ đẻ thì sẽ là ” nương”.
“Con mấy năm nay xử sự khéo léo hơn ta, tự mình quyết định là được rồi. Nhớ kĩ câu này, quân tử chi giao nhạt như nước, bạc phải dùng đúng cách, cấp bậc lễ nghĩa phải chu toàn, thân cận phải đúng chừng mực. Những vị lão đại nhân này cả đời lăn lộn quan trường, mỗi người đều luyện đến tầm hỏa nhãn kim tinh. Những năm gần đây bọn họ chiếu cố con, phần vì tình nghĩa với phụ thân con khi còn sống, phần cũng vì con không hề chịu thua kém ai cho nên bọn họ mới chịu ra sức giúp đỡ”. Thịnh lão thái thái vừa nói thêm vài lời đã hụt hơi thở hổn hển, Phòng ma ma vội nâng chén trà đến bên miệng cho bà, tay còn lại nhẹ nhàng xoa lưng bà.
Thịnh Hoành thấy thế, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nói: “Mẫu thân nghìn vạn lần phải bảo trọng, con có được ngày hôm nay, đều dựa vào ơn giáo dưỡng của người, trước đây nếu không có mẫu thân đại nghĩa, con lúc này cùng lắm cũng chỉ ở nông thôn mà ngơ ngẩn qua ngày thôi, con còn chưa tận hiếu được với người”.
Thịnh lão phu nhân không nói gì, tựa hồ bần thần, qua một lúc lâu mới nói: “Cái gì mà đại nghĩa với không đại nghĩa, chẳng qua vì tình nghĩa phu thê với phụ thân con, chung quy không thể để người sau trăm tuổi mồ mả thê lương được, may mà … Con cuối cùng cũng thăng tiến”. Giọng bà yếu ớt, dần dần không nghe thấy nữa.
Thịnh Hoành không dám tiếp lời, trong phòng nhất thời tĩnh lặng. Một lát sau, ông ta nói: “Mẫu thân còn sống lâu, phúc trạch sau này còn kéo dài, nên buông lỏng tâm tư, chú ý điều dưỡng thân thể mới là tốt nhất”. Ông ta nói rồi nhìn ra bốn phía lại không khỏi cau mày: “Mẫu thân ở đây cũng quá đơn giản mộc mạc rồi, cứ như ở am ni cô, người nghe con nói câu này, lão phu nhân nhà bình thường tuy cũng ăn chay niệm phật nhưng lại bày trí vô cùng rực rỡ, mẫu thân hà cớ gì phải tự làm khổ mình, người ngoài nhìn vào còn tưởng con bất hiếu”.
Thịnh lão phu nhân nói: “Náo nhiệt hay không là ở trong lòng, lòng người nếu quạnh quẽ, thì có giả vờ náo nhiệt cũng vô dụng, chỉ thêm điếc tai, mấy chuyện bày biện thì miễn đi.”
Thịnh Hoành thấp giọng nói: “Đều do con bất hiếu, không quản được nội tử.”
Thịnh lão phu nhân đáp: “Không trách con được, lòng hiếu thảo của con ta đã ghi nhận, cũng không trách tức phụ, ta vốn không phải bà bà chính thống, cũng không dạy dỗ bài bản gì, ba ngày lại đụng đầu chạm mặt, nàng mệt mỏi mà ta cũng thấy phiền. Con không cần lo lắng có người trách con bất hiếu, với tiếng tăm của ta trước kia, không ít người biết rõ đến tính tình này, xa ta một chút, ngược lại mọi người đều thoải mái”.
Thịnh Hoành vội vàng nói: “Mẫu thân nói gì vậy, sao lại không phải bà bà đúng nghĩa, mẫu thân là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, là người có ơn nuôi dưỡng con, trong mọi chuyện đều là tức phụ có lỗi với người. Mẫu thân ngàn vạn lần đừng nói như vậy”.
Thịnh lão phu nhân dường như có chút mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng phất phất tay: “Mấy việc vặt, con đừng để ý, nhưng đợt thăng chức sắp tới, con nên mau chóng chuẩn bị, con cai quản Tuyền Châu mấy năm nay, không ít người ủng hộ, giờ thăng chức nên cố gắng chu toàn lễ nghĩa, quan lớn cùng tồn tại chốn quan trường, hôm nay gặp mai lại thấy, đừng làm đồng liêu nguội lòng, làm sao để hợp tan phải vui vẻ mới được”.
“Mẫu thân nói rất đúng, con cũng nghĩ vậy. Trước đây lúc vừa tới Tuyền Châu, con còn nghĩ đất Lĩnh Nam này khí hậu nóng bức, con người thô lỗ, tuy không phải một vùng thiếu văn minh nhưng cũng ít giáo hóa, chứ con chưa từng nghĩ nơi đây mưa thuận gió hòa, bách tính chất phác, lại sát duyên hải, đánh cá, làm muối, hải vận đều thuận lợi, mặc dù không trù phú bằng Giang Nam nhưng dân chúng cũng có chút của cải. Mấy năm sống ở nơi này, ngược lại con cũng có phần lưu luyến”, Thịnh Hoành mỉm cười nói.
Thịnh lão phu nhân cũng cười đáp lời: “Thật vậy, cả đời ta đều ở phương bắc, Giang Nam dù trăm tốt vạn tốt ta cũng không muốn đến, không ngờ ở Tuyền Châu lại quen, nơi này núi cao hoàng đế xa, cuộc sống thảnh thơi. Trước khi đi thì đem bán nhà lớn, đặt mua một tiểu trang sơn thủy hữu tình, vừa không khoe khoang mà tương lai cũng có chốn dưỡng lão”.
“Tính toán này vô cùng hợp lý, con thấy rất hay, nhất định trở về sẽ làm ngay”, Thịnh Hoành cười nói.
Thịnh lão phu nhân quy củ nghiêm khắc, khi đang nói chuyện, hầu gái hầu già khắp phòng nhiều người như vậy cũng không gây ra tiếng động nào. Hai mẫu tử nói chuyện một chút, Thịnh Hoành vài lần mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi, trong phòng nhất thời lặng xuống. Thịnh lão phu nhân nhìn hắn một cái, bưng chén trà nhẹ khuấy là trà, ma ma bên cạnh rất ý nhị, nhẹ giọng sai hầu gái vú già ra ngoài, tự mình đưa mọi người sang nhị phòng liền kề, phân phó nha hoàn nhất đẳng vài câu rồi tiếp tục đến phòng khách hầu hạ, thì nghe thấy Thịnh lão phu nhân đang nói: “… Con cuối cùng cũng chịu nói, ta còn tưởng con định giấu giếm bà già này đến chết chứ”.
Thịnh Hoành đứng cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi: “Con hối hận vì đã không nghe theo lời mẫu thân để hôm nay gây nên tai họa nhường này, đều do con vô đức khiến gia đình không yên ổn”.
“Chỉ là gia đình không yên thôi sao?” Thịnh lão phu nhân thoáng cất cao giọng: “Không ngờ con lại mê muội như vậy, con hẳn cũng biết việc này nói lớn cũng được mà nói nhỏ cũng xong!”
Thịnh Hoành cả kinh, thở dài nói: “Xin mẫu thân chỉ điểm”.
Thịnh lão phu nhân khẽ ngồi dậy từ nhuyễn tháp tử đàn: “Bất kể chuyện gì ta cũng không muốn nhiều lời khiến con chán ghét, con thích người nào đều không liên quan tới ta, thị phi trong nhà con, ta cũng không hỏi tới, nhưng mấy năm nay con càng ngày càng vượt quá giới hạn, con ra bên ngoài mà hỏi thăm xem, có nhà nào đối đãi với thiếp thất như con không! Cho nàng ta thể diện nhà mình, cho nàng thôn trang, cửa hàng, nàng giờ đây cũng đã có con trai con gái, chỉ thiếu mỗi danh phận nữa thôi, có thua kém gì chính thất đâu! Con cứ như vậy đích thứ chẳng phân biệt nổi nữa, quy củ thì rối loạn, chẳng há là nuôi họa trong nhà! Được rồi! Được rồi! Đến hôm nay rút cục cũng gây ra tai họa chết người, máu chảy đầm đìa một xác hai mạng, con định giải thích thế nào đây!”
Thịnh Hoành xấu hổ, thở dài liên tục: “Mẫu thân dạy phải, đều là lỗi của nhi tử. Con hồ đồ, luôn nghĩ nàng một mình lẻ loi cần con che chở, quả thực là đáng thương. Bề ngoài nàng tỏ ra không muốn làm chính thê, tình nguyện làm thiếp, khiến lòng con không khỏi thương tiếc. Hơn nữa nàng xuất thân từ chỗ lão phu nhân, thân phận dù gì cũng không giống với di nương bình thường. Con không nghĩ tới ưu ái này lại là hại nàng, để nàng bộc phát không có chừng mực, con thực sự biết sai rồi.”
Thịnh lão phu nhân sau khi nghe xong mấy câu này thì khẽ cười nhạt vài tiếng, không nói gì, nâng chén trà lên nhẹ nhàng thổi, Phòng ma ma thấy thế liền lên tiếng: “Lão gia giữ tấm lòng nhân hậu, lão phu nhân làm sao lại không biết. Chuyện này kéo dài vài năm, nếu không nói rõ ràng, mọi người về sau sống không thuận lợi, lão phu nhân là trưởng bối, có những lời không tiện nói ra, hôm nay cứ để bà già này lớn mật nói rõ ràng với lão gia, mong ngài đừng trách tội”.
Thịnh Hoành thấy Phòng ma ma có lời, vội hỏi: “Ma ma định nói gì thì cứ nói, ma ma mấy năm nay cúc cung tận tụy với Thịnh gia, hầu hạ mẫu thân tận tâm tận lực, đối với ta mà nói cũng giống như trưởng bối nhà mình, có chuyện gì cứ việc chỉ bảo”.
Phòng ma ma không dám nhận lễ, cúi người cung kính nói: “Bà già này tạm lắm lời, mẫu thân Lâm di nương cùng với lão phu nhân nguyên là quen biết từ thời khuê trung, lại nói tiếp lúc đó chẳng qua cũng chỉ gặp nhau vài lần, vốn cũng không thể so được với mấy tỷ muội khuê trung thân thiết khác, về sau xuất giá càng không lui tới. Ta từ nhỏ hầu hạ lão phu nhân nên biết rõ việc này, chẳng qua sau này nhà chồng bà hành sự không thích đáng nên mang tội, dù chưa đến mức bị tịch biên, mất đầu nhưng nhà cửa cũng sa sút. Năm ấy, trượng phu Lâm lão phu nhân mất bệnh, bà không có con trai, tạm thời không nơi nương tựa, mang theo nữ nhi lẳng lặng sống qua ngày. Trước khi chết, bà tìm đến chỗ lão phu nhân, chỉ mong lão phu nhân nể tình ngày đó lúc còn khuê trung, dù thế nào cũng chăm sóc con gái bà một chút, thân thích của bà ai cũng như sói như hổ, có điều không làm hại bé gái. Lão phu nhân ăn chay niệm phật, một lòng hướng thiện nên đồng ý, thu nhận Lâm di nương vào phủ. Mấy năm nay, lão phu nhân nhà chúng ta đều đối đãi với nàng như con đẻ, ăn, mặc, dùng đều chọn thứ tốt nhất, còn ngày ngày tự nhắc nhở phải sắm đồ cưới, tìm cho nàng tấm chồng tốt”.
Nghe đến đó, Thịnh Hoành mặt đỏ ửng, có phần hổ thẹn, Phòng ma ma thở dài, tiếp lời: “Ai có thể nghĩ ra, Lâm di nương này cũng là một người có ý đồ lớn, tìm cho nàng vài nhà nàng đều không ưng, nhưng sau lưng lại vụng trộm với lão gia. Bà lão tôi nói một lý lẽ này, người đừng thấy lạ. Sự kiện lần này lão phu nhân nhà chúng ta chẳng hay biết gì cả, đợi đến lúc phu nhân nổi giận đùng đùng khóc lóc trước mặt lão phu nhân, người mới biết mình hóa ra lại nuôi dưỡng một đứa con gái không biết phép tắc như vậy bên cạnh mình.”
Thịnh Hoành cứ hổ thẹn mãi, mặt đỏ tới mang tai, không nói nên lời.
Phòng ma ma ôn hòa nói: “Vốn là phu nhân và lão phu nhân không đến nỗi như ngày hôm nay, nhớ lại lúc phu nhân vừa vào cửa, bà bà tức phụ có lúc thân thiết cũng có lúc khách khí, nhưng chuyện này vừa xảy đến, ngược lại giống như lão phu nhân cố ý làm mất mặt phu nhân, nuôi Lâm di nương là để nạp thiếp cho lão gia, về sau lão gia cưới Lâm di nương, rồi nàng ta lại sinh con dưỡng cái, ngày ngày trôi qua còn vẻ vang hơn cả chính thất, khiến phu nhân không khỏi đổ hết oán khí lên người lão phu nhân, không còn qua lại với lão phu nhân nữa, lão phu nhân thực sự là lạnh lẽo tận đáy lòng.”
Thịnh Hoành thở một hơi, thẳng lưng quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, rơi lệ nói: “Con tội đáng muôn chết, làm mẫu thân phiền lòng, khiến mẫu thân ấm ức mà không có nơi giãi bày, là con bất hiếu, là con bất hiếu.”
Vừa nói ông ta vừa dập đầu liên tục, Thịnh lão phu nhân nhắm mắt, hướng về Phòng ma ma khoát tay một cái, Phòng ma ma vội vã đỡ Thịnh Hoành, Thịnh Hoành không chịu đứng dậy, tạ tội không ngớt. Thịnh lão phu nhân mới nói: “Con đứng lên trước đi, những chuyện nội bộ trong nhà, con là một đại nam nhân cũng không tường tận được, đứng lên đi, mẫu tử đâu phải qua một đêm liền trở mặt”.
Thịnh Hoành lúc này mới đứng lên, trán đã sưng đỏ một mảng, Thịnh lão phu nhân thở dài nói: “Ta cũng biết, con ngày bé cùng Xuân di nương sống nương tựa lẫn nhau, ngày qua ngày không dễ dàng gì, ta khi đó ngay cả con trai mình cũng không để ý được, bản thân không biết bọn hạ nhân nô tài dối trên lừa dưới hành vi xấu xa, khiến con chịu khổ, mà hiện nay, phu nhân của con cũng không phải là người độ lượng, con chung quy lại sợ Lâm di nương và Phong ca nhi chịu ấm ức, khiến cho bọn hạ nhân trút giận không đâu. Con cho mẫu tử nàng điền sản, ruộng đồng phòng thân, ta làm sao không biết con thực lòng khổ tâm nên mới mắt nhắm mắt mở, giả câm giả điếc mấy năm nay, chỉ làm bù nhìn mà thôi.”
Thịnh Hoành khóc không ra tiếng: “Làm sao mà lại liên quan đến lão phu nhân được, đều do con vô đức, mẫu thân tâm sáng như gương, lời người dạy con khắc cốt ghi tâm, nhi tử chính là e ngại phu nhân mình…, thế nên mới cưng chiều nàng nhiều hơn một chút, làm hỏng phép tắc, con thật đáng muôn lần chết”
“Chớ có luôn mồm muôn lần chết như thế, con chết rồi, chúng ta cô nhi quả phụ biết dựa vào ai.” Thịnh lão thái thái ra hiệu Phòng ma ma bưng cho Thịnh Hoành cái ghế, dìu Thịnh Hoành vẫn còn nước mắt đầm đìa ngồi xuống.
Chờ Phòng ma ma đưa cho Thịnh Hoành chiếc khăn ấm, lau mặt sạch sẽ, Thịnh lão phu nhân mới nói tiếp: “Chưa vội bàn đến thiên lý nhân tình, có điều con nên nghĩ, hiện nay, con vừa mới đến tuổi lập công danh, đường làm quan khoan nói thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không quá mức trắc trở. Trong số những người cùng đậu tiến sĩ trước đây, chỉ có vài người suôn sẻ được như con, còn lại bao nhiêu người còn đang chịu khổ cực vô vị, đố kỵ con, chỉ chực bắt lỗi con, vậy còn chưa đủ. Vả lại, Vệ di nương cũng không phải nhà ta mua về, nàng cũng là người đàng hoàng, xuất thân trong sạch, bản thân ở Giang Nam cũng là vừa làm ruộng vừa học nghề gia truyền, nàng vốn là muốn làm chính thất, nếu không phải trong nhà gặp nạn lại nghèo túng thì cũng không chịu làm thiếp đâu. Nay nàng vào cửa còn chưa đến năm năm mà đã chết thảm, nếu mà gặp người có mưu đồ nắm lấy việc này mà gây sự, xúi bẩy nhà đẻ nàng làm ầm ĩ, tố cáo con tự mình trị gia bất lực gây chết người oan uổng, con liệu còn có thể thuận lợi thăng chức không?”
Thịnh Hoành cả kinh, đầu rịn đầy mồ hôi: “May mà lão phu nhân sáng suốt, kịp thời ổn định người nhà Vệ gia, con mới không phải lo lắng về sau.”
“Người Vệ gia cũng độ lượng, biết tin Vệ di nương chết cũng không làm ầm ĩ, chỉ muốn tự mình an táng thi thể Vệ di nương, ta tất nhiên là không đồng ý. Vệ gia ngay cả tiền bạc ta cho cũng không cần, chỉ nói bọn họ không mặt mũi nào lấy tiền bán mạng của con gái mình, chỉ mong ta trông nom kĩ lưỡng hơn Minh nha đầu là đã cảm kích lắm rồi, một nhà đau thương, ta nhìn vào mà cũng thấy lòng chua xót.”
Thịnh lão phu nhân rút khăn tay ra lau lau khóe mắt, Phòng ma ma tự mình bưng ấm trà ra ngoài thêm nước, rót thêm vào bát trà sứ vân nổi của hai người, tỉ mỉ đậy lại nắp bát trà rồi tiếp tục thở dài nói: “Vệ di nương là một người phúc hậu, nha đầu nàng nuôi dưỡng cũng đáng thương, từ lúc di nương không còn, nàng lên cơn sốt hai ngày, sốt đến mức hồ đồ, tỉnh lại mấy ngày rồi mà vẫn ngây ngây ngô ngô, cả ngày không hé răng nửa lời. Ngày đó ta vâng lời lão phu nhân đi thăm nàng, chỉ thấy bên ngoài nha hoàn vú già vui cười đùa giỡn, trong phòng không có lấy nửa người hầu hạ, ta đi vào thì thấy nó tự mình xuống giường rót nước uống đó! Hơn nữa, đứa bé mới 4 – 5 tuổi, ngay cả cái bàn còn không với tới, phải nhón chân trèo lên cái ghế con rồi cầm bát nước uống, thực sự rất là đáng thương”, Phòng ma ma cũng chùi nước mắt nói.
Thịnh Hoành nhớ tới Vệ di nương khi xưa dịu dàng lương thiện, trong lòng cực kì đau đớn, hổ thẹn nói: “Con vốn muốn đưa nàng đến ở cùng phu nhân, nhưng mấy ngày hôm nay Như nha đầu cũng ốm bệnh, bên chỗ phu nhân cũng rối rắm, nghĩ rằng mấy ngày nữa, khi nào phu nhân rảnh rỗi lại đưa nàng qua.”
Thịnh lão phu nhân điều hòa hơi thở, chậm rãi nói: “Thôi! Thôi! rảnh rỗi gì chứ, Minh nha đầu có phải cần nàng bế hay cõng gì đâu, trong nhà nha hoàn bà tử cũng đâu có ít, mọi việc phân phó tự có kẻ dưới đi làm, cùng lắm chỉ tốn chút tâm tư mà thôi, nàng một mực không chịu nuôi nấng Minh nha đầu, e là đang làm bộ làm tịch thôi.”
Thịnh Hoành dè dặt đứng lên, không dám gây tiếng động, Thịnh lão phu nhân nhìn hắn một cái, hơi lạnh giọng: “Con không dám nói nàng, cũng không nói được nàng, chẳng qua do bản thân con có khuất tất, sợ bị nàng trách móc mà thôi. Trước đây chính con phá hỏng quy củ, cưng chiều một đứa thiếp không biết trên dưới, cùng với chính thất thi nhau phô trương thanh thế, phu nhân nói thế nào ta nói thế ấy – Thế nào nhỉ? Không có thời gian à? Đứa trẻ đều do thiếp thất tự mình nuôi dưỡng, mẹ ruột chết rồi mời nhớ tới mẹ cả trên danh nghĩa này? Chẳng trách phu nhân lại giận. Chuyện trước đây ta mặc kệ, chỉ hỏi con hai câu này, con hãy thành thật mà đáp.”
Thịnh Hoành vội hỏi: “Mời mẫu thân chỉ bảo, chớ nói chỉ hai câu, dù là trăm câu vạn câu con cũng không dám không đáp.”
“Thứ nhất, Vệ di nương một xác hai mạng, con định coi như chuyện cũ thì cho qua? Hay là giết người đền mạng đây?” Thịnh lão thái thái mắt chăm chú nhìn chằm chặp Thịnh Hoành.
“Tất nhiên là phải cẩn thận tính toán, trong nhà có người độc ác đến mức này há có thể tha, nàng hôm nay hại Vệ di nương và cốt nhục của con, ngày mai lại có thể ra tay với người khác, cửa Thịnh gia ta sao có thể chứa chấp người như thế!” Thịnh Hoành cắn răng trả lời.
Thịnh lão phu nhân đã hơi nguôi giận, chầm chậm hỏi tiếp: “Tốt, điều thứ hai, hiện nay trong nhà con dòng chính con dòng thứ lớn nhỏ chẳng phân biệt nổi, con dự định thế nào?”
Thịnh Hoành hít sâu một hơi: “Mẫu thân minh giám, khi con trở về thấy Vệ di nương toàn thân đầy máu, còn một đứa trẻ vốn khỏe mạnh chết ngạt trong bụng mẹ, trong lòng thấy hối hận khôn nguôi, bọn hạ nhân dám bừa bãi như thế, chẳng qua là do không được đốc thúc phép tắc nghiêm khắc, trên không nghiêm dưới khắc loạn, tất cả gốc rễ là do người đứng đầu, con đã quyết định, nhất thiết phải chỉnh đốn nề nếp gia đình.”
“Tốt! Tốt! Có hai câu này của con là ta yên tâm rồi.”, Thịnh lão phu nhân trong lòng khẽ thả lỏng, bà biết rõ cách đối nhân xử thế của Thịnh Hoành nên không nói thêm nữa, chỉ liên tục gật đầu: “Con sau này muốn làm quan lâu dài, Thịnh gia chúng ta muốn đường con cháu hưng thịnh, thì nhất định phải nghiêm chỉnh trị gia, phải biết rằng họa là từ trong nhà mà ra, rất nhiều đại gia tộc đều thối nát từ trong nội bộ, nhà chúng ta nên lấy đó làm gương.”
“Mẫu thân nói thế, mấy ngày trước đây con vẫn vì việc đánh giá thành tích mà lo lắng, nay đã hạ được tảng đá lớn trong lòng xuống, nên sẽ dành thời gian để chỉnh đốn, trước tiên là bắt đầu từ việc tra xét từ đám nha hoàn bà tử trong vụ Vệ di nương lâm bồn.” Thịnh Hoành ghìm giọng lại, tâm tình tỏ vẻ khá bực bội.
“Không được, hiện tại không thể tra xét được.” Không ngờ Thịnh lão phu nhân lại một mực phản đối, Thịnh Hoành lấy làm kì lạ: “Lão phu nhân, thế này là sao ạ? Chẳng lẽ là muốn dung túng … những điêu nô này?”
Thịnh lão phu nhân sâu xa liếc Thịnh Hoành một cái: “Con nhậm chức đồng tri Tuyền Châu cũng mấy năm nay, tất cả mọi người đều rõ, nữ quyến trong nhà cũng có giao du đây đó, một đám nha hoàn hầu già được mua vào không ít người là dân bản địa, trong nhà ngọn gió thổi cỏ lay, người khác đều biết. Ngươi mặc dù giao hảo với đại bộ phận đồng liêu nhưng cũng khó đảm bảo không có kẻ ghen ghét con, con chân trước thiếp thất vừa chết, chân sau lại ngang nhiên chỉnh đốn tôi tớ, đây không phải giấu đầu lòi đuôi, công khai cho người khác biết nhà mình có chuyện không yên?”
Thịnh Hoành nhanh nhạy tán thành: “May mà mẫu thân nhắc nhở, con suýt nữa làm lỡ việc, nếu như xử lý mọi việc ở Tuyền Châu, đến lúc đó muốn đánh muốn bán hạ nhân thì sợ là toàn châu đều biết, đợi đến khi về Sơn Đông, lúc này trời nam đất bắc, chúng ta có xử lý mấy tên điêu nô thì người người làm sao biết rõ nội tình.”
“Đúng rồi. Cho nên con lúc này không thể làm lớn chuyện, còn phải ổn định lớn bé trong nhà, đợi gió yên bể lặng thì đi Đăng Châu nhậm chức, khi nào chỉ dụ ban xuống, con cầm quan ấn, cả nhà chúng ta đi Sơn Đông an cư, con từ từ xử lý cũng không muộn.”
“Lão phu nhân minh giám, con đã rất nhiều năm không được mẫu thân gần gũi chỉ bảo thế này, hôm nay được nói những lời này, trong lòng như mở cờ, tương lai trị gia còn phải nhờ cậy người nhiều, phải nhắc phu nhân chịu khó nhờ người chỉ giáo mới được.” Thịnh Hoành thành khẩn nói.
“Không được, ta đã gần đất xa trời rồi, tình hình lần này không cần làm lớn chuyện, ta cũng không muốn quản nhiều việc này. Về sau, ta bên này tất cả lại như cũ, chỉ cần tức phụ con mỗi tháng thỉnh an ba lần là được, chuyện nhà các con, các con tự quản, nhà mình thì tự mình lo liệu, ta chỉ đơn thuần lẳng lặng ăn chay niệm Phật mà thôi.”
Thịnh lão phu nhân dường như hơi mệt một chút, tựa lưng vào tháp mềm, mắt hơi khép, giọng nói dần dần yếu đi, trong góc phòng ánh sáng hắt ra từ lư hương kỳ lân bằng đồng đỏ đặt trên bàn trà gỗ tử đàn, khói tỏa ra lặng lẽ như khói thuốc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bây giờ, điền văn đa số phỏng theo bạch thoại Minh – thanh, bởi vì Minh – Thanh hai đời phong tục tập quán đa phần tương tự nhau. Lần gần đây nhất ta viết văn có tra một ít tư liệu thì phát hiện ra kỳ thực từ địa vị phụ nữ trong gia đình thời Minh và thời Thanh nhiều cái không tương đồng, lúc rảnh rỗi chúng ta cùng thảo luận một chút. Đời Minh có bản cố sự “Tam Ngôn Nhị Phách” cùng “Kim Bình Mai ”là các loại tiểu thuyết dân gian, so sánh với “Hồng Lâu Mộng” và “Liêu Trai” đời Thanh, mọi người sẽ phát hiện ra trong đó địa vị và sinh hoạt của phụ nữ có sự khác biệt. “Lão Tàn Du Ký” tuy coi như là sinh sau đẻ muộn, không tính là tiêu biểu nhưng mà “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, “Thủy hử Truyện” và “Tây Du Ký” mặc dù viết vào đời Minh dường như khó để so sánh hoàn cảnh xã hội, nhưng cũng có thể tạm dùng để tham khảo.
Đầu tiên, ta viết điền văn không dựa trên cơ sở triều đại thực, đại chu, đại bộ phận phong tục chế độ là bắt chước xã hội Minh triều; bởi vì phong tục đời Minh vẫn còn gây tranh cãi trong giới sử gia cho nên truyện này có nhiều chỗ không được chặt chẽ, xin mọi người đừng truy cứu.
Danh sách chương
- Chương 1 Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người xuyên không
- Chương 2 Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” đi thôi
- Chương 3 Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
- Chương 4 Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
- Chương 5 Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
- Chương 6 Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
- Chương 7 Đây mới đúng là cô gái xuyên không được đầu thai
- Chương 8 Minh Lan, Mặc Lan, Như Lan, Hoa Lan…
- Chương 9 Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
- Chương 10 Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
- Chương 11 Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
- Chương 12 Minh Lan và ba con ngỗng ngốc nghếch
- Chương 13 Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao [‘]
- Chương 14 Ban huấn luyện của Khổng ma ma
- Chương 15 Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
- Chương 16 Một đứa cũng không thoát
- Chương 17 Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
- Chương 18 Hoa Lan lấy chồng
- Chương 19 Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
- Chương 20 Như Lan bất bình
- Chương 21 Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
- Chương 22 Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
- Chương 23 Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
- Chương 24 Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
- Chương 25 Hai cách thu dọn chiến trường
- Chương 26 Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
- Chương 27 Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
- Chương 28 Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá
- Chương 29 Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
- Chương 30 Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
- Chương 31 Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
- Chương 32 Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
- Chương 33 Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
- Chương 34 Bà nội, anh Cả, Tề Hành
- Chương 35 Tin vui của Trường Bách
- Chương 36 Kế hoạch lấy chồng của con gái
- Chương 37 Không tranh giành
- Chương 38 Matta mattatane [‘]
- Chương 39 Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
- Chương 40 Gió thu toại lòng người
- Chương 41 Anh họ, anh họ, anh họ
- Chương 42 Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
- Chương 43 Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
- Chương 44 … Sau này nàng biết gả cho ai?
- Chương 45 Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
- Chương 46 Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
- Chương 47 Lên kinh
- Chương 48 Sum vầy
- Chương 49 Nhà mới cùng người mới
- Chương 50 Hoa Lan đến chơi
- Chương 51 Trân châu và mắt cá
- Chương 52 Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu
- Chương 53 Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu
- Chương 54 Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu
- Chương 55 Con dâu gương mẫu
- Chương 56 Làm phụ nữ không dễ
- Chương 57 Một màn chị em
- Chương 58 Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
- Chương 59 Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
- Chương 60 Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
- Chương 61 Tháng ngày thái bình
- Chương 62 Loạn thân thìn [‘]
- Chương 63 Bình yên sau đại loạn
- Chương 64 Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
- Chương 65 Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
- Chương 66 Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
- Chương 67 Hai mối hôn
- Chương 68 Cũ không đi, mới không đến
- Chương 69 Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
- Chương 70 Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
- Chương 71 Cứng nhắc
- Chương 72 Nguyên nhân hậu quả
- Chương 73 Bị tập kích, được cứu giúp
- Chương 74 Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
- Chương 75 Nghĩ về việc nghĩ về người
- Chương 76 Về lại nhà tổ
- Chương 77 Con đường thăng chức an toàn của quan võ
- Chương 78 Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
- Chương 79 Tương lai mù mịt của ba chị em
- Chương 80 Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
- Chương 81 Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
- Chương 82 Sau quốc tang, việc vui tới cửa
- Chương 83 Em họ, xin chào
- Chương 84 Mặc lan lấy chồng
- Chương 85 Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
- Chương 86 Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
- Chương 87 Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
- Chương 88 Vứt sạch
- Chương 89 Trời xanh tựa biển biếc
- Chương 90 Ruộng cằn
- Chương 91 Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
- Chương 92 Việc kết hôn của như lan
- Chương 93 Những ngày cuối cùng đã qua
- Chương 94 Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
- Chương 95 Hai phương thức thuyết phục
- Chương 96 Cổ đại chết tiệt này
- Chương 96 -2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
- Chương 97 Quyết định
- Chương 98 Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
- Chương 99 Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
- Chương 99 -2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
- Chương 100 Suy tư lúc giao thừa
- Chương 101 Chuẩn bị lấy chồng
- Chương 102 Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
- Chương 103 Hana yome[‘] (thượng)
- Chương 104 Hana yome (hạ)
- Chương 105 Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
- Chương 106 Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
- Chương 107 Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
- Chương 108 Ba ngày tân hôn
- Chương 109 Lại mặt
- Chương 110 Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
- Chương 111 Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
- Chương 111 -2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
- Chương 112 Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
- Chương 113 Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
- Chương 114 Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
- Chương 115 Chồng đi làm về nhà
- Chương 116 Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
- Chương 117 Trước khi nhận cáo mệnh
- Chương 118 Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
- Chương 119 Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
- Chương 120 Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
- Chương 121 Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
- Chương 122 Sóng gió món chân giò hầm
- Chương 123
- Chương 124 Trước sau yến ẩm (Thượng)
- Chương 125 Trước sau yến ẩm (Trung)
- Chương 126 Trước sau yến ẩm (Hạ)
- Chương 127 Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
- Chương 128 Vợ cả đi đón vợ bé
- Chương 129 Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
- Chương 130 Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
- Chương 131 Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
- Chương 132 Bia đỡ đạn bị kinh sợ
- Chương 132 -2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
- Chương 133 Thường ma ma – người ấy sự ấy
- Chương 134 Thường ma ma, người ấy sự ấy
- Chương 135 Kiến thức của Minh Lan
- Chương 136 Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
- Chương 137 Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
- Chương 138 Sóng gió thôn Cổ Nham
- Chương 139 Tuần trăng mật
- Chương 140 Ân oán
- Chương 141 Đối sách (thượng)
- Chương 142 Đối sách (Hạ)
- Chương 143 Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
- Chương 144 Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
- Chương 145 Nguồn căn đếm ngược Chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
- Chương 146 Căn nguyên, Chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
- Chương 147 Căn nguyên, Chương cuối
- Chương 148 Nguồn căn Chương cuối, hạ (hoàn serie này)
- Chương 149 Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
- Chương 150 Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
- Chương 151 Việc hôn nhân của cô em chồng
- Chương 154 Thời đại sau khi chuyển nhà
- Chương 155 Vai chính vai phụ
- Chương 158 Sống phải chiến đấu khắp nơi
- Chương 159 Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
- Chương 160 Bánh bao tới
- Chương 162 Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
- Chương 163 Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
- Chương 164 Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
- Chương 165 Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
- Chương 166 Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
- Chương 167 Khai chiến, mưa gió nổi lên
- Chương 168 Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
- Chương 169 Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
- Chương 170 Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
- Chương 171 Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
- Chương 172 Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
- Chương 173 Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
- Chương 174 Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
- Chương 175 Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
- Chương 176 Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
- Chương 177 Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
- Chương 178 Chú ý chú ý
- Chương 179 Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
- Chương 180 Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
- Chương 181 Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
- Chương 182 Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
- Chương 183 Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
- Chương 184 Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
- Chương 185 Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
- Chương 186 Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
- Chương 187 Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
- Chương 188 Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
- Chương 189 Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
- Chương 190 Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
- Chương 191 Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
- Chương 192 Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
- Chương 193 Đạo thế gian – Yêu quái
- Chương 194 Đạo thế gian – Yêu quái 2
- Chương 195 Đạo thế gian: Yêu quái
- Chương 196 Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
- Chương 197 Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
- Chương 198 Đạo thế gian – Công đường thì công đường
- Chương 199 Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
- Chương 200 Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
- Chương 201 Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
- Chương 202 Sóng gió thời kỳ mang thai
- Chương 203 Chuyện con gái
- Chương 204 Ngày tiễn biệt
- Chương 205 Tin vui mai mối
- Chương 206 Tiễn chàng ra trận
- Chương 207 Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
- Chương 208 Trước Tết sau Tết
- Chương 209 Phong vân chia nhà
- Chương 210 Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
- Chương 211 Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
- Chương 212 Mọi người đều cần khen ngợi
- Chương 213 Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
- Chương 214 Gió riết ban đêm
- Chương 215 Lựa chọn lần thứ hai
- Chương 216 Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
- Chương 217 Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
- Chương 218 Chung kết (Thượng)
- Chương 219 Kết thúc (1)
- Chương 221 Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
- Chương 222 Ngoại truyện 2: Tú xảo
- Chương 223 Ngoại truyện 3: Thúy thiền
- Chương 224 Ngoại truyện 4: Linh nhi
- Chương 225 Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
- Chương 226 Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
- Chương 227 Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
- Chương 228 Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
- Chương 229 Lời cuối sách