![[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết](https://wsrv.nl/?url=http://vietnamthuquan.eu/userfiles/images/hinhbiasach06/%5BTi%E1%BB%83u%20L%C3%A2u%20Truy%E1%BB%81n%20Thuy%E1%BA%BFt%5D%20Quy%E1%BB%83n%204%20-%20Phong%20Trung%20K%C3%ADnh%20Ti%E1%BA%BFt.jpg)
[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết
Tổng số chương: 97
“Kính Tiết, ngươi hạnh phúc không?”
…
“Kính Tiết, ngươi tịch mịch không?”
…
“Kính Tiết, ngươi cảm thấy, cuộc sống của ngươi hiện tại có ý nghĩa không?”
…
“Kính Tiết…”
“Mấy vấn đề này từ khi nhân loại có trí tuệ tới nay vẫn chưa từng có đáp án chính xác?”
“Kính Tiết, tại sao ngươi vẫn có thể nhiệt tình, vẫn có thể hăng hái, nỗ lực không nhận được báo đáp, chân tâm giao ra, nhiều lần bị chà đạp, một phiến chân thành luôn gặp thương tổn, tại sao ngươi vẫn xem như không có việc gì, mỗi một đời đều có thể sống khoái lạc cao hứng, không có lấy một chút bóng ma.”
“Lão thiên à, ông rảnh rỗi vô sự, muốn thảo luận thái độ của đời người thì đi mà tìm Tiểu Dung ấy, lời này dùng trên người y rất thích hợp, liên quan quái gì tới ta, ta chẳng qua là hoàn thành đầu đề thế thôi. Chân tâm chân thành cái quái gì chứ, ông về sau nói chuyện chú ý chút, người không biết còn cho ta là kẻ xúi quẩy muôn đời thất tình.”
“Trong mấy học trò, chuyện của ngươi là nhàm chán vô vị nhất, ngươi cho là ta dư thời gian quan tâm tới ngươi chắc, chẳng qua là ngươi sắp chết, cho nên muốn biết chút tâm tình của ngươi trước lúc chết thôi.”
“Cái gì, ta sắp chết.”
“Đúng vậy, ngươi ngày mai sẽ chết, ngươi không biết hả?”
“Ngươi nói hươu nói vượn!”
Cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra, một người lao tới như gió, trong bóng đêm, người chưa đến, mũi đao sáng như tuyết đã ra khỏi vỏ: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy.” Trong tiếng quát to lẫm liệt, có mấy phần quan tâm, mấy phần khẩn trương.
“Không việc gì không việc gì.” Thanh âm hơi uể oải, thấp thoáng có chút mơ màng vì trầm mộng chưa tỉnh, “Ngươi vào đây làm gì?”
“Tôi vừa ở bên ngoài, nghe tướng quân quát to, ‘ngươi nói hươu nói vượn’ liền vội vàng chạy vào đây.” Thanh âm trong bóng tối mang theo sự nhiệt tình và quan tâm mà thiếu niên đặc biệt có.
Phong Kính Tiết cười cười: “Hóa ra là như thế, đại khái là ta ở trong mộng quá kích động, mới kêu ra.”
“Mộng?”
Phong Kính Tiết uể oải nửa ngồi dậy trên giường: “Vừa nãy mơ thấy một tên khốn nạn chỉ mũi ta nói ta ngày mai sẽ chết.”
“Tên khốn nạn nào nói lời kiểu này.” Cương đao vừa còn trong vỏ lại soạt một cái rút ra.
“Chỉ là một giấc mộng, trong mộng tên đó…” Phong Kính Tiết suy nghĩ một chút mới nói, “Dùng cách nhìn của chúng ta mà nói, ừm, có thể xem như là một thần tiên nhàm chán, có chút thần thông nhưng lại vô học.”
Vệ sĩ trầm mặc một chút, mới cười nói: “Tướng quân, ngài yên tâm, mộng đều là ngược, trong mộng nói như vậy, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Được lắm, Tiểu Đao, cứ nhờ vào một câu tốt lành của ngươi.” Phong Kính Tiết khe khẽ cười rộ, qua một hồi lại thấp giọng hỏi, “Nếu mộng là thật thì sao?”
Tiểu Đao trong bóng tối nhảy dựng lên: “Tướng quân, ngài là anh hùng bách chiến, không tin số mệnh, nhưng trong quân doanh vẫn nên kiêng kỵ chút đi, ngày mai chúng ta còn phải xuất chinh đi đánh giặc, lời này không thể nói, mau nhổ hai cái, xem như chưa từng nói.”
Phong Kính Tiết nhịn không được cười ha ha: “Tiểu tử nhà ngươi, thật đã bị ta chiều hư, càng ngày càng vô pháp vô thiên. Được rồi được rồi, đừng có tìm đá lửa, coi ta là tiểu cô nương, vừa gặp ác mộng là cần người ta đốt nến canh giữ bên cạnh cả đêm hả. Ra ngoài gác đêm đi.”
“Vâng.” Tiểu Đao đáp một tiếng, tiếng bước chân vang lên, đi đến cạnh cửa lại dừng chân bảo: “Tướng quân, chuyện trong mộng, đừng xem là thật.”
Phong Kính Tiết không biết là cười hay cáu, mắng: “Mau cút ra ngoài đi, ngày mai nhớ phải sửa cánh cửa cho ta.”
Tiểu Đao cười hì hì mấy tiếng, bước ra ngoài cửa.
Song Phong Kính Tiết không nằm xuống ngủ tiếp, y cứ thế dựa lưng lên đầu giường, ngồi im rất lâu, trong bóng tối, đôi mắt y an tĩnh ngóng nhìn phía trước, ánh mắt lại như xuyên thấu thiên địa vạn vật, tìm đến một chỗ nào đó trong vũ trụ hồng hoang.
Rất lâu rất lâu sau, y nhẹ nhàng đứng dậy, tùy tay cầm một kiện trường sam khoác lên người, dạo bước ra ngoài.
Vừa bước khỏi cửa phòng, thân binh Tiểu Đao giúp y gác đêm đã gọi nhỏ: “Tướng quân.”
Phong Kính Tiết không chút để ý khoát tay: “Canh gác đàng hoàng đi, ta không sao, chỉ là không ngủ ngay được, ra đây đi dạo một chút.”
Y không quay đầu nhìn vẻ mặt thiếu niên thoáng lo lắng, cứ đi thẳng về phía trước.
Biên thành ban đêm tĩnh lặng lạ thường, giữa trời đất chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt của chúng sĩ binh tuần đêm.
Trọng trấn biên quan về đêm xưa nay phải giới nghiêm, bách tính tuyệt đối không được tùy tiện ra đường, cho nên đường sá cũng lộ vẻ trống trải dị thường.
Phong Kính Tiết một mình dạo bước, những nơi đi qua, sĩ binh gác đêm không ai không giơ binh khí đứng trang nghiêm hành lễ, trong ánh mắt đều là vẻ trung thành và ngưỡng mộ.
Mà y chỉ mỉm cười gật đầu, từ từ bước đến thành lâu, trông ra phương xa, nơi đen kịt ở cuối cùng là thành trì nối liền của địch quốc. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng biên quan, dù sao so với nơi khác, vẫn lộ vẻ thê lương quạnh quẽ.
“Kính Tiết, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?” Thanh âm ôn nhuận có phần quan tâm, nghe như gió xuân ùa vào lòng.
Phong Kính Tiết quay đầu, nhoẻn miệng cười, dưới ánh trăng thanh lạnh liền có vẻ ấm áp đạm đạm: “Ngươi cũng vậy.”
Danh sách chương
- Chương 1-1 Tiết tử
- Chương 1-2 Thụy vương
- Chương 2 Nhận tội
- Chương 3 Khinh mạn công đường
- Chương 4 Nhập giam
- Chương 5 Trong ngục
- Chương 6 Mưu hại
- Chương 7 Phi hình
- Chương 8 Mộng tưởng
- Chương 9 Lư đông ly
- Chương 10 Tuần ngục
- Chương 11 Phóng thích
- Chương 12 Bái tạ
- Chương 13 Gặp gỡ
- Chương 14 kết giao
- Chương 15 Mông oan
- Chương 16 Hiệp đạo
- Chương 17 Gặp lại
- Chương 18 Hàn lâm
- Chương 19 Thăng quan
- Chương 20 Giúp đỡ
- Chương 21 Thành thân
- Chương 22 Trở về
- Chương 23 Kiến công
- Chương 24 Trùng phùng
- Chương 25 Kinh biến
- Chương 26 Xuất binh
- Chương 27 Toàn thắng
- Chương 28 Về kinh
- Chương 29 Bị biếm
- Chương 30 Chân tướng
- Chương 31 Luận đề
- Chương 32 Lợi dụng
- Chương 33 Nhậm chức
- Chương 34 Học tập
- Chương 35 Lai khách
- Chương 36 Chí thân
- Chương 37 Giáo huấn
- Chương 38 Bất hòa
- Chương 39 Đồng hành
- Chương 40 Lời đồn
- Chương 41 Kỳ biến
- Chương 42 Quân pháp
- Chương 43 chiến tranh
- Chương 44 Diễn tập
- Chương 45 Tiễn biệt
- Chương 46 Tương tri
- Chương 47 Kinh nhiễu
- Chương 48 Nghiệm chứng
- Chương 49 đồng hành
- Chương 50 Đột tập
- Chương 51 Tham sinh
- Chương 52 Lựa chọn
- Chương 53 Khổ hậu
- Chương 54 Tương thủ
- Chương 55 Chấn kinh
- Chương 56 chuyện cũ
- Chương 57 Trở về
- Chương 58 Phu thê
- Chương 59 Sơ hội
- Chương 60 Lương y
- Chương 61 Khổ tâm
- Chương 62 Ly biệt
- Chương 63 Phá chướng
- Chương 64 Tranh sai
- Chương 65 Báo thù
- Chương 66 Tội trách
- Chương 67 Thụ hình
- Chương 68 Thâm ý
- Chương 69 Lựa chọn
- Chương 70 Nguy cơ
- Chương 71 Ngây thơ
- Chương 72 Quyết biệt
- Chương 73 Mối nghi
- Chương 74 Tai nạn
- Chương 75 Chân tướng
- Chương 76 Ngu trung
- Chương 77 Vứt bỏ
- Chương 78 an bài
- Chương 79 Tuyệt vọng
- Chương 80 Độc sinh
- Chương 81 Kỳ thống
- Chương 82 Đồng tử
- Chương 83 Cầu cứu
- Chương 84 Sửa án
- Chương 85 Tỉnh lại
- Chương 86 Bị lừa
- Chương 87 Tàn tật
- Chương 88 Lưu lạc
- Chương 89 Thê nhi
- Chương 90 Bại lộ
- Chương 91 Lớn lên
- Chương 92 Đánh lén
- Chương 93 Đảo ngược
- Chương 94 Lẩn trốn
- Chương 95 Trở về
- Chương 96 Đêm nay đêm nao