
Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Tổng số chương: 225
Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên,
Tương đăng Thái Hành tuyết ám thiên. [1]
(Muốn qua sông Hoàng Hà, băng đóng nghẽn dòng sông
Tính lên núi Thái Hành, tuyết phủ mù mịt trời đất
Hành lộ nan kỳ – Lý Bạch)
Trời xanh mênh mang vô bờ, trên đỉnh núi Thái Hành quanh năm tuyết đọng, cùng với mây bay hợp thành một thể. Nơi đây các loài chim bình thường không thể bay đến, duy chỉ có bạch ưng bay lượn trên trời, đón gió lạnh thấu xương, hóa thành mấy chấm nhỏ trên nền trời xanh.
Một bộ vuốt chim khổng lồ quắp một túi hành lý, bay qua tầng mây, giương rộng đôi cánh. Hoàng hôn dần buông, đôi cánh của nó phản chiếu lại lớp ánh sáng như rắc vàng, lao về hướng đỉnh núi mây mù bao phủ kia. Băng qua mây mù, giữa những ngọn núi tụ quanh đỉnh Thái Hành, hiện ra một cung điện lộng lẫy, bức tường bao quanh cung điện trong ánh nắng cuối chiều như được phủ lên một tầng lửa hồng.
Bên trong cung điện, quanh năm không có tuyết đọng, lại thêm tầng tầng ngô đồng xanh mướt, dưới ánh sáng rực rỡ lại tưởng như giữa ngày hè. Gió đêm thổi tới, lá cây ngô đồng trên đỉnh núi xào xạc lay động, phản chiếu dư ảnh hoàng hôn, thật như chốn bồng lai tiên cảnh.
Con chim khổng lồ hạ xuống bục bên ngoài sảnh chính, kêu lên một tiếng âm vang cả đỉnh núi, nó rũ bộ lông vàng rực xòe rộng như phủ kín trời đất, sau đó liền thu lại. Sau khi những chiếc lông vũ tan biến hết trên nền trời, xuất hiện một nam tử với dáng người cao ngất.
Nam tử cao gần chín thước, ngũ quan toát lên sự âm trầm, hai đồng tử đen thẳm nhưng lại ánh lên sắc vàng, cơ bắp trên người rõ nét, làn da màu tiểu mạch khỏe khoắn, mặc một chiếc váy dài màu đen thêu chỉ vàng tung bay theo gió. Trong tay hắn mang theo túi hành trang kia chậm rãi hướng chính điện mà đi.
Đi đến chính giữa cung điện xung quanh toàn thiếu nam thiếu nữ, thấy nam tử kia tất cả liền đồng loạt quỳ xuống, hướng hắn mà hô:
“Thanh Hùng Đại Vương.”
Nam tử được gọi là “Thanh Hùng” đi xuyên qua hàng cây ngô đồng giữa sân điện, một đường đi thẳng đến chính điện. Bóng đêm tĩnh lặng bao phủ, chính điện chưa thắp đèn, dưới ánh sáng mờ ảo còn sót lại thấy chính điện có ba vương tọa, hai bên đều trống không, mà chính giữa lại có một hồng y nam tử đang ngồi ở đó.
Tóc hắn đỏ rực như lửa, vương bào trong căn phòng tranh tối tranh sáng lại lấp loáng ánh vàng đỏ đến chói mắt, hệt như trên áo có ánh bình minh lưu chuyển. Đai lưng tựa một ngọn lửa kéo dài trên mặt đất. Vương bào khoác lỏng lẻo trên vai lộ ra hơn nửa người, da thịt trắng nõn cùng cơ bắp hữu lực.
Nghe thấy tiếng bước chân, hồng y nam tử liền ngẩng đầu cùng Thanh Hùng đối diện.
Hắn là chủ nhân của tòa cung điện này, cũng là vua của tuyết vực và trời cao. Thế gian ít người biết đến hai tiếng “Trọng Minh” cực kỳ kiêng kị này, gần hai trăm năm trôi qua, các triều đại Thần Châu cứ thế thay đổi, uy danh ngày trước cũng mai một theo.
Hắn có gương mặt tuấn tú, mày kiếm sắc bén, ẩn hiện một cỗ uy lực ý tứ hàm xúc. Bên cổ có một vết bỏng kéo dài đến tận dưới tai.
Cả hai trầm mặc thật lâu, Thanh Hùng cũng mở miệng.
“Khổng Tuyên đã chết, lưu lại cô nhi, giao cho ngươi nuôi nấng.”
“Hắn chết như thế nào?” Trọng Minh lạnh lùng hỏi
Thanh Hùng cực thong thả mà lắc lắc đầu, trong điện rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
“Con của hắn cùng với nhân tộc, ta không nuôi.” Trọng Minh lạnh lùng nói tiếp, “Đi đến phía sau núi tìm một vách đá, ném nó đi.”
Thanh Hùng quỳ một gối, buông túi hành trang cầm trong tay xuống, khi chạm đất liền từ từ hóa to, bốn góc thêu hoa sen tỏa ra ánh sáng mờ ảo, cho đến khi mở ra hoàn toàn giữa hành lang liền hiện ra một nam hài.
Nam hài nghiêng người cuộn tròn giữa hàng lang, dung mạo thanh tú, giữa bộ quần áo vải bố rách rưới, thân thể gầy gò theo hô hấp mà phập phồng. Trong tay không biết nắm vật gì, mà cuộn tròn cả người lại giống như đem vật kia bảo hộ trong lòng.
“Tính theo nhân tộc thì năm nay hắn đã bốn tuổi” Thanh Hùng nói.
Trọng Minh lẳng lặng nhìn chăm chú đứa bé kia.
Thanh Hùng đem đứa bé kia bế lên, ôm vào trong ngực, đứa bé kia không thoải mái liền cựa quậy.
“Lớn lên thật giống cha của hắn lúc còn nhỏ.”
Hắn ôm đứa bé, đến trước mặt Trọng Minh, thấp giọng nói: “Ngươi xem này ánh mắt, lông mày.”
Trọng Minh như trước đáp: “Ta nói, giết!”
Thanh Hùng đem hài tử giao cho Trọng Minh, Trọng Minh không tiếp, Thanh Hùng liền đem hắn đặt lên người Trọng Minh. Đứa bé lại cựa quậy, tựa hồ ngủ say mà tỉnh lại. Nó cảm giác được Trọng Minh, thấy ấm áp liền vô ý thức mà nắm vương bào của hẳn, cùng lúc đó, vật trong tay rơi xuống đất, chính là một cái Khổng Tước Linh màu xanh đậm.
“Cho nó một cái tên đi, ta phải đi rồi.” Thanh Hùng rời khỏi vương tọa.
“Ngươi định đi đâu?” Trọng Minh lạnh lùng nói, “Ngươi đem hắn để ở bên cạnh ta, khi nào ta nhớ đến nữ nhân kia, ta sẽ giết hắn.”
“Tùy ngươi.” Thanh Hùng xoay người mặt hướng về phía Trọng Minh, đi lùi vài bước, đáp, “Địch Nhân Kiệt nói đại nạn đã tới, nhân gian sắp thành nơi cư trú của yêu tộc, thời điểm Thiên Ma sống lại cũng đến gần, ta nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Khổng Tuyên.”
“Đi thì đi đi.”
Vừa nói xong, Thanh Hùng nhảy vọt lên không trung, hai cánh tay giương ra hóa thành hắc điểu khổng lồ, hắc điểu vỗ cánh phần phật, kêu vang một tiếng rồi bay khỏi đại điện, hòa vào bầu trời đêm.
Đứa bé kia nghe được tiếng kêu của Thanh Hùng, bỗng nhiên tỉnh dậy.
Khổng Tước Linh bằng ngọc bích từ vương bào của Trọng Minh trượt xuống, rơi trên bậc thang phát ra hai tiếng “đinh, đinh”
Hài tử chuyển ánh mắt nhìn xuống mới thấy tay đang nắm lấy vương bào, liền hướng Trọng Minh mà đối mắt.
Một giọt nước mắt liền rơi trên gương mặt đứa trẻ, hài tử vẻ mặt mê mang, vươn tay sờ sờ lên mặt Trọng Minh, lau đi nước mắt.
“Ngươi là ai?” Đứa bé kia sợ hãi hỏi.
Hà Bắc, U Châu đài, khắp núi đồi huyết sắc phong hoa bay lượn, một nam một nữ đứng trước tòa nhà. Nam tử mặc thanh sam, nữ tử xinh đẹp dựa vào lan can mà nhìn ra sông núi bao la hùng vĩ.
“Niệm thiên địa chi du du,
Ðộc sảng nhiên nhi thế há”
(Ta nghĩ rằng trời đất rộng lớn mênh môngRiêng ta đau lòng rơi lệ.
Đăng U Châu đài ca – Trần Tử Ngang)
Thanh sam nam tử thuận miệng đọc, “Bá Ngọc[2] quả là thiên tài.”
“Như thế nào mà lại có nhã hứng như vậy?” Nữ tử đứng ở phía sau thản nhiên nói, “Sau khi Địch Nhân Kiệt chết, thế gian sắp thành đất quỷ rồi.”
“Không việc gì lo lắng.” Thanh sam nam tử trầm ngâm nói, “Không biết lão bất tử kia còn giữ bí kíp gì đó sau cuối. Thiên Ma ký thể chuẩn bị như thế nào rồi?”
Nữ tử xinh đẹp đáp: “Lần này ký thể chính là cam tâm tình nguyện, dung hợp rất tốt, nhưng còn cần thời gian quan sát. Nói lại, vì lý do gì mà ngươi phải giết Khổng Tuyên? Vạn nhất vị ở Thái Hành sơn kia lộ diện…”
“Muốn đến thì đã sớm đến rồi.” Thanh sam nam tử cười nói, “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thời kì Diệu Kim cung cường thịnh sớm đã qua rồi, Trọng Minh nhiễm độc hỏa khốn khổ, bằng không hai trăm năm trước hắn cũng không đến mức phải thoái ẩn. Hiện giờ Trường An chính là thiên hạ của ta và ngươi.”
Từ xa tiếng rừng trúc truyền đến, hắn đến gần nữ tử, vuốt tóc mai, tỉ mỉ quan sát dung mạo nàng, thấp giọng nói: “Đi đi, bệ hạ đang chờ đấy!”
Mười hai năm sau, trong Diệu Kim cung trên đỉnh Thái Hành, ánh nắng mùa hè chói chang chiếu xuống bóng cây ngô đồng loang lổ như sao băng giữa trời.
Thiếu niên mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ sậm, bên trong mặc một trường bào hoa văn màu xanh lục, tựa như một viên ngọc ngồi trên chạc cây ngô đồng, trong tay khuấy một chén bột màu trắng. Hai mắt linh động thi thoảng xuyên qua cửa sổ mà nhìn về phía trong điện.
Trong điện, rèm lụa lay động, Trọng Minh tựa vào vương tháp, nghiêng mặt nhìn về phía những đỉnh núi đang đắm mình dưới ánh mặt trời.
“Hồng Tuấn!”
“Ô…” Hồng Tuấn bị gọi liền giật mình ngón tay liền ngưng lại.
Tiếng gọi xuất phát từ một con Cá chép yêu. Yêu quái kia diện mạo cực kì dị hợm, thân thể là một con cá chép dài hai thước, giữa người lại mọc ra đôi chân người đầy lông, đứng dưới đất, hai tay ôm lấy cây ngô đồng, hướng lên phía trên mà gọi.
“Ngươi mau xuống dưới đây!” Cá yêu miệng khép mở liên tục, phun ra mấy cái bong bóng, đuôi cá đập đập, lại giục, “Ngươi mau ngừng, ngã bị thương bây giờ. Bệ hạ đang muốn đánh người!”
Hồng Tuấn tiếp tục khuấy phấn, nhỏ giọng hướng dưới tàng cây mà nói: “Cha ta ngồi ở đằng kia cả ngày rồi, ai cũng không muốn gặp, có người đi vào sẽ phát giận đó.”
“Bệ hạ đang chờ người đó.” Cá chép yêu đáp, “Tâm tình bệ hạ hôm nay không tốt chút nào.”
Hồng Tuấn vẫn khuấy khuấy bột phấn trong tay, hỏi: “Chờ ai?”
Cá chép yêu ấp úng, Hồng Tuấn liền nhảy khỏi thân cây, bước nhanh về phía sảnh chính. Trên đường đi xuyên qua Diệu Kim cung, các thiếu niên khom người nói “Điện hạ”, Hồng Tuần liền gật đầu đáp lại. Đến sau điện, Hồng Tuấn tung một cái móc câu, bay thẳng lên trên đỉnh điện.
Hắn nằm rạp người dọc theo nóc điện, lặng yên không một tiếng động mà tiến đến nóc điện phía bên trên chỗ Trọng Minh. Tay nhẹ nhàng lật một miếng ngói lưu ly, cầm bát bột phấn trong tay thổi một hơi xuống.
Thuốc bột kia như có sinh mệnh, bay từ trong bát ra, tỏa ra một luồng bạch quang, bay về hướng nội điện. Cá chép yêu nghiêng người, ở ngoại điện xa xa mà nhìn.
Trọng Minh mặt hướng ra ngoại điện về phía Thái Hành sơn, tựa vào tháp lim dim nhắm mắt, bên cổ một luồng ánh sáng đỏ lóe lên. Bột phấn kia bay tới, tựa như một dải ngân hà bao quanh Trọng Minh, ở trên vết sẹo màu đỏ kia kết thành băng sương.
Cá chép yêu há mồm.
Theo nhịp hô hấp của Trọng Minh, bột phấn kia bị hít vào, Trọng Minh đột nhiên mở hai mắt, biểu tình thập phần quái dị.
Thành công! Hồng Tuấn thầm nghĩ, theo đường cũ nhảy xuống chính điện, cùng cá chép yêu quan sát Trọng Minh, chỉ thấy Trọng Minh luống cuống đứng dậy, nhìn xung quanh, ngũ quan run rẩy, hướng ngoại điện mà nhìn.
“Cha…” Hồng Tuấn vui vẻ, đang muốn mở miệng gọi người, Trọng Mình lại quay đầu đi.“Ha… Hắt xì!” Theo tiếng hắt hơi kinh thiên động địa của Trọng Minh, trong nội điện bỗng xuất hiện một hỏa cầu to cỡ xe ngựa, hướng ra phía dãy núi bay thẳng tới, ầm ầm đánh vào sườn núi.
Ngọn núi liền chấn động rung lên, trong Diệu Kim cung, đám người hầu nhất thời hoảng hốt mà hét lên.
“Động đất!”
“Hắt xì!”
Lại một hỏa cầu bay ra ầm ầm phá hủy trụ bạch ngọc ở chính điện, Hồng Tuấn hô to một tiếng, túm lấy Cá chép yêu, hướng phía trong nội đình phi thân đến, trốn vào hồ nước.
“Hắt xì! Hắt xì!Hắt xì!”
Trọng Minh hắt xì liên tục ba cái, hỏa cầu bắn ra bốn phía, thiêu rụi ngô đồng trong sân, nháy mắt toàn bộ Diệu Kim cung rơi vào biển lửa.
“Đi lấy nước! Mau cứu người!”
Một hỏa cầu bay về phía đình giữa hồ, Cá chép yêu nhất thời kêu lên: “Nóng quá!” Hồng Tuấn nói thì chậm mà làm thì nhanh, liền tóm cá chép yêu, bay khỏi hồ nước, dưới tầng cây ngô đồng đang cháy chạy trối chết, tiện đà ném cá chép yêu qua tường, liền xoay người chạy về phía Trọng Minh.
“Cha!” Hồng Tuấn chạy vào chủ điện, trong chủ điện đã ngập trong biển lửa, Trọng Minh bưng miệng mũi, mắt liếc về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vội nói, “Cha! Con muốn giúp cha…”
Trọng Minh quay đầu hướng khác, bỗng nhiên hít sâu một hơi, lần này lại không nhịn được, ầm ầm tuôn ra một trời liệt hỏa, đem toàn bộ chính điện đốt thành biển lửa. Xung quanh Hồng Tuấn bốn phương tám hướng đều là lửa cháy dữ dội, Trọng Minh lại hướng phía hắn bước tới, đem Hồng Tuấn kéo đến trước người bảo vệ ở trong ngực.
Phượng minh cửu thiên (tiếng chim phượng hót chín tầng trời), nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trọng Minh sau lưng xòe ra đôi cánh ngũ sắc, bảo hộ Hồng Tuấn và chính bản thân, tỏa ra ánh sáng màu cam chói mắt, dưới thần uy hộ thể của Phượng Hoàng, dù đứng giữa biển lửa cũng lông tóc vô thương. Xiêm y hai người bị lửa đốt gần như không còn, thân thể hiển lộ.
Hồng Tuấn quay đầu nhìn xung quanh, chính điện Diệu Kim cung đã bị tam vị chân hỏa thiêu đốt hừng hực cháy.
Đàn chim từ bốn phương bay đến, mang theo tuyết đọng của núi Thái Hành, từ thấp đến cao giống như một thác nước xối thẳng đỉnh núi, ầm ầm thả vào trong Diệu Kim cung, trận bão tuyết nháy mắt bao phủ ngọn lửa lập tức tan ra.
Một lúc lâu sau, Hồng Tuấn trên mặt còn vết than cháy đen, đứng ở ngoài thư phòng.
“Ai nha!”
Bản thước đánh vào lòng bàn tay, Hồng Tuấn đau đến nỗi phải kêu lên.
“Lần thứ mấy rồi!” Trọng Minh đã đổi một thân thường phục, trong tay cầm thước bản, lạnh lùng nói, “Tự mình nhận lỗi!”
Hồng Tuấn ấp úng, Trọng Minh đánh tiếp một thước, Hồng Tuấn ăn đau hô một tiếng.
“Con lại muốn tự đem chính mình thiêu chết hả?” Trọng Minh cả giận nói, “Đứng phạt tại tiền viện đến tối. Nếu không không cho ăn cơm!”
Ba lần vụt thước Trọng Minh đều không hạ thủ lưu tình, lực độ đánh cực nặng, đến nỗi nước mắt Hồng Tuấn đều chảy ra.
“Mau đi úp mặt vào tường cho ta!” Trọng Minh phẫn nộ quát.
Hồng Tuấn cúi đầu, đến viện úp mặt vào tường sám hối. Cá chép yêu gãi vảy trên người, liền đi theo, ngồi xổm bên Hồng Tuấn, một bên nhàm chán làm tan tuyết trong viện làm nước uống.
Trọng Minh quả thực giận run cả người, nằm trong điện nghỉ ngơi mà cũng phải chịu tai họa. Đi ra ngoại viện, huýt một tiếng, đàn chim chóc từ bốn phương tám hướng bay đến chính điện đã bị thiêu hủy, đem cành cây cùng gạch ngói vỡ vụn dọn đi.
“Đã bảo ngươi đừng làm xằng bậy rồi!” Cá chép yêu ở bên cạnh nói, “Đã là lần thứ mấy rồi, cha ngươi hôm nay vốn tâm tình đã không tốt.”
“Ta làm sao mà biết cha sẽ hắt xì cơ chứ.” Hồng Tuấn nói, “Tuyết Liên phấn này chính là ta phải gian khổ ba năm mới tìm được!”
“Bọn họ đều nói.” Cá chép yêu đáp, “Hỏa độc của cha ngươi không trị được, đừng náo loạn nữa!”
Hồng Tuấn liền không nói nữa, đứng ở trước vách tường nhàm chán, chốc chốc lại đổi tay chân, liền ấn lên tường viện đã bị đốt đến cháy đen, nhìn qua rất giống tranh sơn thủy. Vì thế Hồng Tuấn vươn tay, lau trên tường vì cái, rồi bôi rộng hình dáng của ngọn núi kia một chút, liền cảm thấy hài lòng, nét bút rất có phong phạm.
“Tay bẩn như vậy lại muốn cha ngươi mắng hả!” Cá chép yêu liền nhắc nhở.
Hồng Tuấn vội đáp: “Trước khi ăn cơm ta sẽ rửa sạch.”
Sau giờ ngọ, trong chính điện còn vương vít khói đen, tro tàn vẫn còn ấm, tuyết khắp nơi tan ra, trên mặt đất hỗn độn thành từng đống. Trọng Minh nhìn một màn này, quả thực khóc không ra nước mắt.
Một tiếng chim truyền đến, một con chim khổng lồ mang theo kim quang, bay về phía đỉnh núi Thái Hành, đáp xuống đất liền hóa thành Thanh Hùng, đi qua giữa đình liền ngẩn người.
“Như thế nào mà lại cháy đen hết thế này?” Thanh Hùng ngạc nhiên, gọi một người hầu đến hỏi: “Có kẻ thù đến quấy phá hả?”
Người hầu không dám trả lời, chỉ nói Trọng Minh bệ hạ đang chờ trong điện, Thanh Hùng liền xoay người đi.
“Thanh Hùng!” một tiếng hô vang lên, Thanh Hùng đi không đến vài bước bị Hồng Tuấn nhảy lên ôm lấy cổ hắn, cả người cưỡi lên lưng hắn.
___________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nha ~~ hoan nghênh nha ~ từ giờ mỗi ngày chúng ta cùng nhau vượt qua buổi chiều nhà hạ này nha.
___________________________________
[1]: Trong bản gốc bố gà ghi là “ám sơn” nhưng bản gốc của Lý Bạch là “ám thiên” nên tại hạ sửa thành ám thiên theo như bài thơ gốc.
[2] Trần Tử Ngang – tự là Bá Ngọc, một vị quan dưới thời Võ Hậu.
Danh sách chương
- Q.1 Chương 1 Hồ Mỹ nhân Diệu Kim Tam Thánh..
- Q.1 Chương 2 Cựu thời quang ảnh..
- Q.1 Chương 3 Trời cao biển rộng..
- Q.1 Chương 4 Thần quang..
- Q.1 Chương 5 Long Võ Lý thị..
- Q.1 Chương 6 Kỳ nhân ly hạ..
- Q.1 Chương 7 Hải mị hầu bì..
- Q.1 Chương 8 Khu Ma trưởng sử..
- Q.1 Chương 9 Sơ lai xạ đáo..
- Q.1 Chương 10 Vạn tượng canh tân..
- Q.1 Chương 11 Binh phân lưỡng lộ..
- Q.1 Chương 12 Tẩu mã thượng nhậm..
- Q.1 Chương 13 Tái hồi Bình Khang..
- Q.1 Chương 14 Tháp hạ can thi..
- Q.1 Chương 15 Vãng sự mê ly..
- Q.1 Chương 16 Di dạ lạp hồ..
- Q.1 Chương 17 Dụ yêu chi kế..
- Q.1 Chương 18 Bắc giao hành cung..
- Q.1 Chương 19 Phi Ngao phục tru..
- Q.1 Chương 20 Ba Tư vương tử..
- Q.1 Chương 21 Cổ kiếm chi danh..
- Q.1 Chương 22 Học quán tham yêu..
- Q.1 Chương 23 Hàm hoàn kết thảo..
- Q.1 Chương 24 Ly sơn diện thánh..
- Q.1 Chương 25 Khảo trường vi bổ..
- Q.1 Chương 26 Trắc ẩn chi tâm..
- Q.1 Chương 27 Lưu Oanh Xuân Hiểu..
- Q.1 Chương 28 Mệnh án Tần..
- Q.1 Chương 29 Án hiện trường..
- Q.1 Chương 30 Địa để tầm tung..
- Q.1 Chương 31 Thủ chu đãi thỏ..
- Q.1 Chương 32 Tuyệt cảnh nghịch tập..
- Q.1 Chương 33 Thôi xán Tâm đăng..
- Q.1 Chương 34 Thoát khốn pháp bảo..
- Q.1 Chương 35 Phi đao hợp nhất..
- Q.1 Chương 36 Yêu mãn Trường An..
- Q.1 Chương 37 Hữu bị nhi lai..
- Q.1 Chương 38 Lý Đường vương tử..
- Q.1 Chương 39 Không gian chi phù..
- Q.1 Chương 40 Hoa Thanh thủy noãn..
- Q.1 Chương 41 Tụ tán lưu luyến..
- Q.1 Chương 42 Phần liệt phượng linh..
- Q.1 Chương 43 Bắc Minh hữu ngư..
- Q.2 Chương 44 Cửu sắc lộc Đồ Thành chi mê..
- Q.2 Chương 45 Tây bắc xích hậu..
- Q.2 Chương 46 Trường Thành tuyết dạ..
- Q.2 Chương 47 Cổ Hán thi binh..
- Q.2 Chương 48 Nhã Đan vãng sự..
- Q.2 Chương 49 Quần lang chi thủ..
- Q.2 Chương 50 Hắc vân áp thành..
- Q.2 Chương 51 Hắc khải sư khôi..
- Q.2 Chương 52 Úy hàn thi độc..
- Q.2 Chương 53 Trưởng sử chi trí..
- Q.2 Chương 54 Cầm tặc cầm vương..
- Q.2 Chương 55 Đương đầu bổng hát..
- Q.2 Chương 56 Thi Vương thoát khốn..
- Q.2 Chương 57 Tuyết tễ thiên tình..
- Q.2 Chương 58 Tuyết thần Huyền Nữ..
- Q.2 Chương 59 Như mộng tự huyễn..
- Q.2 Chương 60 Hắc ám mộng yểm..
- Q.2 Chương 61 Nghi đậu tùng sinh..
- Q.2 Chương 62 Quỷ Vương tô tỉnh..
- Q.2 Chương 63 Công thành cốt khô..
- Q.2 Chương 64 Thất tình lục dục..
- Q.2 Chương 65 Hàng thế ứng kiếp..
- Q.2 Chương 66 Lộc Vương bản sinh..
- Q.2 Chương 67 Vạn thiên ngạc mộng..
- Q.2 Chương 68 Bút tẩu long xà..
- Q.2 Chương 69 Tuế mạt đoàn tụ..
- Q.2 Chương 70 Tuyết song kỵ..
- Q.2 Chương 71 Nặc bất khinh hứa..
- Q.2 Chương 72 Thái Hành sơn điên..
- Q.2 Chương 73 Chân tướng tàn khốc..
- Q.2 Chương 74 Thiên phong vạn nhận..
- Q.2 Chương 75 Bất tốc chi khách..
- Q.2 Chương 76 Phanh nhiên tâm động..
- Q.2 Chương 77 Thu hậu toán trướng..
- Q.2 Chương 78 Tâm duyệt quân hề..
- Q.2 Chương 79 Q.thổ trọng lai..
- Q.3 Chương 80 Dục gia chi tội..
- Q.3 Chương 81 Chiêu Lăng chi dị..
- Q.3 Chương 82 Lan Lăng Hổ Phách..
- Q.3 Chương 83 Song án tịnh phát..
- Q.3 Chương 84 Tửu Sắc Tài Vận..
- Q.3 Chương 85 Liệt tửu phong hầu..
- Q.3 Chương 86 Địa cung tố tình..
- Q.3 Chương 87 Thái tử dạ phóng..
- Q.3 Chương 88 Tiên đế hiển linh..
- Q.3 Chương 89 Vu oan giá họa..
- Q.3 Chương 90 Sư xuất đồng môn..
- Q.3 Chương 91 Bách niên chi ước..
- Q.3 Chương 92 Hoàn hoàn tương khấu..
- Q.3 Chương 93 Vãng tích phiến đoạn..
- Q.3 Chương 94 Lưỡng tiểu vô sai..
- Q.3 Chương 95 Trần phong ký ức..
- Q.3 Chương 96 Lâm hành tiền tịch..
- Q.3 Chương 97 Nhất thất xuân quang..
- Q.3 Chương 98 Nhất thạch nhị điểu..
- Q.3 Chương 99 Thần đô Lạc Dương..
- Q.3 Chương 100 Hoạn đắc hoạn thất..
- Q.3 Chương 101 Thập Lý Hà Hán..
- Q.3 Chương 102 Thị huyết đổ cục..
- Q.3 Chương 103 Ma chi Tâm Ma..
- Q.3 Chương 104 Ma hỏa thực tâm..
- Q.3 Chương 105 Tham tra hoa viên..
- Q.3 Chương 106 Địa mạch tửu trì..
- Q.3 Chương 107 Bạo tán cổ độc..
- Q.3 Chương 108 Duyên phận thiên định..
- Q.3 Chương 109 Lý đại đào cương..
- Q.3 Chương 110 Nguyệt hạ Hắc Lang..
- Q.3 Chương 111 Hàn băng phi chủy..
- Q.3 Chương 112 Tương kế tựu kế..
- Q.3 Chương 113 Tiết ngoại sinh chi..
- Q.3 Chương 114 Thịnh cực tất suy..
- Q.3 Chương 115 Tứ cổ câu tru..
- Q.3 Chương 116 Mộng cảnh chi lực..
- Q.3 Chương 117 Mộng huyễn phao ảnh..
- Q.3 Chương 118 Dụ địch chi kế..
- Q.3 Chương 119 Tình thiên phích lịch..
- Q.3 Chương 120 Hắc bạch sa lậu..
- Q.3 Chương 121 Đại chiến chi hậu..
- Q.3 Chương 122 Ngôn nhi vô tín..
- Q.4 Chương 123 Kiếp nạn tương chí..
- Q.4 Chương 124 Bảo tướng kim huy..
- Q.4 Chương 125 Tiền nhân di tích..
- Q.4 Chương 126 Tây tử Phục Vân..
- Q.4 Chương 127 Bình địa kinh lôi..
- Q.4 Chương 128 Hàng Long Tiên Tôn..
- Q.4 Chương 129 Nhập tháp tầm tung..
- Q.4 Chương 130 Khu ma đô hộ..
- Q.4 Chương 131 Hư không phù văn..
- Q.4 Chương 132 Giải Ngục thân thế..
- Q.4 Chương 133 Quỷ kế đa đoan..
- Q.4 Chương 134 Bạt sơn thiệp thủy..
- Q.4 Chương 135 Linh quang sạ hiện..
- Q.4 Chương 136 Long hồn quy túc..
- Q.4 Chương 137 Xuất tháp tại tức..
- Q.4 Chương 138 Long lân chi khế..
- Q.4 Chương 139 Sự dữ nguyện vi..
- Q.4 Chương 140 Loạn An chi sử..
- Q.4 Chương 141 Nhất ba vị bình..
- Q.4 Chương 142 Thần Đô Thất Khuyết..
- Q.4 Chương 143 Bạn quân lâm thành..
- Q.4 Chương 144 Trùng phùng tự cựu..
- Q.4 Chương 145 Lực thủ trường nhai..
- Q.4 Chương 146 Tử chiến bất thối..
- Q.4 Chương 147 Vạn nan lưỡng toàn..
- Q.4 Chương 148 Nguyệt độ vong hồn..
- Q.4 Chương 149 Lão đại quy đội..
- Q.4 Chương 150 Nhân gian luyện ngục..
- Q.4 Chương 151 Hoành sinh chi tiết..
- Q.4 Chương 152 Thiên quân nhất phát..
- Q.4 Chương 153 Tiền công tẫn khí..
- Q.4 Chương 154 Thản thành tương đối..
- Q.4 Chương 155 Pháp khí nhập thể..
- Q.4 Chương 156 Tây hành Đồng Quan..
- Q.4 Chương 157 An doanh trát trại..
- Q.4 Chương 158 Đoan nghê tiệm hiện..
- Q.4 Chương 159 Tử thừa phụ nghiệp..
- Q.4 Chương 160 Thất Vi vương thất..
- Q.4 Chương 161 Mộng chi sở dẫn..
- Q.4 Chương 162 Động tàng kim cung..
- Q.4 Chương 163 Bách tại mi tiệp..
- Q.4 Chương 164 Vương thất bí tân..
- Q.4 Chương 165 Ma khí thoát thể..
- Q.4 Chương 166 Thính thiên do mệnh..
- Q.4 Chương 167 Đăng minh đăng diệt..
- Q.4 Chương 168 Nhân ngưỡng mã phiên..
- Q.4 Chương 169 Chiến hỏa quá hậu..
- Q.4 Chương 170 Thiện nhân thiện quả..
- Q.4 Chương 171 Lộng Chương chi hỉ..
- Q.4 Chương 172 Khoát biệt trùng phùng..
- Q.4 Chương 173 Mệnh định chi nhân..
- Q.5 Chương 174 Đại hạ tương khuynh..
- Q.5 Chương 175 Hoàng thất thiên đô..
- Q.5 Chương 176 Đáp cứu trĩ đồng..
- Q.5 Chương 177 Trang Chu mộng điệp..
- Q.5 Chương 178 Trọng kiến thiên nhật..
- Q.5 Chương 179 Phật quang phổ chiếu..
- Q.5 Chương 180 Thiên Ma hàng thế..
- Q.5 Chương 181 Bất hối tương bạn..
- Q.5 Chương 182 Yêu vương tụ thủ..
- Q.5 Chương 183 Hỗ vi nhân quả..
- Q.5 Chương 184 Tiền duyên vị tẫn..
- Q.5 Chương 185 Lánh mịch tân chỉ..
- Q.5 Chương 186 Nhất niên vi hạn..
- Q.5 Chương 187 Cố nhân nhi tử..
- Q.5 Chương 188 Tam nghị hậu thế..
- Q.5 Chương 189 Cứu mệnh ân cá..
- Q.5 Chương 190 Ba sơn chi xà..
- Q.5 Chương 191 Tái tham Thiên La..
- Q.5 Chương 192 Trần niên cựu oán..
- Q.5 Chương 193 Hiệp lực trí thắng..
- Q.5 Chương 194 Kiếm bạt nỗ trương..
- Q.5 Chương 195 Yêu Vương đăng cơ..
- Q.5 Chương 196 Phong ba tây khởi..
- Q.5 Chương 197 Hàm Hải mật thất..
- Q.5 Chương 198 Cựu hữu nan tái..
- Q.5 Chương 199 Tự địch phi hữu..
- Q.5 Chương 200 Lai lịch thành mê..
- Q.5 Chương 201 Tá đao sát nhân..
- Q.5 Chương 202 Đao kiếm tương kháng..
- Q.5 Chương 203 Quy lai hữu kỳ..
- Q.5 Chương 204 Tả hữu vi nan..
- Q.5 Chương 205 Tranh đoan tái khởi..
- Q.5 Chương 206 Binh tắc trừ tịch..
- Q.5 Chương 207 Tiền hiềm tẫn thích..
- Q.5 Chương 208 Vạn yêu thần điện..
- Q.5 Chương 209 Nộ hải thao thiên..
- Q.5 Chương 210 Ngẫu ngộ cố nhân..
- Q.5 Chương 211 Thúc điệt phản mục..
- Q.5 Chương 212 Thâu thiên hoán nhật..
- Q.5 Chương 213 Thoát thai hoán cốt..
- Q.5 Chương 214 Thiên Cơ chi liên..
- Q.5 Chương 215 Lam diễm phần yêu..
- Q.5 Chương 216 Điện định nhân quả..
- Q.5 Chương 217 Âm trung thôi thủ..
- Q.5 Chương 218 Cố địa trọng tụ..
- Q.5 Chương 219 Tam nguyệt sơ tam..
- Q.5 Chương 220 Côn Bằng hợp nhất..
- Q.5 Chương 221 Hàng thần khu ma (hoàn)..
- Q.5 Chương 222 Thái Hành Sơn..
- Q.5 Chương 223 Thành Trường An..
- Q.5 Chương 224 Lạc Dương – Thất Thiên Kiến Trúc..
- Q.5 Chương 225 Loạn An Sử..