
Thệ Bất Vi Phi
Tổng số chương: 324
Ta mở hai mắt đã hóa lèm nhèm, nhìn hoàng hậu nương nương đang quỳ dưới cửu phượng của Triêu Dương cung, cũng là cháu dâu của ta. Gương mặt tinh xảo của nàng cúi thấp xuống, phía sau lớp trang phục tỉ mỉ cũng là một mảnh tâm tư. Biết ta không thích phô trương, trên đầu chỉ gắn một chiếc ngân trâm bằng ngọc hồ điệp đơn giản. Trong tay cung nữ đứng bên cạnh đang cầm một chiếc áo choàng lớn làm bằng lông hồ ly vô cùng trơn mềm, tỏa ánh sáng màu nhạt thuần khiết. Nghe nói áo choàng này chính là dùng từng chút từng chút lông nách của hồ ly chế thành. Để làm một tấm áo như vậy, không biết đã phải giết chết bao nhiêu con hồ ly nữa. Ta âm thầm thở dài một hơi, nhìn vị cháu dâu đang quỳ bên dưới. Đã sớm nghe nói hoàng thượng và nàng không còn vui vẻ, giờ nhìn thấy nàng tặng lễ, lại nghe nàng giải thích như vậy, trong lòng ta không tránh khỏi cảm thấy phiền muộn. Thật sự đáng tiếc, vị hoàng hậu này, khó trách tôn nhi của ta không ưa thích nàng. Trong tẩm cung của ta vốn đã có hệ thống lò sưởi, mặc kệ bên ngoài trời lạnh thế nào, bên trong đều ấm áp. Cho dù chỉ mặc một chiếc áo đơn cũng thấy đủ, sao còn mang tặng áo choàng lông hồ ly to như thế để làm cái gì? Mặc dù tận đáy lòng đều cảm thấy phiền chán, nhưng ta cũng không để lộ ra mặt, không hề mở miệng mà chờ nàng lên tiếng. Tặng lễ, tất sẽ có điều khẩn cầu? Huống chi là tặng cho ta, người lâu nay đã không còn để ý đến việc triều chính. Lão gia ta vốn đã một chân ngoài một chân trong quan tài rồi mà?
Hoàng hậu Tử Nghi có lẽ cũng đã cảm nhận được thái độ lạnh lùng của ta, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, thận trọng nói: “Lão tổ tông, phụ thân cháu dâu không hiểu chuyện, trong lúc say rượu ngâm thơ đối đáp đã thốt ra những lời không nên nói. Kết quả bị người dụng tâm tìm được chứng cớ. Niệm tình ông chỉ nhất thời hồ đồ, xin ngài nói vài lời với hoàng thượng, cho ông an hưởng tuổi già đi!”
Chuyện này ta cũng đã biết. Vốn là Lâm Quốc Hậu kia nhớ đến bản thân nguyên là Tây Sở Vương gia oai phong lẫm lẫm, cuối cùng lại nước mất nhà tan, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực. Vào lễ Trung thu, tại bữa tiệc gia đình đã uống quá chén, liền mắng to: Này cái lão chủ chứa đầu đầy tóc bạc kia, nếu không tại ngươi, Tây Sở quốc chúng ta sao có thể bị diệt quốc?
Lại còn ngâm một đoạn thơ: Nước mất núi sông còn, mùa xuân cây cỏ héo. Cảm thương hoa rơi lệ, hận chim chóc kinh tâm. Tóc bạc sợi càng ngắn, hồn dục hết sức trâm.
Tai mắt hoàng thượng trải rộng khắp vua và dân. Ngày hôm sau, trên bàn hoàng thượng đã xuất hiện tấu chương buộc tội Lâm đại tướng quân. Trong đó nói có sách, mách có chứng, càng không cần nhiều lời, ngay cả con gái hắn, đương kim hoàng hậu cũng bị liên lụy. Vị hoàng hậu này trước đây chẳng qua chỉ vì muốn trấn an nhóm di dân Tây Sở, ngay lúc hoàng tôn nhi còn đang là thái tử đã lập nàng làm thái tử phi. Hiện giờ thiên hạ đại định, hoàng thượng đã sớm muốn trao ngôi vị hoàng hậu này cho người khác. Bản thân hoàng hậu cũng biết địa vị của mình đã sớm không xong rồi. Ai cũng biết cả, sao nàng ta còn tham luyến ngôi vị hoàng hậu này làm gì…
Hắn mắng chính là mắng ta đây nè. Vài thập niên trước, cũng từng bị mắng là lão chủ chứa đầu đầy tóc bạc, hồng nhan họa thủy, ta cũng không phải là không biết, chẳng qua cứ mặc kệ mà thôi. Nếu như để ý đến cả mấy chuyện đó, chỉ sợ đã chọc mình tức chết rồi. Chuyện tổn thương tinh thần như vậy, ta không bao giờ làm.
Chẳng qua lần này, chỉ sợ là hoàng thượng bản thân muốn phế hậu, lấy ta ra làm tấm bình phong. Dù sao cái gì cũng không có, lấy ta làm tấm bình phong cũng tốt! Ta lười biếng dựa vào cung nữ bên cạnh nâng dậy, nói vài lời công đạo với người quỳ bên dưới: “Ngươi lui xuống trước đi. Chuyện này bổn cung sẽ khuyên hoàng thượng suy nghĩ lại. Dù sao bổn cung hiện giờ tuổi già sức yếu, đã lâu không còn hỏi qua chính sự, thái thượng hoàng còn đang chờ ta chơi mạt chược đây!”
Hoàng hậu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng khẽ nâng đôi mắt nao núng nhìn ta một chút, lại vội vàng cụp mắt. Ta thấy trong ánh mắt nàng chợt lóe lên một tia oán hận. Nói ra chẳng qua người ta đã gấp như có lửa đốt rồi, giống như châm lửa dưới đít khỉ vậy, ngươi lại còn nghĩ muốn chơi mạt chược, này này này, chính là không muốn đi đó sao?
Thật ra ta vốn không muốn quản chuyện này…Ta cũng không muốn rơi vào kết cục như Võ Tắc Thiên bị buộc cung kết tội. Tuy nói hiện giờ hoàng thượng đối với Tổ nãi nãi (bà nội) của hắn vẫn một mực cung kính, nhưng ai mà biết được. Ngày nào đó hắn có thể hay không thay đổi tính tình, học theo Đường triều Lý Long Cơ, dưới áp lực của quyền thần xúi dục mà đối phó với hai lão gia chúng ta đây. Ta chính là muốn sống thọ một chút, chết yên tại gia, trước sau vẹn toàn.
Hơn nữa trong thiên hạ, người mắng ta cũng không phải ít. Cách đây không lâu, nghe nói có một sử quan tính tình ngay thẳng đã ghi lại trong sách sử như sau: Hiếu Đức hoàng hậu mưu kế giảo quyệt, âm mưu chồng chất. Vua vì nàng không dám nạp phi, không dám sủng nữ, chỉ chuyên sủng một mình nàng. Vua thường xuyên bị đem ra mắng…
Nhìn một cái đã đem thái thượng hoàng viết thành một tên ăn cơm nát còn ta biến thành sư tử Hà Đông. Thái thượng hoàng dưới ngòi bút của hắn còn có chỗ nào là đế vương thống nhất thiên hạ đâu. Đương nhiên, chẳng qua năm đó lúc hắn cưới ta, ta đã nghiêm chỉnh thanh minh, nếu hắn nạp thiếp ta liền ly hôn. Đương nhiên hắn không rõ ly hôn là có ý gì, ta còn phải giải thích mất hết nửa ngày! Hắn biết ta nói được thì sẽ làm được. Hắn bị dọa thế nên không dám nạp thiếp, hậu cung của hắn chỉ còn lại mình ta mà thôi. Là một linh hồn hiện đại xuyên đến thời cổ đại nhập vào một thân thể, những điều ta làm được cũng coi như không tồi.
Chỉ có điều, nếu xét về phía một người lười biếng như ta đây, xuyên qua đến thời cổ đại này, cùng bậc đế vương thiết lập quan hệ chính là chuyện ta không hề muốn nhất. Bởi không có biện pháp, chứ ai muốn có quan hệ gì với hắn đâu. Vận mệnh luôn luôn không đi theo những gì ta mong muốn
Sau khi Tử Nghi lui ra, ta lớn tiếng gọi: “Minh Châu, Tiểu Phúc Tử, chúng ta đi Thọ Cảnh cung, thái thượng hoàng còn đang chờ chúng ta đó!” Theo ta chiêu gọi, ngoài cửa tiến vào một lão thái giám trung niên mắt phượng mi dài, trên mặt là vẻ bất cần. Đây chính là Tiểu Phúc Tử đã theo hầu ta suốt sáu mươi năm. Theo sau là một nữ quan trung niên phong hoa tuyệt đại, chính là nữ quan Minh Châu. Nếu không kể đến mái tóc bạc trắng, thì thoạt nhìn nàng so với vị hoàng hậu kia còn có phần xinh đẹp khả ái hơn. Hai người bọn họ có vẻ so với ta đều trẻ tuổi hơn rất nhiều, hạc phát đồng nhan (tóc bạc nhưng dáng vẻ thì còn trẻ). Còn ta, tóc bạc da mồi, lão thái long chung (già như chuông rồng, già lẩm cẩm). Cái gọi là, người xuyên qua hồng nhan không thay đổi, hoàn toàn không hề có tác dụng đối với ta. Bọn họ trông có vẻ giống như cháu trai cháu gái của ta nhưng thật ra, bọn họ và ta tuổi tác không sai biệt lắm, cùng lắm chỉ hơn nhau một tuổi, đều đã xấp sỉ gần chín mươi rồi. Ai bảo hai người bọn hắn đều là võ lâm cao thủ làm chi, đều nhờ có thần công cải lão hoàn đồng, dưỡng nhan hộ thể đó thôi. Đương nhiên bọn họ không phải chỉ một lần khuyên ta nên học nội công linh tinh gì đó nhưng ta là kẻ lười nhác, đã có hai đại cao thủ bảo vệ rồi, tội tình gì còn phải theo học nữa? Tự nhiên là có thể trốn được liền trốn…Nghe trên giang hồ mấy đệ tử đồ tôn nói rằng hai người họ võ công đều đã đạt đến cảnh giới thần tiên rồi, không biết là có đúng hay không đây?Dù sao ta cũng không có nghiên cứu nhiều. Chỉ là có một lần, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn đem chuyện xưa tích cũ về Tây Môn Xuy Tuyết đại chiến Diệp Cô Thành tại Tử Kim Đỉnh giảng cho bọn hắn nghe. Hai người họ liền bắt chước theo, nhưng lại đem đỉnh hoàng cung ra làm chiến trường. Đến đây, chuyện Tiểu Phúc Tử đại chiến Minh Châu đã hấp dẫn hơn phân nửa nhân sĩ giang hồ tiến đến theo dõi. Nhưng thật ra sự thật thì ta nghĩ, nếu như hai người họ có thời gian đi dạo một vòng giang hồ, tuyệt đối sẽ là thiên hoàng siêu sao người hâm mộ xếp hàng thành một đoàn dài, khả năng còn có thể oanh động hơn cả việc ta cùng thái thượng hoàng vi hành nữa cơ. Chuyện bọn họ chạy đến đỉnh hoàng cung của ta đại chiến, hì hì, bọn họ không có cho ta biết. Nhưng thật ra ngày đó, ta cùng thái thượng hoàng cũng đã ở một góc sáng sửa trên đỉnh hoàng cung xem cho đã mắt…
Nhớ đến khẩn cầu của hoàng hậu, ta có chút nghi ngờ bèn hỏi hai vị tâm phúc: “Xem ra hoàng thượng bất mãn hoàng hậu đã đến đỉnh điểm. Bằng không cũng sẽ không lấy lão thái bà ta đây ra làm tấm bình phong để phế hậu!”
Minh Châu cười nói: “Trên đời này làm gì có đế vương nào có cuộc hôn nhân mỹ mãn như tiểu thư đâu. Mấy chục năm qua, thái thượng hoàng đối với ngài vẫn là ba nghìn sủng ái như cả đời vậy, chưa từng thay đổi chút nào. Hơn nữa, hôn nhân của đế hậu rất hiếm khi tồn tại chân tình!” Ta biết nàng nói là có đạo lý. Huống chi nàng ta được làm hoàng hậu, cũng chỉ vì muốn an ủi Tây Sở gia tộc của người chết mà thôi, hoàng thượng cũng không biết đã từng sủng hạnh qua nàng chưa nữa. Nhưng vị hoàng hậu này cũng rất chừng mực, hiền lương thục đức, chưa từng có chút sai lầm nào với hoàng thượng, nếu không có sai lầm thì làm sao phế hậu? Chỉnh tới chỉnh lui, tra đến tra đi, thật vất vả mới đột phá được cánh cửa bên phụ thân của nàng, hoàng thượng làm sao có thể buông tha?
Minh Châu từ lúc theo hầu ta đến giờ đều luôn gọi ta là tiểu thư, vài chục năm nay cũng chưa từng sửa đổi. Ta nghe cũng thành quen rồi, cũng không bắt nàng phải sửa lại.
Tiểu Phúc Tử vốn bình thường đối với Minh Châu có chút bất hòa, nghe vậy thì lạnh lùng lườm nàng một cái. Ta biết ý tứ của hắn là, Minh Châu chỉ biết thổi gió thúc ngựa, lại còn lau giày (ý là chỉ biết nịnh bợ ton hót)
Ta không thèm để ý đến vẻ minh thương ám đao của bọn họ. Dù sao hai người đấu cũng đấu với nhau mấy chục năm, ta nhìn cũng đã nhìn mấy chục năm rồi. Trên đỉnh hoàng cung tam đấu trở về, ta và thái thượng hoàng cũng ở trên đó xem náo nhiệt đến ba năm. Nhắm mắt làm ngơ, vẫn là đi chơi mạt chược tốt hơn!
Về phần ân oán giữa hoàng thượng và hoàng hậu, chỉ còn cách cứ giả ngốc bỏ qua bọn họ mà thôi…
Ta lấy giọng của lão bà tám chín mươi tuổi hét lớn: “Bãi giá Càn Khôn cung, chơi mạt chược…”
Danh sách chương
- Chương 1-1 Mở đầu..
- Chương 1-2 Vào cung..
- Chương 2 Chào từ biệt..
- Chương 3 Gặp gỡ bất ngờ..
- Chương 4 Lỗ vốn..
- Chương 5 Thủ đoạn..
- Chương 6 Gian lận (1)..
- Chương 7 Gian lận (2)..
- Chương 8 Tìm thái giám..
- Chương 9 Đem chuyện sắc ra cười đùa..
- Chương 10 Bằng hữu..
- Chương 11 Khí cốt tiểu phúc tử..
- Chương 12 Kỹ viện..
- Chương 13 Thọ lễ..
- Chương 14 Thanh danh của đại tề tuyên vương..
- Chương 15 Săn bắn..
- Chương 16 Tiểu bạch thỏ..
- Chương 17 Đại Tướng Quân..
- Chương 18 Thông đồng với địch..
- Chương 19 Phản Bội..
- Chương 20 Nhà tiểu phúc tử..
- Chương 21 Bí mật..
- Chương 22 Nghe lén..
- Chương 23 Sinh nghi..
- Chương 24 Biến cố trong chùa (1)..
- Chương 25 Biến cố trong chùa (2)..
- Chương 26 Nhàn phi..
- Chương 27 Uy cổ..
- Chương 28 Tiểu quỳnh hoa..
- Chương 29 Công phu điểm huyệt của tiểu phúc tử..
- Chương 30 Lần thứ hai trở thành thượng nghi..
- Chương 31 Ngoài phủ tướng quân..
- Chương 32 Đầu tường..
- Chương 33 Giá trị của thọ lễ..
- Chương 34 Tâm sự của lâm thụy..
- Chương 35 Tư đồ Mất tích..
- Chương 36 Thái hậu nương nương..
- Chương 37 Tiết trường quý chết..
- Chương 38 Lại vào lãnh cung..
- Chương 39 Nương nương giả..
- Chương 40 Mê..
- Chương 41 Độc hay không độc..
- Chương 42 Thanh cô cô tình tỷ tỷ..
- Chương 43 Thanh tỷ tỷ..
- Chương 44 Chạy trốn..
- Chương 45 Kim khâu thứ huyệt..
- Chương 46 Sói đến kìa!..
- Chương 47 Ấn nút mở chốt..
- Chương 48 Đưa thanh loan đi..
- Chương 49 Nội tình công chúa..
- Chương 50 Mị lực của bão cẩm..
- Chương 51 Tính sổ..
- Chương 52 Nghiệm chứng..
- Chương 53 Kim mang ngọc..
- Chương 54 Bão cẩm..
- Chương 55 Phủ công chúa..
- Chương 56 Tìm mật thất..
- Chương 57 Mật thất..
- Chương 58 Khóa..
- Chương 59 Biến cố..
- Chương 60 Bắt tù binh..
- Chương 61 Kế trong kế..
- Chương 62 Trấn trăng rằm..
- Chương 63 Trợ giúp..
- Chương 64 Làm sao khôi phục công lực..
- Chương 65 Sát khí tái hiện..
- Chương 66 Hết lần này đến lần khác..
- Chương 67 Cái chết của phụ thân..
- Chương 68 Phản kích..
- Chương 69 Rời xa..
- Chương 70 Vận may..
- Chương 71 Tam họ ngũ vọng..
- Chương 72 Sách cổ..
- Chương 73 Khách sạn phú quý..
- Chương 74 Điểm tâm..
- Chương 75..
- Chương 76..
- Chương 77 Giải huyệt..
- Chương 78..
- Chương 79 Cô gái mù..
- Chương 80..
- Chương 81 Chơi cờ..
- Chương 82 Mua y phục..
- Chương 83 Sắc điệp song phi..
- Chương 84 Đồ Trang sức..
- Chương 85 Mẫu phủ..
- Chương 86 Tiểu đóa..
- Chương 87 Gặp mặt..
- Chương 88 Muỗi gây họa..
- Chương 89 Tâm sự của mẫu phượng thấm..
- Chương 90 Triều đình kinh biến..
- Chương 91 Phúc..
- Chương 92 Ăn đào..
- Chương 93 Tiên phong đạo cốt*..
- Chương 94 Đạo tặc..
- Chương 95 Không hạt..
- Chương 96 Phú quý vô cùng..
- Chương 97 Đánh nhau..
- Chương 98 Tuyên vương..
- Chương 99 Hấp dẫn..
- Chương 100 Vương phủ..
- Chương 101 Mỹ nhân như ngọc..
- Chương 102 Động lòng..
- Chương 103 Bia đá..
- Chương 104 Điểm tâm..
- Chương 105 Nghi hoặc..
- Chương 106 Thiên quân..
- Chương 107 Chần chừ..
- Chương 108 Tranh giành tình nhân..
- Chương 109..
- Chương 110 Khiếm đánh..
- Chương 111 Mất công lực..
- Chương 112 Ôm chặt..
- Chương 113 Tào công công..
- Chương 114 Thanh phượng môn..
- Chương 115 Tâm sự của tần thập nhất..
- Chương 116 Thần y..
- Chương 117 Thọ yến..
- Chương 118 Độc..
- Chương 119 Tháng bính thần..
- Chương 120 Thẩm đường..
- Chương 121 Tranh chấp..
- Chương 122 Phế bỏ..
- Chương 123 Nhiễu chỉ nhu..
- Chương 124 Sưu hồn đại pháp..
- Chương 125 Thoát thân..
- Chương 126 Lợi ích..
- Chương 127 Tự do..
- Chương 128 Khăn voan..
- Chương 129 Trang phục..
- Chương 130 Diệt khẩu..
- Chương 131 Châm ngòi..
- Chương 132 Vị hôn thê..
- Chương 133 Bắt giết..
- Chương 134 Bộc phát..
- Chương 135 Thuốc giải..
- Chương 136 Mượn đao giết người..
- Chương 137 Thụy vương phủ..
- Chương 138 Tóc mây..
- Chương 139 Thân phận của tần thập nhất..
- Chương 140 Chân tướng..
- Chương 141 Ám muội..
- Chương 142 Như nhi?..
- Chương 143 Bị thương..
- Chương 144 Gia cát xiển sư..
- Chương 145 Tư thế..
- Chương 146 Thanh lâu..
- Chương 147 Mỹ thực..
- Chương 148 Quả cầu thịt..
- Chương 149 Âm thanh trong đáy lòng..
- Chương 150 Phương vị..
- Chương 151 Vui mừng..
- Chương 152 Thật không phải chỉ là rất phiền thôi đâu..
- Chương 153 Nghi lễ..
- Chương 154 Uy lực của cổ ngữ..
- Chương 155 Thẹn thùng..
- Chương 156 Thái tử phi..
- Chương 157 Ý thức trách nhiệm..
- Chương 158 Vương gia thất bại..
- Chương 159 Mê cung..
- Chương 160 Đông minh nguyệt hồ..
- Chương 161 Trầm mặc..
- Chương 162 Tình thương..
- Chương 163 Lẻn vào..
- Chương 164 Bí mật trên bia cổ..
- Chương 165 Kinh biến trong phòng bếp..
- Chương 166..
- Chương 167 Bản đồ..
- Chương 168 Đại thụ..
- Chương 169 Kiếp sát..
- Chương 170 Khinh công..
- Chương 171 Mưu kế..
- Chương 172 Mạc nhiên..
- Chương 173 Mẫu thị chết..
- Chương 174 Thỏa mãn..
- Chương 175 Núi mỏ đá..
- Chương 176 Thần cung..
- Chương 177 Đau lòng..
- Chương 178 Mẫu gia quyền thế huân thiên..
- Chương 179 Cung phi..
- Chương 180 Rập khuôn..
- Chương 181 Tê phượng cung..
- Chương 182 Xiêm y..
- Chương 183 Lai lịch bất minh..
- Chương 184 Nhất ngôn cửu đỉnh..
- Chương 185 Hình cái đầu..
- Chương 186 Nhược dung..
- Chương 187 Vũ đạo..
- Chương 188 Thắng lợi của nhược dung..
- Chương 189 Cấu kết nhau làm chuyện xấu..
- Chương 190 Hoa viên..
- Chương 191 Ý chỉ đến..
- Chương 192 Có khách..
- Chương 193 Cửu biến quỷ nữ..
- Chương 194 Ăn trộm..
- Chương 195 Băn khoăn..
- Chương 196 Bắt cóc..
- Chương 197 Nghe lệnh..
- Chương 198 Nghi hoặc..
- Chương 199 Khóa tình..
- Chương 200 Tâm tư..
- Chương 201 Rõ ràng..
- Chương 202 Thục đạo..
- Chương 203 Đồ ăn..
- Chương 204 Cửa hàng lôi gia..
- Chương 205 Bản vẽ..
- Chương 206 Lại thấy hôn lễ..
- Chương 207 Chú Rể..
- Chương 208 Ngồi kiệu..
- Chương 209 Công chúa..
- Chương 210 Áo choàng..
- Chương 211 Thủ đoạn..
- Chương 212 Nguy cơ..
- Chương 213 Thực thực giả giả..
- Chương 214 Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên*..
- Chương 215 Kẻ ngốc..
- Chương 216 Cửa sau..
- Chương 217 Nghi hoặc..
- Chương 218 Nguy cơ..
- Chương 219 Bản vẽ..
- Chương 220 Day dứt..
- Chương 221 Tín nhiệm..
- Chương 222 Chiến báo..
- Chương 223 Lo lắng của tiểu phúc tử..
- Chương 224 Biến cố..
- Chương 225 Giằng co..
- Chương 226 Mưa tên..
- Chương 227 Hứa hẹn..
- Chương 228 Tình..
- Chương 229 Thái tử phi..
- Chương 230 Sắc mặt..
- Chương 231 Diệp bất phàm..
- Chương 232 Diệp bất phàm chết..
- Chương 233 Thế cục như kỳ (thế cục như một bàn cờ)..
- Chương 234 Phong vân..
- Chương 235 Màu lam..
- Chương 236 Gương đồng..
- Chương 237 Hoàng hậu..
- Chương 238 Tiểu hài tử..
- Chương 239 Lo lắng..
- Chương 240 Nhân như kỳ..
- Chương 241 Trung thu..
- Chương 242 Cung nữ..
- Chương 243 Tàn nhẫn..
- Chương 244 Thiên tử..
- Chương 245 Ngôi vị hoàng đế..
- Chương 246 Hoàng thái hậu..
- Chương 247 Tuyên vương..
- Chương 248 Bí mật của lão cha..
- Chương 249 Mưa xuân..
- Chương 250 Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành..
- Chương 251 Tiểu phúc tử thật có phúc..
- Chương 252 Tiểu phúc tử mất tích..
- Chương 253 Phi tiêu..
- Chương 254 Đất cằn ngàn dặm..
- Chương 255 Liên miên mười dặm..
- Chương 256 Ăn trùng..
- Chương 257 Tây sở tiến quân..
- Chương 258 Ân oán..
- Chương 259 Sập bẫy..
- Chương 260 Mở cửa đá không được..
- Chương 261 Thu vây..
- Chương 262 Đầu bạc ba nghìn trượng..
- Chương 263 Áo khoác..
- Chương 264 Bí mật càn khôn..
- Chương 265 Nghi ngờ của thiên bảo..
- Chương 266 Mỏi mệt..
- Chương 267 Chật vật..
- Chương 268 Trốn chạy không được..
- Chương 269 Thanh nhi..
- Chương 270 Phủ thanh hà..
- Chương 271 Bắt đầu..
- Chương 272 Tranh luận..
- Chương 273 Lải nhải..
- Chương 274 Cung nhân..
- Chương 275 Bắt cóc..
- Chương 276 Chiếc gương..
- Chương 277 Dịch dung..
- Chương 278 Tuyệt sắc mỹ nữ..
- Chương 279 Lạc nhạn..
- Chương 280 Ân nhân..
- Chương 281 Công tử cao quý..
- Chương 282 Không khống chế được..
- Chương 283 Ca nữ..
- Chương 284 Mãng phu..
- Chương 285 Tờ giấy..
- Chương 286 Kinh doanh..
- Chương 287 Bí mật thuyền lớn..
- Chương 288 Ngôn ngữ..
- Chương 289 Con nít..
- Chương 290 Lên thuyền..
- Chương 291 Ngư lạt..
- Chương 292 Bàn cờ và quân cờ..
- Chương 293 Chơi cờ..
- Chương 294 Ngư bá thiên..
- Chương 295 Tiểu phúc tử đến..
- Chương 296 Hải ngoại..
- Chương 297 Hắc sa cảng..
- Chương 298 Bóng người..
- Chương 299 Kiếp trước kiếp này..
- Chương 300 Khí cầu..
- Chương 301 Gặp nạn..
- Chương 302 Xả nước..
- Chương 303 Hắc vụ đảo..
- Chương 304 Tha thứ..
- Chương 305 Đảo chủ..
- Chương 306 Dược nhân..
- Chương 307 Triều phục..
- Chương 308 Địch đến..
- Chương 309 Cứu mạng..
- Chương 310 La thành..
- Chương 311 Hầm ngầm..
- Chương 312 Phong bế..
- Chương 313 Tiếng huýt gió..
- Chương 314 Trộm thuyền..
- Chương 315 Đàn gảy tai trâu..
- Chương 316 Lợi dụng..
- Chương 317 Trốn đi..
- Chương 318 Linh hồn là gì?..
- Chương 319 Người lái xe tải..
- Chương 320 Kết thúc (1)..
- Chương 321 Kết thúc (2)..
- Chương 322 Phiên ngoại 1: Tư đồ..
- Chương 323 Phiên ngoại 2: Tiểu phúc tử..